Câu chuyện về thẩm mĩ viện
Thành phố này ngày càng trở nên không thực. Vừa đứng trước mành cửa sổ, Phí Lực vừa phàn nàn ca cẩm với tôi. Hồi đó công ti của chúng tôi vẫn chưa sập mà vẫn tập trung làm các quảng cáo về thức ăn cho chó. Nghe nói thành phố này đã có hơn sáu trăm nghìn con chó cảnh, thật chẳng khác gì một đội quân lớn – Phí Lực nói với giọng hóm hỉnh. Trong mắt chúng tôi, thành phố được trải ra trong một không gian rộng lớn, phía trên nó là thảm bụi màu trắng đục bay lơ lửng trên không. Chỗ nào cũng thấy mọc lên những thứ đồ giả tạo và thẩm mĩ viện cũng mọc lên như nấm. Ông có biết không, người dân thành phố đang rất mốt đi thẩm mỹ viện, phụ nữ thích xài mông giả, ngực giả và lông mi giả. Ông thử nói xem, cái gì mới là thực? Đột nhiên Phí Lực nắm lấy cổ áo tôi và hỏi như một gã không bình thường.
Tôi cố gắng hất tay Phí Lực ra rồi chúng tôi đi ăn ở một quán ăn trong một tòa nhà cao tầng. Phí Lực là trưởng phòng khai thác ý tưởng của công ti quảng cáo làm phim Hằng Đạt, còn tôi là thuộc hạ và cộng sự duy nhất của cậu ta. Mấy năm trước tôi tốt nghiệp khoa kiến trúc còn cậu ta tốt nghiệp ngành xã hội học thuộc khoa triết, làm ở công ty nhà nước được hai năm, chúng tôi liền bỏ việc đi làm ăn. Tôi không thể không thừa nhận là Phí Lực có một đầu óc làm ăn cực kì tốt, có thể cậu ta sinh ra là để moi tiền từ túi áo người khác và nhét vào túi mình một cách an toàn. Hoặc cũng có thể là bản lĩnh này cậu học được từ những kiến thức xã hội học. Ở công ti quảng cáo Hằng Đạt, tôi phụ trách các ý tưởng về hình ảnh còn Phí Lực phụ trách các ý tưởng về câu chữ. Các bức tranh của tôi nếu được phối thêm những hàng chữ của cậu ta và những cảnh quay của máy quay phim thì có thể được gọi là kiệt tác. Nhưng trong thâm tâm tôi thì tôi lại muốn được làm họa sĩ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải gắn bó cả đời với sự nghiệp quảng cáo thức ăn cho chó. Hàng ngày mỗi khi trở về căn hộ chung cư cao cấp mà chúng tôi thuê chung, chỉ cần đóng cửa lại là tôi tha hồ vẽ tranh, tha hồ phát huy tính sáng tạo của mình. Tác phẩm của tôi có vẻ giống với tác phẩm của Henri Rousseau, mang một màu sắc huyền ảo nguyên thủy, chỉ có điều khác là các tác phẩm của tôi đều lấy cảm hứng từ bồn địa Tứ Xuyên - nơi từng chứng kiến những năm tháng tuổi thơ của tôi. Còn Phí Lực, có thể lúc này cậu ta đang làm chuyện đó với cô gái hàng xóm. Hình như đối với cậu ta, tình dục là điều không thể thiếu trong cuộc sống, mặc dù cậu ta vẫn thường xuyên dùng giọng điệu xã hội học của mình để phê phán các giá trị đạo đức đang ngày càng xuống dốc trầm trọng. Vì đem lại nguồn lợi nhuận khá lớn cho công ti nên tổng giám đốc công ti Hằng Đạt – một ông chủ người Hồng Kông đã phá lệ và cung cấp cho phòng khai thác ý tưởng sáng tạo một chiếc xe Mazda đời 929 để tôi và Phí Lực sử dụng. Chiếc xe Mazda này có màu tím thẫm ánh bạc, quyết định này đã khiến Phí Lực hết sức phấn khởi. Còn tôi thì cũng không thực sự hào hứng bởi tôi chỉ có suy nghĩ là làm thế nào để có thể trở thành một danh họa vĩ đại giống như Henri Rousseau. Tôi ôm mơ ước này, tôi không giống với cậu ta – một người xúc động tới phát cuồng chỉ vì có được một chiếc xe hơi, mặc dù rõ ràng là cậu ta biết cách kiếm tiền. Trong các buổi đấu thầu về ý tưởng sáng tạo quảng cáo của các công ti lớn, ý tưởng và những lời nói mềm dẻo của cậu ta đều thắng cuộc.
