← Quay lại trang sách

Người hóa học

Tôi lập gia đình cách đây không lâu, bạn bè xung quanh đều rất hâm mộ cuộc sống gia đình ổn định của tôi. Cuộc sống độc thân kéo dài 27 năm của tôi đã thực sự kết thúc, giờ thì tôi đã bắt đầu với cuộc sống có hai người. Một niềm hạnh phúc khó tả choán ngợp lòng tôi khiến tôi như chú gấu ngủ đông chỉ loanh quanh tổ ấm của mình mà không phải đi đâu xa kiếm ăn. Tôi nghĩ chắc chắn đàn ông phải có đồng hồ sinh lí và chu kì sinh lí đặc biệt của mình. Trước đó thì tôi đã quá quen với cuộc sống phiêu bạt nay đây mai đó, gia tài của tôi chỉ cần dùng hai chiếc va li da là đã có thể đựng đủ mọi thứ. Tôi sống lang thang vất vưởng gần như khắp mọi ngóc ngách của thành phố, có thể ngủ ở bất cứ xó xỉnh nào và ngủ trên bất cứ vật gì. Có lần tôi còn thử ngủ ở phần giữa của đường ray, đó là  tuyến đường ít tàu qua lại, kết quả là bảy chuyến tàu trong một đêm cũng đã không làm tôi thức giấc. Chỉ có điều lúc trời bắt đầu sáng, một chiếc tàu chở hàng đi ngang qua, móc sắt dưới gầm tầu đã móc rách áo và cào xước ngực tôi khiến tôi đau nhói, lúc đó tôi mới tỉnh giấc. Tôi mở mắt và đếm từng toa tàu lần lượt chạy ngang qua, đúng là kẻ phá bĩnh, nó đã phá hoại giấc mơ đang đẹp của tôi. Đợi cho tàu chạy hết tôi mới đứng dậy, mặt trời đang lên cao, ngay lập tức tôi lấy lại được tinh thần phấn chấn và tiến thẳng về phía trước.

Đó chính là tượng trưng của cuộc sống phiêu bạt của tôi ở thành phố này, tôi như con chim di cư chuyển hết xó xỉnh này đến xó xỉnh khác trong cái thành phố rộng lớn này, và dĩ nhiên là tôi cũng đã từng làm rất nhiều các công việc khác nhau. Đối với một thanh niên sống ở thời đại 90 như tôi thì không có khái niệm về cơ quan, đơn vị, tôi lui chỗ nọ, tới chỗ kia, hầu như tất cả các tòa nhà cao tầng tôi đều đã từng đặt chân tới, tôi làm nhân viên tiếp thị bảo hiểm, làm người chuyên pha chế rượu cho khách sạn, làm nhân viên chăn ngựa cho các trường đua, làm người quảng cáo, làm tay chơi trống cho các ban nhạc, làm DJ trong các sàn nhảy và cả làm việc trong sân chơi gôn của khách sạn. Tôi có thể hoàn toàn tự do lựa chọn cuộc sống cho mình, tự làm chủ vận mệnh của mình, cầm đồng lương ít ỏi trong tay tôi thuê một ngôi nhà ngay trung tâm thành phố có đủ các đồ dùng cần thiết, ngày đi tối về. Nhưng giai đoạn cuối tôi cũng cảm thấy khá mệt mỏi, đến khi tôi gặp Giang Phong thì tôi đã linh cảm được rằng chắc chắn chúng tôi sẽ nên duyên vợ chồng. Nghe nói người nào mà có duyên với nhau thì giữa họ sẽ có điểm tương đồng nổi bật, trông họ rất giống nhau, tôi và Giang Phong cũng như vậy. Cuộc sống lang thang nay đây mai đó đã khiến tôi bắt đầu chán ngấy, nửa đêm hôm đó, khi ngồi uống rượu say khướt trên chiếc ghế cao ở quán rượu đồng quê mang phong cách châu Mĩ tôi đã phát hiện ra mình thực sự cần có một gia đình, đó là giây phút mà tôi khao khát có một mái nhà hơn bao giờ hết.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Thượng đế nhưng hình như trong lúc tôi cần, ngài luôn xuất hiện kịp thời và phù hộ độ trì cho tôi. Ví dụ tôi nói: “tôi muốn vào đại học”, và thế là tôi khăn gói quả mướp lên đường đi học đại học, đến khi tôi nói: “tôi muốn đến Bắc Kinh”, tức thì tôi lại mò đến thành phố lớn nhất châu Á này. Còn trong lúc này đây tôi đang say mèm nhưng mồm vẫn lẩm bẩm “tôi muốn lấy vợ…”, chắc có lẽ ngài Thượng Đế nhân từ đang ngủ gật – đấy là trong tưởng tượng của tôi, có lẽ ngài là một ông già hiền từ nhân hậu thích ngủ gật nhưng lại rất sáng suốt trong mọi việc, ngài đã lập tức đưa tôi đến gặp Giang Phong. Tất nhiên đây là chuyện xảy ra vào ngày hôm sau.

