Bữa tiệc của mắt
Chuyện khiến tôi bị gọi là "trai bồi" xảy ra cách đây không lâu. Hồi đó tôi tốt nghiệp ở học viện múa mỹ thuật, tôi lang thang làm nghề tự do ở cái thành phố chết tiệt này đã hơn nửa năm nay. Lúc đầu tôi được phân đến làm công việc lo đèn đóm chiếu sáng cho một đoàn văn công quân đội đóng quân tại thành phố, nhưng công việc cả năm của đoàn văn công tôi chỉ ngoáy một tháng là xong. Vì thế sau khi làm được chưa đầy ba tháng tôi đã cho bye cái công việc lãng nhách đó, tôi chán ớn cái cảnh phải chôn chân ở chỗ tối để điều khiển ba cái đèn xanh xanh đỏ đỏ để cho những con người ngu xuẩn dưới phía khán đài nhìn rõ ba cái động tác uốn éo trông đã muốn phát mửa. Nếu ngày nào cũng được như thế thì còn đỡ, đằng này vì thường xuyên không có việc nên tôi chỉ lang thang như kẻ vô công rồi nghề. Bình thường lúc nằm mơ tôi toàn nghe thấy những tiếng chuyển động như tiếng răng cưa quay của cái thành phố to như cỗ máy khổng lồ này, âm thanh đó khiến tôi say sưa, và thế là tôi đã quyết định tạm biệt công việc đầu đời của mình.
Một buổi chiều mưa, tôi đã gặp cậu bạn học cũ Trần Hựu Tân của mình tại quán cà phê A Mãng nằm dưới lòng đất. Hôm đó tôi đang ngồi một mình trên ghế xoay uống rượu Uýt ky pha đá, trong bầu không khí buồn đến não ruột của quán cà phê tối om om đó, lác đác vài đôi trai gái đang liếc nhau, chim chuột nhau một cách táo bạo, tôi có cảm giác như ánh mắt của họ muốn xé toang quần áo và tâm hồn của đối phương. Ánh đèn xanh đỏ mờ ảo càng làm cho bầu không khí trở nên lãng mạn, nó khiến những con người đang lặn ngụp trong biển tình kia lâng lâng đến mê mẩn, mặc dù không nhìn rõ mặt họ nhưng tôi đoán họ đã mắc phải chứng cô đơn của người dân thành thị. Đúng lúc này thì Trần Hựu Tân ôm eo một cô gái đi về phía tôi. Tôi hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô gái bởi đó là cô bạn học cùng khóa với chúng tôi thời đại học. Cô bạn tôi học ở khoa biểu diễn còn Trần Hựu Tân học ở khoa kịch. Ánh mắt tôi và Trần Hựu Tân gần như nhìn nhau cùng một lúc nhưng thực sự tôi vẫn hơi bất ngờ.
“Ông còn ngồi đây làm gì? Thích gặm nhấm nỗi cô đơn hả? Ông thợ chiếu sáng, tôi cần có ánh sáng của ông”. Trần Hựu Tân bật cười như điên. Tiếng cười của gã rung lên bần bật cùng người cô bạn giống như hai cây dừa cùng đung đưa trước gió. Tôi thấy hơi bất ngờ trước chuyện họ yêu nhau vì cô bạn đó tên Từ Tinh, hồi còn học đại học Từ Tinh đã khá nổi tiếng về tính lẳng lơ. Hồi còn học năm thứ hai, thứ ba đại học đã ăn nằm với gã đạo diễn nào đó, đám con trai khoa Văn trêu là “có đệm pháo cối cũng không ăn thua”. Mặc dù vậy Từ Tinh cũng không được diễn các vai diễn chính trong bộ phim nào chỉ được diễn các vai diễn đại loại như tì nữ của công chúa mà thôi. Khi phân công công việc, Từ Tinh bị phân về quê cô là tỉnh Thanh Hải nhưng Từ Tinh không chịu quay về. “Giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành thị”, Từ Tinh tuyên bố thà làm ăn xin ở thành phố cũng không chịu quay về. Câu nói của cô một thời đã rất nổi tiếng, nhiều người coi đó như câu danh ngôn cửa miệng. Nhưng cuối cùng số Từ Tinh cũng không được may mắn cho lắm, cô bạn học cùng lớp với cô là Ông Lợi sau khi được một đạo diễn lăng xê đã có tên trên nền điện ảnh thế giới, còn cô thì chỉ được khán giả biết đến trong những đoạn phim quảng cáo thuốc cảm hay quảng cáo các sản phẩm cho phụ nữ. Dựa vào nghề này ít ra cô cũng có thể kiếm được tiền mua quần áo lót của các hãng nổi tiếng của Pháp. Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh Từ Tinh cố rặn để hắt xì hơi mấy cái giả vờ bị cảm là tôi muốn phì cười.
