← Quay lại trang sách

Năm

Chuông điện thoại phòng Chương còm kêu vang. Nó nhấc máy, kề vào tai nghe ngóng.

– A lô, Chương còm đấy hả?

– Dạ.

– Ông đây. Tiên nguyên tử đây.

– Á, tưởng ai, hoá ông. Cháu mừng quá. Ông đang ở đâu đó?

– Ông đang ngồi coi vô tuyến truyền hình tại nhà ông Mác Xơ ở Hoả Tinh. Anh em Mác Tàng, Mác Bộ hỏi thăm hai cháu hoài…(1). Các cháu vui vẻ chứ?

– Vâng ạ! Chúng cháu gặp rất nhiều người Việt Nam trên này.

– Ông biết hết vì vô tuyến truyền hình đang trực tiếp truyền hình mọi chuyện Mặt Trăng. Bọn nó hứa sẽ trực tiếp truyền hình cuộc tiếp tân tại dinh lão Phó Phệ.

– Ồ, ông tài số dzách. Tại sao ông biết hết vậy?

– Tao là Tiên nguyên tử mà…Bộ cháu quên rồi à? Thôi cho ông nói chuyện với con Hương đi.

Chương còm vẫy em. Con Hương chạy tới, chụp lấy máy:

– A lô, cháu đây

– Mày nhảm lắm nhé! Mày bám vào lông nách ông đu, giờ nách ông đau quá.

Con Hương cười rúc rích:

– Thế anh Chương cháu níu râu ông thì ông có đau không?

– Ông đang ngứa cằm, thằng nhóc nó càng đánh đu, ông càng khoan khoái. Còn mày, mày làm ông đau thấy mồ. Này, cháu gái của ông ơi, chúng mày đã ăn đào và uống sương rồi hả?

– Dạ!

– “Chít”, chúng mày sẽ “chít”.

Con Hương sợ quá, òa lên khóc. Tiên nguyên tử dọa thêm:

– Cháu mà khóc, càng chóng “chít”.

Khiến con Hương im bặt, Tiên nguyên tử cười ha hả:

– Ông nói rỡn đó.

Con Hương kê liền:

– Ông rỡn hoài à…

Tiên nguyên tử cười khúc khích:

– Không rỡn chóng già nua, rụng hết răng, đi đâu cũng phải chống gậy, cực thấy mồ…

Con Hương vội vuốt ve Tiên nguyên tử:

– Ông ơi, chúng cháu ăn đào và uống sương có việc gì không?

– Đào, sương là “thuốc khôn ra” của nước Mặt Trăng. Họ quý hai cháu lắm mới cho uống đây. Chúng mày mà về Trái Đất sẽ làm chúa tể. Nhưng cháu trở về Sàigòn bố mẹ cháu “tóc đã ngã màu bông, tuổi già non thế kỷ, lưng còm chĩu nặng kiếp long đong” rồi.

Con Hương ứa nước mắt ra:

– Thật hở ông?

Tiên nguyên tử có con mắt siêu ra-đa nên biết con Hương đang mếu máu. Tiên nguyên tử là một Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông. Tiên già cốc đế mà còn thích đùa với con nít.

– Thật mà…

– Giờ làm sao, hở ông ơi!

– Cháu phải hứa cho ông mười gói thuốc Cẩm Lệ cơ.

– Cháu biếu ông một trăm gói.

– Mày có nói láo không?

– Cháu mà nói láo cháu chết ông ơi!

– Vậy cháu nhắm mắt lại, đếm từ một đến một ngàn sẽ không “chít”! Thôi đếm đi, cho ông nói với thằng Chương còm.

Con Hương gọi anh, chuyển máy. Nó chạy ra góc phòng, nhắm mắt đếm lia lịa. Tiên nguyên tử ngồi ở phòng khách nhà ông Mác-xơ trên Hỏa Tinh, cười khoái trá. Hễ bỡn được trẻ con là ông thích thú rồi.

– Cháu nghe đây, ông ơi là ông ơi! Ông cười gì mà cười dữ vậy?

Tiên nguyên tử “xì tốp” cười:

– Này cháu yêu của ông…

– Dạ!

– Chúng mày đã uống “thuốc khôn ra” và ăn “bánh thông minh” đấy.

Chương còm ngơ ngác:

– Làm sao có thuốc và bánh đó!

Tiên nguyên tử gắt um:

– Mày không tin tao à?

