Số 50 Hoàng Đình Tử
Anh ngồi đó uống một cốc bia đen, từ tầm 10 giờ trở đi, khách đến quán rượu này mỗi lúc một đông dần. “Họ là những người nào vậy?” Anh hỏi một người bồi bàn. Đó là một cậu có mái tóc dài mặc áo kẻ ô vuông, có vẻ hơi bốc, cậu bồi bàn mang ra cho anh một cốc bia hơi đen. “Cho thêm một quả trứng sống”, anh lại gọi thêm. Anh đã uống đến cốc thứ 3 rồi. Cậu bồi bàn lại hỏi một lần nữa: “Anh vừa nãy hỏi nhóm người nào ạ?”. Anh ngừng giây lát rồi nói “Đây này, những người này này”. Anh chỉ vào trong quán rượu và nói: "Tôi hỏi những người này này".
“Cái gì ạ, anh nói cái gì cơ?”. Cậu bồi bàn lại hỏi. Anh cáu: “Trứng sống, hiểu chưa?”. Bồi bàn nói: “Anh hỏi những người này á? Họ là những du hồn, tôi không biết họ là ai, nhưng cứ đến buổi tối là họ đều đến đây. Ban ngày anh không thể phát hiện ra họ đâu. Họ sống ở thành phố này. Cậu bồi bàn cười với vẻ rất đắc ý, nhưng cuối cùng cũng mang ra một quả trứng sống. Đúng là một thằng chậm chạp, một thằng ngốc không hơn không kém – anh thầm nghĩ.
Số 50 Hoàng Đình Tử là một quán rượu, nó nằm trong góc, nằm ở phía bắc học viện điện ảnh Bắc Kinh. Anh nghe nói quán rượu này là của nhà thơ Giản Vũ nhưng kể từ ngày đặt chân đến đây, anh chưa lần nào gặp được Giản Vũ cả. Anh có nhìn thấy ảnh Giản Vũ trong một tập thơ của ông. Anh ngồi đó một mình, dưới ánh sáng lờ mờ, quán rượu như cái động tối om om, tất cả những tửu khách ngồi ở đây đích thực giống như những linh hồn biến thành người. Anh lặng lẽ đập quả trứng sống và nhìn nó chìm dần trong cốc bia đen. Anh uống một ngụm, vị bia được làm bằng mạch nha màu đen rất ngon. Quầy bar đang mở nhạc rock của Mỹ, không khí ở quán rượu này mang đậm phong cách nước ngoài. Nhưng đến đây uống rượu có phải toàn là những linh hồn biến thành người không? Anh cố gắng mở căng mắt nhìn đám người trước mặt với vẻ thương hại. Họ là tốp người anh đang nghiên cứu và phát hiện. Cảm giác, suy nghĩ của họ lúc này ra sao?
11 giờ đêm quán rượu đã chật cứng người. Ta đã 35 tuổi rồi – anh thầm nghĩ. Anh có phần không tin điều đó. Phải chăng ta cũng là một người từ linh hồn bay ra hay sao? Anh lại gọi thêm một cốc bia hơi đen, nhưng lần này không gọi trứng sống nữa, anh không thích trong mồm mình có một mùi tanh tanh. Một cô gái bước vào, cô gái mặc bộ váy trắng để lộ hết cả bả vai. Những sợi tơ trên chiếc váy lấp lánh phản ánh hào quang. Chiếc váy này làm bằng chất liệu gì nhỉ? Anh tự hỏi. Rồi cô gái ngó nghiêng tìm chỗ cho mình, nhưng hiện tại khách đã ngồi chật cứng, cô gái có phần hơi thất vọng, bốn mắt họ đã chạm nhau.
“Ở đây, em ơi, đến chỗ này”. Anh lịch sự đứng lên nhường chỗ cho cô gái. Cô không tin lắm hành động của anh, chần chừ một chút rồi cô vẫn vui vẻ bước đến. Đó là chiếc bàn đá, hơi cập kênh, anh ngồi xuống rồi lại đứng lên loay hoay một vòng. Cô gái nở một nụ cười tươi với anh, nụ cười duyên dáng. Lập tức anh cảm thấy trước mắt mình lóe lên một ánh sáng giống như bạc trắng vậy. “Không hiểu chất liệu của cái váy cô gái đang mặc là gì nhỉ? Tại sao trong đêm tối nó lại phát sáng?”. Anh hỏi.
