← Quay lại trang sách

Bạn dám bước vào phòng học đó nữa không?

Nếu dùng máy camera quay lướt qua trường học đó sẽ thấy nơi đó rất yên tĩnh. Học sinh đang trong giờ học, hầu như không có một bóng người trên sân trường chỉ có các âm thanh phát ra, rất nhiều loại âm thanh hòa thành một dàn hợp xướng ngân vút lên không trung.

Một trường trung học chuẩn có cả cấp 2 và cấp 3, hai khu lớp học xếp thành hình chữ L, có khu nhà thí nghiệm, bốn sân chơi bóng rổ, hai sân chơi bóng chuyền, một sân điền kinh và vài khu nhà ký túc xá. Nếu gọi những thứ đó là xương cá thì thịt cá sẽ ở đâu? Liệu có phải là những học sinh vừa nghe thấy tiếng chuông reo đã vội lao ra sân trường chạy vui đùa nô nghịch như dòng nước chảy xiết từ trong nguồn ra không? Hay đó là các thầy cô giáo nách vừa kẹp sách vừa len vào giữa đám học trò đông đúc trên môi luôn nở nụ cười? Hay là thảm cỏ, bồn hoa hoặc một nguồn nước nhỏ được ánh nắng mặt trời chiếu rọi lóe lên thành dải cầu vồng?

Trong một phòng khác, thầy hiệu trưởng đang nói chuyện với một cô học trò. Thầy chạc 50 tuổi, dáng người gầy gầy, còn cô học trò kia còn rất trẻ, có vẻ như đang học cấp ba, nhưng thực ra cô học trò đó sắp trở thành cô giáo dạy ngữ văn cấp hai của trường này. Cô đang chuẩn bị lên lớp buổi đầu tiên. Cô cảm thấy hơi hồi hộp, thầy hiệu trưởng nói với cô rằng đừng lo lắng, đừng sợ. Chuông đổ, thầy hiệu trưởng nói: “Em đi đi, đừng sợ, em sẽ thích ứng rất nhanh với môi trường này, học sinh đều đang đợi em trên lớp”.

Trong vườn cỏ trên sân trường có vài chú bướm đang bay rập rờn, thỉnh thoảng xuất hiện vài chú chuồn chuồn mải mê đuổi nhau. Cô giáo trẻ hầu như không hay biết những gì đang xảy ra trên sân trường, cô chỉ chăm chú một điều hôm nay là buổi dạy đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ bước vào cuộc đời làm giáo viên của mình. Cô tự nhủ, mình không được run, mình sắp đến phòng học đó rồi.

Hai thiếu niên - một cậu 14 tuổi, một cậu 13 tuổi đang thập thò bên con mương đã cạn khô nước cạnh sân vận động của trường. Vừa nãy chúng nằm ở đây. Chúng cứ nằm đó cho đến khi sân vận động không còn bóng người nào. Đó là vào một ngày của tháng năm, thời tiết nắng khô nhưng có cảm giác rất mát mẻ, đó là cảm nhận của hai đứa trẻ.

Chúng còn ngửi thấy cả hơi tiền. Tất cả có năm tờ 100 tệ, chúng nằm trên con mương khô hai bên trồng rất nhiều cây bạch dương nhỏ, chúng đang ra sức hít mùi trên mấy tờ tiền đó. Toàn là tiền mới tinh vì thế nó cũng có mùi mới tinh, cái mùi khiến chúng cảm thấy ngây ngất. Trên đời này không có gì là hay hơn tiền, chúng hiểu rất rõ điều đó.

Hai đứa trẻ từ từ bò ra khỏi cái mương khô đó, chúng nhìn về hướng lớp học, thoáng một cái chúng mất tăm trong tòa nhà dạy học màu xanh đó, chúng nhìn nhau, mồm đứa cao phát ra một vài âm thanh, dùng tay ra hiệu gì đó. Hai đứa đứng lên, bắt đầu đi về hướng đó, bạn chắc đã hiểu hai đứa trẻ đó đều bị câm.

Đi được vài bước, đột nhiên cậu bé người thấp hơn kêu lên một tiếng, cậu cúi đầu xuống dưới giày của mình và phát hiện ra có chiếc đinh mũ đang cắm vào đế giày của nó. Chân cậu chảy toang máu, chắc vì đau nên cậu kêu ầm ĩ. Hai đứa nhìn quanh bốn phía rồi cả hai cúi xuống xem vết thương và cố gắng để nhổ chiếc đinh đó ra.

