← Quay lại trang sách

Người đồng hồ

Tôi như một người vừa ngụp lặn trong nước ngoi lên bờ, tim vẫn đập thình thịch. Tôi bật đèn trên đầu giường và xem bây giờ là mấy giờ. 6 giờ 30 phút. Là người dẫn chương trình của tiết mục "Kể chuyện đêm khuya" của đài tiếng nói, tôi luôn luôn tỉnh giấc vào giờ này. Tôi nhắm mắt lại và tắt đèn đi, tự để cho mình nằm nhắm hờ mắt trong lúc trời chập choạng sáng. Tôi nhớ lại những cảnh tượng kì quái trong giấc mơ ban nãy. Trong giấc mơ đó tôi cứ bước đi một mình trên hành lang dài, một hành lang tối om om, không hề có một chút ánh điện nhưng ở hai bên tường treo đầy đồng hồ treo tường, những mặt đồng hồ đó lấp lánh như những gương mặt của rất nhiều người. Tôi bước một mình trong sự sợ hãi, tôi nghe rõ thấy bước chân của mình và những tiếng chuông đồng hồ cứ ngân lên trong đêm tối, sự tĩnh mịch và bầu không khí tối om om khiến tôi càng thêm rợn người. Tiếng tích tắc đồng loạt của đồng hồ làm tim tôi càng đập loạn xạ. Gương mặt tôi tự nhiên méo xẹo đi, tôi bắt đầu lao thẳng về phía trước, mồm tôi phát ra những âm thanh như ngựa hí…

Một lần nữa tôi lại mở mắt ra và nhìn thấy ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp mọi nơi, điều này làm tôi cảm thấy phấn chấn hơn. Tuy nhiên, giấc mơ kì quái đó cứ ám ảnh lấy tôi. Bây giờ Bắc Kinh đã vào thu rồi, tối hôm qua vừa có một cơn mưa, lòng tôi có một cái gì đó buồn rầu khó tả. Tiết mục "Kể chuyện đêm khuya" của tôi thường bắt đầu vào 12 giờ đêm, đến 1 giờ sáng thì kết thúc, sau đó tôi lái chiếc xe Nissan bám đầy bụi bặm và trở về nhà. Về đến nhà tôi thường làm một cái gì đó bằng lò vi sóng để ăn, sau đó lên giường đi ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy, tôi thường  làm vài lát bánh mì kẹp xúc xích và một ít bơ để làm bữa điểm tâm cho mình. Ngoài ra, tôi còn hay uống một tách cà phê không đường. Tiếp đó tôi thường hay chạy bộ trên máy tập thể dục một lát, vừa tập tôi vừa nhìn qua cửa kính ở tầng 12 của mình, dường như khung cảnh của toàn thành phố đều lọt vào tầm mắt của tôi. Ngày nào cũng vậy, có rất nhiều người, rất nhiều người sống ở thành phố này gọi điện cho tôi và tâm sự với tôi những uẩn khúc trong lòng. Khi đó tôi mới biết có rất nhiều người không thể nói thật mọi suy nghĩ trong lòng mình vào ban ngày. Bình thường đến 7 giờ 30 tôi ăn mặc chỉnh tề, thắt ca la vát và đi thang máy xuống lầu, mở cửa xe ô tô, nổ máy một cách lành nghề rồi lái xe vòng qua thảm cỏ đâm ra ngoài đường và hòa vào dòng người. 40 phút sau, sau một thời gian chen chúc, tắc nghẽn tôi đã lái xe đến đài tiếng nói nằm ở một tòa nhà 20 tầng bên con sông trải dài quanh thành phố và bắt đầu chuẩn bị cho tiết mục buổi tối của mình. Ăn xong bữa cơm trưa ở cơ quan, tôi sẽ ngủ một giấc ngắn tại ngay nơi làm việc của mình.