“Làm bằng tơ lụa, bên ngoài có điểm thêm vài chất liệu khác, em cũng không biết là gì cả chỉ cảm nhận được là nó rất bóng nên em mua. Hình như khả năng quan sát của anh rất tuyệt vời phải không? Cô gái ngồi xuống nhìn anh và nói.
Anh cười, “Tôi là nhà biên kịch, biên kịch điện ảnh”.
“Ồ!”. Cô gái mỉm cười tỏ vẻ hứng thú: “Thế anh đã biên kịch được những vở kịch nào rồi?”.
“Chắc em đã xem rồi đó”. Anh kể ra một số bộ phim đã được nhận giải thưởng Quốc tế. “Nguyên tác rất hay, tôi chỉ là một biên kịch. Hơn nữa, toàn bộ là sản phẩm là do đạo diễn làm, công việc của điện ảnh em biết rồi đấy từ trước tới nay chủ yếu là do đạo diễn làm.” Anh lại uống một ngụm bia, có cảm giác lòng đỏ trứng gà trong đáy cốc trôi tuột vào trong họng, trơn và tanh vô cùng.
“Đúng là phải bái phục anh đấy”, cô gái cười cười. Người bồi bàn bước đến hỏi: “Anh có cần thêm trứng gà sống nữa không?”.
Đúng là một thằng ngốc – anh thầm nghĩ. Rồi anh hỏi cô gái: “Em uống gì?”.
“Cho cốc Whisky, hoặc rượu lan lưỡi rồng loại mạnh cũng được, nhớ không cho đá đâu nhé”.
“Vâng. Thế anh lấy thêm quả trứng sống nữa nhé?”. Cậu bồi bàn lại hỏi, anh nói: “Cho thêm cốc bia đen, không lấy trứng sống nữa đâu”.
Người bồi bàn gật đầu, rồi đột nhiên cậu ta ghé sát vào tai anh nói: “Hai gã đàn ông ngồi ở trên bệ kia là bọn đồng tính luyến ái đấy”. Nói xong cậu ta bỏ đi ngay. Anh liếc nhìn cô gái một cái, cô gái không nghe thấy cậu bồi bàn nói gì. Cô gái nói: “Em thích bộ phim do ông ấy biên kịch, thậm chí em còn rất sùng bái đạo diễn của những bộ phim đó, anh ấy đúng là một ông thần, một mỹ thần.”
“ Không, ông ấy là một bạo quân”. Anh trầm tư một cách đau khổ, “Đương nhiên, ông ấy còn là một thằng điên, tôi làm bộ phim mới này cho ông ấy một năm, ông ấy bắt tôi viết tổng cộng 800.000 chữ, tôi phải viết đi viết lại vài lần. Khi tôi viết đi viết lại chán đến mức muốn nôn ra thì ông ta mới thôi, coi như tạm được. Hiện tại ông ấy đang tham gia tuần lễ điện ảnh. Có trời mới biết được ông ta có đoạt giải thưởng không, nhưng tôi đã được giải phóng rồi.” Tự nhiên anh vui vẻ hẳn lên.
“Anh không có hy vọng được giải à?”. Cô gái hỏi.
“Thực ra chẳng có gì liên quan tới tôi cả, tôi chỉ cần quản việc uống bia đen”.
Người bồi bàn mang đến những thứ hai người vừa gọi. “Mang thêm một quả trứng sống nữa anh nhé?”. Tên bồi bàn lại hỏi. “Không cần, đi đi!”. Tự nhiên anh quát ầm cả lên.
“Hình như anh có chuyện không vui”. Cô gái hỏi anh với giọng quan tâm.
