Khi tôi ở làng Hà
Khi tôi ở làng Hà, đúng lúc gặp họ mua về một chiếc máy bay.
Họ đã góp tiền mua chiếc máy bay đó, một chiếc máy bay Hải Âu kiểu 300, giá 250.000 Nhân dân tệ. Họ cho rằng với giá như vậy là không đắt.
Sau khi mua máy bay về họ còn phải xây dựng chỗ để máy bay và cảng đỗ của nó, do vậy phải tiêu tốn thêm 112.000 NDT nữa, việc này mãi về sau tôi mới được biết.
Đầu đuôi của sự việc là thế này, một tháng trước, Từ Trang Văn, Giang Tiểu Thọ, Lư Bình, Trần Đại Mạc là những người giàu có trong thị trấn ngồi ăn cơm với nhau, Từ Trang Văn trông thấy trên tường cửa hàng ăn "Chị Khánh" có treo một bức tranh, trên bức tranh đó là một chiếc máy bay nông dụng chuyên phun thuốc trừ sâu. Từ Trang Văn liền bỏ ngay miếng thịt đang gắp trên đũa xuống rồi nói với mọi người: “Các anh xem chiếc máy bay kìa!”.
“Ở đâu? Ở đâu cơ?”. Mấy người liền nhìn theo hướng tay chỉ của Từ Trang Văn, rồi cả hội liền tỏ vẻ thất vọng ra mặt: "Giời ạ, đó chỉ là chiếc máy bay chuyên phun thuốc sâu, có gì là hay”. Giang Tiểu Thọ nói: “Tôi có một ý tưởng khá hay”. Từ Trang Văn mặt đỏ bừng lên vì chỉ cần uống vào tí rượu là anh đã đỏ mặt tía tai.
“Ý tưởng quái quỷ gì thế? Ông định tặng hồ nuôi cua cho người khác à?” - Trần Đại Mạc nói. Nhà Từ Trang Văn phát lên là nhờ nuôi cua, hiện trong nhà có ít nhất 50 vạn Nhân dân tệ.
“Hồ nước sông Mã của chúng ta ở đây to như thế này, cả huyện và ở xã đều nói chúng ta có thể phát triển kinh tế du lịch, vậy sao chúng ta không mua một cái máy bay để làm du lịch nhỉ?” Từ Trang Văn nói.
Mắt mọi người sáng lên, “Chiếc máy bay này khoảng 20 - 30 vạn NDT gì đấy, mỗi người chỉ cần bỏ ra vài vạn là được, chúng ra nhất định sẽ là người đi đầu trong làng này, người khác không thể nghĩ ra ý tưởng này đâu. Từ Trang Văn gắp miếng đùi gà lên và nói: “Các anh thấy thế nào?”.
“Ý tưởng này hay đấy” - Tất cả mọi người đều gật gù tán thưởng. Trần Đại Mạc gật gù: “Theo tôi, chúng ta nên thành lập một công ty du lịch, gọi thêm vài người nữa đóng góp cổ phần, gọi thêm Hàn Bì Tử, Sủng Nhị Sú cùng góp thêm vốn, chẳng lẽ làng Hà này chỉ có mỗi mấy người chúng ta mới có tiền hay sao?”
Sau này tôi mới được biết họ bắt đầu làm từ đấy.
Tổng cộng tất cả có 10 người, mỗi người bỏ ra từ 2 đến 4 vạn Nhân dân tệ, cử Sủng Nhị Sú – tay vốn là côn đồ trước đây ở làng này, nhưng giờ do tu chí trồng dâu tây nên làm ăn khấm khá đến Bắc Kinh liên hệ mua máy bay.
Sủng Nhị Sú quả nhiên không làm mọi người thất vọng, anh ta đã đến viện nghiên cứu thuộc tổng công ty hàng không công nghiệp Bắc Kinh ký kết hợp đồng. Trong hợp đồng ghi rõ, nhà sản xuất có trách nhiệm trong việc hướng dẫn phi công lái máy bay, làm các thủ tục như giấy chứng nhận của hàng không và các giấy tờ có liên quan khác. Sau khi mọi việc đã giải quyết xong xuôi, Sủng Nhị Sú đắc thắng quay về.