“Ngồi một mình trầm tư suy nghĩ, nhìn cái bộ tịch vừa uống bia vừa nhớ em nào của cậu ta kìa!” Từ Tinh chỉ vào tôi và nói. Đây đúng là đứa con gái hay nói bậy nhất mà tôi đã từng gặp.
“Ê, cho hai cốc rượu nho cái. Vừa nãy ăn thịt nướng vẫn chưa kịp tiêu hóa, M. nó, loại thịt nướng vừa ăn vẫn còn dính đầy máu, hôm nay đúng là ta ăn sống nuốt tươi rồi nhé. Trần Hựu Tân vừa vỗ vai tôi vừa nhấc lấy mông Từ Tinh dịch sang chiếc ghế xoay bên cạnh. Hựu Tân vốn là một gã thích không tưởng, ngay từ khi còn học đại học lúc nào gã cũng rêu rao mình sẽ phải viết một kịch bản mang phong cách Hollywood về đề tài chiến tranh ở Thượng Hải những năm 30, mỗi lần nói đến kịch bản của mình là mắt gã lại sáng lên như đèn pha ô tô. Nhưng đến tận khi tốt nghiệp và được phân đến làm nhân viên quản lí hồ sơ nhân sự trong Viện kịch nghệ thuật, trong tay gã vẫn chỉ là ba tờ giấy trắng. Nhưng đúng là gã có một phẩm chất lãnh tụ, không phủ nhận là gã có tài ăn nói hơn người, ngay cả khi thao thao bất tuyệt gã vẫn thu hút được người nghe, đó chính là lí do khiến tôi phải khâm phục gã.
“Thế nào, cảm giác làm cán bộ trong phòng nhân sự thú vị chứ?” - Tôi hất hàm hỏi. Tôi có cảm giác như ánh đèn được chỉnh sáng hơn, mặt tôi lúc này chắc tối om om.
“Hừ, ông không biết à, tôi xin nghỉ rồi. Giờ tôi chuyên viết lời thoại cho các quảng cáo, tiếp thị đĩa hát. M. nó mấy hôm trước tôi còn viết kịch bản cho bộ phim truyền hình liên quan tới cuối đời nhà Thanh, Từ Tinh, ta uống một cốc nhé?” – Mặt Trần Hựu Tân lộ rõ vẻ chán chường. Tôi đã quá quen thuộc với vẻ mặt đó, muốn sinh tồn ở thành phố này đâu có phải dễ. Dáng vẻ Từ Tinh khá mềm mại, chỉ có điều gương mặt đó lại lộ ra vẻ khá già dặn. Đây chắc là do ăn chơi quá mức, con gái ở khoa biểu diễn đều như hoa như ngọc, nhưng đồng thời bọn họ cũng không dễ chơi như ta tưởng. Vì học nghề làm diễn viên nên khi chơi với họ, bạn cũng không rõ là họ đang chơi thật lòng hay đang diễn kịch. Tôi còn nhớ rất rõ có một thanh niên lái xe taxi đem lòng yêu một cô hoa khôi của khoa biểu diễn, vì quá tuyệt vọng với mối tình đơn phương và quá giận cô hoa khôi nên anh ta đã nhảy từ tầng năm của kí túc xá tự tử. Kể ra thì chuyện đó cũng khá buồn cười vì thời buổi này không còn có gì gọi là chân tình, đặc biệt là đối với các nữ diễn viên mắc chứng bệnh ngôi sao thì lại càng không thể. Vũng máu đó sau khi trời sáng đã được các nhân viên dọn dẹp sạch sẽ, ba ngày sau thì chẳng còn ai bàn tới nó nữa.
“Thiên sứ cũng phải phẫn nộ. Hôm nay cả tôi và Từ Tinh đều rất tức giận vì trong túi bọn tôi chẳng còn bao nhiêu tiền. Nói cho ông biết nhé Khả, tôi đang làm trai bồi đấy, trai bồi chuyên bán nghệ chứ không bán thân. Tôi đến các khách sạn để tiếp chuyện, uống rượu, khiêu vũ với các bà giàu có nhiều tiền. Một ngày cũng kiếm được 800. Thế nào, ông có định làm không?” – Hựu Tân ngoác mồm cười lớn khiến rượu nho bắn ra tung tóe. Từ Tinh bực mình lấy giấy lau sạch. Lúc này cả bốn xung quanh đều tĩnh mịch, giọng hát buồn như sắp khóc của John Lennon đột ngột dừng lại, tôi còn nghe thấy cả tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ. “Thôi mình đi đi, đi làm trai bồi, đi ngay bây giờ đi”. Tôi nói. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại đứng bật ngay dậy khi nghe Tân rủ, tôi chỉ có cảm giác là mình không thể tiếp tục cứ đứng trong bóng tối để chiếu sáng cho tốp diễn viên màu mè lòe loẹt đó nữa.