“Thật vậy sao?”. Anh nhìn cô gái với vẻ chế giễu. Cô gái cao khoảng 1m66, nhưng không đi giày quá cao. Mặt cô dài dài hình quả trứng vịt, dịu dàng, mắt không to cũng không nhỏ đuôi mắt cong cong, môi cô gái mỏng đến nỗi như đang chảy máu. Tự nhiên anh cảm thấy mình gặp được một gương mặt rất đẹp.
“Hình như em đang bị ai đuổi phải không? Em vừa vào tới quán là anh đã cảm nhận được điều đó”. Vừa nói anh vừa liếc nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô. Nhấp ngụm rượu mạnh, cô gái nhăn mặt rồi nói: “Khả năng quan sát của anh thật tuyệt vời”.
“Để anh đoán thử nhé”. Tự nhiên anh cảm thấy rất hứng với câu đố đó. “Có thể em là sinh viên của học viện điện ảnh, em bị một cậu thanh niên yêu, nhưng tính cách của cậu ta quá bộp chộp không chín chắn. Vừa nãy em và cậu ta cãi nhau nên em mới bỏ đi, em không muốn nhìn mặt cậu ta nữa. Em đi một lúc khá lâu trên đường nên cũng cảm thấy hơi sợ, hơn nữa trong lòng đang rối bời, vì vậy em quyết định vào đây uống một chút gì phải không?”.
Cô gái không biểu lộ cảm xúc gì. “Em họ Tô, em không phải là sinh viên của học viện điện ảnh. Thế anh tên gì ạ?"
“Anh họ Lư, em gọi anh là lão Lư nhé. Người theo đuổi em là người như thế nào?”. Anh gặng hỏi cô gái.
“Không có ai hết, thật mà”. Cô gái đột nhiên cười to và nói: “Em đang đi trên đường, tự nhiên muốn vào đây uống một cốc gì đó thôi”.
“Được rồi”. Anh hơi buồn, cảm thấy mình hơi say. Anh cao giọng gọi người bồi bàn: “Cho một quả trứng sống!”. Lúc này một cậu thanh niên trông giống sinh viên mang ra cho anh một quả trứng sống. Anh cầm lấy, đúng lúc này mắt cô gái sáng rực lên. Cô liền nói: “Em có thể làm cho quả trứng dựng đứng lên được”
“Thật à?”. Anh liền đưa quả trứng cho cô gái “Không phải đập xuống bàn đâu, nếu đập nát quả trứng ra làm sao mà cho nó đứng lên được?”.
“Đương nhiên không phải là như thế”. cô gái cười, nói xong, liền cầm đầu nhỏ của quả trứng đó chúc xuống cho đứng thẳng, sau đó bỏ tay ra. Đúng là quả trứng đứng thẳng được.
Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Anh cũng thử cầm quả trứng lên bắt nó đứng thẳng năm sáu lượt nhưng không được. “Em thổi hồn vào quả trứng đó phải không?”. Cô gái cười, cầm quả trứng cho nó đứng lên, quả trứng lại đứng thẳng.
“Thôi được”. Không còn cách nào khác, anh đành đập quả trứng đổ vào cốc bia của mình và hỏi “ Này Tô, em ở đâu?”.
“Em không biết”.
“Thế em không phải là người ở thành phố này hả?”.
“Trước đây không phải, nhưng cách đây không lâu thì là người ở đây”.
“Được rồi, để anh thử đoán xem em làm nghề gì nhé. Ừm, em là phóng viên của tạp chí Thời thượng hay là người dẫn chương trình trên đài truyền hình? Nhân viên trong trại chăn nuôi? Người mẫu của học viện mỹ thuật? Cán bộ quản lý của phòng lễ tân trong khách sạn? Người mẫu quảng cáo? Giáo viên dạy ngoại ngữ của một trường đại học? Một vị khách du lịch không biết mục đích? Nhân viên bán sách? Hay là người dẫn đầu dàn hợp xướng trong nhà thờ…? Thế em làm gì cơ?" Anh nhìn cô gái chằm chằm vừa hỏi vừa lắc đầu, cái gì cũng không phải. "Thế em có phải là con gái của Mây?"
