Người tiếp thị
Giữa tôi và và vợ đã nổ ra một cuộc cãi vã, lí do gây ra cuộc cãi vã này hết sức đơn giản: không biết là nghe lời khuyên của ai mà trước đây không lâu tự nhiên cô ấy lại nghĩ ra một trò kì quái là lắp một chiếc máy quay trên trần nhà để quay cảnh sinh hoạt của vợ chồng tôi. Khi cô ấy lắp máy quay tôi không hề biết, cho đến lúc cô ấy mở băng trên màn hình vô tuyến cho tôi xem thì tôi thực sự không chịu nổi. Cần phải biết rằng trong cuộc sống tôi là người khá quy củ, tôi không thể chấp nhận được một cái thuyết khá bất công đó là “đàn ông là động vật”. Trong vòng mấy tháng trời, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng cô ấy đều thưởng thức, bình luận về chất lượng của lần sinh hoạt trước, lần nào cô ấy cũng nhìn tôi với đôi mắt sâu xa và nói:
“Tình cảm của anh vẫn chưa mãnh liệt, tại sao kể từ sau khi cưới nhau anh chẳng bao giờ chịu nhìn em quá hai phút? Tại sao anh không bộc lộ những tình cảm mãnh liệt khi ở bên em?”
Tôi lập tức phản bác lại ngay lời vợ. Nhưng sau đó nhìn trên màn hình ti vi tôi cũng phát hiện thấy mình ngày càng không nhiệt tình, đến nỗi cuối cùng mất hết cả hứng thú làm tình. Những cuộn băng đó thực sự đã làm tôi ngán ngẩm, làm tôi mất hết hứng thú nhưng tôi cũng không có dũng khí để dỡ bỏ cái thứ cứ nhìn chằm chằm vào giường của vợ chồng tôi đang treo trên góc trần nhà. Trong cuộc sống tôi luôn luôn phải phục tùng vợ. Mọi bày biện, thiết kế trong phòng đều là do cô ấy. Ví như trải thảm nhà màu xanh lá cây tôi cảm thấy trông cứ quê quê, cách nền nhà độ một thước lại lắp đèn, mỗi khi đèn sáng thì thảm nhà sẽ toát lên những ánh sáng xanh mướt, đầy vẻ gợi tình. Trên tường có treo các bức tranh sao chép lại tranh của Matisse, tóm lại là mọi sự trang trí, bày biện đều thể hiện thái độ chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn hư vô, thích bày trò lạ của cô ấy, kể cả đồ dùng gia dụng trong nhà và những quyển tạp chí phụ nữ mà cô ấy đọc.
Bây giờ tôi đang ngồi thừ người trên ghế sô pha. Tự nhiên tôi cảm thấy hôn nhân là một cái gì đó ảo tưởng, một cạm bẫy, một cái vòng luẩn quẩn mà tôi không thể tránh khỏi. Tôi đã từng đọc tác phẩm Người đàn ông bỏ đi của một nhà văn Anh và cảm động đến phát khóc, tuy nhiên tôi không thể có đủ can đảm để bỏ nhà ra đi. Trước đây tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau khi lập gia đình lại vặt vãnh, tầm thường, nhạt nhẽo, thô thiển, giả tạo đến thế. Lẽ nào đây chính là giẻ sườn mà Thượng Đế bảo A đam kiếm tìm và cuối cùng để hai đứa hòa thành một ư? Tôi bắt đầu nghi ngờ về điều đó. Nhưng rốt cục hôn nhân đã biến tôi thành một con người hết sức tầm thường. Nghĩ vậy tôi càng thấy lo lắng hơn.
Ở công ty, tôi cũng là một người tầm thường. Khi tất cả các bậc nam nhi ngoài 30 tuổi đều như mai nhị độ chuẩn bị làm nên sự nghiệp, tranh thủ mọi thời cơ để kiếm tiền thì tôi lại an phận thủ thường ngồi ở phòng làm việc để khởi thảo, viết lách những văn kiện không cần thiết cho sếp, mang về đồng lương ba cọc ba đồng mà không hề kêu ca.
