Phòng cấp cứu
Máy quay phim
Máy quay phim có thể di chuyển, hoặc cũng có thể được đặt cố định vào một nơi nào đó ví dụ đặt cố định vào góc trên trần nhà hoặc đặt giữa tường. Tóm lại, máy quay phim là một điểm nhìn, chủ yếu dùng để nhìn trộm bởi nhìn trộm vốn là đặc trưng chủ yếu của thời hiện đại. Mọi người ai cũng muốn tìm hiểu bí mật của người khác, bí mật lịch sử, bí mật Quốc gia, bí mật của nhân loại thậm chí những bí mật trên vũ trụ, do đó chúng ta phải đặt dụng cụ này trong phòng cấp cứu. Phòng cấp cứu là đơn vị trực thuộc trong bệnh viện nằm dưới tầng ngầm. Ngay cả những ngày nghỉ nó cũng không được nghỉ ngơi. Phòng cấp cứu là nơi chẩn đoán các bệnh nguy kịch, nó cũng là chiếc mô tơ chạy liên tục trong bệnh viện. Khi máy quay được dịch chuyển, chúng ta có thể nhìn thấy những cảnh bận rộn, từ phòng này đến phòng khác đâu đâu cũng thấy cảnh các thiên sứ chỉnh tề trong bộ áo blu trắng, họ đang phải tập trung trí tuệ, sức lực để đối phó với sự sống và c á i chết. Lúc nào họ cũng bị người nhà của bệnh nhân và các y tá vây xung quanh. Giường bệnh không nhiều, chỉ có vài chiếc, bệnh nhân nằm la liệt trên giường, có người đang trong cơn hấp hối, họ đang thở hổn hển, thậm chí còn định nhổ chai nước đang truyền, đương nhiên là bản thân anh ta rất mâu thuẫn khi làm việc đó. Trong phòng cấp cứu có ba nhóm người, ba quần thể. Một là, y tá, bác sĩ; hai là, bệnh nhân; ba là, người nhà và bạn bè của bệnh nhân. Đối với các y, bác sĩ, chúng ta có thể phát hiện ra rằng đại bộ phận trong số họ là các nữ bác sĩ, nữ y tá, họ mặc bộ đồ quần áo blu trắng, hầu như trong số họ tất cả đều đã làm mẹ. Khi máy quay lướt qua mặt họ, qua vài lần đổi cảnh chúng ta có thể nhận thấy nét mặt của những người này đều giống nhau, vì ai nấy cũng đều nghiêm nghị, điềm tĩnh, hờ hững, chai lì… giống như những chiếc mặt nạ được đúc từ một khuôn. Có thể thấy lạnh lùng là điểm chung của các khuôn mặt này. Đối với người bệnh mà nói thì trong suốt cuộc đời, họ rất hiếm khi có dịp đến phòng cấp cứu, nhưng đối với các y bác sĩ thì ngày ngày họ đều phải sống ở đây, họ đã quá quen với nỗi đau và cái chết, đối với họ, tất cả mọi thứ - thậm chí cả cái chết cũng không làm họ cảm thấy lạ lẫm, mủi lòng. Chính vì vậy, khi quay cảnh đặc tả người bệnh, sự khác biệt giữa bệnh nhân và y bác sĩ là rất lớn. Từng gương mặt lộ rõ vẻ thống khổ, lo sợ, hãi hùng, nóng lòng, sốt ruột, u ám, trầm tư. Các gương mặt đó là các tác phẩm tả thực phù hợp nhất, nếu lúc này có nhà điêu khắc ở đây, chắc anh ta sẽ chú ý đến điểm nổi bật này. Nhóm người thứ ba là các gương mặt của họ hàng, bạn bè của người bệnh, nét mặt của những người này rất kỳ lạ, có người lo lắng, ưu phiền, buồn bã, nhưng có người thì lại nhẹ nhõm, thản nhiên, bình tĩnh vui vẻ, bởi vì sự việc mà họ lo lắng nhất, dửng dưng nhất thậm chí mong muốn nhìn thấy nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Chỉ là nhân vật phụ nhưng họ cũng đều phải đến phòng cấp cứu. Nhưng tâm trạng của họ lại rất phức tạp, đa dạng. Ngoài ra, máy camera cũng có thể quay được những cảnh phóng to của một số máy móc trong bệnh viện, cảnh quay nhanh khi mũi kim đâm vào da thịt người bệnh, cảnh quay chậm, rõ ràng đến từng chi tiết khi chiếc bông gạc thấm đầy máu được ném vào thùng rác và cảnh các bác sĩ khám bệnh cho các bệnh nhân trong phòng. Người nhà bệnh nhân ngồi yên lặng trên chiếc ghế băng giữa sảnh lớn. Gương mặt họ giống như những nốt nhạc đứng