Thế nhưng hôm nay sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy có gì đó bất bình thường. Những hình ảnh chỉnh tề như những gương mặt người của những chiếc đồng hồ và âm thanh khủng khiếp kia cứ bám riết lấy tôi, tôi cảm thấy hết sức hoang mang. Vệ sinh xong xuôi, tôi rán một quả trứng gà, pha một cốc sữa, thắt cho mình chiếc ca la vát màu đỏ tươi và khoác lên người bộ com lê màu sữa. Tôi đi lại trước cửa sổ, chốc chốc lại vén rèm cửa lên ngó khung cảnh thành phố đang náo nhiệt bên ngoài. Tuy nhiên, những chiếc đồng hồ kia cứ ẩn ẩn hiện hiện trước mắt tôi, tại sao lại như vậy cơ chứ? Mặc dù đã ngồi vào xe ô tô đầu óc tôi không thể tập trung được. Chiếc xe ô tô này là tôi mượn của một người bạn đang làm quản lí ở một công ty nước ngoài, lí do là hơn một năm trước đây tôi đã từng khuyên cậu bạn mình không nên tự sát, và để tỏ lòng cảm ơn tôi, cậu bạn đã cho tôi mượn con xe Nissan còn khá mới này. Tôi định năm nay sẽ tân trang lại. Tôi lái xe và hòa mình vào dòng người  nhộn nhịp trên đường. Như mọi bận, tôi đeo chiếc kính râm, miệng huýt sáo và điều chỉnh tốc độ xe ở 70 km/h và lao đến đường vành đai hai. Lúc này tự nhiên tôi nhớ tới nhà thơ Nguyễn Tịch đời Ngụy Tấn, ông thường ngồi trên xe ngựa và đem thêm rượu, mặc cho ngựa phóng nước đại trên đường, phóng đến khi nào ngựa chịu dừng lại hoặc chạy đến ngõ cụt thì thôi. Nguyễn Tịch vừa uống rượu vừa khóc, sau đó ông lại thay đổi phương hướng và tiếp tục cho ngựa chạy. Một hôm tôi cũng muốn thử học Nguyễn Tịch, tôi để cho xe chạy vô mục đích hai tiếng đồng hồ sau đó tôi xuống xe và giải quyết nỗi buồn ở một góc tường, tôi lôi chai ra và uống lấy một ngụm rồi lại hòa mình vào dòng xe. Chỉ có một điều là tôi không thể khóc được. Lẽ nào đây lại là thời mà con người có thể bật khóc được?

Ngồi trong xe tôi thấy tim mình đập loạn xạ, cứ như mỗi giây đập hai nhịp. Không hiểu sao sáng nay lại tỏa lên mùi nước cống. Đang lúc xe tôi đến đoạn cầu vượt ở Tây Trực Môn thì đột nhiên tôi trông thấy một tấm biển quảng cáo cực lớn treo dọc phía bên cầu, trên tấm biển đó có một người phụ nữ rất quen thuộc với tôi, cô ấy cười rất tươi và giơ cánh tay đeo đầy đồng hồ ra.

Lẽ nào đây là Mi Ninh? Tôi ngớ người ra một lát nhưng xe thì đã lái qua khỏi cầu vượt, tôi ngó đầu ra cánh cửa xe và nhìn nghiêng ngó, cơn gió thổi qua làm  tóc tôi rối tung cả lên. Đến đoạn Quan Viên tôi rẽ sang phải và dừng trước một cửa hàng ăn nhỏ bên đường và định ăn một bát tào phớ. Mặc dù đã ăn trứng nhưng tôi vẫn cảm thấy đói cồn cào. Vừa ngồi xuống tôi lại nhìn thấy một cô gái mặt đầy tàn nhang đang cầm quyển tạp chí Thời trang, trên bìa của tạp chí lại vẫn là hình người phụ nữ xinh xắn tay đeo đầy đồng hồ. Không là Mi Ninh thì còn là ai nữa? Tôi nhíu mày, đã một tháng nay tôi không nhìn thấy cô ấy rồi, lẽ nào cô ấy lại biến thành người đồng hồ rồi chăng? Tôi chẳng kịp ăn bát tào phớ mà nhà hàng đã bưng ra, vứt vội một tệ lên bàn rồi đứng dậy đi về phía xe ô tô.