Đang lúc ngồi thừ, đột nhiên cánh cửa bật ra. Tôi giật nảy mình, tưởng rằng vợ đã về. Tôi đứng dậy và nhét quyển tạp chí phụ nữ xuống dưới trà kỉ. Nhưng bước vào nhà là những người mà tôi không hề quen biết.
“Chào anh!” - Họ lần lượt chào tôi theo phép lịch sự. Tất cả có 4 người, ăn mặc rất lịch sự, những bộ com lê bóng loáng trông khá chất, họ đều thắt nơ. Ánh mắt họ đều không nhìn tôi, trong tay họ đều bê đồ, dáng dấp họ đều cao xấp xỉ nhau. Sau khi vào nhà họ bắt đầu làm việc. Đầu tiên là họ tháo chiếc máy quay đó xuống rồi lại lắp vào chỗ thấp hơn một chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng – một loại ti vi mới nhất hiện nay. Sau đó họ lại dời tủ sách đựng các loại tạp chí phụ nữ châu Á của vợ tôi và thế vào đó là một chiếc máy làm ẩm. Cách chỗ tôi 1,5m họ còn lắp một máy sưởi hồng ngoại, cuối cùng họ vào bếp và lắp máy hút mùi đời X. Họ làm việc một cách lặng lẽ, nhanh gọn, d ư ờng như không hề để ý tới sự có mặt của tôi. Sau một hồi, trật tự căn phòng của tôi đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù trong lòng tôi hết sức phấn khởi vì điều này, bởi vì nó đã thay đổi mọi sự sắp đặt của vợ tôi, tuy nhiên tôi cũng hơi sờ sợ. Lẽ nào những người này là do vợ tôi gọi đến? Tôi rất sợ hãi và hỏi họ:
“ Vợ tôi bảo các anh đến làm những việc này à?”
Bọn họ chẳng ai thèm đếm xỉa gì đến tôi. Dường như họ thấy không cần phải trả lời câu hỏi của tôi. Sau khi lắp đặt mọi thứ xong xuôi, họ vỗ tay rồi xếp hàng một cách trật tự, lặng lẽ đi ra. Chỉ còn lại tôi ngồi trợn tròn mắt trên ghế sô pha, tôi nghĩ có lẽ tai họa lớn đang chuẩn bị đến với mình.
Vợ tôi trở về nhà lúc trời chập choạng tối, cô ấy ngâm nga bài hát nào đó trông có vẻ rất vui, tôi thấy cô ấy đã thay đổi kiểu tóc, tôi nói với vợ bằng một giọng khá lắp bắp:
“Mái, mái tóc trông đẹp lắm”.
Vợ tôi lườm tôi một cái. Lúc này cô ấy đã bỏ chiếc túi xách da rắn xuống, đột nhiên thấy trật tự trong phòng đã bị đảo lộn, lập tức cô ấy nổi giận nói lớn: “Ai đã động vào đồ em bày? Trời ơi, chết mất thôi, thay đổi toàn bộ mọi thiết kế của tôi rồi! Tôi phải giết chết kẻ đó mới được!” Vợ tôi lúc này trông như một con sư tử cái, cô ấy vội xông vào bếp, tôi đoán là có lẽ cô ấy muốn tìm con dao, tôi vội vàng theo sau. Tôi thấy cô ấy hét toáng lên, hóa ra là cô ấy phát hiện thấy ở đó đã lắp hoàn chỉnh một cái máy hút mùi. Tôi vội vàng, hổn hển kể lại cho cô ấy nghe câu chuyện mới xảy ra. Tôi nói tôi cũng lấy làm lạ, cứ tưởng đó là do ý tưởng của vợ. Lập tức vợ tôi nín ngay, cô ấy buông tay xuống và nở một nụ cười thật tươi: “Như thế này có lẽ là tốt hơn đấy. Bốn người đó em đã từng gặp. Sáng sớm hôm nay họ cũng đến công ty em và đưa ra các bộ đồ trang điểm, họ còn trang điểm ngay tại chỗ cho bọn em, mái tóc của em cũng là do họ làm đấy. Họ là những người quảng cáo hoặc người tiếp thị, thú vị lắm. Những bộ đồ trang điểm đó đều là hàng hãng cả đấy, em dùng thấy dễ chịu lắm, anh mau lại đây thơm thử mà xem”. Cô ấy nhìn tôi với vẻ đầy duyên dáng, tôi lại gần với vẻ đầy nghi ngờ và hôn lên má vợ.
