← Quay lại trang sách

Người mang giấy tờ

Đây là sàn nhảy Đinh Đinh, bây giờ đương nhiên phải là 12 giờ đêm, lúc này những người thích chơi đêm của cả thành phố đều tụ tập ở đây. Họ là những con người mắc chứng cô độc, dân thất tình, dân đồng tính luyến ái, dân ăn chơi có tiền, những người bất bình thường và các văn nghệ sĩ. Đây thực sự là hang núi trước bình minh, tất cả những người này đều như những cành cây treo đèn nhấp nháy – họ lắc mình, họ uốn éo theo tiếng nhạc cuồng nhiệt. Đương nhiên tôi cũng là một trong số họ, tôi là một người cô độc. Đến kinh đô phương Bắc đã ba năm rồi mà tôi vẫn đơn lẻ một mình, tôi thích sống một mình bởi vì khi ngồi một mình thì tôi hoàn toàn có lí do để liếc hay ngắm nhìn một tiểu thư xinh đẹp nào đó, ngắm cho đến khi nào cô nàng đó phải chịu nói chuyện với tôi thì thôi. Tổng thống Bill Clinton hồi trẻ đã từng áp dụng cách đó để nhìn một cô gái, cho đến khi cô gái đó bực mình và đến bên Bill Clinton và nói: "Nếu như anh còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ quay lại nhìn anh cho anh biết tay!" Quả nhiên sau đó cô gái này đã quay lại nhìn chằm chằm vào Bill Clinton. Và sau này cô ấy đã trở thành phu nhân của Bill Clinton – Hilarry. Vừa ngồi tôi vừa liên tưởng tới điều này và cảm thấy hết sức phấn khởi, chẳng hạn như giờ đây tôi đang nhìn chằm chằm vào một cô gái, nàng vừa đi một chiếc xe máy màu đỏ tươi Yamaha đến, với mái tóc dài óng mượt của nàng cứ đung đưa sau bờ vai. Màu son trên môi nàng cũng rực lửa, vô cùng hấp dẫn. Trời ạ, nàng mặc một chiếc váy da mi ni màu đen, dáng đi của nàng từa tựa như những cô gái bốc lửa ở California, eo, mông, và cả đôi chân cứ uốn éo như làn sóng vậy. Hòa mình vào dòng người, chiếc áo gió màu đỏ tươi tung lên nhè nhẹ, nàng bắt đầu bài khiêu vũ của mình. Tôi nhìn chằm chằm vào nàng, bỏ cốc bia hơi đắng ngắt của Đức xuống, tôi vừa lắc mình, vừa tiến về phía nàng. Tôi làm như vậy đương nhiên là muốn được tận mắt nhìn thấy nàng.

