Dân ghiền bản đồ
Thành phố trên bản đồ là thành phố được trải dài trên mặt bằng. Không gian của thành phố đã bị thu nhỏ lại và được chia thành các khu vực có màu sắc khác nhau, đường giao thông, khách sạn, khu dân cư sẽ được dùng các kí hiệu khác nhau để hiển thị. Nếu như bạn đi vào một thành phố mà bạn không hề hiểu về nó thì bạn cần phải có một tấm bản đồ, khi đó bạn mới có thể ung dung bước vào.
Bản đồ thành phố và tất cả các bản đồ khác đều là một câu thần chú, câu thần chú đó chính là “vừng ơi, mở ra”, tuy nhiên cũng có trường hợp có người có bản đồ trong tay nhưng vẫn bị lạc phương hướng, rất nhiều người cho rằng có thể xem bản đồ để đi vào trung tâm thành phố nhưng chắc rằng anh ta sẽ bị lạc sâu hơn.
Thế còn dân ghiền bản đồ thì sao? Chắc chắn họ phải là những tay trinh thám cừ khôi. Từ mặt bằng của thành phố anh ta có thể khôi phục lại một không gian ba chiều hết sức phức tạp, khi vào thành phố anh ta có thể tìm những thứ mà mình muốn, nhưng rốt cục là anh ta muốn tìm cái gì?
Đàm Phố Hùng là tay chơi bản đồ có tiếng. Đó là một thanh niên có dáng người cao, mới 33 tuổi và chưa lập gia đình. Sau khi tốt nghiệp đại học anh bắt đầu đảm nhiệm công việc đứng ở các bùng binh trong thành phố để điều khiển giao thông. Nhưng rồi vì quá chán ngấy những âm thanh chói tai của xe cộ qua lại nên anh đã xin vào thư viện để làm nhân viên quản lí sách trong kho. Giờ thì anh đã có thể sống một cuộc sống yên tĩnh, đây là điều anh mơ ước từ bấy lâu nay. Anh đến cái thành phố ồn ào và tấp nập này cũng chỉ mong có được một cuộc sống tĩnh lặng, êm ả.
Khi được làm bạn với sách vở thì anh có thể an tâm làm một người chơi bản đồ. Anh đã sưu tập rất nhiều bản đồ ở các thời kì khác nhau. Ngay từ thời học cấp ba anh đã thích chơi bản đồ, đối với anh, bản đồ là thế giới, chỉ cần có một tấm bản đồ, mặc dù bạn vẫn đứng nguyên tại chỗ nhưng bạn sẽ được chu du đến vùng đất đó, bạn có thể hiểu được vùng đất đó vì bạn đọc hiểu được các kí hiệu, đọc hiểu được các nội dung cấu thành nên nó, bạn đi vào thế giới đó sau đó lại đi ra.
Đàm Phố Hùng mở tất cả các loại bản đồ mới và cũ ra, đó là các tấm bản đồ thành phố. Mỗi một thành phố lớn ở Trung Quốc đều có bản đồ riêng của mình, còn các loại bản đồ tỉnh, bản đồ quốc gia lại được in thành quyển. Mỗi khi ngắm các tấm bản đồ thành phố này, anh có cảm giác như mình được đặt chân đến đó. Nhưng điều quan trọng là anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ có tâm hồn anh đang hoạt động. Dựa vào bản đồ anh hoàn toàn có thể sống một cuộc sống khác.
Nếu nói chính xác thì ban đầu Đàm Phố Hùng dùng bản đồ để hồi ức lại, để tiến hành một cuộc sống với khả năng khác. Thời còn đi học, anh từng có cảm tình với ba cô gái, giờ đây ba cô gái này đang lẩn trốn trong các tấm bản đồ trải trước mắt anh. Cả ba cô gái này đều có chung một đặc điểm, họ đều là những người năng động, họ giống như đàn chim di cư đi hết thành phố này đến thành phố khác. Về điểm này thì anh khó có thể tưởng tượng (anh vốn không sưu tầm bản đồ nước ngoài), anh thường xuyên ngồi một mình và tưởng tượng cuộc sống của ba cô bạn gái ở các thành phố đó, dần dần, hình ảnh ba cô bạn gái đã lần lượt hiện ra trong trí tưởng tượng mơ hồ của anh. Họ lần lượt xuất hiện trong đầu anh, họ rảo bước trên phố, họ làm việc, họ chuyện trò với mọi người, họ đi mua sắm, họ ngủ. Và anh còn nhìn thấy tương lai của hai cô bạn gái, họ đều đã lấy chồng, cuộc sống của họ khá êm đềm hạnh phúc, từ đó họ như những chú chim đã xây xong tổ chỉ chuyên tâm chăm lo cho tổ ấm của mình và sống cùng với người đàn ông khác (tại sao không phải là anh!).