Đầu óc tôi rối bời, tôi lại phi đến cửa hàng đồng hồ Góc thời gian ở gần Tiền Môn. Tôi đã mua liền 8 cái đồng hồ trong sự ngạc nhiên của nhân viên cửa hàng, thôi thì cả đồng hồ quả quýt, đồng hồ đếm giờ, đồng hồ đeo tay và đồng hồ chịu nước. Tôi đeo tất tần tật lên tay, lên người và bước ra khỏi cửa hàng đồng hồ.

Hai mươi phút sau, tôi lái xe đến cầu vượt ở Kiến Quốc Môn và dừng xe đột ngột khi gặp một trận gió lớn. Có một sức mạnh vô hình không thể ngăn cản được đã điều khiển tôi bước ra khỏi xe, vượt qua lan can và lao về phía trước.

Hôm đó có rất nhiều người nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu tro nhảy từ trên cầu vượt xuống, giống như một tờ giấy bay xuống đường. Trật tự giao thông ở khu vực đó bị náo loạn đến 15 phút, khi có cảnh sát đến điều khiển thì mới thông suốt trở lại. Phía dưới cầu có một vũng máu và một chiếc giầy nam màu nâu số 41.

"Và rồi tôi cũng biến thành người đồng hồ". Nửa tháng sau, tuy chỉ bị gãy một chân nhưng tôi lại tiếp tục được cởi mở tấm lòng với thính giả đài tiếng nói. "Tôi cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng bởi vì cái thành phố với tiết tấu nhanh như tên bắn này đã gây áp lực cho tôi. Tôi cảm thấy mình như một người bị thời gian đuổi gấp và sống một cuộc sống căng thẳng, bận rộn. Và mọi người biến thành người đồng hồ trong hoàn cảnh như vậy. Không có mục đích sống thực sự. Ngay cả những lời tâm sự thật của tôi với mọi người đều chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cảm thấy hết sức tuyệt vọng, và người con gái mà tôi yêu cũng bỏ tôi mà đi và trở thành người mà tôi ghét nhất – người đồng hồ. Chính vì vậy mà tôi đã lựa chọn cái chết cho mình" – Tôi nói một cách dũng cảm.

"Lẽ nào chuyện thất tình gây cho anh một cú sốc lớn đến vậy sao?" – Một thính giả hỏi tôi qua điện thoại.

"Tôi đã từng thất tình hai lần, lần đầu tiên tôi yêu một cô bạn học tiếng Đức, tôi vô cùng yêu cô ấy, nửa năm sau, một người đàn ông Đức đã theo đuổi cô ấy một cách điền cuồng. Một hôm chúng tôi cùng ngồi uống cà phê với nhau tại tầng hai của khách sạn Gloria, chúng tôi uống cà phê đông lạnh của Viên, cô bạn của tôi nói với tôi rằng chỉ cần tôi nói với cô ấy là muốn cô ấy ở lại thì cô sẽ không cùng với chàng trai người Đức kia sang Đức nữa. Nhưng tôi cũng không nói gì cả mà chỉ bảo rằng hi vọng cô ấy sẽ sang Đức lấy chồng. Kết quả là cô bạn tôi đã rất tức giận, một tuần ngay sau đó cô ấy đã sang Đức, và cô ấy cũng không chịu tha thứ cho tôi, bảo rằng tôi đã đẩy cô ấy vào con đường đó. Nhưng đây là sự lựa chọn của cô ấy, đúng không? Đây đâu có phải là sự lựa chọn của tôi. Chính vì thế tôi không bao giờ quên được cái cảm giác ngồi uống cà phê lạnh trong buổi tối hôm đó, hương vị đó quả là tuyệt hảo."