Đột nhiên tôi nhận được một lô hàng, trước lúc đó tôi đang đau đầu vì chứng minh thư của mình. Sau khi bị mất chứng minh thư, tôi phải đối mặt với hàng loạt  phiền phức, chẳng hạn như không lĩnh được tiền (sau khi có giấy đảm bảo đóng dấu của cơ quan mới lĩnh được), khi ra vào một số cơ quan quan trọng mà nếu chỉ có thẻ công tác thôi thì chưa đủ, bảo vệ vẫn cứ nhìn tôi với ánh mắt dò xét – cũng tại do trông tôi khá "gấu", chỉ cần mặc thêm bộ com lê, đeo kính đen vào thì cũng chẳng khác gì một tay anh chị. Đến thời điểm này tôi vẫn là lính phòng không, muốn đăng kí tham gia vào các câu lạc bộ độc thân hoặc các chương trình như Từ ánh mắt đến trái tim thì cũng phải có đủ ba thứ giấy tờ: chứng minh thư, hộ khẩu, thẻ công tác. Sau khi bị mất chứng minh thư thì tự nhiên tôi biến thành đối tượng bị nghi ngờ, và dường như theo tất cả mọi người thì tôi đáng bị nghi ngờ, và mọi hành động của tôi đều rất khả nghi. Tôi phát hiện thấy thế giới này đã biến thành thế giới của người mang giấy tờ. Nếu như bạn không cầm một loại giấy tờ có giá trị nào thì người khác sẽ có lí do để nghi ngờ, từ chối, xua đuổi thậm chí cấm chỉ bạn tham gia mọi trò chơi của xã hội. Thật sự là đáng sợ, nhưng tôi đã nhận được từ em gái tôi một tờ giấy giục nhận hàng, cô em tôi đang học ở trường đại học sư phạm Bắc Kinh, trên tờ giấy đó có ghi nhờ chuyển cho tôi. Lô hàng này gửi từ Quảng Tây đến, nhưng tôi cũng không hiểu đó là món hàng gì, ai gửi cho tôi, tại sao lại gửi qua em gái tôi? Đêm hôm đó tôi có một cơn ác mộng, tôi mơ thấy có người gửi cho mình toàn thuốc phiện đã ngụy trang thành sách, khi đi nhận hàng, công an đã đợi sẵn tôi ở đó. "Đề nghị cho xem chứng minh thư của anh" - Anh ta nói với tôi bằng một giọng nghiêm nghị, xem ra anh ta đã kiểm tra lô hàng này rồi, vì không có chứng minh thư nên tôi lập tức bị bắt. Tôi tỉnh dậy trong sự hoang mang lớn.

Lại đây, cô gái bốc lửa tôi vừa nhìn chằm chằm vào nàng vừa cố gắng uốn éo, lắc mình theo nhạc, động tác của tôi rất hừng hực nhưng vẻ mặt tôi lại rất nghiêm túc, tôi nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, vẻ đẹp tự nhiên của cô nàng thực sự đã hớp hết hồn tôi. Nàng nhìn tôi và cười với tôi một cái, tôi như muốn nổ tung. Tôi nghĩ, không biết đây là nhạc của ai mà dữ dội vậy? Sàn nhảy Đinh Đinh chật ních toàn người là người, mọi người xả hơi hết mình vào công việc của mình. Nhưng rồi tôi cũng chẳng đếm xỉa được nhiều, tôi chỉ tập trung nhìn nàng, đến lúc cuối chúng tôi đã đứng sát nhau, rồi chúng tôi cặp đôi và bắt đầu nhảy với nhau – giống như đôi mèo máy đang nhảy đầm. Lẽ nào đây là sàn nhảy ư? Tôi không tin vào mắt mình nữa. Có thể chúng tôi là một đôi nam nữ đang sống ở thời hồng hoang trước kia cũng nên. Nàng nhìn tôi với một ánh mắt đê mê, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Ánh mắt của cô đẹp nhưng rất lạnh lùng, tôi đọc được rất nhiều điều đang sôi sục trong đó. "Em tên gì? Em đến đây làm gì vậy? Đây đâu có phải là chỗ để cho một cô gái xinh đẹp như em vãng lai đến đâu?" – Tôi nói to cố át tiếng nhạc. "Tại sao?" nàng hỏi lại tôi, thân hình nàng uốn éo theo nhạc như một làn sóng. "Bởi vì, bởi vì chắc chắn em sẽ bị ít nhất là một gã độc thân hoặc một thằng cha dân nghệ sĩ chăn, em sẽ không chạy thoát được đâu" - Tôi nói. Nghe vậy nàng nở một nụ cười với tôi. Nụ cười làm tôi điếng người, "Xem ra anh có vẻ giống tên lưu manh?" – nàng hỏi. "Đúng, tôi là một thằng chẳng ra gì, chỉ thích ngắm nhìn những cô gái như em" – nói xong chúng tôi cùng cười lớn. Tuy nhiên, chúng tôi không dừng lại mà tiếp tục vừa nhảy vừa chuyện trò, mãi đến tận hai giờ sáng chúng tôi mới cảm thấy thấm mệt. Tôi mời nàng đến chỗ tôi chơi vì tôi ở cách đó không xa. "Vâng, vì anh là một tên lưu manh nên em sẽ đến chỗ anh" – Nàng vừa vỗ vai tôi v ừa cười nói với tôi.