Anh đã nhìn thấy những hình ảnh đó trong những tấm bản đồ. Điều này khiến anh hết sức đau khổ vì anh cảm thấy mình rất cô đơn. Anh đã yêu họ trong ba thời điểm khác nhau nhưng vì vẫn chưa gặp duyên gặp số nên anh đã lần lượt mất họ. Nhưng anh vẫn rất nhớ họ, đặc biệt là trong những năm tháng làm cảnh sát giao thông, anh lại càng nhớ da diết những năm tháng học đại học. Đó là thời gian vô tư, sôi nổi, đầy nhiệt huyết của anh. Sau khi nhìn thấy kết cục của hai cô bạn gái, anh lại tìm thấy cô bạn gái thứ ba. Cô vẫn như chú chim non nhỏ bay nhảy hết thành phố này đến thành phố khác mà không biết mệt. Một điều đáng nói là cô bạn gái này đang sống ở cùng thành phố với anh.
Vì thế giờ đây sau khi đã xem một lượt các tấm bản đồ của rất nhiều thành phố, anh bắt đầu trải tấm bản đồ của thành phố anh đang sống ra, ngày nào anh cũng xem nó và mường tượng ra không gian ba chiều của nó, nó đang trải rộng trước mắt anh. Thành phố mà anh đang sống là một thành phố lớn, diện tích vài trăm ki lô mét vuông và nó vẫn đang không ngừng được mở rộng ra bốn phía. Anh xem xét kĩ càng những đám màu sặc sỡ in trên tấm bản đồ, chỉ hi vọng có thể tìm thấy bóng dáng cô bạn gái Tô Diệp của mình. Tô Diệp rất cao, hoạt bát, xinh xắn, rất có tài, cô học ngành kinh tế vì thế rất có khả năng cô đang làm việc trong ngân hàng hoặc các trung tâm chứng khoán trong thành phố. Nhưng liệu anh có tìm thấy Tô Diệp trong bản đồ hay không?
Anh đã tới một số khu vực trong thành phố, trên bản đồ, các khu vực này được kí hiệu bằng các màu sắc, nét gạch khác nhau, anh đang cố gằng tìm Tô Diệp và mong được gặp cô. Anh như chiếc bóng lang thang hết chỗ này đến chỗ khác, anh muốn tìm bằng được Tô Diệp. Nhưng thành phố này thực sự là quá rộng, bạn rất khó có thể gặp được một người quen trên đường.
Chính vì thế hầu như ngày nào anh cũng về tay không, điều này càng khiến anh chăm chú ngắm nhìn bản đồ khi màn đêm buông xuống. Anh nhìn chăm chú, mọi hình ảnh trên bản đồ dường như cũng bắt đầu hoạt động, có ánh sáng, có khói xe hơi, có những âm thanh ồn ào náo nhiệt, có tiếng lá cờ bay phần phật, có đường xá và dòng người đông như kiến đi lại tấp nập trên đường. Điều này khiến anh cảm thấy rất buồn. Do phải làm công việc liên quan đến thư viện nên bầu không khí chậm rãi, yên tĩnh ở đó đã khiến anh cảm thấy kim đồng hồ chạy chậm hơn bình thường, chính vì thế mỗi khi đi trên những đoạn đường đông đúc tấp nập, anh lại có cảm giác thời gian ở đây không giống như thời gian trong thư viện, một chỗ như ngưng tụ lại, rất chậm rãi, một chỗ thì nhanh như tên bay, “thời gian như nước chảy về xuôi”, thời gian như ánh pháo hoa không ngừng bay vụt khỏi cây pháo. Hai cuộc sống trong hai khoảng thời gian khác nhau ở cùng một thành phố đã khiến cho nhịp tim của anh đập bất thường.
