← Quay lại trang sách

XI, XII, XIII XI

Phong ngồi cúi đầu nghĩ. Chàng biết là chối cũng không được nào và cũng không cần gì phải chối. (Chàng lặng yên để tìm cách đối phó ra sao vì câu hỏi của bà Hàn hơi đột ngột). Chàng cũng không oán trách gì Trâm đã thú thật với bà Hàn, vì biết đâu nàng không bị bắt buộc phải thú thật.

Bà Hàn thấy Phong cúi đầu không nói gì, liền hỏi nhắc:

- Bây giờ anh nghĩ sao?

Phong cũng chưa biết thế nào, chàng trả lời mập mờ:

- Cháu không thể định sao được vì việc này còn tùy mợ và tùy thầy cháu.

Bà Hàn nói:

- Đối với tôi thì dễ lắm. Tôi không ngăn cản các người, tôi muốn cho các người thành vợ thành chồng, vậy anh về hỏi thầy và bà xem sao. Anh phải liệu ngay đi không thì mang tiếng to với làng nước.

Phong hơi ngạc nhiên đáp:

- Cháu tưởng không ai biết mà sợ tai tiếng vả lại để cháu thi xong rồi hãy liệu, cũng chưa vội gì.

Bà Hàn sửng sốt:

- Thế con Trâm nó chưa cho anh biết sao?

Phong hỏi:

- Thưa mợ biết gì cơ ạ?

Bà Hàn sẽ bảo Phong:

- Nó có thai đã ba, bốn tháng nay.

Phong lặng người đi, quả tim ngừng đập. Chàng không bao giờ có thể ngờ như thế được. Chàng vội hỏi bà Hàn:

- Mợ biết chắc như thế?

- Thì còn ngờ gì nữa. Và chính con Trâm nó cũng đã thú với tôi như vậy.

Chàng như người tỉnh mộng, bây giờ mới rõ hết sự thực đau đớn mà trước kia nàng muốn giấu chàng. Phải, Trâm thật không phải còn là cô gái thơ ngây như chàng tưởng nữa. Trâm đã lừa dối chàng. Thật không sao chàng hiểu được. Chàng tê mê đau đớn vì mối tình thất vọng, nên không nghĩ gì đến trả lời bà Hàn. Chàng càng yêu Trâm bao nhiêu, càng căm tức bấy nhiêu, tình yêu nồng nàn nay bỗng đổi ra lòng khinh bỉ chua cay.

Bỗng thoáng, có bóng người ngoài hiên, Phong đưa mắt trông ra thì thấy Trâm đương đứng nấp sau cái cột gạch để lấy tay làm hiệu gọi chàng. Phong đưa mắt trông thấy, định quay mặt đi, nhưng không kịp, vì chàng đã bị hai con mắt của Trâm thôi miên bắt chàng nhìn ra. Chàng nhíu đôi lông mày, quắc mắt trông thẳng vào mặt Trâm, toan tỏ vẻ tức tối, nhưng khi trông thấy đôi mắt thơ ngây của Trâm, vẻ mặt Trâm dịu dàng như một cô tiên nữ, lòng tức tối của chàng bỗng đổi ra lòng thương Trâm, thương con người đã lừa dối chàng một cách khốn nạn. Chàng muốn cho Trâm xấu đi để chàng có thể ghét, có thể khinh không chút tiếc thương, nhưng không biết tại sao lúc đó, chàng thấy Trâm có vẻ đẹp lạ thường, một vẻ đẹp như quyến rũ, như lưu luyến chàng.

Phong chắc là Trâm đã đứng nấp đó từ lâu để định nghe chuyện và để dò xét xem chàng định xử trí ra sao.

Trước Phong đã toan nói rõ cho bà Hàn biết, nhưng thấy Trâm đứng nhìn chàng như van lơn chàng cứu giúp, nên dầu khinh ghét đến đâu, chàng cũng không nỡ vùi dập một người vô cùng, yếu đuối. Lạnh lùng, chàng đứng lên thưa với bà Hàn:

- Mợ để cháu về nghĩ đã.

