← Quay lại trang sách

Cắt cỏ

Nếu như tôi đeo tai nghe và nghe các bài hát của ban nhạc LedZeppelin thì tôi sẽ không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác, tôi muốn nói là ngay cả tiếng chuông điện thoại réo trong phòng tôi cũng không thể nghe thấy. Còn tiếng chuông điện thoại đó tôi nghe được trong đoạn dừng giữa hai bài hát.

“A lô, xin chào” – tôi nói bằng giọng uể oải. Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Một lát sau, cùng với những âm thanh hỗn tạp, một cuộc nói chuyện đã vọng lại.

“… chúng ta sẽ xử lí nó trên thảm cỏ, tôi đã chuẩn bị hết dụng cụ rồi…”

“Sau đó thì sao?”

“…Sau đó chúng ta sẽ ném nó vào cống thoát nước, tôi đã tham quan chỗ đó rồi, cống thoát nước ở khu Lam Thiên…”

Đến đây thì âm thanh đó lại ngưng bặt, tôi giật nảy mình, lẽ nào họ đang nói về một vụ mưu sát người hay sao? Nhưng điện thoại giờ chỉ còn kêu tít tít.

Tôi cúp điện thoại để vào bếp nấu gói mì Nga lót bụng. Đang nấu thì tiếng chuông điện thoại lại réo vang. Tôi vội vàng chạy đến và nhấc lên nghe. Bây giờ thì lại là tiếng con gái.

“Sao vừa nãy anh không chịu nghe điện thoại của tôi? Tôi gọi cho anh ít nhất 50 lần, tại sao anh không nhấc?”

“Ai đấy?” – tôi ngạc nhiên.

“Có phải anh đăng quảng cáo trên báo mua và bán không? Anh nói anh là một công nhân chuyên cắt cỏ bằng máy, anh còn để lại số điện thoại này nên tôi mới gọi cho anh, tại sao anh không nhấc máy?”

“Tôi có đăng quảng cáo gì đâu, chắc cô gọi nhầm rồi”.

“Không thể”, đầu dây bên kia đọc liền đoạn quảng cáo cho tôi nghe, đúng là những thông tin cá nhân của tôi, số điện thoại cũng là số của tôi.

“Cô đợi cho một lát, tôi đang nấu mì, tôi phải nhấc nồi ra đã”. Rồi tôi vội vàng chạy vào tắt bếp và lại quay ra ngay.

“Cô là ai?” – tôi hỏi cô ta. “Giọng cô nghe hay lắm nhưng rất tiếc tôi không phải là thợ cắt cỏ. Tôi là nhà thiết kế nội thất, tôi đang nấu mì để ăn. À, vừa nãy tôi có nghe thấy một cuộc đối thoại, họ nói sẽ xử lí một người ở khu Lam Thiên đấy…”

“Chính tôi đang ở khu Lam Thiên đây!” đầu dây điện thoại bên kia gắt gỏng: “Tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi sẽ đi báo cảnh sát”. Rồi cô ta cúp ngay điện thoại.

Tôi bê bát mì ra, cho muối, tương cà chua, bột thịt và cả ít dưa muối vào. Bữa sáng của tôi bao giờ cũng là sự kết hợp giữa truyền thống và phương Tây. Hiện giờ tôi đang sống một mình, cô bạn gái đã bỏ tôi cách đây một năm, vì thế bữa sáng của tôi thường là mì, sữa, cháo mạch, cà phê, ngoài ra còn có trứng ốp-lết. Nhưng sáng nay thói quen của tôi đã bị đảo lộn vì những cú điện thoại không đầu không đuôi. Chuông điện thoại réo đến mấy chục lần. Tôi có nuôi một con cá sống ở vùng nhiệt đới, nó rất dị ứng với tiếng chuông điện thoại, bể cá lại đặt ngay bên máy điện thoại, chắc vì không chịu được tiếng chuông ồn ào nên nó đã chết. Đầu tiên là nghe vụ mưu sát ai đó, sau đó lại là vụ cắt cỏ, những cuộc nói chuyện không đầu không đuôi đã khiến tôi không hiểu đâu vào đâu nữa. Mà cô gái đó lại chính ở khu Lam Thiên, không biết liệu có chuyện gì đang đợi cô không nhỉ?

Tôi cũng hơi sốt ruột, qua giọng nói tôi đoán đó là một cô gái khá xinh đẹp, liệu cô ấy có sao không nhỉ? Biết đâu có một âm mưu nào đó đang rình rập cô thì sao? Không biết tôi có nên làm thử một lần thợ cắt cỏ không nhỉ?

