Tiệm ăn nhanh con rối đỏ
Một con rối đỏ đứng ngay ở cửa ra vào là điểm đầu tiên mà bạn nhìn thấy ở tiệm ăn nhanh này. Tất nhiên là con rối đỏ này không đỏ hoàn toàn mà mặc một chiếc váy nền đỏ có kẻ vàng, áo màu đỏ, mũ trượt tuyết màu vàng, chiếc mũi của nó cũng màu đỏ, vì thế được đặt tên là tiệm ăn nhanh con rối đỏ. Đây là tiệm ăn nhanh kết hợp giữa kiểu truyền thống và phương Tây nằm ngay trên con đường trung tâm, đông đúc nhất của thành phố. Ngay từ xa bạn cũng có thể nhìn thấy chú rối đỏ ngộ nghĩnh đó, nó đứng ngay ở cửa ra vào và bạn sẽ không nén nổi tò mò chỉ muốn ngó vào xem thực hư ra sao. Bản thân tôi cũng chỉ vì nhìn thấy chú rối đỏ ngộ nghĩnh, đáng yêu đó mới bước vào tiệm ăn. Khi vào trong tôi mới phát hiện ra tất cả các nhân viên phục vụ ở đây đều mặc quần áo giống hệt như con rối đỏ, chỉ có điều mũi họ không đỏ như nó. Họ đều là những thanh niên còn rất trẻ, chủ nhân của tiệm ăn cũng là một thanh niên, đây đương nhiên là câu chuyện xảy ra hồi 5 năm về trước.
Tôi vào trong tìm chỗ ngồi và gọi một suất cơm thịt bò. Bây giờ đang là 4 giờ chiều, khách đến ăn không đông lắm, cách chỗ tôi ngồi không xa có một đôi vợ chồng trẻ, người vợ đang mang bầu. Tôi liếc thấy họ chỉ uống đồ uống mà không ăn, người vợ đang uống một cốc Fanta còn người chồng thì uống cà phê. Suất cơm tôi gọi vẫn chưa được mang lên vì thế tôi cũng gọi một cốc cô ca đến uống trước.
Rồi tôi lại lập tức chú ý vào đôi vợ chồng đó, trông họ như đang cãi nhau chuyện gì, cả hai người đều mặt đỏ tía tai. Họ chỉ tầm khoảng trên dưới 30 tuổi.
“Nhưng sao trước kia anh không kể với em?” – Người vợ hỏi người chồng. Tôi đoán chị ta có bầu được khoảng 5 tháng rồi.
“Anh… Anh thấy chuyện này hơi khó nói, hơi khó nói, thật đấy” – Người đàn ông ấp úng.
“Giờ em đã có bầu, nếu anh không muốn có đứa con này anh có thể nói ra, vẫn còn kịp. Tại sao anh lừa em từ hồi đó đến giờ? Một việc lớn như vậy”. Chị vợ vừa cau mày vừa uống cốc Fanta như đang uống một cốc thuốc đắng.
“Đây đâu có gì là to tát đâu, có gì đâu? Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, anh đã đều kể hết cho em nghe rồi đó thôi” – Anh chồng năn nỉ với vẻ oan ức.
“Hai việc này hoàn toàn không giống nhau” – Chị vợ nói với vẻ nghiêm khắc. “Vấn đề không hề đơn giản như anh nghĩ vì em thấy anh là người rất vô trách nhiệm”.
“Anh vô trách nhiệm? Anh là người sắp được làm cha, em lại nói anh không có chút trách nhiệm nào” - Anh chồng nói với vẻ sốt sắng.
“Đúng” – Chị vợ nhìn thẳng vào anh chồng, “xem ra em không hiểu anh lắm, em thật sự…”
“Em nói gì? Em không hiểu anh lắm? Mình đã cưới nhau được hơn 1 năm nay rồi? Hôm nay em làm sao vậy?” – Anh chồng càng sốt sắng hơn.
“Em thấy mình cần phải xem lại anh, đánh giá lại anh” – Chị vợ nhìn chồng với vẻ ưu tư.