Chương còm sợ quýnh. Tiên nguyên tử mà chơi xỏ không cho anh em nó bám lông nách và râu về trái đất thì anh em nó chỉ còn nước sống hết đời trên mặt trăng ca bài:“Quê hương ơi, Tóc sương mẹ già yêu dấu, Tiếng ru nỗi niềm thơ ấu, Cánh tay ôm tựa mái đầu, ôi bóng hình từ bao lâu còn ghi mãi sắc mầu…” Nên nó lễ phép, thêm tí ti ông cụ nịnh bợ:

– Thưa ông, không tin ông thì tin ai trên đời này.

Tiên nguyên tử gật gù:

– Mày uống “thuốc khôn ra” có khác, khôn kinh khủng…

Chương còm xun xoe:

– Ông khen làm cháu muốn đập đầu vào …gối ngủ một giấc bây giờ.

Tiên nguyên tử gặp “tri kỷ” rồi đây. Y hệt Lão Ngoan Đồng gặp Quách Tỉnh trên Đào Hoa đảo của Đông Tà Hoàng Dược Sư. Triết lý sống của Tiên nguyên tử là hồn nhiên, vui vẻ. Dĩ nhiên, con người sinh ra đời, không ai thoát khỏi cái công thức cù lần “sinh, lão, bệnh, tử” nghĩa là sinh ra đời, già nua lọm khọm, bệnh tật rồi chết.

Nhưng nếu biết sống hồn nhiên, vui vẻ, con người tuy già mà trái tim vẫn non, không bệnh hoạn, sống ngoài trăm tuổi. Tiên nguyên tử đã từng diễn thuyết ở đại học văn khoa Hỏa Tinh và các đại học của hàng trăm hành tinh. Luôn luôn ông khuyên nhủ các sinh viên, học sinh rằng nên sống hồn nhiên vui vẻ. Vui vẻ mới ham sống, ham học. Và hồn nhiên làm đôi mắt người ta dẫu nhìn vào những cảnh tuyệt vọng nhất vẫn tìm ra những tia hy vọng. Học sinh mà hay chán nản thì học bài không “dzô”, đi thi sẽ trượt vỏ chuối. Trượt một keo mà chán nản thì khươm mươi niên cũng không có mảnh bằng tú tài một. Ôi, không có một xiu bằng cấp, lớn lên, dù làm nổi những việc phi thường vẫn bị những con người nặng khoa bảng hạch hỏi “có bằng tú tài chưa”! Xã hội nào cũng giống xã hội nào ở cái điểm này. Cho nên Tiên nguyên tử nhắn nhủ học sinh khắp càn khôn (cả trái đất lẫn các hành tinh) phải hồn nhiên, vui vẻ sống.

Tiên nguyên tử cười toe:

– Ông biết mà, chỉ có trẻ con Việt Nam mới làm ông hài lòng. Ta đã mang tặng hai cháu bí tích cho nước Việt Nam của Hạnh Phúc Triền Miên. Bí tích Hạnh Phúc Triền Miên của ta còn kém phép của con mẹ phù thủy vổ Chiến Tranh nên cháu phải đợi đến năm 1973 nước Việt Nam sẽ hết đau thương.

Chương còm thấy Tiên nguyên tử lại đi xa rồi. Nó bèn hỏi:

– Thưa ông, “thuốc khôn” và “bánh thông minh” có “vật” cháu không?

Tiên nguyên tử đáp:

– Nó khiến các cháu dễ thương nhất thế giới và làm rạng danh trẻ con Việt Nam. Ông Nguyễn Tiếu Lâm muốn người quê hương chinh phục mọi cảm phục của người mặt trăng đấy mà… Thôi nhé, các cháu sửa soạn đi dự tiếp tân đi. Ông chờ ở nhà Mác Xơ, khi nào muốn về gọi giây nói cho ông, ông sẽ cho bám lông nách mà xuống.

Tiên nguyên tử “cúp” máy. Chương còm nghe tiếng “keng” nhỏ. Nó định gọi ngay cho Tiên nguyên tử, nhưng nghĩ rằng nước Mặt Trăng còn có ông Nguyễn Tiếu Lâm, ông Lưu Hài Hước nên nó cóc cần Tiên nguyên tử. Nó đặt ống nghe xuống máy, lẩm bẩm:

– Tiên nguyên tử, thằng cha này kỳ cục thật!

Con Hương vừa bị ăn đòn “ngáo ộp” của Tiên nguyên tử cũng chê Tiên liền:

– Ừa, ông già kỳ cục thấy mồ!

Ngay lúc đó, ông Bộ trưởng Nguyễn Tiếu Lâm đẩy cửa bước vào:

– Nào các cháu, ta sửa soạn sang tư thất của ông Phó Phệ.