Hôm đó tôi chuẩn bị xin nghỉ việc ở sàn chơi Bowling trong khách sạn Lệ Đô để làm đại diện cho một công ti có ông chủ là người Hunggary, ông chủ công ti (một người đàn ông mặt đỏ gay gắt) hứa sẽ mua cho tôi một căn hộ ở hoa viên Hoàng cung và mỗi tháng sẽ trả tôi 800 đô tiền lương, bù lại tôi sẽ phải kí hợp đồng làm việc hai năm với ông ta. Do vốn ngoại ngữ khá tốt, đồng thời lại có quan hệ rộng nên một người không am hiểu tiếng Trung như ông ta đã đặt trọn niềm tin vào tôi. Tôi khá phấn khởi vì sắp có một căn hộ thuộc sở hữu của mình, vì thế tôi lập tức kí hợp đồng làm việc với ông chủ người Hunggary đó. Và đương nhiên ông ta cũng làm ngay thủ tục mua căn hộ 78 mét vuông ở hoa viên Hoàng cung cho tôi. Tôi thấy mình thực sự hạnh phúc, đi dạo trên phố mà lòng tôi phơi phới, một lát sau tôi đã có mặt ở một ngõ nhỏ thuộc quận Đông Thành, tôi đã đến một phòng tranh và bước vào đó ngó nghiêng.

Ở đây đang tổ chức triển lãm trưng bày các tác phẩm tượng điêu khắc hiện đại, vừa bước vào tôi đã giật nảy mình vì toàn bộ các bức tượng ở đây đều là những em bé sơ sinh giống hệt như thật. Trông chúng đều như vừa mới sinh và được đặt ngay ở đó. Vẻ mặt mỗi đứa đều rất sinh động, không đứa nào nằm yên tĩnh cả. Đây giống như một nhà trẻ, và hình như nó cũng bố trí như nhà trẻ vậy. Quả là một thế giới kì lạ, thế giới của những sinh mệnh, những vóc dáng sơ khai của sinh mệnh đã khiến tôi thực sự cảm động và bất ngờ. Sau khi xem xong toàn bộ các bức tượng trẻ sơ sinh tôi mới quay ra, lúc này tôi mới phát hiện ra mình là vị khán giả duy nhất đang tham quan triển lãm, ngoài tôi ra còn có một cô gái với dáng người dong dỏng đang nhìn tôi một cách chăm chú.

Vừa nhìn thấy cô lòng tôi lập tức cảm thấy có cái gì đó thật ấm áp, thế giới của những đứa trẻ mong manh như những thứ đồ dễ vỡ đã khiến tôi cảm thấy hết sức thoải mái. Cô gái có mái tóc rất dài, gương mặt cũng khá dài, đôi mắt to to hiền hiền vẫn nhìn tôi chăm chú, dưới cằm cô còn có một nốt ruồi đen – điểm này rất giống với tôi. “Đây là các tác phẩm của em à?” – Tôi hỏi.

“Vâng”, cô gái đáp. Tôi nghe giọng cô cũng có một cái gì đó thật mong manh, dễ vỡ, nhẹ nhàng, thánh thót. “Anh có thích không?”

“Rất thích” – Tôi nói rất chân tình. “Nhưng sao ở đây chỉ có mỗi mình anh?”

