Elvis Aron Presley
Sau khi tốt nghiệp đại học một năm tôi đã tạm biệt công việc viên chức nhà nước của mình, dành ra hai tuần để xả hơi, mặc dù đã uống hết 4 thùng bia nhưng tôi vẫn cảm thấy chán nản. Cuối cùng tôi đã quyết định đến xin việc ở một công ty chuyên đòi nợ. Hôm đó trong lúc còn đang ngà ngà say thì tự nhiên tôi đọc được thông tin quảng cáo tuyển dụng của công ty đòi nợ đó. Tờ báo buổi tối của thành phố A ngày càng làm cho độc giả cảm thấy rối mắt, có hôm cả một trang báo lớn chỉ in hình đôi chân đi đôi tất l ư ới của một cô gái, hoặc có lúc chỉ có một con mắt hoặc nửa gương mặt gì đó. Tôi thấy thế giới này càng ngày càng trở nên kì diệu - vừa nghĩ tôi vừa đá 96 cái vỏ chai bia không.
Lẽ nào không phải như vậy sao? Sau khi đọc được thông tin quảng cáo tuyển dụng của công ty đòi nợ nọ, việc đầu tiên tôi làm là lẳng hết những vỏ chai bia vào thùng rác. Sau đó tôi đã mặc bộ vét hãng Bò hoang của mình, lần theo địa chỉ trên báo và tìm đến công ty đòi nợ đó. Tôi vốn là người chán ghét những cái cũ, luôn thích có sự thay đổi, điều đó làm tôi hết sức phấn khởi.
"Bây giờ anh hãy biểu diễn cho tôi thấy nghệ thuật đòi nợ của anh. Ví dụ tôi vay anh 100 nghìn tệ, anh làm cách nào để đòi lại?" - một gã to béo như cái thùng phuy di động, mặc bộ com lê kẻ vuông, đeo cái ca la vát to tướng, có in hình các đồng xu, gã cười v ới tôi qua đôi đít chai trong khi tay gã liên tục quay chiếc bút bi: "Nào, anh hãy bắt đầu đi".
Sau khi nghe sơ qua lời giới thiệu của tôi, dường như ông giám đốc có vẻ rất hứng thú, ông ta nói đến thời điểm này đã có 45 sinh viên đến đăng kí tuyển dụng, đặc biệt là cậu sinh viên ngay trước tôi lại học được tiếng kêu của quạ - cậu ta muốn dùng tiếng kêu rùng rợn đó để kích thích thần kinh người vay tiền, cậu ta đã phải bảo trước giám đốc rằng phải bịt chặt hai lỗ tai. "Nếu tuyển anh vào làm việc thì chúng tôi phải phát điên lên mất, nhưng các con nợ của chúng tôi bắt buộc phải có thần kinh bình thường, nếu không anh ta có thể thoát khỏi mọi nợ nần!" – Giám đốc đã để cậu sinh viên đó ra về.
Tôi chỉnh tề lại ca la vát và nói: "Tôi bắt đầu ngay đây". Tôi quay trở về chỗ bước ra khỏi phòng. Sau đó tôi lại đẩy cửa vào, gương mặt tỏ vẻ hết sức nghiêm túc, tôi sải bước dài vào phòng và xông đến trước mặt vị giám đốc béo nọ, tôi cúi người sao cho mũi của mình nhằm đúng vào đầu mũi của ông ấy: "Tôi nói cho ông biết, đây là lần thứ 35 tôi đến đây rồi, nếu như ông không chịu trả tiền thì chắc chắn trong thời gian ngắn tới chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa!" Tôi ném tập giấy lên bàn, lùi một bước và lên giọng đe dọa ông ta.
Vị giám đốc béo đó trở tay không kịp, dường như ông ta bị tôi làm cho hoảng, ông ta ngớ người ra một lát rồi vỗ tay đét một cái: "Hay, hay lắm, anh có thể đã trở thành nhân viên mới của chúng tôi, chúng tôi rất hoan nghênh anh!" Ông ấy cười lớn rồi vòng qua chiếc bàn bắt lấy tay tôi, tôi thấy tiếng cười của ông ấy giống như tiếng quạ kêu. Tôi đã thành công.