Anh em Chương còm nhìn bộ đồ “xịt-ca phăng-đơ” mà Tiên nguyên tử tặng để ngao du mặt trăng, hỏi ông Tiếu Lâm:

– Mặc đồ này được không hở ông?

– Được chứ. Cháu sẽ thấy ông Phó Phệ giản dị vô cùng. Cần quái gì đồ mồi “xì mốc kinh”, giản dị chừng nào, hạnh phúc chừng ấy, cháu ạ!

Chương còm nghĩ ngay tới cái bố cáo mà anh em nó đã đọc khi mới đặt chân lên mặt trăng, bèn…phỏng vấn:

– Ông là “tác giả” cái bố cáo hở ông?

– Ừa, ông đó!

– Vậy ông “chì” quá cỡ rồi. Ông là tổ sư khoa học, ông ơi….

– Ông “thuổng” tài liệu của bọn Mỹ, Nga đấy. Ông viết để doạ chúng nó. Cháu phải biết, ở đâu có dấu chân bọn da trắng là ở đó có nô lệ, phân chia màu da, thống trị, bóc lột và trăm ngàn thứ điêu đứng. Mặt trăng sẽ là mồ chôn bọn da trắng, nếu chúng léng phéng lên đây.

Chương còm chỉ biết ông Nguyễn Tiếu Lâm “kỵ” dân da trắng. Và biết thế thôi, vì giọng điệu của ông bắt đầu “tác giăng nổi giận”. Nói chuyện với người nổi giận không có ích lợi gì cả. Chương còm chấm dứt sự phỏng vấn “lẻ” của nó.

– Chúng ta đi thôi…

Ba người ra khỏi phòng. Đường phố ở thủ đô Mặt Trăng nhỏ và ngắn nên đi bách bộ rất thú. Chương còm chưa hiểu Hà-nội là cái thứ gì. Bố nó bảo Hà-nội là cái rốn của Việt Nam, mẹ nó thì bảo Sàigòn mới là cái rốn. Chương còm mong đến năm 1972, như lời Tiên nguyên tử nói, để được về quê nội “quan sát” rồi mới có thể giàn hòa giữa bố mẹ và xác định vị trí cái rốn của nước Việt Nam. Bây giờ, đi trên những con đường hẹp, ngắn, hai bên âm u hai hàng cây, lá rơi xào xạc, khiến Chương còm nhớ tới lời bố nó. “Hà-nội nhỏ, hẹp, không lớn bằng Sàigòn nhưng Hà-nội không có xích-lô máy phun khói”.

– Ông có nhớ Hà-nội không hở, ông?

Ông Nguyễn Tiếu Lâm bị hỏi, sững sờ:

– Ông chẳng biết một tí gì về quê hương ta. Nhưng ông yêu bất cứ một cái gì thuộc về quê hương ta. Yêu Hà-nội, yêu Sàigòn….

Chương còm ba hoa:

– Hà-nội không có xe thổ mộ nên không có cảnh xe thổ mộ tè tè trên đường phố.

Ông Nguyễn Tiếu Lâm hỏi:

– Sàigòn có không?

Chương còm cười toét:

– Nhiều lắm ông ạ!

Chẳng mấy chốc, ba ông cháu đã tới tư dinh của ông Bộ trưởng Phó Phệ. Chương còm hơi ngạc nhiên khi thấy nhà cửa trên mặt trăng đều kiến trúc một kiểu hình trôn ốc. Tư dinh của ông Phó Phệ cũng vậy. Chương còm vội rút sổ tay, vừa ghi để nhớ, lát nữa, nếu có họp báo, sẽ nêu câu hỏi. Làm phóng viên cần có cặp mắt biết quan sát. Anh nào quan sát giỏi, ghi chép đúng là anh ấy có bài tường thuật hay nhất, độc đáo nhất.

Ba người đã bước lên khỏi tam cấp. Ông Phó Phệ đứng sẵn ở cửa tiếp đón tân khách. Ông Nguyễn Tiếu Lâm giới thiệu anh em Chương còm với ông Phó Phệ. Ông Phó Phệ xổ một tràng tiếng Mặt Trăng:

– Rharat vrhan rhanh grăp gqơ vrhai vvvem.

Ông Tiếu Lâm thông ngôn tút xuỵt:

– Rất hân hạnh gặp gỡ hai em.

Và ông Phó Phệ thề liền:

– Đứa nào nói dối bố nó chết.

Anh em Chương còm suýt cười rống. Nhưng chúng nó nín được.

Bản tính của ông Phó Phệ là bản tính của con người chân thật, muốn người ta tin mình mà cứ sợ người ta không tin đến phải thề.

