Người nhện
Tôi thấy mình giống người nhện. Tôi thích leo trèo trên các tòa nhà cao tầng của thành phố. Dĩ nhiên là bạn có thể nhìn thấy tôi, ví dụ như bây giờ tôi đang leo trên tòa nhà chọc trời có ba mặt. Tôi như chú nhện bò quanh trên những tấm kính xanh sáng long lanh. Tôi không nhìn thấy ánh nắng chói chang của mặt trời bởi tôi đeo một loại kính râm đặc biệt. Qua lớp kính xanh tôi có thể nhìn thấy người ta làm việc bên trong tòa nhà đó. Người nào cũng bận rộn luôn chân luôn tay, khi nhìn thấy tôi người nào cũng giật nảy mình vì tôi còn làm trò với họ. Mỗi khi nhìn thấy cảnh họ há hốc mồm, giấy tờ, bút sách rơi khỏi tay là tôi lại thấy khoái chí. “Người nhện!” Có người trong bọn họ đã gọi tôi như vậy, nhưng lúc đó thì tôi đã bò nhanh thoăn thoắt lên phía trên. Tôi cảm thấy mình như những chú nhện nước tự do thoải mái khi được leo trèo trên những tòa nhà chọc trời
Tại sao tôi lại biến thành người nhện? Có thể là tính cách tôi đã quyết định đến sở thích kì cục này. Ngay từ nhỏ tôi đã thích leo trèo lên cây hoặc mái nhà, mỗi khi trèo được lên cao tôi lại thấy mình có ưu thế hơn so với mọi người, tôi có thể bao quát nhiều thứ hơn, chủ động hơn, dù là chạy trốn tôi cũng có thể trốn nhanh hơn. Không chỉ có vậy, ở trên cao rất an toàn, mỗi khi đứng giữa những đám người đông đúc là tôi lại có cảm giác mất an toàn, nhưng nếu như được đứng trên cao thì mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi, tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, và không sợ bất cứ một điều gì. Đây đương nhiên là chuyện của quá khứ bởi trên thực tế cuộc đời của bất kì một người nào cũng đều bị quyết định bởi cuộc sống thời niên thiếu của họ, chính vì vậy sau này tôi đã biến thành người nhện, điều đó được quyết định bởi sở thích từ hồi nhỏ của tôi. Khi tôi bước chân đến thành phố, khi trông thấy những tòa nhà cao tầng như những bụi tre bụi trúc vươn lên cao vút, tự nhiên đầu tôi nảy ra ý định muốn leo lên cao. Hồi đầu tôi cũng không hoàn toàn thành công bởi kính của các tòa nhà quá trơn, chỉ leo được vài bước là tôi lại tụt ngay xuống. Dần dần kĩ thuật leo tường của tôi tiến bộ hơn rất nhiều, tôi đi loại giày và gang tay có độ bám lớn, thậm chí ngay cả bụng tôi cũng gắn một loại dụng cụ có độ bám lớn, khi cả tay và chân đều không bám tường thì bụng tôi lại có thể dính vào đó, tất cả những yếu tố đó đã giúp tôi bám được chặt hơn vào thành tường.
Khi đã biến thành người nhện tôi phát hiện thấy mình có được góc độ mới để quan sát thành phố mà tôi đang sống. Tâm của nó là một vùng đất thấp, đó là một quảng trường rộng lớn, mọi người thường tập trung ở đó để thả diều. Bốn xung quanh thành phố lại là những tòa nhà chọc trời cao dần dày đặc. Vì thế thực tế là tôi cũng chỉ leo ở các tòa nhà ở ven rìa của thành phố, chỉ có những chỗ đó mới có nhà cao tầng cho tôi leo.