Hồi học đại học có một thời gian tôi rất thích nhạc rock. Ở trường đại học H hồi đó, mỗi phòng kí túc xá chỉ cần có hai người thích nhạc rock là có thể làm cho phòng ăn ngủ không yên. Hình ảnh tôi hồi đó là một thằng sinh viên mặc một chiếc áo phông xanh xanh đỏ đỏ và một chiếc quần soóc, đeo một máy nghe nhạc trên thắt lưng, hai tai nhét hai tai nghe, lang thang vòng vèo quanh vườn trường, chiếc ba lô tôi khoác trên vai cũng đựng toàn các đĩa nhạc tiếng nước ngoài với đôi mắt ngó nghiêng khắp nơi.
Ca sĩ nhạc rock mà tôi thích nhất là Bad Tooth Johnny – đó là một ca sĩ Mĩ mặt mọc đầy mụn trứng cá, gương mặt cậu ta trông khá kì cục và đặc biệt là cậu ta có một hàm răng đã hỏng gần hết, bài hát Hỗn loạn của cậu ta khiến tôi cảm thấy khá h ứng khởi. Về sau tôi lại thích Bob Dylan – đây là một ca sĩ rất độc đáo đến từ Minne Sota, từ năm 10 tuổi cậu bắt đầu bỏ nhà ra đi, năm cậu 18 tuổi là năm lần thứ 8 cậu bỏ nhà đi, lần đó mới là lần thực sự cậu rời xa quê hương. Bài hát Đáp án phiêu du trong gió mà cậu ta hát năm 22 tuổi đã thực sự làm tôi muốn phát điên, không tin bạn thử xem xem lời của bài hát này:
Tôi muốn trở về nhà trước khi mưa to gió lớn ập đến
Tôi muốn đi tới nơi xa xôi nhất của cánh rừng rậm rạp
Ở đó cư dân đông đúc nhưng tất cả đều nghèo rớt mồng tơi
Ở đó bom mìn vây đầy quanh khu vực sống của họ
Ở đó có những ngôi nhà kề sát nhau trong thung lũng
Nhà tù ẩm ướt và bẩn thỉu
Ở đó trên gương mặt của những tay chém giết thuê luôn lộ vẻ bí ẩn
Ở đó đói khát vô cùng, ở đó linh hồn bị bỏ đi
Ở đó màu đen là màu duy nhất
Ở đó trời là con số duy nhất
…
Khi tôi nghe bài hát này là lúc tôi đang tổ chức buổi lễ chia tay với cô bạn gái của mình là Lô Mẫn Văn – một cô gái rực rỡ như đóa hoa anh đào của khoa Anh. Cuộc sống luôn luôn tồn tại rất nhiều những nghi thức mặc dù thời kì thần thoại đã rời rất xa chúng ta rồi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở quán cà phê Châu chấu xanh – một quán cà phê không hề có một chút thi vị nào, cố gắng tạo ra một không khí buồn bã bởi dù sao đây cũng là đêm chia tay. Nhưng đến cuối cùng chúng tôi đã phải cười phá lên, Lô Mẫn Văn lúc đó càng giống như một bông hoa rực rỡ, hơn một năm nay đây là lần đầu tiên cô ấy cười tươi như vậy. Chúng tôi nắm chặt tay nhau, cô ấy nói: "Vẫn mãi là bạn của nhau đúng không?" Sau đó chúng tôi rời quán Châu chấu xanh, hai người rẽ về hai ngả ngược nhau. Trong đêm tối hôm đó tôi đã giơ cẳng đá tung một lon bia không: "Biến mẹ mày đi". Sau đó tôi bật nhạc của Bob Dylan lên.
Tôi thực sự được mở mang tầm mắt sau trong thời gian làm việc ở công ty đòi nợ bởi vì cuối cùng tôi đã phát hiện ra trên thế giới này hóa ra lại có rất nhiều người vay tiền không chịu trả. Tôi vô cùng phấn khởi sau khi hiểu ra được điều này. Đây là một thời đại khá vô lí, thật thú vị biết bao! Đương nhiên chủ nợ cũng nhiều như con nợ, họ thường xuất hiện với gương mặt sầu não hoặc tức tối điên người. Công việc của công ty tôi rất là nhiều, hàng ngày chủ nợ chúng tôi phải chen chúc nhau ở phòng tiếp khách, mồ hôi mồ kê vã ra như suối. Hàng ngày lượng mồ hôi mà họ phải đổ ra nhiều ngang với mưa, có thể rửa sạch được sàn nhà. Các đồng sự trẻ tuổi của tôi đều là những tay đòi nợ cừ khôi, tỉ lệ đòi nợ thành công lên tới 80%, đây thực sự là con số không nhỏ. Ông sếp thùng phuy của tôi vô cùng phấn khởi, đi lại liên tục xoa tay trong những ngày bận rộn đó.
