Tân mĩ nhân
Thành phố hiện nay đã xuất hiện tân mĩ nhân" - Dương Dương, một nhà báo nổi tiếng vừa ngồi trên chiếc ghế mây đan cầu kì màu sữa vừa hút thuốc và thông báo với tôi như vậy. Bộ mặt cậu ta lộ rõ vẻ mệt mỏi chán chường. "Ở Niu Oóc, người ta gọi tân mĩ nhân là new cookie, đó là những cô gái chừng hai ba mươi tuổi, gương mặt xinh xắn, vóc dáng yểu điệu thục nữ của họ có thể khiến bất cứ gã đàn ông nào cũng phải say như điếu đổ" - Dương Dương vừa bổ sung vừa thổi vào không khí những vòng tròn khói thuốc một cách điệu nghệ. "Bọn họ thường thích cặp với lính Mĩ, lính hoàng gia, bét nhất cũng phải là lính dỏm – các ông chủ trong các công ti liên doanh, còn những người như ông và tôi – ngay cả đảng viên đảng cộng sản cũng không phải thì chỉ có cách là chịu cảnh phòng không đơn lẻ mà thôi". Nói xong Dương Dương vươn vai đứng dậy chỉnh lại bộ comlê bóng loáng hàng hiệu của mình và cười với tôi đầy ẩn ý.
Lúc này trước mắt tôi đã hiện ra một đoàn tân mĩ nhân, họ như những đàn cá bơi theo đàn, có đoàn có đội. Họ mải miết bơi trong cái thành phố vừa giống đại dương vừa giống bãi chứa rác này. Họ xuất hiện khắp nơi, từ các khu vui chơi giải trí đến các trung tâm thương mại cao cấp rồi cả những chiếc xe hơi sang trọng. Xinh đẹp, lạnh lùng, mặt hoa da phấn và có một chút gì nham hiểm. Như những con rắn đầy cảnh giác, họ ngắm chuẩn những gã đàn ông thành đạt tầm ba bốn mươi thậm chí năm sáu mươi. "Sẵn sàng tư thế lộ rõ đôi chân dài và uốn éo những chiếc mông tròn trĩnh". Họ chỉ thích hưởng thụ, chỉ thích kim tiền, chỉ ham địa vị và thú vui xác thịt. Ước mơ của họ là lấy chồng Mĩ, chồng Nhật, chồng Hồng Kông, Đài Loan, bét nhất thì cũng phải là giám đốc hay làm sếp của các công ty liên doanh lớn. Sau khi vét sạch những chinh cắc cuối cùng trong túi những gã đàn ông dại khờ kia, họ sẽ hất cẳng các đức ông chồng yêu quý của mình như đá một con chó hoang không thương tiếc. Vô số tấm bi kịch của đàn ông đều do bọn họ gây ra. Mồm loa mép giải, họ đòi được làm vợ hai, vợ ba, thậm chí vợ tư của các đức ông, nhưng trên thực tế thì họ chỉ lấy chính bản thân mình mà thôi. Họ như những đóa hoa anh túc trôi nổi trong thành phố rộng như cái la bàn đầy bụi bặm không ngừng chuyển động và tìm mọi cách phá bỏ những thành lũy kiên cố của bao gã đàn ông. Nghĩ đến đây, ánh mắt kẻ cả của tôi tự nhiên nhòe đi, một cảm giác rùng mình bao trùm lấy tôi giống hệt như cảnh người ta sàng trấu, lắc đi lắc lại.
