Nàng nói tất cả đã hết
Anh đang xem một bộ phim của Ý có tựa đề “Người đưa thư”, anh không hiểu tiếng Ý, nhưng vẫn cứ cố ngồi xem. Cô bước lên phía trước nhìn một cái, trên màn hình là một người khá béo. “Anh ta là ai vậy?”. Cô hỏi, anh lắc mình một cái, "Pablo Neruda - một nhà thơ vĩ đại của Chi Lê, bộ phim này rất hay, nội dung nói về Pablo Neruda bị trôi dạt trên một hòn đảo nhỏ ở Ý, ông đã kết bạn với một người đưa thư, rất tuyệt vời, bộ phim này còn hay hơn cả bộ phim mang phong cách Holywood, em có xem một lát không?" Anh quay mặt nhìn cô.
“Không, Em phải đi mua đồ. Em muốn mua mật ong, bơ, lạp xưởng và cải xanh. Em sẽ đi trung tâm mua sắm Scitech ở Bắc Kinh để mua một cái váy, em đã ngắm được một cái rồi”.
“Em đi đi. Nhớ mua cho anh quyển tạp chí nhé”.
“Tạp chí gì vây?”.
“Màn bạc toàn cầu”.
“Vâng, buổi trưa anh muốn ăn gì?”.
“Đợi em về mình sẽ đi ăn thịt nướng Brasil nhé”.
Cô bước đến sát lưng anh nhẹ nhàng vuốt mặt anh. “Cún con của em!”. Trên màn hình xuất hiện phong cảnh tuyệt đẹp, biển rộng bao la, Pablo Neruda và một người đàn ông đưa thư đang ngồi trên bờ biển nói chuyện. Những đợt sóng trắng xóa xô mạnh lên bờ, Pablo Neruda đang nói chuyện. Tình yêu của cô gái dành cho chồng rất dịu dàng, cô gái vuốt nhẹ mặt chồng, chàng trai quay người nắm lấy tay của cô gái và nói: “Đi mua đồ nhanh lên nhé”.
Cô đi xuống lầu và bước lên ô tô. Đây là chiếc Opel mà cô đã mua cách đây hai năm, cô nhớ lại những lời phàn nàn của anh về việc chiếc xe quá nhỏ, đây chỉ là chiếc xe dành cho nữ giới. Năm nay anh định mua một chiếc xe của Mỹ hiệu Buick, nhưng không đủ tiền. Cô khuyên anh nên đi tạm chiếc này, đi hai năm nữa có tiền mua hẳn chiếc cadillac cô cũng không phản đối. Cô lái xe ra khỏi tiểu khu, nhằm thẳng hướng đường lớn. Lúc này cô nhớ đến lọ nước hoa trong cốp xe, cô cho xe dừng lại bên đường, xuống xe mở cốp rồi lấy lọ nước hoa ra, tự nhiên cô phát hiện có một vật lạ trong cốp xe. Đó là một hộp giấy, cô sững người, vì trước nay cô chưa nhìn thấy đồ này bao giờ cả. Cô giở ra, bên trong toàn là sách. Trong đó có một quyển vở ghi bìa màu đỏ, cô giở ra, giật mình: Đây không phải là chữ của hai vợ chồng cô, mà là chữ của một người phụ nữ khác rất đẹp, viết hơi thảo, nhưng giữa các hàng chữ lại có tên anh. Tên của anh!
Cô đậy cốp xe lại, quay trở lại ngồi vào trong xe, mở từng trang từng trang để xem. Cô không để ý đang có một người phụ nữ lọ lem dẫn ba đứa trẻ ăn mày tiến đến xe và gõ cửa xe của cô, quyển nhật ký này thật là quan trọng. Cô xem xong, cảm thấy hơi sợ và tìm cách đuổi mấy đứa trẻ ăn mày đang bám vào cửa xe của mình. Nghĩ một lát, cô vẫn không sao lí giải được. Một người đàn bà sống lén lút với chồng cô ba tháng nay mà cô cũng không hay biết. Qua cuốn nhật ký có thể thấy họ đã ăn nằm với nhau. Cô mở máy đề xe, nhưng nổ mấy lần cũng không được, tay cô run lên, cuối cùng cũng nổ được máy, xe lao vút đi.