"Thế còn lần thất tình thứ hai thì sao?" - Dường như vị thính giả này rất tò mò về đời tư của tôi.

"Lần thứ hai tôi yêu một cô gái học tiếng Pháp của trường đại học Bắc Kinh. Trông cô ấy xinh đẹp như một cô gái Pháp. Và trường hợp này khá tương tự như trường hợp trước: có một gã người Pháp cũng theo đuổi cô ấy. Một tháng trước đây gã thanh niên đó và cô ấy cùng đi chơi Trường Thành, trên đỉnh Mộ Điền Dụ chúng tôi đã ngả bài ngửa với nhau. Cô ấy tên là Mi Ninh, cô ấy nói rằng chỉ cần tôi nói là muốn giữ cô ấy ở lại thì cô ấy sẽ ở lại. Tuy nhiên tôi lại cũng không nói gì. Mi Ninh đã đi theo gã thanh niên đó trong sự tức giận. Trước khi chia tay tôi nói với cô ấy rằng, tôi căm thù đồng hồ, chỉ cần cô ấy không quảng cáo cho đồng hồ thì tôi vẫn sẽ yêu cô ấy. Thế rồi trước đây nửa tháng, tôi phát hiện thấy Mi Ninh không đi Pháp nữa mà trở thành người quảng cáo cho một hãng đồng hồ và trở thành người đồng hồ. Tôi cảm thấy hết sức tuyệt vọng, chính vì thế mà tôi đã tự sát. Lần này là lần tôi thực sự muốn đẩy cô ấy đi".

"Tại sao anh lại căm thù đồng hồ? Lẽ nào anh bị chứng tâm thần phân liệt hay sao?"

"Không" – Tôi nói giọng rất quả quyết. "Tôi là một người hết sức bình thường, nhưng đồng hồ đã che lấp mọi cuộc sống của nhân loại chúng ta như một kì tích. Thời gian được đo bằng đồng hồ và nó đặt ra mọi quy định cho cuộc sống của chúng ta. Nguyên nhân chủ yếu khiến cuộc sống của con người nhạt nhẽo buồn tẻ là do chúng ta đã trở thành nô lệ của đồng hồ từ bao giờ mà chúng ta không hề hay biết. Tôi muốn mình là người đầu tiên chống lại đồng hồ".

"Anh đúng là một người không bình thường. Anh có thể làm được điều này ư? Anh muốn tất cả chúng tôi đều không được đeo đồng hồ, sống như người nguyên thủy chăng?"

"Lẽ nào bạn không cảm nhận được kim phút và kim giây đang từng bước đẩy chúng ta vào cõi chết hay sao? Liệu mọi người có thể bỏ đeo đồng hồ được chăng? Có thể sống một cuộc sống cách xa hẳn mặt đồng hồ? Chỉ khi nào làm được điều này thì cuộc sống của chúng ta mới là thực sự là cuộc sống."

"Tôi thấy anh điên thật rồi. Liệu anh có tìm đến cái chết một lần nữa không?" - Một vị thính giả nói với tôi qua điện thoại với một giọng điệu không hề khách khí chút nào.

"Không, tôi không muốn tự sát nữa. Đợt ở bệnh viện một ý tá nói với tôi rằng tôi là một người hết sức yếu đuối. Tôi phải tiếp tục sống, phải tiếp tục dẫn chương trình này, đồng thời tôi cũng muốn tìm lại người đã quảng cáo cho đồng hồ, tìm lại người bạn gái cũ của tôi – Mi Ninh, để nói với cô ấy rằng không nên trở thành người đồng hồ. Đây là điều mà tôi muốn làm. "Tôi đã trả lời thính giả như vậy trước khi còn 10 giây là đến lúc chương trình kết thúc.