Tuy nhiên, mơ ước của người thích chơi bản đồ là đi chứng thực không gian thực và không gian trên bản đồ, đi chứng thực những cái xuất hiện trên bản đồ và phát hiện nó trong thực tế. Ví dụ Tô Diệp – người con gái mà anh không thể quên được này cũng sống trong thành phố này nhưng tại sao anh lại không thể tìm được cô và sống bên cô?
Anh thấy mình cần phải sống với một người con gái, người con gái này phải là người con gái anh đã từng yêu. Anh thấy sẽ rất khó nếu như bây giờ mới bắt đầu tìm và yêu một cô gái lạ mà mình chưa từng quen. Mọi sự nhiệt tình đều sẽ bị tiêu hao, bạn tiêu hao bao nhiêu nó sẽ bớt đi bấy nhiêu. Trước kia anh đã tiêu hao một phần, chính vì thế giờ đây anh phải cố gắng gìn giữ những thứ mình chưa tiêu hao. Chính vì thế anh hạ quyết tâm tìm cho bằng được Tô Diệp.
Có thể Tô Diệp chỉ là một cái bóng, một tia chớp tồn tại trong kí ức của anh? Nàng không hoàn mĩ như anh đã tưởng tượng, nàng chỉ là một người con gái bình thường như bao người con gái khác, công việc của nàng có liên quan tới tiền bạc, các mối quan hệ của nàng với mọi người cũng hết sức phức tạp, vậy thì, có thực sự cần thiết phải tìm cho bằng được nàng không? – Vừa nhìn chăm chú tấm bản đồ anh vừa suy nghĩ mông lung.
Anh vẫn miệt mài đi tìm trong mọi ngóc ngách của thành phố. Một hôm, anh nghỉ chân và đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế đá trong công viên. Anh mơ thấy có rất nhiều chim tụ tập trên một cái cây, chúng tụ tập mỗi lúc một đông, tiếng vỗ cánh của chúng và tiếng xào xạc của lá cây đã hợp thành một bản hợp xướng tuyệt mĩ. Hình như anh chính là cái cây đó, nó đang không ngừng lớn lên. Khi tỉnh giấc anh thấy mấy bãi phân chim trắng đang nằm chềnh ềnh trên quần áo mình. Đang lúc lấy tay rụi mắt thì anh phát hiện ra có một cô gái đang ngồi cạnh mình.
Anh hơi bất ngờ vì anh vốn không quen cô gái trong khi cô lại nhìn anh chăm chú.
“Chúng ta về nhà đi” – cô gái nói.
“Cái gì? Cô nói gì cơ?”
“Chúng ta về nhà thôi. Em đã tìm anh khắp thành phố cả tuần nay, hôm nay mới tìm được anh”.
Anh liếc cô gái, một cô gái chừng 30 tuổi, làn da trắng mịn, gương mặt dễ thương, hình như anh là con trai cô gái, anh đã bị lạc đường. Cô gái có đôi mắt to tròn, u buồn, trên trán có vài nếp nhăn nhỏ.
“Cô quen tôi à?” Anh hỏi cô gái.
“Anh là chồng em, sao lại không quen. Mạc Phi, hay là anh đã mắc chứng bệnh hay quên rồi, anh điên rồi, bác sĩ nói có thể anh đã mắc chứng bệnh trầm cảm, em phải đưa anh đi viện khám mới được. Thôi mình cứ về nhà đã”.
Anh nhìn cô gái, đúng là anh cũng đang tìm một người con gái, giống như cô gái cũng đang tìm một người đàn ông, họ đang bị mất tích trong thành phố và trong bản đồ thành phố. Anh khẳng định mình không phải là người mà cô ấy muốn tìm, “Tôi là…” - anh giải thích.
“Anh là Mạc Phi” cô gái vội vã ngắt lời anh, “Thôi, thôi, mau về nhà với em”. Cô gái ngoắc tay anh đứng dậy, anh đành phải đi theo sau. Vừa đi anh vừa lấy tay gẩy những bãi phân chim xuống.
“Có thật tôi đúng là Mạc Phi không?” – anh hỏi cô gái với giọng nửa đùa nửa thật, cô gái nhìn anh với vẻ đầy lo lắng: “Em đã làm tổn thương đến anh, vì thế mà anh còn không nhớ cả tên của mình nữa”.