Lúc này chúng tôi đang đứng ở tiệm ăn trên tầng thượng của tòa nhà cao tầng ngắm nhìn thành phố. Chúng tôi đều rất có cảm tình với nó mặc dù nó như người bị ung thư dạ dày ngày nào cũng mọc lên một ít thịt thừa. Đã nghĩ ra được hình ảnh gì chưa? Phí Lực lại hỏi tôi. Làm sao có thể để chủ nuôi chó vừa xem quảng cáo là liền móc ngay tiền ra mua sản phẩm? Phí Lực vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tôi. Trong đầu tôi lúc này lại hiện ra cảnh một đàn chó rất đông đang thi nhau sủa ầm ĩ nhưng chẳng có cảnh nào khiến tôi hài lòng cả. Để nghĩ cái đã – tôi nói.
“Nhưng lời quảng cáo tôi đã viết xong rồi” - cậu ta nói. “Cậu phải nghĩ nhanh lên nếu không cậu sẽ bị sa thải đấy. Nghe nói cậu muốn làm họa sĩ?” Cậu ta để lộ ra vẻ mặt dữ tợn. Chắc khi địa chủ đòi nợ nông dân sẽ có bộ mặt như thế, tôi nghĩ vậy. Thấy cậu ta nói vậy tôi liền chối ngay. “Này tôi và ông thử đi thẩm mĩ viện xem sao. Mùa xuân Bắc Kinh có cái gió thật kinh khủng, da tôi lúc nào cũng khô như tờ giấy nháp cũ”. Rồi chúng tôi đi thang máy xuống dưới và chui vào chiếc xe Mazda 929, giờ thì tôi phải làm tài xế cho Phí Lực. Xe lao vun vút trên đường, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh các chú khuyển nhưng một điều kì lạ là tự nhiên lúc này tôi lại nảy ra ý định sáng tác một tác phẩm vĩ đại về chó quê và chó dại. Vứt quách ba cái ý tưởng quảng cáo thức ăn cho chó đó đi– tôi nghĩ với vẻ đầy tức giận và thè lưỡi qua kính hậu. Xe vẫn lao vun vút trên đường.
“Dừng lại, đồ ngốc”. Phí Lực – một chuyên gia quảng cáo nổi tiếng kiêm chuyên gia lừa đảo từ nãy đến giờ vẫn im lặng, chắc là cậu ta nhìn thấy cái gì đó bên ngoài cửa sổ nên mới kêu rống lên như vậy. Tôi cho xe rẽ vào đường đỗ xe và dừng lại. R ồi Phí Lực lẩm bẩm: “Thẩm mĩ viện Lệ Ni, Lệ Ni? Lệ Ni? Tôi phải đi xem cái mới được”. Nói rồi Phí Lực đẩy cửa xe, cài lại chỉnh tề cúc áo com lê hiệu Zegna bóng loáng và rảo bước về phía thẩm mĩ viện. Tôi vội vàng tìm chỗ đỗ xe và khóa xe an toàn rồi đuổi theo Phí Lực. Vừa bước chân vào cửa thẩm mĩ viện thì có một phụ nữ trang điểm lòe loẹt bước ra. Và ngay lúc đó có một con chó đốm to như con bò sữa loại nhỏ xông ra và đợp ngay Phí Lực một miếng, đúng vào bắp chân cậu ta. Chắc là bị cắn khá đau nên Phí Lực kêu oai oái, rồi con chó lại phi thẳng vào thẩm mĩ viện. Lúc này Phí Lực mồm miệng há hốc, trông cậu như người canh cổng địa ngục. Tôi thấy mình có phần hơi bàng quan trước những gì đã xảy ra, vì thế tôi lập tức xông lên và đẩy mạnh tấm cửa kính của thẩm mĩ viện. “Chó của ai đây? Chó của ai đang cắn người đây này?” - vừa xông vào căn phòng có cả trai cả gái mồm tôi vừa kêu lớn. Lúc này Phí Lực đang đứng ở cửa với vẻ chật vật, gã cáu kỉnh ra hiệu cho tôi câm miệng. Còn con chó đốm to như con bò sữa loại nhỏ mà tôi cũng còn chưa biết là loại chó gì thì đang quỳ chân ở một góc tường, mồm kêu ư ử tỏ vẻ biết lỗi.