Dương Dương ha ha cười lớn. Chúng tôi đang ngồi trong căn hộ lí tưởng của gã. Hơn ba mươi tuổi, mới li hôn vợ nhưng trông gã vẫn đầy phong độ, gương mặt đầy sức sống đó dường như sẽ không bao giờ biết đến tuổi già. Gã đã thề sẽ không bao giờ tin vào đàn bà và tình yêu nữa. Vợ cũ của gã đã bỏ gã để đi theo một nhà thơ Anh đẹp trai với bộ tóc dài. Và bạn bè gã thường lấy đó làm trò cười để chế giễu gã. "Mẹ kiếp, thành phố toàn những mối tình giả dối với vẻ sụt sịt chẳng khác gì bọt xà phòng, thổi cái là vỡ" – gã chửi đổng khi đi trong thang máy. Còn tôi thì vẫn lan man với những ý nghĩ về những tân mĩ nhân kia, họ là một chủng tộc mới xuất hiện, họ sinh ra là để đánh bại những gã đàn ông thành đạt. "Sao ta không đến quán Tô San tiêu khiển cho hết mấy ngày nghỉ cuối tuần chết tiệt này nhỉ?" Vừa bước ra khỏi thang máy Dương Dương vừa đề nghị. Hoàng hôn mùa hạ chẳng khác gì một ông già hom hem đang thở dốc những hơi thở cuối cùng, đầy vẻ u ám chán chường. Chúng tôi gọi một chiếc tắc xi. Vòng vèo nửa tiếng trên những khu phố nhằng nhịt như mê cung, bàn cờ mới đến được quán rượu Tô San. Chủ quán là một thiếu phụ trẻ quen với Dương Dương và hình như gã ta có quen với tất cả những thiếu phụ mở quán rượu trong thành phố. Khi chúng tôi đến đó, disco đã được bắt đầu. Đây là lần thứ hai tôi đặt chân đến đây và tôi cảm thấy rất thích thú khi được tận hưởng bầu không khí mang phong cách Mĩ này. Ánh đèn mờ ảo, quầy bar và các ghế tròn xoay đều rất thoải mái, dễ chịu, tôi có thể giống như một gã cao bồi Mĩ thực thụ uống bia thỏa thích mà không cần chạm chân xuống đất. Vừa ngồi thưởng thức những hương vị dễ chịu đó tôi vừa có thể như gã công tử nhìn bàn dân thiên hạ đi qua đi lại, Dương Dương vứt áo com lê sang một bên và bắt đầu lắc lắc cái mông khá lép của mình rồi lách vào đám người đang nhảy tanh tách như điện giật kia. Trầm ngâm với cốc bia, mắt tôi giờ đã thích nghi với ánh sáng trong căn phòng. Ở đây chủ yếu tập trung những kẻ thất tình, dân đi làm có tiền hay một vài gã man man và dân nghệ sĩ. Họ thường để tóc dài và trông rất trí thức. Dĩ nhiên ngoài ra còn có các cô em xinh đẹp. Tôi phải thừa nhận là hiện giờ mình vẫn đang phòng không đơn chiếc, mặc dù đã làm biên tập ở một toàn soạn báo ba năm nhưng cuộc sống của tôi chưa hề xuất hiện một bóng hồng nào. Quả thực là vô vị, vừa nốc bia tôi vừa ngó nghiêng tên các loại rượu ghi trên tủ rượu. Nhưng những dòng chữ ngoại như những con nòng nọc đó đang ra sức ngọ ngoạy khiến tôi không tài nào đọc nổi. Những tiếng gào của Richard Marx vẫn vang lên bên tai, chân tay tôi bắt đầu ngứa ngáy.
Đột nhiên tôi trông thấy một cô gái đi vào quán bar với vẻ mặt rầu rĩ, cô mặc chiếc quần bò đen, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, khoác một chiếc ba lô màu hạt dẻ. Trông cô như một bức tượng điêu khắc bằng tuyết cúi đầu lầm lũi đi vào quán rượu. Không thèm đếm xỉa đến ai, cô gọi một cốc nước đá và bắt đầu uống.
Một lát sau không nén được tò mò, tôi hỏi: "Ê, hình như em gặp chuyện gì phải không? Sao trông em ưu tư thế? Có thể gọi em là thiếu nữ ưu tư được không?" Nói xong tôi mới thấy hình như mình đã uống hơi nhiều.
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng, quả thật là rất xinh – tôi tự nhủ. Ngay lập tức vẻ buồn bã lại hiện trên gương mặt xinh xắn đó: "Em muốn chết. Em thật sự thất bại rồi!”. Nói xong cô bé thút thít khóc. "Ngay cả một triển lãm tranh mà không làm ra hồn".
Một gã hiền như cục đất như tôi lập tức gọi một lon nước dừa và đưa cho cô bé: "Cứ từ từ, em uống đi, biết đâu anh có thể giúp được gì em".