“Gì mà phải nhìn nhận lại, đánh giá lại. Anh sắp được làm bố rồi, đây là vấn đề anh quan tâm nhất. Em mơ ngủ à. Mình gọi gì để ăn nhé” - Anh chồng hỏi vợ nhằm xoa dịu bầu không khí đang căng thẳng.
“Em phải nhìn nhận lại anh, em muốn có thời gian suy nghĩ” – Chị vợ nói.
“Nghĩ cái gì?”
“Nghĩ về mối quan hệ giữa anh và em”.
“Cái gì? Lẽ nào em định li hôn với anh chăng” - Anh chồng nói với vẻ giận dỗi.
“Không loại trừ khả năng đó” - Chị vợ đáp.
Anh chồng sững người, anh không thể ngờ đến điều này - Nhìn vợ một lát , anh chồng nói: “Em thật sự cho rằng việc trước kia anh làm nghiêm trọng đến vậy sao? Nghiêm trọng đến mức có thể ảnh hưởng tới tương lai của chúng ta?”
“Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu từ những việc mà hôm nay anh kể với em”.
“Tức là từ vừa nãy?”
“Đúng”.
“…Anh thật quá ngốc, anh không nên kể với em nhiều chuyện như vậy. Nhưng anh cứ nghĩ đến đứa con tương lai của chúng ta là anh lại nghĩ đến những chuyện đó…” - Anh chồng nói.
“Ba sinh mệnh. Ba sinh mệnh đã bị anh giết chết. Em thật sự phải nhìn nhận lại anh” – Chị vợ nhắc đi nhắc lại câu nói đó.
“Nhưng anh có trách nhiệm, có trách nhiệm với em” – Anh chồng nói với vẻ kiên quyết.
“Nhưng anh vô trách nhiệm với người ta, anh đã giết chết ba sinh mệnh. Ba người phụ nữ sẽ phải mang những ám ảnh suốt đời” – Chị vợ vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một náo nhiệt hơn, đã gần đến giờ tan tầm.
Im lặng một lát anh chồng ngẩng đầu lên nói: “Thứ nhất, đây là chuyện của quá khứ, anh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta. Anh là người đã từng trải qua một vài mối tình, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ phải trải qua chuyện đó, nhưng đối với đàn ông, người phụ nữ quan trọng nhất là người phụ nữ cuối cùng, người cuối cùng của anh chính là em, em là bến bờ của anh. Lẽ nào điều này còn chưa đủ hay sao?”
“Em chưa bao giờ trách anh đã trải qua vài mối tình, em không quan trọng điều đó lắm. Vấn đề là anh đã để cho họ mang bầu và anh lại giết chết chúng. Anh là một tên tội phạm”.
“Anh là một tên tội phạm” - Anh chồng nói với vẻ đầy kinh ngạc. “Anh là chồng em mà!”
“Đầu tiên anh phải là một tên tội phạm, anh đã để cho ba người phụ nữ mang bầu sau đó anh lại giết chết chúng” – Chị vợ vẫn kiên quyết không tha.
“Nhưng đó vẫn chưa gọi là sinh mệnh” – Anh chồng như sực nhớ ra điều gì, hình như anh ta đã tìm được chiếc phao cứu mạng. “Ba cái thai đó mới chỉ nhỏ như hạt đỗ tương, ngay tháng đầu tiên đã đi xử lí ngay. Chúng vẫn chưa được coi là sinh mệnh, nó chỉ to bằng từng này thôi” – vừa nói anh ta vừa chỉ vào đầu ngón tay út, “vẫn chưa được coi là sinh mệnh”.
“Không, anh nhầm rồi, chúng chính là những sinh linh bé nhỏ, mặc dù mới chỉ to bằng hạt đỗ tương nhưng chúng đã có dây thần kinh, có mắt, có thể còn đã có cả tim và não…”
“Không, em không hiểu những kiến thức về y khoa, mới có một tháng thì nó chưa thể có gì cả” - Anh ta mỉm cười,“chúng chưa thể gọi là sinh mệnh được”.