yên ở đó. Âm cao vẫn là âm cao, âm thấp vẫn là âm thấp. Khi máy quay chuyển sang phòng điều trị, bệnh nhân ở đó đang kêu gào thảm hại, họ rên rỉ, thở hổn hển hoặc thầm thì nói chuyện. Phòng điều trị luôn luôn bận rộn, xe chở bình ô xy được đẩy ra đẩy vào, mọi người đi đi lại lại, b ệnh nhân nằm trên giường bệnh xoay người mạnh hay cựa mình một cách nhẹ nhàng, sự hợp tác, nghe lời hay chống lại của người bệnh đều có thể xảy ra. Máy quay lại tiếp tục di chuyển, nó đang quay cảnh ở phòng phát thuốc, có thể thấy rằng, mọi người trong phòng này là yên tĩnh nhất bởi ngoài việc phát thuốc ra, các nhân viên ở đây đều có thời gian cắt sửa móng tay, nói chuyện, đọc sách, trầm tư. Sau khi máy camera quay lướt vòng các phòng, nó có thể được đặt cố định trên bức tường nào đó. Nó được đặt cố định vào một vị trí, khi đó ống kính đứng yên, qua ống kính có thể thấy cảnh hoạt động của con người. Nếu đặt cố định máy quay trên tường trong phòng phát thuốc, qua ống kính có thể nhìn thấy rất nhiều cánh tay thò qua cửa kính và chìa đơn thuốc ra, các nhân viên phát thuốc sẽ nhanh chóng cầm lấy đơn thuốc và đi đến các tủ thuốc để lấy thuốc. Các động tác và các cảnh quay trong phòng phát thuốc hầu như không đổi, thông thường là có cánh tay đưa vào, sau đó người phát thuốc vào trong lấy thuốc, rồi phát thuốc. Trên tủ thuốc có đặt rất nhiều các bình, lọ, hộp thuốc. Trong phòng khám bệnh có một vị bác sĩ ngồi trên ghế, tất cả bệnh nhân phải ngồi ngoài chờ. Bác sĩ ngồi đối diện với bệnh nhân, chúng ta không nghe thấy họ nói gì, nhưng xem ra họ như đang bàn mưu tính kế, cũng có thể là họ đang trao đổi buôn bán. Cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết xong, bác sĩ sẽ viết lên mấy trang giấy, sau đó đưa đơn cho bệnh nhân, bệnh nhân cầm xong liền bước ra khỏi phòng khám. Nếu đặt máy quay trên tường trong phòng điều trị, chúng ta có thể nhìn thấy nhiều cảnh còn hấp dẫn hơn nhiều. Trong phòng điều trị, mọi cử chỉ, hoạt động của mọi đều tương đối mạnh, có người nằm, người ngồi, người đứng, có người còn đi đi lại lại. Nếu xem toàn bộ cảnh quay trong một ngày của phòng này, chúng ta có thể nhìn thấy liên tục có người được cáng vào, được đặt lên giường, sau đó có nhiều người vây quanh người đó, một lúc sau lại cáng người đó đi, sau đó lại có người khác được cáng, được đặt trên giường, rồi lại được cáng đi. Quá trình này giống như dây chuyền sản xuất lập đi lặp lại vô hạn, kéo dài, liên tục. Giống như binh lính trong trang trại được thay hết tốp này đến tốp khác, cảnh quay đó mãi chỉ có vậy, không thể thay đổi được, máy được đặt ở đó, mọi người đi đi lại lại như dòng nước chảy. Nếu đặt máy quay trên tường đối diện với cổng chính của phòng cấp cứu thì sẽ thấy cảnh giống như hai dòng nước chảy liên tục, một dòng người vào, họ vừa bước vào liền dừng ngay chân trước cửa nhìn bốn phía, sau đó mới tách ra, còn dòng người đi ra lại như bị hút bởi một thế giới bên ngoài nào đó ngoài cửa động, thoắt một cái liền biến mất tăm. Từ đó có thể thấy số lượng người ra vào phòng cấp cứu rất đông. Lần đầu tiên tôi đến phòng cấp cứu, cũng giống như những người khác, khi bước vào tới nơi tôi cũng nhìn ngó tứ phía rồi lảo đảo bước về phía trước. Tôi bị ốm, trong máy quay phim có thể nhìn thấy gương mặt thiểu não của tôi, do ống kính kéo gần lại nên mặt tôi biến dạng một cách nhanh chóng, mặt tôi phình ra, khi rời khỏi phòng thì hình ảnh tôi trên máy quay mới thu nhỏ dần.
