Người môi giới biệt thự
Ra khỏi khách sạn Hoàng Gia, Thẩm Phương bất giác nhìn thấy bên cạnh cây cầu vượt trên đường vành đai ba đã hiện ra một tòa nhà cao tầng sừng sững mới tinh với những bức tường bằng thủy tinh màu xanh thẫm, trông nó giống như một vật thể lạ mới từ trên trời bay lạc xuống; những tia nắng hắt ra từ bức tường thủy tinh màu xanh ấy có vẻ vừa huyền bí, vừa cao sang mà lãnh đạm, nhưng điều làm cho Thẩm Phương thấy hơi buồn cười là ở chỗ, cũng giống như nhiều tòa nhà mới được xây lên trong thành phố, tòa nhà này cũng được chụp lên trên cùng một chiếc mũ màu xanh lá cây, kiểu kết hợp kim cổ một cách không hài hòa khiến người ta bật cười. Tại sao lại cứ phải chụp lên trên đỉnh một chiếc mũ như vậy nhỉ? Thẩm Phương huýt sáo với vẻ khá thoải mái. Là nhân viên quảng cáo bán biệt thự cho một công ty trách nhiệm hữu hạn, Thẩm Phương thường qua lại khách sạn Hoàng gia để liên hệ với một khách hàng là Hoa kiều người Mĩ, anh vừa môi giới thành công một ngôi biệt thự, đó là lí do khiến anh huýt sáo. Thẩm Phương cứ huýt thoải mái, anh cũng không để ý bài mình đang hát chính là giai điệu của bài “Ngọn núi Tử Sơn cao cao”, anh định về nhà để nghỉ vì trong tháng vừa rồi anh đã chào bán được mười ngôi biệt thự, nhờ vậy mà tuần tới anh sẽ có thể mua một ngôi nhà thực sự cho mình, liệu có điều gì có thể làm cho người ta vui hơn thế nữa không?
Lúc đó là buổi chiều, ánh nắng như phản chiếu luồng hơi thở mệt mỏi khiến cho anh muốn ngáp dài. Anh vẫy tay và gọi chiếc xe tắc Hạ Lợi, chiếc xe lập tức hướng về phía anh rồi dừng lại. Anh muốn trước khi về nhà sẽ ghé qua khách sạn Kempinski vào quán bia Paulaner, đó là quán bia mà từ trang thiết bị đến nguyên liệu cũng như đồ dùng, kể cả những bức tranh treo trên tường đều mang đậm hơi thở và phong cách Đức. Điều đáng nói hơn là những cô nhân viên phục vụ trong quán đều vận những chiếc váy kiểu Đức, và trong khi bạn uống bia, còn có hai nhạc công chơi đàn phong cầm và đàn viôlông có thể tuỳ hứng phục vụ ngay trước bàn của bạn. Toàn bộ quán bia bao trùm một thứ ánh sáng cổ điển và huy hoàng của một thời hoàng kim khiến cho Thẩm Phương thầm nghĩ, cái phong thái thuần chất Châu Âu này làm cho người ta thật sự muốn khóc mà không rơi nước mắt. Thẩm Phương xuống xe, bước vào trong quán, tiến đến bên quầy ba, ngồi xuống chiếc ghế chân cao và từ đây anh có thể ngắm nhìn những bể bia màu đồng đỏ sáng loáng đến loá mắt. Buổi chiều ở đây khách không đông lắm, tất cả đều toát lên một không khí thật yên tĩnh và khi anh chàng phục vụ vặn cái nút bình có hình con bướm mỉm cười hỏi anh muốn uống loại bia nào, anh đã đột ngột thay đổi y định và bảo: “Cho một cốc bia trộn”.
Người phục vụ đến rót bia cho Thẩm Phương. “Bia trộn” là một loại bia tươi thuần chất đã lên men nhưng qua khâu chắt lọc hoàn toàn, anh nghĩ, vào buổi chiều như thế này, uống bia trộn sẽ làm cho tinh thần thêm phấn chấn. Anh nhìn thấy một vài người Châu Âu mặc những bộ quần áo có in hình những bông hoa lớn bước vào trong quán, ngoài ra chẳng còn người nào nữa trong cái quán bia lớn như thế này. Trên tường treo nhiều bức tranh có đóng khung, giữa các bức tranh đó lại treo một cây ghi ta. Người phục vụ mang bia đến, anh hớp một ngụm, hương vị sống động của bia đã kích thích hoạt động của cơ quan tiêu hoá khiến cho Thẩm Phương cảm thấy thật khoan khoái. Anh thầm nghĩ: “Đây chính là cuộc sống mà mình muốn có”, đến bây giờ cuối cùng mình đã có thể thực sự được sống cuộc sống mà mình mong muốn. Không biết mình có phải là một thị dân sơ mi cổ cồn trắng hay không? Vừa nghĩ anh vừa ngắm nhìn ánh sáng từ những chiếc đèn dịu dàng tỏa xuống trên đầu.