“Em là phụ nữ, em hiểu bắt đầu từ khi mang thai, cái sinh linh nhỏ bé đó bắt đầu chuyện trò cùng em bằng dây thần kinh, mắt và não của mình. Chắc chắn là nó đã có những thứ đấy. Tại sao anh lại giết chết chúng?”
“Đấy không thể gọi là giết chết, rõ ràng là thời gian quá gấp, điều kiện chưa cho phép anh có thể làm cha…”
“Thế bây giờ anh có đủ rồi à?” – Chị vợ hỏi bằng giọng chế nhạo.
“Anh không thích em nói chuyện với anh bằng cái giọng như thế!” – Anh chồng bắt đầu nổi cáu. “Thôi nhé, mình ăn cái gì nhé?”
“Em không muốn ăn. Em cứ nghĩ đến chuyện này là không muốn làm bất cứ việc gì khác”.
“Em biết là anh rất yêu em, rất có trách nhiệm với em. Chúng mình sẽ là những người mẹ người cha tốt, chúng mình sắp được làm cha làm mẹ rồi đúng không? Chỉ vì anh yêu em nên anh mới kể cho em nghe những chuyện như vậy. Anh cho rằng quá khứ của anh không ảnh hưởng gì đến hiện tại của chúng ta, cũng vì tin tưởng em nên anh mới kể cho em nghe, còn em thì lại nói với anh bằng giọng như vậy, nói anh là tên tội phạm, là người vô trách nhiệm”…
“Em muốn li hôn với anh” - Chị vợ nói bằng giọng rất bình tĩnh.
Anh chồng sững người ngỡ mình nghe lầm. “Em nói muốn li hôn với anh?”
“Đúng”.
“Em, em muốn li hôn với anh?”
“Đúng vậy” - Chị vợ đáp bằng giọng hết sức bình tĩnh.
“Em quyết định việc này từ khi nào?”
“Từ bây giờ. Em đã suy nghĩ và quyết định như vậy”.
“Em điên rồi? Hiện tại em đang có bầu, hơn 5 tháng rồi, chúng mình sắp được làm cha làm mẹ rồi”.
“Chính vì lẽ đó mà em không muốn con mình có một người cha vô trách nhiệm”.
“Đầu em thật sự không bình thường rồi. Em cần phải được nghỉ ngơi. Mình về nhé. Anh biết hôm nay em rất giận, anh biết là anh sai rồi, anh đã làm không đúng trong quá khứ nhưng hiện tại chúng mình đang có một cuộc sống hạnh phúc đúng không. Chúng mình rất thương yêu nhau, nếu không chúng mình làm sao đặt ra kế hoạch có con được? Cái gì cũng là cái cuối cùng là quan trọng nhất. Chúng mình chỉ có một đứa con, đứa đầu tiên cũng là đứa cuối cùng, đó chính là đứa con đang nằm trong bụng em, nó chính là kết tinh của tình yêu hai chúng ta, mới là cái quan trọng nhất”.
“Không, cái trước đây cũng rất quan trọng. Anh đã giấu em từ bấy đến giờ, anh đã làm cho ba cô bạn gái của mình mang bầu, có thể nói anh đã là bố của ba đứa trẻ rồi…”
“Không, chỉ là bố của một đứa trẻ mà thôi, bố của chính đứa trẻ đang nằm trong bụng em” – Anh chồng kiên nhẫn nói.
“Em cho rằng anh là người vô trách nhiệm. Em không dám khẳng định tương lai của chúng ta sẽ hoàn toàn suôn sẻ, em thật sự không dám khẳng định điều này. Vừa nãy em đã suy nghĩ kĩ rồi, em không còn tin tưởng vào anh nữa”.
“Tại sao em lại mất niềm tin vào anh nhanh đến như vậy?”
“Đúng vậy, có những thứ sụp đổ rất nhanh. Anh dùng một tiếng đồng hồ, không đúng, anh chỉ dùng có mười mấy phút để kết thúc mọi chuyện của chúng ta”.
“Thật sự chấm dứt rồi hay sao?”
“Thật đấy”.