Chúng tôi cùng rời sàn nhảy Đinh Đinh, nàng cưỡi lên chiếc xe máy đỏ rực lửa của mình, tôi ngồi đằng sau, hai tay tôi ôm lấy bờ eo thon của nàng. Chúng tôi định vòng một vòng trên đường vành đai hai sau đó mới về chỗ ở của tôi. Cô gái mà tôi bảo giống California này tên là Đinh Mạn Ni, nàng thực sự rất bốc lửa. Nàng cho xe chạy với tốc độ 160 km/h trên đường vành đai hai, tôi cảm giác thời gian và không gian dường như đều ngừng trôi. Nửa đêm xe cộ rất vắng, chúng tôi tha hồ đánh võng, lượn lách, không có vị cảnh sát nào thèm có mặt để tóm chúng tôi cả. Chơi chán chúng tôi lại kéo đến chỗ ở của tôi, vừa bước vào cửa nàng đã sà vào lòng tôi: "Anh đúng là một tên lưu manh". Chúng tôi ôm hôn nhau rồi sau đó cái gì đến đã đến. Nàng thực sự là một cô gái rất đã.

Chúng tôi tỉnh dậy vào lúc bình minh, Đinh Mạn Ni kể với tôi rằng bạn trai của nàng là một cảnh sát, chính vì vậy mà càng ngày nàng càng chán ngấy anh bạn của mình, anh chàng quá hoàn hảo, ngày nào cũng bắt bọn tội phạm. Chính vì thế khi nghe thấy tôi là một tên lưu manh, lập tức nàng có cảm tình với tôi ngay. "Em phải vùng dậy đấu tranh, em không muốn chỉ sống với người tốt". Chúng tôi lại ôm hôn nhau. Trong lúc đang mặc quần áo, tự nhiên tôi phát hiện ra có điều gì không ổn, nàng lại mặc chiếc váy da mi ni màu đen gợi cảm đó, "Anh sao vậy, anh yêu?" Tôi lục hết túi quần áo rồi đẩy nàng ra và nói: "Chứng minh thư của anh mất rồi, chắc chắn anh bạn cảnh sát của em lại gây phiền hà cho anh thôi".

"Chúng ta trốn anh ta không được hay sao? Chúng ta hoàn toàn có thể trốn được, chúng ta có thể chơi trò mèo vờn chuột" – nàng nói với giọng đầy vẻ phấn khích.

Tôi đến cơ quan từ lúc sáng sớm, trước ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ của sếp. Tôi đã xin một giấy giới thiệu và đem thẻ học sinh của em gái tôi cùng với thẻ công tác của tôi đến nhận hàng bưu điện gửi ở Mã Liên Đạo. Hôm nay thời tiết khá âm u, có một cái gì đó rất kì quái cứ nén chặt tim tôi khiến tôi cứ thấy giật thột, tim đập liên hồi. Ngồi trên tắc xi đầu óc tôi cứ luẩn quẩn chuyện đống hàng đó và cố gắng thử nghĩ xem đó là món hàng gì. Nhưng tôi không tài nào đoán được. Ông lái xe tắc xi mặt mày khó đăm đăm, sau khi lái được 10 phút ông mới bảo tôi ông không biết Mã Liên Đạo nằm ở đâu. Tôi lôi bản đồ ra để tìm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó nằm ở phía tây nam của thành phố - nơi có rất nhiều ngõ hẻm chằng chịt. Vừa lái xe ông tắc xi vừa lầu bầu, ông ta bảo với tôi rằng đó là kho chứa đồ, chúng ta sẽ đến kho nào? Tôi lại liếc nhìn giấy bưu phẩm và nói: "kho thứ hai". Khi xe đến được kho thứ hai thì trời cũng bắt đầu mưa, tôi bảo ông tắc xi đợi một lát rồi đi vào nơi nhận đồ. Tại cửa làm thủ tục, tôi đưa toàn bộ giấy giục nhận đồ, thẻ công tác, giấy giới thiệu của đơn vị, thẻ học sinh của em gái tôi cho một nhân viên có đôi mắt ốc nhồi. Chị ta lật qua lật lại xem xét rồi hỏi: "Giấy bưu phẩm đâu?"

