Chương 4 hai quả trứng ốp la
Mã Đông Thần chuyển túi xách sang tay trái, dè dặt gõ vào cánh cửa sắt màu xám sẫm. Bên trong liền có tiếng lịch kịch, một người đàn bà hỏi bằng giọng mũi rất nặng, “Ai đấy?” Gần như cùng lúc, cửa sắt mở ra, nửa khuôn mặt sưng húp xuất hiện qua khe hở. Mã Đông Thần nặn ra một nụ cười và ghé lại gần hơn, “Chào chị, tôi...”
Mặt người đàn bà méo mó hẳn đi, cơn giận dữ và buồn bã tràn lên, “Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Dứt lời chuẩn bị đóng cửa. Mã Đông Thần vội lách vai vào khe cửa, nài nỉ, “Chị ơi, đừng như thế, chúng ta hãy nói chuyện...”
“Có gì mà nói!” Giọng người đàn bà đã chan nước mắt. “Anh tìm con gái tôi về rồi nói!”
“Chị ơi, bình tĩnh đi, tôi muốn bàn bạc...” Mã Đông Thần nhét một chân vào giữa cánh cửa và khung cửa, “Tất cả là vì lũ trẻ...”
“Mặc kệ anh!” Người đàn bà hét lên, nhưng một bàn tay giữ lấy vai đã kéo thị sang bên. Một người đàn ông u ám xuất hiện sau lưng thị, nhìn từ đầu xuống chân Mã Đông Thần. “Om sòm gì vậy? Để người ta vào đã.”
Dù miễn cưỡng, người đàn bà vẫn xoay mình nhường chỗ. Mã Đông Thần thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đi qua thị. Người đàn ông chằm chằm nhìn Mã Đông Thần, ánh mắt hơi dừng lại ở chiếc túi trên tay anh, cũng xoay người theo vào.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ hai ban công, ánh sáng trong nhà ảm đạm, đồ đạc lộn xộn khiến không gian nhỏ trông chật chội thêm. Người đàn ông bước đến chỗ chiếc sofa tự chế thô sơ, ngồi xuống, rút một điếu thuốc trên chiếc bàn gỗ nhỏ trước mặt rồi chấm hút. Người đàn bà đứng dựa vào máy giặt trong góc, khoanh tay, không nói gì.
Không ai hỏi han Mã Đông Thần, làm anh khá lúng túng. Sau một hồi đứng im với chiếc túi xách, anh thận trọng đặt túi xuống bên chân người đàn ông, kéo một chiếc ghế nhựa ngồi xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi đầm đìa trên đầu trên cổ.
Người đàn ông rít đến nửa điếu thuốc, liếc mắt nhìn Mã Đông Thần, “Có tin gì của con gái tôi không?”
“À, tôi đến chính là vì chuyện này,” Mã Đông Thần hơi nhổm dậy, nhích ghế nhựa lại gần sofa. “Hai hôm nay tôi đã vận dụng mọi mối quan hệ và liên lạc với tất cả những người có thể liên lạc được...”
Người đàn ông ngắt lời, “Anh tìm được chưa?”
Mã Đông Thần không đáp, chỉ cúi mặt, luôn tay lau cổ.
“Vậy thì đừng nói gì nữa.” Người đàn ông dập thuốc, đứng dậy bảo người đàn bà, “Đi thôi, ra đồn công an.”
“Đừng, anh Tô, nghe tôi nói đã...” Mã Đông Thần lo lắng nắm cánh tay người đàn ông. “Thì tôi đến chính là để bàn bạc với anh mà.”
“Bàn bạc cái quái gì nữa?” Người đàn ông hất tay Mã Đông Thần. “Nhà họ Tống đến thuyết phục tôi đợi một hôm. Được, tôi đợi. Nhà họ Triệu đến thuyết phục tôi đợi thêm một hôm nữa. Được, tôi vẫn đợi. Giờ anh định bàn bạc gì với tôi? Bắt tôi đợi tiếp? Con mẹ anh, tôi không đợi được nữa đâu.”
“Không phải tôi bảo anh đợi, mà là muốn cùng anh xem xét phương án giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?” Mắt người đàn ông lồi ra, “Gần ba ngày rồi. Con tôi sống không thấy người chết không thấy xác. Anh tìm Lâm Lâm cho tôi đi, muốn bàn gì cũng được. Nếu không tìm ra, tôi chỉ còn cách báo công an.”
“Anh Tô, đừng nghĩ theo hướng xấu.” Mã Đông Thần nuốt nước bọt, “Tôi thừa nhận, con tôi đã đánh Tô Lâm. Nhưng có thể cháu nó không gặp bất trắc gì hết, mà đi đâu đấy cho khuây khỏa thôi...”
“Câm đi!” Người đàn bà vốn vẫn im lặng đột nhiên xông ra, “Con tôi cực kì ngoan, tan học là về nhà, làm gì có chuyện đi đâu đấy cho khuây khỏa!”
“Có thể là không dám về nhà ấy.” Mã Đông Thần vội phân trần. “Tại vì... quần áo rách rồi, biết đâu còn mất cặp sách nữa...”