Tất nhiên cũng có nhiều lúc tôi cảm thấy rất buồn và cô đơn. Một mình leo trên những tòa nhà cao tầng cũng khiến tôi có cảm giác cô độc. Đôi lúc giữa hai tòa nhà xuất hiện một trận gió lớn phả mạnh vào người tôi như phả vào một tờ giấy mỏng khiến người tôi run lẩy bẩy, sợi dây trượt quấn quanh người tôi trở nên mỏng manh như tơ nhện. Nếu chẳng may có người đi đường nào phát hiện ra tôi thì họ đều tỏ vẻ kinh hãi chỉ chỉ trỏ trỏ. Dĩ nhiên là họ không nhìn thấy sợi dây quấn trên người tôi vì nó quá nhỏ, họ cứ tưởng tôi sẽ như tờ giấy rơi từ trên cao xuống bất cứ lúc nào, nhưng tôi chỉ liếc họ với vẻ không thèm quan tâm và lại tiếp tục leo lên trên. Vì thế trong mắt họ tôi như người được thần linh trao cho phép thuật. Vừa nãy tôi có nói tới sự cô đơn, buồn bã của mình, đúng là như vậy, khi bạn ngày nào cũng như ngày nào lang thang trên các tòa nhà chọc trời ở ven rìa thành phố, chắn chắn bạn cũng giống như tôi không tránh được khỏi sự mệt mỏi. Nếu nói về số lượng thì chắc tôi sẽ mãi mãi không bao giờ leo hết được tất cả các tòa nhà trong thành phố, nghĩ đến điều đó là tôi lại cảm thấy hơi thất vọng vì chắc chắn sẽ có các anh thợ xây theo ngay sát tôi và xây lên những tòa nhà cao tầng mới. Vì thế nhiều lúc tôi thích leo lên đoạn giữa của các tòa nhà và đứng yên ở đó không động đậy, đôi lúc tôi lại dừng lại để đứng ngắm cảnh bận rộn của các công nhân xây dựng. Hình như họ cố tình đi ngược với tôi, họ chỉ mong xây cho nhanh các tòa nhà cao tầng đó. Tôi đứng trên cao, chới với lắc lư, những lúc nghỉ chân như vậy tôi thường ăn một chút gì đó cho đỡ đói bụng, đây chính là giây phút mọi nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn tôi, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị. Nếu tự nhiên bạn hỏi tôi tại sao lại muốn làm người nhện, tại sao lại thích leo lên những tòa nhà chết tiệt mà vốn bản thân tôi cũng không hề thích này thì chắc tôi cũng không thể trả lời được bạn. Tôi thấy mình chẳng có mục đích gì khi làm người nhện, đây hoàn toàn do bẩm sinh và bản năng mà thôi. Tôi chỉ muốn leo lên cao, đặc biệt là khi đặt chân đến thành phố này, khi nhìn thấy những ông thợ xây đội mũ xây dựng đứng ở trên cao, tính hiếu thắng của tuổi trẻ đã khống chế tôi khiến tôi thích leo lên thật cao. Nhưng đến khi có người hỏi tôi tại sao lại thích leo lên những tòa nhà này? Tại sao lại thích làm người nhện? Tại sao lại thích ở trên cao? Leo cao thế này không sợ có ngày nào đó trượt chân ngã hay sao? Nếu gặp những câu hỏi đó thì thật sự tôi không biết phải trả lời thế nào.
