Chương 3 bí mật
Thứ Hai, 23/5/1994. U ám, sau nhiều mây.
Tôi biết ông trời sẽ không thương xót tôi mà. Cơn mưa không đến. Nhưng chẳng sao, chuyện phải xảy ra đã xảy ra, và tôi đã làm điều luôn muốn làm nhưng chưa lần nào làm được. Bây giờ là buổi chiều, đang tiết Địa lý. Vì môn này tôi học rất tốt, cô Diêu cho rằng tôi sẽ thi qua dễ dàng thôi, nên rộng rãi cho phép tôi làm việc riêng trong tiết của cô, thành ra tôi mới viết được nhật kí này.
Đối với tôi, viết nhật kí không phải là một thói quen, mà chỉ là một cách thổ lộ. Tôi không có bầu bạn để tâm sự, từ nhỏ chỉ có cuốn nhật kí đồng hành. Những chuyện xảy ra trong hôm nay nhất định phải ghi lại.
Buổi sáng thức dậy, nhìn thời tiết ảm đạm và mặt đất tạnh ráo bên ngoài cửa sổ, tôi không thất vọng cũng không quá chán nản. Đây chỉ là một trong vô vàn mong muốn không thành của tôi thôi. Điều tôi lo lắng bây giờ là lớp kem đánh răng khô cong và đôi giày thể thao trắng có tương lai tăm tối.
Ưu điểm là kem đánh răng và vụn phấn tạm thời che đậy được vết mực. Nhược điểm là một lớp vỏ cứng đã hình thành trên bề mặt giày, chạm nhẹ là nứt và bong tróc lả tả. Tôi đang hụt hẫng nhìn đôi giày thể thao “màu trắng” đầy sơ hở, thì nghe tiếng mẹ gào rú bên phòng tắm. Chắc là vừa phát hiện ra tuýp kem đánh răng ngót đi. Lòng đã đủ phiền muộn, không muốn ăn mắng nữa, tôi xỏ giày lười, bọc giày thể thao vào giấy báo, đeo cặp chạy ra cửa. Khi đi ngang qua bếp chung, tôi trông thấy hai cái đĩa úp vào nhau, nhưng không còn thời gian nữa.
Tôi thay giày thể thao ở văn phòng Đoàn trường. Thầy Chu mở tủ lấy quốc kì và giục chúng tôi khẩn trương ra sân. Tôi không dám đi nhanh, chỉ sợ lớp vỏ cứng tróc mất. Thầy Chu mau chóng nhận ra bộ dạng kì lạ ấy, chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy vụn trắng rụng bên chân tôi.
“Trời ạ!” Thầy trợn tròn mắt. “Em đi gì đấy? Thạch cao à?”
Không kịp giải thích, mà cũng không thể giải thích, tôi đỏ mặt, cúi đầu rón rén đi ra sân trường. Và chẳng mấy chốc đã đối mặt với vấn đề lớn hơn. Tôi cùng ba bạn cầm cờ phải diễu hành dưới cột cờ, trước sự chứng kiến của các thầy cô và học sinh. Khi đi bước đầu tiên, tôi nhắm mắt lại.
Chỉ sau vài giây, tôi đã nghe đám đông xì xào, rồi tiếng xì xào biến thành tiếng cười vang vọng. Tiếng cười chói tai nhất dứt khoát là của Mã Na. Chắc nó đang chỉ tay vào lớp xi trắng rải rác theo bước chân làm đôi giày thể thao lốm đốm của tôi dần dần lộ diện, rồi cùng Tống Sảng và Triệu Linh Linh cười nhạo tôi.
Được thôi, được thôi. Cứ thế, mặt mũi đờ đẫn, tôi bước đi với đống xi trắng tung bay trước hàng trăm ánh mắt ngạc nhiên, khó chịu và chế giễu. Quốc kì trải ra, che khuất tạm thời khuôn mặt tôi và cho tôi cơ hội để mở mắt. Khuôn mặt cậu đập ngay vào rèm mi tôi. Dương Lạc không cười, cũng không nhìn giày thể thao của tôi, chỉ nghiêm nghị nhìn quốc kì. Tôi biết không phải cậu đang tưởng niệm bao nhiêu máu đỏ cha ông đã nhuộm thắm lá cờ, mà chỉ không muốn gia nhập hàng ngũ những đôi mắt làm tôi bẽ bàng thôi.
Quốc ca vang lên, quốc kì từ từ bay tới đỉnh cột cờ. Tôi ngẩng mặt nhìn quốc kì, nhìn những đám mây đen đang ngưng tụ trên vòm trời có lá cờ đỏ tung bay.
Sau lễ chào cờ, tôi đổi về giày lười. Tuy nhiên, đôi giày trắng “xịn” vẫn trở thành đề tài bàn tán của đám cùng lớp. Nhiều đứa còn cố tình chạy đến chỗ tôi vào giờ giải lao giữa các tiết chỉ để nhìn đôi giày tróc vảy dưới gầm ghế. Tôi muốn vứt giày đi, nhưng không thể. Vì giày mà chưa bung keo hay gãy đế thì bố mẹ sẽ không mua cho đôi mới. Theo quan điểm của họ, giày là để đi thôi mà, còn đi được là được, lốm đốm loang lổ cũng có làm sao. Tất nhiên tôi có thể có tình phá hư đôi giày, nhưng sẽ kéo theo một bài toán khác: Bố phải phá dỡ bao nhiêu kính ô tô mới đủ tậu cho tôi giày mới?
