Hoa văn của báo
Nó lại mở to đôi mắt và nhìn hàng rào sắt bao quanh chuồng, khoảng cách giữa các hàng rào sắt rất hẹp khiến cho ánh mắt nó càng trở nên đờ đẫn, chính vì vậy nó biết rằng sẽ không thể tự thoát ra khỏi cái chuồng này được. Vừa nãy nó nằm mơ, mơ thấy mình biến thành người, tên gọi Lý Ngư, nguyên danh là Lý Tiên Lữ, tự Tri Phàm, hiệu Thiên Đồ, cũng có thể được hiệu là Lạp Ông. Nó cảm thấy rất kỳ lạ khi nó mơ thấy mình biến thành con người. Vì thế, sau khi mơ thấy mình biến thành Lý Ngư nó đã ý thức và nhìn thấy những hoa văn loang lổ trên người mình một cách khác thường. Những đốm vằn đó ngoằn ngoèo trên lưng, như những dòng chảy tự nhiên như dòng sông, bờ ruộng và đồi núi, chính vì thế nó càng cảm thấy mình giống như chúa tể của vùng đất đai sơn lâm rộng lớn này.
Trong giấc mơ nó thường mơ thấy Lý Ngư, mơ thấy các hình ảnh nói về cuộc sống của con người này, những đoạn đó như được sắp chồng lên nhau, xảy ra cùng một lúc. Trong mơ, nó mơ thấy cuộc đời của một con người, điều này khiến nó thấy rất sợ, nhưng đồng thời nó lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Đây là một con báo có tính hay quên, bây giờ nó đang cố vắt óc ra nhớ lại nguyên nhân đã khiến nó bị nhốt trong cái lồng sắt này. Sau khi mơ xong tỉnh dậy, nó phát hiện ra có những dòng sông, bờ ruộng và hoa văn của đồi núi đang ngự trên lưng mình, nó thấy thực sự sợ hãi, không biết mình là con báo vừa mơ thấy một người có tên là Lý Ngư hay mình là Lý Ngư, tỉnh dậy thấy mình biến thành báo. Sau khi tỉnh hẳn nó phát hiện nó đã biến thành một con báo. Ánh nắng mặt trời buổi chiều tà chiếu thẳng vào mắt khiến nó cảm thấy rất khó chịu, nó đành phải nhắm mắt lại, tiếp tục vùi sâu trong giấc mộng.
Giấc mơ này bắt đầu từ năm 1644, lúc đó Lý Ngư 33 tuổi, trước đó, anh ta đã đến Hàng Châu tham gia hai lần thi Hương, nhưng đều không thành, vì vậy khi nghe tin năm nay quân đội nhà Thanh sẽ tiến vào Trung Nguyên, sau đó sẽ tiến nhanh xuống phía nam, Lý Ngư liền bỏ ý định tham gia kỳ thi khoa cử và không còn hi vọng gì vào đường công danh nữa. Ban đầu Lý Ngư phải chuyển nhà lên vùng Sơn Trung để tránh loạn, nhưng sau đó vì cuộc sống ở vùng Sơn Trung không tiện, một trận hỏa hoạn li kì đã khiến Lý Ngư phải rời khỏi vùng Sơn Trung.
Vừa nãy chúng ta nhắc tới con báo, con báo lòng đầy nghi hoặc vì mơ thấy Lý Ngư. Nhưng trên thực tế, Lý Ngư lại nghi ngờ về trận hỏa hoạn xảy ra ở núi Triết Đông thời đầu những năm Thuận Trị. Trận hỏa hoạn đó xảy ra rất bất ngờ, nguyên nhân đầu tiên là do thê thiếp của Lý Ngư hoảng hốt lao vào nhà và nói rằng họ nhìn thấy một con báo, một con báo gấm màu sắc sặc sỡ, nó cứ quanh quẩn ở gần nhà và nhìn chằm chằm vào họ. Lý Ngư liền cầm bảo kiếm và lấy hết can đảm bước ra khỏi nhà, lúc này đang là lúc chiều tà cuối thu, ánh nắng màu vàng cam hắt xuống làm sáng rực cả vùng thôn trang, đất trời như đang run rẩy, cả rừng cây như đang bị thiêu cháy, Lý Ngư cầm bảo kiếm đi vào rừng, đi được một lát thì Lý Ngư đã nhìn thấy con báo.