Mười ngày sau, chiếc máy bay kiểu dáng 300 màu trắng được chuyển về làng Hà. Mọi người thi nhau đến ngó nghiêng, kể cả những người bị điên ở thôn Tây Đầu cũng đến xem, mọi người ngắm nghía chiếc máy bay quay qua quay lại, họ nói như điên, nước bọt trong mồm theo gió bay ra ngoài biến thành từng đoạn dài dính trên mép. Đúng lúc đó tôi cũng đến làng Hà, thấy vậy tôi cũng lao vào giữa đám đông để xem chiếc máy bay. Bà con làng xóm từ trước tới nay chưa bao giờ được nhìn gần máy bay như vậy, ai cũng vui vẻ phấn khởi. Người già, phụ nữ, trẻ em đều vây quanh chiếc máy bay chuyện trò rôm rả.
Tôi hỏi họ: “Chuyện gì vậy?”
“Anh cứ hỏi Sùng Nhị Sú thì biết, đây là chiếc máy bay anh ta áp tải về đấy.” Vừa nói chị còn chỉ vào một người đàn ông mặc bộ quân phục quân đội màu xanh đang đứng nói chuyện ở phía đằng xa. Vừa nhìn là tôi đã đoán được ra người mặc bộ quần áo bộ đội đó trước kia đã từng đi bộ đội, ông ta là một phi công lái máy bay chiến đấu nay đã về hưu. Làng Hà mời ông ta đến để huấn luyện cho các phi công ở đây. Sủng Nhị Sú và Trần Đại Mặc xung phong làm phi hành viên.
"Giời ạ, chẳng lẽ chiếc máy bay này lại để Nhị Sủng và Trần Thốc Tử lái hay sao?” Máy bay chưa nổ máy mà mọi người đã bắt đầu dèm pha.
Làng Hà là một làng không lớn, nó nằm trên vùng đất bằng bên cạnh sông Trường Giang. Khi tôi đến lúa đã bắt đầu lên mơn mởn, cơn gió thổi qua, những đòng lúa xanh đung đưa theo gió tạo ra những âm thanh rào rào như ai đang hát.
“Từ Trang Văn bỏ ra 8 vạn Nhân dân tệ, cổ phần của ông ta là lớn nhất. Nhưng ông ta đâu có dám lái, chắc sợ chết. Lão ấy buôn cua kiếm được khá khá, lão đang có ý định lấy vợ hai đấy. Tại sao ông ta không dám lái máy bay?" Một ông già hỏi tôi. Ông ấy là Hoàng Quốc Lương một ông già hom hem chuyên hoạn lợn.
Tôi đoán chắc lời bàn tán của mọi người chắc sẽ đến tai Từ Trang Văn, mặt ông ta đỏ bừng.
Từ Trang Văn, Trần Đại Mạc, Sùng Nhị Sú hơn tôi khoảng 10 tuổi, họ đều là những tay nghịch ngợm nhất trong làng này. Hồi còn nhỏ, tôi thường đi theo họ quần xắn móng lợn, đi ăn trộm hoa quả, leo lên tường nhà vệ sinh nữ để nhìn chộm Nhị Ni đái, Nhị Ni là cô gái đẹp nhất làng này.
Sau đó Nhị Ni đến Thâm Quyến làm việc, làm giày da ở xưởng giày, được một thời gian thì bỏ việc đi làm bồ nhí cho một gã đàn ông và sinh được một cậu con trai. Tất cả trong số họ đều không thi đỗ đại học, chỉ có tôi và Tam Nhị Tử thi được đại học và rời khỏi làng Hà. Từ ngày rời làng đi học đại học tôi mới về có hai lần, không ngờ lần này về trong làng đã có người mua được máy bay rồi, họ đều là những người dắt tôi đi chơi quần xắn móng lợn hồi tôi còn nhỏ.