Và rồi cô bé kể với tôi rằng cô tên Đàn. Cô đến thành phố này với mơ ước sẽ trở thành họa sĩ. Vì không có tiền nên ngay cả việc tìm một chỗ ngóc ngách hẻo lánh nhất bên cạnh khu triển lãm mĩ thuật để trưng bày mấy bức tranh cũng không thành. Nghe xong tôi đã ân cần khuyên nhủ cô bé và thay cô nguyền rủa xã hội. Rồi tiếng khóc dứt hẳn, cô bé nở một nụ cười tươi và nói với tôi: "Em nghĩ chắc chắn anh cũng yêu thích văn hóa và nghệ thuật như em, em nghĩ chắc chắn anh sẽ giúp được em". "Anh cũng nghĩ vậy" - tôi hào hứng. Rồi chúng tôi vui vẻ chuyện trò. Không biết là nói được bao lâu, hình như bản nhạc disco đã bật được nửa tiếng rồi thì phải.
Mặc chiếc áo sơ mi cổ chữ thập, Dương Dương uể oải kéo một cô gái mặc bộ váy đỏ tươi đến trước quầy: "Mẹ kiếp, chỗ này bí quá". Gã gọi một cốc bia cho mình và một cốc nước cam có đá cho cô nàng. "Ê, La Lang" - gã vẫy tôi. "Làm quen tí nhé, ca sĩ nổi tiếng – em La Doãn. Cô bé này là…" - Gã nhìn thấy Đàn và lúc này chúng tôi đang ngồi trên ghế xoay và chuyện trò rất thân mật. "À, em ấy tên Đàn, họa sĩ. Dương Dương, buổi tối hôm nay thú vị đấy. Rất vui vì làm quen với em, La Doãn". Tôi cố gắng nhớ xem mình đã gặp cô gái này ở đâu mà không tài nào nhớ được. Chắc chắn gương mặt gợi tình xinh đẹp đó tôi đã gặp ở đâu. Sau này tôi đã nhớ được ra. Cô ta vốn là một nhân vật có tiếng trong giới văn nghệ sĩ ở đất kinh thành này từng hai đời chồng, ông chồng đầu tiên là một nhà viết kịch chuyên viết hài kịch – một gã tròn tròn béo béo – tôi nhớ như in dáng gã. Còn ông chồng thứ hai lại là một chủ biên của một tạp chí liên doanh, họ cưới nhau chưa được một năm đã li dị và người chủ động bỏ chính là cô ta. Tôi đã nhìn thấy ảnh cô ta trên mặt bàn làm việc của ông chủ biên đó. Vừa bắt tay La Doãn tôi vừa có cảm giác bàn tay cô ta trơn và mềm như con rắn con. Lẽ nào cô ta chính là người được gọi là tân mĩ nhân hay sao? Ở Niu Oóc còn có cách gọi khác là "The lemon in the Tarts". Phải nói là dáng cô ta rất chuẩn, sở dĩ tôi khẳng định vậy vì tôi đã nhìn thấy rất rõ những nét cong của con gái sau chiếc váy đỏ dài kia. Bị đàn bà dụ dỗ là một điều hết sức đáng sợ - tôi thầm nghĩ. Nhưng đồng thời tôi cũng phát hiện ra La Doãn đang nhìn Dương Dương với đôi mắt rực lửa mặc dù hắn ta đang ngáp ngắn ngáp dài mà không để ý lắm tới sự xuất hiện của người đẹp. Tôi kéo tay Đàn ra nhảy một bản nhạc rồi cả bọn lục tục kéo nhau rời khỏi quán bar như những nghệ sĩ và những gã điên thực thụ. Tôi và Đàn đã ghi số BP cho nhau, tôi nói bằng giọng chắc nịch: "Chắc chắn anh sẽ giúp em. Em ở chỗ nào?" - Đàn nhìn tôi với vẻ đầy ẩn ý, cô bé để tôi nắm tay cả ba tiếng đồng hồ mà không hề rút ra. "Ngủ ở đâu thì cũng ngủ vào ban đêm thôi. Thế nhé, tạm biệt anh, La Lang". Nhìn theo đuôi chiếc xe tắc xi chở cô bé rời xa dần tôi thấy một nỗi buồn khó tả. Khi quay trở lại tôi thấy Dương Dương và La Doãn đang hôn nhau thắm thiết, họ ghì lấy nhau, đầu không ngừng ngọ ngoạy. Hừ, lại một tân mĩ nhân chết tiệt, kẻ bán đứng tình yêu – tôi chửi thầm, biến ngay khỏi thế giới này đi.