Khi ra hiên, Phong không thấy bóng Trâm đâu nữa. Chàng đi rẽ vào vườn rồi ra bờ sông Phương ngồi bên gốc sung, thơ thẩn như người mới tỉnh một giấc mơ đau đớn, nặng nề. Bâng khuâng, chàng nhìn ngọn nước làm nghiêng ngả vài ngọn cỏ và mấy con chuồn chuồn xanh chập chờn tìm chỗ đậu.

Trâm dón dén lại gần gốc sung, đã đến sau lưng mà Phong không biết. Nàng đứng lặng nhìn Phong một lúc rồi sẽ đặt tay lên vai chàng.

Quay lại thấy Trâm. Phong tức tối mặt nóng bừng, nhưng vì quá khinh nên không thèm màng, chàng lãnh đạm đứng dậy bỏ ra nơi khác.

Biết là Trâm lẽo đẽo theo mình, Phong vội dảo bước để nàng không theo kịp.. Đến bờ sông nước nao nao chẩy, Trâm đành trơ vơ đứng lại một mình, đôi mắt ướt lệ nhìn theo cho đến khi Phong đi khuất theo rặng cây.

XII

Luôn mấy hôm Phong bỏ ăn, bỏ học, cả ngày chỉ tìm những chỗ vắng vẻ ngồi bơ phờ như người không hồn. Chàng chán cả cảnh quê mà chàng vốn yêu thích, chỉ muốn bỏ ra Hà nội ngay, nhưng vì chưa biết nói với bà Hàn ra sao, nên đành phải ở lại. Và dẫu sao, chàng cũng có dính dáng đến việc này, nếu bỏ thì chắc người ta cho là nhát gan nên muốn trốn tránh.

Phong khó chịu nhất những khi thấy Trâm lảng vảng muốn đến gần mình.

Như thế đã nhiều lần, mà lần nào thấy mặt Trâm, chàng cũng đứng dậy bỏ đi nơi khác. Mỗi lần tức tối, chàng lại lẩm bẩm:

- Không biết cái con khốn nạn nó tìm mình làm gì!

Rồi chàng ôn lại trong trí những lời bà Hàn mắng Trâm tháng trước. Những lời ấy trước kia chàng cho là oan, nay chàng mới biết là vì quá yêu Trâm, nên chàng thành ra u mê, lúc nào cũng tìm cách bênh vực, che chở Trâm tuy rằng đã mấy lần Viễn có bảo trước để chàng biết - Phong đau đớn nhận thấy cái khốn nạn của con người ta.

Thế mà nhớ lại những cử chỉ của Trâm trong bấy lâu, Phong thật không thấy Trâm có một sự gì giả dối đối với chàng, từ trước đến sau, Trâm tỏ ra là một người thành thực, ngây thơ, khác nào một hòn ngọc, trong đến nỗi khi nhìn thấy, người ta không thể tưởng ngọc đó có vết nhơ được. Nhưng bây giờ sự thực đã làm cho chàng mở mắt: chàng nghĩ mới biết ở đời là khó thật, không có cái gì có thể nên tin chắc chắn được. Chỉ có chàng quá lạc quan nên mới tưởng đời toàn đẹp, toàn hay. Vì thế, nên những sự xấu xa, nhơ nhuốc qua óc lãng mạn của chàng biến đổi thành ra tốt đẹp, thanh tao.

Chàng cũng không oán trách gì Trâm vì dẫu sao mấy tháng nay Trâm cũng đã cho chàng cái mộng tưởng êm đềm của một tấm ái tình trong sạch. Khi tỉnh mộng rồi, chàng chỉ thấy bùi ngùi thương Trâm, tiếc rằng Trâm bây giờ khác xa với Trâm mà trí tưởng tượng chàng đã phác ra.

Cũng đôi khi, lòng yêu Trâm bỗng lại ngùn ngụt bốc lên, làm cho chàng lại thoáng qua cái ý nghĩ rằng Trâm oan. Nhưng lần này không như hai lần trước, chàng không thể nào bênh Trâm được nữa. Tuy các chứng cớ hiển nhiên bắt buộc chàng tin rằng Trâm đã có thai với người khác, nhưng chàng không thể không nhận rằng Trâm vẫn yêu chàng. Chàng vò đầu, vò tóc lẩm bẩm:

- Có thể nào như thế được không?