Nhìn thấy tôi về ai cũng hồ hởi hỏi han. Từ Trang Văn nói: “Bà mày! Về đúng lúc thế, mày giúp mọi người thử xem sao?”.
“Bao giờ bay? Bao giờ định cho nó bay lên trời? U, u bay lên trời?” Ông Thường điên vừa vỗ vào máy bay vừa nhảy cẫng lên hỏi Sùng Nhị Sú, nước bọt của ông bay ra bị gió thổi thành từng sợi trắng xóa.
Sùng Nhị Sú không nói gì cả, anh ta đang chăm chú nghe Lưu Kinh Binh giảng giải về cách lái máy bay.
“Máy bay sẽ bay như thế này”. Lưu Kinh Binh giảng giải tỉ mỉ cho Sùng Nhị Sú nghe.
“88 NDT một vé, 88 NDT một vé, bay trên trời một vòng, diện tích vài trăm dặm, bay lên lại bay xuống thế mới đã, cuộc sống mới có ý nghĩa!”Giang Tiểu Đào và Lư Bình bắt đầu rao bán vé. Nhà Từ Trang Văn còn đặt một cái bàn do bà mẹ chột một mắt bán vé, vé là một tờ giấy trắng có đóng mười cái dấu của 10 người góp vốn mua máy bay. Giấy trắng chữ đỏ trông thật đẹp mắt.
Nhưng tổng cộng mới chỉ bán được một vé, đó là em trai của Sùng Nhị Sú mua. Sùng Tam Trạng là tay nuôi lợn cừ khôi, nhưng từ trước đến nay anh ta vẫn chưa được đi máy bay bao giờ. Máy bay có thể chở được mười mấy người, nhưng lần đầu mới chỉ bán được có một vé. Tôi cũng định mua giúp một vé, nhưng mẹ tôi nhất định không cho tham gia. “Bay lên trời xuống địa ngục? Nghe câu đó đã chẳng thấy may chút nào! Lên trời rồi về địa ngục à, máy bay này không chở được người!" Mẹ tôi kiên quyết phản đối. Thấy vậy tôi quyết định không mua vé nữa. Mặc dù chỉ có một người nhưng bọn các ông Từ Trang Văn vẫn cho bay. Hôm bay thử, bọn họ còn thắp cả hương dưới cây dâu đại thụ trồng phía Đông đầu làng.
Hầu như mọi người trong làng đều đang tập trung trên đê sông Mã, hôm đó là vào buổi sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ rọi thẳng xuống đập nước nhuộm thành màu vàng tươi rất đẹp. Sở dĩ làng tôi được gọi là làng Hà vì ráng sớm và ráng chiều rất đẹp, các thế hệ trong làng đều được ngắm nhìn ráng nắng đẹp này từ vài trăm năm nay.
Tôi cũng đang ngắm nhìn ráng nắng, các ráng nắng trên cánh đồng đang chạy mỗi lúc một xa. Lưu Kính Binh, Sùng Nhị Sú và Sùng Tam Trạng bước lên máy bay, máy bay đã được đưa đến hồ chứa nước. Khi đã yên vị trên máy bay, Sùng Nhị Sú và Sùng Tam Trạng thi nhau vẫy tay chào mọi người. “Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cả nhà họ Sùng sẽ hết đời. Cả hai thằng con trai đều lên đó cả”. Mẹ tôi thì thầm. Máy bay chuẩn bị nổ máy, nó kêu ầm ầm trên mặt nước giống như con gà mái tìm trứng vừa đẻ, nó lượn đi lượn lại mấy vòng trên mặt nước. Gần hai trăm người trong làng ra sức vỗ tay hoan hô. Máy bay bắt đầu bay về phía trước. Trông nó giống như chiếc máy cày đang xới tung cả mặt nước màu vàng tươi, giống như mũi tên đang lao về phía trước, nó cũng giống như con muỗi nước đang tìm cách lẩn trốn. Nó bắt đầu trượt dài trên mặt nước.