“Rất nhiều người vừa vào sợ quá lại đi ra, tác phẩm của em đã làm họ sợ, có người chỉ đi một vòng rồi ra ngay. Họ không dám đối mặt với những hình hài sơ khai nguyên thủy nhất của sinh mệnh. Có thật là anh rất thích không?” – Nàng có phần không tin lời tôi lắm.

“Tất nhiên” - Tôi nói. “Nghệ thuật là hoạt động xuất phát từ bề ngoài cuộc sống của con người để thể hiện cuộc sống kín đáo bên trong của chính họ. Em chính là người đã thể hiện cuộc sống kín đáo của nhân loại. Trong thế giới nghệ thuật của em, sinh mệnh rất mỏng manh dễ vỡ, sự sống và cái chết đều là một điểm trên hình tròn, điểm đầu và điểm cuối trùng lên nhau, tóm lại tác phẩm của em thực sự đã khiến anh rung động. Tuy nhiên những tác phẩm này cũng phản ánh nên những lo lắng, băn khoăn trong thế giới nội tâm của em”.

Cô gái mở to đôi mắt, hình như cô sắp bật khóc vì tôi đã đọc hiểu những tác phẩm của cô, hay nói các khác tôi đã đọc và hiểu được con người cô. Vì có người hiểu được mình nên cô đã quá xúc động, còn tôi, tự nhiên lúc này tôi có cảm giác như có một ông già nói sát bên tai: “chính là cô ấy, con hãy nắm ngay lấy tay cô ấy”, ngay sau đó phía mông bên trái tôi nhói lên, tôi biết mũi tên của thần Cupido đã đâm trúng mình.

Tóm lại sự việc đã diễn ra như vậy, tình yêu giữa tôi và Giang Phong có thể gọi là tình yêu sét đánh, một tháng sau chúng tôi tổ chức đám cưới. Tôi đã bước vào cuộc sống hôn nhân như vậy đấy. Dáng người dong dỏng cao, gương mặt thanh tú, dưới cằm có một nốt ruồi – đó là đặc điểm bên ngoài của Giang Phong. Nàng cũng đã quyết định kết thúc cuộc sống độc thân có phần tẻ nhạt của mình để về sống với tôi, cùng tôi ngủ trên một chiếc giường. Giang Phong tốt nghiệp khoa điêu khắc của Học viện mỹ thuật trung ương, có lẽ nàng là người giàu sức tưởng tượng nhất của khóa học năm đó, nhưng hình như ý tưởng lấy trẻ sơ sinh làm đề tài của nàng không được mọi người hiểu lắm, ngay cả thầy giáo hướng dẫn - người đã hết lòng bồi dưỡng nàng cũng mắng nàng là kẻ ngoại đạo khiến nàng rất đau khổ. Nàng rất yêu nghệ thuật điêu khắc hiện đại và đã dành toàn bộ tiền nong của mình cho lần sáng tác này, khi về với tôi nàng chỉ có một chiếc va li trong có đựng ba chiếc váy và hai chiếc quần, nhưng tôi lại vô cùng yêu nàng, tôi yêu cơ thể nhẹ nhàng thanh thoát, yêu tâm hồn nhạy cảm, mong manh của nàng. Chúng tôi đã bước vào thế giới hai người như vậy đấy.

