← Quay lại trang sách

Chương 2 Án mạng

Cố Hạo đứng lặng, nhìn hai chiếc đĩa sứ úp vào nhau trên bếp. Ông nhấc đĩa trên và thấy hai quả trứng nằm ở đĩa dưới. Trứng ốp la nguội ngắt, lớp dầu thực vật đặc quánh, trông đã không muốn ăn. Tuy nhiên, Cố Hạo vẫn gắp trứng ra khỏi đĩa, nhét vào miệng và từ tốn nhai. Lòng đỏ còn mềm, lòng trắng đã dai ngoách như cao su. Ăn xong hai quả trứng, Cố Hạo thấy trong miệng đầy vụn cháy lạnh ngắt. Ông cúi xuống, ghé miệng vào vòi, hớp một ngụm nước rồi nhổ ra. Lặp lại nhiều lần, miệng đã sạch sẽ dễ chịu hơn. Sáng ra bụng rỗng đi ăn một món ngấy dầu để qua đêm như vậy, chẳng mấy chốc dạ dày ông trỗi lên phản kháng. Hai quả trứng lạnh như băng dường như vẫn giữ nguyên hình dạng, ngang ngược chọc vào bụng, dùng rìa cứng chà lên thành dạ dày ông. Cố Hạo buột miệng rủa khẽ, đặt chảo lên bếp gas và bắt đầu nấu nướng.

Sau một tô mì thịt lợn nóng hổi, cơn khó chịu ở dạ dày đã được xoa dịu. Cố Hạo hài lòng cầm bát không, chậm rãi mang xuống bếp, rửa sạch lau khô và cất lại vào chạn. Xong xuôi, ông đứng im đến vài phút, rồi bật bếp đun ấm nước. Trong lúc đợi nước sôi, Cố Hạo chuẩn bị trà và ấm pha, lấy báo hôm nay ở cửa, đứng bên bếp tỉ mỉ đọc. Vài phút trôi qua, ấm sắt bắt đầu réo u u. Cố Hạo đặt báo xuống, tắt lửa, pha trà. Sau đó, ông kẹp báo vào nách, cầm một tách trà đi ra cửa. Tới nơi, ông ngoảnh mặt nhìn sang căn 101 ở bên phải, cửa sắt xám sẫm khóa chặt, bên trong không nghe một tiếng động nào.

Cậu bé thường ngày ồn ào dường như cũng đi vắng. Cố Hạo suy nghĩ một lúc rồi mở cửa bước ra ngoài.

Đã hai ngày cô bé không đến ăn trứng.

Dưới lầu có một đình hóng mát xây bằng gạch, bên trong kê bàn tròn và ghế xi măng. Theo hành lang lát gạch đỏ ẩm ướt, Cố Hạo chậm rãi đi về phía đình, chọn một chiếc ghế tương đối khô ngồi xuống, đặt tách trà và tờ báo lên bàn, lại lần lượt bày thuốc lá và bật lửa trong túi ra.

Đây có phải là đồ lề tiêu chuẩn cho một lão già hưu trí? Cố Hạo lắc đầu cười chua chát. Ông vẫn chưa thể thích nghi hoàn toàn với cuộc sống sau khi nghỉ việc, tâm trạng không khỏi hụt hẫng vì bỗng chốc thừa ra bao nhiêu là thời gian. Cố Hạo chưa lập gia đình, không con cái, không thể vui vầy với các cháu ở nhà như những ông già khác, cũng không có sở thích nào như thư pháp, khiêu vũ, câu cá, hoạt động duy nhất của ông là uống trà, đọc báo và đi ngủ. Bấm ngón tay tính toán, nhịp sống này đã kéo dài gần nửa năm. Nếu tương lai tiếp tục như thế, chắc ông không chịu đựng được.

Trong khu tập thể, không khí bắt đầu trở nên nhộn nhịp, hầu hết là công nhân viên nhà máy sợi thủy tinh đạp xe đi làm, trông thấy ông cựu đội trưởng bảo vệ thì đều cất tiếng chào.