Cô gái sững người một lúc, gương mặt toát lên vẻ u buồn. “Con gái của Mây, anh nói em là con gái của Mây? Cũng có lẽ là như vậy…”.
Anh vui hẳn lên. Nét đượm buồn trên mặt của cô gái rất kỳ lạ không hiểu sao nó lại xâm chiếm hồn anh khiến anh có cảm giác trên cơ thể cô gái có cái gì đó vô cùng bí ẩn. Đúng là giống con gái của Mây thật, anh có cảm giác như cô gái đang bay trong đám mây màu tươi đẹp, tự nhiên anh thấy rất xúc động, anh muốn tiến gần cô hơn để tâm hồn và thể xác được gần cô hơn. Đây là ý tưởng muốn làm chủ cái đẹp, xâm chiếm cái đẹp, anh cảm thấy rất hưng phấn, anh thấy mắt cô sáng long lanh như thủy tinh. Ánh sáng này trong hơn cả những thứ pha lê quý khác, nó như ánh chớp lóe sáng trong đêm tối. Anh ngửi thấy mùi đại dương trên cơ thể cô gái, đó là sự mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng, một sự cự tuyệt êm dịu mỹ miều.
“Anh biết nhạc của bài hát này, đó là bài hát “Chúng ta nằm trong bóng tối” của ban nhạc Mỹ Life for drinking. Các ca sĩ trong ban nhạc Life for drinking chìm đắm trong tửu sắc và sự tê dại, trong ảo giác họ đi tìm sự vui sướng thuần khiết và kiếp sau của mình. Nhưng họ đều chết rất sớm, họ ra đi khi còn đang trong độ tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết.” Anh thấy hình như mình đã uống hơi nhiều vì bóng cô gái đang lắc lư hoang động trước mắt anh. “Anh rất muốn ngồi gần bên em, thật đấy Tô ạ, anh muốn ngồi gần em tí nữa”.
“Ngồi gần tí nữa à?” Cô gái cười: “Chúng ta ngồi như thế này mà xa hả anh?”. “Xa” anh trả lời bằng giọng nghiêm túc, quá xa em ạ, anh không biết em là ai, anh chỉ biết em là một người con gái rất bí hiểm, rất đẹp. Lúc em vào quán rượu rất nhiều mảnh vỡ linh hồn của nhiều người đã tỏa sáng, em làm dạ dày và ruột của anh đang nhảy múa theo rượu đây. Em đẹp thật, cho nên anh muốn dùng cái đẹp này…”. Anh cảm giác một cục lòng đỏ trứng gà sống lại trôi tuột vào cổ họng, rất tanh, rất đắng. Anh cúi đầu nói: “Cuộc sống của anh gặp nhiều sứt mẻ, anh không thể tìm được cuộc sống hoàn mỹ...”. Rồi anh hạ thấp giọng và kể cho cô gái nghe về cuộc sống của mình, anh đã làm việc như thế nào, anh đã yêu một cô gái, tiến đến hôn nhân sau đó rồi chia tay với cô ta như thế nào, anh như chiếc lá bay phất phơ trên không trung của thành phố rộng lớn này như thế nào. “Tự nhiên anh cảm thấy rất xúc động, trước khi gặp em, anh không hề có cảm giác đó, tại sao vậy? Anh nhìn cô gái, ánh mắt tự nhiên nhòe mờ đi, anh nhìn thấy mắt cô gái lóe sáng, “Anh không biết em là người phụ nữ như thế nào, nhưng lạ một điều là trước mặt em anh rất muốn dốc bầu tâm sự, anh có một điều muốn nói…”.
Cô gái chỉ nhìn anh giống như một gương mặt, một cái bóng trong nước. Kim đồng hồ đã chỉ một giờ sáng, khách trong quán bar vẫn rất đông. Tự nhiên quán bar ồn ào hẳn lên, hình như đang xảy ra chuyện gì đó. Một vài người uống say đang đập phá gì đó.