Nhưng khi nàng đặt các tác phẩm của mình vào căn hộ mới của chúng tôi, tôi vẫn cảm thấy có cái gì khá căng thẳng. Giả dụ nếu bạn phải sống hàng ngày bên những đứa trẻ mặt mày nhăn nhó đầy vẻ đau khổ bạn thì chẳng bao lâu bạn cũng sẽ phát điên. Không chỉ có vậy, cuộc sống gia đình đã khiến chi tiêu của chúng tôi tăng vùn vụt, đương nhiên là gánh nặng kinh tế đều đè lên vai tôi. Phụ nữ vốn rất thích tiêu tiền, họ là người của chủ nghĩa mua sắm, nhà tôi cũng vậy – bày la liệt các sản phẩm mới nhất nhưng cũng chẳng mấy khi dùng, và hình như Giang Phong đều rất có hứng với như những thứ gọi là mới. Khoảng ba tháng sau khi cưới, một đội quân hùng dũng đã đóng đô tại nhà tôi, nào là máy làm ẩm không khí, lò sưởi tia hồng ngoại, máy đun nước, máy xay sinh tố, máy hút bụi, máy cắt cỏ, lò vi sóng, máy chạy bộ, máy làm đá và các loại đồ gia dụng to nhỏ khác, một điều tôi thấy khó hiểu là mỗi khi mua được một món đồ mới, Giang Phong lại thế chỗ chúng vào đứa con tinh thần của mình, điều đó cũng có nghĩa là, cùng với sự xâm nhập của đội quân đồ gia dụng, các tác phẩm điêu khắc của nàng đã phải lần lượt đội nón ra đi. Ba tháng lại trôi qua, Giang Phong đã biến thành bà vợ chỉ thích lang thang trong các siêu thị, gần như cứ cách một ngày là nàng lại dành ra nửa ngày để đi ngắm và mua đồ ở siêu thị. Các siêu thị, trung tâm mua sắm mọc lên ngày một nhiều, từ một nghệ sĩ điêu khắc (chỉ biết tiêu tiền), giờ đây Giang Phong đã trở thành vị khách hàng quen thuộc của các siêu thị và trung tâm mua sắm. Tôi cảm thấy khá luyến tiếc điều đó. Tôi vẫn còn quá trẻ, tôi chưa thể hiểu hôn nhân đã làm tiêu mòn con người ta như thế nào, hôn nhân giống như hợp chất hóa học xâm nhập vào đường thở của hai người như thế nào. Hồi mới cưới chúng tôi gần như làm tình thâu đêm, nói chuyện thâu đêm về nghệ thuật, đặc biệt là nghệ thuật điêu khắc, nhưng giờ đây chỉ cần mở miệng là nàng lại nói về các loại máy hút mùi hay các loại điều hòa kiểu dáng mới nhất, nàng cũng không còn chú tâm vào làm nghệ thuật nữa. Nàng chỉ giữ lại bức tượng đứa trẻ đang gào khóc và treo nó lên trên đầu giường của chúng tôi, nhưng rồi nàng liên tục lẩm bẩm rằng hôm nào đó rỗi sẽ tống khứ luôn nó ra thùng rác.

Xem ra nàng đã thật sự từ bỏ ước mơ làm nghệ sĩ điêu khắc của mình, tôi không biết gọi đó là phúc hay họa nữa. Tôi đoán chắc chắn cuộc sống hôn nhân đã làm nàng thay đổi, đây là một sự tưởng tượng hão huyền, là cạm bẫy của hạnh phúc, là sự tiêu mòn kì diệu, là sự tự sát với vẻ đầy mãn nguyện, là lời nói dối đầy thiện chí, là nhà tù giam lỏng ấm áp, là sự hủy diệt yên tâm nhất, là sự lãng quên tỉnh táo nhất, là sự điên cuồng tĩnh mịch, là sự lo sợ đầy vẻ an toàn,  là sự hoang vô phong phú, là sợi dây lung linh như cầu vồng, là sự trung thành đầy phản bộ, là điểm dừng của mọi chuyến bay. Giang Phong vốn là một nghệ sĩ tiên phong đầy đau khổ, một nghệ sĩ điêu khắc mang tâm trạng bất an, một cô gái lang thang phiêu bạt mang mọi nỗi oán hận thầm lặng trong lòng, nhưng kể từ khi có được cuộc sống hôn nhân ổn định với tôi, tất cả mọi lo lắng, căng thẳng, đau khổ của nàng đã mất hết rồi hay sao? Cái gì đã làm mất đi động lực sáng tạo của nàng và biến nàng thành người phụ nữ chỉ thích mua sắm?