Đó là một con báo mang gấm hoa văn màu vàng, nó đang ngồi chồm chỗm ở đó vànhìn chằm chằm vào Lý Ngư. Lý Ngư không hề sợ sệt liền xông ngay tới, họ giáp mặt nhau. Từ trước tới nay, Lý Ngư chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có dịp đối mặt với con báo bởi báo là loài động vật luôn luôn rình rập đe dọa tính mạng mọi người trong gia đình anh. Xét về mặt ý nghĩa mà nói thì nó còn nguy hiểm hơn cả việc quân Thanh đến xâm lược cướp bóc. Trong buổi chiều tà hôm đó, Lý Ngư đã phải đối mặt với con báo đó. Cả hai đều không lùi bước. Ngoài sự sợ hãi, cảnh giác, dũng mãnh ra, cả hai đối thủ đều không thể đọc được gì nhiều hơn trong mắt đối phương, họ cứ nhìn nhau chằm chằm như thế mãi cho tới khi màn đêm dần dần buông xuống, rừng núi, mặt đất càng trở nên tối tăm hơn khi mặt trời xế bóng, bóng họ như giọt mực đen được nhỏ thêm mực. Lý Ngư không nhìn thấy con báo, đúng lúc này cánh rừng đột nhiên bốc cháy lớn, con báo tự nhiên biến đâu mất tăm.
Lý Ngư nhớ rất rõ trận cháy đó và ông thực sự không hiểu trận cháy hôm đó đã hủy hoại rừng cây, nhà cửa, ruộng vườn nhanh đến thế và cả Ngữ Hoa - người thiếp mà Lý Ngư yêu quý nhất cũng ra đi không trở lại, nỗi đau này đã khiến Lý Ngư phải dằn vặt bao năm. Lý Ngư đưa vợ là Vân Tiên đến Kim Hoa, ở nhờ nhà bạn Hứa Hịch Thái. Một năm trôi qua, quân nhà Thanh lại tấn công đến Kim Hoa, sau khi cắt tóc cạo đầu, ông liền về quê ở Lam Khê trồng trọt, sống vui với thê thiếp và làm thơ đi thăm bạn bè. Cho đến một ngày, qua tấm gương ông thấy mình biến thành người khác. Đích thực mà nói, đó vẫn là Lý Ngư, nhưng có điều hơi khác đó là Lý Ngư của năm 1679. Năm đó Lý Ngư 68 tuổi, chỉ còn một năm nữa là Lý Ngư chết. Sáng sớm, trong lúc giúp vợ chải đầu, đột nhiên Lí Ngư nhìn vào gương và nhìn thấy diện mạo tương lai của mình qua tấm gương của vợ. Trong chốc lát, ông hiểu rằng mình sẽ phải sống như thế nào trong cuộc đời mình. Sau đó không lâu, Lý Ngư liền đưa vợ và mấy người thiếp của mình chuyển đến Hàng Châu, sau đó lại đến Nam Kinh và bắt đầu một cuộc sống mới.
Có lẽ cuộc đời con người cũng giống như hoa văn trên thân con báo, Lý Ngư nhìn thấy một Lý Ngư khác già hơn, ông đã bắt đầu thích ứng với số phận của mình và bắt đầu một cuộc sống mới có ý nghĩa hơn, sáng sủa hơn. Lý Ngư đã kết bạn với các tài tử giai nhân ở Hàng Châu và Kim Lăng. Lý Ngư cũng kết bạn với “Tây Lãnh Thập Tử” và “Hải nội bát đại gia”, liền một lúc viết được hai bộ tiểu thuyết đoản thiên Vô thanh kịch và Thập nhị lầu , ngoài ra Lý Ngư còn viết được nhiều cuốn truyền kỳ như Lân Hương Bạn, Phong Tranh Ngộ, Ý Trung Duyên, Thận Trung Lầu v.v. và Luận Cổ, Lí Lạp Ông Nhất Gia Ngô , cuối cùng là tác phẩm Nhàn Tình Ngẫu Ký . Trong vòng 12 năm trời, Lý Ngư đã đi được nửa đất nước Trung Quốc, đem cả gánh hát gia đình mình đi cùng. Mỗi lần đi đến đâu đều có quan ở địa phương đến mời ông biểu diễn tại gia, gánh hát của gia đình ông biểu diễn các tác phẩm có kịch bản do chính tay ông viết.
Chúng ta từng nói kịch giống như nhân sinh, nhân sinh giống như kịch, khi con báo lại một lần nữa tỉnh lại trong giấc mộng cuộc sống của Lý Ngư hai mươi mấy năm ở Hàng Châu và Kim Lăng, một cuộc sống khiến người ta hoa mắt chóng mặt, báo ta đang nghĩ rút cục nhân sinh như giấc mộng hay giấc mộng như nhân sinh? Nó cố gắng mở to mi mắt và nó lại nhìn thấy hàng rào sắt quanh lồng, nó vẫn bị nhốt trong đó một cách cẩn mật, nó cảm thấy hết sức phiền muộn, rồi nó đứng dậy đi lại quanh chuồng. Làm sao từ đầu lồng đến cuối lồng kia tất cả chỉ có bảy bước, thiếu một bước cũng không được mà thừa một bước cũng không xong. Sự lặp lại nhàm chán này đã khiến nó như muốn phát điên, rồi nó lại quỳ xuống, nhắm mắt lại không thèm nhìn những vẻ mặt đáng ghét của rất nhiều người đằng sau cái chuồng sắt bị khóa chặt này nữa.