“Thôi đừng lẻo mép!” Người đàn ông sốt ruột xua tay. “Tôi chỉ biết con anh đánh con tôi, sau đó Lâm Lâm biến mất. Người sống sờ sờ như thế sao lại không thấy tung tích đâu nữa? Nếu anh không đưa ra được lời giải thích thỏa đáng, tôi tự tìm lấy.” Đoạn hắn bảo người đàn bà, “Đi, mặc quần áo và ra đồn công an.”
“Anh Tô, anh Tô ơi, trước hết hãy bình tĩnh lại.” Mã Đông Thần tiến lên giữ chặt người đàn ông. “Chúng ta đều là cha mẹ, đều vì con cái, anh chịu khó nghe tôi nói xong đã, được không?
“Mày còn biết chúng tao là cha mẹ cơ đấy!” Người đàn ông hét lên, “Nuôi con bé mười bảy năm rồi bị chúng mày thủ tiêu, làm sao tạo bình tĩnh được?”
“Chúng tôi không thủ tiêu con anh, anh dựa vào đầu mà...?”
“Còn già mồm? Được.” Người đàn ông đẩy Mã Đông Thần ra, “Nhà họ Tống đã thú nhận rồi. Bảo con ranh ấy đến đồn công an với tao.”
“Tôi không già mồm...”
Đột ngột, có tiếng lục đục trong một phòng khác, nghe như tiếng giường kẽo kẹt và tiếng xỏ giày. Mã Đông Thần sửng sốt nhìn chằm chằm vào cửa phòng đến mấy giây, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng. “Ai trong phòng đấy?” Anh quay phắt ra nhìn họ. “Tô Lâm về rồi à?”
“Mày huyên thuyên gì vậy?”
Mã Đông Thần phớt lờ hắn ta và sải bước về phía cửa phòng. Người đàn bà đứng dậy để ngăn cản nhưng không kịp, chỉ còn biết trơ mắt nhìn anh mở cửa.
Căn phòng nhỏ hiện ra trước mặt Mã Đông Thần. Trong phòng chi có một giường một bàn. Một cậu bé ngái ngủ đang ngồi ở mép giường, xẻ đôi giày đá bóng vào chân.
Mã Đông Thần sững sờ. Người đàn bà đóng cửa lại.
“Anh chị có hai con?” Mã Đông Thần hỏi, “Em trai Tô Lâm?”
“Không.” Vẻ mặt người đàn bà khá mất tự nhiên, “Con của em tôi, đến ở vài ngày.”
Tất cả lặng đi chốc lát. Người đàn bà khoanh tay đứng trước cửa, như thể sợ Mã Đông Thần xông vào lần nữa. Người đàn ông ngồi trở về sofa và lại cầm hộp thuốc lên. Tuy nhiên thuốc đã hết, hắn cáu kinh bóp bẹp hộp rồi thản nhiên ném bừa xuống đất.
Mã Đông Thần liếc thấy, bèn rút trong túi một gói thuốc thơm Chunghwa và chìa ra. Người đàn ông liếc nhãn hiệu, do dự một lúc rồi nhận lấy. Hắn vừa cắm điếu thuốc vào miệng, Mã Đồng Thần đã nhanh chóng bật lửa giúp. Người đàn ông rít một hơi thật sâu, nhìn túi xách dưới chân rồi quăng trả hộp thuốc.
“Anh cứ để mà hút.” Mã Đông Thần đẩy lại.
“Đừng vo ve lấy lòng nữa.” Người đàn ông nhả một vòng khói, “Nhất định phải nói cho ra lẽ.”
“Anh Tô, tôi cũng có con. Nếu là tôi, tôi cũng phải làm rõ sự việc.” Mã Đồng Thần ngồi xuống, cởi cúc cổ sơ mi. “Anh phải báo công an, tôi không phản đối. Nhưng trưa rồi. Công an cũng phải nghỉ trưa, đúng không? Bây giờ có đi cũng vô dụng.”
Người đàn ông nhìn lên chiếc đồng hồ báo thức vỏ sắt trên bàn, “Chiều tối đi.”
“Được rồi.” Mã Đông Thần xắn tay áo, “Việc thì phải làm, mà cơm vẫn phải ăn. Chi bằng anh em mình cùng ăn một bữa?” Mã Đông Thần mở túi xách đặt bên chân người đàn ông, lấy ra hai chai rượu trắng Tứ Xuyên và bốn cây thuốc Chunghwa bao mềm. Mắt người đàn ông sáng lên khi nhìn thấy rượu, nhưng lại mau chóng đảo đi chỗ khác, tuy nhiên giọng điệu đã dịu hơn.
“Không uống đâu. Tâm trạng nào mà chè chén. Hơn nữa nhà tôi cũng chẳng có gì.”
“Dễ xử mà.” Mã Đông Thần tự tay mở chai rượu, quay sang người đàn bà bảo. “Chị làm chút đồ nhắm đi, dưa chuột muối hoặc đậu phộng đều được.”
Người đàn bà trừng mắt nhìn anh rồi quay phắt mặt đi.
“Đã bảo là không uống mà!” Người đàn ông đột nhiên phát cáu, “Anh tưởng tôi chưa uống rượu bao giờ hả?”
“Ý tôi không phải thế.” Mã Đông Thần vẫn thoải mái, “Chắc anh phải biết uống rượu chứ. Trong cái bụng bệ vệ thế này, anh tộc Mông Cổ phải không?”