“Hiệu ứng ngôi sao” do đôi giày mang lại không kéo dài lâu. Đến giờ nghỉ trưa, mọi người đã mất hứng thú với nó. Tôi cũng thoải mái hơn, nhưng rắc rối mới lại đang rình rập: Buổi sáng vội vàng đi học, không mang theo đồ ăn trưa. Từ tối qua đến giờ chưa có hạt cơm nào vào bụng, tôi bắt đầu nhớ nhung hai cái đĩa úp vào nhau trong bếp. Khi đám bạn cùng lớp lịch kịch mở hộp cơm, mùi thơm của nhiều món khác nhau thoang thoảng bay qua các bàn, tôi lặng lẽ rời đi.
Tôi vào nhà vệ sinh uống nước lạnh cho căng bụng, tuy không giải quyết được cốt lõi vấn đề, nhưng cơn đói đã ít nhiều thuyền giảm. Tôi lau miệng, chậm rãi đi về phía hội trường. Hôm nay phải diễn tập vở nhạc kịch tiếng Anh Nàng tiên cá , tiết mục bế mạc Festival Tiếng Anh. Đang giờ ăn trưa, chắc không có ai trong phòng tập. Trốn ở đây vừa tránh được sự bối rối khi bị phát hiện là không có cơm trưa, vừa được yên thân một mình trong chốc lát.
Hội trường vắng tanh. Tôi bước dọc lối đi lát đá hoa cương giữa hai hàng dãy ghế, tiến về phía sân khấu. Bước lên sân khấu, bằng qua sàn gỗ cọt kẹt, vòng ra cánh gà, đi tiếp một hành lang hẹp thì đến phòng tập.
Tối đen như mực. Tôi lần mò bật đèn. Khi mắt đã thích nghi với ánh sáng mạnh, phòng tập trống trải hiện ra trước mặt. Vì đói nên tim đập rất nhanh, tay chân bải hoải. Tôi phải ngồi trên hòm đạo cụ nghỉ ngơi một lúc. Sau đó, tôi mở tủ quần áo, tìm tấm váy dài đỏ có tên mình giữa đống váy giống nhau và mặc vào.
Tôi đóng vai một trong các hầu gái của hoàng tử, sau màn thứ tư mới xuất hiện và chỉ có lèo tèo vài câu thoại. Tuy nhiên, tôi vẫn rút kịch bản ra khỏi hòm đạo cụ và cẩn thận xem lại. Vài phút là soát xong những câu thoại đã thuộc làu làu. Tôi gấp kịch bản, nhắm mắt lại và bắt đầu tập dượt trong tâm trí.
Cho dù bẽ bàng ở lễ chào cờ sáng nay, tôi vẫn không muốn sơ suất thêm trước mặt Dương Lạc. Tôi cần một cơ hội để đường hoàng nhìn vào mắt cậu và nói vài câu, không phải với thân phận một đứa con gái nghèo nàn rách rưới nhàu nhĩ phai màu như miếng giẻ, mà với một tư cách khác, dẫu chỉ khác ở mức “hầu gái C”. Cậu sẽ đáp lời và mỉm cười với tôi. Mặc dù quan hệ giữa chúng tôi vẫn là cao sang với hèn mọn, nhưng không phải như quan hệ giữa Dương Lạc và Tô Lâm.
Thật tuyệt!
Tôi bắt đầu mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại ủ rũ. Tôi ném kịch bản vào hòm và dừng mắt ở một kịch bản khác có bìa nhựa trong suốt. Khỏi xem cũng biết là của Mã Na. Ồ, nhân tiện, nó khăng khăng muốn chúng tôi gọi nó là công chúa tiên cá, vì nó sẽ vào vai nàng tiên cá mà. Tôi nhặt kịch bản của công chúa tiên cá, lời thoại của nó nhiều gấp bao nhiêu lần lời thoại của tôi, và đều đã đánh dấu bằng bút bi đỏ. Tuy nhiên, khối lượng tiếng Anh khủng khiếp này sẽ dìm chết Mã Na, vì vậy nó phải chú âm bằng tiếng mẹ đẻ sau mỗi dòng.
“Ai đôn phia ờ [*] !” Tôi thì thầm đọc dòng chú âm, bất giác phì cười, khoái trá tưởng tượng Mã Na diễn đối với Dương Lạc bằng thứ tiếng Anh sứt sẹo.
Mã Na thích Dương Lạc, chuyện này cả trường đều biết, nên nó khăng khăng đòi đóng vai tiên cá. Không biết ông bố lắm tiền đã can thiệp thế nào, cuối cùng Mã Na giành được vai diễn như ý. Phải, nó rất đẹp, thân hình chuẩn và mái tóc xoăn phơn phớt nâu trông như người nước ngoài. Tuy nhiên, như thế là đủ tiêu chuẩn để làm công chúa tiên cá ư?
Tôi quay đầu lại, nhìn mình trong gương tập. Váy đỏ sẫm viền ren trắng, một tay cầm kịch bản, tay kia chống vào mặt hòm đang ngồi, mặt nhợt nhạt, mắt híp một mí, tóc đen thẳng xõa trên vai.
Trong một lần diễn tập, hoàn thành xong lời thoại của mình, tôi đứng sau hoàng tử, mải mê ngắm chàng. Khi thầy Chu hô dừng, tôi mới đưa mắt đi chỗ khác, cùng lúc nhận ra thầy đang quan sát tôi.