“Em làm tổn thương đến tôi?” - anh hỏi.
“Đúng vậy, em đã làm anh bị tổn thương vì em đến viện và bảo với bác sĩ rằng chồng em bị bệnh trầm cảm, nhưng anh lại cho rằng mình không bị bệnh gì, vì thế mà anh đã nổi trận lôi đình, anh đã bỏ trốn trước khi bác sĩ đến khám cho anh”.
Nói xong cô gái im lặng. Anh đã bị cô coi là chồng mình, anh đang đóng một vai hoàn toàn khác. Không hiểu sao có một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc, đẩy anh vào vai diễn đó. Anh không nói gì nhiều mà chỉ nghe cô gái nói, nói về cuộc sống của hai người. Anh đoán chắc cô gái này có vấn đề về tâm thần, nhưng cũng không phải, trông cô rất bình thường, mọi lời nói, cử chỉ rất bình thường. Anh đi theo cô lên xe buýt rồi lại xuống tàu điện ngầm, sau đó họ đã đi đến khu chung cư – nơi có nhà của cô gái.
“Chúng ta lại được quay về nhà” – vừa bước vào cửa cô gái đã tỏ ra hết sức vui vẻ. Vừa ngâm nga một bài hát, cô vừa thu dọn phòng ốc, pha trà, rót nước và cho cá vàng ăn, “anh không phải làm gì cả, anh động tay vào là hỏng bét mọi việc” – anh đang định bê mấy chiếc ghế thì bị cô ngăn ngay lại.
“Không, anh thu dọn phòng cho gọn” – anh vặn lại. Vai Mạc Phi được anh diễn khá xuất sắc.
“Thôi được, anh làm đi” – cô gái đành nhượng anh, “thôi em đi nấu cơm đây”.
Tất cả như trong phim đã chuẩn bị sẵn vậy, hai diễn viên cứ đối thoại với nhau làu làu. Họ ăn cơm, nói chuyện, dọn dẹp nhà cửa, xem ti vi, im lặng, hình như giữa hai người có một cái gì đó rất ăn ý, giống như họ là vợ chồng thật vậy. Màn đêm đã dần dần buông xuống, đã đến giờ đi ngủ, lúc này anh mới bắt đầu cảm thấy lo lo. Cô gái nhìn anh với vẻ tình tứ và kéo anh vào phòng ngủ, anh cố tình lảng tránh nhưng không được, anh bắt buộc phải ngủ với cô. Đêm đó đã diễn ra trong sự vội vàng, vụng về, anh ôm cô gái nhưng lại không có chút tình cảm nào với cô. Anh thấy mình hơi mềm yếu, cũng có thể là phụ nữ có một sức hút khiến anh không thể chống cự nổi nên anh đã đồng ý nhập vai diễn Mạc Phi chăng?
Sáng hôm sau anh sắm sửa đi làm, cô gái kéo vai anh với vẻ đầy lo lắng: “anh nhớ phải về nhà đó nhé”.
Anh gật gật đầu và đi xuống đất. Lại được đối mặt với sách vở, anh thở một hơi mạnh, hơi ấm của cơ thể cô gái vẫn đang lưu lại trên người anh, tất cả những gì xảy ra tối hôm qua đã khiến anh cảm thấy lo lắng. Anh lại mở ra những tấm bản đồ yêu quý của mình và phát hiện ra chúng đã trở nên mờ nhòe trong mắt, anh không thể nhận ra mình đã đến chỗ nào, gặp cô gái đó ở chỗ nào, đi bao xa đến nhà cô gái. Anh thật sự thấy lo lắng vì đang lúc anh cần tìm một cô gái trong thành phố thì lại bị một người phụ nữ khác đưa đến một căn nhà lạ và anh phải đóng một vai hoàn toàn khác. Được ở bên vô số những cuốn sách anh cảm thấy yên tâm được phần nào vì chúng chính là thế giới của anh, thế giới yên tĩnh ngoài đồng hồ. Nhưng anh cảm thấy như có cái gì đang phá vỡ sự yên tĩnh đó, chẳng hạn như anh đã đóng vai một anh chàng Mạc Phi nào đó và bước vào cuộc sống của anh ta. Lúc này anh mới nhớ ra anh không hề nhìn thấy một Mạc Phi nào trong phòng, tức không có tấm ảnh Mạc Phi nào trong nhà cô gái cả. Đúng là chẳng khác gì một trò ú tim, lẽ nào mình lại giống một người đàn ông nào thế ư?