Cảm giác và ánh sáng
Tôi bị cảm cấp tính, c ó sốt, tôi biết rất rõ điều n à y, trong đợt nghỉ khi đến phòng cấp cứu để kh á m tôi cảm thấy người lâng lâng, giống như đám mây đang bay lơ lửng trong phòng cấp cứu, đôi l ú c tôi có cảm giác m ì nh giống như cái cây bị chặt đứt rễ sắp đổ sụp xuống. Tôi mua sổ khám bệnh, lấy số sau đó kẹp phiếu khám bệnh vào cửa phòng khám số 1 rồi ngồi đợi.
Ánh mắt nhìn nhận sự việc của người bệnh rất độc đáo. Khi quan sát phòng cấp cứu tôi phát hiện ánh sáng chiếu trên tường và làm cho bức tường trắng ngả thành mầu xanh lam, gam màu lạnh này khiến tôi càng thấy lạnh hơn. Phần lớn bệnh nhân đều mặc quần áo tối màu, điều này càng khiến cho phòng bệnh mang bầu không khí của tù giam. Tự nhiên tôi có cảm giác những người xung quanh mình đều giống như các phạm nhân bị giam lâu ngày ở đây, họ ngồi từng hàng từng hàng ở đó, im lặng ngồi chờ đợi để được khám xét, tra hỏi.
Phòng cấp cứu gây cho người ta một cảm giác không mềm chút nào mà có phần hơi cứng. Các bức tường phẳng lì, các góc cạnh đều sắc thẳng, vuông vắn, không một đường cong, không đường lượn sóng. Có lẽ vừa có một cô gái xinh đẹp đi ngang qua, cơ thể của cô nhấp nhô như làn sóng gợn, nhưng do ánh sáng là một đoạn sóng màu xanh nên bạn không cảm nhận được sự ấm áp mà ngược lại có phần ớn lạnh.
Ánh sáng đều được chiếu sáng bởi bóng đèn nê-ông ban ngày khiến cả phòng sáng toát. Ánh sáng trắng chiếu vào tường và biến bức tường trắng thành màu xanh lam, có cái gì đó thật lạnh lẽo, một âm thanh không to không nhỏ cứ phát ra từ chùm sáng đó. Tôi nhắm mắt lại cố gắng không nhìn ánh sáng đó. Mỗi khi ánh mắt chạm vào chùm sáng trên ánh đèn là tôi lại thấy khó chịu, mỗi khi nhắm mắt tôi lại có cảm giác như có một đốm sáng mầu hồng xuất hiện, giống như nhãn cầu đang bị đốt cháy đau nhức dữ dội.
Đúng lúc này tự nhiên tôi nhìn thấy từ ngoài khênh vào một chiếc cáng, nằm trên cáng là một nạn nhân mặt mày be bét máu, mấy ông cảnh sát cùng bước vào.
“Nhanh, nhanh lên, đừng để anh ta chết. Cấp cứu nhanh!” một viên cảnh sát giục ông bác sĩ. Quang cảnh đang từ rất chậm rãi, thoắt một cái đã sôi động hẳn lên, một số người lao vào phòng cấp cứu, trong đó có xen lẫn cả các viên cảnh sát đang mặc đồng phục cảnh sát. Không khí vô cùng căng thẳng, mọi người ai cũng băn khoăn không biết nạn nhân được cảnh sát đưa vào cấp cứu là người như thế nào?
