XIV, XV XIV
Phong đã nhất định trả lời, nói rõ để bà Hàn biết vì chàng muốn cho xong truyện để có thể bỏ lên Hà-nội được.
Mối tình đối với Trâm không có nữa thì không còn cái gì giữ chàng ở lại... chàng đi được sớm ngày nào là hay ngày ấy, cho đỡ bứt rứt, băn khoăn và tĩnh tâm học để nay mai thi.
Chàng cũng không thiết gì dò xét xem là Viễn hay là ông giáo, việc đó bây giờ Phong thấy như là không can hệ gì đến mình.
Thấy Phong chối, bà Hàn cũng không hỏi cặn kẽ, vì bà cũng mong như thế để lấy cớ đuổi Trâm đi. Phong nói:
- Thưa mợ, cháu nhầm. Trước cháu cũng tưởng nó đứng đắn nên dạy cho nó học, cho nó biết, không ngờ đâu nó bậy bạ như vậy để cháu mang tiếng lây và bị nhiều người ngờ oan.
Bà Hàn đáp:
- Để mai kia tôi đuổi cổ nó đi. Anh tính, một đứa như thế còn giữ nó trong nhà thế nào được.
Nghĩ đến tình cảnh Trâm khi đuổi, thân gái tàn tật bơ vơ, không nhà cửa, Phong động lòng trắc ẩn, bùi ngùi đứng dậy nói với bà Hàn:
- Đuổi nó đi thì cũng tội nghiệp. Nó thì còn biết làm nghề gì mà sống được.
Bà Hàn chép miệng:
- Anh lại còn lo hộ nó làm gì. Con gái hơ hớ như thế, đi đâu chả có người rước. Anh đừng tưởng nó không lấy được chồng.
Phong nghĩ thầm tự cho mình thương Trâm như thế là vô lý. Câu trả lời của bà Hàn nhắn chàng tưởng đến người tình nhân của Trâm, người chồng nay mai của Trâm, chàng lấy làm khó chịu vô cùng.
Ra đến sân, Phong thấy Viễn lúi húi bên cạnh cái hỏa lò than. Chàng lại gần xem thì ra Viễn đương nung đỏ một cái dùi để dùi vào lỗ một cái thanh tre dùng làm thành lồng chim. Viễn đương giơ thanh tre lên ngắm hàng lỗ và thích chí mĩm cười vì hàng lỗ dài rất ngay thẳng thì Phong dặt tay lên vai bảo:
- Cái máy ảnh của tôi còn ít kính, hôm nay trời hửng nắng, chú đem chụp nốt đi, vì tôi sắp lên Hà-nội.
Vừa nói đến đây, Phong thoáng thấy Trâm mang chăn, màn ra phơi ở giây thép trên luống rau.
Muốn cho Trâm nghe rõ, chàng cao giọng bảo Viễn:
- Có lẽ mai tôi đi, mà lần này đi, thì vài ba năm nữa mới về được.
Tuy không thấy mặt Trâm, Phong cũng biết là Trâm đương lắng tai nghe vì chàng không thấy bức màn rung động trên giây thép. Phong biết thế nào Trâm cũng lại đầu giây thép gần chỗ chàng đứng để phơi, nên chàng vờ nói chuyện với Viễn đợi Trâm đến.
Không biết tại sao lúc đó, chàng có cái ác tâm muốn trêu cho Trâm tức, nhân tiện, chàng dò xét xem ý tứ Trâm ra sao khi thấy mình bỏ đi.
Bỗng một cơn gió mạnh thổi bay chiếc áo lụa hồng là là xuống chân Phong. Phong cúi xuống nhặt thì Trâm cũng vừa đến. Cơn gió tình cờ nhắc cả hai người nhớ đến hôm nhặt chiếc ảnh rơi. Nhưng lần này, Phong lãnh đạm đưa áo cho Trâm, nói:
- Không có tôi thì áo lấm hết. Áo này của chị Nhung, phải không?
Phong thấy Trâm cau đôi lông mày, quắc mắt nhìn mình có vẻ căm tức. Ánh hồng chiếc áo phản chiếu lên lại càng làm cho nước da mặt nàng hồng hào thêm, càng làm tăng vẻ tức tối hờn dỗi.