Ông Tiếu Lâm mách nước Chương còm:

– Cháu “đáp lễ” ông Phó Phệ đi.

– Cháu lạy ông ta à?

– Không, cháu cũng phải thề.

Chương còm hiểu ý, nói:

– Gặp ông cháu vui thấy…mồ, cháu mà nói xạo, xe hủ lô cán thằng Mã Viện!

Con Hương trịnh trọng hơn anh:

– Gặp ông, cháu sung sướng như gặp ông già Nô-en hồi năm ngoái. Đứa nào nói láo con cào cào cắn chân nó chảy máu đỏ lòm…

Ông Phó Phệ hí hửng xoa đầu hai đứa, dẫn chúng vào phòng tiếp tân. Phòng khá đông người, toàn là những dân “có máu mặt” ở nước Mặt Trăng. Người Mặt Trăng gốc Việt mặc quần dài, áo chùng thâm, đầu đội khăn xếp, chân đi giầy Gia Định, dù trẻ hay già. Người Mặt Trăng gốc Trung Hoa mặc đồ…thụng và đặc biệt vấn tóc đuôi sam. Còn người Mặt Trăng chính cống thuốc ho bà lang Trọc mặc “pằng bà lồng” tức là “Cái thúng mà thủng hai đầu, Bên ta thì có, bên Tầu thì không” tức là cái váy. Dân quý phái Tô Cách Lan mặc quốc phục thế nào thì dân Mặt Trăng mặc như vậy. Đặc biệt, tóc người Mặt Trăng cạo trọc hếu, chỉ để nuôi một mảng bằng trái trứng ở sau gáy, tai đeo đôi khuyên toòng teng. Cổ đeo vòng. Và hai cái răng bịt vàng chói lọi.

Anh em Chương còm không ngờ lạc vào thế giới hài hước. Ông Bộ trưởng Phó Phệ ở đây mà ở Trái Đất thì làm gì còn Ha-rôn Loi, Phẹc-năng-đen, Sạc-lô, Đa-ny Cây nữa.

Một xứ sở do các nhà lãnh tụ hề dìu dắt, nhất định phải nhiều chuyện lạ. Chuyện lạ ở đây khiến nhà báo Chương còm lưu ý là hạnh phúc của nhân dân Mặt Trăng. Khi đã có hạnh phúc người ta mới cười nổi và khi đã tạo được hạnh phúc cho nhân dân, các nhà lãnh đạo tha hồ làm hề, nhân dân không những không chê trách, còn khoái là đằng khác. Chương còm tin chắc rằng nó mà chụp ảnh và làm cái phóng sự bằng hình đem về Sàigòn, bố nó thêm mắm thêm muối sẽ đặc sắc lắm.

Chương còm nắm tay ông Tiếu Lâm, hỏi thăm:

– Ông có máy ảnh không?

Ông Tiếu Lâm nheo mắt:

– Con nhà báo mà không có máy ảnh à?

Chương còm đáp:

– Có chứ ông. Nhưng một hôm bác cháu đi E Giao Chỉ từ Sàigòn ra Nha Trang, bác cháu bị chúng “thổi” mất cái Petri S7 của bố cháu. E Giao Chỉ bảo sẽ đền, cháu sợ khươm mươi niên nó mới đền ông ạ!

Ông Tiếu Lâm vuốt tóc Chương còm:

– Yên chí, cháu sẽ có đầy đủ hình ảnh cháu muốn..

Chương còm vững tâm rồi. Nó lại quan sát tường tận từng nhân vật trong cuộc tiếp tân này. Ông Phó Phệ vỗ tay ba cái:

– Im lặng. Ai còn thì thào ông nội người ấy chết. Tôi long trọng giới thiệu hai sứ giả hoà bình của nước Đại Việt.

Anh em Chương còm chết lặng đi. Bỏ bu, chúng nó được ông Phó Phệ phong làm sứ giả hoà bình cưa à?

– Tôi thành thật quý mến hai sứ giả hoà bình. Tôi mà nói dối, đến tối mai tôi đi ô-tô bương.

Cử toạ vỗ tay đôm đốp. Ông Phó Phệ dẫn anh em Chương còm giới thiệu với từng người:

– Đây là ông Prhan Prhom (Phán Hóm) cố vấn….cười của tôi.

– Rất hân hạnh.

– Đây là mệnh phụ Ggang Vgdang (Răng Vàng) đệ nhị phu nhân của Mặt Trăng.

– Rất hân hạnh.

