Chương 6 dưới lòng thành phố
Vương Hiển Giang cúi xuống, nhìn kênh Vệ Hồng bên dưới. Túi ni lông, cành cây, lá rụng, vỏ lon bia và đủ thứ vụn vặt khác nổi lềnh bềnh trên mặt nước đen xám. Sáng ngày ra, dù mới mưa to, nước vẫn bốc mùi hôi thối. Vương nhìn về phía trước, kênh Vệ Hồng ngoằn ngoèo trôi mãi ra xa. Cây cối đôi bờ rủ mình che mát, nhưng không tạo ra bóng phản chiếu đẹp mắt nào trên mặt nước. Con kênh giống dải vải xám rách nát, rũ rượi lết lê trong bụi trần.
Vương nhìn lại dưới chân mình, cảnh tượng thảm thương của ba xác chết trôi trong nước thải lại loáng qua tâm trí.
Hôm ấy, ông nằm trong nhóm cảnh sát đầu tiên đến hiện trường, nghe xong lời chứng của người công nhân vệ sinh mặt xám như tro mà vẫn không sao tin được. Trong ánh ban mai lờ mờ, ông giơ đèn pin rọi mãi vào cửa xả trên thành kênh. Thật vậy, vật thể màu xanh đen sưng vù thòi ra từ lưới thép ở cửa xả có hình dạng giống tay người. Giữa dòng chảy cuồn cuộn, bàn tay khẽ đung đưa như tiếng gọi lặng thầm.
Vương còn đang lưỡng lự, Thai Vỹ đã cởi sạch đồ, mặc độc quần lót nhảy tùm xuống kênh Vệ Hồng. Nhờ mực nước dâng cao, anh mau chóng bơi đến cửa xả, bám lưới thép, mới liếc vào trong đã văng tục. Vương nghe tim mình thắt lại, “Người chết sao?”
Thai Vỹ bơi vào bờ, mặt tái xanh. Dù còn cách nhau đến mấy mét, Vương vẫn nghe rõ tiếng nghiến răng ken két, “Vâng, và không chi một.”
Vương sững người một thoáng, “Mang ra được không?” Thai Vỹ đứng trong nước, ngó lại cửa xả, nghiến răng nghiến lợi, “Đưa con cái cờ lê đi.”
Cờ lê mau chóng được mang tới. Thai Vỹ bơi lại chỗ cũ, cẩn thận tránh bàn tay đang thòi ra, chật vật đối phó với cái lưới thép cố định quanh cửa xả bằng bốn miếng sắt. Anh dùng cờ lê hết vặn lại đập, lần lượt loại bỏ ba miếng, gạt cái lưới quay xuống.
Một cảnh tượng ám ảnh lập tức hiện ra trước mắt Vương. Cái xác đàn bà cứng đờ, sưng tấy và sứt sẹo trượt khỏi cửa xả, rơi ùm xuống bên Thai Vỹ làm nước mắt tung lên người anh, rồi trồi lên lật ngửa và cứ bập bềnh ở đó.
Tiếp theo là cái xác thứ hai... cái xác thứ ba... Thai Vỹ bám lưới thép, cánh tay nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vào ba cái xác lềnh phềnh xung quanh...
Vương nhắm mắt, bất thần lảo đảo, lập tức có người đỡ lấy tay ông. “Thầy thấy khó chịu trong người ạ?” Thai Vỹ xuất hiện. “Để con đưa thầy về.”
“Không cần.” Vương đẩy anh ra. “Chuẩn bị xong cả chưa?”
Thai Vỹ gật đầu, gỡ chiếc túi vải bạt to tướng trên vai, lần lượt lấy ra mặt nạ phòng độc, găng tay nhựa và ủng. Vương cau mày, dùng ngón chân chọc chọc vào một thứ trông giống bình lặn, “Đây là cái gì?”
“Bình dưỡng khí.” Thai Vỹ nhặt cái bình ướm nó lên người. “Bên Phòng Xây dựng Đô thị nói là sẽ cần đến.”
“Chúng ta cũng chẳng...”
“Cậu ấy nói đúng, cần đấy.” Một người đàn ông mảnh khảnh đeo kính bước xuống từ chiếc xe van vừa dừng bên cạnh. “Không khí dưới cống loãng lắm, hàm lượng oxy rất thấp.”
Vương nhìn cửa xả với tấm lưới thép lủng lẳng, “Trông thoáng hơn rồi còn gì?”
“Thành phố chúng ta có tới 47 kilomet cống ngầm, nằm sâu 5 mét dưới lòng đất.” Người đàn ông mảnh khảnh cau mày. “Không đeo bình dưỡng khí không đi xa được đâu.”