Cô như người mất hồn, cô cũng không biết phải làm thế nào, xe lao vút trong dòng xe đang chạy. Cô không biết mình đang nghĩ gì, mãi sau cô mới nghĩ ra là phải mua một số đồ, nhưng mua cái gì? Cô quên hết sạch, cô vào trung tâm mua bán Scitech, gửi xe xong cô hòa vào dòng người bước vào siêu thị. Cô ý thức được là phải ra chỗ thang máy để đi lên, nhưng cô đã đến nhầm chỗ chuyên bán đồ dùng cho trẻ em. Đây là thế giới của trẻ thơ, nhưng mình phải mua cái gì nhỉ? Người bán hàng giới thiệu cho cô mua một con búp bê tây. Có đủ loại búp bê tóc đen, tóc vàng, tóc nâu loại nào cũng có. Tôi mua sáu con, bao nhiêu tiền, cô hỏi: Khi cô bán hàng đi lấy búp bê, gấu đồ chơi, chó điện, tự nhiên cô nghĩ “ Mình còn phải mua cái gì nữa nhỉ?” Cô luôn có cảm giác là quên cái gì đó, nhưng cũng không nhớ ra là phải mua gì? Vừa về tới nhà, vào tới cửa cô nhìn thấy chồng mình vẫn đang ngồi xem băng.
"Ồ em mua đồ về rồi à?" anh hỏi. "Anh đang xem một bộ phim Xe tải nổi tiếng của nhà văn Pháp Margrethe, rất hay, em nhanh lên vào xem đi". Anh quay mặt lại nhìn thấy trên tay cô đang cầm một chồng búp bê, anh sững người: “Em mua những thứ gì vậy?”.
Cô đáp: “Thế em phải mua cái gì? Em quên rồi.” Cô thở hổn hển.
“Mua mật ong, bơ, lạp xưởng, rau cải canh, tạp chí, thế em... em mua những thứ này để làm gì? Chúng ta không có con, em mua cái này…”
Cô có cảm giác như bị lăng nhục. Cô liền rút ngay quyển nhật ký. “Đây, Đây là cái gì?”. Cô cảm thấy máu trong người như đang dồn hết lên mặt, “Đây là cái gì?”.
Anh nhìn liếc qua, một nỗi lo lắng lóe lên trong mắt: “ Đây... đây là cái gì?”.
“Trong xe anh đấy, nó nằm trong hộp giấy ấy. Trong đó có tên của anh, cô ta là ai vậy? Cô có cảm giác tiếng mình như một con rắn lạnh băng.
Anh cúi đầu, rồi anh giằng lấy cuốn nhật ký. “Được rồi, để anh xem nào”.
Trên ti vi đang có cảnh một chiếc ôtô lướt nhanh trên cánh đồng Margrethe tóc xanh mướt đang ngồi trong phòng nói chuyện với diễn viên Gerard Depardieu, cô đang nói về một bộ phim Chiếc xe tải có nội dung vô cùng phong phú, nói về vũ trụ, chính trị, tình yêu, cuộc sống, chiến tranh... Anh lật giở xem từng trang nhật ký và hình như anh cũng đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này, anh giở một cách tỉ mỉ chậm rãi, rồi anh ném cuốn nhật ký đó xuống.
“Nói thật là anh chưa hề đọc cuốn nhật ký này”. Anh liếc mắt nhìn vợ, sau đó lao nhanh đến gần và nói: “Đúng là có chuyện này, anh… anh… với cô ta đã kết thúc rồi mà...”
Anh nghĩ rằng cô sẽ tức giận như một con báo xông lên, xé nát mặt anh ra. Anh cũng nghĩ thế nào cô cũng đập tan hết tất cả những thứ trong cái nhà này, đập tan chiếc tivi, chiếc lò vi sóng, máy Fax, điện thoại, máy di động, bể cá, tủ lạnh, máy tính, đầu VCD, đập tan hết các khung ảnh trong đó có ảnh của hai vợ chồng đang mỉm cười thân mật...
Cô không phản ứng gì, cô nhìn anh và hỏi: “Là ai vậy? Cô gái đó là ai vậy?
Tự nhiên anh bị mất tinh thần, “Cô ấy… cô ấy là nhân viên văn thư của một xí nghiệp liên doanh với Hàn Quốc, cô ấy mới tốt nghiệp trường đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, anh với cô ấy bỏ nhau rồi”.