Tôi đứng dậy, tiến gần đến cửa buồng bệnh nhân và lách đám đông gắng nhìn vào bên trong. Anh ta vẫn đang nằm ở đó, bác sĩ cởi áo và bắt đầu khám cho anh ta. Vùng đầu của anh ta có máu, anh ta đang ở trong trạng thái hôn mê. Bác sĩ nói: “ Phải dùng máy xốc điện để xốc mạch tim đập thôi vì tim bệnh nhân ngừng đập rồi”. Các y tá vội lao đi lấy máy xốc điện tim đến và bắt đầu tiến hành kích điện. Người bệnh nằm trên giường bị điện kích đến nỗi nửa người như muốn nẩy lên, nhưng rồi bệnh nhân lại nhũn người xuống, điện kích vài lần nhưng không cứu được. Sau khi khám lại cẩn thận, một vị bác sĩ nói với viên cảnh sát: “Bệnh nhân đã chết rồi, thực sự là không thể cứu được nữa”.
Các viên cảnh sát đều rất buồn rầu. Họ nhờ các y tá đẩy bệnh nhân đi. Một vị cảnh sát nói với bác sĩ “Chúng tôi đang áp giải anh ta đến trại giam khác, không ngờ, trên đường đi anh ta đã nhảy xuống, đầu đập vào giải ngăn cách bên đường, đưa vào viện một lúc thì chết. Đề nghị bác sĩ viết cho chúng tôi giấy chứng tử để chúng tôi còn về báo cáo”.
Tất cả các bác sĩ ở đây đều là nữ, họ làm thủ tục theo đúng quy trình. Một người bị chết ngay trong phòng cấp cứu, mọi người bàn tán xôn xao khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Viên cảnh sát nhìn mọi người xung quanh rồi nói:“Tránh ra nào, một người chết có gì phải ngó nghiêng đâu? Mọi người cũng muốn chết trong phòng cấp cứu này hả?” Nghe thấy thế, các bệnh nhân sợ quá liền giải tán ngay, tổng cộng có bốn viên cảnh sát, lưng họ có đeo chiếc roi cảnh sát được làm bằng cao su, họ nhìn chằm chằm vào mọi người. Xem ra họ không phải là cảnh sát giao thông mà là cảnh sát quản giáo tù nhân. Rồi họ rời khỏi bệnh viện một cách nhanh chóng. Họ sẽ không còn đếm xỉa gì tới xác chết đó nữa.
Một người đem xe đẩy đến, thi thể bệnh nhân được đậy bằng tấm vải trắng, y tá đẩy xe chở tử thi ra khỏi phòng cấp cứu đi ra, tôi lại trở về ghế của mình, ánh sáng trong phòng tự nhiên sầm xuống.
“Lại chết một người nữa”
Bên cạnh tôi là một ông già đang lẩm bẩm. Tôi nhìn một thoáng và thấy ánh mắt ông già rất thản nhiên yên lặng.
“Lẽ nào ngày nào phòng cấp cứu cũng có người chết?” Tôi hỏi bằng giọng bất an.
“Ngày nào cũng có người chết, mấy ngày hôm nay đều có người chết. Ngày nào tôi cũng đến đây tiêm, cả ba ngày nay đều nhìn thấy người chết. Hôm đầu tiên là một cô gái, cô ấy nhảy từ trên lầu xuống do bị thất tình. Tôi nhìn thấy xác cô ta mềm nhũn ra, mềm như bún. Tôi đoán chắc xương cô ta đã bị dập hết, vỡ thành từng mảnh nên mới không thể nâng được cô ta dậy. Còn hôm qua là một ông già bị chết, ông già đi đường bị bọn cướp nó cướp đồ, chúng dùng gậy đánh vào đầu, không những thế chúng còn đâm mấy phát dao, chắc phổi của ông ta cũng bị đâm nát. Mồm ông ta phun ra toàn máu và nước bọt, bọt dính đầy quanh mép”.
“Lúc nào chẳng có người chết, ngày nào trong thành phố cũng có người chết, làm sao có thể tránh được”. Tôi nói.
“Anh bị bệnh gì?” Ông già quay người sang hỏi tôi khiến tôi giật thót mình, cứ như ông ta đang hỏi một người sắp chết”.
“Hình như là cảm, còn cả sốt nữa”.
“ Cẩn thận đấy, gần đây đang bị dịch tả, bệnh dịch hạch đang lan rộng ở một số nơi trong thành phố. Cậu còn trẻ, phải chú ý đấy nhé”. Ông già nhìn tôi với ánh mắt sáng quắc.