Và rồi tôi đã được làm một lần thợ cắt cỏ. Sáng hôm sau, tôi mua một chiếc máy cắt cỏ và bộ quần áo bảo hộ màu cà phê, chọn chiếc mũ chơi bóng chày và tấm bản đồ nội thị và bắt đầu tìm địa chỉ của khu Lam Thiên để chuẩn bị lên đường.

Lam Thiên là khu chung cư cao cấp, vừa nhìn thấy người dân đi qua đi lại là tôi đã nhận ra điều đó. Họ ăn mặc rất chỉnh tề, phần lớn đều có xe riêng. Đáng lí ra những khu như thế này phải có lao công phụ trách cắt cỏ mới đúng. Khi đến nơi tôi mới thấy đúng là cỏ mọc khá um tùm. Hóa ra do có mâu thuẫn nên công ti phục vụ ở đây đã bị các chủ hộ cắt hợp đồng.

Tôi còn đang suy nghĩ không biết nên bắt đầu từ đâu, thực ra mà nói vừa nghe thấy tiếng cô bé đó là tôi đã mê ngay. Một giọng nói rất dễ nghe, nếu như chủ nhân của giọng nói đó gặp bất trắc gì thì tôi thật sự không hề mong muốn. Hơn nữa nửa năm nay tôi cũng chẳng có việc gì làm, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn thích thảm cỏ, giả dụ có phải làm một anh thợ cắt cỏ thì tôi cũng vui lòng, ngày ngày được tiếp xúc với những thảm cỏ xanh rờn không phải là rất thú vị hay sao?

Tôi quyết định sẽ bắt đầu làm từ khu A. Khu Lam Thiên được chia làm bốn khu nhỏ: A, B, C, D, có hai khu chính là khu chung cư cao tầng và khu biệt thự, toàn bộ được thiết kế theo kiểu của Đức, Hà Lan, Thụy Sĩ, tất cả đều được lợp ngói đỏ, rất bắt mắt. Đây là khu nhà ở của những thị dân có tiền, nhưng tại sao một khu vực như vậy lại không có công nhân chăm sóc cỏ, lại còn có cả người muốn xử lí người khác để quăng xuống cống thoát nước?

Đúng vậy, từ trước tới giờ tôi đã bao giờ làm công việc cắt cỏ này đâu, vì thế lúc mới làm tôi cũng thấy ngượng tay. Trông tôi giống như ông thợ cắt tóc lóng ngóng mới bước vào nghề, bãi cỏ bị tôi cắt nham nham nhở nhở, nhưng chỉ lát sau tay nghề tôi có vẻ lên khá nhanh. Tôi say sưa cắt, mấy chị phụ nữ còn gọi tôi dừng tay uống nước. Thấy vậy tôi liền dừng tay và ung dung bước vào một căn hộ. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy phòng khách rộng như thế, ngay cả bếp, tủ lạnh cũng đều rất rộng lớn, đương nhiên là trong đó còn có những loại đồ uống cao cấp như xi rô lựu, xi rô nho Mĩ, xi rô trúc núi của miền Nam. Mọi người nhìn tôi với vẻ hiếu kì và hỏi tôi từ đâu tới. Tại sao lại đến khu vực này cắt cỏ? Đến để làm từ thiện hay sao? Mặc cho họ hỏi, tôi chỉ cười mà không đáp.

Nếu như cuộc sống của bạn không bao giờ có ước mơ, mong chờ thì quả là phiền hà, ít nhất tôi cũng từng có một năm như vậy. Cô bạn gái trước đây của tôi là một vận động viên leo núi, còn tôi thì thì hoàn toàn ngược lại, tôi rất sợ cao, chỉ cần nói thế là cũng đủ để bạn hình dung tính cách của hai chúng tôi. Hơn một năm trước đây cô bạn tôi muốn đi leo một ngọn núi nhỏ ở khu vực núi Himalaya, trước khi xuất phát nàng đã nói lời chia tay với tôi. Đúng ra mà nói nếu tôi yêu nàng thì tôi phải mong ngóng nàng quay về mới đúng, nhưng tôi lại có một linh cảm rằng nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Đương nhiên ý tôi không phải nói nàng gửi thân mình nơi núi tuyết mà là nói nàng sẽ không bao giờ quay lại với tôi, chắc chắn nàng sẽ kết đôi cùng với một người đàn ông không sợ cao – có thể là một vận động viên leo núi có cùng ý chí, sở thích như nàng, có thể là vận động viên nghiệp dư cũng không sao. Sau khi nàng đi, tôi không còn mong đợi gì ở cuộc sống nữa, mãi cho đến ngày hôm qua khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô bé trong điện thoại, tôi mới thấy mình lại bắt đầu có được niềm mong chờ mới.