Cô nhìn chằm chằm vào chồng.
“Anh với cô ấy bỏ nhau rồi”. Anh cười ruồi và nói: “Anh giúp cô ấy chuyển nhà một lần, chuyển giúp một số sách và các đồ linh tinh khác, cô ấy có rất nhiều sách, cô ấy là người thích đọc sách, cô ấy....”.
Cô bình tĩnh nói với chồng: “Em phải đi thôi, em chẳng còn gì với anh cả. Giờ em phải đi đây”.
“Nhưng anh với cô ta đã bỏ nhau rồi mà, kết thúc rồi mà”.
“Việc này không thể tha thứ được đâu”. Cô đẩy anh ra, bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Cô cho quần áo vào chiếc vali da, anh chân tay luống cuống: “Em đừng làm thế, đừng làm thế”. Chỉ trong giây lát cô đã thu xong đồ đạc, anh ngăn cô lại. “Tránh ra”, giọng cô lạnh lùng: “tránh ra”.
“Không” anh nói.
Cô nhìn anh: “Giữa chúng ta chẳng còn gì nữa, tất cả đều hết rồi. Tránh ra”.
“Không” Anh nói.
Cô nhấc chân đá trúng cái đó khiến anh điếng người vừa ôm chặt “thằng nhỏ” và ngã nhoài xuống đất. Cô bước qua người anh và ra khỏi nhà.
Sau đó anh lồm cồm bò dậy, cú đá làm anh đau điếng người, anh chậm rãi bước đến trước cửa sổ, mở cửa sổ, ngó đầu ra ngoài, anh nhìn thấy cô đã lên chiếc xe Opel màu sữa trắng đi khỏi nơi đây, cô phóng rất nhanh, vừa lao ra khỏi cửa cô đã đâm hỏng cả bồn hoa đang nở rộ… Anh tự hỏi không biết cô mang theo bao nhiêu tiền? 8.000 hay 6 vạn? Mình phải kiểm tra lại cẩn thận, nhưng cô đã ném chìa khóa két bạc lên bàn rồi. Anh ngồi lên ghế sofa, trên ti vi vẫn đang chiếu cảnh nói chuyện giữa Magrethe với Gerard Depardieu, một chiếc ô tô vẫn đang lao vun vút trê n thảo nguy ê n, đó là chiếc ô tô tải? Anh cười rồi tắt tivi, trong phòng yên tĩnh hẳn lên. Anh ngồi suy ngẫm không biết đã xảy ra chuyện gì? Anh ngồi trên ghế sofa nghĩ ngợi. Đó là một cô gái người Hồ Nam, dáng người thanh tú. Ba tháng trước hai người lần đầu tiên gặp nhau trong một quán ăn Mêhicô. Hôm đó anh đang ăn một loại bánh cuốn thịt của Mêhicô. Anh nhìn thấy cô gái, hai người liền bắt chuyện với nhau. Sau đó anh đưa cô đi Tứ Xuyên, khi về hai người gặp nhau vài lần, sau khi tốt nghiệp cô ta vào làm việc trong một doanh nghiệp hợp tác với Hàn Quốc. Cô đã có thai với anh, sau khi cô uống thuốc Ru-486 cô đã cho bào thai nhỏ bé đó ra ngoài. Cô ta đòi anh phải cưới làm anh sợ kinh hồn. Anh đã phải nghĩ cách để làm cô ta yên lòng giống như kết cục chung trong các vở kịch, anh đã không gặp cô gái đó nữa. Cô gái đó sống trong căn phòng dưới đất, sau đó cô chuyển nhà đi chỗ khác, anh đến chuyển giúp đó là lần cuối cùng. Lần đó cô định đốt cháy bản thân mình và cả anh, nhưng rất may anh đã kịp thời dập tắt, chỉ bị cháy một ít lông mày. Cô đã khóc vì thấy không còn tia hy vọng nào nữa. Cả quá trình xảy ra như cuộc chiến tranh, anh đưa cho cô 6.000 NDT và nói: “Anh đã có vợ, cô ấy rất tốt với anh, anh có vợ rồi… em tha cho anh nhé”.