“Anh xem em có xinh hơn không?” Cô ấy hỏi tôi với một vẻ đe dọa.
“Có chứ”. Tôi trả lời một cách khá miễn cưỡng.
“Đấy là phải cảm ơn những người quảng cáo đó. Họ không nề hà vất vả để làm đẹp cho cuộc sống của chúng ta, tất cả mọi thứ đều là sử dụng trước, trả tiền sau. Nếu cảm thấy không thích thì có thể trả lại, làm sao có được kiểu phục vụ nào lí tưởng hơn? Nói cho anh biết nhé, ngay cả cái máy quay cũng là do những người quảng cáo đó lắp hộ em đó”.
“Anh chưa từng nghe tới điều này”- Tôi thú thật. Tôi nghĩ nếu như nếu tôi là người lắp ba cái thứ đó thì vợ tôi sẽ làm ầm hết cả lên. Tự nhiên tôi cảm thấy hận những người đó thế. Khi làm những việc này họ không hề thèm đếm xỉa đến tôi, thậm chí không thèm quan tâm xem tôi có ý hay không và lại tự động đảo lộn hết cuộc sống của tôi. Họ là những con người như thế nào? Ai đã cho họ quyền đư ợc làm như vậy? Sau bữa cơm tối, vợ tôi hào hứng mở cái ti vi màn hình tinh thể lỏng ra xem, cô ấy giống như một con mèo nhỏ rúc vào lòng tôi. Lúc này dường như tôi quên hết mọi nỗi bất hòa vợ chồng trong ba năm qua, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà, bồng bềnh của cô ấy. Tối hôm đó, do không có đôi mắt chằm chằm của cái máy quay nên tôi đã lao vào cuộc ân ái với vợ một cách đầy hứng thú. Tuy nhiên trước mắt tôi vẫn luôn hiện ra hình ảnh của bốn người quảng cáo, bốn người tiếp thị đó.
Tôi đã mơ thấy tôi gặp bốn người quảng cáo ấy ở mọi lúc mọi nơi. Họ vẫn cứ như vậy – không nói không rằng và luôn xếp hàng chỉnh tề, họ luôn xuất hiện trong cuộc sống của tôi, không thèm quan tâm tới sự tồn tại của tôi, họ cứ việc làm theo ý họ, cứ việc lắp đặt cho tôi những sản phẩm mới nhất, thời thượng nhất. Họ dùng tất cả các đồ dùng để bao vây tôi mà không thèm bảo với tôi một câu, tôi muốn nổi trận lôi đình nhưng tôi lại không tìm được lí do, thậm chí tôi còn muốn đánh cho họ một trận nhưng tay tôi lại cứ bị bó trong túi, không thể rút ra được. Tại sao lại luôn có người thích quy định cuộc sống của tôi? Trước kia là vợ tôi, còn bây giờ lại là bốn người quảng cáo tiếp thị. Tôi không thể công khai gây sự với họ bởi họ không thèm mở miệng đòi thu tiền của tôi. Thế nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy ngột ngạt, giống như người bị ngâm dưới nước quá lâu, chỉ muốn ngoi lên trên mặt nước. Tôi thở dốc, trông tôi giống như một con cá đang ngắc ngoải.