Và sự thay đổi đó vẫn còn tiếp diễn, tôi nghĩ sự thay đổi của nàng có thể cũng có sự hợp lí riêng của nó. Tôi thật sự lo lắng cho số phận bức tượng cuối cùng  đang treo trên đầu giường, nó có thể bị thay thế bởi một loại máy đời mới nhất nào đó bất kỳ lúc nào. Vì có nó mà tôi mới yêu nàng, nhưng cô gái Giang Phong ngày xưa đang dần dần biến mất. Từ lâu Giang Phong đã định quẳng đứa con tinh thần cuối cùng của mình ra khỏi cửa bởi nàng không chỉ một lần cau mày và nói rằng tôi và nàng phải ngủ dưới một đứa bé gào khóc đau khổ như vậy thì tương lai chúng tôi cũng sẽ có đứa con đau khổ chẳng khác gì nó. Nghe Giang Phong nói vậy tôi cũng hết sức lo lắng, cả nàng và tôi đều không hề muốn kết tinh của tình yêu chúng tôi lại mang một vẻ mặt đau khổ như đứa bé trong bức tượng. Những suy nghĩ này của nàng cho thấy nàng rất lo lắng cho hạnh phúc của cả hai chúng tôi, điều đó cũng khiến tôi thấy cảm động. Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng rất hài lòng với cuộc sống mà mình đang có, chúng tôi đã kết thúc cuộc sống phiêu bạt kì hồ và có một cuộc sống yên ổn giữa cái thành phố có nhịp sống mạnh như vũ bão này. Cả hai chúng tôi đều hài lòng với những gì mình có, đặc biệt là nàng, chính vì thế mà tôi càng không thể nói gì, hơn nữa tôi lại rất bận. Tôi như cái máy bận rộn suốt ngày, ban ngày bù đầu với công việc ở công ti, về đến nhà đã có cơm dẻo canh ngọt chờ đợi, mỗi khi có việc ra khỏi nhà nàng đều chọn ca la vát cho tôi rất cẩn thận, không ngày nào giống ngày nào, tôi cần phải biết thỏa mãn với những gì mình có. Nếu đã có được cuộc sống êm đềm hạnh phúc thì việc mất đi một nghệ sĩ luôn luôn lo lắng trong lòng thì có thấm tháp gì?

Một hôm, Giang Phong mang về một loạt các loại túi đựng đồ, xem ra nàng lại vừa đi mua sắm về. Vừa bước vào nhà nàng đã cười tươi với tôi: “em không muốn làm một người chỉ biết mua sắm nữa, em đã có công việc mới rồi: đi nếm các sản phẩm mới nhất, bật mí nhé, lương của em còn cao gấp đôi anh!”

Hóa ra do nàng thường xuyên đến mua hàng ở một số trung tâm mua sắm, nên các trung tâm mua sắm này đã quyết định nhận Giang Phong vào làm nhân viên chuyên nếm các loại đồ ăn mới nhất. Gần đây do sự cạnh tranh gay gắt trong ngành sản xuất thực phẩm, cuộc chiến quảng cáo trên ti vi đã đi đến hồi cả đôi bên đều bị thương tích đầy mình, chính vì thế cả nhà sản xuất và nhà tiêu thụ đều muốn tìm một người đứng về phía người tiêu dùng để đánh giá sản phẩm một cách công bằng nhất, chính vì thế giám đốc các trung tâm mua sắm đã cắm người để tìm ra một người thích hợp nhất đảm nhiệm công việc này. Sau một thời gian quan sát, thống kê, vợ tôi được đánh giá là người dừng lại ở các quầy thực phẩm lâu nhất, lựa chọn kĩ nhất, mua nhiều loại sản phẩm nhất, số lượng nhiều nhất, đây là kết quả điều tra kĩ lưỡng sau hai tháng quan sát.

“Họ định để em nếm các loại thực phẩm mới nhất?” – Tôi rất bất ngờ với thông tin mà nàng vừa báo. Và điều mà tôi bất ngờ hơn là nàng rất hứng thú với kết quả này. “Nếm thế nào? Làm như thế chẳng mấy lúc mà em sẽ béo phì” – Giọng tôi đầy lo lắng. “Em phải suy nghĩ cho cẩn thận đấy!”

Giang Phong hồ hởi phấn khởi ra mặt, nàng không cảm thấy có gì bất ổn trong vấn đề này. “Đây là công việc hết sức nhẹ nhàng, chỉ cần hàng ngày em nếm các đồ ăn cho họ - mỗi loại em chỉ nếm một miếng sau đó đưa ra ý kiến của em là được. Em rất thích làm công việc này, hơn nữa…” rồi nàng bước đến bên tôi và ôm lấy vai tôi nũng nịu: “cái gì ngon em sẽ mua cho anh, em phải chăm sóc để anh thật khỏe mạnh, cậu nhóc của em ạ”. Rồi nàng vừa ca hát nhún nhảy vừa tiếp tục làm các công việc khác.