"Tôi thực sự đã trở thành người không đeo đồng hồ. Mọi sinh hoạt của tôi đều dựa vào quy luật của bản thân. Đồng hồ sinh học của bản thân tôi rất chuẩn, tôi cảm thấy mình trở thành con người của tự nhiên. Tôi dùng cách này để chống lại sự áp đặt mà cuộc sống thành thị hiện đại dành cho tôi. Tôi không muốn sống trong từng giây, từng phút, từng giờ của chiếc đồng hồ. Cho đến một hôm Mi Ninh đã gọi điện thoại cho tôi: "Em đã nghe tiết mục của anh, Liễu Đãi, em muốn nói chuyện với anh, anh thực sự điên rồi. Chắc chắn là do anh quá tức em nên mới ra nông nỗi này. Tại sao chúng ta lại không thử nói chuyện với nhau chứ?"

"Em đang ở đâu vậy?"

"Em đang ở chỗ uống cà phê của khách sạn Đài Loan."

Tôi lập tức đến ngay chỗ Mi Ninh. Mi Ninh vẫn xinh đẹp như ngày nào, cô ấy mặc một chiếc váy cổ rất trễ. "Tại sao em không đi cùng với anh chàng người Pháp đó?"

Mi Ninh ngước lên nhìn tôi và nói: "Người Pháp thì có gì là xấu đâu? Chỉ mỗi tội lúc làm tình hơi bốc lửa tí thôi – đùa tí cho vui vậy thôi. Sau khi nghe tiết mục của anh, em cảm thấy rất bàng hoàng. Em đã trở thành một người đồng hồ. Tuy nhiên, sống trong một thành phố như một cái đồng hồ chuyển động không ngừng này, không trở thành người đồng hồ mới là lạ. Liễu Đãi, em rất yêu anh, nhưng anh là một người mắc chứng tâm thần phân liệt. Em là một phụ nữ, là một người của chủ nghĩa hiện thực, em không thể sống theo những lí lẽ triết học mà anh áp đặt cho thế giới." Mi Ninh lôi xoạt ngay ra một sấp tiền nước ngoài và giở chúng ra ngay trước mắt tôi. Tôi thấy có đô la Mĩ, Mác Đức, Frăng, đô la Hồng Kông và cả yên Nhật rồi cả đồng Lia của Ý.

"Bây giờ em đã có tiền rồi. Em vẫn rất hận anh bởi vì anh đã âm thầm đẩy em cho cậu người Pháp đó, điều này đã làm em cảm thấy bị tổn thương lớn. Tại sao anh lại không chịu giữ em lại? Lẽ nào em không đáng để anh giữ lại hay sao?" – Đột nhiên Mi Ninh gầm lên.

Tôi nhún vai một cách yếu ớt rồi nói: "Anh phải về đây". Nói rồi tôi rời khỏi quán cà phê.

Hai tuần sau, tôi được tin Mi Ninh bị giết chết, báo đã đăng tải vụ việc này. Có sáu người đàn ông mặc đồ đen đã đột nhập vào nhà Mi Ninh ở khu Á Vận và dùng dây đồng hồ thắt cổ cô ấy cho đến chết. Họ là ai? Liệu có phải là người đồng hồ hay không? Cái tin động trời này thực sự làm tôi cảm thấy hết sức choáng váng, đau đớn. Khi tôi đến nhà xác của bệnh viện thì thấy Mi Ninh vẫn đang nằm trong tủ ướp xác. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên nhà xác, tôi đã mở nhẹ nhàng tấm vải trắng đắp trên người Mi Ninh. Mặt cô trắng xanh, trên cổ rõ ràng có vết thắt. Ai đã giết Mi Ninh? Tôi tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay ra và đặt nó vào trước ngực của Mi Ninh rồi rời khỏi nhà xác. Tôi muốn mình phải tìm được những người đã dùng dây đồng hồ để giết chết cô ấy và tôi cũng sẽ phải dùng cách đó để giết chết họ. Đến bây giờ tôi mới biết là mình vô cùng yêu Mi Ninh.