Năm 25 tuổi Thẩm Phương lấy vợ, hồi đó anh không hề nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại trở thành người môi giới biệt thự. Khi đó anh vừa tốt nghiệp đại học được 2 năm và làm việc cho một công ty buôn bán vật liệu xây dựng ở Bắc Kinh nên trong tay chẳng có được bao nhiêu tiền. Nhưng cái số đào hoa đã đến với anh, anh đã cưới được một cô vợ ai nhìn cũng thích. Một lần đi công tác xuống Thiên Tân, khi đứng ở ga xe lửa anh đã nhìn thấy nàng và lập tức nàng đã làm anh choáng váng, cái dáng thon thả mảnh mai như cây bạch dương nho nhỏ đã cuốn hút anh tiến đến gần, “xin hỏi chị mấy giờ rồi nhỉ, tôi muốn so lại giờ?” - Anh vụng về làm quen, cô trả lời anh với giọng ấm áp và lễ độ nhưng có đôi chút hoài nghi và dè dặt. Ánh mắt cảnh giác của nàng khiến anh cảm thấy bối rối, anh cảm ơn và cất bước, nhưng từ phía xa ánh mắt của anh vẫn hướng về phía nàng và lén lút ngắm nhìn, cái thân hình thon thả và mềm mại như một con cá của nàng dưới ánh nắng mặt trời làm cho anh choáng ngợp.
Khi đã yên vị trên ghế ngồi trong tàu, Thẩm Phương đã ngớ người ra khi trông thấy đối diện với mình lại chính là cái dáng bạch dương hút hồn đó. “Ô, anh cũng đi Thiên Tân à?”. Cô cười rạng rỡ và lên tiếng chào anh trước. Một niềm sung sướng khó tả dâng trào choán lấy tâm trí anh.
Nửa năm sau, cô y tá xinh đẹp của bệnh viện Phục Hưng đó đã xây dựng gia đình với anh. Mỗi lần ân ái với nhau, cô thường có vẻ như giận dỗi trách yêu anh: ”Anh thật là khéo tán tỉnh, nhờ có những lời hoa mỹ nên mới lừa được em”. Và lần nào anh cũng lập tức lại cuống cuồng: “Anh thật bẻm mép à? Anh là một kẻ nghèo rớt mùng tơi sống dựa vào những trò lừa bịp hay sao?”.
Thẩm Phương tiếp tục uống bia. Bỗng anh nhìn thấy một người đàn ông có vẻ như người Đức đến ngồi trên một chiếc ghế cao chân cách anh không xa. Khi thấy Thẩm Phương ngắm nhìn mình, anh ta nhún nhún vai và nở một điệu cười mỉm kiểu Đức. Thẩm Phương nhận thấy anh ta ngồi một mình buồn tẻ bèn cầm lấy cốc bia và tiến về phía anh ta.
“Chào anh, anh là người Đức phải không?”
“Đúng vậy, chào anh”
“Tôi là Thẩm Phương. Rất vui được làm quen với anh”, Thẩm Phương ngồi xuống bên cạnh anh ta. “Tôi tên là Schmidt…”. Chàng trai người Đức có bộ râu màu vàng nhã nhặn bắt tay anh lắc lắc. Họ nhanh chóng làm quen. Thẩm Phương được biết anh ta là một giám đốc cao cấp của một công ty Đức tại Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh. Gia đình sống ở Frankfurter-Đức. Schmidt chỉ vào cốc bia của Thẩm Phương nói “Anh uống bia trộn, đó là loại bia đặc sản của vùng phía Nam nước Đức”.
“Anh có nhớ nhà không?”, Thẩm Phương hỏi anh ta, “ở Bắc Kinh không khí Đức cũng rất sôi động”.