Bỗng chàng ngẩn người ra như mới nghĩ được điều gì. Chàng buột mồm nói:

- Hay là Viễn?

Là vì, không hiểu tại sao chàng vụt nhớ đến hôm Trâm sang xin diêm thắp đèn. Chàng đăm đăm gợi trong trí những việc xẩy ra tối hôm đó: vẻ mặt sợ hãi của Trâm và vết máu ở thái dương Viễn. Chàng lại nhớ ra rằng hôm đó chàng có thấy một bao diêm ở bên cạnh cái máy hát. Chàng nhắc lại:

- Hay là Viễn? Biết đâu? Có lẽ vì thế nên Viễn hay nói xấu Trâm, bảo Trâm lẳng lơ để đổ lỗi cho người khác, mà người khác đó là ông giáo trong làng...

Rồi như người cuồng trí, Phong lại nghi cho ông giáo, Chàng cứ quanh quẩn với hai mối nghi ngờ đó. Sau cùng, chàng chép miệng tự bảo mình:

- Muốn biết rõ, không gì hơn là hỏi ngay Trâm. Nhưng hỏi nó cũng vô ích vì không đời nào nó nói thật với mình. Cứ để đấy rồi tự khắc sẽ biết.

Hiện giờ chàng chỉ biết rằng việc xẩy ra này đã cho chàng một bài học hay, đã làm cho chàng tỉnh ngộ, hết mơ mộng toàn những sự trong sạch trong một cuộc đời đầy rẫy những nhơ bẩn xấu xa.

XIII

Mấy lần Trâm muốn đến gần Phong để đưa bức thư phân trần, nhưng đều bị Phong bỏ đi nơi khác, không thèm nhìn mặt nàng, không thèm nói với nàng một tiếng. Trí ngây thơ của nàng không thể tưởng được rằng chỉ vì thú thật với bà Hàn một việc trước sau bà Hàn cũng biết mà đến nỗi Phong giận nàng như thế.

Bức thư nàng viết từ khi nàng còn ốm, vì để lâu trong túi nên giấy đã nhàu nát, mấy giòng chữ viết bằng bút chì đã mờ, trông không rõ. Nàng đem ra viết lại:

“Anh Phong.

“Anh nỡ nào giận em như thế, làm em khổ sở mấy ngày hôm nay. Khi em còn ốm, em đã trót thú thật với bà Hàn, vậy em xin lỗi anh. Anh tha thứ cho em, vì em yêu nên không biết nghĩ xa. Không biết mợ có bảo anh gì không, còn hôm mợ hỏi em, mợ có nói sẽ giúp cho hai ta thành vợ thành chồng. Vậy cứ như ý em thì có lẽ liều thế lại hay. Thật là một dịp tốt cho chúng ta. Em van anh đừng giận em nữa”.

Viết xong, nàng nhờ đứa em nhỏ của Phong đưa bức thư cho Phong. Nàng không ngờ đâu, bức thư đó Phong chỉ liếc qua, rồi sé tan tành vứt đi.

Đưa thư xong, Trâm ngong ngóng đợi tin. Chiều đến, nàng sang bên nhà cụ Án. Thấy Phong ngồi ở trên thềm, tựa vào bao lơn đọc sách, nàng đứng dừng lại đợi, không dám tiến lại gần.

Thấy Phong ngửng đầu nhìn mình bằng đôi con mắt dịu dàng, Trâm đã mừng rỡ toan bước lên thềm, thì bỗng Phong gấp mạnh cuốn sách cầm ở tay đi vào trong nhà.

Trâm lủi thủi trở về. Khi qua vườn gặp đứa em nhỏ của Phong, nàng làm hiệu hỏi xem nó đã đưa thư cho Phong chưa. Nó trả lời đưa rồi và nói Phong đã cầm lấy thư bỏ vào túi.

Một mình Trâm thơ thẩn trong vườn vắng. Buổi chiều xuân, sương đã bắt đầu xuống mờ mờ như khói nhạt ; một hơi gió xuân lạnh lẽo thoảng qua làm Trâm rùng mình cảm thấy sự lạnh lẽo của đời nàng cô độc.