Hai người liền quay đầu lại ngó, đúng lúc đó một số người từ phía hành lang đến gần chỗ họ ngồi, xô đổ vài chiếc ghế, một vật gì đó tự nhiên đậu vào vai của cô gái.
Tất cả sự nháo nhác đều dừng lại, hóa ra đó là một con chim bồ câu màu tuyết trắng, lông trên mũi chim màu đỏ, nó có một cái vòng mắt màu đỏ. Anh nhìn không rõ, nhưng chính xác đó là một con chim bồ câu, nó kêu chiêm chiếp và nhìn quanh bốn phía, hình như nó đang bị cái gì đó đuổi. Cô gái sững người, dừng lại một chút cô chìa tay phải để đón con chim ở trên vai trái của mình, con chim bồ câu đó nhảy ngay lên tay cô.
Cú nhảy của con bồ câu đã khiến khung cảnh ở đây náo động hẳn lên. Cô gái hỏi: “Con chim bồ câu này của ai nhỉ?”. Mấy anh chàng tóc dài xõa ngang vai giống như các tay trong ban nhạc nhún vai và quay người bước đi, con chim bồ câu này không phải của họ.
“Con chim bồ câu này bây giờ đã thuộc về em”. Lúc này, ánh mắt của anh càng rực lửa hơn. Anh đoán đây là một điềm lành vì bồ câu trong đêm tối sẽ đem lại điều may mắn. Cô rất mừng vì bồ câu trắng là động vật may mắn, chắc chắn nó sẽ đem đến tin vui. “Chúng ta về đi”. Anh nói: “Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi đến nhà ở của đạo diễn M để chơi, ông ấy đang ở Cannes, nhưng anh có chìa khóa phòng của ông ấy ở đây.
Cô gái nhìn chằm chằm vào mắt anh, con chim bồ câu vẫn chưa bay đi, “…vâng, chúng ta đi nhé”. Sau đó họ không nói gì với nhau, niềm vui tương ngộ khiến cả hai đều cảm thấy có cái gì đó rất xúc động. Hai người đi ra khỏi số 50 Hoàng Đình Tử, trời tối đen như mực, anh gọi một chiếc taxi, chiếc xe taxi lao thẳng về phía bắc. Trên xe hai người cũng không nói với nhau điều gì, chỉ nhìn nhau và cười, dường như hai người đã có cái gì rất ăn ý, sự ăn ý này được tạo ra trong đêm tối. Chiếc xe taxi lao về phía bắc đường cao tốc Kinh Xương. Trong phút chốc, nó đã rời khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt. Con chim bồ câu vẫn đậu trên tay cô gái, nó ngó nghiêng ngang dọc mồm kêu chiếp chiếp. Hai người nhìn ra ngoài, trời tối om, có thể nhìn thấy đồng ruộng và một vài tòa nhà cao tầng thưa thớt. Đi được khoảng hơn 20 phút, xe đưa họ đến cổng một tiểu khu biệt thự có vườn hoa lớn trước cửa.
Không khí mát rượi bao trùm lấy họ, họ ngẩng đầu và thấy các đám mây đen đã đi đâu mất, sao trời dày đặc, ánh sáng rực rỡ điểm sáng cả bầu trời. Phong cảnh này rất phù hợp để cho ra đời một bài thơ. Tiểu khu này trong có vẻ rất rộng, nó bị bao bọc trong màn đêm vô bờ bến. Anh nói với cô gái: “Nhà ở dưới cuối con đường này. Đạo diễn M mua một căn hộ hai tầng diện tích 300 mét vuông”. Họ đang đi trên đường, rảo bước qua từng ngôi biệt thự, các biệt thự đó hầu hết đều đã tắt đèn, hình như chưa bán đi được. Tiểu khu này rất lớn, họ đi bộ khoảng 20 phút, đi qua rất nhiều ngôi biệt thự để không và các nhà tầng cao cấp. Ngoài ánh đèn đường hiu hắt ra, xung quanh tối đen như mực, ngay đến nhà đỗ xe 5 tầng hình trôn ốc cũng không thấy xe đỗ. Nó giống như một thành phố vắng, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lên cả hai người. Rồi anh cũng nói: “Đến rồi!”. Họ đỗ xe trước cửa một ngôi biệt thự. Xa xa, có 3 người bảo vệ đi tuần tra. Anh nói: “Tuần trước ở đây có một cô gái bị bọn cướp giết chết, vì người ở đây vẫn chưa nhiều”.