Vừa nãy một số học sinh nhìn thấy sâu róm sợ quá liền chạy vào phòng học, đây là cơ hội để các chú sâu chui ra thỏa thích gặm lá cây. Tiếng nhai lá cây của chúng phát những âm thanh sột soạt giống như tiếng cát chảy. Mùa xuân năm nay sâu róm nhiều hơn so với các năm về trước. Chúng ăn trụi lá cây trong trường rồi bám chặt vào thân cây dày đặc như lá, nhìn mà sởn gai ốc. Mùa đông năm ngoái xuất hiện rất nhiều thợ săn nghiệp dư bắn chim sẻ để ăn thịt nên giờ không còn chim sẻ nào bắt sâu róm nữa.

Hai đứa trẻ bị câm kia vẫn đang lúi húi nhổ chiếc đinh bị cắm vào giày của cậu bé người thấp, chúng ra hiệu cho nhau tỏ vẻ bực tức, chửi rủa. Hai đứa đang tìm mọi cách nhổ chiếc đinh ra, rồi cậu bé người cao đã nhổ được cái đinh ra khỏi giày, cậu cầm cái đinh giơ cao lên trời và mượn ánh sáng tự nhiên để quan sát cái đinh. Thực ra lúc hai đứa cúi đầu xuống đã để lộ ra chiếc chùy sắt được dắt đằng sau lưng.

Hai chiếc chùy sắt nhỏ này được dắt thường xuyên sau lưng hai đứa trẻ, nếu chúng không cúi lưng sẽ không nhìn thấy được. Hai đứa trẻ dắt chùy sau lưng làm gì vậy?

Từ phía xa, bầu trời xanh biêng biếc, một chiếc máy bay phun khí đang từ từ bay qua, nó phụt ra những tia nước trắng dài trông rất đẹp mắt, nhưng hai đứa trẻ câm vẫn không hay biết gì. Những con sâu róm nấp dưới các lá cây dương cũng không hay biết gì, mắt chúng chỉ chăm chăm nhìn vào các lá cây, trông chúng giống như đội quân lớn, đang thả sức ăn gặm lá cây, tiếng ăn của nó hợp thành tiết tấu cha cha cha... của người nguyên thủy châu Phi.

Vài chú chim sẻ bay lên trên cây ăn sâu róm. Sau khi ăn được vài con, chúng liền bị cả đoàn quân sâu róm bao vây, sợ quá chim sẻ đành bỏ chạy mất tăm.

Trong phòng học, cô giáo trẻ đứng trên bục giảng, mấy chục đôi mắt học sinh đang nhìn cô chăm chú. Những đôi mắt của học sinh vừa đen vừa sáng, chúng rất tập trung khiến cô giáo trẻ cảm thấy chống chếnh. Tiết giảng đầu tiên cô thấy học sinh rất trầm lặng, chắc chúng không thích cô giảng chăng?

“Mới bắt đầu nên em cũng hơi căng thẳng, sau đó đỡ hơn, vì xem ra bọn trẻ có vẻ ngoan, khi trả lời câu hỏi chúng cũng không nói to, chúng rất ngoan nên em cũng đỡ run. Bọn trẻ đều học lớp 6 cả rồi, chúng rất ngoan có lẽ là do chúng chưa quen em lắm. Thầy hiệu trưởng ơi! Ban đầu là lỗi tại em vì khi em quay người lại nhìn thấy một cô học trò đang khóc ầm ĩ”. Sau này khi kể lại câu chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô giáo trẻ đã nói với ông hiệu trưởng như vậy.

Cô viết một đoạn văn lên bảng, rồi cô nghe thấy tiếng khóc rất to của một cô học trò. Trong tiếng khóc toát lên một vẻ sợ hãi, rụt rè, phẫn nộ, phải chăng lỗi tại mình? Hay do bọn trẻ không ngoan? Cô giáo quay người, nhìn thấy cô học sinh đang khóc, hai má cô bé ửng hồng, cô bé gào rất to. Cô tiến đến gần cô bé và hiểu ra được nguyên nhân khiến cô bé lại khóc. Một con sâu róm đang bò trên bàn. Nó bò lên sách của cô bé. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nghĩ vậy rồi cô liều mạng dùng ngón tay trỏ bắt con sâu róm đó ném ra ngoài cửa. “Em đừng sợ!”. Cô nói với cô trò nhỏ: “Cô đã ném con sâu đó ra ngoài cửa rồi”.