“Nhớ, rất nhớ”, Schmidt đáp. Trên mặt anh ta hiện lên một vẻ u uất sâu thẳm mà chỉ ở người Đức mới có.
Vậy còn nhà ta ở đâu nhỉ? Thẩm Phương bỗng nhiên nghĩ tới vợ mình Trương Mai và cô con gái đã 4 tuổi Thẩm Thanh. So với thời gian cách đây 5 năm khi anh cưới Trương Mai, cuộc sống của Thẩm Phương đã có nhiều thay đổi lớn, cái cuộc sống tầm thường đã thúc bách và dày vò anh. Lúc này anh mới nhận thấy mình gần như là kẻ trắng tay và cốt lõi của vần đề là ở chỗ anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Mỗi tháng với mấy trăm nhân dân tệ, nếu đến những trung tâm mua sắm cao cấp ở Bắc Kinh e rằng chỉ có thể mua được một chiếc cúc áo, ấy vậy mà cô vợ Trương Mai xinh đẹp, cây bạch dương thanh mảnh của anh, lúc nào cũng gây áp lực cho anh, anh như con cá cố gắng phồng mang để thở mà vẫn không hít được chút không khí nào khiến anh không thể chịu nổi. Mình phải có tiền! Trong cái thời buổi tiền của đang được phân phối lại như hiện nay, mình nhất thiết phải giành được phần của mình! Sau lần cãi cọ kịch liệt với Trương Mai, anh nghiến răng ken két và thề như vậy. Cái dáng vẻ xinh đẹp thướt tha như nước chảy của Trương Mai những năm trước đây đã dần dần biến mất.
“Em chính là hóa thân của vật chất”. Anh cố gắng lấy can đảm để nói với Trương Mai, “Hiện giờ anh đang rất tự ti, tại sao em lại không giúp anh?” - Thẩm Phương nói gần như muốn khóc.
“Em làm sao giúp anh được? Em đã lấy anh, mọi thứ em đều đã cho anh mà lại còn bảo không giúp anh à? Anh thật sự là người. Lấy anh, ngay cả một chiếc khăn len quàng cổ của Úc em cũng không dám mua, anh có còn là một người đàn ông nữa không?”. Trương Mai như con báo cái đang cơn nổi khùng gầm gừ với anh. Nhìn thấy bộ mặt nhăn nhúm vì tức giận của cô, tự nhiên lòng anh nảy ý định muốn cưỡng dâm cô, giống như mọi đêm trước đây. Nhưng bây giờ tinh thần anh đã suy sụp, giống như một con thỏ đang chạy trốn. Sau đó, cách đây bốn tháng anh đã bỏ việc và xin đi làm nhân viên chào bán biệt thự cho công ty Hi Cách. Khi đứng cùng với một đám toàn sinh viên đại học 20 tuổi đầu bừng bừng khí thế ngẩng cao đầu trước vị Tổng Giám đốc để nghe chỉ dẫn, anh thấy mình thật giống như một con ngựa già, tuy là ngựa già nhưng mình vẫn phải hiên ngang bước vào cuộc đua với đám ngựa non. Chúng ta sẽ cùng bước vào cuộc đua!
Công ty môi giới trách nhiệm hữu hạn Hi Cách muốn giao bán một khu Câu lạc bộ chơi gôn ở ngoại ô với bốn kiểu dáng khác nhau và 99 ngôi biệt thự. Văn phòng của Công ty đặt ở tầng 19 trong tòa nhà Trung tâm Kinh Quảng, Tổng giám đốc Vương của Công ty kém Thẩm Phương 1 tuổi, điều này khiến Thẩm Phương không được thoải mái lắm. “Ông anh này, nếu anh có thể bán được 10 ngôi biệt thự thì anh sẽ có tiền mua được một ngôi nhà tại khu làng Olimpic, ngôi nhà sẽ thuộc quyền sở hữu của riêng anh. Mọi thủ tục tôi sẽ làm giúp anh, thời nay là thời đại nỗ lực nâng cao chất lượng cuộc sống và đẳng cấp của bản thân, cố lên ông anh.” Tổng giám đốc nói với anh, “chúng ta đều phải nỗ lực tiến lên”.