Cô gái đó về sau cũng không quan tâm đến anh nữa, nhưng không ngờ rằng lần chuyển nhà giúp đó lại để sót một hộp sách trong cốp xe. “Chắc trời cố ý đây, M. nó!”. Anh chửi thầm. Thấy đói quá anh liền dùng lò vi sóng nấu cho mình một ít cơm. Anh phải ăn cơm một mình. Sau đó anh mở két bạc, đếm lại số tiền, tất cả tiền trong két vẫn còn, vợ anh không mang đi một đồng nào cả. Nếu ly hôn, thì cô sẽ lấy bao nhiêu trong số tiền này? Anh nghĩ, cô ấy một mình lái xe đi đâu nhỉ?
Trong xe ô tô cô bắt đầu khóc, “hết rồi”, cô nghĩ “tất cả đã chấm dứt hết rồi”. Cô bắt đầu sụt sịt khóc, cô nghĩ lại những năm trước kia mình duyên dáng yêu kiều, anh cầm hoa đến tặng cô, tặng cô những bó hồng tươi thắm tượng trưng cho tình yêu. Cô đón nhận những bó hoa của anh, nhưng bạn cô lại bảo đấy không phải là hoa hồng, đó chỉ là hoa Nguyệt Quý, sau đó cô hỏi anh có phải thế không? Mặt anh đỏ bừng và anh thừa nhận đúng không phải hoa hồng thật. Anh đã hái chúng trong một công viên, đó là loài hoa Nguyệt Quý giống hoa hồng, trong giây phút đó, cô đã yêu anh bởi vì sợ anh xấu hổ. Sự e thẹn của phụ nữ rất đẹp nhưng sự e thẹn của đàn ông cũng đẹp không kém. Lúc đó cô nghĩ chắc anh rất nghèo, không có tiền nhưng rồi họ vẫn sống một cuộc sống đoàng hoàng. Sau này anh bỏ việc và tìm một công việc khác, đó là bán trí tuệ của mình để kiếm sống. Anh mua một chiếc két đựng tiền đồng thời cũng mua một chiếc xe Opel cho vợ. Ngoài ra, anh có thể mua được bất cứ đồ gì mà gia đình cần dùng, thỉnh thoảng lại đưa vợ đi ăn đặc sản ở bất cứ nhà hàng nào, cuộc sống của họ rất khấm khá. Đến hôm nay, vợ anh đã phát hiện ra quyển nhật ký đó...
Tại sao lại xảy ra chuyện này nhỉ? Cô và anh, anh và cô gái đó, tất cả đều giống như đám tảo nước rối nhằng quay cuồng trong đầu cô, cô thấy mình đang đói. Cô liếc qua tấm cửa kính để tìm một cửa hàng ăn, khi nhìn thấy một quán McDonald cô liền cho xe đỗ ở trước cổng. Cô bước vào mua vài chiếc bánh Hăm bơ gơ và vài cái xúc xích và một cốc coca lạnh. Khi đi qua một quầy bán báo bên đầu phố, cô liền mua hai tờ báo trong đó có một tờ mua bán và một tờ Vì bạn phục vụ . Cô bước vào trong xe vừa ăn vừa đọc báo, cô chỉ cố nuốt được mấy cái xúc xích, sau đó cô tìm được một vài số điện thoại cho thuê phòng đăng trên báo và lập tức dùng điện thoại di động gọi đến đó để tư vấn. Cuối cùng cô cũng gọi được, nắm rõ được vị trí và giá tiền của căn nhà đó, cô liền lái xe đến.
Cả ngày cô chỉ có như vậy. Cô đi xem không biết bao nhiêu nhà, những ngôi nhà cô đã xem không phải không tốt mà chủ yếu giá tiền đắt quá. Đến tối, cô cho xe dừng lại điểm thu lệ phí đỗ xe ở một góc dưới chân một cầu vượt, cô đi ra ngoài ăn một vài thứ, sau khi về lại ngồi vào trong xe suy ngẫm và cô thiếp đi lúc nào không biết.