“Bác Cố đi dạo đấy à?”

“Bác Cố ăn sáng chưa?”

“Bác Cố, nghỉ hưu rồi nhàn nhã quá hả?”

..

Cố Hạo vừa chào lại vừa nhìn chằm chằm vào những bánh xe đang tăng tốc và những bóng người bận rộn, bụng bảo dạ nhàn nhã cái con khỉ, ông mày rảnh đến mức sắp mọc rễ ra rồi.

Qua giờ cao điểm buổi sáng, khu tập thể im ắng trở lại, lối đi vắng tanh. Thỉnh thoảng, một vài người đi qua, đều là ông già bà cả dắt theo trẻ nhỏ, ai nấy lặng lẽ và ì trệ. Cố Hạo thở dài, miễn cưỡng thừa nhận rằng mình là một trong số họ, sớm muộn gì cũng sẽ thành ra như thế. Ông châm thuốc, cầm báo lên kiên nhẫn đọc tiếp.

Lãnh đạo nhà nước thăm châu Âu. AC Milan tiếp tục dẫn đầu bảng xếp hạng Serie A. Công đoàn thành phố tổ chức biểu diễn văn nghệ cho đội dân ca cao tuổi. Trận mưa tầm tã đêm qua khiến nước ngập sâu ở bãi cỏ phía Đông Quảng trường Văn hóa, đề nghị người dân phải chú ý đảm bảo an toàn.

Mí mắt Cố Hạo mỗi lúc một nặng. Chữ in trên báo biến thành những chấm đen mơ hồ. Cố Hạo ngáp dài, uống một ngụm trà rồi châm một điếu thuốc nữa. Đêm qua ông trằn trọc, vì lại mơ thấy Thai Chí Lượng. Trong mơ, họ còn tại ngũ, tuổi đôi mươi, khí phách hiên ngang, hình như đang dự liên hoan với hàng chục nam nữ khác. Chí Lượng và Cố Hạo mỗi người đưa một cô gái ra sàn khiêu vũ. Chí Lượng và bạn nhảy lả lướt xoay mình, di chuyển điêu luyện và ăn ý. Cố Hạo không rời mắt khỏi họ, lòng thầm buồn cười. Được một lát thì tìm cơ hội nhích lại gần Chí Lượng, hét lên, “Thằng khỉ, liệu hồn về bị Đỗ Thiến bợp tai!” Chí Lượng không thèm để ý, mỉm cười nhìn bạn nhảy trong vòng tay Cố Hạo. Cố Hạo thắc mắc nhìn xuống, nhận ra cô gái má ửng hồng mình đang dìu đi trong điệu vũ chính là Đỗ Thiến. Cố Hạo xấu hổ, vội buông Đỗ Thiến ra.

Đúng lúc ấy, hội trường liên hoan bỗng biến thành ngọn chính của dãy núi Đầu Đỏ. Nam thanh nữ tú đang khiêu vũ biến thành quân Ấn hung hăng lao đến. Cố Hạo định nhắc Đỗ Thiến tìm chỗ trốn thì phát hiện cô đã biến mất. Ngước mắt lên khỏi vòng tay trống không, Cố Hạo thấy Chí Lượng đang chĩa tiểu liên nhả đạn tới tấp vào quân Ấn, ông bèn nhanh chóng bò đến bên cạnh, rút khẩu súng lục nơi thắt lưng. Vừa mở chốt an toàn thì thấy một quả lựu đạn xì khói trắng bay tới. Không kịp nghĩ ngợi, Cố Hạo hét “Nằm xuống” và đẩy Chí Lượng ra...

Năm 1962 lựu đạn không phát nổ. Năm 1994 Cố Hạo mở bừng mắt trên giường mình, mồ hôi đầm đìa và hơi thở gấp gáp, ông nằm thêm đến mười mấy phút rồi mới gượng dậy, uống nước nguội để định thần, quả tim đập dồn dần dần bình tĩnh lại.

