← Quay lại trang sách

IX, X IX

Phong sang nhà bà Hàn định để dò xét vì cớ gì tự nhiên đã ba bốn hôm, Trâm không sang học nữa. Trời hơi lấm tấm mưa, chàng đến bực gạch vừa dũ bùn bám ở giầy xong toan bước lên hiên thì bỗng đứng lại, vì chàng nghe thấy tiếng bà Hàn đương mắng ai trong nhà:

-... Thì tao không chứa nữa đâu!

Phong đoán ngay là mợ mình đương mắng Trâm, Chàng lại vờ cúi xuống gạt bùn ở giầy để nghe ngóng. Một lát lại có tiếng bà Hàn quát tháo:

- Mày mà còn giữ cái thói lẳng lơ thì không được ở nhà này nữa đâu. Nhà tao không có thói thế. nhớ ra có làm sao tai tiếng thì họ hàng làng nước người ta nhổ vào mặt tao. Hừ, rõ đồ gái hư thân. Hư thân mà không biết xấu, cái mặt cứ trân trân như đá. Mắng mãi chỉ tổ mỏi mồm mình...

Tiếng mắng có vẻ giận dữ, hậm hực. Phong lưỡng lự không biết nên tiến hay nên thoái, song nghĩ đến Trâm, chàng mạnh bạo bước lên hiên, có ý nện mạnh gót giầy để trong nhà nghe rõ. Quả nhiên bà Hàn tưởng có khách đến chơi nên ngừng mắng, nhưng đến khi thấy Phong, bà như không để ý đến, quay lại mắng Trâm một thôi nữa:

- Mày phải lòng đứa nào thì cút đi với nó để nó nuôi, chứ tao không nuôi những đồ đĩ làm bẩn nhà tao ra. Thôi, cút xuống nhà.

Phong nhìn Trâm lấy làm lạ vô cùng. Trâm không xấu hổ, bẽn lẽn một chút nào, vẻ mặt nàng thản nhiên như không chỉ có hai con mắt nàng nhìn chòng chọc vào bà Hàn là có vẻ oán trách căm hờn. Lúc bà Hàn bảo nàng xuống dưới nhà, nàng đưa mắt nhìn Phong rồi mỉm cười, quay mặt đi, cái mỉm cười đó quá ư hỗn xược với bà Hàn, và là cái mỉm cười của một kẻ liều đã đến lúc không cần gì ai cả.

Cố lấy bộ tự nhiên, Phong hỏi bà Hàn:

- Có chuyện gì thế, mợ!

Bà Hàn đáp:

- Rõ đồ hư thân! Anh hỏi đến nó làm gì nữa.

Rồi nhân có cô Nga ở buồng bên cạnh bước sang hỏi về câu truyện cầm họ, bà Hàn hình như không để ý đến việc Trâm nữa. Phong toan hỏi gặng nhưng chàng biết thế không tiện, nên vờ nói một vài câu chuyện bâng quơ; rồi chàng đứng dậy bước sang buồng bên thì vừa gặp Viễn, Viễn nói với chàng bằng tiếng Pháp:

- Con Trâm nó quá lắm.

Phong cũng hỏi lại bằng tiếng Pháp:

- Có việc gì vậy?

Viễn đáp một cách mập mờ:

- Chắc lại vì cái tính lẳng lơ của nó. Mợ chắc bắt được quả tang nên mới mắng dữ thế. Tôi cũng chưa rõ câu chuyện, để rồi hỏi mợ xem đầu đuôi ra làm sao?

Phong đứng dậy bắt tay Viễn. Chàng chỉ cốt mau về phòng để bình tĩnh xét lại câu chuyện này, vì trí chàng lúc đó rối lung tung. Chàng không muốn hỏi rõ, vì chàng sợ... sợ biết một sự thực nó sẽ làm cho chàng đau lòng.