Nửa đêm cô chợt tỉnh, nhìn đồng hồ mới chỉ 3 giờ sáng, cô lấy một chiếc áo dày ở trong vali để ở ghế dưới rồi mặc lên người, bây giờ không thể đi tìm khách sạn được cô nghĩ. Tiếng ôtô chạy rầm rầm trên cầu. Sáng sớm xe không nhiều, từng chiếc từng chiếc lướt đi trong không khí trong lành. Khi cô tỉnh giấc hẳn, ánh sáng ban mai đã chiếu chói chang, cô có cảm giác như mình đang ngủ giữa ban ngày. Cô nhìn đồng hồ, đã 10 giờ trưa, đêm qua cô đã ngủ ít nhất 15 tiếng đồng hồ. Đây là ngày cô ngủ nhiều nhất trong nhiều năm nay.
Cô bước ra khỏi xe và đi đến hàng cây trồng ở ven sông hộ thành để tập thể dục. Cô nhìn thấy nhiều người đang hối hả bước đi trên đường, mỗi người đều tự bươn chải theo mục đích riêng của mình. Họ đều rất bận rộn, bỗng nhiên cô nhìn thấy một tờ quảng cáo cho thuê nhà được dán trên bốt điện, cô ghi lại số điện thoại, quay trở lại xe và gọi điện thoại cho nhà chủ. Đó là một người đàn ông tên là Phòng Đông, giọng nói của anh ta rất ôn hòa, hấp dẫn. Họ hẹn nhau địa điểm gặp mặt.
Đó là một căn hộ ở trên tầng cao nhất của một khu nhà hình tháp, chủ căn hộ là một người đàn ông trạc ngoài 30 tuổi, tóc cắt ngắn, toàn thân mặc bộ đồ đen, anh ta dẫn cô đi xem phòng đến bên cửa sổ anh ta nói: “Ở đây em có thể nhìn thấy vườn hoa dại”. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, qua mán sương mù bao phủ, từ xa cô có thể nhìn thấy những đám hoa dại màu vàng nhạt, tím nhạt bao phủ dày đặc, mênh mông vô tận như tấm thảm lớn. Tự nhiên cô thấy tim mình đập thình thịch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bức tranh đó. Cô nói: “Được rồi, em sẽ thuê phòng này”.
Anh chủ nhà bê giúp cô chiếc vali da vào góc nhà và hỏi: “chỉ có mình em thôi à?”.
“Vâng” cô trả lời một cách dứt khoát: “Em ly hôn rồi, em chỉ có một mình thôi”. Anh ta gật đầu, không nói gì và đưa chìa khóa phòng cho cô. Cô trả luôn cho anh tiền thuê phòng của ba tháng. Anh chủ nhà là một người đàn ông trầm tính, trước khi đi anh lại dặn cô chú ý một số điều.
Cô trải lại ga giường và nằm xuống nghỉ. Cô vẫn còn cảm giác rất mệt, có lẽ do phải nằm ngủ trên xe không được thoải mái, mình đau ê ẩm.Vừa nằm một lát cô đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy cô cảm thấy đau đầu khủng khiếp, có lẽ cô đã bị ốm. Đến tối cô bị sốt, sốt rất cao, cô nhổm dậy uống ít nước rồi lại nằm xuống, hầu như không còn sức nữa. Đến ngày thứ hai cô lại sốt cao hơn. Cô mở máy điện thoại di động và nghĩ không biết mình nên gọi điện cho ai? Tự nhiên cô lại nhớ đến chồng mình, nhưng ngay lập tức cô lại rũ bỏ cái tên đó ra khỏi đầu óc mình. Cô cảm thấy tuyệt vọng với tất cả mọi thứ. Cô không muốn gọi điện cho bạn bè hoặc đồng nghiệp trong cơ quan bởi nếu gặp họ chắc chắn cô sẽ bật khóc nức nở. Cuối cùng, cô gọi điện cho Phòng Đông - người chủ nhà trầm tính đó.
Phòng Đông đến ngay lập tức và mang ít thuốc đến cho cô. Cô ra mở cửa nhìn anh cười và nói: “Xin lỗi anh! Vừa mới đến thuê một ngày đã làm phiền anh rồi!”.
“Không”. Anh lắc đầu, mặt anh lộ vẻ thông cảm, anh đưa thuốc cho cô uống và nói: “Anh đưa em đi bệnh viện nhé?” Cô nhìn anh và gật đầu.
Anh đưa cô vào cầu thang máy và xuống dưới sân sau đó bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện gần nhất. Bác sĩ tiêm xong cho cô một mũi và truyền một ít đường. Cô cảm thấy khá hơn. Anh đã ở lại giúp cô tất cả mọi chuyện.