“Lại đây!” Thầy Chu giơ máy quay ra hiệu cho tôi xem đoạn phát lại.
Tôi không dám chạm vào món đồ đắt giá đó, chỉ nấp né một bên nhìn màn hình nho nhỏ. Trong ảnh, tôi đứng lệch sang trái một chút, Mã Na chỉ lộ nửa khuôn mặt.
“Ánh mắt em có vẻ tiên cá hơn.” Thầy Chu cười với tôi, “Thật đáng tiếc.”
Tôi không thấy đáng tiếc. Được cùng cậu hoàn thành một việc, được đường hoàng nhìn cậu, tôi không đòi hỏi gì hơn thế.
Nhưng mà, tôi chỉ có thể là hầu gái C, không thể làm công chúa tiên cá được ư? Tôi đưa mắt về phía chiếc tủ cuối cùng. Và chỉ tích tắc, tôi nhanh nhẹn hẳn lên.
Đó là một chiếc váy sa trắng tinh khôi, kiểu dáng đơn giản. Tuy nhiên, theo lời thầy Chu, nàng tiên cá mặc áo này đứng giữa những người hầu gái, “Trông giống nhụy trắng giữa những cánh hoa đó.”
Tôi trút bỏ cánh hoa đỏ, ném xuống đất. Trên người còn mỗi áo lót và quần lót, tôi lấy nhụy trắng khỏi móc treo. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào váy, tôi run lên, như thể giữa những canh vải bồng bềnh có tích điện. Cùng lúc, một cơn choáng váng ập đến, răng tôi bất thần va vào nhau.
Cứ thế, sắc mặt tái xanh, hai chân run rẩy, tôi lồng váy trắng vào mình. Khi tôi hất mái tóc dài ra khỏi đường viền cổ áo, một mùi hương lan tỏa. Rất quen thuộc, đây là mùi nước hoa Mã Na thường dùng. Mặc dù con bé đó đáng ghét, nhưng mùi hương này thì hấp dẫn thật. Nó khiến tôi đắm chìm vào một cảm xúc tuyệt vời.
Tôi là nhụy hoa. Tôi là nàng tiên cá ngân nga trên không. Tôi là nàng tiên cá đã đánh đổi giọng hát để lấy cặp chân người. Tôi là đứa trẻ câm côi cút trong trái tim hoàng tử.
Tôi đứng trước gương tập, lặng lẽ ngắm mình, có cảm giác bản thân đang đứng trong một luồng sáng trên trời rọi xuống. Tôi túm tóc lại, vò nhẹ rồi thả ra. Mái tóc thẳng như bát mì không người lái bỗng hơi quăn lên, tôi xoay nghiêng mặt đi và nhướng mày.
Ôi trời ơi, làm sao đây lại là tôi?
Tôi kiễng chân quay lại. Tà váy tung bay, hương thơm ngào ngạt, quanh chân như có nước đang sủi bọt, rồi vỡ tung. Không khí biến thành đại dương trong vắt, tiếng hát của cá voi văng vẳng từ xa vọng lại, mùi rong biển ngòn ngọt phảng phất...
“Mày làm gì đấy?”
Tiếng hét kinh hoàng lôi tuột tôi lên mặt biển. Tôi quay phắt lại và thấy cả đống người đang lố nhố ở cửa phòng tập, đứng đầu là Mã Na và Dương Lạc, ánh mắt họ đổ dồn lại đây. Tôi chết sững, cảm thấy ánh sáng trên đầu càng lúc càng nóng.
Dương Lạc kinh ngạc nhìn tôi, mắt lướt từ chân trần, váy dài, đến tóc, lên tới mắt tôi, cậu cười, “Sao bạn đến sớm thế?”
Mã Na sấn lại, khuôn mặt vốn tinh xảo méo mó đi vì tức giận, “Cởi ra!”
“Ồ.” Tôi bừng tỉnh, hoảng hốt như tên trộm bị bắt quả tang. “Xin lỗi xin lỗi!” Tôi hấp tấp bước vào phòng thay đồ, và chợt nhận ra chiếc váy đỏ vẫn nằm trên sàn. “Tôi...”
Mã Na khoanh tay, chán ghét nhìn tôi, chiếc váy ở ngay dưới chân nó. Tôi cụp mắt tiến đến, cúi xuống nhặt váy. Mã Na hất chân làm váy văng ra chỗ khác, như thể đó là thứ gì bẩn thỉu lắm.
Tôi không nói lời nào, cũng không phản kháng, chỉ nhặt váy chạy nhanh vào phòng thay đồ, đóng cửa, ngồi xuống ghế, toàn thân rệu rã. Tim vẫn đập dữ dội, máu từ tay và chân xối đi khắp nơi.
Tôi siết chặt chiếc váy đỏ, bất động, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ nâu sẫm của phòng thay đồ, tự dưng thấy ảo não, không phải vì mặc trộm váy của Mã Na, mà vì thái độ hoảng sợ và khuất phục trước mặt nó vừa rồi. Tại sao tôi không thể ngang nhiên nói, “Mặc thử một chút, sao hả?” Tại sao tôi lại bị đánh gục vì sự hèn kém tự ti khi vừa chạm mắt nó?