Sau một hồi giới thiệu dài mới hết các đại diện, thổ dân Mặt Trăng và Mặt Trăng gốc Hoa. Giờ tới lượt Mặt Trăng gốc Việt:

– Đây là ông Lưu Hài Hước.

Ông Lưu Hài Hước bắt tay Chương còm:

– Tôi …tôi…tôi…nấy nàm…nàm thung thước nắm…nắm.

Ông Lưu Hài Hước vừa cà lăm vừa bị ngọng. Giá ông ở quê hương mà vô Nam di cư tị nạn Cộng sản chắc người ta bảo ông là người xứ Bùi Chu đây.

Con Hương sắp toét miệng cười, Chương còm phải nghiêm mặt nhìn em, tuy răng nó cắn chặt môi dưới.

– Cháu thương ông lắm.

Ông Lưu Hài Hước bất giác rớt nước mắt:

– Nâu nắm rồi (chữ r ông uốn thật cong lưỡi) nòng ta nạnh nùng. Ta nhớ nàng ta dưới trái đất quá xá, quà xa, qua xà…. Các em nàm…nàm nòng ta bớt…bớt nạnh nẽo…

Chương còm được ông Lưu Hài Hước dúi cho cái kẹo dồi chó. Ông bế bổng con Hương rồi cũng nhét vào túi áo “xịt-ca phăng-đơ” của con bé một vốc xí muội. Quan khách tiếp tục nâng ly uống xá xị Con Gấu, chế tạo tại Mặt Trăng và bốc thịt gà, thịt vịt chặt từng miếng, nhai nhồm nhoàm.

Ông Bộ trưởng Phó Phệ “ghen” với ông Lưu Hài Hước, vội vàng nhón hai cái phao câu. Ông bảo Chương còm há miệng ra. Và ông nhét miếng phao câu vào mồm nó. Chương còm dựng tóc gáy:

– Miếng gì vậy ông?

– Phrhao krau.

Ông Tiếu Lâm thông ngôn:

– Phao câu cháu ạ! Thứ nhất phao câu, thứ nhì đầu cánh mà. Cháu ăn đi, ngon lắm.

Ông Hài Hước xía vô:

– Ngon…ngon..thí…mồ.

Chương còm ngậm miếng phao câu đầy cả miệng. Gà ở mặt trăng to con nên miếng phao câu rất bự. Chương còm định nhai ngấu nghiến. Chợt nó hỏi ông Phó Phệ:

– Ông ơi, ông lấy chất hoi ra chưa?

Ông Bộ trưởng Phó Phệ ngẩn tò te. Ông tự hỏi chất hoi là cái gì? Đó là một cục bầy nhầy ở miếng phao câu phần cuối lưng con gà. Cái chất này hoi ơi là hoi. Ăn nhầm nó là bị bệnh…hoi nách liền. Ông Phó Phệ tuy không biết chất hoi là cái gì nhưng ông vẫn cứ gật đầu:

– Chất “hoi” ngon mà…

Khiến Chương còm muốn lè miếng phao câu ra. Nó níu tay ông Lưu Hài Hước:

– Ông ơi, cháu lè miếng phao câu ra nhé?

Ông Lưu Hài Hước trợn mắt:

– Chớ chớ…cháu…cháu nè ra, nập tức có chiến tranh ngay.

Ông Nguyễn Tiếu Lâm đã hay chuyện. Ông khuyên Chương còm:

– Vì tình giao hảo giữa hai nước, vì thể diện quốc gia, vì nền hoà bình càn khôn, cháu hãy tỏ ra sung sướng mà nhai miếng phao câu đi.

Chương còm nhăn nhó:

– Cháu nuốt vào, nó sẽ ói ra cho mà xem.

Ông Lưu Hài Hước nghiêm nét mặt:

– Luốt đi, luốt mau đi! Lếu cháu ói ra, siêu hoả tiễn niên hành tinh của quân đội Mặt Trăng sẽ bắn lát nước Việt Nam yêu dấu.

Ông Nguyễn Tiếu Lâm nằn nì:

– Cháu hãy những người Mặt Trăng gốc Việt mà nhai miếng phao câu đi. Ông Phó Phệ có thể giết hết người Việt nếu cháu lè miếng phao câu ra.

Thế là con nhà Chương còm đành phải cười tươi như hoa, nhai miếng phao câu “xần xật”, khen rối rít:

– Phao câu Mặt Trăng ngon số dzách!

Ông Phó Phệ cười khoái trá. Chương còm đã trở thành chiến sĩ hoà bình, trở thành nhà ngoại giao cừ khôi, trở thành nhà ái quốc chân chính vì ăn miếng phao câu còn nguyên chất hoi. Không hiểu trong càn khôn có ai dám ăn miếng phao câu đầy chất hoi để cứu vãn nền hoà bình chưa?