Phong toan mỉm cười để chế nhạo vẻ mặt cau có của Trâm, nhưng chàng không nỡ làm đau khổ Trâm vô ích. Chàng nghiêm nét mặt và cố lấy giọng một người anh lớn nói với em, bảo Trâm:
- Mai kia tôi đi... cô ở nhà chịu khó xem sách, kẻo học được ít chữ lại quên hết.
Trâm không chịu được nữa, nàng cố giữ không dám khóc sợ Viễn biết, chỉ yên lặng ứa nước mắt nhìn Phong.
Hai con bướm trắng nở sớm chập chờn đuổi nhau, tình cờ bay qua mặt hai người như hai cánh hoa xuân hoạt động, biểu hiệu dịu dàng cả sự thương yêu. Phong làm như không để ý đến mấy giọt nước mắt của Trâm, quay mặt nhìn đôi bướm bay lượn trong vườn.
Bỗng Viễn đứng dậy, vì chàng vừa dùi hết thanh tre. Trâm vội vàng dấu mặt sau chiếc áo phơi trên giây thép, rồi nhân khi Viễn và Phong đứng mãi nói truyện, nàng bỏ ra phía bờ sông vắng đứng sụt sùi khóc cho tan nỗi đau khổ ở trong lòng.
Trước kia, Trâm vẫn còn hy vọng rằng Phong chỉ giận nàng ít lâu, nhưng bây giờ thấy Phong dọa bỏ đi, nàng thực không hiểu được ra sao cả. Nàng không thể nào tưởng tượng được rằng chỉ vì cái lỗi nhỏ ấy mà Phong ghét nàng đến như thế. Nàng quyết về viết mấy câu hỏi Phong, và nhất định gặp mặt Phong, bắt Phong trả lời những câu hỏi đó trước ngày Phong đi. Trong lúc đau khổ quá, nang thành ra mạnh bạo và muốn tỏ cho Phong biết rằng Phong không thể khinh nàng được. Cũng đã nhiều lúc Trâm có cái ý nghĩ rằng Phong cho nàng không xứng đáng làm vợ chàng nhưng vì yêu Phong quá, nàng không thể tưởng rằng có thể như thế được. Nhưng bây giờ nàng đã quả quyết sẽ hỏi Phong cho ra lẽ. Nàng lau khô nước mắt, rồi trở về sàn phơi áo.
XV
Trâm vừa ở trong nhà ra thấy Nhung và Nga đúng đợi ở ngoài hiên và nhìn nàng chăm chú. Khi đi ngang qua, Trâm cố giữ vẻ mặt thản nhiên, làm như không có việc gì xảy ra, vì nàng không muốn cho Nhung và Nga sung sướng vì được thấy cái đau khổ của nàng, khi bị bà Hàn đuổi. Thật ra, nàng cũng không thấy khổ vì nàng đã biết trước từ lâu, biết trước thế nào cũng có ngày phải như thế. Vì vậy, nên khi bà Hàn gọi nàng vào và bảo nàng nội ngày mai phải ra khỏi nhà này, nàng không hề khóc van tỏ ý xin ở lại. Nàng gật sẽ một cái rồi lặng lẽ lui ra.
Nhưng đến khi xuống tới buồng ngủ của nàng ở đầu trái nhà dưới, nàng mới thấy đau khổ, lo sợ. Bấy giờ đã hơn năm giờ chiều, nàng chỉ còn ở lại có một đêm nữa thôi. Thế mà đã mấy lần nàng muốn gặp Phong không được. Những câu hỏi Phong nàng đã viết rõ ràng vào một mảnh giấy, hiện giờ còn ở trong túi nàng. Thế nào nàng cũng phải bắt Phong đọc đến mấy giòng chữ đó. Nhưng chỉ còn có một một đêm nữa thôi. Ngày mai thì nàng phải đi mà nàng nghĩ mang máng hình như ngày mai Phong cũng đi Hà-nội. Nàng không còn hy vọng gì gặp Phong nữa...
Trong bóng tối lờ mờ của chiếc đèn con, Trâm ngồi dựa vào cửa sổ, thờ thẫn nhìn quanh mình: đồ đạc trong phòng, một vài cái thạp gạo, dăm cái hũ đỗ, một cái chạn bát gợi nàng nghĩ đến mấy năm trời vất vả mà đêm nay là đêm kết liễu cái đời tối tăm tủi nhục ấy. Trời tối hẳn, rồi một cơn mưa đổ xuống như trút.