Tôi rất mong được gặp cô bé đó. Tôi nhất định phải gặp cho bằng được chủ nhân của giọng nói trong trẻo đó. Mỗi khi về đến nhà là tôi lại mong ngóng có điện thoại gọi đến, nhưng mỗi khi nhấc điện thoại thì không là tiếng giục nộp tiền ga, tiếp thị bảo hiểm thì cũng là mấy lời giới thiệu bạn đời của câu lạc bộ bạn trăm năm lãng nhách – cũng không biết từ bao giờ tôi bị lọt vào mắt xanh của các câu lạc bộ độc thân, mấy vị phụ trách ở đó thi nhau gọi điện vận động tôi gia nhập hội nhưng tôi chẳng bao giờ muốn mình bị tiếp thị như một món hàng.

Ôi, nếu như được làm một người cắt cỏ có việc làm suốt đời thì cũng là một công việc thú vị đó chứ. Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng lui tới khu Lam Thiên cắt cỏ vì cuộc sống của tôi đã có mục tiêu mới. Tôi mong mỏi được gặp nàng, vả lại biết đâu tôi có thể ngăn chặn được âm mưu mưu sát nào đó thì sao. Tôi cứ miệt mài làm việc, cũng có thể họ không định giết người nữa. Và rồi một hôm tôi đã lại nhận được điện thoại của cô bé.

“Cảm ơn anh, anh chàng đội mũ bóng chày ạ, anh đã cắt giúp tôi cỏ trước cửa nhà tôi rồi, cảm ơn anh”.

“A lô, a lô” tôi đoán cô bé sẽ cúp điện thoại, “Tôi đã cắt cỏ trước nhà cô? Cô ở nhà nào vậy? Nói cho tôi biết, tôi sẽ đến thăm cô”.

“Nếu như tôi không nói cho anh thì sao nào?”

“Thì tôi cứ tiếp tục cắt, cắt cho đến khi nào hết cỏ thì thôi”.

“Nhưng rõ ràng anh không phải là thợ cắt cỏ, tôi đã nhìn thấy điều đó, chính vì thế mà tôi rất ngại để anh làm. Chỉ có điều tôi không thể gặp anh vì tôi rất lạnh”.

“Rất lạnh? Rất thờ ơ? Rất lạnh nhạt ư?”

“Không, không, người tôi cơ. Trước đây một năm tôi mắc phải một căn bệnh kì lạ. Toàn thân tôi cứ lạnh cóng lên, lạnh như tuyết Bắc Cực, không ai dám lại gần tôi cả”.

“Không, tôi có thể lại gần em”. Đột nhiên tôi có cảm giác mình đã yêu cô bé, “Tôi có thể lại gần em”.

“Anh đừng đến, đừng cắt cỏ nữa”. Cô bé đã cúp điện thoại.

Chắc chắn cô bé đã theo dõi tôi trong lúc tôi cắt cỏ. Tôi đã cắt hết cỏ khu A và khu B, chắc chắn cô bé chỉ ở một trong hai khu này thôi. Cô bé đang ốm, không có người đến cắt cỏ, chắc chắn cũng sẽ không có người giúp cô các việc khác.

Tôi vẫn tiếp tục làm công việc cắt cỏ của mình, làm việc gì cũng phải làm đến cùng. Tôi quyết tâm sẽ cắt hết số cỏ trong khu Lam Thiên. Trong thời gian đó, cô bé không còn gọi điện cho tôi, tôi chỉ mong được gặp cô bé.

Lần này thì đúng là tôi đã mệt thực sự, vừa ngồi trên cầu thang tôi vừa lau mồ hôi. Máy cắt cỏ đã được thu dọn gọn gàng, lúc này đây nó như chú chó chăn cừu ngoan ngoãn nằm dưới chân tôi. Tôi uống lon nước Thang Lực và quyết định sẽ rời khỏi chốn này. Có thể sẽ chẳng có cô bé nào, có thể cũng chẳng có vụ mưu sát nào, chỉ có một khu chung cư ngổn ngang với những đám cỏ mọc um tùm. Nhưng hôm nay tôi đã cắt dọn gọn gàng sạch sẽ, tôi đã có thể rời khỏi nơi này.

Đúng lúc tôi chuẩn bi rời khỏi khu Lam Thiên thì một cô bé mặc bộ quần áo trắng vừa trước một ngôi nhà ở khu A vừa nở nụ cười tươi và vẫy tay chào tôi, tôi liền rảo bước đến bên cô bé, tôi tin chắc đó chính là người đã gọi điện thoại cho tôi.