Không chỉ có vậy, điều mà tôi không thể chấp nhận được là rất nhiều người cho rằng tôi có thể lợi dụng ưu thế của mình để làm diễn viên quảng cáo cho sản phẩm của họ, chẳng hạn như các nhà sản xuất thuốc bổ và nước giải khát đề nghị tôi trèo lên nóc tòa nhà và uống sản phẩm của họ rồi nói một câu: “chính XXX đã đem lại cho tôi sức mạnh chinh phục tòa nhà này!” Tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những trò mèo đó. Tôi chỉ thích leo trèo không mục đích, thích được dừng chân một cách tự do thoải mái trên bất kì chỗ nào của tòa nhà để ngắm nhìn những cánh chim vụt bay qua trước mắt. Đương nhiên là tôi còn có thể với tay lên những áng mây hồng, tất nhiên đấy chỉ là tưởng tượng mà thôi bởi khi tôi chạm tay vào thì nó đã không còn tồn tại, mỗi lần xòe tay thì tôi chỉ bắt được không khí mà thôi. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn thấy cảm giác này khá thích thú, nỗi cô đơn, tự tại và cảm giác không mục đích quả là tuyệt vời, chính vì thế mỗi khi cảm thấy buồn chán là tôi lại khép hờ mắt lại và gắng tìm kiếm những bóng chim bay ngang qua chiếc kính có thể ngăn được ánh nắng mặt trời chói chang hoặc thò tay với mây hay lặng lẽ quan sát dòng người và xe đang đi lại tấp nập ngay phía dưới chân. Họ không giống như tôi, người nào cũng bận rộn, họ phải lo lắng cho cuộc sống đời thường. Trong mắt tôi, họ là những động vật thuộc lớp bò sát chuyên bò trên mặt đất nhưng lại không bao giờ biết bò lên trên các tòa nhà để làm người nhện. Dĩ nhiên mỗi khi có cảm giác hơn người này là tôi lại lập tức thu hẹp tầm quan sát từ trên cao xuống của mình để phóng tầm mắt ra xa hơn. Tôi phóng tầm mắt ra bốn phía xung quanh và ánh mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ hơn. Tôi cứ nhìn ra xa, xa mãi, xa cho đến khi gặp phải tòa nhà mới mọc lên, đó chính là thử thách khuyến khích tôi không ngừng chinh phục các tòa nhà mới mọc đó để tầm nhìn của tôi sẽ không còn bị chặn bởi bất kì một vật nào khác.
Thế nhưng một hôm khi tôi đang nhìn ra phía xa thì tôi phát hiện ra một người nhện khác. Người nhện đó mặc bộ quần áo màu trắng bạc, một lúc sau tôi mới phát hiện ra đó là con gái vì cô ấy có mái tóc dài và dáng người thanh mảnh, duyên dáng. Tôi thật sự choáng ngợp bởi dáng vẻ duyên dáng ấy. Rất nhiều người dưới đất đã phát hiện ra cô ấy, thấy cảnh đó mọi người xôn xao bàn tán, chỉ trỏ, có người giơ cả máy quay lên để quay. Và thế là tôi tạm nghỉ chân, vừa ăn khoai tây rán ăn liền mang theo bên người vừa quan sát đối phương. Quả là một tay leo tường cừ khôi, tôi thầm thán phục. Nhưng hình như cô ấy không leo tự do như tôi mà động tác leo của cô đã được tập từ trước. Ví dụ như khi leo trên tòa nhà cao 200 mét này, đầu tiên cô leo theo hình chữ Z, sau đó lại leo theo đường chéo, tiếp theo đó lại leo theo hình chôn ốc giống như người ta quấn cuộn len. Khi leo lên đến đỉnh thì có một chiếc máy bay bay đến, có người dùng máy quay để quay cảnh đó, và rồi cô tung ra một tấm băng rôn, tôi nhìn rất rõ, trên tấm băng rôn đó có ghi lời quảng cáo, quảng cáo cho một sản phẩm dành cho phụ nữ.
Hóa ra đây là người nhện quay quảng cáo! Cô đã thương mại hóa nghề của người nhện thành một nghề để kiếm tiền, đây đúng là thách thức mới trong quan niệm đạo đức của người nhện. Tôi không được vui cho lắm và tôi thấy mình cần phải nói chuyện với cô gái. Khi leo đến tòa nhà đối diện cách cô gái không xa tôi đã hạ quyết tâm phải làm như vậy. Khi chiếc máy bay trực thăng chuẩn bị rời khỏi vị trí thì tôi đã móc nhanh chiếc móc quấn trên người mình vào thẳng bậc thang của máy bay trực thăng, rồi tôi thả lỏng dây buộc để dứt lực bám của đồ nghề trên người ra khỏi tường rồi đu lên.