Hết giờ làm, anh bước ra thư viện và đi xuống tàu điện ngầm để mặc cho tàu điện ngầm chở đi. Rồi anh lên đường và thấy mình đã quay trở về chỗ cũ, quay về nhà cô gái.
Anh bấm chuông, cửa bật mở, cô gái nhìn anh với vẻ hết sức vui mừng: “Chìa khóa đâu mà anh không mở cửa?”
Anh lúng túng: “…hình như mất rồi”.
“Anh lúc nào cũng mất nọ mất kia” - cô gái trách móc, điệu bộ trách móc của cô khá dễ thương. Anh bước vào phòng và thấy cơm canh đã nấu xong xuôi, bàn ăn còn thắp cả nến, có bít tết bò, sa lát và cơm rang, ngoài ra còn có cả rượu nho. Như ông chủ thực sự, anh ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn vừa chuyện trò với cô gái. Cô gái đang làm ở phòng bán vé của một công ti hàng không (qua lời chuyện trò của cô anh được biết), cô kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở cơ quan. Họ mỗi lúc một ăn ý hơn, ăn xong cơm cô gái bê bát đĩa vào rửa, còn anh thì ngồi trên sa lông xỉa răng, xem ti vi. Một lát sau, cô gái rửa tay sạch sẽ và ngồi sát vào anh và cùng xem ti vi.
Đây rõ ràng là những hình ảnh thường gặp trong một gia đình trẻ hiện đại, hôn nhân, tình yêu, tất cả sẽ quy tụ lại thành hình ảnh hai người vừa xỉa răng vừa xem ti vi một cách thoải mái – anh thầm nghĩ. Đột nhiên anh sực nhớ ra điều gì: “Album của mình để đâu nhỉ? Sao anh chẳng tìm thấy đâu cả!”
“Ở trong tủ đó thôi” - Cô gái đứng dậy đi lấy quyển album. Tim anh đập thình thịch, hai người vừa ngồi vừa xem ảnh. Anh phát hiện thấy anh chàng Mạc Phi chụp với cô gái trong ảnh khá giống mình, giống cả về dáng dấp, gương mặt, sắc thái. Cô gái vừa lật quyển album vừa nhắc lại những kỉ niệm cũ của hai người. Qua lời kể của cô anh được biết Mạc Phi là một bác sĩ, họ sống với nhau rất hạnh phúc. Từ những tấm ảnh anh được biết họ đã đi du lịch với nhau rất nhiều nơi, những điểm du lịch nổi tiếng của Trung Quốc hầu như họ đều đã đặt chân tới, ngoài ra họ còn đi cả Thái Lan, Xinh ga po, Nhật Bản, Hàn Quốc. Trong những tấm ảnh đó, lúc nào Mạc Phi cũng mỉm cười còn giữa đôi lông mày của cô gái lại luôn lộ một vẻ lo lắng. Anh vừa lật ảnh vừa nghe cô kể về cuộc sống của mình. Đêm đã khuya, họ chuẩn bị lên giường đi ngủ, đột nhiên có tiếng ai gõ cửa.
Đúng vậy, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Cô gái đi về phía cửa và ngó qua lỗ hổng nhỏ rồi nói khẽ với anh: “hình như thu tiền điện nước, kệ họ”.
Rồi họ bước vào phòng ngủ, chui vào trong trăn như đôi cá đùa rỡn dưới biển khơi và anh như con cá bị mất phương hướng. Trong giấc mơ anh mơ thấy những ánh sao đêm sáng lấp lánh như những viên kim cương, anh đã được quay về với thời niên thiếu, anh như con chim xanh bay lượn tự do trong màn đêm lấp lánh sao trời.