“Của tôi. Sao cơ? Nó cắn người? Trời ơi con chó này hiền lắm, ngoan hơn cả mèo. Để tôi xem xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì nào?”. Một giọng thánh thót vang lên. Tôi không thể không có cảm tình với giọng nói ấy bởi dáng người nàng rất thon thả, trên cổ nàng còn buộc một chiếc áo, gương mặt xinh xắn, trắng trẻo, dễ thương, chỉ có điều ánh mắt nàng lại lộ rõ vẻ khó tính. Nàng mặc một chiếc quần loe màu trắng, chiếc mông đầy đặn, tròn trĩnh. Phí Lực không nói gì mà chỉ kéo ống quần lên, những vết răng chó cắn đã tím bầm vẫn còn ở đó.
“Hơ, quả đúng là thành tích của con Tây Ba”. Rồi nàng hít một cái, mũi hơi hêch hếch, tôi không thể không thừa nhận hành động này của nàng rất hớp hồn người khác. “Tôi băng cho anh nhé! Hay là đưa anh đi viện?” Nàng nheo nheo mắt nhìn Phí Lực: “đưa anh đi tiêm phòng nhé”.
Đột nhiên Phí Lực cười lớn: “không cần, tôi nghĩ chắc có lẽ không đến nỗi bị bệnh chó dại”. Rồi cậu ta nhìn sang bốn phía với vẻ anh hùng, giờ thì mọi người thôi không nhìn về phía cậu ta nữa. Rồi cậu ta nói: “chỉ có điều Lệ Ni có nghĩa là gì? Tôi muốn biết điều đó”.
“Lệ Ni? Đó là cô giáo của tôi, trước là bà chủ ở đây, cô ấy đã dạy tôi mọi thứ và bán thẩm mĩ viện này cho tôi rồi chuyển đi chỗ khác. Tôi là Lữ Văn. Hay là tôi chăm sóc da miễn phí cho các anh một lần”. Hơi thở thơm tho của nàng làm tôi ngây ngất.
“Thế cũng được”. Phí Lực nhún vai nói với vẻ phóng khoáng. Rồi cậu ta ra hiệu cho tôi, tôi liền bám ngay theo sau. Chúng tôi đến một căn phòng bốn mặt đều là gương, rồi cả hai ngả lưng nằm dài trên chiếc giường dành cho khách. Sau đó chúng tôi đã được thưởng thức một loạt các động tác chăm sóc da hết sức dễ chịu. Đột nhiên tôi thấy Phí Lực rên lên một tiếng, “sao vậy sếp” - tôi hỏi.
“Cậu nhìn kìa, trên trần nhà ấy… trời ạ”
Tôi phải thừa nhận cái mà tôi nhìn thấy trên trần nhà là cái được gọi là thơ, mặc dù nó đang ngày càng bị thế giới vật chất đối xử lạnh nhạt. Đó là đoạn thơ chỉ có năm dòng:
Gặp nhau trong giếng, tiếng nói của chúng ta sẽ không bị ướt
Những đường hoa văn mà rêu xanh vươn ra
Âm thanh của vách giếng là cha của nham thạch
Lúc này chúng ta thôi không quay tròn nữa, ngẩng đầu lên
Từng bóng chim bay ngang qua miệng giếng sâu thăm thẳm trên bầu trời.