Còn lại một mình tôi ngồi giữa các đống đồ mới sắm, tự nhiên tôi nhớ lại một truyện ngắn của nhà văn người Nhật Bản, truyện ngắn đó có kể rằng một công ti sản xuất ra một loại bánh là “bánh tam giác giòn”, loại bánh này cần phải để ngài “quạ tam giác giòn” mà công ti nuôi nếm thử, nếu sau khi nếm thử ngài quạ nói rằng không ngon thì công ti sẽ không tiếp tục sản xuất loại bánh đó nữa. Về một ý nghĩa nào đó thì vợ tôi cũng đang đảm nhận trách nhiệm của ngài quạ tam giác giòn. Điều này khiến tôi cảm thấy buồn cười đồng thời lòng tôi lại có một cảm giác gì đó rất bất an. Nhưng rồi cảm giác bất an này đã bị xóa mờ đi bởi những thay đổi sau khi Giang Phong đảm nhiệm công việc nếm đồ ăn này.

Sau khi cưới tôi mới phát hiện ra Giang Phong là người thể hiện tình cảm rất mãnh liệt, gần như các cung bậc tình cảm vui buồn giận ghét đều có thể xuất hiện trong con người nàng trong một khoảnh khắc cực ngắn. Nàng đang rất vui nhưng lập tức có thể buồn được ngay, nàng đang rất tức giận và chỉ trong nháy mắt sự tức giận đó lại được thay ngay bằng một thứ tình cảm hoàn toàn ngược lại, sự thay đổi này luôn luôn thiên biến vạn hóa và không hề có một quy luật nào. Nhưng do tôi có kế sách “lấy bất biến ứng phó với vạn biến” nên cuộc sống của tôi và Giang phong luôn ở trong tình trạng nhiều mây chuyển nắng. Lúc đầu tôi có nói khi mới lấy nàng, một cảm giác hạnh phúc đã choán ngợp lấy hồn tôi, quả đúng như vậy, sau khi cưới khoảng nửa năm, tôi luôn có cảm giác đó. Cuộc sống chẳng khác gì một trò chơi nhẹ nhàng dịu ngọt có thể làm tiêu mòn con người ta. Nhưng có một điểm là sau khi Giang Phong đảm nhiệm công việc nếm đồ ăn, nàng có nhiều cơ hội đem về các loại đồ ăn mới nhất, ngon nhất về nhà hơn, ví dụ các loại đồ ăn sẵn, sủi cảo đông lạnh, các loại bánh ngọt, thịt hun khói, lạp sưởng, xúc xích, dầu ăn, dường như nàng đã mang tất cả các sản phẩm công nghiệp về nhà. Nhưng chỉ cần tôi nếm chúng là tôi sẽ nôn mửa liên tục. Tôi và Giang Phong hoàn toàn ngược nhau, tôi luôn luôn dị ứng với các sản phẩm nàng nếm. Tinh thần tôi thì không đến nỗi nào nhưng cơ thể tôi lại ngày càng gầy rộc đi vì tôi không thể ăn các món đã qua chế biến công nghiệp. Chỉ cần ngửi chúng là tôi đã phát hiện ra các loại chất chống hỏng, các loại hương liệu, sắc liệu, mì chính công nghiệp… đó chính là lí do khiến tôi phát nôn khi ăn chúng. Nhưng tôi càng như vậy thì Giang Phong lại càng quan tâm đến tôi hơn, và sau này chúng tôi đã phát hiện ra một điều rằng tôi chỉ có thể ăn các thực phẩm sạch ví dụ các loại rau quả, ngũ cốc chưa qua chế biến và các loại gia súc phải chế biến bằng tay, còn vợ tôi lại ngày càng thích các loại thực phẩm đã qua chế biến mà nàng từng nếm, ví dụ các loại bánh ngọt, sô cô la, bánh kẹp kem, xúc xích, các loại đồ đông lạnh (thịt đông lạnh, tôm đông lạnh, bánh đông lạnh), các loại rau khô, các loại củ quả khô… Tôi và Giang Phong vẫn sống hạnh phúc bên nhau mặc dù sở thích thói quen của hai chúng tôi hoàn toàn đối lập nhau, đối lập mà lại thống nhất – đó chính là toàn cảnh bức tranh của cuộc sống đôi lứa của chúng tôi. Giang Phong còn đạt được danh hiệu “người kiểm nghiệm xuất sắc nhất” của thành phố và được lọt vào vòng tuyển chọn “mười thanh niên ưu tú”. Một tháng lại trôi qua, Giang Phong đi khám phụ khoa, khi trở về nàng vui mừng báo cho tôi một tin sốt dẻo rằng nàng đã có bầu.