Nên đi thăm cái tên già đầu mà còn trẻ dại này xem sao. Cố Hạo ngồi ở mép giường, miệng ngậm điếu thuốc, lại châm một điếu khác đặt lên bệ cửa sổ, nhìn khói nhạt từ từ tan vào màn mưa đan dệt.

Mặt trời lên cao dần, nước mưa đọng trên đất tỏa hơi lờ mờ. Mặt Cố Hạo bắt đầu nóng, mép tóc lấm tấm mồ hôi, cảm giác mệt mỏi dâng lên, ông cuộn tờ báo, quơ thuốc và bật lửa lại, cầm tách trà còn non nửa, chuẩn bị quay về ngủ tiếp. Mới đi được vài bước đã nghe tiếng gầm rú đặc trưng của xe Jeep Bắc Kinh đằng sau lưng. Không cần ngoái nhìn, Cố Hạo cũng biết lại là Thai Vỹ.

“Anh Cố, anh Cố!”

Cố Hạo phớt lờ, thong thả đi về phía tòa nhà.

“Bác Cố! Bác Cố...!”

Cố Hạo từ từ quay lại, nhìn Thai Vỹ đậu chiếc xe Jeep chình ình bên đường.

“Gọi ai là anh Cố đấy hả?”

“Bác Cố! Được chưa?” Thai Vỹ mồ hôi nhễ nhại nhảy ra khỏi xe. Anh đi vòng ra đuôi xe, mở cốp lấy một bao gạo và một chai dầu đậu nành.

“Ông già hay chấp nhặt!” Thai Vỹ vác bao gạo lên vai, xách lấy chai dầu. “Sao không ngồi ngoài này lát nữa? Ăn cơm chưa?”

“Lại làm gì đây?” Cố Hạo nghiêm nghị hỏi. “Tháng trước không phải mới tới sao?”

“Mẹ con bảo mang đồ sang cho bác.” Thai Vỹ cười híp mắt, “Quan tâm chăm sóc đồng chí lão thành về hưu.”

“Thừa hơi!” Cố Hạo trừng mắt, đưa tay đón lấy chai dầu.

“Không cần đâu.” Thai Vỹ né người đi qua bên Cố Hạo, “Ở nhà có nước lọc không? Con sắp chết khát rồi.”

Cố Hạo dõi theo thanh niên đang sải những bước dài vững vàng với 25 cân gạo trên vai. Nhìn từ đằng sau, quả thật trong Thai Vỹ khá giống Chí Lượng. Xem ra cảnh sát vẫn có đầu tư luyện rèn. Cố Hạo bất giác mỉm cười khi nhớ lại Thai Vỹ lũn cũn hồi nhỏ.

Mở cửa vào nhà, Thai Vỹ cất gọn gạo và dầu đậu nành rồi đi loanh quanh tìm khăn bông và xà phòng thơm, đầu tiên là rửa mặt cho mát, sau đó rót một cốc lớn nước sôi để nguội rồi uống ừng ực hết sạch cả cốc. Cùng tiếng ợ mãn nguyện, anh ngồi xuống giường, cầm một cuốn tạp chí lên quạt quạt. “Thời tiết thế nào ấy! Mưa tầm tã cả đêm mà cũng chẳng mát hơn.” Thai Vỹ nhìn quanh phòng, “Bác có nóng không, để về rồi con cầm sang cho cái quạt điện?”

“Không.” Cố Hạo cụp mắt, kéo một cái ghế ngồi xuống, “Mẹ mày thế nào?”

“Ổn ạ.” Thai Vỹ tựa vào đầu giường, lựa thế ngồi cho thoải mái. “Nếu thực sự quan tâm thì sang thăm đi, cứ hỏi qua con là sao.”

“Thôi, đợi khi nào rảnh đã.”

“Nghỉ hưu mà không rảnh?” Thai Vỹ trề môi. “Còn trẻ thì táo tợn, về già lại rụt rè.”