"Quảng Tây… người gửi hàng không gửi cho tôi"

"Ờ… thế thì anh phải đem giấy giới thiệu của trường em gái anh đến, tất cả các giấy tờ này của anh đều không đạt yêu cầu vì trên phiếu hàng có ghi rõ là em gái anh chuyển cho anh nhận".

"Bắt buộc phải lấy giấy giới thiệu của em gái tôi hay sao? Nhưng đây là hàng của tôi."

"Không được, tên đầu tiên ghi trên phiếu hàng là tên em gái anh, anh phải đi lấy giấy giới thiệu của cô ấy về đây! Người tiếp theo" - đôi mắt ốc nhồi của chị ta dường như muổn nảy khỏi vòm mắt.

Tôi đành phải quay về. Chỉ vì không có giấy giới thiệu của em gái tôi, giấy chứng nhận tôi là anh trai của nó mà tôi không nhận được số hàng từ nó chuyển cho tôi. Quay về phía xe tắc xi và bảo ông tài xế lái thẳng đến tàu điện ngầm. Tôi thầm nguyền rủa cái người gửi hàng không rõ danh tính đó, tại sao anh ta không gửi thẳng cho tôi mà lại chuyển qua em gái tôi? Hay ở đây có gì lừa đảo mờ ám chăng? Nghĩ đến đây tôi cảm thấy lạnh cả người. Đến bến tàu điện ngầm tôi trả tiền xe tắc xi và đi xuống.

Dưới tàu điện ngầm chỉ toàn người là người, gương mặt của từng người đều lộ rõ vẻ cô độc. Tự nhiên tôi nghĩ, họ đều có giấy tờ chứng tỏ mình tồn tại, nếu không có thì họ sẽ không thể tồn tại được. Từ khi mới chào đời đã có giấy chứng sinh, giấy khai sinh rồi đến chứng minh thư, sổ hộ khẩu, thẻ học sinh, thẻ công tác, thẻ đảng, giấy kết hôn, sổ đỏ, bằng lái xe, thẻ bảo hiểm y tế, sổ tiết kiệm, hộ chiếu, vi sa, giấy ra vào cơ quan, giấy triệu tập, giấy chứng nhận sức khỏe, thẻ đại biểu, bằng tốt nghiệp, bằng học vị, giấy báo trúng tuyển, giấy khen, bằng khen, giấy giới thiệu, phiếu tiêm chủng cho chó, giấy giám định tử vong…, tất cả các giấy tờ này sẽ gắn bó với bạn suốt cả một đời, không có những giấy tờ này bạn sẽ bị đẩy ra ven rìa của xã hội: không có giấy kết hôn thì làm sao bạn có quyền được sinh hoạt tình dục hợp pháp? Không có bằng tốt nghiệp thì làm sao bạn có thể tìm được việc làm? Không có vi sa thì làm sao bạn có thể xuất ngoại? Không có giấy chứng tử thì làm sao bạn được chôn? Đây chính là xã hội – một thế giới phải có giấy tờ.