Buổi sáng tôi ăn mặc tươm tất và đi đến công ty, vừa tới cửa tôi phát hiện thần sắc của tất cả mọi người dường như có vẻ gượng gạo và căng thẳng, trông ai cũng có vẻ lấm lét. Những người tầm tuổi trung niên ở công ty tôi đại đa số đều là người sợ vợ. Có thể tối qua các bà vợ yêu quý của các ông đều lắp một cái máy quay lên góc trần nhà chăng? Nghĩ tới điều này tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy mình thật là đáng thương, rồi tôi lại thấy tội cho họ. Dù sao cũng cùng chung cảnh ngộ mà, tuy nhiên ai cũng cố làm ra vẻ anh hùng, không dám kể với ai.
Lòng dạ tôi rối lên như một mớ bòng bong, tôi mở cửa phòng và bước vào. Một phút sau thư kí của tổng giám đốc gọi điện cho tôi và nói tổng giám đốc cần gặp tôi. Tôi thấy có đôi chút căng thẳng: hay là tôi bị đuổi việc chăng? Tôi có nghe phong phanh tổng giám đốc không hài lòng với việc gần đây tôi khởi thảo văn bản giấy tờ thường thiếu những tính từ vô cùng cần thiết như “tổng giám đốc uy nghiêm đức độ”, “tổng giám đốc rất hiểu tâm lí của nhân viên”, “tổng giám đốc có tính quyết đoán, có tinh thần quật khởi cao”, tháng trước tôi đã bị trừ mất 100 tệ. Tự nhiên tôi thấy sờ sợ, sau khi vào phòng rửa tay chỉnh tề lại ca la vát, com lê tôi mới rón rén đi vào phòng tổng giảm đốc.
Vừa bước vào tôi lập tức thấy bốn người quảng cáo đó. Họ mặc những bộ quần áo màu sáng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vậy, chính vì thế mà trông họ rất già dặn. Nhưng trên thực tế họ cũng chỉ là những thanh niên chưa đến 30. Một điều đặc biệt nhất là dáng dấp của họ lần lượt xếp từ cao tới thấp. Họ cũng vẫn không thèm liếc mắt đến tôi trong khi tôi lại thấy tổng giám đốc cười rất tươi. Mấy người quảng cáo đó đang giới thiệu cho tổng giám đốc một chiếc bàn làm việc, chiếc bàn này có thể xoay tròn, ở trên đó còn có chức năng bổ sung hình ảnh, chính vì thế ngồi trên đó sẽ cảm thấy như trái đất đang quay dưới chân mình. Ngoài ra những người quảng cáo tiếp thị còn tặng cho tổng giám đốc một chiếc bút lông ngỗng được làm theo màu quốc kì, “Sử dụng nó Ngài sẽ cảm giác mình là vị tổng thống, thực tế cũng đúng là như vậy thưa Ngài”- Người quảng cáo nói với tổng giám đốc.
Tổng giám đốc cười lớn, trông ông ấy có vẻ rất hài lòng. Ngoài ra mấy người quảng cáo đó còn giới thiệu một loại đồ ăn ngon đặc biệt là người và chó cảnh đều có thể ăn thử miễn phí một tháng ở công ty. “Tốt lắm! Tốt lắm! Cậu! Mau khởi thảo văn bản! Bắt đầu từ hôm nay mọi người có thể được ăn trưa miễn phí! Nhớ phải ghi rõ “Tổng giám đốc đức độ!” Mau lên!” – Tổng giám đốc hét lớn với tôi. Ông ấy là người thích sử dụng những câu ngắn và dấu cảm thán. Tôi liếc nhìn những người quảng cáo một cái rồi vội vàng đi ra.
Khi đi qua phòng làm việc tôi thấy nhân viên trong công ty đang thì thầm gì đó, dường như họ đang bình luận chuyện gì, nhìn thấy tôi đi tới họ lập tức dừng ngay câu chuyện lại. Tôi bước vào phòng, vừa thao tác máy tôi vừa hỏi nhỏ một anh bạn có đôi mắt sưng húp: “Các cậu đang bình luận chuyện gì vậy?”