“Mày thì biết cái khỉ gì!” Cố Hạo với lấy điếu thuốc. Thấy vậy, Thai Vỹ vội rút thuốc trong túi mình ra, “Hút của con này.”

Cố Hạo ngước mắt chằm chằm nhìn anh, “Ai cho mày đua đòi hút hít thế hả?”

“Cơ quan con ai chả hút.” Thai Vỹ khéo léo rút một điếu thuốc đưa cho Cố Hạo, “Chunghwa, bác thử luôn đi.”

“Khốn kiếp!” Cố Hạo giơ tay cản lại. “Mới nứt mắt đã nghiện ngập?”

“Con hai mươi tư rồi, Bác Cố!” Thai Vỹ không hề khó chịu, châm thuốc rồi rít một hơi. “Tuổi này mà đặt ở thế hệ bác thì có con rồi đấy.”

Cố Hạo không khỏi buồn cười, “Mẹ mày đã nhắm được mối nào cho mày chưa?”

“Chưa, mà con cũng không vội.”

“Lập gia đình sớm cũng tốt. Có người trói mày lại để mày khỏi nhảy chồm chồm lên như khỉ.”

“Bác dạy con mà không biết tự ngó lại mình đi!” Thai Vỹ bật cười. “Ba con 32 tuổi cưới vợ, 36 tuổi có con. Mà bác ngần này vẫn sầu lẻ bóng.”

“Đừng có hỗn!”

“Nhưng, nói đi cũng phải nói lại.” Thai Vỹ nheo mắt, “Ba con qua đời đã mấy năm rồi. Chuyện hồi trẻ của các vị con có biết. Sao, bác thấy mẹ con thế nào? Con không ngại gọi bác là bố đâu.”

“Thằng khỉ này, mày lảm nhảm cái quái gì vậy?” Cố Hạo phát cáu. “Còn khua môi nữa thì biến khỏi đây!”

“Thấy chưa, cứ nói đến là cuống cà kê.” Thai Vỹ lầm bầm oán trách. “Đôi bên đều quan tâm đến nhau, có cái gì mà sĩ diện...”

Cố Hạo im lìm đứng lên lấy chổi trong góc. Thấy ông giận thật, Thai Vỹ vội bật dậy túm lấy ông, than thở, “Con đã sai bác ơi, hạ hỏa hạ hỏa.”

Cố Hạo ném cây chổi xuống, nhưng cơn tức vẫn còn, “Thằng khốn nạn, mày có xứng với ba mày không? Khi nào rảnh thì đi thăm lão đi!” Ông thở hồng hộc một lúc, giọng bỗng trầm xuống, “Đêm qua tao mơ thấy ba mày.”

Thai Vỹ ngẩn người, “Vâng.”

Tức thì, không khí trong phòng thành ra ngột ngạt. Cố Hạo cúi mặt ngồi xuống ghế, Thai Vỹ đứng thõng tay bên cạnh, không ai nói gì. Một lúc lâu sau, Cố Hạo mới thở đều trở lại, ngước nhìn Thai Vỹ đang lúng túng, lờ mờ thấy được đường nét Chí Lượng trên khuôn mặt ấy.

Thai Vỹ dè dặt quan sát ông, “Bác hết giận rồi chứ?”

“Cút!”

“Vậy thì con đi đây!” Thai Vỹ ngập ngừng nói, “Con còn việc ở cơ quan. À quên...” Anh lấy sổ tay trong túi, lật loạt soạt đến chỗ trống, viết một dòng chữ rồi xé giấy ra đưa cho Cố Hạo. “Cơ quan mới phát máy nhắn tin.” Anh vén áo khoác lên, để lộ chiếc máy nhỏ màu đen móc ở thắt lưng. “Có việc gì thì nhắn con. 127-2031736. Số con viết rồi đấy.”

“Nhắn mày? Phắn mày thì có!” Cố Hạo lườm Thai Vỹ rồi đứng lên. “Đừng đi vội. Trưa rồi, để tao làm cho cái gì mà ăn. Mì được không?”