Vụ đòi nợ đầu tiên mà tôi phải tiếp quản có liên quan tới thức ăn cho cá. Một công ty sản xuất thức ăn gia súc đã đưa thức ăn cho cá cho một hộ nuôi cá nhưng mãi tới tận cuối năm hộ nuôi cá này đã bán hết cá mà vẫn không chịu trả tiền thức ăn cho công ty sản xuất thức ăn gia súc kia, đến nỗi giám đốc công ty sản xuất thức ăn nọ đã dẫn đầu ăn hết một bát thức ăn cho cá! Trời ạ, đây đâu có phải là thứ người ăn được đâu. Sau khi nghe lại từ đầu câu chuyện của họ, tôi đã tức đến nổ đom đóm mắt. Tôi kẹp chặt túi xách của mình rồi ba máu sáu cơn tìm đến hộ chăn nuôi cá ở thành phố A kia.
Cuối cùng tôi đã lần tới được địa điểm tôi nhìn thấy rất nhiều những lưng cá màu đen đang bơi lội dưới nước, trông chúng hết sức thần bí đồng thời lại mang một vẻ đẹp rất riêng. Vấn đề là phải đòi được nợ về, tôi xông vào phòng làm việc, vừa bước vào phòng tôi nói lớn: "Tôi đến đây là để đòi món nợ thức ăn cho cá, đây đã là lần thứ tám tôi phải đến đây rồi, nếu như các anh vẫn không chịu trả thì tôi…" Đột nhiên tôi ngẩn người ra bởi tôi thấy ít nhất có tám cô gái đang túm đầu lại nghe cái gì đó, trông đó có một cô gái giống như một đóa hoa hồng tươi quay mặt về phía tôi và ra hiệu bằng ngón tay với tôi: "Suỵt". Sau đó tôi nghe thấy bài hát khách Heartbreak Hotel của Elvis Aron Presley. Thật quá quắt, nợ chưa thèm trả mà còn tụ tập nhau nghe nhạc Elvis Aron Presley! Nhìn vẻ mặt có phần thảm thương của mấy cô gái đó lúc nghe nhạc tôi không nói được một lời nào. Bởi vì tôi muốn nói với bạn một điều là người thứ ba mà tôi thích chính là Elvis Aron Presley. Nghe bài hát Heartbreak Hotel xong, tôi và mấy cô gái đó đều lộ rõ vẻ thiểu não. Ngay sau đó, chiếc loa đài lớn đó lại vang lên bài hát Jaihouse Rock của ông vua nhạc rock. Tôi không thể thốt nên một câu đòi nợ nào bởi vì tôi thực sự quá thích Presley mặc dù có thể hắn ta cũng là một tên chẳng ra gì.
Hồi học năm thứ hai đại học tôi đã xem băng hình ghi buổi biểu diễn của Presley tại nhà của Đặng Khánh – cậu bạn học cùng với tôi. Hóa ra hắn ta có một dáng người vừa gầy vừa cao, lúc nào cũng thích bôi bôi trát trát trông rất không tự nhiên. Gã thường mặc một chiếc áo màu hồng phấn và một chiếc quần loe hồng bó sát mông khiến mông căng phồng như một cái trống, chân đi một đôi ủng trắng, không ngừng lắc ngoáy trên sàn diễn, giống như một con mèo xinh xắn đang ở độ tuổi phát dục. Động tác nhảy của hắn rất mạnh mẽ và đầy vẻ gợi dục, đến nỗi chính phủ Mĩ quy định các đài truyền hình khi tường thuật các buổi biểu diễn của hắn không được quay trực tiếp vào những phần từ eo trở xuống. Kết quả là có vô số người say mê hắn một cách điên cuồng, vô số các thiếu nữ luôn mang tên hắn bên người. Một điều thú vị nhất là có một phóng viên hỏi gã: "Anh có muốn kết hôn không?" Bạn thử đoán xem gã trả lời thế nào: "Nếu anh có thể đứng ngoài hàng rào mà vẫn vắt được sữa bò thì tội gì anh phải đi mua bò sữa". Gã thật sự là con người thú vị.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhớ được sứ mệnh của mình: "Này, tôi đến đây là để đòi nợ, nếu như hôm nay các cô…"
Bảy cô gái đều quay mặt lại. Tôi thấy tự nhiên họ đều khóc, nước mắt của họ như những hạt trân châu long lanh trên từng gương mặt: "Có phải anh thực sự thích Presley không? Nếu như anh ấy không chết thì bây giờ anh ấy đã 58 tuổi rồi. Anh còn đứng đó làm gì? Nếu anh thực sự thích Presley thì hôm nay anh không nên nói những lời lãng nhách đó!" - M ột cô trong bọn họ nói.