Ông Phó Phệ vui quá, nhảy cà tưng. Ông nhốp miếng phao câu vịt nhét vào miệng con Hương. Con bé muốn từ chối quá. Nó khéo léo hỏi:

– Thưa ông, phao câu gà hay phao câu vịt đây ạ?

Ông Phó Phệ cười ruồi:

– Phao câu vịt.

Con Hương đã lè miếng phao câu ra tay:

– Thưa ông, tên ông nội cháu là Vũ văn Vịt, cháu ăn phao câu tức là cháu ăn ông nội cháu. Cháu thương ông nội cháu lắm, cháu chả nỡ ăn…. ông nội cháu đâu.

Ông Phó Phệ lắc đầu. Đôi khuyên trên tai ông lắc lư trông kỳ dị lạ thường. Chương còm, ông Tiếu Lâm, ông Hài Hước chờ đợi phản ứng “tác giăng nổi giận” của ông Phó Phệ. Chiến tranh giữa Mặt Trăng và Trái Đất sẽ bùng nổ nếu ông Phó Phệ đá tung cái bàn bầy rặt thịt vịt, thịt gà và xá xị Con Gấu. Nhưng kìa, ông Phó Phệ đã xoa miếng tóc gáy:

– Cháu ăn phao câu gà nhé?

Ông Hài Hước thở phào. Ông Tiếu Lâm gãi mụn ghẻ ở kẽ tay. Chương còm tròn xoe mắt. Con Hương nói:

– Thưa ông, tên bà nội cháu là Nguyễn thị Gà ạ!

Ông Phó Phệ vội nhón miếng phao câu vịt trên tay con Hương bỏ vô miệng ông nhai ngấu nghiến. Ông chiêu một hơi xá xị Con Gấu, rồi ôm chầm con Hương, bế bổng lên:

– Đây là đứa bé có hiếu…

Cuộc tiếp tân cứ tiếp tục. Vui vẻ cả làng. Không một ai sợ chiến tranh bùng nổ. Khi thịt gà, thịt vịt và xá xị Con Gấu đã đầy dạ dầy quan khách, ông Tiếu Lâm bảo Chương còm:

– Cháu phải phát biểu vài cảm tưởng. Dân Mặt Trăng chọn Việt văn làm sinh ngữ chính, cháu nói tiếng Việt họ hiểu hết. Những người đọc và viết nổi chữ, tiếng nước ta đều là những người trí thức cao quý. Chỉ có dân phất phơ, áp-phe mới chịu học tiếng Mỹ, tiếng Anh. Người đại trí thức Mặt Trăng chê tiếng Mỹ.

Chương còm hơi bối rối:

– Cháu sẽ nói gì?

Ông Tiếu Lâm trấn tĩnh nó:

– Cháu đừng tỏ ra quan trọng. Cháu nói về tinh thần hiếu hoà của Việt Nam và Mặt Trăng. Cháu ca ngợi ông Phó Phệ và nhân dân Mặt Trăng nhiều vào.

Vừa lúc đó, ông Phó Phệ bước lên mi-cô. Ông nói một loạt tiếng Mặt Trăng. Ông Tiếu Lâm dục Chương còm:

– Rồi, ông Phó Phệ giới thiệu cháu rồi đó. Cháu lên phát biểu cảm tưởng đi.

Chương còm lững thững bước lên “sân khấu”. Nó khoanh tay trước ngực, cúi đầu rất thấp:

– Cháu gửi lời chào các ông, các chú, các bác….

Đoạn nó buông thõng tay, đứng thẳng:

– Và nhân danh dân tộc Việt Nam hiếu hòa, tôi gửi tới quý vị lời chào đoàn kết.

Ông Tiếu Lâm ghé sát tai ông Hài Hước:

– Thằng nhỏ được quá. Khi nhân danh dân tộc, nó tỏ vẻ kiêu hùng chứ không khúm núm như những thằng khác khi ra nước ngoài.

Cử tọa vỗ tay đôm đốp. Chương còm bỗng thấy bốc lửa, nó ba hoa:

– Thưa quý vị…với tư cách cá nhân, tôi và em gái tôi hết sức ca ngợi ngài Bộ trưởng Phó Phệ. Ngài Phó Phệ vui tính lèo lái con thuyền quốc gia cừ khôi. Có thể nói là tuyệt cú mèo.

Ông Phó Phệ khẽ gật cái đầu. Đôi khuyên trên tai ông lắc lư. Theo thói quen, ông lại đưa tay xoa miếng tóc ở đằng sau gáy.