Nghe câu hỏi lãng nhách, người đàn ông vô thức đáp, “Không, tôi dân tộc Hán.”
“Chị nhà cũng là người Hán?”
“Ừ Hán, rốt cuộc anh muốn nói gì vậy?”
“Không gì cả, chuyện phiếm thôi.” Mã Đông Thần mỉm cười, lấy trong túi ra một xấp giấy bạc, đưa cho người đàn bà, “Khỏi nấu nướng cách rách, chị chạy đi mua cho nhanh. Mua vài món mặn...”
“Không đi!” Người đàn bà không thèm nhìn anh, “Tôi sẽ không tiêu tiền của anh!”
“Chị đừng gay gắt thế. Mấy nay chúng ta đều ăn không ngon ngủ không yên rồi.” Mã Đông Thần hất mặt về phía cửa phòng sau lưng thị. “Cho dù người lớn không cần ăn, thì cũng đừng làm tình làm tội trẻ nhỏ.”
Người đàn bà do dự, quay sang nhìn người đàn ông. Hắn ta bập bập điếu thuốc đã sắp cháy hết, gật đầu. Người đàn bà bất lực giậm chân tại chỗ rồi chìa tay nhận tiền.
Nửa giờ sau, chiếc bàn gỗ nhỏ đã đầy ắp các món thịt nướng, gà quay, đậu phộng chiên... Người đàn bà sớt bớt thức ăn ra một đĩa lớn rồi mang vào phòng nhỏ. Loáng thoáng có tiếng reo vui, rồi người đàn bà quay ra, khép cửa và kéo ghế ngồi ở ngưỡng cửa.
Mã Đông Thần vồn vã mời thị vào cùng ăn nhưng người đàn bà từ chối, về sau dứt khoát không để ý đến anh nữa, cứ thất thần ngồi đó, đôi khi giấu mặt khóc thút thít.
Người đàn ông không ăn nhiều, chỉ uống rượu ừng ực. Chẳng mấy chốc, mặt hắn tái đi như gan lợn, mắt lờ đờ. Mã Đông Thần liên tục tiếp rượu cho hắn, còn bản thân chỉ nhấp miệng cho có. Chai rượu trắng Tứ Xuyên gần như chảy cả vào bụng người đàn ông. Thấy chén hắn sắp cạn, Mã Đông Thần đưa tay vặn nắp mở chai thứ hai.
Mí mắt gần như đã sụp xuống, người đàn ông đưa tay ngăn anh, “Đừng mở.” Hắn lắc cái đầu hình như nặng thêm mấy kí, nói líu cả lưỡi. “Tôi không uống được nữa.”
“Không sao, tôi thấy anh uống được mà.” Mã Đông Thần rót đây cho người đàn ông, bản thân cũng nâng chén, “Nào, trăm phần trăm!”
Anh đưa chén chạm môi. Người đàn ông vẫn bất động, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh Tô...”
“Đừng làm như thân thiết lắm. Ai anh em với mày?” Người đàn ông đột nhiên hất chén. Mùi rượu nồng nặc lập tức tràn ngập căn phòng.
Người đàn bà bật dậy khỏi ghế, nhớn nhác nhìn người đàn ông. Gần hết chén rượu tạt vào quần Mã Đông Thần. Anh không nói lời nào, chỉ để chén xuống, lấy khăn tay ra lặng lẽ lau.
“Mày tưởng tạo không biết mày nghĩ gì sao?” Người đàn ông cười nhạt nhìn Mã Đông Thần. “Muốn chuốc rượu đánh gục tạo, để tao không đi nổi đến đồn công an hả?”
“Không. Tôi không có ý đó.” Mã Đông Thần đặt khăn tay xuống, nặn ra một nụ cười. “Đơn thuần là ăn bữa cơm với nhau, anh cả nghĩ rồi.”
“Hôm nay đã đành, mai thì sao?” Người đàn ông gõ bàn, “Ngày nào cũng chuốc rượu được chắc?”
“Được, tôi có thể tiếp rượu anh hằng ngày.” Vẻ mặt Mã Đông Thần trở nên nghiêm túc, “Miễn là giải quyết được chuyện này.”
“Xi! Tao biết, mày có tiền.” Người đàn ông dẩu môi, thái độ pha trộn khinh thường lẫn oán hận. “Chúng mày giàu sang con cái là người, chúng tao nghèo hèn thì con cái không phải là người sao? Một đứa con gái nuôi đến mười bảy mười tám năm chỉ đáng tiền một bữa rượu?”
“Tôi nói chung chung thôi.” Mã Đông Thần nhoài người tới trước, “Tôi chân thành muốn giải quyết vấn đề.”
“Chân thành cái mẹ gì!” Người đàn ông khạc đờm xuống sàn, “Ba nhà các người nói dối như cuội, bắt tôi đợi đợi đợi! Được, thích lừa dân đen chứ gì, để xem có dám lừa công an không!”
Mã Đông Thần đang định phân trần thì cửa phòng nhỏ mở ra. Anh bất giác ngoái lại, thấy cậu bé thò đầu nhìn, tay cầm cái đĩa trống trơn nhoe nhoét dầu mỡ.