Tôi bắt buộc phải mô tả cho bạn biết một chút về cái thành phố mà tôi đang sống – cái thành phố đang bị che phủ bởi đồng hồ. Ở đó có vô số những tòa nhà cao tầng, bụi bặm bay lơ lửng trong mọi ngóc ngách giữa các dãy nhà đó. Nhịp điệu cuộc sống ở đây giống như chiếc kim giây đồng hồ đang chạy, bê tông và cốt thép là xương cốt của thành phố, nhà hàng, siêu thị, câu lạc bộ, thẩm mĩ viện và bãi đỗ xe đã tạo nên đặc trưng chủ yếu của nó. Ở đó mọi người đua nhau trưng bày nghệ thuật uốn ba tấc lưỡi và trao đổi tiền bạc, ước mơ. Mọi người như những dòng cát trôi vô định không biết mình sẽ phiêu dạt về phương nào. Càng ngày con người càng trở nên chai sạn, kể cả khi có được niềm vui thì nó cũng chỉ ngắn ngủi như một cơn mưa bóng mây bất chợt hay một bài hát hoặc một câu nói, vừa nói ra đã bị lãng quên ngay. Tôi bẻ lại cổ áo, một mình vất vơ trên phố mà lòng tràn ngập nỗi nhớ Mi Ninh. Ở thành phố này chỗ nào cũng có người đồng hồ, không có họ thì sẽ không có cách nào sống được. Chúng ta đeo đồng hồ chỉ vì muốn sống một cuộc sống mệt mỏi hơn hay sao? Tôi thực sự không tài nào hiểu nổi.

Sau đó tôi đã tóm được 6 người tiếp thị đồng hồ đó ở siêu thị Quý Hữu. Cũng giống như Mi Ninh, trên người họ chỗ nào cũng có đồng hồ. Tôi thấy một mình mình thân cô thế cô không thể làm gì được bọn họ, tôi theo bọn họ vào nhà vệ sinh sau đó khóa chặt cửa lại.

Họ đồng loạt quay mặt lại và nhìn tôi với một con mắt đầy nghi hoặc.

"Các anh đã giết chết bạn gái của tôi" - tôi nói với một giọng hơi run rẩy.

Họ ngớ người ra. Qua ánh mắt của họ tôi biết được rằng, họ cho tôi là một thằng điên không hơn không kém. Nhưng thực tế không phải như vậy, tôi là người dẫn chương trình của đài tiếng nói và là người chuyên chuyện trò, tâm sự với người khác. Bạn gái của tôi đã bị giết chết đầy bí hiểm. Tôi không thể bỏ mặc làm ngơ.

"Chúng tôi chưa bao giờ giết người, chúng tôi chỉ làm công việc tiếp thị đồng hồ mà thôi" – Một người trong bọn họ bình tĩnh nói.

"Nhưng chính các anh đã giết chết bạn gái Mi Ninh của tôi. Có người nhìn thấy các anh rời khỏi chỗ cô ấy ở sau khi giết chết cô ấy."

"Chúng tôi chỉ bán cho cô ấy rất nhiều đồng hồ. Cô ấy là người chuyên sưu tập đồng hồ, chúng tôi chỉ bán đồng hồ cho cô ấy thôi" – Một người khác nói bằng một giọng rất thật. "Không tin, chúng ta có thể đi tìm cảnh sát".

"Hôm đó chúng tôi cùng đến đồn công an. 6 người tiếp thị đồng hồ này không hề có vấn đề gì cả. Hung thủ cũng đã bị tóm gọn, đó là một tên lưu manh vốn là nông dân Hà Nam. Hắn lọt vào phòng Mi Ninh sau khi những người tiếp thị đồng hồ đến chỗ cô tiếp thị và đã thắt cổ cô cho đến chết, sau đó cuỗm sạch mọi đồng hồ rồi biến mất. Mọi việc đơn giản như vậy đấy. Người nào thích cái gì thì rồi sẽ chết trên cái đó, đây vốn đã trở thành một chân lí. Tôi lang thang một mình trong gió, đầu óc chỉ quanh quẩn chuyện tại sao Mi Ninh lại cứ khăng khăng muốn trở thành một người đồng hồ?