Mưa bắn cả vào buồng mà Trâm không chịu đóng cửa lại, là vì thấp thoáng trong lá cây, nàng thấy có ánh sáng: nàng biết rằng đó là ánh sáng ngọn đèn ở buồng của Phong chiếu sang.
Tuy hai nhà ở xa nhau, lại cách cái vườn rậm, ngoài ánh sáng ngọn đèn. Trâm không thấy rõ gì cả, nàng cũng cứ ngồi đăm đăm nhìn sang như bị thôi miên. Nàng tưởng như thấy Phong đương cặm cụi xếp quần áo, sách, vở vào hòm để mai đi. Không biết như lúc này, Phong có đoái nghĩ đến nàng không. Nghĩ đến lời thề của Phong buổi chiều thu năm ngoái bên bờ sông Phương cùng với tiếng gió than trong ruộng lúa già, Trâm bùi ngùi thở dài ứa nước mắt khóc. Đâu là lời Phong hẹn cùng nàng đi trốn, đưa nàng đi biệt một nơi xa vắng để cùng sống với nàng một cuộc đời đầm thắm ái ân. Bây giờ... một mình Trâm đi.... nàng bỏ một cảnh đời nhục nhã để bước chân vào một cuộc đời vô định, thân gái một mình với một vết đau thương không bao giờ mất.
Trâm đứng dậy lau nước mắt và thắp cây đèn con để sửa soạn. Nhân thân chỉ có mấy bộ quần áo nâu đã vá ; quý giá nhất là chiếc áo màu tím nhạt may từ ba bốn năm về trước và mấy chiếc khăn lụa của Phong tặng nàng. Nàng đem cuộn cả lại và lấy chiếc áo cũ gói ở ngoài.
Trời vẫn mưa rả rích: ở nhà trên, mọi người đã ngủ yên. Trâm nằm một lúc lâu rồi lại ngồi dậy nhìn ra vườn qua lá cây vẫn thấp thoáng bóng đèn ở buồng Phong.
Bỗng Trâm nẩy ra một ý nghĩ điên cuồng:“Hay ta sang!” Nhưng nghĩ kỹ nàng lại lắc đầu, nằm gục xuống, bồi hồi vời cái ý tưởng quá bạo ấy. Nàng cố nhắm mắt ngủ, song nước mắt cứ chảy ràn rụa không sao cầm được.
Lẫn với tiếng mưa lộp độp, tiếng gió rào rào, nàng vẫn nghe thấy tiếng chuông đồng hồ nhà trên dè dè điểm mười tiếng. Qua cửa sổ vẫn có ngọn đèn thấp thoáng.
Bỗng Trâm đứng phắt dậy nhìn chung quanh tìm nón, và khi không thấy nón đâu, nàng vắt áo lên đầu che mưa rồi bước ra sân đi thẳng về phía vườn. Những hạt mưa bắn vào mặt nàng mát lạnh làm nàng như người sực tỉnh và sợ hãi vì cái cử chỉ quá liều lĩnh lúc đó; nàng đã toan quay trở lại, nhưng tuy trong trí nghĩ vậy, chân nàng vẫn cứ xăm xăm bước về phía nhà Phong. Gặp nhiều chỗ đất trơn, nàng phải víu vào cành cây cho khỏi ngã; đầu tóc nàng đã ướt đẫm, nước mưa giòng giòng trên má. Nhưng nàng cứ nhìn về phía có ánh sáng mà đi tới. Lên đến hiên, nàng ngừng lại nghe ngóng. Không thấy tiếng động, nàng bước vào nhà và lần đến cửa buồng Phong. Ánh sáng ở khe lọt qua in một vết dài trên đất. Trâm đứng lại, nghe quả tim nàng lúc đó đập mạnh lạ thường.
Một lúc có tiếng giấy sột soạt, nàng đánh bạo gõ khẽ vào cánh cửa. Không thấy tiếng trả lời. Nàng gõ luôn hai cái nữa thì có tiếng chân đi lại phía cửa. Trâm toan bỏ chạy, nhưng cửa vừa mở to. Phong đã đứng trước mắt nàng, và ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nàng từ đầu đến chân. Thấy Trâm ngượng nghịu và sợ người nhà bắt gặp. Phong sẽ bảo:
- Cô vào trong này.
Trâm rón rén bước vào, đứng nép ở sau cái tủ gương.
Phong khép cửa lại, rồi quay về phía Trâm, hỏi:
- Việc gì thế cô?