Chàng muốn dựa vào một tình trạng mập mờ mà suy nghĩ, vì như thế thì bao nhiêu ý nghĩ của chàng đều dễ xoay về một chiều: là Trâm oan, Trâm bị ngờ và bị mắng oan. Lúc đó, Phong như một người không có can đảm nhìn con đường gai góc trước mắt, nên nhắm mắt lại và tưởng tượng rằng con đường mình đi không có gì nguy hiểm cả. Tuy trong trí rạo rực biết bao ý tưởng ngờ vực Trâm, Phong vẫn cố làm như những ý tưởng đó không có căn cứ chắc chắn: chàng tha thiết cố níu lấy cái hy vọng mong manh: là Trâm bị ngờ oan. Rồi suốt ngày hôm đó, Phong cứ quanh quẩn với cái ý tưởng: Trâm hiện giờ đang ở vào một tình cảnh khốn khổ vô cùng, chàng phải mau tìm cách gì cho Trâm thoát ra khỏi. Phong nghĩ chỉ còn một cách mang Trâm đi trốn, nhưng chàng chưa có gan dùng đến cái phương pháp táo bạo ấy. Chàng chưa có cái gan ấy, chính vì chàng chưa hẳn tin ở cái tình của Trâm đối chàng, chàng vẫn còn ngờ vực, tuy rằng tâm trí chàng vẫn thì thầm với chàng rằng: Trâm oan.

* *

Mấy ngày hôm sau, Phong vẫn còn bứt rứt chưa biết xử trí ra sao. Một buổi sáng, đứa em chàng vào đưa cho chàng một bức thư, rồi lại như trước, nói một

- Đây là bài tập viết của chị Trâm, đưa cho anh chữa.

Lần này vì nóng xem bức thư của Trâm, nên Phong bảo em đi xuống ngay dưới nhà. Chàng xé vội phong bì, lấy ra mấy tờ giấy đầy chữ đã nát nhầu, chữ viết lúc bằng bút chì, lúc bằng bút mực, đủ chứng rằng Trâm viết ba bốn lần mới xong. Nhiều chỗ chữ mực tím nhoè nhoẹt làm Phong đoán ngay rằng đó là vì nước mắt Trâm nhỏ xuống. Chàng cảm động lấy tờ đầu bức thư ra đọc:

“Anh Phong,

“Mọi lần viết thư cho anh, em không đả động gì đến tình cảnh của em, vì em sợ làm đau lòng anh vô ích và em cũng nghĩ rằng, dẫu không nói ra anh cũng thừa biết. Nhưng đến bây giờ thì em khổ lắm, không phải khổ vì em làm lụng vất vả - em đã vất vả hơn hai năm nay, nên quen đi rồi - nhưng khổ vì một lẽ mà em chắc rằng anh chưa được rõ. Vì lẽ này, có khi em không được ở nhà này nữa, có lẽ em phải trốn đi, đi đâu thì đi, vì không đi thì cũng có người đuổi em đi. Anh tính em có thể nào ở được trong một nhà mà ai ai cũng ghét em, không muốn trông thấy mặt em.

“Em chưa thấy rõ, nhưng em đoán rằng từ mợ nuôi em cho đến anh Viễn, chị Nhung, chị Nga, ai ai cũng hình như tìm một cớ gì để đuổi em đi. Em ở thì em làm để đổi lấy miếng cơm, nào em có ngồi không ăn hại ai đâu, em quả thật không hiểu ra sao cả. Hay đó là em nhầm, tưởng nhầm như thế chăng? Em cũng mong mỏi như vậy, (nhưng không, thực em không nhầm), bây giờ em biết chắc chắn, rằng em là cái gai cắm trước mắt mọi người, không còn tình, còn nghĩa gì nữa.

“Mới đây, không hiểu vì cớ gì, me em đổ cho em cái tính lẳng lơ, bảo em phải lòng trai và doạ đuổi em đi. Chính hôm sau, me em đương mắng em thì anh sang, nhưng em chắc anh chỉ hiểu qua loa thôi, cho là chuyện không đáng để ý, vì lúc em đi vào nhà trong, em không thấy anh hỏi gì me em về câu chuyện đó.

“Có một điều là me em những lúc mắng em không hề cho em biết là em phải lòng ai, chỉ mắng một cách vu vơ, còn em thì em có nói được đâu, mà bảo phân bầy được nỗi oan. Hay là me em thấy em với anh lưu luyến nhau, không muốn cho em được gặp anh, nên mắng để em sợ mà xa anh ra. Cũng có lẽ, vì em thiết nghĩ, em xứng đáng thế nào được với anh, và me em có lẽ không muốn cho em được có phúc để anh thương đến. Dẫu sao, em cũng vẫn giấu kín không ngỏ cho ai biết cái tình em yêu anh, vì ngộ không phải thế có phải tự nhiên chẳng ai khảo mà xưng không. Nhưng em vẫn tin rằng chỉ tại một cớ ấy thôi, vì em không từng làm gì để me em có thể nghi ngờ em được. Em chắc rằng anh tin lời em nói nên không cần phải giảng giải dài giòng với anh, em chắc rằng chỉ có anh biết là em oan, nếu em bị ngờ có tình ý với một người khác không phải anh.