Dĩ nhiên là chúng ta có thể chơi trò mèo vờn chuột, nếu mọi người đã là mèo và chuột thì chúng ta cũng thử chơi trò này một chút xem sao. Tôi đã làm quen với cô bạn gái của một viên cảnh sát tại sàn nhảy Đinh Đinh, vậy thì chúng ta phải tránh xa tên cảnh sát cầm súng đó. Trước đây không lâu tôi là một người làm nghề tự do, khi tôi hiểu ra thế giới mà mình đang sống là thế giới của những người mang giấy tờ thì tôi đã kiên quyết không làm người mang giấy tờ nữa. Dĩ nhiên là tôi vẫn còn chứng minh thư, nhưng tấm chứng minh thư này đã bị mất tại buổi khiêu vũ hôm đó. Đinh Mạn Ni hết sức phấn khởi, nàng nghĩ ra một cách là chúng tôi sẽ đến các sàn nhảy ở Bắc Kinh và lần lượt nhảy ở đó, chúng tôi là những con người điên cuồng trong đêm tối và chìm sâu trong giấc ngủ ban ngày. Tôi rất tán đồng ý kiến của Mạn Ni bởi vì theo như Mạn Ni nói thì trước khi biết tôi, nàng là một người con gái rất đàng hoàng, quy củ, không bao giờ rời khỏi nhà sau 10 giờ tối, còn giờ đây nàng cũng như tôi căm ghét cái thế giới phải mang giấy tờ này. Khi đến nhảy ở vũ trường Đá Cứng, đột nhiên tôi nhớ đến một điều và hỏi nàng: "Nếu như anh bạn cảnh sát của em tóm được chúng ta thì sao?". Vừa lắc người, Mạn Ni vừa nói với vẻ buồn bã: "Thế thì chúng ta đành phải chịu thôi, đành phải theo anh ấy quay về v ới thế giới mang giấy tờ, em cũng sẽ không còn là cô gái Carlifonia nữa". Chính vì vậy chúng tôi quyết định sẽ phải trốn khỏi gã cảnh sát đó để khỏi bị tóm. Một lần tại vũ trường của khách sạn Shangri-La, chúng tôi vừa cưỡi lên xe máy chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì thấy một chiếc xe cảnh sát đi tới. Đó là xe của bạn trai Mạn Ni, anh ta bao giờ cũng bị chậm hơn chúng tôi một nhịp.

Tôi mò đến trường đại học sư phạm Bắc Kinh, không gặp được cô em gái, tôi trực tiếp đi lên văn phòng khoa của cô em. Tôi nói rõ đề nghị của mình và xin văn phòng khoa viết cho tôi một giấy giới thiệu để đi nhận lô hàng đó – lô hàng mà tôi không hề biết là có cái gì.

"Thế anh có giấy giới thiệu của đơn vị không?" – một nhân viên nữ hỏi tôi.

"Tôi có thẻ công tác"- tôi đưa thẻ công tác cho cô ta.

"Không được, anh phải có giấy giới thiệu của cơ quan anh đến chỗ chúng tôi".

"Tôi có thẻ công tác, thế chưa đủ hay sao?" - tôi gầm gừ.

"Thế anh có chứng minh thư hay không?"

"Chứng minh thư của tôi mới bị mất rồi" - tôi nói.

"Vậy thì anh phải về xin giấy giới thiệu của cơ quan". Nói xong cô ta không thèm đếm xỉa đến tôi nữa.

Tôi thu hết lại những giấy tờ không có giá trị - những thứ giấy tờ mà lúc đầu tôi cứ tưởng là có giá trị. Tôi đoán chắc là cái thế giới như một cỗ máy khổng lồ này bị rơi một con ốc nào đó, chính vì thế tôi phải làm lại từ đầu. Tôi cố vắt óc đoán xem món hàng đang chờ mình là món hàng gì? Thuốc phiện? Quần áo? Đồ chơi nhựa? Văn hóa phẩm đồi trụy? Đồ mỹ phẩm? Thuốc và dụng cụ tránh thai? Sản phẩm bằng cao su? Hoa quả vùng nhiệt đới? Hàng thủ công mỹ nghệ? Đèn chiếu sáng? Linh kiện máy móc? Đồ thủy tinh? Văn hóa phẩm? Gương và khung ảnh? Nghĩ đến gương tôi càng thấy đầu óc rối bời. Rồi tôi cũng quay lại cơ quan để định xin giấy giới thiệu, lúc này đã đến giờ tan tầm.