Lúc này ngồi đây, Thẩm Phương đã uống hết một cốc “bia trộn”, anh cảm thấy mình hơi ngà ngà. Schmidt đã uống hết hai vại, họ chuyện trò với nhau rất vui vẻ. Họ nói về tính phi khoa học trong quan niệm về sinh hoạt vợ chồng thời cổ đại của Trung Quốc, Thẩm Phương nới lỏng cà vạt, “Anh Schmidt này, tôi phải, tôi phải về nhà nói với bà xã của tôi, vì tôi đã có thể mua được căn nhà, căn nhà của mình rồi. Tạm biệt anh nhé”. Anh ngất nga ngất ngưởng đứng dậy. Quán rượu bắt đầu đông khách hơn, hai ca sỹ người Đức bắt đầu hát, Schmidt bắt tay Thẩm Phương lắc lắc, nói lớn: “Anh Thẩm, chúc anh may mắn!”.
“Cũng, cũng chúc anh may mắn”. Thẩm Phương ợ ngược một cái vì no, lách vòng qua cô phục vụ trước đó đã mang đến cho hai người bốn vại bia rồi bước ra phía cửa. Anh cảm thấy toàn thân nóng bừng và muốn nhanh chóng về nhà khoe với cô vợ Trương Mai của mình là họ đã có thể có được một ngôi nhà của riêng mình, thật sự là của riêng mình. Anh nghĩ bụng, đây thật sự là sự báo đáp cho anh vào lúc đã 30 tuổi đầu, mình đã không còn thua kém bất cứ một ai khác, mình cũng có một căn nhà của riêng mình như bao người khác. Anh thật sự muốn gào to lên là tôi đã có nhà riêng của mình rồi! Nhưng anh sợ mọi người nghĩ anh là thằng điên. Nhưng khi anh chưa kịp nói ra điều gì thì tự nhiên anh tự cảm thấy có điều gì đó áy náy, chẳng nhẽ mục đích cuộc đời mình lại chỉ là một ngôi nhà hay sao? Tại sao ta lại vui mừng đến vậy?
Đến đường vành đai ba anh nhận thấy bốn phía đều mở ra thật là rộng rãi, khách sạn Côn Lôn như một tòa lâu đài sừng sững trải dài trước mắt khiến anh cảm thấy thật sự phấn chấn. Anh ghé vào Trung tâm mua sắm trong khách sạn Côn Lôn mua một bó hoa mãn thiên tinh về tặng vợ. Bó hoa nhỏ không tốn nhiều tiền nhưng vẫn làm cho anh vui mừng vì vợ anh, Trương Mai rất thích loại hoa này. Anh khư khư ôm bó hoa như một bảo bối, bỗng một cô nàng diêm dúa lẳng lơ nhào tới anh cười te tái: “Hoa để tặng em đấy à?” Thẩm Phương trố mắt nhìn, còn cô ta thì nhanh nhẹn sán đến bên anh, “cho em đi chơi cùng anh đi, em cô đơn lắm”.
“Không, không được”, Thẩm Phương nói một cách bí hiểm, “không được”.
“Tại sao?”. Cô nàng dẩu cái mỏ tô son đỏ chót hỏi anh. “Bởi vì ngực em bé quá, anh thích những cô có ngực to cơ”. Anh cười lớn và nhanh chóng tránh khỏi cô ta. Dường như anh vẫn nghe thấy tiếng cô ta chửi bới anh, nhưng anh không dám đôi co nữa, anh thấy thật sự ngạc nhiên vì ngay giữa buổi chiều trên đường phố mà cô ta lại dám gạ gẫm như vậy. Anh chợt nghĩ đến những cô gái xinh đẹp với ánh mắt lấp la lấp lánh đứng ở cửa ra vào Trung tâm mua sắm Yến Sa, họ tìm kiếm cái gì vậy? Tìm những người đàn ông có tiền chăng?. Anh chợt nghĩ đến lời nói của một người bạn mới từ phía Nam trở về nói với anh: “Anh thử đoán xem ở miền Nam bọn gái làng chơi cho cái gì vào âm hộ không? Bọn chúng cho chất nhờn vào để khi anh chơi, anh tưởng rằng chúng được sướng mà tiết ra nhiều chất dịch như vậy. Mẹ sư chúng nó chứ, ngủ với bọn ấy chỉ như là nằm với một cái xác thôi. Anh bảo bọn gái đó là loại người gì? Thời buổi này là thời buổi gì? Tôi sẽ chẳng bao giờ thèm đi làm chuyện đó với bọn gái ấy cả”.