Chàng phân vân không hiểu vì cớ gì Trâm lại dám đột ngột sang phòng chàng một đêm mưa gió như thế này. Chàng không ngờ đâu có thể như thế được, chỉ trừ ra vì một cớ mà Viễn, đã nói cho chàng hay là Trâm đi tìm chàng cũng như trước kia Trâm tìm vào buồng Viễn. Thoáng một giây, chàng nghĩ đến cái tính đĩ thoả lạ lùng của những người con gái câm. Nhưng nhìn thấy Trâm đứng khép nép bên cạnh tủ, đầu tóc và quần áo ướt đẫm nước mưa, chàng thương hại không nỡ đuổi ngay, đứng yên lặng nhìn Trâm, rồi thong thả hỏi nhắc lại câu lúc nãy:
- Có việc gì thế, cô Trâm?
Trâm lẳng lặng bước ra, ngồi ghé ở cái hòm quần áo của Phong, rồi đưa cho Phong một tờ giấy nát. Phong tuy biết trước trong tờ giấy nói những gì, nhưng chàng cũng cầm lấy, ngồi xuống hòm, giơ ra ánh đèn đọc:
Anh Phong,
Anh không thể tha thứ cho em được hay sao? Anh nỡ bỏ em mà đi như thế, em khổ sở lắm. Em có nói được đâu mà bảo tạ tội cùng anh để anh thương đến mà tha thứ cho. Hay vì cớ khác mà anh đi thì xin anh cho em biết. Em chỉ xin anh trả lời em một câu đột ngột này: nếu quả anh cho em không xứng đáng làm vợ anh, thì anh cứ nói thật cho em biết, cần gì anh phải giấu một người câm. Em sẽ hiểu ngay, em sẽ tự biết em là một người thừa và em sẽ thôi không dám làm bận anh nữa.
Chỉ xin anh cho em biết thế thôi, còn anh, nếu anh không muốn thương em nữa, em cũng không dám có một lời oán trách. Em sẽ yên tâm mà đi cho khuất mắt anh.
Trâm
Phong lấy làm ngờ rằng một người thông minh như Trâm mà không đoán được cử chỉ của chàng, phải đêm hôm dầm mưa sang tận buồng chàng để đưa thư hỏi mấy câu ngớ ngẩn ấy.
Chàng cho bức thư của Trâm chỉ là một cái cớ để Trâm sang buồng chàng mà thôi. Chàng mỉm cười bảo Trâm, giọng mỉa mai: “Việc gì cô phải cầu tôi tha thứ. Cô muốn làm gì thì làm, việc gì đến tôi mà cô phải hỏi”.
Nhưng chàng bỗng ngừng lại, vì thấy Trâm hai tay ôm mặt khóc. Phong lấy làm khó chịu, bảo Trâm:
- Tôi van cô đừng khóc, nhỡ người nhà nghe tiếng. Nếu bà Hàn không cho cô ở đây nữa, thì cô cũng chẳng thiếu gì chỗ khác hơn, cô cũng chẳng cần tôi giúp mà tôi cũng chẳng giúp gì được cô... vả lại, cô cứ nghĩ thì tự khắc biết, không cần phải đợi tôi nói.
Trâm thì không nghĩ gì cả. Nghe thấy giọng nói của Phong, nàng bắt đầu biết chắc chắn rằng Phong không còn yêu nàng nữa; mối tình của nàng từ nay thực là mối tình tuyệt vọng. Nàng cũng không oán trách gì Phong, nàng chỉ biết nàng đã mong mỏi quá cao, không biết xét đến cái thân tàn tật của mình, mơ mộng một người mà nàng chỉ đáng làm tôi tớ. Tỉnh ngộ, nàng toan đứng dậy đi ra, nhưng nhìn thấy mặt Phong, nghĩ đến ngày mai không bao giờ còn gặp chàng nữa, Trâm mới biết là dẫu sao nàng cũng vẫn còn yêu Phong, yêu con người đã phụ bạc, khinh rẻ nàng. Tủi thân, nàng lại cúi mặt khóc nức nỡ.
Lúc đó, Phong bối rối, vì thấy tiếng Trâm khóc mỗi lúc một to, nhỡ cụ Án tỉnh giấc hỏi thì rầy rà. Chàng nghĩ thầm:“Có lẽ nó định ăn vạ mình sao? Hay nó muốn đêm hôm vào buồng mình để dùng cái lối mập mờ để diệt cho mình chăng?”