Kể từ hôm gặp cô gái, anh cảm thấy mình đang dần dần bước vào cuộc sống mới. Lúc đầu anh còn hơi lo lo nhưng càng ngày anh càng thấy thoải mái. Giống như anh đúng là anh chàng Mạc Phi vậy, anh có một cô vợ làm ở công ti hàng không, anh đã quen với việc đi làm, về nhà, ăn cơm, đi ngủ, anh đã dần dần nhập vai một cách thuần thục. Và anh cũng ngày càng có cảm tình với cô gái. Cô gái rất nhanh nhẹn, giỏi giang, biết lo lắng cho cuộc sống gia đình, rất có con mắt. Nhưng có lẽ cô đã mất trí, người đàn ông tên Mạc Phi kia đã làm tổn thương đến cô, bỏ cô mà đi và không bao giờ quay trở lại nữa. Trong lúc tìm Mạc Phi cô đã tìm thấy anh và bắt đầu sống cuộc sống mới với anh. Có lẽ cuộc sống có quỹ đạo và lô gíc riêng của nó, bất cứ một điều gì cũng có thể xảy ra khiến chúng ta không thể tưởng tượng nổi.
Anh ngồi trên ghế salon sau khi đã cơm no rượu say và ngẫm nghĩ, tối nào cũng vậy, đúng lúc họ chuẩn bị lên giường đi ngủ thì có người gõ cửa, lần nào cũng là cô gái ra ngó cửa và bảo là người kiểm tra công tơ điện nước, nhân viên tiếp thị, người thu mua đồng nát, ăn xin, dân trộm cắp, tóm lại là cô không mở cửa để người gõ cửa vào nhà. Anh cũng cảm thấy hơi kì lạ, cửa nhà vốn là tấm chắn an toàn nhất, một khi cửa đã mở thì cảm giác an toàn sẽ không còn nữa. Nhưng liệu ai là người gõ cửa vào thời điểm cố định trong ngày? Nếu như Mạc Phi quay về thì mình sẽ làm thế nào? Chính vì thế anh không hề mong tấm cửa kia bật mở.
10 ngày trôi qua, anh đã thay đổi hoàn toàn vị trí của mình và quyết định báo công an để đổi tên mình thành Mạc Phi. Tối hôm đó như thường lệ vẫn có người gõ cửa, chuông được bấm liên hồi, lần này anh đã đẩy cô gái và xông ra mở cửa.
Cửa bật mở, có ba bốn người đàn ông xông vào, vừa nhìn thấy cô gái họ liền chộp ngay lấy cô, một người mặc áo blu trắng hỏi anh: “anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy…”
“Cô ấy chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần đã 10 ngày nay, chúng tôi phải đưa cô ấy về ngay”.
Nếu như cô gái điên thật thì sao nhỉ…
Vừa nhìn cảnh các nhân viên mặc áo rét cho cô gái anh vừa hỏi chuyện ông bác sĩ. Cô gái khá khỏe mạnh, cô gạt ngã được cả mấy người đó. Nhưng một điều kì lạ là lúc này anh không hề có phản ứng gì vì đó là một cô gái điên, anh đã hiểu ra điều này vì thế anh mới không làm gì. Họ lôi cô gái ra cửa, cô gái nhìn anh vẻ đầy tuyệt vọng, một ánh mắt ai nhìn cũng phải rơi nước mắt, nhưng anh vẫn không nói gì vì đó là một cô gái điên, giờ thì anh đã biết được điều đó.
“Cô ta đã giết chồng mình, vì thế chúng tôi phải canh cô ta. Anh đúng là to gan thật, may mà chưa sao”. Vừa nói với anh, vị bác sĩ vừa đi nhanh ra cửa.
Một mình lang thang trên đường anh vừa nghĩ, ngày hôm nay anh đã đóng một vai khác, bước vào cuộc sống của người khác, và bây giờ anh lại thoát ra. Trông thấy có cô bé bán hoa bên vệ đường anh liền mua một bó hoa hồng và bật khóc. Anh có cảm giác mình đã yêu cô gái, yêu một cô gái điên đã giết chết chồng mình, ánh mắt cầu cứu da diết ban nãy vẫn bám lấy anh khiến anh bứt rứt không yên. Anh cũng thấy lạ là tại sao mình không cứu cô gái và cả hai cùng bỏ trốn. Anh thấy mình thật sự bỉ ổi, mềm yếu, đó chính là lí do khiến anh bật khóc. Về đến nhà anh đốt sạch tất cả mọi tấm bản đồ, anh không còn muốn làm một tay chơi bản đồ nữa. Vừa ngồi anh vừa cắn những cánh hồng đỏ thẫm và nhớ về cô gái điên, tiếng khóc nức nở mềm yếu của anh vẫn quanh quất đâu đây.