Tôi sắp được làm cha! Tôi không thể tin rằng đó là sự thật. Cuộc đời tôi lại lật sang một trang mới, trong những năm cuối cùng của thế kỉ này tôi sẽ có một đứa con. Với tư cách là một thành viên của nhân loại, tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh quan trọng của mình đó là sinh con đẻ cái duy trì nòi giống. Niềm vui của tôi thật sự khó có thể biểu đạt bằng lời, ông chủ người Hung ga ry cũng vì thế mà tăng lương mỗi tháng cho tôi thêm 100 đô, mục đích là để tôi có tiền mua các loại bỉm cao cấp của Mĩ và các loại sữa nổi tiếng của Hà Lan. Tôi còn mua rất nhiều các loại sách dành cho các ông bố trẻ, toàn những loại dày như bách khoa toàn thư, trong đó có ghi toàn bộ các vấn đề mà một đứa trẻ từ lúc chào đời đến khi tròn 18 tuối sẽ gặp phải và các biện pháp giải quyết, đối phó. Dường như tôi đã thuộc làu làu các nội dung ghi trong đó, kể cả không mở sách nhưng tôi vẫn nhớ như in những gì viết bên trong.

Nhưng lúc này cơ thể Giang Phong lại có những biến đổi kì lạ về sinh lí. Bình thường phụ nữ có thai thường buồn nôn, thích ăn đồ chua, những điều này trong sách cũng có ghi rất rõ, và tôi cũng đã chuẩn bị sẵn các phương án giải quyết. Nhưng Giang Phong lại không như vậy, nàng mỗi ngày ăn một khỏe hơn, vì mang thai nên nàng phải tạm thời gác lại công việc kiểm nghiệm thực phẩm của mình, vì thế sau khi có bầu được ba tháng nàng đã tạm thời xin nghỉ việc để yên tâm ở nhà dưỡng thai. Khi các trung tâm mua sắm nghe nói nhân viên kiểm nghiệm thực phẩm xuất sắc của họ sắp được làm mẹ, hàng ngày họ vẫn ùn ùn chở những thùng thực phẩm mới ra lò đến nhà tôi khiến nhà tôi gần như biến thành một cái kho chứa, chính giai đoạn này đã khiến Giang Phong ngày càng thèm ăn hơn. Lúc đầu sự thay đổi trong cơ thể cũng không làm tôi chú ý lắm, đến khi tôi phát hiện nàng có thể ăn một lúc mười bát mì tôm, ngoài ra còn có thể ăn thêm tám chiếc xúc xích và sáu lon cháo ăn liền, sau này nàng còn ăn khỏe hơn, khỏe đến kinh người, đến nước này thì tôi không thể nói gì được nữa. Nhưng đúng là tinh thần của nàng vẫn rất vui vẻ, không có gì là bất bình thường. Tôi giấu nàng đến bệnh viện gặp bác sĩ tư vấn.

Một vị bác sĩ mặt non choẹt, hình như là sinh viên thực tập sau khi nghe tôi kể đã ngước mắt lên hỏi tôi:

“Thế bà nhà đi ngoài có bình thường không?”

“Bình thường, lượng cũng khá lớn, chỉ ít hơn lượng ăn vào đôi chút”.

“Cân nặng có tăng quá mức bình thường không?”

“Không, cô ấy cũng không béo lắm. Ăn nhiều như thế nhưng không béo”.

“Vậy thì không có vấn đề gì”, vị bác sĩ lại cụp mắt xuống, “có thể là phản ứng thông thường mà thôi, không sao đâu. Nếu anh không yên tâm thì tôi sẽ cho chị nhà mấy liều thuốc đi ngoài” – Vị bác sĩ ghé sát gương mặt không hề có một sợi râu vào gần tôi và nói.