Tôi và Dương Dương cùng bước vào xe, gã vui vẻ huýt sáo như không có chuyện gì xảy ra. "Yêu nàng rồi à?" Gã cười tôi với vẻ chế nhạo. Tôi tức điên ng ư ời, túm ngay lấy ca la vát của gã: "Thì sao, chú mày không hiểu chứ gì? Nhìn cái con La Doãn đó tao muốn phát mửa, thật sự buồn thay cho chú mày. Dù có đệm thêm pháo cối vào con bé đó thì cũng chẳng ngập đốc được đâu".
Gã nhún nhún vai và c ười với vẻ đầy đau khổ: "Nàng yêu tao rồi. Nhưng tao biết nàng là tân mĩ nhân New cookie. Tao và nàng chẳng qua gặp thì chơi bời tí cho vui thôi. Này, cái con bé Đàn đó trông có vẻ trong sáng đấy, đối với tao li dị một lần tức là chết một lần"
Tôi buông tay ra. Lúc này tôi thấy tim mình đập thình thịch như vừa chạy một quãng đường dài. "Thực sự là tối nay tôi đã biết được hương vị của tình yêu rồi ông ạ. Nàng cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi phải tìm cách giúp nàng".
Gã nhìn chằm chằm tôi rất lâu, rồi gã vỗ vỗ vai tôi và nói: "Được, người anh em, tôi sẽ cố gắng".
Tôi cảm thấy mình đã yêu Đàn thực sự, điều này càng được khẳng định khi tôi được xem những bức tranh tuyệt đẹp do chính tay cô bé vẽ. Những suy nghĩ và trực giác đầy vẻ con gái của cô bé và những bức tranh thiếu nữ lõa thể đã thực sự cuốn hút tôi. Có một bức tượng khắc hình một thiếu nữ khỏa thân soi gương trong tư thế quỳ lại là một cây nến! Có thể nàng chính là một thiên tài, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm giúp nàng. Huống hồ tôi còn có cả tay bạn thân Dương Dương. Trong giới báo chí Bắc Kinh, chí ít hắn ta cũng là một nhân vật trẻ có tiếng, mặc dù mấy năm trước gã đã thành công tổ chức lăng xê cho một minh tinh có tầm cỡ quốc tế, minh tinh đó sau khi gặt hái được những thành công vang dội đã đá gã sang một bên như người ta đá một con cún, không thèm đếm xỉa tới gã nhưng gã vẫn là một tay yêu đời, dù một lần thất bại trong hôn nhân đã khiến gã nếm mùi được những cay đắng của cuộc sống. Trong tay gã có các tờ báo, gã có thể giới thiệu Đàn, gã còn quen cả ông tổng giám đốc hiệp hội hội họa nghệ thuật quốc tế, đó là một tay giám định có tiếng, ai được tổ chức triển lãm ở chỗ đó chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió. Hoặc chí ít ra có thể bám vào khung cửa sổ hướng ra thế giới để nhìn thấy những phong cảnh bên ngoài tuyệt vời hơn. Tôi đã vạch ra một kế hoạch cực kì tỉ mỉ, sẽ để Dương Dương xuất đầu lộ diện trước để mời tay tổng giám đốc đó đi ăn cơm và xem tranh của Đàn, rồi sau đó sẽ tổ chức triển lãm tranh, tiếp đó sẽ lần lượt tham gia các cuộc triển lãm tranh trên toàn quốc và tôi sẽ làm ông bầu của cô bé. Lí do duy nhất khiến tôi làm như vậy là do tôi đã yêu cô bé. Tôi thấy mình phải có trách nhiệm cứu cô thoát khỏi căn nhà cấp bốn dột nát ở ngoại ô kia, vào một thời điểm thích hợp nào đó sẽ đưa cô đến tổ ấm chỉ có vài mét vuông của tôi để cô có thể yên tâm bôi bôi trát trát những mơ ước của mình lên các tấm tranh. Thời buổi này những người có ước mơ làm nghệ thuật thực sự đã ngày càng ít đi, tôi phải biết trân trọng nàng.