Vương nhìn từ đầu đến chân anh ta. Thai Vỹ nhanh chóng giới thiệu, “Đây là anh Trần bên Viện Quy hoạch.”
Hai người gật đầu làm quen. Vương nhìn mấy cảnh sát trẻ đang chui ra khỏi xe van, sắc mặt càng thêm u ám, “Lèo tèo vài người thế thôi?”
“Công việc xui xẻo này, ai muốn tới chứ?” Thai Vỹ đeo bịch cái bình lên lưng. “Thầy đừng lo, còn có con mà.”
Vương không muốn nói lan man nữa, bèn lấy bản thiết kế trong túi xách, trải ra, quay đầu lại hỏi Trần, “Cậu nghĩ bắt đầu từ đâu là tốt nhất?”
Trần nhìn lướt qua bản vẽ, cười gượng, “Trông thế này thì đúng là mò kim đáy bể.”
Vương đang định hỏi thì Trần lấy ra một bản vẽ khác, có vẻ là thiết kế hệ thống cống. Mặc dù các đường nét trên bản vẽ chằng chịt và rất phức tạp, các ghi chú đều bằng tiếng Nhật, nhưng trong mạch lạc hơn nhiều so với bản vẽ của ông.
“Gì đây?”
“Về mặt lý thuyết, hệ thống cống đô thị bao gồm hai loại, một là cống nước mưa, hai là cống nước thải. Tuy nhiên, hầu hết các thành phố Trung Quốc, đặc biệt là thành phố cũ thường kết hợp hai loại này làm một. Chỗ chúng ta thì đặc biệt hơn. Thời Nhật chiếm đóng, hệ cống ngầm được thiết kế để tách nước mưa và nước thải.” Trần chỉ vào cửa xả trên thành kênh Vệ Hồng. “Đây là cống nước mưa.” Anh gõ gõ xuống mặt giấy. “Nếu ba thi thể trôi ra từ cửa xả này, tức là đã đi theo cống nước mưa. Nói cách khác, bản vẽ của tôi là đủ.”
Vương thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy dễ dàng hơn nhiều.”
“Chưa hẳn.” Trần vẫn cau mày. “Cống ban đầu đã không ngắn, người Nhật lại còn kéo dài thêm đến 20 kilomet. Được cái bề ngang cống nước mưa khá rộng rãi nên việc đi vào tìm kiếm không có vấn đề gì.” Anh ta đột nhiên bật cười. “Còn may là không phải cống nước thải, các anh sẽ không muốn chui vào đấy đâu, tin tôi đi.”
Trang bị Thai Vỹ mang theo có hạn, lại thêm hầu hết mọi người đều ngại chui cống, thành ra về sau chi có Thai Vỹ, Vương và Trần xuống kênh Vệ Hồng.
Đứng trên bờ kênh mà nhìn thì có cảm giác cống nước mưa không vừa người chui. Tuy nhiên khi bơi đến gần họ nhận ra cửa xả đủ rộng. Thai Vỹ đu mình lên trước, kéo Vương và Trần theo. Vương đã có tuổi, lại đeo cả bộ thiết bị nặng trịch, cử động rất chật vật, vừa vào tới nơi đã nằm bẹp xuống, thở hổn hển. Đợi ông thở đều trở lại, Thai Vỹ đỡ ông lên rồi bước đi trước, Trần ở giữa, Vương bọc hậu, cùng tiến sâu vào trong.
Cống ngầm có hình bán nguyệt với đường kính trong khoảng 2 mét. Cả ba đi thành hàng dọc, di chuyển rất suôn sẻ. Đêm qua lại mưa to, trong cống vẫn còn nước mưa chưa chảy hết, độ sâu khoảng 15 centimet. Có thể cảm nhận được lớp bùn trơn trượt dưới đáy qua đế ủng chống hóa chất. Đi được hơn chục mét, tầm nhìn giảm hẳn. Thai Vỹ bật đèn pha trên mặt nạ phòng độc, bước thấp bước cao tiến lên. Ba người lặng lẽ đi được vài phút, Trần bỗng cất tiếng, “Các anh đang tìm cái gì?”
Vương ngần ngừ. Sau hai trận mưa lớn liên tiếp, rất ít khả năng tìm được vật chứng đáng kể dưới cống. Tuy nhiên ngoài tìm kiếm hú họa, họ không còn hướng nào khác để khai thác manh mối nữa.