Tôi cũng yên tâm hơn được phần nào vì từ trước tới giờ tôi vẫn rất tin tưởng vào lời của bác sĩ. Nghe theo lời căn dặn của vị bác sĩ nọ, tôi giấu Giang Phong và cho một ít thuốc đi ngoài vào các loại đồ ăn nhưng cách này cũng chẳng ăn thua gì, đi càng nhiều thì Giang Phong lại ăn càng nhiều. Có bầu được 6 tháng, bụng Giang Phong đã rất to, nhìn bề ngoài mà đoán không sinh đôi thì chắc chắn cũng phải là một đứa bé rất bụ bẫm. Tôi cứ một mình khấn trời khấn đất, nhưng đến lúc này thì những thay đổi của Giang Phong đã khiến tôi rối bời ruột gan.

Giang Phong bắt đầu ăn các loại hương liệu, muối, mì chính, chất chống hỏng, đường hóa học, chất làm tươi thực phẩm, điều đó có nghĩa là nàng rất thích ăn những chất hóa học dùng trong chế biến thực phẩm. Khi nhìn thấy cảnh nàng ngửa cổ và tu luôn một hơi lọ nước rửa bát hiệu con cá vàng, mồm vừa phụt ra đầy bong bóng vừa cười với vẻ đầy thích thú thì tôi đã suýt ngất, tôi liền gọi điện thoại ngay cho công an để gọi xe cấp cứu đến. Vì quá gấp rút nên liền một lúc tôi đã gọi cho mấy số điện thoại khẩn cấp. Theo chẩn đoán của các bác sĩ thì vợ tôi cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có thói quen ăn uống hơi bị thay đổi mà thôi. Một vị bác sĩ có mái tóc hoa râm – xem ra ông là chuyên gia đầu ngành của bệnh viện Hiệp Hòa đã nói với tôi rằng “có thể vợ anh là người đầu tiên của nhân loại thích ứng với những thay đổi trong ăn uống đời mới, không có vấn đề gì, có người còn ăn cả kính để sống nữa là. Chắc chắn anh sẽ có một cậu con trai khỏe mạnh, xinh xắn”.

Và thế là ngày nào vợ tôi cũng ăn các loại hương liệu, sắc liệu, ăn mì chính, đường hóa học, chất chống hỏng, chất giữ tươi… khi mang bầu được 8 tháng, nàng đã sinh cho tôi một cậu nhóc.

Mãi đến tận năm 1999 tôi mới có đủ can đảm kể cho bạn nghe tình hình của gia đình chúng tôi. Vợ tôi đẻ non và sinh ra một chú nhóc cực đại, nó nặng đến 10 kg, chỉ có điều gương mặt của nó lúc nào cũng đau khổ, hệt như hình ảnh đứa bé trong bức tượng từng treo trên đầu giường chúng tôi. Chỉ có điều khi nó khóc không phát ra một âm thanh nào vì nó vốn bị câm bẩm sinh. Lúc nào nó cũng cau mày nhăn nhó vì nó không bao giờ mở được mắt. Chân tay nó đập loạn xị nhưng xương lại rất mềm, nó chẳng thể nghe thấy bất cứ một âm thanh nào, và theo chẩn đoán của các bác sĩ thì các thành phần hóa học và kết cấu tế bào trong cơ thể nó đã bị biến đổi, không giống như tôi và nhà tôi. Đồ ăn của nó là các loại chất hóa học dùng trong chế biến thực phẩm, có lúc nó còn đòi uống xăng dầu. Sau khi sinh thằng con hóa học này, thói quen ăn uống của Giang Phong lại quay trở về bình thường và không khác gì tôi, chúng tôi chỉ ăn các loại rễ, cành, lá của các loại cây do chính tay chúng tôi trồng. Chỉ có điều từ khi có thằng con hóa học này, hàng ngày chúng tôi phải bế nó và cho nó ăn bất kì thứ gì mà nó đòi. Chúng tôi sống một cuộc sống ổn định khiến nhiều người cũng phải ghen tị, một gia đình kiểu mẫu với ba thành viên. Đúng vậy, đây có thể là gia đình kiểu mẫu của thế kỉ XXI, chúng tôi vừa sống hạnh phúc vừa tin như vậy.