Dương Dương không thẹn là bạn chí cốt của tôi nên đã bắc cầu liên hệ cho tôi. Tôi dẫn Đàn đi gặp ông chuyên gia về giám định nghệ thuật và ông giám đốc hiệp hội hội họa nghệ thuật quốc tế. Đàn đi theo tôi với vẻ rụt rè, e ngại. Đó là một người đàn ông hơn 50 tuổi, ông ta rất thân thiện, hòa nhã cho dù bộ com lê hàng hiệu Zegna đã chứng tỏ ông là một tay chơi thứ thiệt. Ông ta nói tranh Đàn vẽ rất có hồn và đã đồng ý cho tổ chức một triển lãm tranh tại nhà triển lãm tranh quốc tế. Chi phí cho cuộc triển lãm là khá lớn. Tôi vét hết số tiền có được nhờ làm môi giới giúp xuất bản cuốn tiểu thuyết dài Tao địa trước đây không lâu và năn nỉ đứt lưỡi kêu gọi một xưởng bia tài trợ, đổi lại tôi phải bỏ ra đúng một tuần để viết khẩu hiệu quảng cáo bia cho bọn họ, đến nỗi cuối cùng tôi đã mắc chứng táo bón. Dương Dương cười nhạo tôi với vẻ không ác ý rằng tôi điên rồi, “nhưng không sao, vì một tình yêu chân chính mà, đó là việc đáng làm”. Cậu ta vừa thở dài thườn thượt vừa nói “ai mà chẳng phải ngốc một lần”.
Hôm tổ chức triển lãm tranh Đàn vô cùng phấn khởi, nàng trang điểm trông như một con thiên nga trắng, người đến xem triển lãm rất đông, tất cả đều nhờ vào tay Dương Dương đăng bài bình luận trên hơn hai mươi tờ báo. “Một ngôi sao sáng trên bầu trời hội họa mới xuất hiện”. Khi cuộc triển lãm tổ chức đến ngày thứ bảy đã có tám bức tranh được đặt mua. Tôi nghĩ chẳng mấy chốc Đàn sẽ trở nên giàu có. Sau 10 ngày cuộc triển lãm mới kết thúc, có thể nói đây là lần thành công đầu tiên trong cuộc đời của Đàn. Tối hôm đó chúng tôi đã nằm trong vòng tay của nhau, cơ thể của hai chúng tôi đã hòa quyện vào làm một trên những bức tranh của nàng, như bao đôi tình nhân khác chúng tôi ôm ấp nhau, làn môi của tôi rò rẫm khám phá cơ thể nàng “mình sẽ lấy nhau nhé, em chuyển tới căn phòng 20 mét vuông của anh, chúng mình tổ chức đám cưới nhé”. Đàn vô cùng xúc động, cơ thể nóng hổi của nàng áp sát lấy tôi, “tất cả là nhờ có anh, em thật sự rất yêu anh” và nàng đã khóc. Tối hôm đó chúng tôi như hai con cá vùng vẫy tung tăng trong biển yêu mênh mông, giọt máu trinh nguyên trong người nàng rớt xuống và trở thành ánh mặt trời đỏ chói nằm chính giữa bức tranh.