“Đấy là…ờ” Phí Lực phát ra những tiếng rên như bị ai đâm trúng ngực. Lữ Văn vẫn đang xoa bóp cẩn thận cho cậu. “À, tờ đó do Lệ Ni dán lên. Nghe nói có một gã phụ tình đã bỏ cô ấy, những câu thơ này là do gã đó viết. Anh không biết là trên trần nhà của tất cả các thẩm mĩ viện do cô ấy mở đều dán bài thơ này à. Cô ấy là một người rất tốt, một người gần như thập toàn”. Lữ Văn có vẻ rất nhớ Lệ Ni. Còn tôi thì được cô bé trông hơi béo chăm sóc, lúc này tôi chỉ muốn được Lữ Văn chăm sóc da mặt cho mình, nhưng đó chỉ là ảo tưởng hão huyền mà thôi. Trong hai tiếng đồng hồ đó tôi liên tục nguyền rủa cái gương mặt đáng ghét tầm thường đang được bàn tay xinh đẹp đó chăm sóc. Nhiều lúc thượng đế cũng lên nhầm dây cót, tôi thầm nghĩ.
Cuối cùng thì hai cô gái cũng tiến hành xong các bước chăm sóc da cho chúng tôi, lúc này đây tôi có cảm giác làn da mình giống như làn da non nớt của em bé khi lần đầu tiên tiếp xúc với không khí. Tôi vui vẻ tạm biệt Lữ Văn và cũng không thể bỏ qua cơ hội cố tình kéo dài thời gian khi được bắt tay nàng mặc dù nàng vừa đá nhẹ con Tây Ba trong khi ánh mắt nàng vẫn không rời Phí Lực. Rồi Phí Lực uể oải bước ra khỏi thẩm mĩ viện mà không thèm ngoái đầu lại. Tôi chạy ra phía ô tô để lấy xe, lúc này tôi mới phát hiện ra Phí Lực đang khóc – điều này khiến tôi thực sự quá bất ngờ. Cậu ta nói trong nức nở “tôi, tôi chính là người đã bỏ rơi Lệ Ni. Bài thơ trên trần nhà là do tôi viết tặng cô ấy. Tôi phải tìm bằng được cô ấy. Cậu còn đần người ra làm gì, sao không nổ máy đi". Tôi vội vàng nổ máy và rụt rè đề nghị: “Ta đi vũ trường Tô San Na khiêu vũ nhé? Sàn nhảy qua đêm, cậu cần phải được xả hơi để trút nỗi lòng”.
“Ừ.” Cậu ta lau nước mắt với vẻ đầy đau khổ “tôi nhất định phải tìm cho bằng được Lệ Ni. Nhưng liệu giờ này cô ấy đang ở đâu? Trời ạ, bài thơ Trùng phùng trong giếng đó, trời ạ”.
Phải chăng gã lái buôn thành Venice đang muốn vứt tiền ra ngoài cửa sổ? Tôi nghĩ với vẻ đầy khoái trá.
Hôm đó chúng tôi đến vũ trường Tô San Na và nhảy hơn 5 tiếng đồng hồ, lúc nhảy ở vũ trường Tô San Na, ông giám đốc vốn luôn hào hoa phong nhã của tôi còn hất cả bia vào một cậu thanh niên, hai người còn quặc nhau một lúc. Chúng tôi loạng choạng quay về đến nhà thì đã hai giờ đêm. Và cũng trong đêm đó, Phí Lực đã kể cho tôi nghe những mối tình giống hệt nhau mà cậu đã từng phụ bạc. Cậu đã bỏ rơi Lệ Ni – mối tình từ thuở ấu thơ của mình, bỏ rơi cả đứa con trong bụng cô ấy. Vừa kể cậu ta vừa khóc rưng rức còn tôi thì không hề động lòng, mặc dù tôi cũng cố làm ra vẻ cảm động đến mức nước mắt rưng rưng. Nhưng xem ra vở kịch tôi diễn cũng không được đạt cho lắm.