Anh vừa mở cửa, con chim bồ câu trên tay cô gái bay lên trời và biến mất trong màn đêm, lúc đầu tiếng vỗ cánh của nó còn nghe khá rõ, nhưng rồi âm thanh đó cũng dần dần chìm trong đêm tối. Cô gái nói: “Nó bay mất rồi, không biết nó sẽ nghỉ ở nơi nào trong đêm tối nhỉ?” Họ bước vào phòng bật đèn. Phòng khách rất rộng, khoảng 70 mét vuông, nền lát nhà lát bằng đá granít. “Phòng không có người ở thì thường lại có người đến ở”. Anh cười rồi nói. Cô gái hỏi anh: “Có phải đạo diễn M thường hay nhảy với cô diễn viên điện ảnh C ở phòng khách này phải không anh?”. Anh trả lời: “Không, không, ông M là một nhà tư tưởng, ông ấy không thích nhảy, ông ấy hay thích chống cằm suy tư”. Anh lấy trong tủ ra một chai rượu sâm banh, rót vào cốc mời cô gái, đồng thời cũng rót cho mình một cốc. “Nơi này thật tuyệt, em thích ở đây, căn hộ này bao nhiêu tiền hả anh?”. Cô gái quay một vòng rồi hỏi anh. “Hơn 100 vạn NDT, đạo diễn M dồn tiền làm phim để mua căn hộ này đấy. Thế rốt cuộc em làm nghề gì?”. Đột nhiên anh lại hỏi cô gái, cô gái nhìn anh chỉ cười mà không nói. Anh đặt cốc xuống, ôm lấy cô gái hai người cùng nhảy, bước nhảy chậm rãi. “Em đúng là một cô gái bí hiểm”. Anh ghé sát tai cô gái hỏi: “Em là ai?”. Anh ngửi thấy mùi thơm như hoa lan trên người cô gái. “Anh nói rồi đấy, em là con gái của Mây mà…”. Hai người ôm nhau, nhún nhảy nhẹ nhàng, uyển chuyển theo giai điệu của tâm hồn mình. Phòng khách rất lớn, họ nhảy từ đầu này đến đầu kia mất tới 8 phút. Đây là buổi khiêu vũ trong đêm cô đơn của hai con người cô đơn. Không ánh đèn nhấp nháy, không tiếng sóng biển, không tiếng nhạc xập xình. Hai người đã tiến gần sát vào nhau, cô cảm thấy rất vui sướng, nhưng cảm giác u buồn vẫn phảng phất đâu đây. Đó là hơi thởi của kẻ tháo chạy, nhưng cô gái đó chạy từ đâu đến?.
“Chúng ta lên lầu đi em”. Anh nói. Họ buông tay nhau và men theo từng bậc cầu thang được thiết kế theo hình xoáy đi lên trên tầng, cô gái bật hết tất cả các đèn. Anh nói: “Nhìn từ bên ngoài vào, căn phòng này sẽ giống một chiếc thuyền có ánh đèn rọi sáng trong đêm. Họ vào phòng ngủ ở tầng hai, phòng ngủ rất rộng, có một cái giường rất to, đó là một chiếc giường nước. Khi cô đi bật đèn, anh liền ngăn lại hai người ôm và hôn nhau. Nụ hôn của anh là nụ hôn đi tìm kiếm và phát hiện, lỡ mất ý thơ, một nụ hơn dâng trào dục vọng chiếm đoạt nhưng lại mang một vẻ tự ti. Nụ hôn của cô gái từ nghi ngờ đến ấm áp ngọt ngào. Anh bế cô, bước đến chiếc giường. Khi hai cơ thể vật xuống, chiếc giường nảy tung lên, họ như đang ngồi trên chiếc thuyền giữa biển khơi mênh mông. Đây là một hành khúc với tiết tấu chậm rãi. Rồi họ như đôi cá vùng vẫy trong đêm tối, họ quấn quýt bên nhau không rời. “Anh yêu em” - Anh nói “Anh yêu em. Em từ đâu đến vậy?" Anh lại hỏi cô. Cô gái không trả lời, cơ thể cô như làn sóng đang dâng trào, cô dang rộng để màn đêm thâm nhập vào khắp cơ thể mình.