Anh ta tỏ vẻ chần chừ. Một lát sau anh ta ghé sát vào tai tôi nói: “Bọn tôi đang nói về người quảng cáo, họ đã xuất hiện khắp mọi ngóc ngách của cuộc sống chúng ta”.
Tôi lập tức dừng tay và quay người lại: “Các cậu cũng gặp những người đó à? Hôm qua tôi cũng gặp bọn họ”.
Lập tức họ nhìn tôi với con mắt kinh ngạc. Sau đó họ lập tức lại quay sang bình luận. Hóa ra nhà họ đều xuất hiện những người quảng cáo, tiếp thị đó. Các đức ông chồng không thể từ chối vì các bà vợ đều rất tin tưởng bọn họ. Tuy nhiên mọi người đều cảm thấy có một điều lo lắng gì đó rất mơ hồ, nó luôn ám ảnh họ, họ không biết phải nên làm thế nào. Đúng lúc này tôi thấy bốn người quảng cáo ấy lần lượt xuất hiện ở hành lang. Vẻ mặt họ không có biểu hiện gì, họ nhìn chăm chú phía đằng trước và nối đuôi nhau đi qua phòng làm việc của chúng tôi, họ đi ra mà không thèm liếc chúng tôi một cái. Cả bọn chúng tôi đều im lặng, không ai nói lời nào.
Về đến nhà tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tôi chỉ muốn tắm một cái cho đã. Tôi thấy nhà tắm đã được lắp một bồn tắm kiểu mới, nước tắm cũng biến thành dạng sương, kì cọ đều bằng khăn bông máy hết. Tôi biết đấy chắc chắn là kiệt tác của những người quảng cáo. Tắm xong tôi vào ngồi ghế sô pha, vợ tôi lúc này vẫn chưa về, không được lệnh của cô ấy nên tôi cũng không biết phải nấu gì để ăn. Tôi dùng máy BP để nhắn cho cô ấy nhưng không thấy trả lời. Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, thời gian cứ chầm chậm trôi qua từng giây từng phút, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua - thời gian mà đáng lẽ cô ấy đã phải về nhà. Bụng tôi réo lên từng hồi, đang định làm bừa một cái gì đó để nhét vào bụng thì đột nhiên cánh cửa bật mở. Tôi đoán chắc bà xã đã về - nhưng té ra không phải, vẫn là những người quảng cáo đó, chỉ có điều hôm nay bọn họ chỉ có hai người.
Họ vẫn đi vào phòng tôi mà không thèm chào hỏi! Nghĩ lại chuyện này tôi cảm thấy đáng sợ và tức đến lộn ruột. Tôi cảm thấy hôm nay mình phải nổi cáu, mà bà vợ tôi cũng không thèm về. Điều này chắc chắn phải có liên quan tới những người quảng cáo đó. Họ bê một cái thùng trông như đồ dùng bếp núc mẫu mã mới và đi vào trong bếp. Tôi đi sát theo họ và thấy họ đặt các xoong nồi, bát đĩa, lò vi sóng… lên trên tủ bếp, sau đó họ lại đi ra ngoài. “Này, có phải vợ tôi bảo các anh đem tới không, các anh mang đi đi, tôi không lấy đâu”.
Họ không thèm đếm xỉa đến tôi mà vẫn tiếp tục bước. “Tôi muốn biết vợ tôi đang ở đâu? Các anh phải nói với tôi!”. Tôi chộp và túm ngay lấy áo của một người trong số họ. “Các anh thật sự là những con người vô cảm, vợ tôi đâu?”
Người đó tìm mọi cách thoát khỏi bàn tay đang túm chặt của tôi. “Cô ấy hôm nay sẽ không về đâu. Ngày mai cô ấy sẽ gọi điện thoại cho anh”. Nói xong họ lại lần lượt rút lui một cách có trật tự.