“Nhưng dẫu vì cớ gì mặc lòng, điều nguy nan nhất là em nhận ra rằng cả nhà có ý muốn đuổi em đi, có lẽ vì ngờ oan cho em nên sợ tai tiếng về sau, hay có lẽ vì muốn cho em xa hẳn anh đi, hay là chỉ vì một lẽ này: là không muốn nhận em là một đứa con nuôi, muốn cho em đi để khỏi vướng mắt. Mà, me em nghĩ cũng khó lòng ở lâu được, em chịu nhẫn nhục đau khổ cũng có chừng thôi.

“Vậy ngày kia anh thấy em bỏ nhà đi, anh cũng đừng lấy làm lạ. Em có người bạn gái rất thân ở huyện trên, khi nào em ở yên chỗ, em sẽ có thư về để anh rõ.

“Bây giờ thì em cứ nén lòng đợi. Xin anh cũng đừng nghĩ ngay đến việc cùng em đi trốn, vì như thế sẽ lôi thôi đến cả em lẫn anh. Anh thương em thì chỉ có cách em vừa nói trên là tiện và ổn hơn cả.

Trâm.”

Xem xong bức thư, Phong thấy trong người nhẹ nhàng dễ chịu, là vì chàng không quan tâm đến nỗi khổ của Trâm, chàng chỉ nghĩ đến một điều: là mợ mình mắng Trâm chỉ vì muốn cho Trâm xa mình ra, chứ không phải vì Trâm có tình ý gì với ai cả. Còn việc cùng Trâm đi trốn ngay hay đợi Trâm bỏ nhà đi, rồi sau liệu đón nàng về ở riêng một nơi nào đó, thì Phong cho là không quan hệ thế nào việc đó cũng thu xếp một cách dễ dàng. Chàng vội viết mấy câu an ủi Trâm, rồi sang bên nhà bà Hàn tìm Trâm trao bức thư. Thấy nói Trâm ốm nằm dưới nhà ngang, chàng xuống thăm... Trâm thấy Phong xuống, vội chống tay ngồi dậy, nhưng vì mệt quá nên phải ngả lưng vào tường. Thấy nàng vẻ mặt xanh xao, hai con mắt lờ đờ tiền tụy ngồi trên cái chõng tre, bên mấy cái chiếu rách và cái chăn nâu bạc mầu, Phong mới cảm rõ thấy hết cái khốn khổ của nàng nói trong thư. Âu yếm, chàng hỏi:

- Em sốt, phải không?

Trâm lắc đầu.

- Em thấy trong người mệt mỏi lắm phải không? Anh chắc đó là tại trong người em thiếu máu và em lao lực quá đấy.

Sợ có người theo xuống, chàng vội dúi vào tay Trâm bức thư của chàng:

- Thư em anh đã nhận được. Em đừng lo ngại gì cả. Em cứ tĩnh dưỡng cho khoẻ để mặc anh lo liệu.

Thấy có Nhung đi vào, chàng đổi giọng bảo Trâm:

- Cô cảm đấy, không sao đâu. Cô chịu khó lấy chăn đắp cho ấm, nghỉ một vài hôm thì khỏi.

Khi ra ngoài, chàng bảo Nhung:

- Tôi xem ra Trâm ốm cũng khá nặng.

Nhung mỉm cười bĩu môi:

- Anh tưởng thế đấy thôi. Tại hôm qua nó phải mắng, nó hờn bỏ cơm không ăn. Nằm chán thì rồi cũng phải dậy.

Phong nghĩ thầm:

- Trâm thực khó lòng ở nhà này lâu được.

X

Trâm ốm luôn bảy, tám hôm- Bà Hàn lúc đầu không để ý, nhưng sau thấy Trâm một ngày một yếu, bà cũng phải lo ngại. Bỗng một hôm, bà sực nghĩ ra điều gì, bà lẩm bẩm:

- Hay là tại thế. Hay là nó ốm nghén...

Rồi bà định tâm hỏi Trâm cho rõ để liệu đối phó tránh tai tiếng với làng nước. Một hôm về chiều, bà xuống thăm Trâm, lúc đó Trâm đang ngủ thiếp đi. Bà sẽ gọi:

- Trâm.