Sau đó họ nằm ở đó hút thuốc, lúc này đã 3 giờ sáng, xung quanh tĩnh lặng chỉ còn mỗi màn đêm. Anh có cảm giác mấy năm nay đây là lần đầu tiên mình được gần gũi cơ thể con gái, được đi sâu vào màn đêm, rất sâu, rất sâu. Cô gái nói: “Em là kẻ chạy trốn”, giọng nói của cô mềm như tơ lụa. “Em là một người chạy chốn, trong đêm tối em luôn bị giấc mơ quấy rầy. Trong mơ em nhìn thấy mình đang bơi nổi trên mặt nước, nhưng trên đầu luôn có một tấm lưới phủ xuống khiến em không thể động đậy được, không thể bơi trên mặt nước được, không thể thở được. Anh hỏi cô: “Tại sao vậy?”. Lúc này anh có cảm giác như tư duy của mình đã bị lú lẫn, giống như một dòng mác ma lạnh đang lưu động, anh có cảm giác như một khoảng không trống rỗng đang xuất hiện trong ý thức của mình. Anh hỏi: “Giấc mơ của em chắc chắn phải có căn nguyên của nó? Chắc chắn em đã làm cái gì? Em nói đi, em… sợ gì?”. Anh ngáp một cái, anh thực sự rất có tình cảm với cô. Anh thực sự muốn chiếm đoạt cô. Bàn tay anh mân mê lướt nhẹ trên khắp cơ thể mềm mại của cô gái, giống như các giáo viên dạy đàn nâng niu cây đàn yêu quý của mình. Sự thèm muốn của anh vẫn chưa thôi, anh đang ngây ngất trong ánh sáng thuần khiết của buổi tương ngộ.
“Em đã giết người”. Cô gái nói.
“Em giết người?”. Anh thót tim, nhưng anh vẫn không thể làm cho tư duy của mình không giống mác ma đang lưu động được, bởi vì trời còn quá tối. “Em đã giết ai?”.
“Em giết bố em” Cô gái trả lời. Cô gái như đang nói trong cái bình sứ, âm thanh đó đang vọng lại.
“Em đã giết bố em?”. Anh sửng sốt hỏi: “Đúng là em đã giết bố mình?”.
“Vâng em giết chết ông ấy. Đó là việc xảy ra cách đây 8 năm, lúc đó em mới 17 tuổi. Bởi vì bố em rất hay cãi nhau với mẹ em. Từ ngày mẹ em hay cãi nhau với bố, mẹ đang từ rất dịu dàng biến thành một người tàn bạo. Ngày hôm mà hai người cãi nhau, em liền xông đến và đẩy bố em một cái, bố em liền ngã ra sau, đầu đập vào tường sau đó chết”.
“Không thể thế được”. Giọng anh run rung. “Đầu đập vào tường không thể chết ngay được”.
“Bố em bị vỡ mạch máu sau đầu. Hôm đó em không hề sợ, nhưng mẹ em thì sợ quá biến thành điên. Ngày hôm sau cảnh sát và pháp y đến. Em không khóc, em nói là bố em không may bị trượt chân ngã rồi chết. Bác sĩ giải phẫu pháp y, kết luận là bị vỡ mạch máu. Nhưng sự thật là do em làm, em đã giết chết bố mình”. Cô gái nói một vẻ đau buồn.
“Thế cảnh sát cũng tin lời em nói?”
“Vâng, họ tin. Họ cho rằng bố em bị căng thẳng quá nên đứt mạch máu chết. Nhưng chính là do em giết chết bố em”.