“Trước tiên cứ xem xem còn cái xác nào khác trong cống nước mưa không.” Vương nặng nhọc thở ra. “Nếu không thấy, thì thử xác định điểm ném ban đầu của ba cái xác vừa trôi ra.”
Trần hơi rùng mình, dừng chân để Vương đi qua, “Hai người đi trước thì tốt hơn.”
Ban đầu, Thai Vỹ còn rọi đèn pin cực mạnh để soi khắp xung quanh, tìm kiếm những manh mối may ra có giá trị. Tuy nhiên nhìn đến đâu cũng chỉ thấy nước đọng và thành cống xanh rêu ẩm thấp. Khung cảnh gần như giống hệt nhau mau chóng làm thị giác anh mệt mỏi, chân bước một cách máy móc. Tình trạng của Vương cũng không khá hơn là bao, người ông lảo đảo, chân gần như lết đi. Trần thì luôn trong trạng thái lo lắng tột độ, chỉ sợ một xác chết gớm ghiếc thình lình nhảy ra trước mặt mình.
Đi không biết bao lâu, đột nhiên đèn pin rọi ra một khoảng trống không. Thai Vỹ định thần, lập tức giảm tốc độ. Vương đang ủ rũ theo sau liền húc đầu vào lưng anh, bực bội kêu “Ối”. Trần thảng thốt giật lùi hai bước. “Làm sao, có chuyện gì?” Anh ta ngó qua vai Vương. “Cậu tìm thấy gì thế?”
“Phía trước hơi lạ.” Thai Vỹ rọi đèn pin vào khoảng không. “Hình như hết đường rồi.”
Trần nghển cổ nhìn, lại thở phào nhẹ nhõm, “Không sao đâu, khớp nối cống đấy. Đằng trước có bậc thang, cậu chú ý dưới chân nhé.”
Thai Vỹ chĩa đèn xuống, và quả thật nhìn thấy gờ cống cách đó vài mét. Anh thận trọng tiến tới, và mau chóng trông thấy hai hàng bậc thang bằng đá granit hướng xuống dưới. Các bậc thang đều ướt, có lẽ là do nước xối rửa lâu ngày nên bề mặt nhẵn bóng.
Thai Vỹ quay người lại, từ tốn đỡ Vương và Trần bước xuống từng bậc một. Lúc này họ đang ở trong một không gian bê tông cao khoảng 5 mét, rộng 3 mét và chiều dài chưa biết. Nóc hình vòm, mỗi bên tường vòm có một ô cửa, rộng bằng bề ngang đoạn đường họ vừa đi qua. Thai Vỹ rọi đèn pin ra xa và nhận thấy cứ cách một quãng thì trên vách tường vòm lại trổ một ô cửa tương tự.
“Chỗ này là gì?”
“Khớp nối các ống cống.”
“Các ô cửa kia là gì?”
“Chỗ chúng ta đang đứng là ống cống chính dẫn ra kênh Vệ Hồng.” Trần chỉ tay về phía trước. “Ô cửa hai bên là cửa thoát. Nước mưa đổ vào ống cống chính xong sẽ theo cửa này xả ra các kênh đào khác nhau.” Anh bước đến dưới một cửa thoát và nhìn dòng nước đục đang đều đều rỉ ra từ đó. “Quân Nhật chẳng ra gì, nhưng cơ sở hạ tầng xây dựng rất kiên cố. Hồi đó, thành phố chúng ta được kiến thiết như thủ phủ của thuộc địa đấy.” Trần chỉ về một hướng. “Chúng còn xây mấy bể chứa nước mưa để ứng phó với dạng lũ lớn trăm năm một lần nữa. Nhưng nơi đây thuộc đồng bằng nên cũng ít lũ lụt...”
Trần cứ giảng giải mãi, Vương và Thai Vỹ ghé vào gần để nghe, nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt ở lũ lụt. Các cửa thoát hai bên tường vòm đủ lớn cho xác chết đi qua. Có vẻ như ba cái xác bị xối từ đó ra khớp nối đây, trôi theo ống cống chính ra kênh Vệ Hồng, nhưng bị lưới thép chặn lại ở cửa xả. Có thể họ bị xối ra từ cùng một cống, hoặc mỗi người một cống.
Vương và Thai Vỹ đưa mắt nhìn nhau, dù cùng đang đeo mặt nạ thở, họ vẫn cảm nhận được sắc mặt nhau rất u ám.
Thai Vỹ hỏi, “Hai bên ống cống chính có bao nhiêu cửa thoát?”
Trần uể oải đáp, “Hơn trăm.”
Vương văng tục.