Thời buổi này đang làm sao? Cái đó chẳng có liên quan gì tới việc mình sẽ có nhà riêng cả, anh nghĩ bụng. Ngay cả chuyện bọn gái làng chơi cho cái gì vào cơ thể chúng để câu khách thì cũng có liên quan gì tới mình đâu. Tự nhiên anh cảm thấy buồn nôn hết sức. Kiềm chế là điều cần thiết, anh nghĩ bụng. Bỗng nhiên anh nhận thấy mình thật là may mắn đã lấy được một người vợ tốt. Năm năm nay sống với nhau, mặc dù đôi lúc xẩy ra cãi cọ, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ tới chuyện chia tay với cô. Anh luôn luôn tin tưởng cô, họ đã có với nhau một đứa con và họ đang cùng sống với nhau. Chẳng nhẽ cuộc sống ngày nay lại còn có cái gì khác lôi cuốn người ta khiến người ta mãn nguyện hơn so với một cuộc sống bình thường hay sao? Đến ngày hôm nay anh đã đạt được mơ ước là có được ngôi nhà riêng của mình. Anh muốn bay ngay về nhà để khoe với vợ. Không biết Trương Mai sẽ có phản ứng gì khi nghe thấy điều này?
Bỗng nhiên anh nghĩ tới chuyện tháng trước có lần anh đi giới thiệu bán biệt thự cho một người Hoa làm ăn lớn bên Nga. Họ gặp nhau tại khách sạn Ngũ Châu. Họ cùng uống chè đen trong quầy bar. Khi ấy, muốn tỏ ra lịch sự, anh mang vợ đi cùng. Anh nghĩ nếu mình đem vợ đi cùng thì người mua sẽ tin tưởng anh hơn, đồng thời anh cũng muốn thể hiện rằng mình không phải là dân buôn bán mà chỉ là người đàn ông luôn biết nghĩ về gia đình.
“Vậy anh cho xem nhà của anh đi, có mấy kiểu biệt thự tất cả?" Người thanh niên nhã nhặn nói với anh. Anh ta quần áo tươm tất, râu cạo nhẵn nhụi, mùi nước hoa đàn ông không quá đậm cũng không quá nhạt, gương mặt cương nghị như một người La Mã cổ đầy sức sống. Thẩm Phương thầm nghĩ phải là người như thế này mới có thể sống cùng với bọn xã hội đen ở Nga để làm ăn buôn bán. Trước khi đến đây, anh đã nghe nói anh ta có quan hệ khăng khít với các đảng xã hội đen ở Nga và đã từng bán vũ khí cho một nước nhỏ ở Châu Mỹ La Tinh. Nhưng điều đó có liên quan gì tới mình đâu. Mình chỉ là người môi giới biệt thự mà thôi.Anh nói: “Chúng tôi có bốn loại biệt thự với 99 chiếc, trong đó có một số biệt thự cao cấp là thành viên của Câu lạc bộ chơi Gôn. Đây là những biệt thự đẹp, cao cấp nên tôi gới thiệu cho anh những biệt thự này. Các ngôi biệt thự này được bảo vệ rất cẩn mật, hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn giờ trong ngày có người canh gác. Các hạng mục phục vụ cho các biệt thự này tương đương tiêu chuẩn khách sạn 4 sao. Diện tích xây dựng khoảng 330 mét vuông”. Thẩm Phương đưa mắt nhìn vợ. Trương Mai lập tức đưa ra tập tài liệu: “Đây là các tài liệu chi tiết của từng tầng trong mỗi ngôi biệt thự”.