Tôi lục lọi và tìm một ít rau quả trong tủ lạnh và lôi ra ăn sống tức điên người vì không thấy vợ về. Có lẽ tất cả đều tại những người quảng cáo đó. Bắt đầu từ việc lắp máy quay trong phòng ngủ, cuộc sống của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Rất nhiều các ông bạn yêu quý của tôi đã từng cảnh báo với tôi rằng hôn nhân là một sự thỏa hiệp, có lẽ tôi không thể tiếp tục được cuộc sống như thế này. Tôi như một con thú đang ngồi trên sô pha và ăn tươi nuốt sống những cuộn rau xanh. Phòng rất lạnh, tôi không bật điều hòa cũng không bật lò sưởi, một lát sau tôi ngủ thiếp trên ghế. Trong giấc mơ tôi mơ thấy vợ tôi bị những người quảng cáo bao vây, cô ấy cứ dần dần rời xa tôi, không thèm quay đầu lại mặc cho tôi chạy đuổi theo, gọi theo.Tôi thấy tiếng kêu gào của tôi không phát ra một tiếng nào. Những người quảng cáo và vợ tôi dần dần đi mất…
Một buổi sáng sớm, tôi đến cơ quan để sắp xếp công việc, sau khi xong xuôi tôi đã gọi điện thoại cho vợ: “Sao tối qua em không về nhà? Tối qua em ngủ ở đâu, anh rất muốn biết điều đó”.
“Ôi dào, ông xã yêu quý của em ơi, anh đừng có nổi cáu như vậy, em không có ngủ với gã đàn ông nào khác là được, anh nổi máu ghen như vậy có nghĩa là anh vẫn yêu em. Tối qua em đi tham gia một buổi tiếp thị của những người quảng cáo, họ quảng cáo một loại giường ngủ chuyên dành cho phụ nữ, nếu như chồng không có nhà mà ngủ trên đó thì sẽ vẫn có thể ngủ ngon lành và có những giấc mơ đẹp, cảm giác hệt như vẫn có chồng ngủ bên cạnh. Em và mấy trăm các chị em khác đã tập trung ở một sảnh lớn và ngủ ở đó, mỗi người nằm một giường. Đúng là như họ nói thật, mặc dù không có chồng ngủ cùng nhưng vẫn có cảm giác là có chồng ngủ bên cạnh, em còn có rất nhiều giấc mơ thú vị, chẳng hạn như em mơ mình bốc thăm và trúng thưởng một dây chuyền bằng kim cương của Nam Phi. Ôi, anh có biết không, sau khi tỉnh dậy em đã quyết định mua chiếc giường đó. Như thế thì anh có thể yên tâm mà đi công tác, dù anh không ở nhà nhưng em vẫn có thể ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp. Anh hoàn toàn không phải lo lắng về việc em có thể ngủ với những đàn ông khác, điều này anh hoàn toàn yên tâm, đúng không?” Giọng của cô ấy từ nhẹ nhàng chuyển sang đầy sát khí. Tôi không còn gì để nói liền cúp điện thoại. Trời ạ, vợ tôi đã tìm được một thứ đồ có chức năng của chồng cho dù chồng không ở bên cạnh – một cái giường chết tiệt. Đột nhiên tôi cảm thấy thật sự hoang đường, hóa ra một cái giường có chức năng đặc biệt, có thể giúp người nằm trên đó có những giấc mơ thú vị lại có thể thay thế được những đức ông chồng. Tôi có thể bị thay thế bởi những thứ đó, vậy thì tôi còn có ý nghĩa gì? Lẽ nào tôi chỉ là một kí hiệu, một cái gì mang tính tượng trưng, một vị trí, một thứ để làm cảnh hay sao? Tôi vô cùng tức tối.
Buổi trưa hôm đó, tất cả các nhân viên trong công ty được ăn bữa ăn trưa miễn phí của những người quảng cáo đó – những thứ đồ ăn mà người và chó cảnh đều ăn được. Phải thành thật mà nói rằng những món ăn khá là ngon. Nhưng tôi vừa nuốt vào lập tức muốn nôn ra ngay, tôi vào nhà vệ sinh và cố móc họng ra nhưng chẳng ăn thua gì.