“Mẹ, con muốn ăn thêm thịt thủ lợn,” cậu chìa đĩa cho người đàn bà. “Với thịt gà.”
Người đàn bà bồn chồn liếc Mã Đông Thần, bước tới cầm lấy đĩa, “Được rồi, vào trước đi, thịt mang vào sau.”
Mã Đông Thần chộp lấy già nửa con gà quay còn lại trên bàn, “Này, chị đem cho con hết đi.”
Người đàn bà nhận lấy với vẻ ngượng ngùng, lại trỏ chiếc bàn lộn xộn, “Hai người cũng ăn đi, uống suông mãi không tốt, mà đừng chuốc rượu ông ấy nữa.” Đoạn kéo cậu bé vào phòng nhỏ.
Thấy cửa đã khép kín, Mã Đông Thần lại quay ra, rút một điếu trong hộp thuốc đưa cho người đàn ông, và tự châm cho mình một điếu khác. “Anh cũng cơ cực quá!” Mã Đông Thần cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông. “Hai đứa con, bao nhiêu là áp lực, nhỉ?”
Người đàn ông dựa hẳn ra sofa, mắt khép hờ, “Con mẹ nó, vì muốn có cái thằng chống gậy này mà tôi phải bỏ công việc kĩ thuật viên, đi làm công nhân bốc vác. Vì sao? Vì kiếm khá hơn đấy!” Hắn thở hổn hển, đưa tay gãi ngực. “Thằng nhỏ không có hộ khẩu [*] , không được đi học, đành để chị nó dạy kèm ở nhà.” Dứt lời, người đàn ông đột nhiên ngồi thẳng dậy, hung hăng nhìn Mã Đông Thần, “Giờ không tìm thấy chị nó đâu, tôi biết làm gì? Tôi từng có đủ nếp tẻ, giờ thì, sao đây?”
Mã Đông Thần gảy tàn thuốc, “Ừm, chúng ta bàn bạc cụ thể đi.”
“Bàn cái gì?” Người đàn ông vỗ mạnh vào sofa. “Tôi chỉ muốn biết con gái tôi đang ở đâu thôi.”
“Chuyện đã đến nước này, thì chỉ có hai kết quả.” Mã Đông Thần giơ ngón tay. “Một, Tô Lâm không dám về nhà vì lý do gì đó, vài ngày nữa nguôi ngoai sẽ về.”
"Hai?”
“Hai,” Mã Đông Thần giơ thêm một ngón tay, ngừng một lúc mới nói tiếp. “Tô Lâm sẽ không trở về.”
Người đàn ông sững sờ nhìn Mã Đông Thần, như thể não bộ đã tê liệt vì rượu, không sao nắm bắt được ý nghĩa của những lời này. Sau một vài giây, hắn đột ngột bật dậy và túm lấy cổ áo Mã Đông Thần.
“Chó đẻ!” Người đàn ông hét lên cuồng loạn. “Con gái mày đã làm gì Tô Lâm?”
“Cứ tranh cãi mãi chi tiết này có ích lợi gì không?” Mã Đông Thần thô bạo xô người đàn ông ra. “Bất kể kết quả thế nào, tôi cũng sẽ cho anh một lời giải thích!”
“Giải thích cứt!” Người đàn ông lảo đảo đứng dậy. “Giờ tao đến đồn công an. Sống phải thấy người. Chết, phải thấy xác!”
“Anh Tô!” Mã Đông Thần túm lấy hắn. “Chỉ cần anh không báo công an, tôi sẽ trả lại anh một đứa con!”
Người đàn ông mở to mắt, “Mày nói cái quái gì vậy?”
“Anh không nghe nhầm đâu!” Mã Đông Thần nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của người đàn ông. “Một đứa con! Tôi sẽ trả lại cho anh.”
Mới sáng sớm Cố Hạo đã đến Tích Viên. Đây là một trong các nghĩa trang thương mại đầu tiên của thành phố, nằm ở ngoại ô, đi lại không thuận tiện, chỉ có hai chuyến buýt, một sáng một tối. Xuống xe còn phải cuốc bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến được.
Thai Chí Lượng nằm ở ngôi mộ thứ năm dãy thứ hai khu C. Tới nơi an nghi của người bạn cũ, Cố Hạo đã mệt đứt hơi, tay trái bị quai túi nghiến phát đau. Ông ngồi xuống trước bia mộ, nhìn Chí Lượng đang cười toe toét trong ảnh rồi ngoạc mồm chửi rủa. “Thằng bạn già, mày hành tao quá!”
Mặt trời đã lên cao, hơi nóng hầm hập tỏa lên từ bia mộ, cỏ xanh và tùng bách. Cố Hạo cầm cổ áo quạt quạt, khi đã thở đều hơn, người lại toát mồ hôi. Ông chật vật đứng dậy, lấy rượu trắng, tiền vàng, thuốc lá, hoa quả, gà quay và các đồ cúng khác trong chiếc túi xách nặng trĩu, đặt từng thứ một trước bia mộ.