Tôi ngồi tận năm phút, hoặc lâu hơn, rồi mới từ từ cởi bỏ váy trắng, mặc váy đỏ nhàu nhĩ bụi bặm vào. Khi bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi cụp mi xuống, không muốn và phải mắt ai. Trong tầm nhìn hạn chế của mình, tôi nhận thấy tất cả đã thay quần áo, dĩ nhiên là trừ Mã Na. Tổng Sảng và Triệu Linh Linh đang ở bên nó, nhỏ giọng an ủi.
Tôi cúi đầu đi tới trước mặt Mã Na, chìa chiếc váy trắng ra. Nó quay phắt mặt đi, không nhận.
“Không biết mở mồm xin lỗi hả?” Giọng Tống Sảng vang lên bên tại tôi. “Trơ tráo thật đấy!”
Tôi duỗi thẳng tay, giữ nguyên tư thế.
Dương Lạc đứng dậy khỏi hòm đạo cụ, buông kịch bản xuống, “Mau tập thôi. Chiều còn có tiết.”
Lời cậu đã phát huy tác dụng, Mã Na quay mặt lại. Không cần nhìn, tôi cũng biết nó đang hậm hực lườm tôi, rồi đưa tay túm lấy chiếc váy trắng. Tôi khẽ thở ra, toan tìm một góc để trốn, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Dương Lạc. Cậu mỉm cười, tôi cố nhếch khóe miệng cười đáp lại.
Mã Na liền văng tục, và một thứ gì đó bắn vào người tôi.
Chính là chiếc váy trắng. Ai nấy sững sờ, kể cả thầy Chu vừa bước vào.
“Sao vậy?” Thầy đặt máy quay xuống bàn, nhặt váy lên, thắc mắc nhìn Mã Na rồi nương theo ánh mắt nó nhìn sang tôi, “Các em...”
“Nó ăn trộm trang phục của em!” Mã Na chỉ vào tôi, “Nó làm hôi váy rồi, em không mặc đâu!”
“Hả?” Thầy Chu kinh ngạc trợn mắt, vô thức định đưa váy lên mũi ngửi, nhưng lập tức dừng lại, khó chịu nói, “Làm gì đến nỗi, mặc một lúc thôi mà. Em mau thay quần áo để tập, rồi hai tuần nữa...
“Làm gì đến nỗi!” Mã Na quay sang thầy Chu hét lớn, “Nó có thay quần áo hay tắm rửa bao giờ đầu!”
Thật ra cho tới giờ tôi cũng không nhớ mình đã cử động thế nào để lòng bàn tay nặng nề đáp lên má Mã Na. Tôi chỉ nhớ vẻ mặt từ sửng sốt, sợ hãi đến căm giận sau âm thanh giòn giã đó. Rồi nó lao vào tôi như con sư tử cái, nếu thầy Chu, Dương Lạc và các bạn khác không ngăn lại, có lẽ tôi đã bị nó xé xác, làm gì còn yên lành để ngồi viết nhật kí trong tiết Địa lý thế này. Nói kể cũng lạ, trong khi viết, tôi biết rõ Mã Na ngồi chếch phía sau đang nhìn mình với ánh mắt hằn học. Tuy nhiên tôi rất vui, mặc dù bàn tay phải vẫn sưng và còn đau nhức. Cuối cùng tôi đã nhận thức được việc mình luôn muốn làm. Dấu tay chình ình trên mặt nó như rửa sạch mọi tủi nhục của tôi. Sảng khoái cả về thể chất và tinh thần hóa ra là thế này đây. Tôi biết mình sẽ phải trả giá, nhưng vì sự sảng khoái đó, tôi không tiếc nuối gì.
Vương Hiến Giang cúi mình trên bàn họp, hai tay chống xuống. Trước mặt ông là một bản vẽ khổng lồ với những đường nét dày đặc, đan chéo và lộn xộn.
Thời tiết oi bức, mặt Vương nhễ nhại mồ hôi, ông thường xuyên phải đưa tay đẩy cặp kính lão tuột xuống trên sống mũi. Trên bản vẽ chỉ có một vòng tròn đỏ, khoanh ở lối của kênh Vệ Hồng.
Vương cầm bút bi ngần ngừ hồi lâu vẫn không biết nên hạ bút tiếp chỗ nào, cuối cùng đâm cáu, dứt khoát quăng bút bi, cầm tách lên nhấp một ngụm trà hoa nhài đã nguội. Cảm giác bứt rứt trong ngực vợi bớt, ông buông mình xuống ghế, châm một điếu thuốc, cầm cổ áo rung rung cho mát.
Suốt ba mươi năm làm cảnh sát, đây là lần đầu Vương gặp phải trường hợp oái oăm này. Sau trận mưa lớn, cả thành phố ngập lụt. Đến lúc trời quang mây tạnh, ba xác chết nữ nổi lên trên kênh Vệ Hồng. Đều không mảnh vải che thân, chưa xác định được danh tính. Tuổi tác, chiều cao, cân nặng khác nhau. Nhận định sơ bộ nguyên nhân tử vong là ngạt thở cơ học do bị siết cổ bằng dây thừng hoặc đại loại thế. Còn kĩ càng hơn phải đợi pháp y giải phẫu. Nhìn các vệt phù sa và trầy xước trên da thịt, đoán chừng thi thể đã bị nước mưa cuốn trôi từ cống ngầm ra.