Rồi cả hai đều im lặng. Lúc này người phục vụ mới đem cơm đến cho tôi. Từ nãy đến giờ tôi vẫn chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ nhưng tôi không nhìn về phía họ mà lôi ra một tờ báo giả vờ đọc. Bây giờ đang là giờ tan tầm, phía ngoài tiệm ăn trời đang tối dần, xe cộ vẫn qua lại tấp nập.
Tôi đã hiểu ra được ngọn nguồn câu chuyện, có thể hôm nay một sợi dây thần kinh nào đó của anh chồng quá hưng phấn (chắc vì nghĩ đến việc mình sắp được làm bố) nên anh ta đã kể cho vợ mình nghe chuyện ba cô bạn gái trước kia của mình cũng từng có bầu, kết quả là vợ anh ta đã không thể chấp nhận thực tế này và đòi li hôn. Đây chính là nội dung của cuộc cãi nhau giữa hai vợ chồng anh ta. Tôi ngồi ở đó, một mình thưởng thức bữa tối ngon lành, nhưng rồi cuộc cãi nhau của họ, cái âm thanh không to cũng không nhỏ đó đã thu hút sự chú ý của tôi để tôi nhìn ra được kết cục của họ. Cuộc sống của mỗi người hoàn toàn có thể bị thay đổi trong tích tắc, giống như họ, có thể từ hôm nay trở đi, cuộc sống của họ sẽ hoàn toàn thay đổi.
“Anh thấy chúng không thể gọi là sinh mệnh, thật sự không phải. Ở phương Tây, sau khi thai nhi đã thành hình, tức là được khoảng 4,5 tháng mới có thể coi là sinh mệnh. Còn ở Trung Quốc thì coi sau khi tim thai nhi bắt đầu đập thì mới coi là sinh mệnh. Đúng là như vậy thật đấy. Chính vì thế, có thai mới một tháng mà đã xử lí thì chỉ gọi là phôi thai mà thôi, không thể coi là sinh mệnh” - Anh chồng từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nhưng rồi anh ta lại cố gắng tìm lời lẽ để cứu vãn tình hình.
“Không đúng, chỉ cần nó bắt đầu làm tổ trong cơ thể mẹ thì nó đã được coi là sinh mệnh. Bất kì một người phụ nữ nào cũng đều cảm nhận được điều đó. Đến một ngày nào đó, người phụ nữ sẽ nhận ra sự thay đổi trong cơ thể mình, họ hiểu ra rằng mình đã có bầu, một sinh mệnh nhỏ bé bắt đầu đâm chồi trong cơ thể họ, kể từ giây phút đó trở đi, sinh mệnh được coi là chào đời. Anh đã giết chết chúng, giết chết ba sinh mệnh”.
“Em cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, anh giết chết chúng nhưng hiện tại chúng không hề tồn tại!”.
“Không, chúng đã từng tồn tại. Chúng đã từng tồn tại, anh có thể nói chúng chưa từng tồn tại được không? Thế anh có định nói đứa con trong bụng em chưa từng tồn tại không? Ngày nào nó cũng hoạt động, chuyện trò cùng em”.
“Anh đã nói rồi, đó là những chuyện của quá khứ, nó sẽ không ảnh hưởng tới tương lai của chúng ta”.
“Không, nó sẽ ảnh hưởng tới chúng ta, ảnh hưởng tới hiện tại của chúng ta và sẽ ảnh hưởng tới cả tương lai của chúng ta. Em đã quyết định rồi” – Chị vợ xem chừng rất đau khổ. Không biết chị ta có khóc không?
“Em nói em quyết định cái gì?” – Anh chồng nói với vẻ đầy uể oải.
“Quyết định li hôn với anh”.
“Không phải em đang nói đùa đó chứ? Ngay trong thời gian này, thời gian mà cả anh và em sắp được làm bố làm mẹ…”
“Em không đùa đâu, em đã quyết định rồi. Anh đã hiểu tính em rồi đấy, đã quyết định việc gì là không thể thay đổi.”
Người chồng sững người ra một lát rồi anh ta gục xuống bàn và khóc nức nở. Lúc này đã có rất nhiều khách hàng đến tiệm ăn, mọi người đều nhìn về phía họ. Một người phục vụ chạy đến bàn họ và hỏi: “anh chị có định dùng gì không?”