“Cô bé liền mách em, đó là do một bạn nam trong lớp bỏ con sâu đó vào hộp bút của mình. Em hỏi cậu học sinh khá béo trong lớp, cậu ta thừa nhận là mình đã bỏ vào hộp bút của bạn. Em yêu cầu sau khi tan học cậu phải đến văn phòng gặp em. Đúng lúc này em nhìn qua cửa sổ nhìn thấy hai học sinh, chúng lớn hơn học sinh trong lớp một chút, một đứa cao, một đứa thấp. Hai cậu học sinh đó tiến về lớp học, chúng đi từ từ, trông chúng như hai trẻ lang thang. Lúc đó bài em đã giảng được một nửa. Ngoài chuyện liên quan tới con sâu róm ra, cả buổi học em dạy đều thuận lợi cả”. Cô giáo trẻ báo cáo với thầy hiệu trưởng.

Các anh phải liên hệ với Cục thực vật ngay để báo cáo cho họ biết đội quân sâu róm đang đóng đô trên cây đó, bảo họ đem thuốc sâu đến phun đi nhé. Ông hiệu trưởng nói với ông chủ nhiệm phòng hậu cần, sâu róm nhiều quá, chúng sắp gặm trụi lá cây trong trường rồi, hơn nữa quan trọng là chúng hay rơi vào cổ học sinh khiến học sinh sợ chết khiếp. Ngoài ra, đã có hơn 30 trường hợp các em học sinh nam dùng sâu róm để dọa các học sinh nữ. Đã có hơn 30 học sinh nữ mách tội các học sinh nam thế nên phải phun thuốc diệt sâu róm càng sớm càng tốt nếu không chẳng còn cái lá nào với lũ sâu róm này đâu.

A lô, có phải Cục thực vật không? Tôi ở trường cấp 2 số hai của địa phương, trường chúng tôi nở rất nhiều sâu, tất cả các cây… Các anh đã biết việc này rồi chứ ạ? Tất cả lá cây của thành phố đều bị sâu ăn sạch? Cái gì ạ? Không điều được xe phun thuốc sâu? Thả chim sẻ vào trường? Alô! Allô! Báo cáo thầy hiệu trưởng, vừa nãy người của cục thực vật nói họ sẽ mua gấp hơn một vạn con chim sẻ của huyện khác để thả trong khắp thành phố chúng ta.

Hai đứa trẻ câm điếc vẫn đang đi về phía lầu dạy học. Cậu học sinh dáng thấp kia đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ vì cậu nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi đó là có rất nhiều các con vật màu xám đang bay lên trời, trông chúng như những hạt mưa đen ngòm mỗi lúc một to và bay về phía hai đứa trẻ. Rất nhanh, những giọt mưa đen đó đã bay đến bên chúng, lượn qua đầu chúng, đàn chim bay lên bay xuống, một lát sau chúng đậu hết lên cành cây, đó là hàng nghìn hàng vạn con chim sẻ. Sau khi cục thực vật thả ra chúng có nhiệm vụ bắt sâu róm.

Khi trả lời phỏng vấn phóng viên đài truyền hình, thị trưởng thành phố nói “Điều quan trọng là phải làm nghiêm, chúng ta phải nuôi chim sẻ, chúng ta đã phải bỏ ra mấy chục vạn NDT để mua 1 vạn con chim ở nơi khác về, trước kia thành phố chúng ta chỗ nào cũng có chim. Hội đồng nhân dân thành phố sẽ đề ra quy định cấm bắt chim sẻ, ai vi phạm sẽ bị xử phạt và thu hồi súng. Chúng tôi sẽ triển khai thu hết súng hơi của người dân lại, chim sẻ là loài động vật quý, thành phố chúng ta không thể thiếu chúng được. Có người trước kia cho rằng, chim sẻ là có hại, quan điểm này là hoàn toàn sai, nếu không có chúng, cây cối của chúng ta gặp tai họa lớn. Chúng ta phun thuốc sâu chỉ trị được ngọn không trị được gốc, chúng ta nuôi chim sẻ mới có thể làm cân bằng hệ sinh thái, mới có thể triệt sâu tận gốc”.

Cảnh một đàn chim sẻ được thả ra khiến hai đứa trẻ câm ngắm nhìn một cách say mê, đã lâu lắm rồi chúng không được nhìn thấy nhiều chim sẻ đến thế. Chúng đứng ở đó, vẻ mặt có gì hơi khác lạ, những giọt nước mắt vui sướng tuôn trào trên gò má. Tại sao chúng lại khóc vì sung sướng, vì nhìn thấy nhiều chim sẻ ư?