Việc Vương phải làm là xác định vị trí cống ngầm nơi ném thi thể ban đầu. Một là triển khai rà soát quanh đây để xem có thu thập được dấu vết chứng cứ nào có giá trị không. Hai là xác định số lượng thi thể, không ai dám đảm bảo tất cả chỉ có ba.
Lúc này, cửa phòng họp đẩy ra, Thai Vỹ bước vào với vài tập tài liệu.
“Thầy ơi, bên thầy thế nào?” Thai Vỹ đặt đống tài liệu lên bản vẽ, giơ tay lau mồ hôi. “Có manh mối để xác minh danh tính nạn nhân rồi.”
“Ồ?” Vương đứng thẳng người, dụi tắt thuốc, “Manh mối gì?”
“Con tra cứu các án mất tích trong năm nay và tìm thấy một vài thông tin do người nhà báo, đặc điểm thể chất giống mấy ca trôi kênh này.” Thai Vỹ chỉ vào đống tài liệu trên bàn, “Đã thu xếp để họ đến xác nhận.”
“Mấy người?”
“Bảy.” Thai Vỹ cong môi. “Thi thể đã rữa nát quá độ, mặt mũi không rõ ràng, cho nên phải gọi nhiều gia đình.”
“Được rồi, triển khai càng sớm càng tốt.” Vương đưa tay sờ gói thuốc lá, “Tìm ra danh tính nạn nhân, các công đoạn sau sẽ dễ tiến hành hơn.”
“Hút của con này.” Thai Vỹ vội lấy thuốc lá trong túi ra, đưa cho Vương, giúp ông châm lửa. “Đây là bản vẽ cống ngầm ạ?”
“Ừ, như bùa trừ ma ấy, nhìn chả hiểu gì cả.” Vương thở dài. “Lại còn phải xem xét lượng mưa, vận tốc và hướng dòng chảy... Đi nhờ ai phân tích hộ cái!”
“Vâng, để con sang Viện Quy hoạch nhờ.”
Thai Vỹ lấy sổ tay ra, mới viết vài chữ, bác sĩ Đỗ bên pháp y đã mở cửa bước vào.
“Anh Vương, khám nghiệm tử thi xong rồi.” Đỗ ngáp to, vẻ mặt mệt mỏi. “Anh qua đây xem đi!”
Phòng giải phẫu nằm ở tầng hầm, nhiệt độ vốn đã thấp hơn bên trên, cộng với máy điều hòa công suất cao gầm rú ở các góc tường, làm Vương vừa bước vào cửa, mồ hôi đã bốc hơi một nửa. Thai Vỹ nấp sau lưng ông, rùng mình liên tục. Trong phòng rất sáng, vải trắng phủ thi thể càng thêm lóa mắt dưới ánh đèn huỳnh quang trắng xóa. Vương và Thai Vỹ lần lượt nhận khẩu trang và găng tay bác sĩ đưa, đeo vào.
“Tình hình thế nào?”
“Thi thể số 1 là nữ, tuổi từ 30 đến 35, chiều cao 162 cm, nặng 51 kg. Đã kiểm tra xương mu, phát hiện có sẹo do sinh nở...”
“Nói trọng điểm, anh Đỗ.” Vương xoa xoa mặt. “Tôi không rảnh nghe mấy lời râu ria.”
“Đã từng sinh nở.” Đỗ trừng mắt, “Chắc là phụ nữ có gia đình.”
Thấy Vương liếc sang, Thai Vỹ hiểu ý, liền móc sổ tay ra ghi chép.
“Nguyên nhân tử vong là ngạt thở cơ học, bị siết cổ.” Đỗ lật tấm vải trắng phủ xác chết, chỉ vào vùng da xanh sẫm sưng tấy ở cổ. “Hung khí là dây thép hoặc đại loại thế.”
“Còn gì nữa?”
“Trước khi chết bị xâm hại tình dục. Thủ phạm mang nhóm máu A.” Đỗ cầm tệp tài liệu có gá kim loại trên bàn mổ lật xem. “Kiểm tra dạ dày thì thấy họ bị giết trong vòng mười tiếng đồng hồ sau lần ăn cuối cùng.” Ông đóng tài liệu lại và nói thêm, “Hiếp rồi giết.”
Vương văng tục, ông cúi xuống, giữ khẩu trang và quan sát kĩ tay chân một trong mấy cái xác.
“Đừng nhìn, rữa lắm rồi.” Bác sĩ hiểu ý ông. “Tuy nhiên, không nhiều sây sát do chống cự đâu.”
“Nói cách khác, người bị hại nhanh chóng bị khống chế?” Thai Vỹ suy nghĩ một lúc, “Tên khốn này rất khỏe.”
Vương liếc Thai Vỹ rồi lại quay sang bác sĩ, “Có dấu hiệu nào cho thấy người chết bị tra tấn không?”
“Không nhìn ra được.” Đỗ lắc đầu, “Mọi vết trầy xước đều là vết thương sau khi chết.” Ông trở thi thể, “Khống chế, hiếp dâm, sát nhân. Thực hiện rất liền mạch, không một chi tiết thừa.”
“Xem ra tên khốn này chỉ muốn thỏa mãn sinh lý nhất thời thôi?” Vương cau mày, “Chắc là người thu nhập thấp, bằng không gọi gái sẽ đơn giản hơn.”
“Con có nên đi kiểm tra các đối tượng bị giám sát [*] không?” Thai Vỹ ngắt lời, “Đám có tiền án tội phạm tình dục ấy.”