Buổi chiều, anh đưa cô về nhà. Đến cửa phòng anh cảm thấy hơi ngài ngại liền nói: “Anh về đây”.
Cô nói: “Ở lại nói chuyện với em một lát đã.”
“Ừ”. Rồi anh ngồi xuống.
“Anh làm nghề gì vậy?”. Cô hỏi.
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Bác sĩ khoa thần kinh”
Cô cười và hỏi: “Thế anh chuyên chữa cho những người bị bệnh thần kinh à?”.
Anh lắc đầu, “Không, anh chủ yếu chữa các bệnh viêm thần kinh, còn người bị thần kinh và các bệnh đau thần kinh là khác nhau”.
Cô nói: “Em chẳng hiểu cái này”.
“Thế em làm gì vậy?”.
“Em phụ trách tài chính trong một công ty lớn”.
“Ừ, bệnh của em cũng rất gay đấy, nhưng cũng chữa khỏi nhanh thôi”.
“Thế sao anh lại có hai căn hộ”.
“Anh ở với mẹ anh, thôi nhé, em nghỉ đi!” Anh quay người bước đi. Cô cảm thấy người đã đỡ đi nhiều, đến tối cô xem tivi và xem rất nhiều đĩa phim. Ở đây, cô được xem bộ phim “Nàng nói tất cả đã chấm dứt”, đó là một bộ phim của Pháp, kể về ảo tưởng và cạm bẫy của hôn nhân. Nhân vật trong phim nói chấm dứt rồi, chấm dứt rồi, chấm dứt rồi. Giờ đây đống tro tàn của cuộc hôn nhân lại bùng lên trong cô, tự nhiên cô lại nhớ về những tháng ngày hai vợ chồng ở bên nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát quan hệ vợ chồng cô đã bị rạn nứt, không gì có thể hàn gắn lại được. Cô lại thiếp đi, cô mơ thấy một quả khinh khí cầu màu đen cực lớn bay lơ lửng trên không trung, nó đang bay nhè nhẹ về phía cô. Quả khí cầu này có diện tích rất lớn, nó to gần bằng tòa nhà, nó cứ bay chầm chậm và dừng lại ở giữa lầu. Quả khinh khí cầu vẫn cứ bay chập chờn trong giấc mơ của cô. Sau khi cô tỉnh giấc nó vẫn quẩn quanh trong đầu cô.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi sau đó xuống lầu mua ít sữa và trứng gà ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, vẫn cảm thấy chưa thể đi làm được, cô liền gọi điện thoại cho người cùng cơ quan, nhờ bạn xin phép cho nghỉ làm. Qua cửa kính cô lặng lẽ ngắm những bông hoa dại, cả một thảm hoa dày từ xa trải rộng ra trước mắt cô, một sức sống vô cùng mãnh liệt.
Tự nhiên, điện thoại trong phòng reo vang, cô liền đi ra nhấc máy điện thoại, là Phòng Đông, người đàn ông trầm tính gọi đến hỏi cô đã khỏe chưa? Cô trả lời đã khỏe rồi. Dừng một lát anh nói: “Anh mời em đi ăn tối nhé, em thích đồ ăn Tây hay đồ ăn Trung Quốc?”. Cô bảo mình muốn đồ ăn Tây. Sau đó họ đi đến quán ăn ngày thứ sáu, đó là một tiệm ăn mới khai trương cách đây không lâu, nằm ở phía đông vành đai ba. Họ hẹn nhau ở trước cổng của quán ăn đó, anh gọi điện đặt trước.
Đây là tiệm ăn có hai tầng, vừa bước vào trong đã có cảm giác căn nhà này có diện tích rất lớn, trong đó còn có một quầy bar, hiện đang mở nhạc rock và nhạc đồng quê của Mỹ. Họ chọn một nơi không có người hút thuốc và ngồi xuống, gọi món rượu khai vị bánh Fajita kẹp thịt bò và súp. Nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của anh cô liền hỏi: “Anh rất mệt phải không?”.