Tân khá bất ngờ vì quyết định của tôi “OK, nói thực là tôi định tìm chỗ làm một cái với Từ Tinh cơ. Thôi không sao, giờ ta sẽ đến khách sạn Hoàng Triều, có một bà người Xinh ga po vừa nhắn BP cho tôi nói là đang buồn. Từ Tinh, em tạm thời cầm chìa khóa về phòng anh và đợi anh ở đó nhé, chỉ khoảng 2 tiếng là anh sẽ quay lại” – Tân vừa nói vừa xoa xoa đôi má đang có phần tức giận của Từ Tinh rồi một tay kéo tay tôi, một tay kéo tay Từ Tinh ra ngoài. Lúc này mưa đã nhẹ hạt hơn, Tân gọi taxi cho Từ Tinh rồi chúng tôi cũng gọi một chiếc taxi rẻ tiền và bảo lái xe phóng thẳng tới khách sạn Hoàng Triều.
Khách sạn Hoàng Triều là khách sạn bốn sao, tuy không cao nhưng khá hiện đại. Khi vừa bước vào đại sảnh, tôi thấy hơi choáng bởi vẻ hào hoa tráng lệ của nó. Vì thấy hơi đói nên tôi bảo Tân vào phòng ăn tự chọn ăn thêm chút gì đó. Tôi trả tiền và cầm đĩa gắp lia lịa món đậu Hà Lan. Đột nhiên Tân huých huých vào mạng sườn tôi:
“Này, ngồi ở bên phía ghế uống cà phê kia kìa, bà người Xinh ga po giàu có đó, cái bà mặc váy đen ngồi cạnh bên bà ấy là người Malaixia. Bọn mình sang đó đi!”
“Từ từ đã! Tôi muốn ăn thêm chút đã, đói quá”.
“Này, mấy đứa con gái ngồi bên kia chắc chắn là bọn gái làng chơi, bọn họ đến tìm con mồi rồi đấy. Bọn đấy cứ phải 800 tệ một tối, M.nó, bằng tiền tôi viết một tập phim. Đúng là cái lỗ đỡ chân tay”.
“M, đừng có nói lằng nhằng nữa, ăn xong hãy hay”. Tự nhiên tôi nổi cáu, tôi thấy mình hơi chột dạ khi nghe thấy Tân nhắc đến khách làng chơi, không biết mọi người có nghĩ những gã đực rựa như bọn tôi là trai làng chơi hay không.
Ăn xong chúng tôi liền sang chỗ hai bà nước ngoài giàu có đó. “Hi, xin chào! Xin chào” – Trông Tân lúc này lịch lãm như một vương tử chính hiệu, gã cong người và lần lượt hôn vào tay hai người phụ nữ giàu có tầm ngũ tuần đó. Tôi hơi chần chừ và chỉ bắt hai bàn tay mềm mại, lạnh ngắt đó. Xong màn chào hỏi chúng tôi cùng ngồi xuống, Tân nghiêng sát người về phía họ, tôi nhìn chăm chú và thấy hai vị phụ nữ nọ như hai củ cải bị rút hết nước, trông họ như hai thùng bia di động đeo đầy vàng bạc. Tất cả những chỗ nào cần bôi trát, trang trí là họ đều thể hiện đầy đủ, nhưng tất cả những thứ đó đều không che được vẻ già nua ở họ.
“Hai em là hai chàng trai rất khôi ngô tuấn tú. Sao, em có thích nhảy không” – Bà người Xingapo hướng về phía tôi nói, không phủ nhận là tôi hơi hồi hộp.
“Xem kìa, cậu bé còn đang xấu hổ kìa. Con trai đại lục rất hay đỏ mặt đúng không?” – Bà người Malaixia vỗ vỗ vai tôi và nhìn tôi với vẻ thích thú.
“Lần này đến Trung Quốc, ấn tượng của chị thế nào?” - Tân cố tìm chủ đề mới đánh trống lảng, chắc gã chán ngấy bộ tịch như gà mắc tóc của tôi.
“Bắc Kinh có nhiều thay đổi lắm. Đường Tràng An đẹp hơn xưa nhiều. Tòa nhà của hội liên hiệp phụ nữ xây rất đẹp. Chúng tôi…”. Lập tức bà người Malaixia cướp lời:
“Chỉ có điều Bắc Kinh rộng quá, suốt ngày có bụi rơi vào mắt tôi. Người nào cũng cố gắng tìm cách kiếm tiền, nhưng liệu có nhiều cơ hội cho họ hay không?” - Tảng thịt thừa trên mặt bà ta sệ xuống. Đúng là toàn những người được ăn sung mặc sướng nên đâu có hiểu được nỗi khổ của người nghèo. Rồi tôi rủ: “Ta ra nhảy nhé! Chắc các chị nhảy đẹp lắm, có khi còn có thanh niên Trung Quốc đến tỏ tình ngay tại sàn vì quá hâm mộ ấy chứ!”