Một lát sau, sau khi vòng được một vòng nó lại bay trở về nhưng vẫn chưa rời khỏi mặt nước. “Quái, sao không bay lên nhỉ? Sao không bay nhỉ?” Ông Thường điên lẩm bẩm khiến sợi nước dãi bị kéo dài ra, chắc ông ta nhìn thấy rất rõ điều đó.
“Quả máy bay này, bọn họ nói là bay được cả trên nước và trên đất, nó cũng giống như con tàu tốc hành có thể chạy trên mặt nước, nhưng không bay lên được.” Ông trưởng làng Ngư Bôn bắt đầu nói bóng gió. Nghe thấy vậy, Từ Trang Văn tức muốn nổ đom đóm mắt, hôm nay anh ta đã cạo sạch bộ râu đã để được nửa năm, trong tay anh ta có cầm lá cờ và ra sức vẫy.
Chiếc máy bay vẫn giống như chú muỗi to bay là là trên mặt nước. Mặt nước dần dần chuyển sang màu trắng vì mặt trời đã nhô lên cao.
Tôi nhìn thấy máy bay hai lần định bay lên nhưng không bay được, chiếc cờ trong tay Từ Trang Văn cứ phần phật trên đầu tôi. Từ xa, tôi nhìn thấy thoáng một cái nó đã bay vút lên cao. Mọi người trên đê vỗ tay hoan hô ầm ầm, cuối cùng máy bay cũng được đón ráng nắng sáng cuối cùng trong ngày, nó xuất phát từ làng Hà của chúng tôi. Đây là sự kiện xuất hiện lần đầu tiên trong mấy trăm năm nay ở làng Hà này.
“Trước đây chỉ có một chiếc máy bay của Nhật bay qua làng Hà ta, từ trên máy bay chúng còn ném cả phân dê xuống, làm chết bao người dân trong làng”. Mẹ tôi nheo mắt nhìn máy bay bay rồi nói.
"Giờ thì máy bay của làng chúng ta cũng bay được lên trời rồi” - Trưởng làng Ngư Bôn hả hê. “Hôm nay là một ngày trọng đại của làng chúng ta, ta phải viết sự kiện này vào sử sách của làng”. Từ Trang Văn, Trần Đại Mạc đều cười ngoác hết cả mồm vì họ thấy máy bay của làng Hà đã bay được lên trời. Máy bay giống như con chim bồ câu giải thoát khỏi sự giam cầm, nó ngẩng cao đầu và bay vút lên cao, sau khi bay đến một độ cao nhất định, nó bắt đầu quay tròn, lúc này trông nó giống như con chim ó đang tìm thức ăn trên không trung. Nhưng vừa quay được một vòng thì chú chim ó đã liền lao đầu xuống dưới.
Tim mọi người đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ai nấy đều kêu lên thất thanh, chiếc máy bay như con chim ưng biển lao thẳng xuống.
“Toi rồi! Mặt Từ Trang Văn đột nhiên tái xám lại. Lúc này chiếc máy bay đang nằm song song với mặt nước, hơi nghiêng so với mặt nước. "Bùm", cánh trái máy bay đã chúc xuống mặt nước, máy bay đã bị rơi xuống hồ nước.
“Đi cứu người mau!”. Ngư Bôn hạ lệnh nói với thuyền cứu hộ đã đậu sẵn ở bên cạnh hồ nước. Lư Bình cho thuyền lao nhanh ra chỗ máy bay bị rơi.