Trâm bâng khuâng mở mắt và khi thấy bà Hàn, nàng gượng ngồi dậy nhìn bà Hàn một cách ngạc nhiên. Bà Hàn nghiêm nét mặt, hỏi:

- Trâm này, tao xem bệnh mày không phải bệnh thường. Tao hỏi thì mày phải nói thật, không được giấu giếm.

Trâm bỡ ngờ không hiểu chuyện gì, nhưng cũng gật và lắng tai nghe.

Bà Hàn nói:

- Bây giờ mày không nên giấu nữa, vì giấu mãi cũng không được nào. Mày phải lòng ai thì mày phải nói cho thật để tao biết, để tao liệu.

Trâm lắc đầu, chối không. Bà Hàn nói:

- Nếu mày cứ nhất định chối, có xảy ra chuyện gì, mặc mày, tao không biết và điều thứ nhất là tao sẽ cho mày ra khỏi nhà này, còn mày muốn xoay sở thế nào thì xoay sở. Mày là người lẽ nào mày lại không biết thế nào là dơ dáng, là nhơ nhuốc...

Thấy Trâm nhất định không thú, bà biết là dọa mãi cũng vô ích, bà bèn xoay ra cách dỗ ngọt Trâm:

- Mày còn ít tuổi dại dột, có thể nhầm nhỡ, nên mày thú thì tao cũng có thể tha thứ đi và liệu hộ cho mày... Vậy mày không ngại... mày có chót dại với ai thì mày bảo, tao không làm tội mày đâu... tao sẽ liệu cho chúng bây thành vợ thành chồng...

Trâm thấy chán nản vô cùng, và sự mỏi mệt về thân thể lại càng làm cho tâm thần nàng thờ thẫn, không thiết một sự gì nữa. Thấy bà Hàn nói vậy, nàng sẽ tò mò nhìn bà Hàn một lúc rồi không biết tại sao,- có lẽ vì không thiết gì nữa chăng, nên không cho sự gì là quan hệ - nàng có cái ý không muốn ngỏ cho bà Hàn biết cái tình của nàng đối với Phong. Thoáng một lúc, nàng cho sự giấu giếm từ trước là vô ích, nàng thử liều xem bà Hàn có cho nàng lấy Phong chăng.

Bà Hàn hỏi gặng:

- Mày cứ nói thật, tao người lớn, nói sao làm vậy, tao không đánh lừa mày làm gì. Thế nào, Trâm...

Nàng gạt đầu nhận, rồi lấy tay ra hiệu bảo bà Hàn nhìn về phía nhà Phong. Bà Hàn hói:

- Ngươi ta ở đấy, phải không ‘?

Thấy Trâm gật, bà Hàn hơi ngờ ngợ, rồi đoán ra, nói:

- Anh Phong phải không?

Trâm gật luôn mấy cái để tỏ cho bà Hàn biết chính phải là Phong.

Bà Hàn nói:

- Thế thì chết tôi thôi, trong nhà, trong họ, mà như vậy thì còn trời đất nào nữa. Quả thật mày đi lại với anh ấy à? Mấy tháng nay rồi?

Trâm lấy ngón tay ra hiệu bảo đã bốn tháng nay.

- Thôi thế đích rồi. Bệnh nghén chứ chằng còn là bệnh gì nữa. Trâm mày thử xem trong người mày xem tao đoán có đúng không?

Trâm vốn vì yếu nên mệt quá, mắt nàng hoa lên, hai tai ù ù, nàng chỉ nghe thấy bà Hàn nói không hiểu rõ là bà nói gì. Nàng muốn cho bà Hàn thôi hỏi để nàng nghỉ nên gật bừa rồi nằm gục đầu xuống đống chăn.

Rồi bà đứng dậy, bảo Trâm:

- Rồi mai tao sẽ bảo cho thằng Phong nó biết.

Nửa đêm. Trâm sực thức dậy, toan lấy giấy bút viết thư cho Phong, nhưng tìm mãi không thấy giấy và vì mệt quá nên nàng phải đành để hôm khác. Lúc bấy giờ, nàng mới thấy lo sợ, hối hận. Rơm rớm nước mắt, nàng thầm nhắc đến tên Phong và tưởng như được gặp Phong trong giấc mơ, nàng thì thầm van lơn Phong tha lỗi cho nàng tưởng tượng như đã được Phong đem nàng trốn biệt đến một nơi xa xăm nào đó để cùng Phong chung sống những ngày tháng đầm thắm, yêu thương.