Đời vua Khang Hy năm thứ 5, Lý Ngư đến Thiểm Tây và Cam Túc, ở Hàm Dương Thiểm Tây, Lý Ngư gặp hai vũ nữ Kiều, Vương, Lý Ngư liền đưa hai người này về Kim Lăng, từ đó gánh hát gia đình của ông ngày càng phát triển lớn mạnh, ông và ba người khác được xưng “ Giang Tả Tam Gia ” là Ngô Vĩ Nghiệp, Tiền Khiêm Ích, Cung Đỉnh Tư và những người được xưng “ Hải Nội Bát Đại Gia ” là Vương Sĩ Kỳ, Thi Quốc Chương, Tống Lệ Thường, Chu Lượng Công, Nghiêm Hạo Đình, Vưu Đồng, Đỗ Duệ, Dư Hoài v.v. cùng nhau tổ chức đi biểu diễn nghệ thuật khắp nơi. Rất nhiều người ở các tỉnh khác cũng đến mời gánh hát của họ biểu diễn, vì thế họ cũng thu được không ít tài lộc. Rất nhiều người muốn mời ông đến biểu diễn, chính vì vậy cuộc sống của ông có lúc thì rất giàu có, sung túc, nhưng cũng có lúc lại rất nghèo. Hơn ba mươi thê thiếp, người hầu, con trai con gái, tì nữ, diễn viên đều dựa vào ông để sống. Ông cũng bôn ba khắp nơi vay nợ để cố duy trì một cuộc sống sung túc khá giả. Khi không có tiền, thậm chí ông phải cắn răng bán cho những quan mời ông đến biểu diễn tại gia những nữ diễn viên mà ông thích nhất, hài lòng nhất.
…Con báo lại mở mắt, nó nhìn thấy có người dùng cây gậy gỗ móc vào một con gà rừng rồi ném vào trong chuồng. Từ ngày bị nhốt vào chuồng đến nay nó có vẻ thờ ơ với việc ăn uống, chẳng buồn để ý tới việc người ta vừa ném cái gì vào. Đúng lúc đó, tự nhiên nó ngửi thấy một mùi quen quen, mùi của con báo cái, nó rất nhớ cô bạn gái của nó, không biết giờ này nàng đang ở đâu nhỉ? Nó nhắm mắt lại và tưởng tượng ra mình được ở gần bên nàng, rồi nó bắt đầu xâm nhập vào sự nghiệp của Lý Ngư.
Lý Ngư từng viết một cuốn tiểu thuyết khá "mát" có tên là Nhục Phổ Đoàn , nói về câu chuyện tình yêu giữa Vị Anh Sinh với sáu người đàn bà, từ dục vọng thể xác thăng hoa sau đó ngộ ra được triết lý của cuộc đời. Sở dĩ cuốn tiểu thuyết này được coi là dâm ô vì nó miêu tả tất cả những thói quen, chi tiết trong sinh hoạt tình dục của người Trung Quốc.Trong cuốn Nhàn Tình Ngẫu Ký , tác giả đã viết rằng lần đầu tiên ngủ với thiếu nữ còn trinh thì không được làm tổn thương cảm giác của người con gái, bởi vì đêm đầu tiên đối với đời người con gái mang một ý nghĩa khác thường, vô cùng quan trọng, nhất định phải hết sức thận trọng. Cho nên khi con báo mơ thấy cảnh Lý Ngư sinh hoạt tình dục, nó liền nhớ ngay đến lần giao phối đầu tiên của mình. Chúng ta đều biết, loài báo không phải lúc nào cũng có thể giao phối, chúng đều có thời kỳ phát dục riêng, không giống như con người, từ khi trưởng thành trong suốt vài chục năm lúc nào cũng có thể sinh hoạt tình dục. Con báo nhớ lại lần giao phối với con báo cái, vừa ngọt ngào, đau thương vừa thống khổ, sợ hãi. Đó là một con báo già hơn nó mấy tuổi, khi giao phối với con báo già này nó phải mất rất nhiều sức, con báo cái cắn nó thương tích đầy mình, nhưng cuối cùng nó cũng đưa được vào sâu trong cơ thể con cái. Theo truyền thuyết thì bộ phận sinh dục của con hổ đực có ngạnh, trong quá trình giao phối cái ngạnh đó sẽ làm cho hai con càng xích gần nhau hơn. Đối với loài báo cũng vậy, bộ phận sinh dục của chúng cũng mọc ngạnh, nên khi giao phối bộ phận sinh dục của con đực sẽ đâm sâu vào những nếp nhăn gần tử cung của con báo cái. Nhưng nếu con báo cái không chịu hợp tác nhịp nhàng mà cứ giãy giụa sẽ khiến cả hai đều rất đau, trong quá trình kéo xé, cái ngạnh đó bị đứt rách và vẫn dính trong bộ phận sinh dục của con cái, sau đó con cái sẽ chạy mất tăm vào rừng.