“Hai đứa trẻ câm đi về phía phòng học của lớp, chúng có vẻ không quan tâm lắm đến mọi việc xung quanh. Vì con sâu róm đó mà không khí căng thẳng lại bao trùm lên lớp học. Thực ra từ trước tới nay em chưa bao giờ bắt sâu cả, nhưng trước mặt học sinh em phải tỏ ra can đảm, trong cuộc đời đây là lần đầu tiên em dùng tay bắt sâu rồi ném ra bên ngoài. Em cảm thấy mình đã chiến thắng. Lúc đó em cảm thấy hết sức phấn khởi. Trong buổi lên lớp đầu tiên em đã bắt được sâu róm. Nhưng khi hai đứa trẻ câm đến phòng học, em linh cảm rằng sẽ có một điều gì đó không may xảy ra”. Cô giáo trẻ nói với ông hiệu trưởng.

Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy hai đứa trẻ bước vào lầu phòng học, cô không biết nên làm thế nào, chắc có liên quan gì đến mình đây, nhưng cô đâu có quen chúng, từ trước tới nay cũng chưa bao giờ gặp chúng cả. Sau này cô sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại chúng nữa. Thực tế đã chứng minh được điều này, cô ngẩng đầu nhìn chúng một cái rồi quay người viết chữ lên bảng. Lúc này, học sinh của cô kêu ầm cả lên.

“Em quay người lại, nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con chim sẻ ùa đến phòng học, chúng bay loạn xạ trong phòng, đua nhau kêu chim chíp, nhảy nhót loạn khắp phòng. Sao lại có nhiều chim sẻ bay vào học thế nhỉ? Trong chốc lát phòng học ồn ào náo loạn cả lên, học sinh sợ quá đứa thì ngồi im, đứa thì kêu gào ầm ĩ, đứa thì úp sấp mặt xuống bàn nhưng không có ai chạy ra ngoài cả. Chim sẻ bay cả lên trần nhà, bay đi bay lại, lộn lên lộn xuống giống như những cái đĩa quay tròn theo chiều kim đồng hồ trong phòng học. Quang cảnh thật là kỳ lạ. Em đứng sững trên bục giảng và không biết nên làm gì. Đàn chim sẻ bay trong phòng học khoảng 3 phút, sau đó chúng lại nối đuôi nhau bay ra khỏi phòng rồi bay lên trời.

Phòng học tự nhiên yên tĩnh hẳn lên, cả cô giáo và học sinh đều vẫn chưa hết bàng hoàng. Sự việc xảy ra quá bất ngờ như một cánh tay thọc sâu vào cơn ác mộng, mọi người đều ngẩn ngơ. Mùi cát bụi và lông chim bay khắp phòng, vài chiếc lông chim đang bay trong không trung từ từ rơi xuống đất, không ai giơ tay bắt nó cả. Lúc này, hai đứa trẻ câm, một đứa mặc bộ xanh, một đứa mặc bộ đen bước vào lớp học.

“Em hỏi hai đứa, các em muốn tìm ai? Hai đứa dường như không nghe thấy tiếng em hỏi mà đi thẳng vào lớp. Lúc đó nếu em ngăn hai đứa lại thì hay hơn. Hai đứa đều không nghe thấy gì cả, vừa tới cửa liền đi luôn vào trong phòng. Tất cả học sinh trong lớp đều vẫn chưa thực sự lấy lại được tinh thần sau trận kinh hoàng quậy phá của đàn chim sẻ thì lại gặp hai học sinh lạ tự nhiên đi vào lớp học. Sau đó hai đứa đi đến bên bàn học của học sinh Phạm Tiểu Giang, rồi …”. Cô giáo khóc nức nở và kể với ông hiệu trưởng.

Đứa lùn liền rút nhanh chiếc dây trong túi ra, nhanh như cắt nó dùng dây xiết chặt cổ Phạm Tiểu Giang - lớp phó học tập của lớp, sau đó nó lôi mạnh khiến Phạm Tiểu Giang ngã nhoài xuống đất, Phạm Tiểu Giang ngẩng đầu lên, dường như cậu ta không thở được nữa. Tên cao liện rút chiếc chùy sắt ở trên lưng mình ra nhằm đúng đầu Phạm Tiểu Giang đánh. Chúng đánh liên tục mười mấy phát, chúng đập rất mạnh và hung bạo. Tất cả học sinh đều nhìn thấy máu và óc của Phạm Tiểu Giang phun ra. Phòng học đột nhiên nháo nhác cả lên, học sinh nữ sợ quá kêu ầm ĩ và chạy ra ngoài phòng, một số học sinh nam to gan dùng ghế đánh vào hai tên câm kia.