Người khách muốn mua biệt thự có tên là La Lang xem kỹ một kiểu và tỏ tả thích loại này và muốn mua nó. Thẩm Phương đã có kinh nghiệm dò đoán ánh mắt của những người có tiền. Khi họ đã ưng ý cái gì thì ánh mắt của họ sáng lên và họ muốn lập tức có ngay cái đó. “Khu biệt thự của chúng tôi đạt tiêu chuẩn 4 sao, vì vậy việc phục vụ cũng như trang thiết bị nội thất cũng đều đạt tiêu chuẩn như khách sạn 4 sao. Khu biệt thự được xây dựng đồng bộ khu mua sắm, vui chơi, bưu điện, các quán ăn, quán rượu. Chính phủ đã phê chuẩn cho những thành viên của khu biệt thự được hưởng quyền sở hữu tài sản vĩnh viễn. Sân chơi gôn có diện tích 170 héc ta, có 36 đường đánh gôn, rất gần khu đua ngựa và khu thể thao dưới nước. Tuy nhiên ông cũng biết, đây là một hình thức đầu tư. Giấy chứng nhận khu vực chơi gôn của chúng tôi có thể tự do chuyển nhượng, biếu tặng, thừa kế, nó cũng có hai thuộc tính là cổ phiếu và bất động sản. Nhưng hiện nay kèm theo đây chỉ có 20 bản giấy chứng nhận thành viên khu biệt thự. Chắc chắn trong vòng 3 năm tới sẽ tăng giá”.
La Lang gấp tập hồ sơ lại, dừng lại một lúc rồi đưa mắt nhìn nét mặt Trương Mai. “Phu nhân của ông rất đẹp, ông Thẩm ạ, ông bà xây dựng gia đình đã lâu chưa?”. Anh ta đặt điếu xì gà loại đắt tiền trong tay xuống bàn.
“Được 5 năm rồi ông ạ”. Trương Mai mỉm cười một cách rất đúng mực trả lời La Lang.
“Ông bà thật đúng là “trai tài gái sắc”. Được rồi, tôi sẽ mua một chiếc trong khu biệt thự, thế có loại nào lớn hơn một chút không?”.
“Có một chiếc. Biệt thự này có tổng diện tích xây dựng 660 m2, xây 3 tầng. Có bể bơi kiểu Anh Quốc, vườn hoa và nhà xe riêng. Đây là chiếc duy nhất, thưa ông La. Đây là toàn bộ tài liệu về nó”.
Thẩm Phương lại đưa tập tài liệu khác cho La Lang, La Lang chỉ lật vài trang để xem hình rồi nói: “được rồi, tôi lấy cái này, ngày mai tôi muốn đi xem nhà có được không?”
“Dĩ nhiên là được. Tôi rất khâm phục tính quyết đoán của ông” – Thẩm Phương khen thật lòng.
“Vậy thì tôi muốn mời anh chị đi ăn cơm, tiệm ăn Thuận Phong có được không? Cua ở đó khá ngon. Vì anh chị là một đôi vợ chồng rất đẹp đôi. Chị thật đẹp, chị Thẩm ạ” – La Lang lại khen Trương Mai.
“Rất cảm ơn anh, chỉ có điều buổi tối chúng tôi còn có chút việc riêng, thôi đợi dịp khác vậy nhé” – Đột nhiên Trương Mai lựa lời từ chối khéo, điều này khiến Thẩm Phương hơi bất ngờ.
La Lang nhìn họ một cái “thôi được, đành để dịp khác vậy. À, xin anh chị đợi cho một lát”. Rồi La Lang đứng dậy và đi về phía quầy bar. 10 phút sau anh ta quay lại, tay cầm bó hoa hồng, tất cả có 33 bông. “Xin tặng cho chị, chị Thẩm ạ. Vì chị rất đẹp, chính vì anh có một vị phu nhân như vậy tôi mới quyết định mua ngôi biệt thự mà anh giới thiệu. Tôi tin anh”. La Lang tặng hoa cho Trương Mai, gương mặt bừng sáng của Trương Mai lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Rất cảm ơn anh La Lang” – Thẩm Phương nói. Anh thật sự vui mừng, không chỉ đơn thuần vì đã môi giới thành công một ngôi biệt thự mà là vì anh còn có người vợ mà ngay cả vị tỉ phú này cũng phải khen ngợi. Anh như mở cờ trong bụng, còn ai có thể hạnh phúc hơn ta?
Trên đường về nhà, Trương Mai hỏi anh: “Anh ta mua ngôi biệt thự có giấy chứng nhận sân chơi gôn này bao nhiêu tiền?”
“Khoảng 680 nghìn đô”.
“Giàu nhỉ. Chỉ có điều em không thích hoa hồng này, em thích Mãn thiên tinh, em rất ghét hoa hồng và em cũng không thích ánh mắt anh ta nhìn em. Mắt như mắt cá nheo, thật đáng ghét. Anh không nhận thấy điều đó à? Anh ta còn khen em đẹp, xí, anh có thể đoán được đã bao nhiêu cô gái qua tay anh ta rồi không? Chắc chắn là một con dê không hơn không kém, em dám khẳng định như vậy”.