Thai Vỹ không nản lòng, lại hỏi, “Cửa thoát bên kia thì trổ ra đâu?”
Trần dang tay với điệu bộ đầy kịch tính, “Toàn thành phố.”
Thai Vỹ đăm chiêu một lúc rồi theo bậc thang đi đến một trong các cửa thoát, nhìn vào chiều sâu của ống cống đen ngòm, “Thầy ơi, chúng ta có nên...”
“Bỏ ý định đó đi.” Trần giơ ống thở trên mặt nạ phòng độc lên. “Dưỡng khí không đủ. Việc này hai ba người không thể làm được.”
Thai Vỹ lùi lại mấy bước, hai tay chống nạnh, đột nhiên giơ chân đá vào thành cống, “Mẹ kiếp!”
Vương trầm giọng nói, “Cứ về đã, rồi nghĩ cách khác.”
Như thoát nạn, Trần quay ngay lại và rảo chân bước tới bậc thang lát đá granit. Thai Vỹ đứng yên, nhìn cửa thoát, thình lình tung chân đá hất nước lên. Trong dòng nước đục ngầu, một vật thể sang sáng bay lên không trung, va vào tường vòm rồi lại rơi xuống nước. Thai Vỹ giật mình, liền bước nhanh tới, cúi người mò mẫm dưới đáy nước đọng. Mười giây sau, anh đứng thẳng dậy, kẽ tay kẹp một chiếc huy hiệu trường.
Trường Trung học Số 4.
Trong thang máy vách thép sáng loáng đến soi gương được, Mã Đông Thần nhìn cửa trượt dần dần đóng lại, nhìn khuôn mặt mình bị khe cửa chẻ làm đôi. Khi thang máy đi xuống, cảm giác không trọng lượng đột ngột khiến bụng anh ậm ạch. Não bộ mụ mẫm vì hơi men cố gắng chỉ huy cơ thể hoàn thành chặng cuối của đêm nay một cách đàng hoàng.
Một cánh tay nặng nề choàng lấy cổ anh, và một cái miệng phun hơi rượu nồng vào tai anh.
“Cậu Mã, cậu khách sáo thế.” Cái đầu nặng trịch ngả nốt vào vai anh. “Có gì đáng kể đâu mà cậu bày biện ghê thế.”
“Đáng kể chứ.” Mã Đông Thần cúi đầu, choàng tay qua bờ eo bè bè của đối phương. “May mà có dịp này để anh em xa cách lâu ngày gặp nhau.”
Cửa thang máy mở ra, hai người bá vai ôm eo ngất ngưỡng bước ra khỏi sảnh khách sạn. Chiếc Audi 80 đã đợi sẵn ở cửa, tài xế nhảy ra khỏi xe và nhanh nhẹn đỡ lấy họ. Mã Đông Thần rảy tài xế ra và nhấn mạnh từng chữ, “Cậu phải đưa hiệu trưởng Đổng về tới nhà an toàn. Nghe chưa?” Đoạn hất mặt vào băng ghế sau.
Tài xế hiểu ý, gật đầu lia lịa, “Nhất định ạ, sếp Mã đừng lo.”
Hiệu trưởng Đổng từ băng ghế sau thò đầu ra, nắm lấy tay Mã Đông Thần, “Cậu Mã, cậu Mã, cảm ơn nhé, lần sau tôi đãi, được không?”
“Cứ để tôi lo.” Mã Đông Thần ra chiều chân thành. “Nhất định sẽ tìm dịp để gặp mặt nhau.”
Anh vẫy tay, ra hiệu cho tài xế lái xe. Chiếc Audi 80 màu đen nhanh chóng rời đi, gió đưa lại câu lẩm bẩm “Cậu khách sáo quá” của hiệu trưởng Đổng.
Mã Đông Thần cổ đứng vững, nhìn đèn hậu của chiếc Audi tan biến ở nơi xa. Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz S60 lặng lẽ lái đến bên cạnh anh. Vở kịch đã hạ màn tốt đẹp. Mã Đông Thần mở cửa xe, ngã vào ghế sau, vỗ vỗ ghế lái, “Về nhà.”
Thế là ổn thỏa. Cửa ải hôm nay đã vượt qua. Mã Đông Thần thả lòng người, cứ nằm sõng soài trên ghế da êm ái, không buồn nhúc nhích. Đã nửa đêm, đường phố thưa người ít xe, chiếc Mercedes Benz phóng vun vút. Mười phút sau, Mã Đông Thần tự dưng khó thở, bèn tháo cà vạt, cởi hai cúc trên cùng, hạ cửa kính xe xuống. Gió mát ùa vào xe. Mã Đông Thần nhắm mắt lại, để đôi má tê dại tiếp xúc với gió, thoải mái hít thở. Tài xế lập tức giảm tốc độ, “Sếp à, để tôi bật điều hòa, gió lùa như thế không tốt đâu.”