“Không ăn đâu.” Thai Vỹ xua tay, “Con có việc thật.”

“Việc bằng trời cũng phải ăn.” Cố Hạo chi giường mình. “Mày ngoan ngoãn ngồi đó đợi đi.”

“Việc bằng trời thật đấy!” Thai Vỹ nhấc chân đi về phía cửa. “Không trì hoãn được.”

“Việc gì vậy?” Thấy Thai Vỹ quả thật không lòng dạ nào nán lại, Cố Hạo chợt nghe tim thắt lại. “Có án mạng sao?”

“Ừm.” Thai Vỹ mở cửa, ngoái lại với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, “Đêm qua mưa to, kênh Vệ Hồng có ba cái xác.” Nhìn sắc mặt Cố Hạo đột nhiên nặng nề, anh nói thêm. “Phụ nữ.”

Mã Đồng Thần vừa tra chìa vào khóa thì nghe phòng khách vọng ra tiếng cười của Mã Na. Cơn giận ập đến, anh mở khóa, kéo cửa cái rầm. Cánh cửa sắt nặng nề đập vào tường hành lang và bật lại, phát ra tiếng ồn lớn. Gần như cùng lúc, anh nhìn thấy Mã Na chồm dậy khỏi sofa, lao vào phòng ngủ như một con thú nhỏ sợ hãi và “Cạch”, khóa trái cửa lại.

Mã Đông Thần đứng ở cửa, thở hồng hộc, kéo cà vạt khỏi cổ và ném mạnh xuống đất. Ti vi đang bật Shin Cậu bé bút chì , cái giọng đơn đớt và tiếng cười chói tai càng khiến Mã Đông Thần ngứa ngáy. Anh nhặt điều khiển trên bàn nước, tắt ti vi, ngồi phịch xuống sofa, đầu đau như búa bổ.

Hàn Mại hấp tấp bước ra khỏi bếp, cầm theo một cốc nước ấm. Mã Đông Thần nhận lấy cốc, uống một hơi cạn sạch, cơn bứt rứt cũng giảm bớt. Anh cởi cúc cổ sơ mi, nhận ra vợ đang bồn chồn nhìn mình.

“Không sao.” Mã Đông Thần quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đen ngòm. “Anh đã nhờ người hỏi thăm, người chết ở kênh Vệ Hồng không phải là cô bé đó.”

Hàn Mai đưa tay vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm, “Ông trời phù hộ!”

“Đừng mừng vội!” Mã Đông Thần vẫn ủ rũ. “Chưa thấy tung tích cô bé. Đằng em có tin tức gì không?”

“Mẹ Sảng Sảng bảo hôm nay cho con nghỉ. Bố mẹ Linh Linh đang cùng tìm kiếm với nhà họ Tô.” Hàn Mai nhìn chồng, “Chủ nhiệm lớp vừa gọi điện, lại xin nghỉ ốm vài ngày nữa nhé?”

“Xin nghi một tuần đi.” Mã Đông Thần mệt mỏi ngả người ra sau, Hàn Mai vội vàng kéo gối sofa lại, chèn vào dưới lưng anh. “Có muốn ngủ một lát không?”

“Không cần, anh đang đợi điện thoại.” Mã Đông Thần nhìn đôi mắt đỏ ngầu và nếp nhăn đột nhiên hằn sâu trên mặt vợ sau một đêm, “Em đi nghỉ đi.”

“Thôi, em cũng không ngủ được.” Hàn Mai thở dài, “Em đi nấu cơm, đằng nào cũng phải ăn.”

Mã Đông Thần liếc cánh cửa đóng im im, cơn tức lại trào lên, “Khốn nạn! Chúng ta thấy trời sắp sập đến nơi, nó thì hay rồi, cứ như không có chuyện gì ấy, còn tỉnh bơ xem hoạt hình!”

“Đừng nói con nữa.” Hàn Mai ra hiệu cho anh nhỏ tiếng, “Na Na chắc đang rất sợ...”