Tối hôm đó, Phí Lực tự nhiên giở chứng quay ra làm thơ, cậu nhớ lại và đọc cho tôi nghe phần cuối của bài thơ Trùng phùng trong giếng đó:
Trùng phùng trong giếng
Tất cả mọi ngôn từ đều không thể ngăn được sự tĩnh lặng
Tất cả mọi lời ca đều không bằng một cổ họng bị câm
Chúng ta là hai giọt nước, ở gần nước nhất
Hòa mình vào nơi sâu thẳm trong suốt
Không có một chút gió đục ngầu
Có thể đem chúng ta và giếng nước đi xa.
Và cũng ngay buổi tối hôm đó, tôi đã nằm mơ, tôi mơ thấy mình như cánh chim bay lượn trên bầu trời của thành phố, bay vút lên tầng không của các trung tâm thẩm mĩ viện. Tôi đang gắng giúp Phí Lực tìm Lệ Ni. Nhưng lần nào cô ấy cũng vừa chuyển đi cách đó không lâu. Tại sao cô ta lại liên tục mở các trung tâm thẩm mĩ, lưu lại bài thơ ở đó rồi lại bỏ đi? Tối hôm đó đầu óc tôi rối bời, hình ảnh về những con chó nhà và chó dại ở vùng đất Tứ Xuyên đã không còn xuất hiện trong đầu tôi, thay vào đó là hình ảnh những con chó cảnh muôn hình vạn trạng, mỗi con một vẻ, còn tôi thì chạy loăng quăng vui đùa với chúng. Những ý tưởng hay về quảng cáo thức ăn cho chó liên tục xuất hiện trong đầu tôi, và ngay sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên tôi làm khi tỉnh dậy là hào hứng xông vào phòng Phí Lực để khoe với cậu ta ý tưởng rất đắc ý của mình đã gặp trong giấc mơ, nhưng Phí Lực không còn ở đó mà chỉ thấy trên bàn có mẩu giấy viết: “Tôi đi tìm Lệ Ni. Không phải lo cho tôi. Cậu cứ việc thực hiện ý tưởng quảng cáo thức ăn cho chó của mình”.
Thằng cha này điên thật rồi, lẽ nào người nào phát tài đều cũng phải điên một lần hay sao? Tôi thầm tự hỏi.
Kể từ hôm Phí Lực mất tích tôi đã đảm nhận thay chức quyền giám đốc phòng khai thác ý tưởng sáng tạo của công ti quảng cáo làm phim Hằng Đạt. Quyền hành được nắm trong tay khiến tôi đã cảm nhận được hương vị của người làm sếp là thế nào. Tôi còn thuê thêm hai cậu thanh niên giúp việc. Các ý tưởng về quảng cáo thức ăn cho chó của tôi không ngừng được nảy sinh và sau khi được phát trên truyền hình tôi mới thấy nó quả là tuyệt. Nếu không tin, chỉ cần vào buổi tối, bạn mở cửa sổ trong phòng của mình, chắc chắn bạn sẽ nghe thấy những tiếng sủa của vô số những chú chó đang cùng sống với chủ ở thành phố này, âm thanh đó chẳng khác gì tiếng sóng gầm của biển hay tiếng gió rít qua rừng cây rậm rạp. Những tiếng ngáy dễ chịu của tụi khuyển và tiếng ngáy của con người đã hợp thành bản hợp xướng bất hủ trong giấc mộng của thành phố. Tất cả những điều này có được nhờ tác dụng lớn của đoạn phim quảng cáo về thức ăn cho chó của tôi. Hôm trước tôi có đọc được tờ báo nói rằng số chó cảnh của thành phố này đã lên tới tám trăm nghìn con, đây một phần lớn là nhờ có quảng cáo của tôi.