“Không sao.” Giọng Mã Đông Thần như nói mớ. “Cứ để thế này đi, dễ chịu quá.” Cảm giác sảng khoái không kéo dài lâu. Gió lạnh lập vào mặt làm hơi rượu trong bụng cuộn ngược, dạ dày sôi lên. Mã Đông Thần cố gắng ngồi thẳng dậy, vừa đập đập ngực vừa nhìn ra cửa sổ. Chiếc Mercedes-Benz đang đi qua một cây cầu. Nhìn lên, ánh trăng trải bạc xuống mặt nước dài lấp lóa. “Cầu Lệ Thông?”
“Vâng.” Tài xế dè dặt nhìn Mã Đông Thần qua kính chiếu hậu. “Sếp muốn nôn à?”
“Dừng xe.”
“Ở đây á?”
“Dừng xe.”
Tài xế liền cho xe đỗ lại. Mã Đông Thần kéo cửa bước xuống, loạng choạng đi ra thành cầu. Anh nắm lấy lan can, nhìn xuống dòng sông chảy qua thành phố theo chiều từ Bắc xuống Nam. Sông Lệ Thông về đêm trở nên bình lặng, như dải lụa trắng sáng nhấp nhô yên ả kéo dài ra xa. Mã Đông Thần thậm chí còn nghĩ lúc này mà nhảy xuống, chắc anh sẽ không chìm mà được dải lụa kia đỡ lấy, bập bềnh trôi theo dòng chảy.
Có tiếng bước chân phía sau. Rồi một chai nước suối chưa mở nắp đưa tới. “Nôn được ra sẽ dễ chịu hơn đấy ạ.”
Mã Đông Thần nhận chai nước, ngửa cổ uống rồi chùi miệng, tập tễnh đi dọc theo cầu về hướng Tây. Tài xế vội vàng chạy theo, “Sếp đi đâu vậy?”
“Cậu quay lại xe đợi tôi.” Mã Đông Thần không ngoái lại, chỉ khoát tay. “Tôi muốn tản bộ một mình.”
“Để tôi đi cùng.”
“Quay lại xe đi!”
Không còn cách nào khác, tài xế đành dừng chân, bất lực nhìn Mã Đông Thần dần bước ra khỏi quầng sáng đèn đường và đi vào bóng tối u ám.
Mã Đông Thần vịn lan can, thở hổn hển, nhưng bước chân càng lúc càng nhanh, như thể đang lao tới nơi anh khao khát. Vài phút sau, lối xuống cầu xuất hiện. Anh băng qua các bậc thang lát đá, đặt chân xuống nền đất mềm ẩm ướt, trước mặt là lau sậy cao ngang thắt lưng. Tiếng nước vỗ ì oạp, tiếng rả rích của côn trùng cùng tiếng gió xào xạc thổi qua lau sậy khiến sông Lệ Thông không yên lặng nữa mà bắt đầu chuyển động.
Mã Đồng Thần đứng im, lắng nghe âm thanh từ mọi hướng. Một lúc lâu sau, anh tiến bước, gạt đám lau sậy sang một bên rồi đi ra bờ sông, đi mãi cho tới khi nền đất dưới chân lún hẳn xuống một cách nguy hiểm, anh mới dừng lại. Qua vài khóm lau sậy đung đưa, anh nhìn sông Lệ Thông trước mặt. Dòng sông mất đi màu trắng sáng, trông xám xịt, giống như lưng một con trăn.
Con trăn lớn đến mức không trông rõ đầu đuôi gầm gừ khe khẽ, ngoằn ngoèo trườn đi cùng mùi tanh tưởi, tàn nhẫn nuốt chửng bất cứ thứ gì xuất hiện trước mõm nó.
Mã Đông Thần rùng mình, đưa mắt về phía vòm cầu [*] , đèn điện hắt sáng mờ ảo xuống mặt sông, trông như điểm vảy vàng lên lưng trăn. Mã Đông Thần ngây người nhìn, miệng mím chặt như thể đang chờ, lại như đang sợ một thứ gì xuất hiện. Đột nhiên, cổ họng nghẹn lại, cảm giác uất ức và sợ hãi trào dâng, anh rên rỉ bưng miệng, người lắc lư nghiêng ngả.
Vòm cầu trước mặt sầm sập lao vào anh. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!