Thời gian đó ngày nào tôi cũng thấy Dương Dương và La Doãn cặp kè với nhau, La Doãn trang điểm rất cầu kì, tay trái lúc nào cũng kẹp điếu thuốc More, mùi nước hoa đắt tiền của Pháp lúc nào cũng phảng phất đâu đây. Chắc cô nàng đã phải lòng Dương Dương rồi – tôi nghĩ. Nhưng Dương Dương cũng không phải là gã đàn ông dễ mềm lòng, tôi biết thời gian đó vì muốn kiếm tiền nên Dương Dương đã tổ chức một loạt các hoạt động liên quan tới công ty và nhờ đó cũng kiếm được một khoản tiền tuyên truyền lớn. Dương Dương đã liệt La Doãn vào đội ngũ “tân mĩ nhân”, và như thế thì thái độ của cậu ta với La Doãn cũng đủ để biết. Ngày nào La Doãn cũng tặng Dương Dương một bó hoa nhưng xem ra cậu ta vẫn uể oải lắm. Có hôm gặp tôi thấy mặt cậu vàng bệch, tôi hỏi nguyên do thì cậu ta nở một nụ cười bí hiểm đầy vẻ mệt mỏi, gã bảo tôi và La Doãn làm tình cả 24 giờ trong ngày. Cô ta là một phụ nữ điên cuồng, cô ta đã thực sự yêu tôi, sống chết muốn lấy tôi, cô ta nói sau lần li hôn thứ hai cô ta đã kiếm được mấy chục vạn, số tiền này đủ để tôi và cô ta sống hai mươi năm. Tuy nhiên cô nàng là một tân mĩ nhân. Tân mĩ nhân là loại đàn bà chuyên đi phá hoại cuộc sống của những người đàn ông thành đạt, tôi làm sao có thể lấy cô ta làm vợ được? Một gã đàn ông đẹp trai như Dương Dương giờ đây cũng trở nên tư lự, ánh mắt gã nhìn xa xăm như muốn bao trùm lên cả bầu trời thành phố. Đây chỉ là trò chơi nhưng tôi lại muốn theo đến cùng. Tôi không thích những cái chỉ trôi qua trong chớp mắt, tôi đã không còn tin vào tình yêu, chỉ có đồng tiền là thực tế thôi. Tôi còn muốn mua một con BMW. Sao tôi lại lấy một tân mĩ nhân nhỉ? Gã tự hỏi với vẻ trầm tư suy nghĩ.
Dùng một phần rất nhỏ trong số tiền bán tranh khá lớn, Đàn thuê một căn hộ xinh xắn có hai phòng ở làng Olympic, giờ thì nàng hoàn toàn có đủ thời gian, công sức và cảm hứng để vẽ tranh. Không những thế nàng còn có tình yêu của tôi cho dù nàng đề nghị qua một năm mới tổ chức đám cưới. Hàng ngày tôi đều đến thăm nàng, có hôm nàng còn giữ tôi ở lại ngủ. Tôi lại bắt đầu bận rộn với việc trang trí cho cuốn tiểu thuyết Con đường đất , đáng lẽ tôi phải là chuyên gia xuất bản nổi tiếng mới đúng. Tôi thực sự cảm thấy mừng vì sự thành công của Đàn. Một hôm, theo yêu cầu của Đàn, tôi đã cởi hết quần áo để làm người mẫu nuy cho nàng vẽ, tôi phải đứng mãi ở một tư thế đã mỏi nhừ, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, tự nhiên tôi lại kể cho nàng nghe chuyện tình giữa Dương Dương và La Doãn và tin đồn về tân mĩ nhân xuất hiện trong thành phố. “Tóm lại những cô nàng đó chỉ biết lợi dụng những người đàn ông thành đạt để thực hiện ước mơ của mình. Trong thế giới đàn ông này, bọn họ cũng khó có thể tránh được những cám dỗ” - Tôi tự bình phẩm. Đàn dừng bút vẽ, đôi mắt nàng long lanh sâu thẳm, “anh kể tiếp chuyện tân mĩ nhân đi, nghe hay nhỉ”.
Tôi lại kể cho nàng nghe chuyện về tân mĩ nhân, tổng cộng tôi phải kể đến mười ví dụ về tân mĩ nhân mà Dương Dương đã từng kể cho tôi nghe, tôi còn bổ sung thêm “có lúc anh còn có cảm giác như những tân mĩ nhân đó giống như đàn cá bơi lội tung tăng quanh thành phố, bọn họ đông như một chủng tộc chỉ nhằm những gã đàn ông có tiền, có địa vị để xông tới và rỉa sạch người ta”.
Đàn ngớ người ra một lát rồi khúc khích cười “anh đứng cho cẩn thận vào, nói thực là cơ bắp của anh không được cuồn cuộn lắm”. Nàng cầm bút vẽ lên, đây là lần đầu tiên nàng nói với tôi bằng giọng chê bai.
Chiều hôm đó tôi nhận được cú điện thoại của La Doãn nói là có chuyện muốn gặp tôi, cô ta hẹn tôi ở tiệm bán sữa tươi gần đường. Hết giờ làm việc tôi vội vàng đến đó và thấy La Doãn đã đợi. Tôi gọi một cốc sữa nóng. Tôi phát hiện thấy La Doãn trang điểm ngày càng đoan trang hơn. Cô ta vẫn hút thuốc More, thấy tôi nhìn chăm chú, La Doãn mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền rất to rất duyên. “Sao, tôi vẫn còn có chút xinh xắn à?”- nụ cười của cô có chút gì chua chát.