Hôm đó thực sự tôi đã cam tâm tình nguyện để mấy Mĩ nhân ngư đó ném mình vào hồ cá bởi vì sau đó tôi đã thực sự quên nhiệm vụ đòi nợ của mình. Chúng tôi ngồi với nhau, vừa kêu vừa gào, chúng tôi gắn cái loa lớn vào máy thu thanh để tất cả mọi chú cá trong hồ đều có thể nghe thấy giọng hát của Presley. Cũng tại do chúng tôi quá thích Presley, năm 1977 do nghiện hút nên anh ta đã chết, chết ở độ tuổi 42.
Tôi quay về trụ sở chính của công ty đòi nợ trong tình trạng bộ comlê hiệu Pierre Cadin vẫn còn ướt sũng, ông sếp thùng phuy của tôi vừa ngồi trong phòng làm việc, tay phải xoay bút vừa nhìn tôi mỉm cười: "Thế nào rồi? Cậu đã đòi được nợ về chưa? Chắc chắn cậu phải làm được gì đó, chàng trai ạ!"
Tôi nói: "Tiền, tiền em không đòi được về, bởi tại Elvis Aron Presley, tại…"
Ông sếp thùng phuy lập tức nổi trận lôi đình: "Elvis Aron Presley là ai? Nó có liên quan gì tới việc này? Hừm, cậu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi muốn nói với cậu một điều là từ hôm nay cậu sẽ phải nghỉ việc!…"
Giờ đây tôi lại nhàn rỗi lang thang, chỉ có điều lần này tôi không uống rượu nữa mà là mua hơn 80 loại đồ chơi chạy bằng điện, lên hết giây cót và để cho chúng nhảy loạn quanh tôi, không khí hết sức vui nhộn. Chỉ có điều là nếu như vẫn còn sống thì Elvis Aron Presley cũng đã 58 tuổi rồi. Những ngày đó ngày nào tôi cũng xem bóng đá và bóng chày trên ti vi, hoặc không thì xem phim hài Mĩ, Hồng Kông hay vài ba chương trình ca nhạc theo yêu cầu, ngó nghiêng vài tờ báo buổi tối của thành phố A để tìm các thông báo tuyển dụng trên các đôi chân dài hay cặp lông mi của các cô gái.
Một thời gian sau, khi đã vất va vất vưởng cả tháng trời thì tôi lại bắt đầu đi làm ở một công ty vệ sinh. Công việc của tôi là đứng trên một thang máy di động, đeo một cái thùng nhỏ sau mông và lau sạch cửa kính của các tòa nhà chọc trời. Thẳng thừng mà nói thì đây đáng lẽ là một công việc khá thú vị, tôi đứng trên đầu tất cả mọi người, tay tôi thậm chí có thể với được tận mây, ngày ngày tôi có thể thấy được thành phố đang rung chuyển dưới chân mình, thấy được những dòng xe ô tô như những con côn trùng cánh cứng và dòng người bé li ti như kiến đang bò chầm chậm, nghĩ đến điều này tự nhiên tôi thấy họ thật đáng thương.
Tôi lên lên xuống xuống cùng thang máy di động treo bên ngoài các tòa nhà và chăm chú chúi mũi vào công việc lau cửa kính của mình. Đó là những tấm kính màu bã chè hoặc màu xanh và thường là không trong suốt. Tôi thà coi những tòa nhà này là một tổ ong cực lớn bởi vì có lúc tôi vừa lau kính vừa vô cùng hiếu kì, chỉ muốn nhòm vào khung cảnh bên trong của những tấm kính đó. Tôi nhìn thấy rất nhiều người, trai có, gái có, già có, trẻ có, trung niên có, trẻ con có. Họ tụ tập với nhau, cãi nhau, ngồi xuống, đứng lên, đi ra đi vô, nằm xuống đi ngủ. Ngày nào họ cũng bận rộn, liệu trong họ có ai thích Elvis Aron Presley không nhỉ?