Khoảnh đất quanh mộ sạch sẽ, đủ thấy mới được quét tước. Một bó hoa hơi héo đặt trước kia. Cố Hạo mim cười tự nhủ, thằng khỉ Thai Vỹ quả là rất biết nghe lời. Ông bóc bao thuốc, châm một điếu đặt trên mộ, điếu khác cho mình, ngồi xuống đối diện bia, cúi đầu im lặng rít một hơi.
Không có gì để nói. Những gì nên nói đã nói trong hàng chục năm, chỉ cần ngồi với bạn già là đủ. Cố Hạo chợt nghĩ nếu ông là người đi trước, Chí Lượng sẽ nói tía lia trước mộ ông, chưa biết chừng còn đứng dậy, hứng chí đấm bốc lia lịa ngay tại chỗ. Hai người họ, một kiệm lời, một hay nói; một chậm chạp, một hoạt bát, một người già dặn từ nhỏ, còn một người luôn luôn tràn đầy hăng hái và tò mò về thế giới. Thế mà họ lại trở thành bạn thân. Thân đến độ nào hả? Đến độ cùng yêu một cô gái.
Vào đầu những năm 1960, Cố Hạo và Chí Lượng công tác ở một đơn vị thuộc Lực lượng Biên phòng Tân Cương. Hai người bằng tuổi, cùng quê, là đồng hương nên qua lại gắn bó hơn đồng đội bình thường. Kì nghỉ năm ấy, Cố Hạo và Chí Lượng cùng về quê, cùng được mời đến một trường tiểu học để phát biểu. Cố Hạo không muốn đi, nhưng Chí Lượng cứ khăng khăng kéo bạn theo. Tại buổi gặp mặt với trường, Chí Lượng và một giáo viên chuyên trách tên là Đỗ Thiến đã trò chuyện vui vẻ, trao đổi phương thức liên lạc. Không ngờ, sau khi cả hai trở về đơn vị, Đỗ Thiến thực sự viết thư cho Chí Lượng, làm anh nhảy cẫng lên phấn khích, và ngay lập tức hồi âm. Tuy nhiên, sau một hồi cầm bút trân trần nhìn giấy mà chi viết được vỏn vẹn bốn chữ “Kính gửi cô Đỗ”, anh tuyệt vọng tìm đến người bạn đã tốt nghiệp trung học. Cố Hạo thoạt tiên từ chối, nhưng đây là việc liên quan đến “hạnh phúc cả đời” của đồng đội, lại thêm Chí Lượng dỗ dành bã bọt mép, Cố Hạo buộc phải nhận lời viết hộ. Cứ thư đến là Chí Lượng lại dai dẳng sang vòi vĩnh, Cố Hạo đành “cùng bạn” thư từ tán tỉnh Đỗ Thiến. Sợi dây liên lạc vô lý này kéo dài hơn nửa năm thì Cố Hạo phát hiện ra cách viết của mình chứa đựng quá nhiều tâm tư với bạn gái người ta, và cũng phát hiện bản thân mình xiêu lòng mất rồi. Tồi tệ hơn là, Chí Lượng cũng cảm nhận được. Hai người gượng gạo mất một thời gian, đến khi họ quyết định trao đổi thẳng thắn thì nổ ra xung đột biên giới Trung-Ấn. Đơn vị của họ phải ra trận, chuyện trai gái xếp lại sau, mối quan hệ dù khó xử đến đâu cũng phải sống chết có nhau trên chiến tuyến. Trong trận giằng co ở núi Đầu Đỏ, một quả lựu đạn rơi bên chân Cố Hạo mà ông không hay biết do đang mải mê ngắm bắn. Chí Lượng tung mình tới xô ông ngã xuống. Cố Hạo thoát nạn, và Chí Lượng có thêm sáu mảnh đạn trong người. May mắn là được cấp cứu kịp thời và giành lại mạng sống.
Sau chiến tranh, mâu thuẫn giữa hai người tự động hóa giải. Mạng sống là Chí Lượng cho, Cố Hạo còn vương vấn gì một mối tình vốn chẳng thuộc về mình. Ông dứt khoát rút lui. Cả hai xuất ngũ ngay sau đó. Trên mảnh đất quê hương, Chí Lượng và Đỗ Thiên không cần thư từ qua lại nữa, bí mật thư từ cũng tạm thời được giữ kín. Chí Lượng chuyển ngành công an, cưới Đỗ Thiên và sinh Thai Vỹ. Cố Hạo đi làm bảo vệ cho nhà máy sản xuất sợi thủy tinh, sống độc thân cho đến khi nghỉ hưu.
Độc thân, nhưng không đơn độc. Cố Hạo thường xuyên đến chơi nhà Chí Lượng, Thai Vỹ coi ông là cha đỡ đầu. Nếu không phải tại Chí Lượng rượu vào lời ra, kể lại chuyện Cố Hạo viết thư tình hộ mình năm ấy, có lẽ mối quan hệ gắn bó giữa họ sẽ được duy trì mãi mãi. Kể từ đó, Cố Hạo giảm hẳn tần suất đến nhà Chí Lượng. Vợ chồng Chí Lượng có lẽ đoán biết tại sao Cố Hạo vẫn độc thân nên bắt đầu mai mối cho ông. Tiếc rằng Cố Hạo cứng đầu cứng cổ, bất kể là người có điều kiện thế nào, ông đều từ chối xem mắt. Kết quả là Chí Lượng chưa bao giờ nguôi đau đáu chuyện hôn nhân của ông, cho đến khi tận khi qua đời vì bệnh tật.