“Hoa mắt, nên tôi không thể nhìn thẳng được vào ánh đèn, ánh đèn chiếu làm tôi càng hoa mắt. Nhưng ở đây, tôi nhìn những ánh đèn này thì không sao cả. Tôi chỉ cần tiêm một mũi là đỡ ngay. Tôi chỉ hơi chóng mặt thôi.”
Chúng tôi không nói thêm gì nữa. Lát sau đến lượt tôi vào khám, đúng lúc này tôi trông thấy có hai người say rượu từ bên ngoài bước vào, trong đó có một người đang khóc, trên tay anh ta dính đầy máu. Anh ta rên rỉ: “ Tay tôi bị gãy bác sĩ ơi...”. Mặc dù đã có người dìu anh ta, nhưng anh ta vẫn nghiêng ngả đứng không vững. Họ kêu ầm ĩ và lao nhanh vào phòng điều trị.”
Âm thanh
Lúc này đã đến lượt tôi vào khám. Vừa bước vào tôi liền cảm nhận được ngay cái ấm trong phòng có lò sưởi, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với vị bác sĩ chừng hơn 30 tuổi, mắt đeo kính, gương mặt trắng trẻo.
“Chắc tôi bị cảm, mấy hôm trước bị trúng gió”. Tôi nói.
Chị ta hỏi tôi mấy câu, dùng máy nghe tim phổi và kiểm tra lưỡi. Bác sĩ còn bảo tôi há miệng ra để kiểm tra họng. Trước đây tôi đã khám kiểu này rồi, hôm nay cũng lại khám như vậy. Sau đó bác sĩ lại bắt tôi cặp nhiệt độ vào nách về ngồi sang một bên, tôi hỏi nhẹ nhàng: “Tôi không sao chứ bác sĩ?”
Vị bác sĩ vẫn từ từ chậm rãi: “Không chết được đâu! Từ sau đừng có đến khám ở phòng cấp cứu nữa nhé. Bệnh như thế này, mai ban ngày đến phòng khám thường là được. Người tiếp theo!” Rồi vị bác sĩ ấn ngay nút chuông ở trên bàn để gọi bệnh nhân khác vào khám.
Tôi ngồi sang một bên, một bệnh nhân khác bước vào khám. Đó là một bệnh nhân bị bỏng, xem ra bệnh nhân này đã đến khám từ hôm qua. Vừa bước vào là chị ta bảo bác sĩ kê đơn thuốc cho.
Tôi ngồi ở đó và có cảm giác như bệnh tình của mình càng nặng hơn. Tôi ngửi thấy mùi cao su trong phòng cấp cứu của bệnh viện, tôi có cảm giác đây chẳng khác gì lò mổ thịt, tôi đang bị đối xử một cách lạnh nhạt. Tại sao thời đại này bệnh viện lại biến thành cỗ máy lạnh lùng thiếu tình người đến vậy. Đang băn khoăn tự hỏi thì tự nhiên tôi có cảm giác như nghe thấy hết tất cả tiếng nói của tất cả mọi người trong phòng cấp cứu. Những âm thanh đó lẫn lộn, chồng chéo lên nhau giống như cái máy đang nói chuyện. Âm thanh đó giống như dòng sông lớn có nhiều nhánh nhỏ, nó hỗn độn, chồng chéo lên nhau như dòng nước lũ đang xô mình về phía trước:
“Tôi không muốn uống đống thuốc này đâu, uống vào là tôi phải chết đấy!”.
“Anh phải bình tĩnh lại đã nếu không làm sao tôi tiêm cho anh được? Đâm nhầm chỗ thì làm thế nào?”
“Cái bệnh viện này ngày nào cũng có người chết, nhà xác lúc nào cũng chật cứng. Tôi đã từng đến thăm xác của người bạn làm cùng, anh ấy bị ô tô kẹp chết, xác người chồng chất lên nhau!”.
“Đề nghị anh đứng dậy và nhường chỗ cho chúng tôi, anh không nhìn thấy người say rượu này à?” Tay của anh ta bị gẫy, sắp rơi ra đến nơi rồi, đứng dậy mau, nhường chỗ ngay! Thu gọn cái chân thối của anh lại”.