– Ngoài ông Phó Phệ, tất cả các nhân vật Mặt Trăng đều chì một cây hết trơn.

Chương còm hắng giọng:

– Với tư cách đại diện dân tộc Việt Nam, tôi ca ngợi tinh thần hiếu hòa của chính phủ và nhân dân Mặt Trăng.

Thưa quý vị,

Ở càn khôn có hàng triệu quốc gia, nhưng có lẽ, chỉ mỗi quốc gia Mặt Trăng là đáng đề cập tới. Ở đây sạch sẽ, hợp vệ sinh, nhà tiểu công cộng thơm tho hơn nhà tiểu riêng của tổng thống Johnson, không ai cởi trần, mặc quần xà-lỏn để hở những cái rốn to bằng quả quất, không có xe xích-lô máy phun khói, xe thổ mộ “pipi” giữa đường, không ai khạc nhổ bừa bãi, đầu cơ tích trữ…Ôi, nói làm sao hết cái sạch sẽ ở nước Mặt Trăng. Tôi hứa với quý vị rằng khi về nước, tôi sẽ viết một cuốn ký sự dày 4000 trang nói về cuộc viếng thăm xứ sở Mặt Trăng của anh em tôi.

Chương còm tự nhiên bí, đứng ngẩn mặt ra. Nó muốn tìm một câu văn thật kêu boong boong để kết thúc bài diễn văn ứng khẩu của nó. Nhưng tìm mãi không nổi. Thế mới biết, dù thuốc thông minh và thuốc khôn ra có làm cho ta thông minh và khôn ra nhưng cũng không tài nào viết văn hay được.

Cử toạ tưởng Chương còm đã nói hết, bèn cười hô hố, hi hí, hê hê, hề hề. Anh em Chương còm thẹn đỏ mặt tía tai. Họ chế nhạo mình chăng? Kìa cả ba ông Phó Phệ, Hài Hước, Tiếu Lâm cũng ôm bụng cười tít cả mắt. Bắt buộc Chương còm và Hương phải cười. Cử toạ chỉ đợi thế, bèn ngưng cười và vỗ tay đôm đốp.

Anh em Chương còm chẳng hiểu gì. Ông Phó Phệ tới bế Chương còm xuống. Ông Tiếu Lâm khen Chương còm rối rít. Cuộc tiếp tân chấm dứt bằng bản nhạc đầu là nhạc Mỹ, khúc giữa là vọng cổ, khúc kết là nhạc Nguyễn Hữu Thiết!

Sau đó, năm người: ông Bộ trưởng Phó Phệ, ông Bộ trưởng Tiếu Lâm, ông Bộ trưởng Hài Hước, Chương còm và Hương cùng lên lầu để ký kết rất nhiều thỏa hiệp. Đặc biệt nhất là thỏa hiệp văn hóa. Mặt Trăng yêu cầu Việt Nam cử thêm nhiều giáo sư văn chương lên đây để dạy ở Đại Học. Chứ một mình giáo sư Cuội e rằng không đủ vì càng ngày Mặt Trăng trau giồi Việt văn càng đông.

Chương còm đã ký lia lịa. Ký thật nhanh để được rút sổ tay ghi thêm một chi tiết: giáo sư Đại học Văn khoa Cuội. Sau đó, ông Phó Phệ dẫn anh em Chương còm đi coi tuồng chiếu bóng “Lý Chơn Tâm, anh hùng cưỡi củi”, một phim Việt Nam nói tiếng Việt khỏi cần phụ đề.

Rạp xi-nê ở Mặt Trăng rộng rãi, máy lạnh không hề bị cúp. Tuy không có những lời cách ngôn “Chúng ta không nên hút thuốc lá để mọi người được thảnh thơi giải trí và ra về thơ thới hân hoan” như ở các rạp Sàigòn, nhưng chẳng thấy ai hút thuốc cả. Có câu cách ngôn trên mà người ta vẫn hút thuốc, vẫn phà vào mặt người bên cạnh rồi cười hô hố thì mỉa mai vô cùng.

Ở các rạp xi-nê Mặt Trăng không có nạn bị người sau tụt giầy ghếch đôi chân mang bít-tất (vớ) thối lên đầu mình; không có nạn cười nói um sùm lúc phim đang chiếu; không có nạn “diễn nôm” tức là ngồi ỳ hai ba xuất rồi cứ tới đoạn gây cấn bèn kể trước vanh vách. Tuồng “Lý Chơn Tâm, anh hùng cưỡi củi” ở Việt Nam bị chê lên, chê xuống. Dân Lèo, dân Miên không thèm coi. Ấy vậy mà dân Mặt Trăng rất hâm mộ. Các đạo diễn Hoàng Anh Tuấn, Nguyễn Long lên đây quay phim, chắc chắc sẽ khấm khá. Ốt- ca mấy hồi.