“Nhưng anh ta nói mình là một đôi vợ chồng đẹp đôi. Anh chẳng thấy ghét anh ta ở điểm gì cả” – Thẩm Phương nheo nheo mắt và nhìn ra phía xa. Họ ngồi ở hàng ghế sau của xe taxi, 33 đóa hoa hồng trong tay Trương Mai lắc lắc như 33 đôi môi kì dị của 33 phụ nữ.
Nghĩ đến đây Thẩm Phương thấy hết sức phấn khởi, khi xe taxi về gần đến nhà tự nhiên Thẩm Phương muốn đi bộ một lát vì chẳng còn mấy bước nữa là đến nhà anh. Anh bảo anh lái xe dừng lại và trả tiền xe rồi một mình rảo bước về phía trước. Anh làm ở công ti bán vật liệu xây dựng 4 năm nhưng công ti cũng không phân nhà cho anh, từ khi bỏ việc đến làm nhân viên môi giới biệt thự ở công ti Hi Cách đến nay, anh đã mượn tạm căn hộ nhỏ của công ti để cả nhà sống tạm ở đó.
Vừa đi Thẩm Phương vừa huýt sáo bài “Ngọn núi Tử Sơn cao cao”. Gió phả vào mặt anh nhưng anh cảm thấy rất ấm áp. Hai hàng biệt thự vẫn đứng sừng sững san sát ở hai bên đường. Sống ở đây đều là những người có tiền, nhưng không hiểu tại sao bốn xung quanh lại yên tĩnh thế nhỉ? Tại sao không có một người nào. Cũng có thể một ngày nào đó ta cũng sẽ có một ngôi biệt thự, nhưng hiện tại thì chưa thể. Nhìn những ngôi biệt thự hào hoa đồ sộ nhưng lại im lìm như những ngôi mộ đó, lòng Thẩm Phương trào lên những suy nghĩ khó tả. Chúng rất quen thuộc với anh, nhà nào cũng có điều hòa, mỗi ngôi biệt thự đều có hai bộ điện thoại IDD, mỗi phòng đều có đầu dây điện thoại, có lò sưởi, 24 giờ có nước nóng, tất cả các thiết bị cung cấp nước đều lắp chìm, đường ống là thép không rỉ hoặc ống đồng, bốn xung quanh đều có hàng rào kiên cố, có thảm cỏ, có ăng ten thu phát kênh vệ tinh, sàn nhà làm bằng gỗ cao cấp, nhà vệ sinh còn có bồn tắm hơi. Đây chính là nội thất bên trong biệt thự, tất cả đều rất hào hoa, sáng loáng.
Tự nhiên anh nảy ra một ý nghĩ: anh muốn thử bước vào sân của các ngôi biệt thự đó xem sao. Chúng đều mới được xây xong nhưng vẫn chưa có người ở. Anh cảm thấy có gì rất lạ, vừa bước vào anh nhìn thấy có một bể bơi lộ thiên cực lớn nước trong vắt. Anh bước về phía bể bơi, vừa cởi quần áo anh vừa kẹp bó hoa Mãn thiên tinh trong mồm. Quần áo đã được cởi xong xuôi, Thẩm Phương nhảy xuống bể, nước rất lạnh vì bây giờ vẫn đang là mùa xuân nhưng anh không thấy lạnh lắm, thậm chí anh còn cảm thấy rất khoan khoái. Anh ngâm mình sâu xuống nước, chỉ thò mỗi chiếc đầu trên mặt nước, rồi anh bắt đầu khua đôi tay. Bó hoa Mãn thiên tinh cách mặt nước rất gần nhưng anh không để nước bắn lên nó. Anh vẫn kẹp nó trong mồm và bơi về phía giữa bể. Anh bơi từ đầu này đến hết đầu kia sau đó mới ngoi lên bờ và mặc quần áo đi ra khỏi khu biệt thự.