Tôi vẫn đi làm ở đài tiếng nói, nhưng kể từ sau khi Mi Ninh chết, tôi thấy đồng hồ sinh học của mình không còn chuẩn nữa. Tôi không tỉnh dậy đúng giờ vào lúc 6 rưỡi nữa, có hôm làm chương trình tôi còn đến muộn nửa tiếng. Ngay cả khi thính giả tâm sự với tôi, tôi cũng hết sức hờ hững, dửng dưng. Âm thanh tích tắc của đồng hồ ở thành phố đã ảnh hưởng đến nhịp điệu cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ có thể do s ự yếu đuối của mình nên đã không giữ được hai cô bạn gái, mộ t cô thì bỏ đi với người khác, một cô thì chết, có lẽ đây là lỗi lầm của tôi. Nhưng nợ nần có lẽ phải tính toán với thành phố này. Thành phố này như những kim phút và kim giây không ngơi nghỉ đẩy mọi người vào phía trước u minh và cõi chết đầy hoảng loạn. Ông sếp tôi đã nổi trận lôi đình trong một lần nhìn vẻ mặt phờ phạc đến muộn của tôi. Tôi thấy mình nên rời đài tiếng nói bởi bản thân tôi không còn tâm trí để lắng nghe những tâm sự của thính giả nữa. Tôi biết kể với ai những tâm sự của chính lòng mình?

Khi tôi lái xe đến Đông Đơn thì vẫn thấy tấm áp phích quảng cáo đồng hồ có hình Mi Ninh. Vẫn nụ cười tươi tắn, vẫn những chiếc đồng hồ đắt giá đeo trên cổ tay. Khi đi ngang qua tòa nhà Hải Quan đột nhiên tôi trông thấy tòa nhà đó treo một chiếc đồng hồ có lẽ là to nhất thành phố. Vừa nhìn chăm chú tôi vừa nghĩ có lẽ mình phải làm gì đó.

Rất nhiều người đều nghe kể về một việc hết sức kì quái, đó là chuyện chiếc đồng hồ lớn treo trên tòa nhà Hải Quan đã bị rơi xuống một cách hết sức vô lí. Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã làm điều đó. Tôi đã phải mất đúng một tháng để thăm dò và chuẩn bị việc này, sau đó chỉ mất một tối tôi đã thực hiện được ý định của mình. Tôi đã dùng một chiếc cưa điện rất sắc. Tôi không hề thích có một chiếc đồng hồ to lù lù cứ án ngữ ngay trên đầu mình, báo rõ thời gian, quy định nhịp điệu cuộc sống của mình. Ở cái thành phố mà nhịp điệu cuộc sống còn nhanh hơn cả nhạc Rock này, vì đồng hồ và thời gian mà chúng ta đã phải sống quá mệt mỏi rồi. Tại sao chúng ta lại còn thích treo một thứ đồ treo trên đầu chúng ta và để nó ảnh hưởng, ám ảnh cuộc sống của chúng ta?

Cảnh sát đã không bắt tôi. Tôi lao vun vút xe trên đường mà lòng đầy khoan khoái. Bạn có cảm thấy nực cười khi tôi dùng phương thức này làm lễ truy điệu cho mối tình trôi nổi của mình ở thành phố này?