Tôi đã tạo ra một hình vòng cung trên không trung sinh động hơn rất nhiều so với hình vòng cung mà chim bay tạo ra. Trông thấy cảnh đó mọi người đã kêu lên thất thanh. Tôi chỉnh lại mảnh hút trên bụng để cơ thể bám chắc vào thành tòa nhà như miếng kẹo cao su. Cùng lúc đó tôi cắt dây móc để nó treo lơ lửng trên chiếc trực thăng khi bay khỏi tòa nhà.
Đây chẳng khác gì những pha đầy gay cấn trong phim hành động. Tôi bám ở phía ngoài của tòa nhà song song với cô ấy, hai chúng tôi chỉ cách nhau khoảng 5 mét. Mọi người thi nhau vỗ tay hoan hô vì được chứng kiến cảnh cô gái nhện gặp chàng trai nhện. Cô gái quay mặt lại và áp sát mặt vào tấm kính để nhìn tôi. Một vẻ phấn khích hiện lên đôi mắt to đượm buồn đó. Mình sẽ phải tìm hiểu nàng, thành phố có được mấy người nhện đâu – tôi thầm nghĩ. “Hi!” - tôi làm quen.
Nàng nhìn tôi một cái: “Hi. Sao lại đu sang đây? Anh đã làm hỏng kế hoạch của tôi. Các cảnh quay trong đoạn phim quảng cáo của chúng tôi không có cảnh một gã nhện rơi từ trên trời xuống. Đây là đoạn phim quảng cáo sản phẩm cho phụ nữ mà!”
Tôi cười lớn nhưng lập tức vẻ mặt của tôi lại nghiêm lại ngay: “Em làm người nhện chỉ để quay quảng cáo hay sao?”
“Dĩ nhiên! Nếu không cần gì em phải leo lên cao như vậy?”
”Nhưng người nhện không hề có mục đích thương mại nào khi leo lên các tòa nhà cao tầng. Em đã vi phạm các quan niệm đạo đức của người nhện”.
“Đạo đức, hi” – nàng cười lớn, “Đạo đức cũng đang phát triển, đang biến đổi theo từng ngày từng giờ. Mục đích của em khi leo lên đây là để kiếm tiền, để sắm sửa, mua quần áo, mua đồ trang điểm”.
Thật là một cô gái thẳng thắn, có thể nàng cũng có sự hiền dịu riêng của mình, cũng có thể nàng đã bị tổn thương trong tình cảm. Tôi rất muốn nói chuyện thẳng thắn với nàng, “mình leo lên đỉnh lầu nói chuyện nhé”. Và thế là chúng tôi cùng leo lên trên.
Từ trên cao chúng tôi cùng phóng tầm mắt ra xa, lại có rất nhiều nhà cao tầng mới được mọc lên. “Bắt buộc phải dựa vào nghề này để kiếm tiền hay sao? Em không thể làm nghề khác à?” – Tôi hỏi nàng.
Nàng có phần hơi bực “Anh đã làm hỏng kế hoạch của em. Đương nhiên là em phải dựa vào nghề này để kiếm tiền rồi. Em còn có thể dựa vào cái gì để sống? Tại sao làm người nhện lại cứ phải vô tư không mục đích? Cái quan niệm đạo đức của người nhện mà anh nói là cái gì?”
“Là tự do tự tại, là tự mình gặm nhấm nỗi buồn và nỗi cô đơn khi ở trên cao, là ngắm cảnh chim bay, là xem mặt trời lặn lúc chiều tà…”
“Nhưng anh vẫn phải ăn, vẫn phải quay trở về mặt đất, đúng không? Anh vẫn phải như người khác nằm trong một căn nhà mới ngủ được, đúng không?” - Nàng tỏ vẻ ấm ức.