“Ôi trời, thế thì hay quá. Mạch Lệ, ta thử ra biểu diễn xem sao!” Bà người Xinh ga po đứng dậy, vẻ mặt đầy phấn khởi. Bốn chúng tôi cùng bước ra sàn. Tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc, mọi người đều như cành cây lắc lư trong gió, tôi có cảm giác như họ đang bị chập điện vậy. Ánh đèn màu mờ ảo thay đổi liên tục càng khiến tôi có cảm giác gì đó rất không thực. Tôi và Mạch Lệ đứng đối diện nhau, các khớp trên tay tôi đều vận động hết công suất, hai người phụ nữ giàu có đó cũng chẳng kém gì tôi, đám thịt thừa trên người bọn họ cứ lắc qua lắc lại theo nhịp nhảy. Sau khi nhảy chừng một tiếng đồng hồ nhạc đột nhiên dừng ngay lại. Chúng tôi như những chiếc lá khô dạt về ghế ngồi sau trận gió mạnh.
“Trời ạ, tôi chưa bao giờ được vui và cảm thấy trẻ trung như hôm nay. Tim tôi đang đập thình thịch, điều đó chứng tỏ tôi vẫn chưa già, đúng không?” Mạch Lệ vừa giơ tay lau mồ hôi trên gương mặt đỏ rực vừa nói hổn hển. Nhạc lại nổi lên, Trần Hựu Tân lao ra vun vút. Tôi dám chắc là gã đang có một mục tiêu nào đó. "Hôm nay tôi rất vui, ngày mai các em có đến đây không? À, một chút gọi là, em cầm lấy. Ngày mai lại tiếp tục nhé?" Người phụ nữ Xingapo đưa cho tôi một xấp tiền, "ở Xingapo chúng tôi chưa bao giờ chơi đã như thế này, cùng lắm là bao phòng hát karaoke. Chà, tuy hơi mệt nhưng đã quá". Tôi lưỡng lự không biết có nên nhận không thì bà ta đã nhanh tay dúi ngay vào túi áo com lê màu trắng sữa của tôi. "Tạm biệt nhé, em trai, tạm thời giải lao, mai hẹn gặp lại nhé. À, em nhớ bảo anh bạn đi cùng là chúng ta sẽ còn gặp lại, chúng tôi còn muốn nghe cậu ta kể chuyện Trung Quốc, cậu ta kể chuyện cừ lắm". Mạch Lệ vỗ vỗ má tôi – tôi thật không quen với cảnh người khác vỗ lên gò má đáng kính của mình, và thế là họ tung tăng ra về. Tôi thần người ra mà không biết phải làm gì, lôi tập tiền trong túi com lê ra và đếm một lượt, tổng cộng 1000 tệ, không sai, 1000 tệ, đã quá.
Nhạc lại dừng, Trần Hựu Tân vừa thở hổn hển vừa xông đến phía tôi: "M. nó ch ứ! Cho cốc kem! Nhanh hộ cho cái, khát chết đi được!" Nhân viên phục vụ lập tức bê ngay cốc kem ra. "Sao, bọn họ đi rồi à? Vẫn chưa đưa tiền boa hả?" Vừa ngốn cốc kem cậu ta vừa nhìn tôi một cách xoi mói.
"Rồi, tổng cộng 1000".
"Thế nào, cảm giác làm trai bồi cũng được đó chứ? Không cần bán thân, không giống như mấy gã đực bên kia, chúng ta chỉ cần chuyện trò, làm hướng dẫn viên du lịch, đưa đi mua sắm, nhảy nhót, kể chuyện cho họ nghe là vẫn có thể gặt hái như thường".
"Ông kể chuyện gì cho bọn họ nghe vậy? Vừa nãy hai bà đó còn nhắc là mai vẫn muốn nghe ông kể chuyện".
Ngoạm thêm miếng kem nữa, Hựu Tân cười khà khà: "Toàn chuyện ngày xưa bọn mình hội hè, họp hành ra làm sao, người nước ngoài chưa bao giờ nghe được những chuyện này nên thấy thú vị. Ấy, hôm nay tôi định câu một em, ông xem, cái con nhỏ mặc quần ngố màu trắng sữa kia kìa, trông khá đó chứ?"
Tôi ngó theo hướng chỉ của Tân và thấy cô bé đó đang ngồi phía bên, cô nàng mặc một chiếc áo đỏ khá độc, có hai gã đang túm lại bắt chuyện với cô nàng, "Này, xem cô nàng có đôi lông mi giả buồn cười không, tôi dám cá với ông là ngực nàng cũng là giả, mông cũng giả. Dạo này đang mốt quần ngố, mốt ngực giả, mốt mông giả mà. Không hiểu sao mà lắm thứ giả thế!
"Ê, không biết máu và xương thịt của nàng có giả hay không. Tò mò quá." Vừa nói cậu ta bắt đầu lắc người nhảy, một loáng đã nhảy tới sàn.