“Quả thực là em rất xinh” – tôi nói bằng giọng chân thành. Có thể Dương Dương liệt cô ta vào hàng tân mĩ nhân là không phù hợp lắm. “Rất hớp hồn”.
“Nhưng Dương Dương không hề có cảm tình gì với em. Lẽ nào là vì em đã hai lần li hôn? Lẽ nào trong thế giới đầy ngôn ngữ của đàn ông này, người phụ nữ không có quyền theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn hay sao? Em ngay cả một tình yêu đích thực cũng không thể có. Dương Dương khinh bỉ em. Tối hôm qua anh ấy đã từ chối lời tỏ tình của em. Em như muốn phát điên. Em quá yêu anh ấy” – La Doãn nói. “Em phải giết chết anh ấy”.
Đột nhiên tôi quyết định kể cho cô ấy nghe truyền thuyết về tân mĩ nhân mặc dù đây có thể là bí mật của tất cả mọi đàn ông, nhưng tôi thấy mình phải có trách nhiệm kể cho cô ấy nghe.
“Dương Dương liệt em vào hàng tân mĩ nhân, cậu ta không thể yêu em”.
“Tân… mĩ nhân? Tân mĩ nhân nào” – La Doãn tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.
Tôi bắt đầu kể những chuyện có liên quan tới tân mĩ nhân. Hai lúm đồng tiền trên má cô dần dần biến mất. La Doãn cười với vẻ đầy đau khổ: “Em cứ tưởng em đã tìm thấy tình yêu và cuộc sống đích thực rồi. Nhưng em lại bị coi là tân mĩ nhân… cảm ơn anh, La Lang. Em sẽ không bao giờ gặp lại Dương Dương nữa.” La Doãn đứng dậy nở nụ cười với tôi - một nụ cười mang vẻ đẹp tuyệt vọng rồi rời khỏi tiệm sữa tươi.
Trong buổi khai mạc tuần lễ văn hóa trang phục quốc tế tổ chức tại Bắc Kinh, Đàn hứng khởi đi mua gần như cả một xe ô tô tải quần áo. Đến hôm đó tôi mới biết hóa ra phụ nữ là nô lệ của quần áo. Đàn hết sức phấn khởi, thử hết bộ này đến bộ khác, đi đi lại lại trước tấm gương to. Tôi vừa hút thuốc vừa đứng ngắm nàng. Đến khi nàng thắt một cái thắt lưng đai to trông như thứ đồ rẻ tiền thì tôi đã không thể chịu được nữa, tôi cau mày: “trông rẻ tiền lắm, thắt lưng gì mà…”
Nàng sững người ra. Ánh mắt nàng như muốn thiêu cháy tôi: “anh nói lại câu nữa xem nào?”
Tôi nói bằng giọng nhạt nhẽo “trông rẻ tiền lắm, em ăn mặc như thế thì chẳng khác gì một tân mĩ nhân”
Nàng chằm chằm nhìn tôi rất lâu, cười lạnh lùng “có thể em đang muốn làm một tân mĩ nhân đây!”
“Thế thì em đi đi” – tôi nói, “hình như càng ngày em càng tầm thường hơn. Anh không thể chấp nhận em như bây giờ. Hay là do tiền bán tranh nhiều quá, chỉ có mặc váy ngắn thì mới lộ được ra?”
Câu nói mỉa mai của tôi đã kích nộ nàng. Nàng như con báo cái xông vào tôi – trước đây nàng vốn là c hú cừu non hiền lành. “Anh cút đi, cút ngay đi”.
Tôi từ từ đóng cúc quần áo. Mùa thu đã đến, tôi nghĩ mình phải chăm sóc mình cẩn thận hơn. Nghĩ vậy tôi liền bước nhanh ra phía cửa.
“Đợi chút!” Đàn kêu lên. Quay đầu lại tôi thấy mặt nàng đỏ nhừ. Nàng xông đến và nhét vào tay tôi một tập tiền toàn tờ 100 NDT. “Đây là số tiền anh bỏ ra để tổ chức buổi triển lãm tranh cách đây 4 tháng. Tôi trả lại anh”.