“Chủ yếu là tôi thiếu kinh nghiệm” Sau này khi tổng kết nguyên nhân thất bại, Lưu Kính Binh tự phê bình mình nói, “Tôi quen lái máy bay chiến đấu bao năm nay, đổi sang máy bay khác thành ra không quen. Lái máy bay chiến đấu chỉ việc điều chỉnh thẳng là được. Nhưng cái máy bay này chẳng chịu nghe lời, cứ chậm chà chậm chạp, tôi định cho nó bay nhanh, nhưng nó không chịu”.
Sủng Nhị Sú và Sủng Tam Trạng đều bình yên vô sự, họ cảm thấy rất hứng khởi, cảm giác đó còn sung sướng hơn khi hồi nhỏ được nhìn trộm Nhị Ni Tử đái. “Cảm giác ở trên không trung rất lạ, rất khoái!”.
Sau này mẹ tôi nói, ngày hôm đó may mà ông trời không để ý, ông ấy không muốn cướp đi sinh mạng của anh em nhà chúng nó.
Lần đầu tiên bay thử máy bay đã bị rơi từ trên trời xuống đất. Tôi còn nhớ cái đêm hôm máy bay rơi, tối hôm đó làng Hà trời tối đen như mực.
Ngày hôm sau máy bay được đem đi sửa. Bọn Từ Trang Văn ai cũng bị cụt hứng.
Vài hôm sau, một chiếc máy bay giống hệt cái cũ được chở đến làng Hà, hóa ra họ lại thuê một chiếc khác của nhà sản xuất, công việc kinh doanh ngành du lịch của họ chính thức bắt đầu.
“88 đồng một vé, trên trời bay một vòng, cảm giác thần tiên, lên cao rồi lại xuống, cả đời sẽ không quên”. Sủng Nhị Sú đưa cậu em trai đến các làng bên bán vé du lịch nhưng người tham gia cũng rất lèo tèo, chỉ có vài người dám tham gia, coi như đi thử một lần lên trời. Có một số bà rủ cùng chồng mình cùng đi thử xem sao, nhưng đến lúc chuẩn bị bay thì lại sợ vãi tè ra quần nằng nặc đòi xuống.
Từ Trang Văn ngồi trên đê sông Mã, nhìn thấy cảnh máy bay như con muỗi bay là là trên mặt nước liền nói với tôi “Làm ăn sao khó thế nhỉ? Hay phải mời ông giám đốc du lịch trên cấp huyện đến để tuyên truyền giúp?
Làng Hà đã có máy bay, đây là việc rất đáng tự hào của làng Hà chúng ta, để làm tốt việc kinh doanh này anh phải quảng cáo nhiều hơn. Quảng cáo trên ti vi huyện, mời cả lãnh đạo huyện đến chơi. Tôi nói với Từ Trang Văn.
Trong máy bay, Lưu Kinh Binh đã dạy xong cho Sủng Nhị Sú, Sủng Tam Trạng, Trần Đại Mạc, Lư Bình cách lái máy bay. Tôi còn ở làng Hà vài ngày, tại sao tôi lại không thử lái chiếc máy bay này xem sao?
Sau khi đưa bọn Lư Bình xuống máy bay, Lưu Kinh Bình tuyên bố: “Tôi hạ quyết tâm, sẽ không chơi trò chơi này nữa, tôi đã hiểu hết về nó”.
“Sao làm ăn khó thế nhỉ, sao bà con lại không dám đi máy bay? Chỉ bỏ có mấy chục tệ là được lên không trung, thật tuyệt vời!” Mấy ngày này, đều là người làng khác đi máy bay, đây là hình thức du lịch đặc sắc nhất Trung Quốc, không thể để nó chưa sống đã chết được!”, ông trưởng làng Ngư Bôn nói.
Vài ngày sau, họ mời chủ tịch huyện phụ trách về du lịch đến và mời một số phóng viên của đài truyền hình, các báo của huyện đến, làng Hà nhộn nhịp hẳn lên. Trong một đêm làng Hà đã giết đến bảy con lợn để chiêu đãi mấy chục vị khách quý.