Buổi khiêu vũ tối hôm đó kết thúc lúc hai giờ đêm, hai mắt tôi díp hết cả lại, tuy nhiên có được 1000 tệ trong túi là điều khiến tôi phấn khởi nhất. Đã từ lâu tôi ao ước mua một bộ quần áo đang mốt của thanh niên mê nhạc rốc hiệu "xác chết" của Anh. Ở Tây Đơn có một cửa hàng chuyên bán thứ đồ này, nếu cộng thêm 2000 tệ tôi đang có trong tay thì mua một bộ sẽ No vấn đề. Quả nhiên là Tân đã ôm được cô nàng mặc quần ngố màu trắng sữa đó vào lòng. Tôi cảm giác cô bé đó cùng lắm là 18 tuổi. Hóa ra cô nàng là người mẫu, thảo nào đôi chân cô nàng dài như cẳng sếu. Tân vuốt ve má cô nàng, ba chúng tôi cứ điên điên khùng khùng ngồi chơi như vậy. Rồi chúng tôi lại kéo nhau ra con đường rộng tới 50 mét để bắt tắc-xi. Tân vẫy một chiếc xe Hạ Lợi và gào lớn: "Ê, Phương Trang có đi không?" Chúng tôi rúc lên chiếc xe bé như cái chuồng gà di động, tôi ngồi trên, còn Tân lúc này đã ôm chặt con cá vừa mới câu và hôn lấy hôn để. Chắc chắn trong giây phút này đầu óc cậu ta không còn hình bóng của Từ Tinh nữa, thật đúng là một gã sở khanh chính cống. Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Từ Tinh mỏi mắt đợi Tân ở căn hộ gã mới thuê ở khu Bình an lí. Còn bản thân gã lại đi đú đởn ở Phương Trang. Tôi biết ở đó gã cũng thuê một căn hộ, quanh quanh Bắc Kinh chỗ nào cũng có nhà gã thuê, tiền thuê nhà của gã chủ yếu là do mấy thằng bạn chiến hữu vốn là ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng gì đó bỏ ra, cuối ngày chỗ nào gần là gã ghé ngủ chỗ đó. Xe đã đến nơi, khi tôi trả tiền xong thì Tân đã ôm eo người đẹp bước xuống xe và đi vào tòa nhà cao 20 tầng. Phương trang là khu chung cư khá đẹp ở Bắc Kinh, ở đây buổi tối lúc nào cũng đèn điện sáng choang, đến Phương trang tôi cứ cảm giác như mình lạc vào một thành phố ngoài hành tinh. Tôi rảo bước nhanh theo sau, vừa bước vào cửa tôi nhìn thấy căn phòng có một phòng ngủ và một phòng khách. Bụng cồn cào, tôi vội vàng chui ngay vào bếp và làm bát mì ăn. Trong bếp có trứng gà, cà chua và mì. Ăn xong tôi chui vào phòng thì thấy đèn đã tắt. "Khả, tối nay ông đừng giận nhé". Tân vừa lồm ngồm trong bóng tối vừa lè nhè với tôi. Chẳng thèm buồn đếm xỉa đến gã, tôi mò đến giường mình và ngủ thiếp đi mặc cho những âm thanh cổ quái đang phát ra ở chiếc giường phía bên kia.
Tôi tỉnh dậy khi trời mới tờ mờ sáng, mồm đắng ngắt, vẹo đầu sang một bên tôi trông thấy cô bé người mẫu đó đang cởi trần ngồi trên chiếc giường đối diện, lưng quay về phía tôi, dường như cô bé rất đau khổ và hối hận. Còn thằng cha Tân thì đang ngáy như ống bễ trên giường, lông chân gã vừa dày vừa thô, trông cái tướng ngủ của gã thật xấu xa hết chỗ nói, tiếng ngáy của gã sòng sọc nh ư điếu cày ầm hết cả phòng.
Tôi giả bộ húng hắng ho và quay đầu ra ngủ tiếp. Và tôi lại tiếp tục say s ư a với giấc mộng của mình, đến khi tỉnh lại tôi thấy thằng cha Tân khịt khịt mũi đi lại quanh phòng nh ư chó săn đánh hơi mùi: "Sao cô nàng lại bỏ đi lặng lẽ thế nhỉ? Thật không ngờ, cô bé vẫn còn trinh, ông nhìn vết máu trên gi ư ờng tôi thì biết. Lần sau gặp cô bé chắc chắn tôi sẽ phải cầu hôn". Lúc này trông gã như một con chó săn vừa mừng rỡ vừa chán nản.