“Bố ơi! Tại sao con mở mắt mà chẳng nhìn thấy cái gì cả? Bố! Tại sao con đã mở to mắt mà vẫn chỉ thấy đêm tối? Có phải bố bảo con là trong phòng đang bật đèn không?”.
“Con ra nhà vệ sinh đi giải sau đó đến phòng xét nghiệm đằng sau để xét nghiệm, đừng quá lo lắng nhé, bố đoán bệnh của con không phải là bệnh thận mãn tính đâu”.
“ Đến đây mà vẫn còn mang chó đi theo à? Nó mà ngửi thấy mùi ở bệnh viện cũng sẽ bị bệnh ngay, về nhà thế nào cũng sinh bệnh đó”.
“Ông xã tôi rất tệ, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng là ông ấy cắn vú tôi khiến tôi thương tích đầy mình. Tôi liên tục mơ thấy mình phải ngủ chung với con báo, cứ tỉnh dậy là nó lại cắn tôi”.
“Anh biết bệnh viện kiếm tiền bằng cách nào không? Họ sống nhờ vào việc bán thuốc đó. Trong bệnh viện các bác sĩ đều phải dựa vào nhà thuốc để kiếm tiền. Ngoài ra các bác sĩ trong phòng mổ còn có thể nhận phong bì phong bao. Một bác sĩ, mỗi tháng ít nhất nhận được vài nghìn tệ tiền bệnh nhân biếu, nếu không có phong bì chắc họ sẽ bỏ dao mổ, bông gạc vào bụng người bệnh rồi khâu lại mất.”
“Có bệnh viện còn cho một số lang băm thuê phòng, các tay lang băm này tự cho mình là chuyên gia đầu ngành, họ mang bí quyết gia truyền của mình ra, giá cả cực kỳ đắt đỏ, tiền thu được bệnh viện và các lang băm chia nhau. Như thế chẳng khác gì đi thuê một cửa hàng để bán đồ giả hay sao?”.
“ Bác sĩ! Tôi bị đau lưng, cứ đau âm ỉ, mắt tôi bị đau, giống như da bị chà sát trên cát, cổ họng tôi đau như bị kim châm, tôi đau bụng dưới, giống như có một bàn tay lôi xuống phía dưới. Tôi bị đau tai, giống như có kiến cắn trong tai…”.
“Bệnh của anh phải chích mới chẩn đoán được bệnh”.
“ Chích liệu có chẩn đoán được bệnh không”
“ Dám chắc khoảng 50%”
“Nếu không chẩn đoán được thì sao?”
“ Vẫn chích tiếp! Không được thì rạch ngực ra kiểm tra!”
“ Rạch như thế nào? Có to không?”
“ Không to, giống như tách hai dẻ xương sườn mà thôi”
“Ông vừa đến bệnh này thực tập, tôi nói cho ông một bí quyết nhé. Nếu bệnh nhân phải chụp CT thì cố để cho họ chụp càng nhiều càng tốt. Ta sống chủ yếu dựa vào tiền chụp đó. Một người chụp chúng ta có thể thu được mấy trăm tệ đấy.”
“Năm nay, Viện trưởng lại đề ra nhiệm vụ thu khoản mới cho bác sĩ chúng ta đấy, ta phải phát huy tính sáng tạo trong việc thu tiền của bệnh nhân. Năm ngoái, tôi không hoàn thành nhiệm vụ nên không được hưởng toàn bộ số lương, hôm nay tôi phải “rắn” một chút. Bệnh nhân bị cảm tôi cũng phải coi như bị bệnh tim. Cứ như thế chúng ta sẽ biến thành đồ tể hết thôi.”
“ Không phải là tôi không biết bệnh viện Bà mẹ trẻ em ở đâu, lẽ nào sản phụ cứ phải đến khám ở bệnh viện Bà mẹ trẻ em hay sao? Nhà tôi ở đối diện bên kia đường, bà xã tôi đau đến mức không đi bộ được, tôi đến đây lẽ nào mọi người không chữa cho, như thế có còn gọi là bệnh viện được không?”
“Anh biết không? Em họ tôi có đứa con 3 tuổi, cũng phải nằm ở bệnh viện này. Bệnh đã khỏi hẳn rồi, sắp đến ngày xuất viện, bác sĩ yêu cầu vẫn phải truyền thêm dịch mới được về. Kết quả nước muối truyền được nửa, đứa bé đột nhiên tử vong. Lúc đó chỉ có mình em họ tôi ở đó, trong lúc hoảng loạn, các y tá liền giấu ngay bình nước đang truyền còn dở đi, thế là hết bằng chứng. Em gái tôi chỉ còn cách nuốt nước mắt trong lòng, chẳng có ai giúp người dân kêu oan cả.”