“Em sững người vì hành động của chúng nhanh quá, em không kịp phản ứng gì cả nhưng em vẫn kịp lao đến để chộp lấy cái chùy sắt trong tay của chúng. Em chộp được cái chùy sắt trong tay của tên cao, đúng lúc đó tên thấp rút tiếp một cái chùy nữa ra và đánh vào đầu em khiến em bị ngất xỉu. Sau đó em không biết gì nữa cả”. Cô giáo nói với ông hiệu trưởng.

Cảnh sát rất nhanh đã bắt được hai học sinh câm đó và đã điều tra ra chúng là học sinh của trường câm điếc gần đây. Chúng bị bọn khác thuê giết chết Phạm Tiểu Giang với số tiền 500 Nhân dân tệ. Khi nằm nấp trong cái mương cạn gần trường chúng đã từng ngửi thấy hơi của mấy tờ tiền sắp có được. Thuê hai tên này giết Phạm Tiểu Giang là La Mạch bạn học cùng với Phạm Tiểu Giang, La Mạch là lớp phó phụ trách văn thể của lớp. Chúng mới chỉ có 12 tuổi. Vì chuyện bài vở mà Phạm Tiểu Giang và La Mạch đã cãi nhau mấy lần khiến La Mạch rất hận Phạm Tiểu Giang, tìm mọi cách để thuê người khác giết Phạm Tiểu Giang.

“Xã hội chúng ta hiện nay đang ngày càng xuất hiện nhiều các hiện tượng bạo lực trong thiếu niên. Trước đó không lâu, ở Bắc Kinh có hai cậu bé 10 tuổi đã tìm cách chôn sống một bé 7 tuổi, nguyên nhân là do cậu bị giết này đã đá quả bóng của bọn hung thủ.” Hùng Bình - người dẫn chương trình “Vấn đề tiêu điểm” trên ti vi đã đưa tin: “Gần đây tại một tỉnh nọ đã xảy ra một vụ giết người thuê, các hung thủ đều là thiếu niên, hiện tòa án đang xét xử hai tên hung thủ bị câm và người thuê giết, mặc dù các hung thủ đều là vị thành niên, song pháp luật sẽ trừng trị chúng một cách thích đáng. Nhưng tại sao vấn đề bạo lực trong thiếu niên ngày càng gia tăng, đây là điều mà cả xã hội cần phải quan tâm. Vấn đề này chúng ta không chỉ dựa vào phụ huynh học sinh và thầy cô giáo mà còn phải dựa vào lực lượng của toàn xã hội vì một môi trường xã hội trị an tốt, giáo dục đạo đức con người tốt mới là điều cơ bản. Chúng ta hy vọng những sự việc này sẽ không bao giờ tái phát lại trên đất nước chúng ta. Cảm ơn các bạn đã chú ý đón xem chương trình “Vấn đề tiêu điểm”. Xin hẹn gặp lại!

“Thầy hiệu trưởng! Thầy chuyển cho em đi nơi khác nhé. Em không dám vào phòng học đó nữa đâu. Ngày đầu tiên làm cô giáo viên em đã phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng học sinh bị giết hại, em buồn lắm thầy ạ! Vừa bước vào phòng đó là em liền nghĩ tới chuyện xảy ra hôm đó, em đau lòng lắm, sợ lắm, lo lắng lắm, mấy ngày vừa qua em đều bị mất ngủ. Em thực sự không dám bước vào phòng học đó nữa, thầy hiệu trưởng! Thầy đổi cho em phòng học khác đi nhé!”. Cô giáo trẻ van nài thầy hiệu trưởng.

“Sau khi Cục thực vật đến phun thuốc sâu và mua chim sẻ của huyện bên cạnh mang về, thành phố ta rất nhanh đã tránh được thảm họa sâu bọ”. Trả lời phóng viên đài truyền hình, ông thị trưởng thành phố nói: “Thành phố chúng ta đã khôi phục lại sự cân bằng cho hệ sinh thái. Đương nhiên, không có sâu hại cũng không được, không có sâu róm các cây cũng không phát triển tốt. Còn nếu không có chim sẻ thì sâu hại sẽ rất nhiều. Nhưng nếu chim sẻ mà nhiều quá cũng là điều hại, bởi vì chúng sẽ phá hoại mùa màng và hoa màu. Vấn đề quan trọng làm sao chúng ta giải quyết tốt từng khâu một, không được gây ra các vấn đề, cây cối, sâu hại, chim sẻ đều phải cùng tồn tại, đây là vấn đề lớn liên quan tới việc bảo vệ môi trường. Kết hợp với lần diệt trừ sâu bọ này, thành phố chúng ta sẽ tiến hành tuần tra đảm bảo trị an trong toàn xã hội để chào mừng 50 năm Quốc khánh và đón chào thế kỷ mới, bộ mặt mới của thành phố”.