Đột nhiên tôi buột miệng: “Anh yêu em”. Câu nói quá bất ngờ khiến tôi cũng không thể hiểu tại sao mình lại nói như vậy. Một người chỉ gặp một người hai mươi phút là đã nói được câu đó hay sao? Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nói với ai điều đó, nhưng lần này do sự thúc giục của con tim, tôi đã không thể không làm như vậy, tôi đã chán ngấy sự nông nổi của mình, nhưng tôi biết lần này mình không hề nông nổi, tôi đã thực sự yêu nàng. Tôi chưa bao giờ gặp một cô gái nhện nào nhưng lần này tôi đã yêu ngay nàng từ lần gặp đầu tiên.
“Anh nói cái gì?” Nàng hỏi tôi với vẻ đầy kinh ngạc nhưng rồi má nàng nóng bừng lên, rồi nàng đã khóc. Những giọt nước mắt của nàng đã khiến lòng tôi rối bời, tôi thực sự không biết phải làm gì mà chỉ hỏi tại sao nàng khóc. Một lát sau nàng kể với tôi rằng trước đây nàng vốn là người chuyên chăm sóc các vườn cây cho thành phố, nàng đã có một đời chồng nhưng họ mới chia tay. Chồng cũ của nàng là người chuyên bán lẻ phụ tùng ô tô và kiếm được khá nhiều tiền, cũng chính vì thế anh ta đã thay lòng đổi dạ và đi với người đàn bà khác. Vì thế nàng đã quyết định chia tay với chồng. Nàng không còn tin vào tình yêu, nàng hạ quyết tâm phải sống tự lập, phải kiếm được nhiều tiền. Một hôm khi trèo lên cây tỉa lá nàng phát hiện ra mình rất có khiếu leo trèo, và thế là nàng đã trở thành người nhện. Một công ti đồng ý trả cho nàng một khoản tiền lớn để quay quảng cáo, nàng đã leo lên các tòa nhà và đã thành công. “Chỉ có điều nhiều lúc em cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, càng leo lên cao em càng chóng mặt. Ngoài ra, kĩ thuật leo theo hình chôn ốc của em cũng không đạt yêu cầu” – Nàng nói.
Đây lại chính là sở trường của tôi. Tôi nhẹ nhàng nói: “anh sẽ giúp em khắc phục nhược điểm này”. Tôi có cảm giác như mình sắp chấm dứt cuộc sống cô đơn tự do trước kia, chính nàng đã khiến tôi nảy sinh ý định chấm dứt cuộc sống giường đơn gối chiếc để sống cùng nàng. Tôi bắt đầu theo đuổi nàng, lúc đầu nàng cũng từ chối, nàng nói trong lòng nàng vẫn còn hình bóng của một người đàn ông khác, một người đàn ông đã làm tổn thương và bỏ nàng mà đi. Nhưng tôi kiên quyết nói tôi sẽ thay thế vị trí của anh ta và chiếm một vị trí quan trọng hơn trong tâm hồn nàng. Sau đó có một lần nàng hỏi tôi tại sao tôi không để ý tới việc nàng đã từng có một đời chồng, rằng tôi thật sự không quan tâm tới quá khứ của nàng hay sao? Tôi nói đương nhiên! Nếu như nàng không gặp thất bại trong hôn nhân thì làm sao nàng có thể biến thành người nhện và tôi làm sao có thể gặp được nàng. Tôi khao khát được chấm dứt cuộc sống đơn thân của mình, hơn nữa nàng cũng là người nhện, có thể nàng là cô gái nhện duy nhất trong thành phố. Đương nhiên tôi không hề quan tâm tới việc nàng đã từng gặp thất bại trong hôn nhân vì tôi tin rằng cuộc hôn nhân của tôi và nàng sẽ đi tới thành công. Chúng tôi có thể cùng leo những tòa nhà cao chọc trời trong thành phố. Nàng là một người nhện xinh xắn màu trắng bạc, còn tôi lại là một người nhện màu đen đầy bí ấn, điều này khiến tôi cảm thấy chúng tôi sinh ra là để có nhau. Sau vài tháng bị nàng từ chối, cuối cùng đám cưới của chúng tôi đã được tổ chức.