Tối hôm sau tôi và Tân lại đến khách sạn Hoàng Triều. Tôi rất phấn chấn vì được khoác trên người bộ quần áo đen dành cho dân ghiền nhạc rock chính hiệu. Tôi còn cài thêm con dao găm loại nhỏ của Tân Cương mà Từ Tinh tặng tôi. Vừa bê đĩa tôi vừa chắc mẩm lần này chắc chắn mình phải nhắm hết một chiếc đùi gà quay và một đĩa thịt bò nguội. Bước về phía bàn ăn tôi thấy hai người phụ nữ giàu có đó đã ngồi ở đó, họ vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần. Giữa phòng ăn là đài phun nước theo nhạc, bản nhạc đang biểu diễn là một bản nhạc đồng quê của Mĩ. Tôi bước về phía hai người phụ nữ và ngồi xuống bên cạnh họ. Hôm nay họ lại mặc quần áo mới. Đúng là đàn bà đều như nhau, suốt ngày thay hết mốt nọ đến mốt kia, nếu như nói đàn bà là loài động vật thích thay đổi thì cũng không có gì là quá đáng. "Này chàng trai, bộ quần áo cậu đang mặc tôi không thích lắm, ở Malaixia chỉ có những gã thích gây gổ mới mặc những bộ như vậy". Mạch Lệ gạt đĩa sang một bên, tay lấy giấy ăn lau mồm và nói với tôi như vậy. Chúng tôi vừa ăn vừa chuyện trò, ăn xong lại sang phòng uống cà phê. Lúc này Tân lại bắt đầu vui vẻ bằng những câu chuyện cười thô tục của gã. Hai bà phụ nữ giàu có lại bắt đầu cười như nắc nẻ, suýt thì phụt hết cả cà phê ra ngoài. Rồi Mạch Lệ hỏi tôi: "Hôm qua tôi xem báo thấy có tin có hai anh em một nhà thi đỗ đại học nhưng nhà ở nông thôn không có đủ 4000 tệ nộp học phí nên đã tự tử. 4000 tệ là bao nhiêu tiền? Hình như bữa ăn của chúng ta hôm nay cũng chỉ có 4000 tệ, làm sao mà không có nổi cả 4000 tệ nhỉ?"
"Các chị không hiểu được cuộc sống của người nghèo đâu" - Tôi nói. "Vì các chị là người có tiền".
Tân lại tiếp tục tán gẫu với họ, tôi rời khỏi chỗ và đi vào nhà vệ sinh. Sau khi giải quyết xong xuôi tôi quay ra và phát hiện thấy có ba cô gái xinh đẹp ngồi ở phía đối diện, trong đó có một cô cứ liếc mắt đưa tình với tôi. Tôi biết đấy là hạng người một tối kiếm cả nghìn tệ nhưng cảnh sát lại rất khó tống họ vào tù. Tôi thực sự không có hứng thú với hạng người đó nhưng tôi vẫn tiến về phía đó tiếp chuyện. Cả ba cùng hướng về phía tôi, "bộ quần áo của anh bắt mắt quá, bao nhiêu tiền vậy?"
"3000" - Tôi nói.
"Cũng không đắt lắm, anh mặc bộ này trông ngon lắm. Mà anh mặc bộ này trông giống Đới Nhuệ Hào lắm, biết ca sĩ đó không, thần tượng của em đấy. Em là Chu Đế" - cô nàng vừa nãy liếc mắt đưa tình nói.
"Anh không thích Đới Nhuệ Hào, anh thích David B owie hơn, đó mới thực sự là nhân vật đế vương, em có xem Người ăn cắp thỏi son mà anh ta biểu diễn không? Hay lắm".
"Ch ưa nghe nói bao giờ. Xem ra anh có vẻ vui tính đó nhỉ, í, anh làm nghề gì vậy?"
"Gần đây làm trai bồi".
Ba cô nàng cười ồ cả lên với vẻ đầy thích thú. "Kiếm tiền hả" - một cô trong bọn hỏi.
"Kiếm. Mỗi ngày 1000 tệ. Chia đôi".
"Thế cũng khá đó chứ".
"Nghe nói các em mỗi người mỗi ngày gặt 5000, chỉ có điều các em vất vả hơn, vừa mất máu, vừa phải đổ mồ hôi công sức, đúng là kiếm đồng tiền bằng mồ hôi nước mắt".
Ba nàng ngớ người ra một lát, dường như họ cũng đã hiểu ra ẩn ý của tôi. Một cô tinh nghịch nói: "chỉ có lần đầu bị mất máu thôi, lần sau thì làm gì có nữa mà mất. Hiện nay mồ hôi cũng ít rồi, nói chung cũng không vất vả lắm". Nói xong cô nàng đắc ý cười khoái trá.
"Nghe giọng em thì cũng có vẻ thú vị đó nhỉ. Này, nhảy nhé, Chu Đế, em có tham gia không?" - tôi chuyển hướng đề tài.