Đến trưa, Cố Hạo rời nghĩa trang. Xe buýt phải chiều tối mới có, đợi mãi không được nên ông thuê xe ba gác chở rau lên phố của một nông dân, vào nội thành thì chuyển sang xe buýt.
Tới nhà thì đã sang chiều. Vừa bước vào hành lang râm mát, Cố Hạo dang nắng suốt dọc đường bỗng thấy khoan khoái hẳn ra. Ông lấy chìa khóa, vừa mở cửa thì thấy một người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng đi ra khỏi căn 101 ở đối diện.
“Không phải tiễn đầu!” Người đàn ông còn mải vẫy tay vào nhà, không trông thấy Cố Hạo. “Anh Tô, thỏa thuận thế nhé, về đến nhà tôi sẽ...” Đột nhiên nhận ra có người ở đằng sau, anh ta nuốt câu còn lại xuống, khẽ gật đầu rồi vội vã đi khỏi hành lang.
Vẫn cầm chìa khóa, Cố Hạo liếc nhìn cánh cửa đang mở hé của căn 101, đúng lúc bắt gặp nửa khuôn mặt đẫm nước mắt của người vợ. Chưa đầy một giây, cánh cửa đóng kín.
Hành lang nhỏ yên tĩnh trở lại, thoang thoảng mùi rượu thịt. Cố Hạo vốn đã đói ngấu, bắt đầu hít hít mũi và tính toán xem nên ăn gì để lấp bụng. Cắm chìa vào lỗ khóa, mới xoay đi nửa vòng thì sực nhớ điều gì, vào đến nhà, ông ném túi xuống giường rồi lập tức quay mình đi xuống bếp chung.
Hai cái đĩa úp vào nhau vẫn nằm nguyên ở đấy, Cố Hạo nhấc đĩa trên, nhìn hai quả trứng ốp la nguội ngắt nằm trong lòng đĩa dưới, suy nghĩ một lúc rồi bật bếp gas, dùng chảo đáy bằng chiên lại hai quả trứng và đứng ăn ngay trong bếp, cảm giác ngon hơn hôm qua một chút. Cố Hạo rửa đĩa, cất vào chạn rồi quay về nhà.
Khi đi ngang của căn 101, ông bất giác liếc nhìn lần nữa. Cửa sắt xám sẫm vẫn đóng chặt, bên trong vọng ra tiếng đàn bà khóc rưng rức. Cố Hạo muốn ghé vào nghe, nhưng nghĩ lại không hay. Do dự một lúc, ông quyết định về nhà.
Pha trà châm thuốc xong, Cố Hạo ngồi ở mép giường, cầm quạt lơ đãng phe phẩy. Thẫn thờ mất một lúc, ông mới sực tỉnh, nhận ra mình vẫn đang băn khoăn về nhà đối diện, đã ba ngày cô bé nhà ấy không đến ăn trứng rồi.
Sự việc bắt đầu từ một tháng trước.
Sáng hôm ấy, Cố Hạo choàng tỉnh vì đau bụng dữ dội. Cứ nghĩ một lát sẽ ổn nhưng càng lúc càng đau, đành chật vật đi bệnh viện. Trong lúc chờ khám còn ngất đi. Khi ông tỉnh lại, bác sĩ bảo gọi người nhà. Cố Hạo hết cách, phải liên lạc với Thai Vỹ. Thằng khỉ con hớt hải chạy đến, đưa ông đi làm một đống xét nghiệm, cuối cùng chẩn đoán là sỏi thận. Bác sĩ đề nghị phẫu thuật. Cố Hạo cân nhắc rồi từ chối. Không con không cái, giờ nhập viện thì nhất định sẽ làm phiền Thai Vỹ. Cuối cùng, ông chọn cách điều trị duy trì, chỉ kê vài hộp thuốc rồi về nhà.
Mấy hôm sau, Thai Vỹ không biết lấy đâu ra phương thuốc chữa sỏi thận, dặn ông mỗi ngày ăn hai quả trứng ốp la.
Cố Hạo chẳng biết phương thuốc dân gian này hiệu quả đến đâu, nhưng chí ít nó cũng đơn giản. Thai Vỹ còn gửi sang hơn hai cân trứng gà, không ăn bỏ uổng mất. Thế là mỗi tối Cố Hạo làm hai quả, coi như ăn khuya.
Một ngày nọ đang xem đá bóng thì đói, ông xuống bếp chiên trứng. Đang chiên thì nghe tiếng bình luận viên vọng ra, “Vào! Đội Trung Quốc đã san bằng tỉ số...” Cố Hạo vội tắt lửa chạy vào phòng xem đoạn quay chậm. Lúc quay lại bếp chung, hai quả trứng đã không cánh mà bay.
Tất nhiên trứng ốp la không tự đi được. Cố Hạo biết rõ, và đưa mắt liếc cửa căn 101.
Nhà họ Tô chuyển đến đây khoảng hai năm trước. Thời gian đầu hai nhà không tiếp xúc nhiều. Cố Hạo hầu như ở lì chỗ làm, ít khi về. Bốn người bên ấy thì thường ru rú trong nhà, ít khi ló ra. Hai bên có giáp mặt cũng chỉ gật đầu thay cho lời chào. Từ lúc nghỉ hưu ở nhà suốt, Cố Hạo mới dần dần làm quen với họ.