Lô hàng đó đã lưu 7 ngày ở kho. Nhìn vào giấy giục nhận bưu phẩm tôi mới phát hiện ra mỗi ngày bị phạt 10 tệ, vậy là tôi đã bị phạt 70 tệ. Lòng tôi như lửa đốt, rốt cục đó là thứ hàng gì cơ chứ? Hôm nay tôi lại gặp phải một cơn ác mộng, tôi mơ thấy mình giở đống hàng đó ra và thấy trong đó toàn là xương trẻ con, những khúc xương trắng ơn ởn đến rợn người. Tôi vội vàng bỏ chạy trong khi mọi người lại cố tình chặn tôi lại và hét vào mặt tôi rằng: "trình chứng minh thư ra!" "Đưa thẻ công tác ra!" "Bỏ giấy giới thiệu ra!". Tôi bật tỉnh trong sự sợ hãi đến tột độ.

Mồ hôi trên người tôi vã ra như tắm, tôi giống như tên mật thám bị người ta lôi ra trước đám đông chỉ vì tôi không có những giấy tờ có giá trị. Lúc tôi tỉnh dậy cũng là lúc trời vừa hửng sáng. Cuối cùng tôi đã có thể đến xin giấy giới thiệu của trường đại học sư phạm Bắc Kinh để lĩnh món hàng đó rồi. Đột nhiên máy nhắn tin của tôi kêu tít tít – sếp tôi nhắn cho tôi.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho sếp: "Dạ, anh có chuyện gì không ạ?'

"Cậu đi công tác Thẩm Dương một chuyến nhé, có một ít gang đặc biệt cần phải chuyển từ An Sơn sang Triều Tiên"

"Nhưng em không có chứng minh thư… không thể đi máy bay được…"

"Không sao, đơn vị sẽ nhờ công an làm cho cậu một cái tạm thời. Thế nhé". Ông sếp cúp rụp điện thoại mà không đợi tôi nói thêm nửa câu.

Tôi không biết cuộc chạy trốn của tôi và Mạn Ni còn kéo dài được bao lâu. 3 năm trước đây tôi tới thành phố này, hồi đó tôi chỉ muốn làm một người mang giấy tờ gương mẫu để gặt hái tất cả những thứ mà thành phố này ban phát cho tôi. Kể từ khi mất đi các giấy tờ có giá trị, khi bị tam giữ ở sân bay, khi không lĩnh được món hàng không biết của ai gửi đến, tôi đã mất hết niềm tin với thế giới này. Tôi biến thành một người không giấy tờ, vô nghề nghiệp, vì không có thẻ công tác nên tôi cũng thường xuyên thay đổi chỗ ở. Chính vì lẽ đó mà tôi hết sức biết ơn Mạn Ni, thỉnh thoảng cô ấy mới thích làm một cô gái bụi đời, còn bình thường Mạn Ni vẫn là một người con gái ngoan hiền. Kể từ khi quen biết tôi, Mạn Ni biến thành con người thích lông bông, thích cùng tôi nhạo báng thế giới mang giấy tờ này, thích nửa đêm lang thang trên phố. Chúng tôi chơi với nhau rất vui vẻ, mỗi ngày chúng tôi lại đổi một sàn nhảy mới, Bắc Kinh quả là rộng lớn, đâu đâu cũng có sàn nhảy, vũ trường. Chúng tôi đã nhảy tới vũ trường thứ ba mươi mấy mà vẫn chưa bị anh bạn trai cảnh sát của Mạn Ni tóm được. Chúng tôi cảm thấy rất khoái chí vì cái công việc tự do không giấy tờ của mình. Một ngày cuối cùng của tháng, khi chúng tôi từ sàn nhảy Khải Triệt Vương bước ra, Mạn Ni kêu lên thất thanh bởi có một cảnh sát – chính là anh chàng thanh niên cao to kia đã chĩa súng về phía tôi: "Đứng im! Cấm chạy! Cuối cùng tôi cũng đã tóm được anh!"