Lý Ngư công khai tuyên bố rằng ông ham sắc từ hồi ở Nam Kinh, vì hồi đó ông từng ăn nằm và có các cuộc tình vụng trộm với nhiều nữ diễn viên, nữ nhạc công và các kỹ nữ bên sông Hoài Hà. Ông giống như một ấm trà to, không ngừng rót nước vào các cốc trà màu nâu xám đó. Ngoài ra, Lý Ngư lại tỏ vẻ rất thông cảm và hâm mộ các bạn đồng tính luyến ái trong gánh nhạc của ông.
Ông còn phát triển tình yêu của họ thành tình yêu khác giới, ông quan tâm hết lòng đến từng người phụ nữ trong gánh hát của mình. Trong giấc mơ của con báo, Lý Ngư là một cái máy dồi dào tinh lực, ông vừa dẫn gánh hát của mình đi biểu diễn khắp nơi, lại vừa tranh thủ viết thơ, văn, kịch và tiểu thuyết, đồng thời ông còn biên soạn và viết lời bình cho các tác phẩm lịch sử nổi tiếng. Trong thời gian đó ông vẫn không ngừng rót trà vào các chén trà mỹ nữ màu nâu xám đó. Lý Ngư đã phóng thích toàn bộ sinh lực của mình trong những năm tháng đó.
Lý Ngư bị suy bại một cách nhanh chóng. Năm 1676, năm Khang Hy thứ 14, ông đưa cậu con trai về quê thi, được gặp lại núi non, sông nước của quê hương, tự nhiên ông muốn được quay về sống ở quê hương. Chỉ hai năm sau, ông rời Kim Lăng về Hàng Châu, ẩn cư ở phía đông chân núi Vân Cư. Khi giấc mơ của con báo sắp kết thúc chắc chắn nó sẽ phải gặp mặt Lý Ngư. Trong sử thi có ghi chép lại, năm 1680 Lý Ngư chết trong cảnh đói khổ bần cùng, nhưng giấc mơ của con báo lại đem đến một khả năng khác.
Buổi chiều hoàng hôn hôm đó, Lý Ngư chống gậy đến núi Vân Cư đi dạo, dưới ánh tà dương Lý Ngư gặp lại con báo. Đó là một con báo gấm, giống như hòn đá nằm trong bụi cây lúp xúp, mắt Lý Ngư lòa đi, đến rất gần ông mới nhìn thấy nó, khi nhìn thấy tận mắt con báo ông đã giật bắn mình. Ông tưởng mình đang nằm mơ, trong chốc lát ông lại được quay trở về với năm 1644, năm quân Thanh tấn công, nhưng ông lại phát hiện ra rằng con báo này không giống con lần trước, con này to hơn, hoa văn trên người nó rất giống ngọn lửa trong ánh tà dương. Lý Ngư và con báo đứng đối mặt với nhau, không bên nào chịu lùi bước giống như cả hai đều muốn chứng minh một điều gì đó, cứ vậy cho đến khi màn đêm như một tấm lưới lớn từ từ buông xuống.
Đêm đó một trận hỏa hoạn đã thiêu cháy nửa quả núi Vân Cư, mọi người quanh núi vội vàng xông lên núi cứu hỏa, họ nhìn thấy một con báo đang chạy xung quanh đám lửa, thấy vậy mọi người hô nhau bao vây nó và lao vào bắt. Nhưng không ai bắt được Lý Ngư cả, ngay cả xương cốt cũng không thấy nhưng con báo thì biết rất rõ trận hỏa hoạn đó hoàn toàn không phải là giấc mơ, giống như bộ lông và đám hoa văn trên lưng nó, rất rõ ràng. Ảo tưởng cách đây mấy chục năm của nó đã trở thành hiện thực, trận hỏa hoạn đã xảy ra, giờ thì nó đã có thể yên tâm nằm khép hờ đôi mắt và tiếp tục nằm mơ. Nó đã mơ thấy mình biến thành người và chứng kiến toàn bộ cuộc sống của anh ta.