Một vài người trong làng Hà bắt đầu ca thán: “Kiểu kinh doanh quỷ quái này của bọn Từ Trang Văn đã khiến cho cả làng Hà mất ăn mất ngủ. Mới chỉ có một cái máy bay, vài ngày nữa còn mua cả pháo đại bác về, bọn họ sớm muộn gì cũng phá hỏng hết lệ làng của ta thôi”.
“Nhưng chân lí luôn chỉ nằm trong tay một số người mà thôi. Đấy anh xem ông phó chủ tịch huyện đồng ý ủng hộ rồi, đài truyền hình, báo chí đều tuyên truyền việc kinh doanh du lịch bằng máy bay theo kiểu này là một phương thức làm giàu điển hình. Chúng ta sẽ giàu lên nhờ nó”. Sủng Nhị Sú rất tự tin nói với tôi như thế.
Đúng vậy, đài truyền hình, báo chí đều đưa tin này, từ đây làng Hà sẽ không còn yên tĩnh như trước nữa. Người của các thôn, xóm, huyện lân cận đến rất đông, họ đến sờ tay vào máy bay, nhưng không mua vé, nếu đã không muốn đi máy bay lên không trung thì họ còn đến đây để làm gì?
Không ít bà con trong làng đều nói là: “Người có tiền không dám đi máy bay, chỉ sợ lên thiên đường rồi lại xuống địa ngục ngay, người không có tiền thì muốn đi cũng không đi được, hơn nữa các anh lại không cho miễn phí đi thử?”
Tôi ở làng được gần một tháng, lúa đã vào mùa chín, gió thổi nhẹ, những bông lúa nặng trĩu lúa vàng đang đung đưa theo gió, đẹp quá! Tôi sắp phải rời khỏi làng Hà rồi.
Đúng lúc này, chính quyền huyện cho người đưa đến một công văn khẩn. Bạn có biết là công văn gì không? Hóa ra là chiếc máy bay đó không có giấy đăng ký bay, không được phép lưu hành. Căn cứ theo điều 58 của cục hàng không dân dụng thì nếu không có giấy phép đăng ký do cục hàng không cấp thì bất cứ đơn vị và cá nhân nào đều không được sử dụng các loại máy bay để tổ chức các hoạt động du lịch trên trời”.
Chúng tôi xem xong công văn đó, ai nấy đều xẹp như quả bóng xịt hơi. “Công văn đó có viết, xét về luật mà nói thì ở làng Hà này, máy bay không được phép bay”. Tôi nói.
“Giời ạ! Lẽ nào lại để chiếc máy bay này biến thành cái thuyền nhanh lướt trên mặt nước hay sao?”. Sủng Nhị Sú ngồi xổm ở đó, hình như anh ta sắp bật khóc.
Ngày hôm sau, ráng nắng vừa xuất hiện, đã có người mang chiếc ô tô đến chở chiếc máy bay đó đi.
Sau đó mẹ tôi nói: “Chiếc ôtô to đó làm hỏng hết đường của làng Hà ta. Sao bọn Nhị Sủng lại thích làm ồn ào náo nhiệt làng Hà ta lên thế nhỉ?”.
Máy bay đã bị chở đi, tất cả già, trẻ, trai, gái của làng Hà đều trực tiếp đưa xe chở máy bay đó đi thật xa, ai nấy đều trầm tư. Ông Thường điên cong lưng, dưới ánh nắng chiều, trông ông giống như con tôm đang gắng sức đuổi theo chiếc xe. Ông gào lên: “Không được đem chiếc máy bay đó đi, không được đem nó đi!”.
Đêm hôm đó, tôi nghĩ tất cả mọi người trong làng chúng tôi ai cũng đều không ngủ được. Cả những người sung sướng hạnh phúc đến những người bất hạnh khổ sở do vui quá nên không ngủ được.
Tôi cũng không sao ngủ được, bởi vì ngày hôm sau tôi phải rời khỏi nơi đây. Dường như có gì đó được sắp đặt trước, tôi trở về, máy bay cũng trở về, khi máy bay ra đi, tôi cũng phải ra đi. Tôi phải lên thành phố để tiếp tục công tác.