Tôi làm việc khá xuất sắc. Những tấm kính to tướng đó đã được tôi lau chùi sạch sẽ, bóng mặt trời, mây trắng, không khí và gió lại được phản chiếu trên những tấm kính bóng bẩy đó. Rồi đến một hôm, tôi lại nghe thấy Elvis Aron Presley.
Hôm đó tôi đang lau kính của một toà nhà 27 tầng. Tự nhiên tôi nghe thấy ở đoạn giữa của tòa nhà, không, hình như là ở phía dưới có người bật các bài hát của Elvis Aron Presley. Tôi dừng ngay việc đang làm dở và di chuyển thang máy để tìm nơi phát ra âm thanh đó. Khi tôi xuống đến tầng một thì tôi lại nghe thấy tiếng hát đó lại phát ra từ trên đỉnh, tôi lại vội cho thang máy đi lên. Hôm đó rất nhiều người thấy tôi như một thằng điên đứng trên thang máy hết lên rồi lại xuống, hớt ha hớt hải như ong lạc đàn. Hôm đó tôi không hề lau kính, tôi thề là tôi nghe thấy tiếng hát của Elvis Aron Presley phát ra từ khắp mọi ngóc ngách của tòa nhà đó. Mặc dù vẫn còn trong cơn tuyệt vọng vì phát hiện ra mọi góc của tòa nhà đều vang lên tiếng hát của Elvis Aron Presley nhưng cuối cùng tôi đã cho thang máy dừng lại. Sau vụ đó, vị nữ giám đốc xinh đẹp của công ty vệ sinh đã cho tôi nghỉ việc hẳn.
Hai tháng sau tôi đến một thành phố biển. Ở thành phố đó tôi đã chơi hai tháng bi a, đặc biệt là tôi đã rất thạo cách đánh kiểu Anh. Đương nhiên, tôi cũng không bài trừ cách đánh kiểu Mĩ. Gần như tôi đã đánh bại mọi đối thủ và đã kiếm được khá nhiều tiền. Tuy nhiên tôi cũng chán ngấy cuộc sống nhàn cư vi bất thiện đó rồi, tôi lại quay trở về thành phố A và tìm tới quảng cáo tuyển dụng của công ty chuyển nhà trên tờ báo buổi tối có quảng cáo tất quần của phụ nữ đó. Tôi lại bắt đầu công việc chuyển nhà của mình.
Khi trở thành nhân viên của công ty chuyển nhà tôi mới biết hóa ra trên thế giới này có rất nhiều người phải chuyển nhà, hóa ra không ai thích ngôi nhà cũ của mình, trừ một vài cụ già tầm bảy tám mươi tuổi ngồi mân mê bậc cửa và khóc một lát còn thì ít nhất là có ba nghìn người đều cao hứng phấn khởi. Xem ra mọi người đều thích đến một nơi mới.
Tôi lái xe tìm đến địa chỉ mà sếp đã kê khai sẵn và chuyển đồ từ nơi này đến nơi khác. Điều đó cũng có nghĩa là rút sạch mọi nội tạng của căn nhà cũ sau đó lại nhồi nhét những thứ đó vào căn nhà mới. Đây thực sự là một công việc nhàm chán bởi ngày nào cũng phải chuyển trăm thứ bà giằng xuống cầu thang rồi lại chuyển lên. Kết quả là sau khi làm đến tháng thứ hai tôi đã đùa với họ rằng chỉ cần tôi lái xe và nghe giọng hát của Elvis Aron Presley phát ra từ ngôi nhà nào đó bên đường là tôi lại cho người dỡ phịch đồ đạc ở đó – tôi sẽ đem số đồ đạc đó làm quà tặng cho Elvis Aron Presley, không biết cậu ta có thích không?
Đương nhiên, lập tức tôi lại bị đuổi việc.
Hiện nay tôi đang làm việc ở một đài phát thanh kinh tế, tôi dẫn chương trình "Người bạn không trung", tôi thường xuyên phải nối tiếp ngay sau quảng cáo quần tất và quần lót của phụ nữ để giới thiệu cho thính giả nghe các bài hát nhạc rock hay. Hôm nay điều mà tôi muốn nói là: Bạn có thích Elvis Aron Presley hay không?