“Sợ? Nó mới cười khanh khách đây thôi, em không nghe à?” Mã Đông Thần vẫn hầm hầm, “Đều tại em bình thường chiều nó!”

Hàn Mai định phản bác, nhưng nghĩ thế nào lại nuốt xuống, xoay người đi vào bếp.

Mã Đông Thần lại cảm thấy mồm miệng khô đắng, vớ cốc nước trên bàn thì thấy trống không. Anh dốc nốt vài giọt cuối rồi bặm môi, bất lực đặt cốc xuống, định đứng dậy đi vào bếp thì nghe tiếng chuông điện thoại. Mã Đông Thần nhảy bổ tới, nhấc ống nghe đang réo lên chói tai, nuốt nước bọt, run giọng nói, “A lô, anh Lưu à?”

Cuộc gọi kéo dài vài phút. Hàn Mai trong bếp nghe động chạy ra, tay còn cầm xẻng rán, mắt lo lắng nhìn chồng. Mã Đông Thần liên tục cau mày, chỉ đáp “Ừm” và “À” với đầu dây bên kia, mãi mới thốt ra một câu hoàn chỉnh, “Nói cách khác là vẫn còn khả năng này, đúng không?” Sau khi bên kia phản hồi, Mã Đông Thần nói “Cảm ơn anh” và cúp điện thoại. Hàn Mai quan sát chồng, lòng càng lúc càng thấp thỏm.

“Anh Lưu ở Phòng Quản lý Đô thị?”

“Ừ.” Mã Đông Thần yếu ớt dựa vào tường. “Anh ấy đã tìm thấy bản vẽ cống ngầm.”

“Anh ấy nói sao?”

“Cống có rất nhiều lối thoát nước, một lối dẫn ra kênh Vệ Hồng, một lối khác dẫn đến kênh Vệ Đông, kênh Vệ Công.” Chân anh bất chợt bủn rủn. “Còn một lối nữa dẫn ra sông Lệ Thông.”

Hàn Mai ngẫm nghĩ, đột ngột đưa tay bưng miệng, cái xẻng rơi cạch xuống đất.

“Ừ.” Mã Đông Thần cười buồn, “Nếu cô bé thực sự trôi ra sông thì phức tạp rồi.”

“Biết làm sao đây?” Hàn Mai chụp lấy tay áo chồng, giọng khàn khàn, “Na Na biết làm sao đây? Cô bé mà chết, Na Na cũng hết hi vọng!”

“Giờ vẫn chưa đến lúc tồi tệ nhất.” Mặc dù cũng phiền não không kém, Mã Đông Thần vẫn lựa lời an ủi vợ. “Cảnh sát chắc chắn sẽ lùng sục kĩ lưỡng trong cống ngầm, rồi sẽ tìm ra cô bé thôi.”

“Nếu không tìm được thì sao? Cảnh sát có ra sông Lệ Thông trục vớt không?” Hàn Mai đã rơi vào dòng tưởng tượng điên cuồng. “Nếu tìm được mà chỉ là cái xác, Na Na sẽ bị bắt mất. Còn nhỏ như thế, làm sao chịu được giày vò trong tù...”

“Bình tĩnh!” Mã Đông Thần đưa tay ôm vợ, nhưng Hàn Mai đã ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên.

Nhìn vợ như mất trí, Mã Đông Thần càng rối tinh rối mù, cùng lúc câu nói của Hàn Mai đã thức tỉnh anh. “Vì vậy,” anh kéo vợ lên khỏi sàn. “Chúng ta không được để cảnh sát nhúng tay vào vụ này.”

Hàn Mai nín bặt, mặt đầm đìa nước mắt, ngây người nhìn Mã Đông Thần, “Làm sao có thể...”

“Có thể!” Mã Đông Thần nghiến răng, giọng điệu không cho tranh cãi. “Anh sẽ nói chuyện với nhà họ Tô.” ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!