Đến tối tôi ra ngoài đi dạo, ánh điện trong nhà Từ Trang Văn vẫn còn sáng. Chắc tất cả 10 người trong số họ đều có mặt ở đó, họ đang bàn bạc đối sách.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lên đường tạm biệt mọi người. Họ cả đêm không ngủ, Lư Bình đưa cho tôi một tờ giấy, bảo tôi đọc.
“Có câu không thích hợp, cậu sửa lại hộ nhé!”. Giang Tiểu Đào là người viết trực tiếp nói với tôi.
Họ đưa cho tôi là một thư tố cáo, họ kiện nhà sản xuất máy bay đã không thực hiện đúng trong hợp đồng đã cam kết, vì vậy yêu cầu nhà sản xuất máy bay phải bồi thường 8,88 vạn NDT về tội gây thiệt hại về kinh tế, bồi thường giá trị của máy bay 25 vạn NDT, bồi thường tiền xây dựng kho để máy bay và cảng đậu tổng số tiền là 11,2 vạn NDT, tổng cộng nhà sản xuất phải bồi thường là 45,08 vạn NDT.
“Cậu lên thành phố, nhớ giúp chúng tớ tìm hiểu tại sao máy bay của người nông dân không được bay lên trời nhé”. Mặt của Từ Trang Văn lại đỏ gay lên.
Sau này tôi mới biết, vì không hiểu luật pháp nên họ đã mạo hiểm mua máy bay và cho máy bay bay bất hợp pháp, việc này pháp luật không cho phép. Hơn nữa nhà sản xuất máy bay cũng không có giấy phép sản xuất, cũng không có giấy phép của cục hàng không dân dụng. Sau khi sự việc xảy ra, mọi người đều trách Sủng Nhị Sú làm việc không chắc chắn.
Tôi bắt tay mọi người rồi lên đường và chẳng đem theo áng mây nào của quê hương đi cả. Ráng sáng ở làng Hà đã yếu dần, không khí rất trong lành, song tôi cảm thấy có gì hơi nghẹn ngào. Thời gian ở làng Hà, tôi được trực tiếp chứng kiến cảnh máy bay bay lên rồi hạ xuống, điều này có nghĩa gì không?
Việc kiện cáo của họ phải mất đến một năm, trong thời gian đó Từ Trang Văn và Sủng Nhị Sú lên thành phố tìm tôi, nhờ tôi liên hệ hộ một số người. “Từ ngày chúng tôi mua máy bay đến nay, có rất nhiều người đến phỏng vấn chúng tôi, họ cũng muốn mua máy bay. Thời buổi này có không ít nông dân muốn mua máy bay nhỉ!” - Sùng Nhị Sú nói: “Tôi nhất định phải hướng dẫn mọi người phải ký hợp đồng chặt chẽ”.
Sau này họ đã thắng kiện và lấy lại được không ít tiền bồi thường. Từ Trang Văn gọi điện cho tôi nói: “Tôi lại tiếp tục nuôi cua, nhưng vẫn muốn mua một chiếc máy bay để làm du lịch. Cậu không biết chứ, khi máy bay bay ở trong làng ta, nhìn từ trên máy bay xuống làng ta, cánh đồng lúa, núi, sông và ráng nắng của làng Hà tuyệt đẹp! Tôi muốn người làng chúng ta có thể đứng từ trên cao nhìn xuống làng!”. Tôi đoán lúc này mặt Từ Trang Văn lại đỏ lên gay gắt.
Đó là câu chuyện khi tôi ở làng Hà cách đây hơn một năm. Những người bạn của tôi hồi nhỏ nay đã trở nên giàu có, họ đã mua được máy bay. Tôi kể cho bạn câu chuyện này, nhưng không biết bao giờ tôi mới có thể quay trở lại làng Hà được.