“Nên.” Vương gật đầu, “Kiểm tra cả loại có tiền án gây rối trị an nữa.”
Thai Vỹ vâng dạ và viết vào sổ tay.
Đỗ lại ngáp, “Chỗ anh thì sao?”
“Chưa tiến triển gì.” Vương thở dài thườn thượt. “Chờ xác minh danh tính xong mới thu xếp tiếp được.”
“Không dễ đâu.” Đỗ cau mày. “Chỉ biết là xác bị ném xuống cống ngầm, nhưng cụ thể là chỗ nào cống ngầm đều không rõ. Hệ thống cống ở đây thì nhằng nhịt như mạng nhện, làm sao tìm được?”
Vương cười méo xệch, “Ngày mai sẽ sang nhờ Viện Quy hoạch phân tích giúp. Nếu vẫn không xong, thì buộc phải chui xuống cống tìm từng li từng tí thôi.”
Hai bút chì. Một bút bi hai màu. Một bút bi đen. Một cục tẩy. Một cây thước. Một ê ke. Một thước đo góc.
Khương Ngọc Thục lần lượt lấy các món ra khỏi hộp bút và đặt trên bàn. Sau đó, chị ngắm nghía cái gọi là “hộp bút” này. Thực chất đây là hộp đựng của một thương hiệu dung dịch dinh dưỡng nào đó, làm bằng nhựa, hông hộp có chốt nam châm. Xem chừng sử dụng đã khá lâu, nhãn hiệu và dòng chữ trên nắp hộp bị mài mòn hết, các góc cạnh ban đầu sắc nét giờ cũng nhẫn lì. Một vết nứt dài chạy ngang thân hộp, mạnh tay một chút chắc sẽ làm cái hộp vỡ đôi.
Ngọc Thục cẩn thận đặt hộp sang một bên, tiếp tục thẫn thờ nhìn nó. Người dùng đến ê ke và thước đo góc, hẳn phải là học sinh cấp hai hoặc cấp ba. Dùng hộp đựng thuốc làm hộp đựng bút, thước đo góc đã mờ hết vạch chia độ vẫn chưa thay, hiển nhiên điều kiện gia đình không được tốt lắm. Bút bi hai màu dán băng dính hoạt hình, hai bút chì đều chuốt rất cẩn thận (một trong hai đã gãy ngòi).
Chủ nhân hắn là một nữ sinh cấp hai hoặc cấp ba có gia cảnh trung bình.
Ngọc Thục khẽ thở dài, lần lượt đặt các món trở lại hộp thuốc. Sau khi đóng cái nắp đã lỏng lẻo muốn rụng, Ngọc Thục tìm một tờ báo cẩn thận bọc ngoài hộp, dùng băng keo dán chặt lại. Chị không biết liệu mình có cơ hội trả cái hộp cho chủ nhân, thậm chí còn không biết “cô bé bị lôi đi” có thực sự tồn tại hay không. Tuy nhiên, một hộp bút xuất hiện ở cùng địa điểm khiến Ngọc Thục phải liên kết người và vật lại với nhau.
Có hai khả năng. Đầu tiên, chị thực sự bị hoa mắt vào chiều hôm qua, không có cô bé mặc đồng phục nào cả, chỉ có một hộp bút do ai bất cẩn đánh rơi. Thứ hai, thực sự có một cô bé bị tấn công và kéo đi khỏi góc tòa nhà, cô bé chống cự, làm hộp bút rơi ra khỏi cặp sách.
Compa.
Từ này đột nhiên nảy ra trong đầu Ngọc Thục. Hộp bút không có compa. Học Hình học nhất định phải có compa. Khi nhặt hộp bút lên, chị đã chú ý kiểm tra xung quanh, không thấy thêm món đồ nào khác. Liệu cô bé có lấy compa ra để tự vệ không?
Ngọc Thục bật kêu khẽ. Một cô bé cần lấy compa ra để tự vệ, tức là phải đối mặt với tình thế nguy hiểm cỡ nào? Chị không dám nghĩ tiếp nữa, liên tục tự an ủi. Chắc là mình lo lắng quá đấy. Có thể là một đứa trẻ sơ ý đánh rơi hộp bút thôi... Xem sổ sách suốt ngày nên mình hoa mắt đấy mà.
Ngọc Thục đứng dậy, nhặt chiếc hộp bọc giấy báo nhét vào ngăn bàn.
Hôm nay Khương Đình về muộn nửa tiếng, mặt mũi tái xanh, nghe mẹ hỏi tại sao thì uể oải đáp là hơi mệt vì phải chạy cả cây số trong giờ thể dục. Buông cặp xuống xong là em trốn biệt vào phòng, mãi đến lúc ăn tối mới ra.
Bên bàn ăn, Khương Đình vẫn không nói nhiều, chỉ cắm cúi và cơm. Ngọc Thục muốn trò chuyện với con gái xem hôm nay ở trường thế nào, nhưng Khương Đình chỉ đáp lại bằng “Ừm”, “À” và “Ổn ạ”. Ngọc Thục cũng không dai dẳng truy hỏi, nhẩm tính Khương Đình chưa đến kì kinh, thật không hiểu lý do cho tâm trạng ủ dột này là gì. Hai mẹ con lặng lẽ ăn cho xong.
Giữa lúc họ dọn dẹp bát đĩa thì Tôn Vỹ Minh xuất hiện.