Rồi anh lại bước vào ngôi biệt thự khác, gió phả vào người anh rất lạnh nhưng anh vẫn ngân nga một bài hát, anh lại xuống bơi ở bể bơi khác, mồm vẫn kẹp chặt bó Mãn thiên tinh, hình như anh rất chắc chắn rằng mình sẽ không làm nó ướt. Cứ như thế anh bơi hết bể bơi này đến bể bơi khác, tất cả đều rất tĩnh mịch, mỗi lúc anh lại tiến gần về ngôi nhà đơn sơ của mình hơn. Có lúc anh còn dừng lại trên sân gôn và chơi vài đường, bốn xung quanh yên tĩnh đến mức dường như anh là chủ nhân của chúng, nhưng có phải đúng là anh hay không? Anh lấy đà và vụt mạnh gậy phát bóng, quả bóng bay đi rất xa, tất cả các dụng cụ chơi bóng, gậy cắm mốc, đài phát bóng và cả thảm có nhân tạo đều khiến anh cảm thấy hứng khởi. Sau khi mặc xong quần áo anh mới ra khỏi khu biệt thự, lúc này anh mới phát hiện ra rằng ít nhất mình đã bơi ở hơn 30 bể bơi của các ngôi biệt thự.
Hương thơm phảng phất của bó Mãn thiên tinh làm anh ngây ngất. Chắc chắn Trương Mai sẽ rất thích. Quay đầu nhìn lại anh vẫn thấy khu biệt thự tĩnh mịch đến lạ thường, chúng giống như những thành lũy cổ kính nhìn anh chăm chú, tự nhiên anh cảm thấy sờ sợ. Anh nhớ lại một tin mình đã đọc trên báo trước đây không lâu nói rằng: “Một người Nhật ở Mĩ vì không hiểu ngôn ngữ của người chủ ngôi biệt thự ở Mĩ nên đã đi nhầm vào thảm cỏ của ngôi biệt thự đó, kết quả là anh ta đã bị ông người Mĩ bắn chết. Nếu như mình đang bơi trong bể bơi, người chủ biệt thự bắn vào mình thì mình sẽ chết trong bể bơi ư? Nếu như thế thì Trương Mai sẽ không thể nhìn thấy bó Mãn thiên tinh này. Nhưng tại sao khu biệt thự đó vẫn không có người ở? Bởi vì không có những tay môi giới biệt thự cừ khôi hay sao?”
Nhưng cuối cùng anh đã về đến nhà, lúc này anh thật sự muốn nhảy cẫng lên. Anh đang cố gắng mường tượng ra vẻ mặt của Trương Mai sau khi nghe anh thông báo tin vui này. Nàng sẽ sà vào lòng anh và hôn anh tới tấp? Nàng sẽ khóc vì sung sướng? Anh bước lên căn phòng khá tồi tàn của mình, chỉnh đốn xong xuôi quần áo, cầm bó Mãn thiên tinh trên tay anh hắng giọng và bắt đầu gõ cửa.
Nhưng cửa vẫn hé mở, cửa không khóa. Anh đẩy cửa và bước vào nhà, vợ và con anh đều không ở nhà. Căn nhà không thấy có gì thay đổi, chỉ có điều có một mùi gì là lạ khiến anh linh cảm có gì bất ổn. Đó chính là dư âm biến đổi của cuộc sống. Anh tìm hết phòng này đến phòng khác, tất cả vẫn nguyên xi, chỉ có vợ và con anh đã biến mất. Mặt Thẩm Phương trắng bệch, anh tìm đi tìm lại, đến khi anh tin chắc rằng cuộc sống của anh đã có sự thay đổi gì đó. Bước ra ban công, Thẩm Phương nhìn ra phía xa, lại là những ngôi biệt thự trải dài, một không gian tĩnh lặng bao trùm lên tất cả. Rốt cuộc Trương Mai đã đi đâu? Bị bắt cóc hay có việc phải đi? Nhưng tại sao nàng lại không khóa cửa? Hay nàng đã có kế hoạch bỏ ta mà đi? Lẽ nào tất cả đều đã thay đổi rồi sao? Có thể nàng đã bước vào ngôi biệt thự to nhất của La Lang và trở thành chủ nhân của nó rồi chăng? Hay cuộc sống đã có cái gì đó khiến ta trở tay không kịp? Nàng đã đi đâu? Lòng Thẩm Phương rối bời, anh vắt óc cố nghĩ ra mọi khả năng nhưng anh tin chắc một điều là cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi, có cái gì đó khiến anh không thể chống cự được. Nó đã bắt đầu lặng lẽ đến bên anh.