“Không, cảm ơn anh, chúng tôi không dùng gì cả” - Người vợ nói. Lúc này trông chị ta rất bình tĩnh, chị ta ngoái đầu và nhìn ra phía cửa sổ mà không hề đếm xỉa tới người chồng đang gục khóc trên bàn. Một lát sau chị vợ nói: “Thôi đừng khóc nữa, ta về đi”.
Người đàn ông ngẩng đầu lên: “Về đâu”?
“Cứ về nhà đã, em muốn viết một cái đơn” – Chị vợ nói với giọng rất bình tĩnh.
Anh chồng lau khô nước mắt.
“Chắc chắn là từ lâu em đã không hài lòng về anh, em định li hôn với anh từ lâu rồi đúng không? Đây chẳng qua là cái cớ của em, anh đã hiểu tất cả”.
“Không, không phải như vậy. Thực sự không phải như vậy. Nếu anh không kể với em những chuện này chắc chắn em vẫn rất yêu anh, vẫn sống với anh, vẫn làm một người mẹ tốt. Nhưng sau chuyện này tự nhiên em cảm thấy anh là một người đàn ông vô trách nhiệm. Em không thể tưởng tượng được anh đã từng làm cho ba người phụ nữ có bầu với mình. Em không thể chấp nhận được điều này vì em rất coi trọng sinh mệnh”.
“Anh không hiểu, anh thấy em không hề yêu anh”- Người chồng nói bằng giọng bất lực.
“Một người đàn bà chịu mang thai cho một người đàn ông, lẽ nào cô ta không yêu anh ta hay sao? Cho đến ngày hôm qua em vẫn còn yêu anh”.
“Thế còn hôm nay thì sao?”
“Hôm nay thì không còn nữa”.
“Em đã thay đổi quá nhiều”.
“Chính anh là người đã làm em buồn, em thấy mình phải cứng rắn hơn. Một mình em sẽ tự đối mặt với các vấn đề này, em không muốn chia sẻ cùng anh mọi thứ nữa, vì thế em không thể tiếp tục sống cùng anh nữa”.
“Một điều anh không thể hiểu được là anh vốn rất yêu em, tôn trọng em nên anh mới kể cho em nghe mọi sự thật, nhưng chính anh lại phải trả giá cho những điều đó, anh không thể hiểu tại sao, không thể hiểu tại sao”.
“Em cũng không hiểu tại sao trước đây anh không kể cho em nghe”- chị vợ nói.
“Nếu như trước kia anh kể cho em nghe thì sao?”
“Có thể, có thể em sẽ tha thứ cho anh, cũng có thể em sẽ chia tay với anh. Em không biết mình sẽ xử sự thế nào”- Chị vợ nói.
“Chỉ một lần, chỉ một lần này thôi em không thể tha thứ được anh hay sao?” Anh cũng chỉ vì em mới kể cho em nghe tất cả”.
“Không thể. Giờ đây em đã cảm nhận được toàn bộ tình cảm của người phụ nữ khi họ mang bầu. Em đã hiểu được những suy nghĩ của người phụ nữ có bầu. Người phụ nữ có bầu không giống như người phụ nữ bình thường”.
“Hãy tha thứ cho anh” – Anh chồng tiếp tục năn nỉ.
“Không”.
“Em thật sự không thể tha thứ cho anh được hay sao? Sau khi anh đã thành thật kể cho em nghe mọi chuyện?”
“Không thể”.
Ánh mắt của anh chồng trở nên lạnh lùng. Tôi có cảm giác như mọi thứ đều đông cứng lại mặc dù trên thực tế bây giờ còn cách mùa đông giá rét khá xa. Tôi chỉ lo họ sẽ đánh nhau, anh chồng có thể phát khùng và không làm chủ được mình, trong hoàn cảnh này thì rất ít người có thể bình tĩnh. Thế nhưng, cả hai đều im lặng chừng năm phút. Cuối cùng người chồng nói: “Được, ta về đi. Về kí đơn li hôn của em”.