Chồng làm ở đội bốc xếp nhà máy sợi thủy tinh. Vợ họ Dương, không nghề ngỗng, lo việc nội trợ. Họ có hai con, con gái đầu lòng đang học cấp ba, tên ở nhà là Lâm Lâm, con trai út chừng mười hai mười ba tuổi, không đi học, cứ nhong nhóng chơi dài.
Làm hàng xóm lâu ngày, Cố Hạo không khỏi khó chịu về tác phong của nhà bên ấy. Đây là khu tập thể kiểu cũ, hai hộ dùng chung một bếp, tiền điện nước chia đều, bình gas dùng riêng. Nhà họ Tô có bốn người, Cố Hạo một thân một mình, trông qua là thấy điện nước bên nào nhiều bên nào ít. Cố Hạo không phải người chi li nên châm chước hết. Bực một nỗi vợ chồng họ Tô đều thuộc loại thích ăn người, thường nhè lúc Cố Hạo đi vắng lấy trộm bình gas của ông. Đã hai lần Cố Hạo bắt quả tang, bọn họ đều phân trần gas hết nên mượn tạm.
Nếu chỉ có thế, Cố Hạo còn hiểu được. Suy cho cùng họ thuộc thành phần lao động bình thường, thu nhập eo hẹp, cuộc sống nhiều áp lực. Nhưng thái độ của họ đối với hai đứa con mới thực sự khiến Cố Hạo bất bình.
Cậu bé rõ ràng thuộc diện ngoài chính sách, không được đăng kí hộ khẩu, có thể khiến bố mất việc bất cứ lúc nào, nhưng lại cũng là đứa con kế thừa hương hỏa nhà họ Tô. Hai vợ chồng yêu con thắm thiết không thể tả, cậu bé về cơ bản là muốn gì được nấy, con nhà công nhân mà được nuông chiều thành thói.
Ngược lại, địa vị của con gái lớn trong nhà thấp hơn nhiều. Cô bé cao và gầy, khuôn mặt xanh xao, có dấu hiệu thiếu dinh dưỡng. Về nhà, ngoài làm bài còn làm việc nhà, rất ít khi nói chuyện. Em trai luôn có giày mới quần áo mới, cô thì mặc đồng phục cũ kĩ quanh năm. Cô rất lễ phép, hễ chạm mặt là cúi đầu chào “Bác Cố”.Ông thấy cô lau nước mắt trong bếp mấy lần, không biết là giận bố mẹ hay bị em trai bắt nạt.
Vụ mất trứng lần này, khỏi phải nói, nhất định là do thằng nhóc coi trời bằng vung kia gây ra. Cố Hạo bề ngoài bình tĩnh, nhưng thâm tâm quyết định dạy cho đứa trẻ một bài học. Đêm hôm sau, ông chiên hai quả trứng, cố tình khua nồi cho ồn. Chiên xong, ông tắt gas và đèn bếp, đi ra cửa, cao giọng nói, “Ông Trương, chờ chút nhé, tôi vào ngay đây.” Đoạn mở cửa bếp và đóng lại, lặng lẽ chuồn về nhà, áp sát người vào cửa, nghe ngóng động tĩnh của căn 101.
Vài phút sau, cánh cửa sắt phía đối diện kêu ken két. Tiếng bước chân rón rén. Tiếng nhấc vung nồi. Tiếng nhai nhóp nhép...
Liền đó là tiếng “Úi chà” và “Phì phì phì”. Cố Hạo như mở cờ trong bụng. Thằng khốn nạn, tạo cho thêm ba thìa muối đấy, mặn đứt lưỡi mày ra. Ông mở cửa, đi sang bếp chung, giơ tay lần công tắc. Ánh đèn màu cam bật sáng. Điệu cười khoái chí vì đùa ác thành công lập tức đóng băng ở khóe miệng Cố Hạo.
Y như con thỏ nhỏ sợ hãi, cô cả nhà họ Tô một tay che mắt, tay kia cầm miếng trứng cắn dở.
Cố Hạo sững sờ, lắp bắp hỏi, “Sao lại là cháu?”
Cô gái không trả lời, cũng không cần trả lời. Cô nhích tới gần bếp, đặt miếng trứng trở lại chảo, bàn tay che mắt vẫn chưa buông xuống. Vai cô run lên, những giọt nước mắt long lanh bắt đầu rỉ ra khỏi kẽ tay.
Cố Hạo phát hoảng, luống cuống bước tới an ủi, “Đừng khóc... Tôi không trách cháu.”
“Xin lỗi, bác Cố.” Cô gái òa khóc. “Cháu vừa hết giờ tự học buổi tối... Chưa ăn cơm...”
Cố Hạo nhíu mày, “Bố mẹ cháu đâu?”
“Đưa em cháu đi tảo mộ ông bà.” Cô gái khóc nấc. “Cháu đói... Cháu xin lỗi.”
“Hôm qua cũng là cháu?”
“Vâng.” Cô gái cúi gục mặt xuống. “Cháu tưởng là phần ăn thừa của bác.”