Anh em Chương còm ôm mặt ngượng. Ối giời ơi, “Lý Chơn Tâm, anh hùng cưỡi củi” mà được hoan hô à? Dân Mặt Trăng chiều lòng anh em Chương còm đấy. Cũng như các dân tộc láng giềng của Việt Nam đã chiều lòng dân tộc Việt Nam bằng cách khen rối rít các đoàn văn nghệ dân tộc khi sang nước họ nhảy “Giòng sông xanh” và ca tiếng Anh, tiếng Pháp. Và lại hòa tấu nhạc của Mozart, Beethoven do nhạc trưởng không xuất thân ở một Viện Âm Nhạc nào mới ghê chứ!

Chương còm nghĩ lan man. Không lý nào một dân tộc văn hiến như dân tộc Mặt Trăng, một dân tộc có cái thủ đô không một ai “pipi” bậy ở gốc cây, không thấy bóng một ông cảnh sát nào đi rình phạt xe đậu trái phép lại có thể khoái chí cái phim cù lần, quê ba cục “Lý Chơn Tâm, anh hùng cưỡi củi” được. Họ xã giao, lấy lòng mình đây. Bất giác, Chương còm đau đớn cho những cái gọi là văn hoá dân tộc, văn nghệ dân tộc đem trình diễn tại xứ người.

À, anh em Chương còm vừa nhận ra điều này: Các nhà lãnh đạo Mặt Trăng đi coi xi-nê-ma không có lính hộ tống chi cả. Họ ngồi đồng hạng cùng dân chúng, mua vé muộn thì rán ngồi trên. Nếu ấm ớ nói chuyện bi bô hay hút thuốc, lập tức bị la ó, bị đuổi ra khỏi rạp. Bắng nhắng giơ thẻ Bộ Trưởng còn bị tống giam bảy ngày.

Cuộc giải trí chấm dứt. Ông Phó Phệ tiễn chân anh em Chương còm về tận khách sạn. Rồi ông và ông Lưu Hài Hước bách bộ trên con phố nhỏ. Ông Nguyễn Tiếu Lâm ở lại chơi với Chương còm thêm vài phút. Chương còm lợi dụng việc này hỏi ông Nguyễn:

– Thưa ông, tại sao giáo sư Đại học Văn khoa Cuội không tới dự buổi tiếp tân hôm nay?

Ông Nguyễn đáp:

– Nó bị cúm.

Con Hương xía vô:

– Mèng đéc ơi, ông gọi giáo sư Đại học là nó à?

Ông Nguyễn Tiếu Lâm cười hê hê:

– Thì nó là…thằng Cuội mà.

Bây giờ Chương còm mới nhớ ra một điều: giáo sư Cuội là người phổ biến văn hoá Việt Nam trên mặt trăng. Nó lễ phép:

– Thưa ông…chúng cháu muốn gặp giáo sư Cuội.

Ông Nguyễn vỗ vai Chương còm:

– Dễ ợt.

Chương còm nói:

– Chúng cháu muốn đi một mình.

Ông Nguyễn vuốt râu:

– Ông sẽ cho địa chỉ của nó.

Chương còm rút cuốn sổ nhỏ ra ghi. Chờ ông Nguyễn Tiếu Lâm về, Chương còm vội vàng gọi giây nói xuống tòa báo của bố nó, tường trình mọi việc cho bố thu vào “ma nhê tô phôn”. Nó mừng lắm vì chuyến giang hồ này nó học được nhiều điều bổ ích, thời gian lại chưa quá một tuần. Chương còm nghĩ thầm:

“Bố mình đâu cần giầu, bố mình chỉ mong có một căn nhà đỡ phải đi mướn. Bố mình đã có cái xe bốn bánh tàm tạm, giờ có thêm căn nhà, chừng trăm ngàn gửi băng là hạnh phúc tràn trề. Những bài báo bố mình gửi Paris Match sẽ giúp bố mình thực hiện sự mong muốn. Tụi nó sẽ dịch hàng chục thứ tiếng. Ôi! Sướng ghê!”

Chú thích:

(1) Đọc truyện ngắn “Quà Giáng Sinh” của Duyên Anh trong tập truyện Cỏ Non đã xuất bản, sẽ biết chuyện ở Hoả Tinh.