Tôi phải miễn cưỡng đi công tác Thẩm Dương một chuyến, trong khi sắp xếp đồ đạc tôi lại tìm thấy chứng minh thư của mình, chỉ có điều nó đã biến thành hai mảnh. Đáng lẽ tôi định đi làm một cái chứng minh thư tạm thời, nhưng giờ đây tôi có thể dùng nó để đặt vé máy bay. Tôi bay thẳng đến Thẩm Dương.

Tôi ở Thẩm Dương 4 ngày, sau khi ổn định mọi việc tôi lại vội vàng quay trở về Bắc Kinh để lĩnh số hàng đó. Lúc tôi vẫn còn đang ở Thẩm Dương, chuẩn bị lên máy bay thì có một nhân viên kiểm tra nữ phốp pháp lật tấm chứng minh thư đã rách thành hai mảnh của tôi ra. "Đề nghị anh đợi cho một lát" - cô ta nói giọng lạnh băng.

"Lẽ nào chiếc chứng minh thư này không phải của tôi sao? Đây là hình tôi cách đây mấy năm, tuy hơi khác so với bây giờ nhưng vẫn là tôi chứ còn ai vào đây nữa" – tôi thanh minh.

"Đợi kiểm sát trưởng đến rồi tính sau" – cô ta bắt tôi đứng đợi với vẻ hết sức cáu kỉnh. "Kiểu gì thì chứng minh thư của anh cũng có vấn đề".

Mãi cho đến lúc sau khi máy bay cất cánh, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi mới đến chỗ tôi và hỏi kĩ nguyên quán, chỗ ở hiện nay của tôi, rồi ông ta lại lật đi lật lại thẻ công tác của tôi, gọi điện thoại về Bắc Kinh để đối chiếu, cuối cùng tôi mới thoát khỏi diện bị nghi ngờ. Ông ta nhún nhún người tỏ vẻ có lỗi rồi nói: "chỉ còn cách là đợi chuyến máy bay ngay mai, thành thật xin lỗi".

Tối hôm đó tôi đành phải nghỉ lại ở khách sạn sân bay. Cả đêm tôi cứ ngẫm nghĩ về mối quan hệ giữa người và giấy tờ. Không còn nghi ngờ gì nữa, thế giới này đã biến thành thế giới của những người mang giấy tờ, không có giấy tờ bạn sẽ chẳng làm được gì. Mọi người đang ngày đêm tìm tòi để tạo ra nhiều loại giấy tờ mới. Mọi người thích quần áo hàng hiệu, thích đĩa hát của những công ty nổi tiếng, thích đồ uống của những công ti nước giải khát có tên tuổi, chính vì vậy sống trong xã hội hiện đại, bạn bắt buộc phải là người có giấy tờ, chỉ khi bạn mang các giấy tờ có giá trị thì quan hệ huyết thống, quan hệ công việc, trình độ công tác, vốn kiến thức, thành phần gia đình, tình trạng hôn nhân, thu nhập chi tiêu, bối cảnh cá nhân, công lao cống hiến, quyền lợi trách nhiệm, tình trạng sinh lí mới được công nhận. Ngược lại, bạn sẽ trở thành con người thừa trong xã hội, trở thành người không được tin tưởng. Trong giấc mơ hôm đó tôi mơ thấy có vô số những giấy tờ đè trên người tôi khiến tôi ngạt thở. Khi tỉnh lại tim tôi vẫn còn đập loạn xạ.

Khi vừa đến Bắc Kinh tôi liền lao ngay tới kho Mã Liên Đạo để lấy hàng, lần này thì mọi giấy tờ của tôi đều đủ cả. Tôi đưa tất cả các giấy tờ cho người phụ nữ có đôi mắt ốc nhồi, bà ta xem lần lượt mọi giấy tờ của tôi và nhìn tôi với một ánh mắt rất quỷ quái: "Lần này thì giấy tờ, thủ tục của anh đã đủ, tuy nhiên lô hàng đó của anh vì nửa tháng không có người nhận nên chúng tôi đã phải trả lại rồi".