“Không”. Anh đáp và nhìn cô một lúc, đúng lúc này món rượu khai vị đã đưa lên. “Anh gặp em, được biết em là người thất bại trong hôn nhân”, anh nói em cũng giống anh. Anh muốn hỏi em, với kiểu người như anh thích hợp với kiểu người phụ nữ nào?
Cô nhìn anh và hỏi: “Em là người thất bại trong hôn nhân à?”
“Đúng, qua lời nói và nét mặt của em, tâm trạng của em đã nói lên điều đó”.
Cô nói: “Em đã bỏ chồng, rất đơn giản giống như rất nhiều người phụ nữ bỏ chồng khác, em phát hiện chồng em đã phản bội em. Em căm ghét nhất là sự phản bội”.
Anh cười: “Hai tháng trước vợ anh cũng bỏ anh”.
“Tại sao? Cô ấy bỏ anh vì lý do gì?”
“Cô ấy nói anh không chịu cầu tiến. Nhưng anh là một bác sĩ chuyên khoa thần kinh, anh vẫn đang cầu tiến đó thôi”.
Cô cười rồi nói: “Có phải đó là lý do mà vợ anh bỏ anh?”
“Đúng, nhưng anh yêu cô ấy, nhưng anh đã phải chịu một kết cục như vậy đó, anh rất chán chường. Hồi đầu, anh không thể ngồi một mình trong phòng được, anh có cảm giác bốn bức tường như sắp đổ sụp xuống. Anh như muốn nổ tung ra. Anh đành phải trở về nhà mẹ đẻ của mình, ở chung cùng với mẹ thì bức tường đó mới không đổ xuống”.
Cô liền hỏi: “Nghiêm trọng thế hả anh?”
Anh nói “Những bức tường đó như đang đổ vào người anh”. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh là một người sống nội tâm. Cô đoán anh là người làm việc gì cũng rất cẩn thận, mọi thứ đều giống các đường dây thần kinh trong cơ thể, anh có thể dùng kim để khâu chúng lại, cắt bỏ những chỗ bị viêm nhiễm. Cô đang tưởng tượng anh đi chữa bệnh về thần kinh cho người bệnh nhưng lại không chữa được thần kinh cho hôn nhân của mình. Họ nói chuyện với nhau khá lâu giống như hai người bệnh cùng cảnh ngộ.
Từ đó, cứ cách vài ngày họ lại gặp nhau một lần, họ nói tất cả mọi chuyện trên trời dưới biển. Cô cũng đã hiểu những sợi dây thần kinh màu đỏ trong cơ thể con người đã khiến bắp thịt của con người phải đau đớn như thế nào. Xem ra, cô đã thích anh bởi họ đều đã phải trải qua nỗi khổ đau trong hôn nhân. Mười ngày sau, anh cũng nói rất yêu cô và muốn sống bên cô. Cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Không, không, không em không muốn ngày nào cũng phải nhớ đến những sợi thần kinh mầu đỏ của con người”.
Cô vẫn sống một mình trong căn hộ ở tầng trên cùng của một tòa lầu hình tháp, ở đó cô có thể nhìn thấy những đám sương mù bao phủ trên đỉnh của các tòa nhà trong thành phố và những thảm hoa dại trải dài khắp vùng Hoa Bắc. Cô bắt đầu đi làm, lái xe Opel đi. Một lần, cô nhận được điện thoại của chồng, anh muốn cô quay trở về, anh đã cầu xin cô tha thứ nhưng cô đã nói: “Không, cuộc sống của em bây giờ vui vẻ rồi, chúng ta đã xây được một lâu đài trên cát, nhưng nó đã bị nước cuốn trôi rồi, em không muốn đi xây lại nữa, anh đừng tìm em nữa.” Cô cúp điện thoại, cô nghĩ vết thương đang dần dần được hàn gắn lại, cô không cần anh nữa.
Xế chiều về tới nhà, cô đứng trước cửa sổ nghĩ ngợi, tự nhiên cô nhìn thấy một quả khinh khí cầu rất to, từ phía đông vành đai ba bay từ từ về phía cô giống hệt như trong giấc mơ vậy, đó là một quả khí cầu màu đen, một cảm giác ức chế đè nén lên cô. Cô nghĩ, nếu dùng kim, dùng một cái kim lớn để châm quả bóng đó nó sẽ nổ tan tành, trong chốc lát liệu nó có thể vỡ vụn ra từng mảnh được không?