“ Chúng ta chưa thể nói rằng bệnh viện là lò giết mổ. Nếu không, hôm nay chúng ta đến khám bệnh ở đây là đến nộp mạng hay sao? Chúng ta không phải là gia súc.”
“Lại có một gã bị vỡ đầu, mau đi lấy bình ô xy lại đây! Anh ta nhóm máu A, mau liên hệ ngay với ngân hàng dự trữ máu, cần 1000cc!”
“Mẹ ơi! Tại sao mọi người ở đây không cười hả mẹ”?
Hình ảnh
Tôi cầm đơn thuốc bác sĩ vừa kê đi nộp tiền lấy thuốc, phòng cấp cứu càng ngày càng ồn ào chật chội hơn. Vừa nãy tôi ngồi ở trong phòng khám và nghe thấy rõ mọi âm thanh, giờ thì không hiểu tại sao mọi âm thanh lại lẫn lộn, chồng chéo lên nhau.
Trong đại sảnh, mọi người đã đến đông, hai gã say rượu đang quậy phá ầm ĩ. Theo lời các y tá thì vị bác sĩ đang điều trị vết thương cho gã say bị gãy tay đang đi gọi điện thoại quốc tế thế nên hai gã này đang thả sức pha trò phá phách. Tôi đứng giữa hai gã và có cảm giác như đang sống cùng với các nhân vật dưới đáy xã hội ở Luân Đôn trong tác phẩm của nhà văn Anh nổi tiếng Digs miêu tả. Dưới ngòi bút của ông, đám người đào than, cáng quan tài thuê, bán thuốc giống như những chú lính hầu lang thang tụ tập trên con đường tăm tối như địa ngục. Cảnh tượng trong phòng cấp cứu giờ đây cũng giống hệt như vậy.
Đúng lúc này, tôi đã nhận được hóa đơn nộp tiền mua thuốc nhưng tôi vẫn chưa muốn rời khỏi đây. Tôi tưởng tượng, nếu mình ấn nút dừng máy quay lại, thì tất cả mọi người trong phòng cấp cứu sẽ đứng bất động tại chỗ, như thế sẽ thú vị biết bao. Dù bác sĩ, y tá, hay bệnh nhân và người nhà bệnh nhân hoặc thậm chí ngay cả cảnh sát lẫn dân ăn trộm, tất cả mọi người đều đứng im, họ biến thành một mớ hình ảnh hỗn độn, từng bức tượng sẽ được xếp hàng trước mặt tôi và tôi có thể ngắm họ một cách kĩ càng, phòng cấp cứu đúng là một xã hội thu nhỏ thật sự.
Trong nháy mắt họ đã hoàn toàn bất động, một mớ hình ảnh thật lộn xộn, tôi có thể tự do đi ngang qua họ, nhưng nếu tôi ấn nút quay tiếp thì họ sẽ hoạt động trở lại.
Tôi xem qua hóa đơn đã nộp tiền, không thể tin nổi vào mắt mình được, tôi chỉ bị cảm thế mà bác sĩ lại kê đơn cho tôi mất 287 tệ. Tôi liền xông thẳng vào phòng cấp cứu, bà bác sĩ có gương mặt thản nhiên đó đang khám cho một bệnh nhân khác.
“Thuốc này đắt quá. Tôi chỉ có bị cảm thôi mà phải điều trị như thế này à? Bác sĩ thử giải thích cho tôi nghe xem nào?”
Bà bác sĩ cầm tờ đơn thuốc. “ Đây toàn là thuốc nhập khẩu, uống loại thuốc này sẽ nhanh khỏi.”
“Không, tôi không cần dùng loại thuốc nhập khẩu, tôi chỉ cần vài gói thuốc cảm là được.”
Bà ta nhìn tôi, nghĩ một lát, rồi kê lại cho tôi một đơn khác, tôi cầm lấy rồi đi ra ngoài. Lần này tôi chỉ nộp mất có 18,7 Nhân dân tệ. Một loại bệnh có thể phải nộp tới hai giá thuốc chăng? Tôi lắc đầu và muốn rời khỏi nơi này ngay, rời khỏi cái nơi tôi chẳng hề thấy thích thú chút nào này. Nhưng ngay sau đó, lại xảy ra một chuyện nghiêm trọng như chuyện gã phạm nhân tháo chạy bị chết.