Tôi ngồi hết sức thoải mái trên chiếc ghế giám đốc trong căn phòng sáng sủa rộng rãi, tay chống cằm suy nghĩ. Tôi thấy đầu óc làm ăn của mình cũng chẳng kém gì ai, chỉ có điều lúc đầu chưa có cơ hội thể hiện mà thôi. Tôi cũng chưa muốn mình mắc vào lưới tình mà chỉ muốn chinh phục một cô gái mà thôi. Tuần nào tôi cũng đến thẩm mĩ viện Lệ Ni để Lữ Văn chăm sóc da cho mình. Cảm giác được bàn tay xinh xắn khéo léo của nàng lướt nhanh nhẹ nhàng đầy nhiệt tình trên mặt khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi phải giành được nàng. Đầu óc tôi bây giờ không còn chỗ nào để chứa hình ảnh nghệ sĩ nghèo nàn Henri Rousseau nữa. Hiện tại tôi đã có con Mazda 929 và tôi còn đang âm thầm thực hiện một kế hoạch rất tài tình, đó là làm thế nào để tiền của công ty Hằng Đạt chạy vào túi tôi mà không để lộ dấu vết gì. Một lần, vì quá hưng phấn nên tôi đã nắm chặt tay Lữ Văn và nói: “Lấy anh nhé, anh rất yêu em. Anh có một con Mazda 929”.
Và nàng Lữ Văn kiều diễm đáng yêu kia không hề rụt tay lại mà kề sát mặt vào ngực tôi nũng nịu: “Đưa em đi dạo tí đi anh, đi thẳng ra biển ấy, đi bằng xe Mazda nhé”. Tôi phải giành được nàng. Người ta thường bảo phụ nữ đều là người của chủ nghĩa hiện thực, ý kiến đó quả không sai tí nào.
Sau đó không lâu tình cảm của tôi và Lữ Văn đã phát triển tới mức như hình với bóng, ngày nào nàng cũng chăm sóc da miễn phí cho tôi, điều này khiến tôi cảm giác mình như em bé mới chào đời. Tôi giành trọn niềm tin của mình vào cuộc sống. Tôi đã đập sạch mọi dụng cụ bút vẽ, đồ nghề tồi tàn của mình và tống chúng xuống đáy cùng của thùng rác ngoài vệ đường. Các khoản tiền lần lượt chui hết vào sổ tiết kiệm của tôi, và điều này đã khiến hiệu quả kinh doanh của công ti Hằng Đạt ngày một tồi tệ. Cho tới một hôm, ông sếp người Hồng Kông của tôi tuyên bố công ti đã bị phá sản và ông ta quay về chuyên tâm với công việc kinh doanh bất động sản và buôn bán hàng hóa của mình. Chiếc xe Mazda gần như mới tinh đó đã bán lại cho tôi với giá bằng 40% giá mua ban đầu. Tôi thấy từ hôm nay trở đi mình có thể làm sếp của chính mình. Lẽ nào giấc mơ của tôi chỉ giới hạn trong việc làm một nghệ sĩ hay sao?
Hôm đó tôi phóng vội vàng tới trung tâm thẩm mĩ và bế ngay Lữ Văn vào lòng hôn lấy hôn để. Tôi đã đồng ý đầu tư 30 vạn để trùng tu lại trung tâm thẩm mĩ của hai chúng tôi. Nghe vậy, Lữ Văn nói với vẻ đầy lo lắng: “Vừa nãy Lệ Ni tới đây. Xem ra P h í Lực chưa tìm thấy cô ấy. Lệ Ni vẫn rất xinh đẹp như ngày nào, có thể thấy cô ấy là một phụ nữ gần như là toàn diện. Cô ấy đã bỏ bài thơ cũ xuống và thay vào đó một bài thơ mới, rồi cô ấy tận tình hỏi han công việc làm ăn của em, một lúc sau mới tạm biệt em. Cô ấy muốn tiếp tục xây dựng các thẩm mĩ viện. Em thực sự rất quý cô ấy! Cô ấy là một phụ nữ gần như là toàn diện.