Trước kia tôi chưa từng được nếm dư vị của việc có vợ, nhưng lần này tôi đã thực sự cảm nhận được nó. Đó là một cảm giác hết sức tuyệt vời, ví dụ nửa đêm tôi tỉnh giấc và phát hiện tay mình đang đặt trên một người khác, cảm giác cô đơn trước kia đã hoàn toàn biến mất. Không chỉ có vậy, tôi và nàng còn cùng nhau leo trên các tòa nhà cao tầng, đôi vợ chồng người nhện cùng leo trên các tòa nhà cao tầng đã trở thành hình ảnh quen thuộc đối với người dân thành phố. Thành phố còn chuẩn bị đưa ra pháp lệnh cấm người nhện leo lên các tòa nhà cao tầng để quảng cáo sản phẩm. Trong thời gian đó tôi cũng giúp nàng khắc phục được chứng chóng mặt đau đầu khi leo cao và kĩ thuật leo hình xoáy chôn ốc. Nàng cũng giúp tôi giải quyết những chướng ngại về mặt tâm lí, về quan niệm đạo đức, người nhện cũng có thể vì cuộc sống mà quay một số quảng cáo trên đỉnh các tòa nhà để kiếm tiền. Chúng tôi cùng nhau leo và tận hưởng niềm hạnh phúc trời cho.
Sau khi pháp lệnh cấm người nhện leo trên các tòa nhà cao tầng của thành phố được ban hành thì cậu con trai của chúng tôi cũng chào đời. Nó là thiên thần tí hon, là chú nhện đen tí hon của chúng tôi. Nhưng cũng chính thời gian này, trong một lần leo cao tôi đã bị hoa mắt chóng mặt. Sau lần đó triệu chứng này ngày một nghiêm trọng hơn, không chỉ có vậy, kĩ thuật leo của tôi cũng xuất hiện vấn đề, chân tôi run rẩy, tay luôn bị trượt, mặc dù có bàn hút nhưng cũng chẳng ăn thua, dần dần tôi phát hiện mình không thể leo từ tầng ba trở lên nữa.
Còn vợ tôi thì sao? Nàng lại có thể leo lên được các tầng cao hơn trước. Nàng không chỉ loanh quanh ở mấy tòa nhà trong thành phố mà còn đi leo các tòa nhà Đế Vương ở Thâm Quyến, tòa nhà Trung Thiên ở Quảng Châu và một số các tòa nhà cao tầng khác ở Phố Đông. Dĩ nhiên là nàng còn có thể có cơ hội đi Nhật Bản, đất nước có vô số các tòa nhà chọc trời. Ngoài ra nàng cũng có thể đi Niu Oóc, đi Chi ca gô, vì ở đó có những tòa nhà chọc trời nổi tiếng. Còn tôi thì lủi thủi ở nhà một mình nuôi chú nhện con của mình, đó là một chú nhện đen rất đáng yêu. Nhưng mẹ nó đã ba tháng nay không thấy về. Nàng liên tục gửi về cho chúng tôi rất nhiều tiền vì nàng kiếm được rất nhiều tiền, nàng còn phải leo rất nhiều các tòa nhà chọc trời. Còn tôi thì chỉ loanh quanh ở nhà, bây giờ cứ leo cao là tôi lại hoa mắt chóng mặt. Lẽ nào đây là kết cục của cuộc hôn nhân của chúng tôi hay sao? Giờ thì tôi đã trở thành người thợ chuyên trồng hoa, tôi trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, thời gian rỗi rãi tôi vừa tỉa lá bắt sâu vừa đứng ngắm những tòa nhà chọc trời mới mọc và nhớ về người vợ nhện của mình. Tôi không biết bao giờ nàng mới quay trở lại. Nhiệm vụ của tôi bây giờ là nuôi con, có thể tương lai nó cũng sẽ là một người nhện, nó sẽ đi tìm người mẹ nhện màu trắng bạc của mình trong một rừng toàn các tòa nhà bê tông cốt thép.