Buổi tối tôi trở về nhà thì thấy vợ tôi đang vui vẻ ngồi trên chiếc giường bảo bối của mình. Vừa bước vào nhà tôi thấy căn phòng ngày càng có nhiều thay đổi lớn, giờ đây trông nó đã khác trước rất nhiều. Tôi thấy mình đã bị bao vây bởi rất nhiều đồ đạc, căn phòng nhỏ của tôi đã trở thành một thế giới đồ đạc, những thứ đồ đó được thay đổi một cách chóng mặt. Tôi thấy cuộc sống của mình thực sự đã bị đánh mất, tôi đã bị bó buộc, hạn chế và bị chi phối trong mọi công việc, kể cả bị theo dõi bởi cái máy quay chết tiệt trong phòng ngủ, vậy thì làm sao tôi có thể có được cuộc sống của mình?
Giờ đây, người quảng cáo xuất hiện ngày càng nhiều trong thành phố. Họ xâm nhập vào cuộc sống của tất cả mọi người và gây nhiều ảnh hưởng lớn. Tôi thực sự không biết mình là ai nữa? Tôi là ai? Ai là tôi? Tôi bị ai bó buộc, bị ai chi phối, bị ai hạn chế? Tôi tự hỏi mình nhưng không thể tìm ra câu trả lời.
Những người đàn ông tham gia biểu tình đã xuất hiện vào một buổi sáng. Không hẹn mà gặp – họ đã đập tan mọi đồ đạc mà những người quảng cáo đã tiếp thị cho họ, họ đem sự ấm ức tột độ đã bị dồn nén bấy lâu lên phố và còn sẵn sàng tuyên chiến với các bà vợ yêu quý của mình. Lòng tôi cũng đầy u uất, bực tức, tôi mở cửa sổ và nhìn xuống dòng người đang hô hào đầy hứng khởi và những khẩu hiệu chỉ trích những người quảng cáo đang đi qua con đường tôi ở. Tự nhiên tôi cũng thấy mình can đảm hẳn lên, tôi cũng muốn đập tan những thứ đồ đó. Vợ tôi không ở nhà, cô ấy như bị bỏ bùa mê, liên tục sử dụng những thứ đồ tiếp thị của những người quảng cáo đó như một cái máy. Tôi bắt đầu đập phá, tôi cảm thấy vô cùng đã đời, tôi cười lớn, lòng hả hê vì được đập phá những thứ mà những người quảng cáo đó đã đem tới nhà và lắp đặt cho tôi. Tôi đập tan tành mọi thứ, tất cả mất một tiếng đồng hồ. Mồ hôi đầu tôi vã ra như suối, tôi cảm giác mình đang đập tan mọi xiềng xích, gông cùm, mọi ảo tưởng của hôn nhân.
Tôi lao xuống đường và đứng trơ trọi trên con đường vắng tanh, lúc này tôi không còn thấy tung tích của những người đàn ông vùng dậy phản kháng đâu nữa, một nỗi lo sợ bao trùm lên tôi nhưng tôi không thể quay trở về nhà được nữa. Tôi như một con sói cô đơn lạc lõng, chần chừ một lúc, quyết định tiến bước, tôi bước thẳng trên con đường và không hề ngoái đầu lại. Tôi phải rời khỏi nơi này, phải rời bỏ gia đình, rời bỏ bà vợ và cuộc hôn nhân của mình, rời bỏ mọi đồ đạc mà những người quảng cáo đó đã áp đặt cho tôi. Tôi vừa chần chừ vừa kiên định, tuy nhiên tôi không còn con đường lựa chọn nào khác. Vừa rảo bước tôi vừa gào lớn vào hai dãy nhà bên đường, kêu gọi những người đàn ông muốn bỏ nhà ra đi hãy dũng cảm thực hiện ý định của mình. Tôi thấy tất cả mọi cửa sổ vẫn đóng im lìm, tôi thấy mình giống hệt như trong giấc mơ, những lời gào thét của tôi không hề phát ra tiếng.