“Anh có ăn mì Ý không? Tôi đã nấu xong xuôi rồi”. Và cô kéo tay tôi lôi ngay vào nhà.

Quả đúng là tay cô bé rất lạnh, lạnh như đá. Cô bé không hề lừa tôi, một năm trước đây bố mẹ cô bé đã chết trong một vụ tai nạn giao thông, từ đó người cô bé trở nên lạnh cóng, cô không thể ăn đồ nóng, tất cả đồ ăn phải để trong tủ lạnh, để cho lạnh thì cô mới ăn được, đây đúng là một kì tích. Chỉ có điều cô bé vẫn rất khỏe mạnh, chỉ trừ việc không thể ra ngoài còn các việc khác vẫn làm bình thường.

Chúng tôi đã yêu nhau.

Nhưng trở ngại lớn nhất là người nàng lúc nào cũng lạnh như đá. Hồi đầu mới yêu nhau lúc nào tôi cũng phải mặc loại áo vét cực dày giữa mùa hè. Tôi quyết tâm sẽ làm cho thân nhiệt của nàng trở về bình thường. Tôi biết để làm được điều này cần phải có thời gian, tất cả những thứ không dễ gì với tới đều cần phải có thời gian. Tôi sẽ dùng sự kiên nhẫn của mình để giúp người yêu tôi có thể quay trở về với cuộc sống bình thường.

Tất cả những chỗ cô bé hay tiếp xúc đều bị đóng băng, chính vì thế căn phòng rất lạnh. Ban đầu tôi dùng đá trong tủ lạnh để xoa tay cho nàng, sau đó tôi lại mát xa mặt cho nàng. Không phủ nhận rằng nàng rất xinh, chỉ có điều hơi xanh xao, hơi gầy, và điều đáng sợ nhất là xung quanh người nàng rất lạnh. Nàng đi đến đâu, chỗ đó sẽ lập tức đóng băng, bạn nghĩ sẽ thấy điều đó đáng sợ đến mức nào.

Nhưng tôi không sợ vì tôi đã yêu nàng, vì tôi đã cắt hai tháng cỏ, vì nhờ có nàng tôi mới lấy lại được niềm tin đối với cuộc sống, tôi quyết tâm sẽ làm cho thân nhiệt của nàng trở về bình thường.

Đôi lúc chúng tôi cũng ôm nhau một lát và tất nhiên là sau lần đó lần nào tôi cũng suýt bị đóng thành băng nhưng tôi vẫn ôm thật chặt, thật chặt để truyền hơi ấm cho nàng.

Mặc dù sống bên cạnh cô người yêu người lạnh cóng nhưng trái tim tôi lại luôn nóng rực. Quả là kì lạ bởi đôi lúc cuộc sống lại có sự trái ngược khó lí giải, tôi có tính sợ cao thì lại gặp cô người yêu thích leo núi, trái tim tôi lúc nào cũng nóng rực thì lại gặp cô người yêu người lúc nào cũng lạnh cóng. Cuộc sống quả là khó lí giải.

Nhưng đúng là bệnh tình của nàng ngày một thuyên giảm vì có tấm lòng ấm áp của tôi sưởi ấm, chở che. Cơ thể nàng ngày một ấm hơn. Nàng ngày càng ấm hơn, quá trình này diễn ra rất chậm, giống như cảnh tuyết xuân tan dần. Và rồi kì tích đã xảy ra, ngay cả tôi cũng không dám tin rằng đó là sự thật.

Đám cỏ ngoài sân lại bắt đầu mọc um tùm, tôi lại bắt đầu đội mũ chơi bóng chày để cắt cỏ. Còn nàng thì ở nhà để nấu mì Ý cho tôi ăn. Cơ thể nàng đang hồi phục theo từng ngày. Bắt đầu từ mùa hè năm ngoái đến mùa thu năm nay tôi cứ miệt mài cắt tỉa thảm cỏ và cũng không phát hiện ra vụ mưu sát hay ném người trong cống thoát nước nào cả. Liên tục có người làm việc quanh thảm cỏ thì ai dám đến đó giết người? Hơn nữa điều quan trọng là thân nhiệt cơ thể người yêu tôi đã trở lại bình thường khi có trận truyết đầu tiên phủ đầy trên bãi cỏ, nàng đã trở lại bình thường như tôi.

Chúng tôi vừa ghì chặt lấy nhau và dành cho nhau nụ hôn thắm thiết, tôi ghé sát vào tai nàng hỏi thầm: “nếu như anh không đến cắt cỏ thì em sẽ thế nào?”

“Thì em cứ đóng băng như vậy, đến một ngày nào đó em sẽ biến thành tảng băng thực sự”.