Tôi ngớ người ra: "Lô hàng đó là lô hàng gì vậy?"

"Anh đợi để người ta gửi lại! Người tiếp theo" Bà ta cáu kỉnh đẩy tôi ra khỏi cửa sổ. Không hiểu đó là thứ hàng gì? Nó như cơn ác mộng cứ ám ảnh lấy tôi, trả lại, gửi đến, không lấy được, lại trả lại, có thể còn sẽ gửi lại không? Tôi cảm thấy hơi sờ sợ, có một sức mạnh siêu tự nhiên nào đó chi phối tôi, giống như cái thế giới này đột nhiên lại biến thành thế giới mang giấy tờ, mọi người đều phải sống trong thế giới mang giấy tờ đó, bị quy định bởi mọi giấy tờ và phải sống trong một quy phạm mẫu mực, thở dài rồi chết. Tuy nhiên cuối cùng thì tôi cũng không biết rõ cái lô hàng không rõ người gửi đó là lô hàng gì, tôi đã không thể nhận được nó.

Tôi xé sạch mọi giấy tờ, ba hôm sau tôi xin nghỉ việc.

Viên cảnh sát đó chĩa súng thẳng vào người tôi: "Vòng tay qua sau đầu!" Tôi ngoan ngoãn làm theo anh ta, tôi nghĩ ít nhất anh ta cũng còn tiến hành mọi thứ theo một quy tắc, "Bỏ hết mọi giấy tờ ra" – anh ta gầm gừ. Anh ta không thèm liếc bạn gái mình một cái bởi vì hình như đây là chuyện giữa tôi và anh ta. "Tôi đã xin nghỉ việc rồi, không còn việc nữa" – tôi nói. "Vậy thì đưa chứng minh thư của anh ra!"  - anh ta bước sát lại gần tôi một bước nữa. "Được". Tôi đưa cho anh ta chứng minh thư của tôi. Anh ta giở ra, tấm chứng minh thư đó rách ra làm đôi. "Đây là giấy tờ giả! Anh phải theo tôi về đồn!" Anh ta đưa còng số tám ra, đây là một chàng thanh niên rất đẹp trai. Tôi nghĩ nhanh và buột miệng nói: "Nếu như tôi trả lại bạn gái cho anh thì anh thả tôi ra được không?"

Mạn Ni nói: "Không! Em vẫn chưa đi cùng anh tới tất cả các vũ trường ở Bắc Kinh! Không được!"

Viên cảnh sát trợn mắt nhìn cô bạn gái một cái rồi nói: "Được, vậy thì anh hãy biến ngay đi".

Tôi đi ra ngoài và cũng chẳng buồn nhặt tấm chứng minh thư đã rách thành hai mảnh đó. Đương nhiên tôi không phải là người có giấy tờ. Tôi nghe thấy viên cảnh sát cho bạn gái anh ta một cái bạt tai rồi lôi cô lên xe. Họ đã đi xa còn tôi vẫn chôn chân ở đó. Cảnh đêm của Bắc Kinh thật đẹp, tôi cảm thấy lòng mình tan nát. Nhưng tôi đâu phải là người mang giấy tờ, ngay cả cái quyền có bạn gái tôi còn không có, nghĩ một lát rồi tôi gào lớn với chiếc xe ô tô đã phóng xa: "Gửi cô ấy ở chỗ anh một thời gian, đợi tôi có giấy tờ tôi sẽ lĩnh cô ấy về!"

Tôi cười lớn, lòng nghĩ có thể tôi vẫn phải làm người có giấy tờ, nhưng trước mắt thì không thể được, tôi vẫn chưa nhảy hết tất cả các sàn nhảy ở Bắc Kinh. Và rồi tôi lại tiến về phía vũ trường Kasabulan.