Chu Đế đứng ngay dậy, hóa ra cô nàng cao ngang bằng tôi, hai nàng còn lại xua tay từ chối. Chúng tôi đi ra phía sàn nhảy "hôm nay là vũ hội hóa trang, chắc chắn là khá thú vị. Cả một sàn nhảy toàn người đeo mặt nạ" - Chu Đế nói. Vừa đến sảnh lớn tôi liền trông thấy có một cậu bé trông như người nông thôn rụt rè bước vào. Cậu ta chừng 11, 12 tuổi, không hiểu sao tôi thấy cậu ta giống mình hồi nhỏ, bẩn thỉu, rụt rè, ngại ngùng. "Chú ơi, nhà vệ sinh ở đâu ạ? Cháu không thể chịu được nữa". Gương mặt cậu lộ rõ vẻ gắng nhịn. Tôi chỉ hướng nhà vệ sinh, cậu ta lí nhí cảm ơn rồi phi thẳng theo hướng tay tôi chỉ.
Tôi và Chu Đế đi tới sàn nhảy, mọi người đã lục tục bắt đầu bài khiêu vũ của mình. Trên chiếc bàn để ngay lối đi có đặt rất nhiều mặt nạ, tôi chọn cái mặt nạ hình một ông già hiền từ, còn Chu Đế chọn một mặt nạ kinh kịch màu đen, sau đó cả hai cùng gia nhập đội quân mặt nạ. Nhạc chậm và nhẹ, chúng tôi nhảy theo hứng chứ không theo bài, Chu Đế cứ liến thoắng nói bên tai tôi. Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, bọn họ đều ăn mặc rất lịch sự, cầu kì. Tôi cảm thấy hơi hoa mắt. Tân cũng đang đeo mặt nạ búp bê béo, hai người phụ nữ giàu có kia cũng đang lắc mình theo tiếng nhạc. Chắc chắn là họ không lạ gì trò này. Lúc này tôi mới để ý thấy Chu Đế đang ngã giá với mình, 300 tệ cô cũng chiều tôi từ A đến Z. Không hề có chút hứng thú, vừa bám eo Chu Đế tôi ghé sát vào tai cô nàng và nói: "Anh vẫn là trai tân đấy. Anh chẳng dám mạo hiểm để đo xem giếng cũ sâu bao nhiêu đâu". Câu nói khá cay nghiệt của tôi đã khiến cô nàng nổi giận đùng đùng, vừa vùng vằng gỡ chiếc mặt nạ cô nàng vừa đi ngay ra phía ngoài. Tôi nhún nhún vai và nghĩ cũng không có gì đáng để bận tâm. Đột nhiên tôi phát hiện thấy Từ Tinh đeo mặt nạ và đang hòa mình trong đám người, tôi lại gần và tóm ngay lấy tay cô. "Sao em cũng đến à?" - Tôi hỏi. Mặt nạ của Từ Tinh là hình một bà già. "Em đang tìm anh Tân, tối qua em đợi anh ấy cả đêm mà anh ấy cũng không về, em phải giết chết anh ta! Anh nhìn đây này, em mang theo cả dao con đây này!"
"Tại sao lại phải giết nó?"
"Lão ấy dám bỏ rơi em, em không thể chịu nổi, tại sao tất cả mọi người đều muốn bỏ rơi em?" - Từ Tinh gầm lên.
Rồi khóe mắt Từ Tinh tuôn ra hai dòng nước mắt, tự nhiên lòng tôi trào lên một niềm thương xót. Tôi nhẹ nhàng khuyên: "Em đừng nghĩ vậy, mọi người đâu có bỏ rơi em đâu, chỉ sợ bản thân em tự bỏ rơi em thôi". Nói rồi chúng tôi ôm nhau nhảy vì nhạc đã đổi. Động tác của tôi hết sức vụng về, tự nhiên tôi có cảm giác mình như đang bơi trong một đại dương mắt: mỗi chiếc mặt nạ đều có những đôi mắt sáng lấp lánh, tất cả các ngũ quan còn lại đã bị che kín. Mỗi người đều giấu mình sau những chiếc mặt nạ và liếc người khác bằng đôi mắt đó. Bữa tiệc của mắt, tôi cũng không hiểu mình đọc được gì từ những ánh mắt đó. Lúc này Từ Tinh đã nhìn thấy Tân, cô buông tay tôi ra và đi về phía cậu ta. Nhạc vẫn nhẹ nhàng khoan khoái và người nào cũng dùng những chiếc mặt nạ quái đản kia để che giấu tâm hồn mình. Rốt cục là họ muốn làm gì?