Tôi bước vào phòng trong và thấy bài thơ có nội dung như sau:
Chúng ta chìm sâu trong lòng giếng
Đắm chìm trong những kí ức của thời niên thiếu
Thuở đó em trong trắng ngây thơ
Trong sáng hơn cả bình minh và giấc mộng
Em là con gái của rừng phong, là em gái của đàn cầm
Chúng ta xoay tròn theo bờ giếng
Lời ca và tiếng hát đều là những âm thanh của thiên sứ trên tầng mây vọng lại.
“Anh chàng Phí Lực thật đáng thương” – tôi thầm nghĩ. Không biết giờ này cậu ta đang lang thang chốn nào nhỉ? Và rồi tôi nghe rất nhiều người kể rằng cậu ta như một thằng điên lùng sục khắp nơi để tìm một người phụ nữ có tên là Lệ Ni nhưng rất có thể người phụ nữ đó chưa bao giờ tồn tại. Cậu ta lang thang hết thành phố này đến thành phố khác, có lúc còn ôm ghi ta hát trên phố như cảnh người ta hát xẩm, những bài hát mà cậu ta hát là những bài tự sáng tác, cậu ta đã trở thành một nghệ sĩ hát xẩm thực thụ. Chắc chắn cậu ta chưa tìm thấy Lệ Ni nếu không cậu ta đã quay trở về. Đêm hôm đó, tôi vừa nằm ôm cơ thể ngọc ngà của Lữ Văn vừa ngẫm nghĩ thế giới này quả là kì lạ, một con chó cảnh to như con bò sữa cắn Phí Lực một miếng và điều đó đã làm thay đổi số phận của hai chúng tôi. Phí Lực trở thành nghệ sĩ hát xẩm lang thang hết ngày này qua tháng khác để tìm kiếm số phận của mình. Còn tôi vốn là lính của cậu ta, giờ thì tôi đã rời bỏ hẳn những dụng cụ quẹt cọ của mình - thứ dụng cụ rất có thể chỉ đem lại số phận nghèo hèn cho tôi. Tôi đã có trong tay con Mazda màu tím thẫm ánh bạc và cô người yêu xinh đẹp Lữ Văn. Tôi cũng không hiểu thế giới này đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ có vậy, tôi còn đồng thời mở công ty quảng cáo làm phim Bát Đạt, công việc làm ăn tiến triển hết sức thuận lợi. Tôi kiếm được rất nhiều tiền. Tôi đã rất thành công trong việc làm các quảng cáo về thức ăn cho chó, quảng cáo màn hình tinh thể lỏng, quảng cáo máy làm ẩm không khí và các sản phẩm dành cho phụ nữ như băng vệ sinh, quần lót giấy… Dạo này tôi đang làm quảng cáo cho một sản phẩm vui chơi giải trí, đó là một chiếc máy thanh nhạc hoàn toàn tự động. Tôi còn nghe nói trong một lần đánh nhau với bọn lưu manh, Phí Lực đã bị chúng đánh cho mù một mắt, giờ đây cậu ta đã biến thành ông hát xẩm mù, không biết cậu ta có thể tìm thấy Lệ Ni không?
Cho đến một hôm tự nhiên tôi nghĩ ra rằng, nếu tìm Phí Lực và đưa cậu ta quay trở về để cậu ta phổ nhạc cho bài thơ Trùng phùng trong giếng đó, nếu để cậu ta dùng nhạc cụ của mình và hát bài hát đó với giọng ai oán, dáng vẻ phiêu bạt, đau khổ của cậu chắc chắn sẽ chinh phục được rất nhiều khán giả, nhờ đó chắc chắn tôi sẽ thu được một món tiền quảng cáo lớn. Nhưng tìm cậu ta bằng cách nào? Tôi và Lữ Văn cho xe lao vun vút trên đường phố để tìm cậu ta nhưng tuyệt nhiên không hề thấy tăm tích của anh chàng hát xẩm mù một mắt đó. Nếu các bạn nhìn thấy anh ta và đưa anh ta trở về cho tôi thì tôi sẽ hậu tạ các bạn rất nhiều tiền, thật đấy, rất nhiều rất nhiều tiền.