Anh ta chưa bao giờ đến thăm vào giờ này, càng chưa bao giờ đến mà không báo trước. Ngọc Thục rất lấy làm lạ, nhưng vẫn mời chồng cũ ngồi, kêu Khương Đình pha trà mang qua.
Hai bố con ngồi bên bàn ăn, rời rạc trò chuyện dăm ba câu. Khương Đình vẫn ủ rũ, mắt cụp xuống, bố hỏi gì đều chi trả lời ngắn gọn, bố không nói em cũng không mở miệng. Ngọc Thục rửa bát đũa rồi ra phòng khách xem ti vi. Mười mấy phút sau bàn ăn cũng lặng ngắt. Khương Đình đứng dậy cúi đầu đi ra, ngang qua phòng khách chi nói “Mẹ, con đi làm bài tập”, sau đó vào phòng riêng đóng cửa lại.
Tôn Vỹ Minh ngồi một mình ở bàn ăn. Ngọc Thục suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi tới, châm thêm nước vào tách trà đã cạn nửa trước mặt anh ta.
Tôn Vỹ Minh hỏi, “Đình Đình hôm nay sao thế?”
“Tôi không biết. Hỏi thì chỉ bảo mệt.” Ngọc Thục để phích nước xuống, “Buổi tối sẽ hỏi lại xem.”
“Ồ.” Tôn Vỹ Minh cũng không định quanh quẩn ở đề tài này. “Em thì sao?”
"Ổn.”
“Bận không?”
"Tạm.”
“Vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe.”
Ngọc Thục ngước mắt nhìn chồng cũ, thấy anh ta nói chuyện với tư thế và biểu cảm cứng nhắc, cánh tay đặt trên bàn trông rất gò bó. Không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện gượng gạo này, chị nói, “Đình Đình không sao đâu, tuổi mới lớn, tính tình thất thường là chuyện bình thường.” Và đứng dậy, “Đừng lo lắng.”
Tôn Vỹ Minh vẫn ngồi im, nụ cười trên mặt càng miễn cưỡng, “Đã nhiều năm rồi, em không tính... đi bước nữa sao?”
Ngọc Thục nhướng mày ngạc nhiên. Suốt mấy năm ly hôn, Tốn Vỹ Minh chưa bao giờ quan tâm đến đời tư của chị, tự nhiên sao lại thăm dò thế này?
“Đồng nghiệp có giới thiệu, điều kiện cũng không tệ.” Chưa hiểu rõ ý định của Tôn Vỹ Minh, nhưng vì tự trọng, Ngọc Thục chỉ nước đôi. “Để từ từ xem sao.”
“Ừm, tuổi không còn trẻ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.” Tôn Vỹ Minh cũng không hỏi kĩ hơn. “Một mình em nuôi Đình Đình thật không dễ dàng.”
“Không sao, không dễ dàng thì cũng đến thế này thôi.” Ngọc Thục cười, “Cảm ơn anh quan tâm.”
“Nếu người ta không tệ thì em nên đi bước nữa.” Tôn Vỹ Minh tỏ ra tích cực. “Cuộc đời chúng ta đã sang trang, đều phải sống cho thật tốt, có khi còn phải sinh thêm con.”
“Tôi đã ngần này tuổi...” Ngọc Thục bất chợt sinh nghi. “Hôm nay anh tới đây, có chuyện gì?”
Tôn Vỹ Minh cười gượng, “Ừm, có chuyện muốn trao đổi với em.”
“Anh nói đi.” Ngọc Thục ngồi thẳng dậy, tay khoanh trước ngực.
“Chắc em cũng biết, mấy năm nay công việc của anh khá ổn.” Tôn Vỹ Minh ghé lại gần. “Cơ quan cũng nhận ra năng lực của anh và có kế hoạch điều anh đến nhà máy chính ở Bắc Kinh.”
“Đây là một việc tốt.” Ngọc Thục nhìn Tôn Vỹ Minh với sự cảnh giác không suy giảm, “Chúc mừng anh.”
“Ừ, cảm ơn.” Tôn Vỹ Minh gật đầu, “Anh đi chuyến này, có lẽ sẽ lại Bắc Kinh luôn.”
“Ồ.” Ngọc Thục đợi Tôn Vỹ Minh nói tiếp, bụng bảo dạ liên quan gì đến mình? Chẳng lẽ anh ta đến đây để khoe mẽ?
“Em biết đấy, hệ thống giáo dục ở Bắc Kinh rất tiên tiến.” Tôn Vỹ Minh cúi đầu, ngón tay di di trên bàn, “Đình Đình học lớp Mười một rồi nhỉ? Anh nghĩ...”
“Nghĩ gì?” Ngọc Thục tái mặt. “Định cướp Đình Đình khỏi tôi?”
“Sao lại bảo là “cướp”?” Tôn Vỹ Minh phân trần. “Anh nghĩ cho con mà.”
“Không cần anh nghĩ.” Ngọc Thục lại đứng dậy. “Con bé hiện giờ mang họ tôi, anh đi được rồi đấy.”
“Ngọc Thục, thử nghĩ mà xem, đây là hộ khẩu Bắc Kinh. Em có biết điểm xét tuyển đầu vào đại học thấp hơn tỉnh chúng ta bao nhiêu không?” Tôn Vỹ Minh thôi cười. “Ví dụ, đối với Đại học Thanh Hoa, học sinh Bắc Kinh chỉ cần...”