Nghĩ đến đây, Phong lo lắng, vội bảo Trâm:
- Thôi, cô ra ngay cho.
Trâm chưa kịp đứng lên, Phong thấy có tiếng động ở buồng bên, sợ hãi vội vàng kéo Trâm đứng dậy:
- Cô ra ngay di.
Bỗng Phong thấy Trâm gục đầu vào vai mình. Không biết vì cớ sao chàng lại không đẩy ngay ra, cứ để yên và phân vân không biết xử trí thế nào. Phút đó chắc chàng nhớ lại hôm nào bên bờ sông khi đầu Trâm êm ái đặt lên vai chàng ; nay tuy cũng một cảnh ấy, nhưng tình khác xa, nên cái lòng nhục dục của tuổi trẻ làm cho Phong không biết là Trâm nữa, chỉ biết đấy là người con gái đêm hôm khuya khoắt với một mình chàng trong phòng vắng.
Thấy đầu Trâm mỗi lúc một đè nặng trên vai và thấy Trâm không động đậy, Phong hơi ngờ ngợ cúi xuống nhìn mặt Trâm mới biết là Trâm đã ngất người đi. Chàng lo sợ, hốt hoảng, đỡ Trâm nằm lên mặt hòm, nhưng vi hòm nhỏ quá, nên phải ôm nàng đặt trên giường mình. Phong vội ra đóng cửa lại, rồi lấy chiếc khăn mùi xoa ra hứng lấy nước mưa lạnh đắp lên trán Trâm. Trong lúc cuống quít, có lọ nước hoa, chàng đem đổ cả lên má, lên thái dương Trâm; chàng lay mạnh, nhưng không dám lên tiếng gọi.
Một lát sau, Phong thấy Trâm động đậy, đôi môi sẽ thở dài một cái, và gập tay để lên ngực, đôi mắt Trâm từ từ mở và ngơ ngác nhìn Phong.
Ngôi bên cạnh, Phong cũng đăm đăm nhìn Trâm, tưởng đương mơ màng trong một giấc mộng huyền ảo. Đôi mắt Trâm lúc đó nhìn chàng như mê say, hơi thở nhẹ nhàng và đôi môi hé mở cùng với khuôn mặt dịu dàng trên nền tóc đen in gối trắng, làm cho Phong tê mê muốn tha thứ, muốn quên cả lầm lỗi của Trâm trước kia. Phong nghĩ thầm: nếu thật nàng yêu ta thì ta có thể tha thứ cho nàng được không?
Bỗng có tiếng người đi ở ngoài cửa. Phong giật mình đứng dậy, thì vừa có tiếng cụ Án ở ngoài:
- Khuya rồi, đi ngủ đi thôi.
Phong vội đáp:
- Con chưa sửa soạn xong.
Câu hỏi của cụ Án làm Phong tỉnh ngộ. Cái không khí thần tiên lúc này đã tan... Tưởng đến “người kia”, tưởng đến đứa tình nhân thứ nhất của Trâm, chàng mới biết ý nghĩ của chàng lúc nãy là vô lý, không thể nào tha thứ được.
Lúc đó, Trâm đã ngồi dậy, Phong không dám nhìn mặt Trâm nữa, đợi cụ Án đi nằm rồi mở cửa đuổi Trâm:
- Cô ra ngay.
Trâm đứng dậy, sửa lại vành khăn, rồi từ từ đi ra, hai con mắt rào lệ, mở to nhìn thẳng về phía trước như nhìn vào chỗ không... Khi đi qua mặt Phong, nàng ngập ngừng đứng lại, toan chào, nhưng Phong lẳng lặng quay mặt đi.
Thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở, Phong vội vàng đóng chặt cửa để lấp tiếng khóc, sợ cụ Án nghe thấy. Chàng cúi xuống nhặt bức thư của Trâm, rồi xé nhỏ vứt ra cửa sổ. Khi đi lại bên giường, chợt thấy vết lõm in trên gối lúc nãy, không biết tại sao Phong thấy thổn thức, bồi hồi như muốn khóc. Chàng cau mày, cố giữ mấy giọt nước mắt, nắm hai tay lẩm bẩm:
- Vô lý.
Là vì dẫu biết rằng Trâm đê hèn nhơ nhuốc, dẫu khinh Trâm đi đến đâu nữa, dẫu thế nào thì thế, chàng cũng vẫn thấy chàng còn yêu Trâm...