Đột nhiên có tiếng chửi bới vang lên: "Lưu manh! Bắt lấy tên lưu manh! Mau bắt lấy hắn!" Nhạc đột ngột dừng giữa chừng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng chửi. Chỉ thấy nhân viên phục vụ đang đuổi theo cậu bé nông thôn vừa nãy hỏi tôi đường vào nhà vệ sinh và đá cậu ta ngã dúi dụi. Hai nhân viên bảo vệ lập tức xông ra, tay cầm dây chun quất vun vút vào cậu bé, cậu bé gào khóc ầm ĩ, cố gắng giãy giụa tìm cách thoát thân. Tất nhiên là cậu ta không thể thoát khỏi những đôi tay cứng như hộ pháp của nhân viên bảo vệ. Mặt cậu ta sưng vù. Lúc này một nhân viên vệ sinh hào hứng kể lại rằng cậu bé xông vào phòng khách và đái vào bồn rửa mặt, đúng lúc chị ta đang quét dọn trong phòng và đã bắt gặp quả tang. Tất cả mọi người đều đứng yên không động đậy, mỗi ánh mắt trên những gương mặt đang đeo mặt nạ kia lại lộ những vẻ khác nhau. Đột nhiên tôi mới đoán ra rằng, chắc chắn cậu ta không biết dùng hố xí tự hoại nên mới chui vào phòng ở của khách, chắc chắn cậu ta chưa bao giờ được vào những nơi sang trọng lịch sự như ở đây, ngay cả nhà vệ sinh cũng bóng lộn, sạch sẽ hơn cả bếp ăn thông thường. Cậu ta không có tội tình gì cả. Mũi cậu ta chảy máu ròng ròng trong khi dây chun vẫn đang vụt tới tấp, những tiếng kêu vun vút vẫn vang lên như tiếng mưa thu rơi trên lá khô.
Tôi lập tức xông lên và kêu lớn: "Các anh dừng tay lại, tôi là phóng viên, vữa nãy cậu bé này hỏi tôi đường vào nhà vệ sinh, tôi biết rất rõ điều đó…"
"Vậy mời anh trình thẻ phóng viên ra" – Một nhân viên bảo vệ chất vấn tôi.
"Tôi không mang" – Tôi nói bằng giọng nghiêm túc.
"Tôi không cần quan tâm đến việc anh là phóng viên hay không, tôi cứ việc đánh theo nhiệm vụ". Nói xong anh ta lại ra sức quất roi xuống người cậu bé, một cái rơi trúng vào trán cậu ta khiến da thịt cậu ta lằn lên đỏ ửng. Gã bảo vệ vẫn đánh không thương tiếc. Tôi lập tức gạt hai người đang đứng cạnh mình ra và gầm lên như một con gấu trúng đạn: "Dẹp ra, M. nó". Tôi vác cậu bé và xông thẳng ra phía ngoài. Tất cả các mặt nạ đều ngớ ra và tiếng nhạc lại vang lên, bọn họ lại tiếp tục vui vẻ coi như không có chuyện gì xảy ra. Đây đúng là vũ hội hóa trang – tôi nghĩ với vẻ đầy tức tối. Tôi lao ra phía cổng ngoài và thấy có một người đàn ông độ tuổi trung niên xem chừng như dân bốc vác thuê đang đợi ở đó. "Con trai anh bị đánh, bị bảo vệ đánh. Mau đưa nó đến bệnh viện xem xem. Nó đái trong phòng ở của khách". Nói rồi tôi móc ra hai trăm tệ tiền thừa của 1000 tệ hôm qua và đưa cho ông bố cậu bé. Thằng bé ngoác mồm ra cố cười với tôi: "cảm ơn chú nhiều quá". Qua ánh đèn lờ mờ tôi trông thấy mặt cậu ta sưng như củ khoai tây. Bố cậu ta vừa khóc vừa xoa xoa tay mà không biết làm thế nào. Tôi gọi một chiếc xe tắc xi và bảo họ đưa cậu đến bệnh viện Đồng Nhân gần đó và trả tiền trước cho ông tắc xi.
Chiếc tắc xi lập tức phóng như bay, tôi lại tiếp tục quay vào sàn nhảy. Đứng từ xa tôi cảm thấy không khí trong sàn nhảy hết sức náo nhiệt, thoải mái, mọi người đang nhảy điệu tăng gô tuy người nhảy hơi ít. Số còn lại đa số vừa đeo mặt nạ vừa đứng uống nước, có người thì chuyện trò tán gẫu, từng đôi mắt lấp lánh trên những chiếc mặt nạ muôn hình vạn trạng. Tân và Từ Tinh phát hiện ra tôi và tiến về phía tôi: "Đi uống gì chứ" – họ đã làm lành với nhau.
"M. nó chứ".
"Ông xem ông…" Tân định nói gì xong lại thôi, "thằng nhóc đó không chết chứ?"
"M. nó chứ"
"Thôi đi đồng chí, hai bà giàu có đó muốn nghe chuyện ông ăn trộm dưa nhặt đồng lát hồi bé. Bét ra hôm nay ông cũng phải gặt 800".
Tôi nhìn Tân với ánh mắt lạnh lùng: "Biến". Chửi xong tôi quay đầu đi thẳng một mạch ra cửa. Lôi xoẹt cái mặt nạ đang còn dính trên mặt tôi vứt thẳng xuống đất. Ra khỏi khách sạn tôi lang thang một mình trên đường phố với đủ loại ánh đèn màu nhấp nháy, trước mắt tôi vẫn hiện lên hình ảnh những đôi mắt lấp lánh trên những chiếc mặt nạ đủ màu sắc, bữa tiệc của mắt, một bữa tiệc thật khó quên.