“Thi giữa kì Đình Đình bao nhiêu điểm anh biết không? Xếp thứ mấy trong lớp anh biết không?” Ngọc Thục giơ tay kéo anh ta. “Anh đi đi, chúng tôi không cần hộ khẩu Bắc Kinh của anh.”
“Em nói chuyện có lý một chút được không?” Tôn Vỹ Minh cũng nổi nóng. “Hay là để Đình Đình tự quyết định đi.”
“Tôi là mẹ nó, tôi sẽ quyết định thay.” Chẳng biết lấy sức mạnh ở đâu, Ngọc Thục đùng đùng túm Tôn Vỹ Minh lôi ra cửa, “Đi đi. Đừng hòng cướp Đình Đình khỏi tôi.”
“Ngọc Thục, nghĩ lại đi.” Tôn Vỹ Minh đưa tay giữ khung cửa, giọng đấu dịu. “Anh sẽ liên lạc lại với em.”
Ngọc Thục mở cửa, chi ra ngoài, “Cút!”
Sau khi tống cổ chồng cũ, Ngọc Thục đột nhiên rã rời, phải dựa lưng vào cửa thở dốc. Uất ức, tức giận và hoảng sợ tràn lên ngập lòng, chẳng mấy chốc chị trượt xuống đất, gục trán vào đầu gối khóc thút thít. Khóc một hồi, loáng thoáng nghe tiếng của phòng con gái mở ra, chị vội đứng dậy, đi vào bàn ăn, ngồi quay lưng về hướng phòng ngủ. Vài giây sau, chị cảm thấy đôi tay con gái đặt trên vai mình.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Hơi thở của Khương Đình phả vào tai Ngọc Thục, âm ấm ngựa ngứa khiến chị lại muốn òa khóc. Cố nuốt xuống cơn nghẹn ngào đã dâng đến cổ, chị vỗ vỗ tay con gái, đờ đẫn nói, “Không sao, nói chuyện với bố con một lúc, không dễ chịu lắm.”
“Phiền phức, sau này đừng cho bố đến nữa.”
“Vớ vẩn, đó là bố của con mà.”
“Con không cần biết, bắt nạt mẹ là không được rồi.” Khương Đình vừa nói vừa vòng tay qua cổ mẹ, má áp má mẹ, cọ cầm một hồi.
Ngọc Thục đưa tay lên vuốt tóc con gái. Mái tóc dày dài chờ qua đầu ngón tay, cảm giác tê tê từ tay lan đi toàn thân. Hai tay Ngọc Thục từ từ siết chặt, cuối cùng ôm ghì lấy con gái, như thể sợ ngay giây sau sẽ đánh mất con vậy.
Khoảng 11 giờ tối, hai mẹ con lần lượt đi ngủ. Tâm trạng Khương Đình đã khá lên, nhưng trông vẫn ủ rũ hơn bình thường, em chúc mẹ ngủ ngon rồi quay vào phòng.
Ngọc Thục chuẩn bị trước nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai, ngồi ở sofa một lúc rồi trở về phòng ngủ, nhưng trằn trọc mãi mà không chợp mắt được. Chị hiểu rất rõ tính cách của Tôn Vỹ Minh, mặc dù hôm nay tay trắng ra về, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không buông xuôi. Vài hôm nữa là quay lại và tìm mọi cách để đạt được mục tiêu của mình thôi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Thục bỗng dưng tức ngực và khó thở. Tôn Vỹ Minh đã bỏ rơi vợ con, lập gia đình với người khác, có con trai xong càng thờ ơ với con gái. Bây giờ cuộc sống của chị và Khương Đình mới yên ả hơn một chút, anh ta lại đến gây sóng gió, đòi cướp đứa con quý giá như mạng sống của chị. Quá là chèn ép người ta rồi!
Bất chấp động cơ là gì, Tôn Vỹ Minh cũng đừng hòng mang Khương Đình đi khỏi chị. Ngọc Thục tức giận nghĩ, anh ta biến gia đình từ ba thành hai người, nay lại muốn biến chị thành kẻ lẻ loi, tại sao anh ta cứ hủy hoại cuộc sống của chị hết lần này đến lần khác như thế? Chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xa Khương Đình, chị không thể mất con. Có Khương Đình ở bên không đơn thuần là thói quen, mà còn là tất cả hi vọng, là chất keo duy nhất hàn gắn cuộc đời đã tan tành, và là chỗ dựa cuối cùng để chị chống lại mọi sợ hãi về tương lai. Tuy nhiên chị càng nghiền ngẫm, một giọng nói càng vang vọng trong tim.
Mình ích kỷ quá phải không? Đình Đình là một con người, không phải là tài sản riêng của mình.
Không! Không được! Ngọc Thục lắc đầu quầy quậy, như muốn xua đuổi giọng nói nọ. Mình là mẹ nó, Đình Đình chưa đủ lớn, mình có quyền quyết định thay! Hơn nữa, Đình Đình thích ở với mình hơn!
Không thể nằm được nữa, Ngọc Thục rời khỏi giường và đi thẳng sang phòng con gái. Lúc này, chị khát khao nhìn thấy con, thậm chí sẵn sàng đánh thức Khương Đình để yêu cầu con xác nhận những băn khoăn của mình. Tuy nhiên khi mở cửa, Ngọc Thục choáng người.
Giường Khương Đình trống không. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!