Có hai gã say đang đuổi một bà cụ ra khỏi ghế vì muốn chiếm cả bốn chiếc ghế để nằm. Trước đó hai gã này đã đuổi các bệnh nhân khác ra khỏi chỗ này. Bà cụ không chịu đứng dậy, một gã liền đẩy bà lão một cái và nói: “ Bà già sao chẳng chết quách ngay đi, biến ngay”. Bà cụ bị đẩy ngã rúi rụi xuống đất.
Tôi liền đến gần đỡ bà già dậy và để bà lão ngồi vào chỗ của mình rồi nói: “Bác đừng động đậy, bác ngồi vào chỗ này”.
“Này! Mày định giở trò gì đấy? Ai cho mày đến đây? Mày muốn gì? Thích ăn đánh hả? Hai gã say rượu mồm sặc sụa mùi rượu liền xông ngay tới. Một gã thụi ngay cho tôi một quả vào ngực. Tôi gồng mình, sau đó dùng khuỷu tay và miếng lên gối đã học được trong trường võ từ lâu nay tiến gần vào đối thủ, nhanh như cắt tôi đánh gục ngã một tên. Lực của miếng võ khuỷu tay và miếng lên gối mạnh đến nỗi hoàn toàn có thể đánh chết một người. Còn tên gãy tay kia liền rút dao ra. Đây là sự thật hoàn toàn, không phải là tôi đang viết tiểu thuyết, chuyện xảy ra ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện CH ở Bắc Kinh, một gã say rượu cầm dao chém tôi, tôi né người dùng tay trái chặn ngang khuỷu tay của hắn và tóm được tay hắn gạt phăng chiếc dao găm trên đầu gối của tôi, sau đó tôi quay người túm hắn, bẻ quặt tay kia lại và giữ chặt tay bị gẫy của hắn. Sau đó tôi dùng lực ghì cái tay gãy của hắn thành 180 độ, làm cho cánh tay của hắn rũ xuống như chiếc găng tay. Hắn đau quá kêu lên oai oái, tôi liền thả tay khiến hắn ngã rúi rụi trên nền.
Mọi người xung quanh đều im lặng, họ giống như những bức tượng vô hồn, họ như đang không tồn tại song thực tế họ lại đang tồn tại, tất cả đều giống như đàn gia súc ngơ ngác. Tôi nghĩ nếu tôi bị đánh ngã, chắc họ cũng vẫn giống như đàn gia súc hờ hững. Thậm chí họ cũng không dám nhìn vào mắt tôi. Họ vẫn im lặng, hai gã say rượu bò dậy không dám động đậy, nhưng không ai dám ngồi vào các chỗ trống trên ghế cả.
Hai cô y tá đưa gã bị gãy tay vào phòng điều trị, không ai để ý đến tôi cả. Mọi người cũng chẳng có ý kiến gì về hành động của tôi, mấy chiếc ghế ngồi ở đó vẫn để trống, bà cụ vừa nãy cũng chẳng thấy đâu nữa. Mọi người yên lặng, họ đích thực là đàn gia súc đang chờ lên bàn mổ.
Chiếu sáng
Đó là chuyện xảy ra một năm cách đây về trước, giờ tôi đang xem lại những cảnh mình đã quay, đã ghi được, đã nhìn thấy. Đó là đoạn băng ghi lại những hình ảnh rất thật trong cuộc sống của tôi, nó đem lại cho tôi những nỗi thống khổ, mệt mỏi, mãnh liệt và hờ hững. Trong phòng cấp cứu tôi ngửi thấy mùi cao su, mùi bông băng, mùi máu, mùi gia súc và mùi của những tay đồ tể. Hiện giờ tôi đang bật sáng tất cả các đèn chiếu, các đèn to, đèn nhỏ, đèn chùm để đèn có thể chiếu sáng mọi cảnh vật, sau đó, trong ánh đèn cực mạnh đó, mọi người trong phòng cấp cứu có thể dần dần bị tan chảy và tiêu tan trong ánh hào quang mạnh mẽ đó.