Bốn mắt chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, vừa nhận tập tiền tôi vừa thấy nàng khẽ cười nhếch mép tỏ vẻ khinh miệt. Tôi chắc chắn rằng mình đã gặp phải tân mĩ nhân, thật đấy, từ giờ phút này trở đi Đàn đã bắt đầu trở thành tân mĩ nhân. Không phủ nhận là nàng rất xinh đẹp, rồi tôi hất mạnh tay để tập tiền rơi bịch xuống đất và nổi cáu: “Biến mẹ nó đi”.
Một mình lặng lẽ đi trên con đường có gió thu xào xạc, tôi thở mạnh và cố gắng đẩy ra những cảm giác khó chịu. Thế giới này quả là kì diệu, tôi nghĩ. Tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Đàn từ trên ban công vọng tới, hình như nàng đã nhảy lầu nhưng lại được vật gì đó đỡ, nhưng tôi cũng chẳng buồn quay đầu lại.
Sáng hôm sau khi tôi vẫn đang nằm ườn trên giường thì nghe thấy tiếng đấm cửa thình thịch như cơn mưa bão lớn đập inh ỏi bên tai. Tôi ra mở cửa trong lúc mắt còn chưa hết ngái ngủ, Dương Dương xông vào, trông cậu ta chẳng khác gì con chó săn ăn nhầm phải bả, nghiêng nghiêng ngả ngả. Tôi dìu cậu ta vào phòng, lúc này trông cậu ta uể oải chẳng khác gì một con chó già không tranh được khúc xương, không dám ngước mắt nhìn tôi, cậu ta nói: “Vì tôi mà tối qua La Doãn tự tử bằng bình gas rồi. Cô ấy nói đợi tôi chết đi xuống âm gian thì cô ấy vẫn muốn lấy tôi, cô ấy bảo phải dùng cái chết để chứng minh mình không phải là một tân mĩ nhân. Có phải ông đã nói chuyện gì về tân mĩ nhân với cô ấy không?” Dương Dương đẩy mạnh tôi đầy vẻ căm tức. Xem ra cái chết của La Doãn đã thực sự gây sốc cho công tử Dương Dương hiền lành. Tôi cười với vẻ đau khổ “vị người yêu tôi cũng biến thành tân mĩ nhân rồi, hôm qua bọn tôi đã chia tay”.
Nghe tôi nói vậy, Dương Dương liếc tôi với ánh mắt rất kì lạ, rồi cậu ta ngoác miệng cười lớn, rồi cả hai chúng tôi đều ha ha cười lớn, cười đến rơi nước mắt, nụ cười thê lương của hai gã đàn ông.
Nửa năm sau tôi nghe tin Đàn lấy một gã đàn ông người Nhật và sang Nhật sinh sống, mấy tháng sau tôi lại nghe tin nàng đá ông chồng buôn tranh đó - nàng lợi dụng ông ta để mở thị trường ở Nhật Bản và Đông Nam Á đầy tiềm lực, và nàng đã gặt hái được rất nhiều thành công. Rồi nàng lại sang châu Âu và ăn ở với một gã đàn ông người Pháp chuyên nghiên cứu lí luận mĩ thuật. Đàn đã biến thành một tân mĩ nhân thực sự. Tôi cũng chuyển tới một tờ báo kinh tế và làm phóng viên ở đó, giờ thì tôi đã cùng nghề với Dương Dương. Chúng tôi vẫn thường xuyên lui tới quán rượu Tô San, thỉnh thoảng cũng ôn lại mối tình đã qua nhưng rồi lại quên ngay trong chốc lát. Chúng tôi vẫn là “lính phòng không”, ngồi uống bia hơi, nhảy disco, thỉnh thoảng lại đứng trên tầng cao của tòa nhà để ngắm nhìn thành phố như cái la bàn này, lòng thầm nghĩ về những chuyện đã qua. Điều mà tôi không thể quên là câu nói như câu thơ của Đàn: “ngủ ở đâu đều là ngủ trong đêm”. Còn chúng ta đều như những hạt cát nhỏ bé bay lơ lửng giữa không trung trong đêm tối mà không bị mọi người phát giác.