Từ trong giấc mơ tôi tỉnh lại. Tôi lại nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ thành phố, đó là một âm thanh có thể nuốt chửng mọi thứ. Thành phố này đang tìm mọi cách chuẩn bị để tôi thua sạch sành sanh. Nhìn đồng hồ - 6 rưỡi, khá chuẩn. Tôi ngồi dậy. Trong giấc mơ ban nãy tôi mơ thấy mình đuổi giết một tên phạm nhân, đó chính là người đã giết chết bạn gái của tôi – Cô bạn quảng cáo đồng hồ Mi Ninh. Tôi còn mơ thấy mình chạy bạt mạng trên cái hành lang treo đầy đồng hồ đó. Tôi còn mơ thấy mình leo lên tầng cao nhất của tòa nhà Hải Quan và cưa đứt chiếc đồng hồ to tướng treo trên đó. Sau khi vệ sinh xong xuôi, tôi uống một cốc cà phê đặc rồi gọi điện thoại cho Mi Ninh. "A lô, Mi Ninh à?"

"Vâng, anh Liễu Đãi, em đây."

"Việc quảng cáo cho đồng hồ lần này làm thế nào rồi?"

"Quá tuyệt. Anh đoán xem em đã kiếm được bao nhiêu? 30 nghìn tệ. Hi, chúng ta có thể mua một căn hộ ở Vạn Khoa rồi. Em đã gọi điện cho họ để hỏi s ơ qua tình hình."

"Ừ. Anh sẽ đến chỗ em ngay đây, mình cùng đi xem nhà nhé. À, dạo này anh hay nằm mơ, toàn những giấc mơ kì quái, mơ thấy chỗ nào cũng có đồng hồ, và mơ thấy cả chuyện em bị giết chết, anh còn cưa đứt chiếc đồng hồ treo trên tòa nhà Hải Quan nữa".

"Li kì thế cơ à. Có lẽ đó là ảo giác xuất hiện trong giấc mơ do anh phải chịu áp lực quá lớn đó thôi. Thế nhé, mình đi xem nhà đi. Chúng ta sắp có được một cuộc sống dễ chịu rồi. Em nghĩ hay là do anh làm người dẫn chương trình nên phải nghe quá nhiều những chuyện buồn của mọi người chăng?"

Tôi vừa đặt máy xuống vừa nghĩ tới chuyện mình sắp có một căn hộ riêng cho mình. Tôi đi xuống dưới, chui tọt vào chiếc Nissan và lái ra khỏi bãi đỗ xe. Ở thành phố này ngày nào cũng là một ngày mới, đặc biệt là đối với tôi. Một tuần trước đây một gã người Pháp muốn đưa Mi Ninh đi, tôi nói "Em ở lại đi" và thế là cô ấy ở lại. Cuối cùng chúng tôi đã có một cuộc sống của giai cấp trung lưu: có xe hơi, có nhà ở, đây vốn là một ước mơ của tôi. Để làm được điều này chúng tôi đã hoàn toàn phải dựa vào việc làm quảng cáo cho đồng hồ và nghe mọi người tâm sự lúc nửa đêm. Tôi cảm thấy rất thỏa mãn, xe lái tới cầu Quốc Mạo, đập vào mắt tôi là khách sạn Trung Quốc và trung tâm thương mại quốc tế. Qua gương tôi phát hiện thấy có một chiếc xe đang theo dõi tôi. Tôi nhìn thấy hình nh ư bọn họ có sáu ng ư ời, mặc toàn đồ đen, buộc đuôi tóc, lẽ nào đây là sáu ng ư ời tiếp thị đồng hồ bí hiểm xuất hiện trong giấc m ơ của tôi chăng? Tại sao họ lại theo dõi tôi? Tôi đang tỉnh hay đang m ơ? Tại sao thành phố này lại để cho tôi sống một cuộc sống bên rìa đồng hồ nh ư một kẻ chạy trốn? Tôi tăng tốc xe vì Mi Ninh đang đợi tôi ở sảnh lớn của khách sạn Hilton, chúng tôi định tới hoa viên Vạn Khoa xem nhà. Khi trấn tĩnh lại tôi đã tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay ra và ném ra khỏi cửa ô tô. Sáu gã mặc độ đen kia vẫn theo sát tôi. Lúc này tự nhiên tôi nhớ lại những tình tiết trong m ơ, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi đ ư ợc sự theo dõi của những ng ư ời đồng hồ đó.