Và họ đã rời tiệm ăn. Khi họ đẩy cửa bước ra ngoài tôi mới ngước lên nhìn theo bóng họ. Họ còn khá trẻ, người vợ dáng gầy gầy. Họ đã rời khỏi tiệm ăn nhưng lòng tôi lại vẫn không thể bình tĩnh vì tôi phát hiện ra rằng cuộc sống của một người, một gia đình có thể bị xáo trộn trong khoảnh khắc. Tiệm ăn giờ đã ồn ào náo nhiệt hơn lúc trước rất nhiều, mọi người vào ăn đồ ăn nhanh vì cuộc sống của họ cũng là những bữa ăn nhanh. Họ đi đi lại lại bên cạnh tôi nhanh như chính những bữa ăn nhanh vậy. Mãi cho tới khi tất cả mọi người ra khỏi tiệm ăn tôi mới từ từ lê bước rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Một điều cần bổ sung là sau này tôi vẫn thường xuyên gặp người đàn ông đó, hàng ngày cứ vào khoảng 4 giờ đến 6 giờ chiều là anh ta lại xuất hiện ở cửa tiệm ăn và hóa trang thành một chú rối đỏ giống hệt chú rối đứng ở cửa, anh ta đứng bên phải cửa, còn chú rối đỏ thật đứng bên trái cửa. Anh ta cứ đứng ở đó, không hề động đậy, đến 6 giờ tối là anh ta lại thay quần áo và rời khỏi tiệm ăn. Nhân viên phục vụ trong tiệm ăn kể với tôi rằng ngày mưa cũng như ngày nắng, anh ta rất đúng giờ. Mọi người còn đồn rằng anh ta là một gã điên bình thường, bình thường là do ngoài việc hóa trang thành chú rối đỏ và đứng ở cửa hai tiếng đồng hồ ra, anh ta không có một hành động nào bất thường khác, nói anh ta là gã điên vì nếu là người bình thường thì ai lại làm chuyện đó?
Tôi thường xuyên đến tiệm ăn con rối đỏ ăn cơm vì cuộc sống của tôi cũng nhanh hơn xưa rất nhiều. Bất kể là ăn uống ở mặc, thậm chí cả yêu đương cũng đều diễn ra nhanh chóng. Mỗi lần tôi đều đến tiệm ăn con rối đỏ vào tầm 4 giờ đến 6 giờ và lần nào tôi cũng gặp người đàn ông đó. Anh ta hóa trang thành con rối đỏ và đứng ở đó vì chính tiệm ăn này đã làm cho cuộc sống của anh ta hoàn toàn thay đổi? Hay vì chỗ này còn có gì đó đáng để lưu luyến chăng?
Một hôm tôi lại đến tiệm ăn con rối đỏ và vẫn thấy anh ta ở đó. Một con rối thật, một con rối giả nhưng là người thật đứng ở cửa tiệm ăn nhanh. Và tôi còn trông thấy một phụ nữ dắt một đứa bé đi ngang qua đó. Vừa nhìn là tôi nhận ra ngay người phụ nữ đó chính là người vợ năm năm về trước cãi nhau với chồng ở tiệm ăn này. Khi đến cửa tiệm ăn, đứa bé dừng lại và nói với mẹ mình: “mẹ ơi, con thấy con rối đứng ở bên phải không phải là con rối đỏ, chắc chắn đó là người, mũi của anh ta đang động đậy”.
Thật là một giây phút đầy kịch tính. Người mẹ liếc “con rối” đã từng rất quen thuộc với mình, “không, nó là con rối thật đấy, một con rối đỏ thật”.
Nói xong chị lại dẫn đứa trẻ rời khỏi tiệm ăn. Người rối đó vẫn đứng ở đó, đầu đội mũ trượt tuyết, mũi sơn sơn màu đỏ, chiếc quần rộng thùng thình ngộ nghĩnh. Không biết anh ta có giống với con rối đỏ bên trái kia không? Vừa nghĩ tôi vừa rảo bước vào tiệm ăn và bắt đầu gọi bữa ăn nhanh cho mình.