Im lặng một hồi, Cố Hạo cầm chảo hất trứng vào thùng rác.
“Rửa tay đi.” Ông bật bếp gas. “Rửa mặt nữa, ngoa nguếch cả ra.”
Cô gái bật cười, ngoan ngoãn quay vào nhà. Lúc trở lại, trên bếp đã để sẵn một cái đĩa, bên trong là hai quả trứng ốp la nóng hôi hổi. Cố Hạo kéo ghế, giơ tay bảo cô gái ngồi xuống.
“Chiến thêm vài cái màn thầu nhé?”
“Không cần ạ.” Cô gái nóng lòng cầm đũa lên. “Cháu cảm ơn bác.”
“Có gì đâu, đáng ra tôi không nên trêu chọc cháu.” Cố Hạo ngồi xuống châm thuốc. “Tôi còn tưởng là em cháu cơ.”
“Em cháu thì không đâu.” Cô gái mim cười. “Nó muốn thì mẹ sẽ nấu cho ngay.”
Cố Hạo khịt mũi, không nói gì.
Cô gái cẩn thận nhìn vào mặt ông, “Bố mẹ đối với cháu rất tốt, chỉ là, em cháu đang tuổi ăn tuổi lớn thôi.”
“Cháu thì không ư?” Cố Hạo búng tàn thuốc. “Cháu mới tí tuổi đầu, không phải vẫn tuổi ăn tuổi lớn ư?”
“Cháu là chị mà.” Cô gái nghiêm túc trả lời. “Chị thì nên nhường em, phải không ạ?”
“Mau ăn đi!” Cố Hạo không trả lời cô, chỉ cái đĩa giục. “Để nguội mất ngon.”
Căn bếp nhỏ nửa đêm, ánh đèn mờ ảo. Ông già lặng lẽ hút thuốc, cô gái ngấu nghiến ăn trứng. Cảnh sinh hoạt bình yên điển hình.
Chẳng mấy chốc, hai quả trứng ốp la đã nằm gọn trong bụng cô gái. Cô nhanh nhảu dọn dẹp bát đĩa đũa chảo rồi cúi đầu chào Cố Hạo, “Cảm ơn Bác Cố.”
“Có hai quả trứng, đáng gì mà cảm ơn.” Cố Hạo cân nhắc một lát. “Mấy giờ thì xong tự học buổi tối?”
“9 giờ ạ.” Cô gái nghi hoặc. “Sao bác?”
“Học về thì sang đây.” Cố Hạo trỏ lên bếp. “Tôi chiên trứng cho cháu ăn.”
“Không được, không được ạ. Phiền phức cho bác.” Cô gái xua tay. “Hơn nữa, bố mẹ mà biết sẽ mắng cháu.”
“Cháu không xoay xở để họ khỏi biết được à?” Cố Hạo cau mày. “Thế này nhé, tôi để trứng trên bếp, ăn xong cháu cứ đi đi, không cần rửa đĩa, trật tự thôi.”
“Vậy thì...” Cô gái cắn môi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa mong đợi. “Cháu có thể giúp gì cho bác không?”
“Tạm thời thì không.” Cố Hạo mỉm cười. “Khi nào nghĩ ra tôi sẽ cho cháu biết.”
“Vâng.” Có lẽ nhờ ăn no, khuôn mặt xanh xao của cô gái đã hồng hào. Cô vẫy tay với Cố Hạo, quay người chạy về căn 101.
Cứ thế, một già một trẻ đã có chung một bí mật là trứng ốp la. Âm thầm quan tâm, không lời trò chuyện. Mỗi tối cứ đúng giờ Cố Hạo lại chiên bốn quả trứng, ăn hai quả, lấy đĩa úp lên hai quả còn lại và đặt trên bếp. Sáng dậy, đĩa đã rửa sạch sẽ, xếp vào chạn. Không biết cô gái thận trọng rửa lau cách nào để khỏi đánh động bố mẹ.
Thỉnh thoảng, Cố Hạo sẽ thấy những bó hoa dại tươi treo ở tay nắm cửa. Khỏi nói cũng biết đây là tấm lòng của cô gái. Giao ước ngầm giữa họ kéo dài cả tháng trời, cho đến đêm mưa dữ dội ấy.
Cố Hạo miên man nghĩ ngợi, thuốc cháy cả vào tay mới giật mình bừng tỉnh. Ông vứt thuốc đi, lắc đầu cười gượng. Phải, có liên quan gì đến mình? Không thích ăn trứng nữa, bị bố mẹ mắng... Đủ mọi lý do để ngăn cô bé xuống bếp chung. Làm sao một ông già hiểu được suy nghĩ của thiếu nữ tuổi này. Tốt thôi, cũng chẳng phải họ hàng thân thích, lại còn tiết kiệm được hai quả trứng.
Cố Hạo nằm ngửa ra, thoải mái duỗi mình trên giường, bắt đầu tính xem bữa tối ăn gì và làm sao cho qua ngày dài đằng đẵng. Tâm trí mông lung, lơ đãng và biếng nhác. Tuy nhiên, ông không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào vỏ chai rượu trên bàn làm việc.
Chai cắm một bó hoa dại bắt đầu úa tàn. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!