Trong thâm tâm anh hơi lo lắng và bất an, nhưng anh cố giấu điều đó lại và hỏi: “Thế sau này thì sao?”.
“Sau này mẹ em lại đi bước nữa, em với bố dượng quan hệ không được tốt, bố mẹ em vẫn thường xuyên cãi nhau, nguyên nhân gây cãi nhau vẫn là do mẹ em. Bà ấy tự nhiên đổi tính đổi nết trở thành hung dữ như con báo cái ấy, tại sao vậy? Em cũng không hiểu nổi nữa”.
Anh trầm tư. “Cuộc sống thật phức tạp”. Anh lại hỏi: “Trong nhân tính của con người tiềm ẩn không biết bao nhiêu mạch máu có thể bị vỡ bất kỳ lúc nào? Chắc có một ngày nào đó nó sẽ bị vỡ tan”.
“Rất may, sau này tức là đến năm thứ 2, em thi đỗ đại học, em xa gia đình sau đó đi làm. Mấy năm nay, em chỉ về nhà có một lần, em không muốn về nhà nữa”. Cô gái nói.
“Thế em có nhà không?”
"Không. Bây giờ em đánh đàn tì bà cho một khách sạn. Em phiêu bạt lang thang. Em đã giết bố em, anh thấy em nói có đúng không? Đúng là em giết bố em đúng không anh?"
Anh nhìn cô gái chằm chằm, nhưng không nói gì cả. Con thuyền lớn trong đêm vẫn hiên ngang tiến tới bình minh. Anh đã quá buồn ngủ nên nói với cô gái: “Ngủ đi em, chúng ta ngủ đi.”
Sáng ngày hôm sau, họ tỉnh dậy, anh đi mua một tờ báo buổi sáng. Tờ báo hôm nay có đưa tin bộ phim mới sản xuất của đạo diễn M đã bị thất bại, ngoài ra còn đăng cả gương mặt buồn rười rượi của đạo diễn M. Anh ném tờ báo xuống đi đun sữa và rán trứng. Anh mang đồ ăn sáng đến bên giường cô gái vẫn còn đang ngủ, ngủ một cách ngon lành. Anh lay cô gái rất lâu cô mới tỉnh. Cô tỉnh dậy cười rất vui liền hỏi: “Em đang ở đâu vậy? Đây là đâu vậy?”.
Anh nhún vai, nhìn cô gái ăn sáng, cô gái ăn rất chậm không để một giọt sữa vụn trứng nào rơi ra ngoài.
“Em có nhớ là đêm hôm qua em nói những gì không?”. Anh hỏi cô gái.
“Em nói gì nhỉ? cô gái kinh ngạc liền hỏi anh. “Em không nhớ gì cả, bây giờ là mấy giờ rồi?”.
“11 giờ rồi. 11 giờ trưa rồi”. Anh nói.
Cô gái ăn xong ngân giọng hát và đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi trang điểm gọn gàng. Cô gái hôn lên má anh một cái và nói: “Chúng ta về đi, chúng ta về thành phố đi anh.”
Hai người đi ra khỏi ngôi biệt thự, trời nắng chói chang. Tất cả các biệt thự đều yên lặng như đang cùng nhau bảo vệ một bí mật gì đó. Anh trầm tư. Hình như mình không quen cô gái này, tại sao đến sáng cô gái lại biến thành người lạ thế nhỉ?
Ngồi vào xe taxi, họ đi về hướng thành phố. Cô gái rất vui, hát khe khẽ và nhìn ra ngoài cửa mọi thứ với vẻ rất thích thú. Cánh đồng! Cô kêu lên, ôi đàn dê! Lại còn cả một rừng hoa dại nữa!
“Không, đó là rau cải thìa” Anh thấp giọng nói: “Em còn nhớ tối hôm qua em nói gì không? Có đúng em không nhớ thật không?”.
"Em nói gì nhỉ?" Cô gái nhìn anh một cách kinh ngạc và hỏi: “Em nói gì nhỉ?”.
Anh nghĩ một lát “Em có thích đi bơi không? Vài hôm nữa chúng ta đi bơi nhé”.