Chương 7 chuyện nhà
Thứ Tư, 25/5/1994. Mưa to.
Tôi nghĩ nên nhắc nhở mình của tương lai một chút. Cơn mưa hôm nay bắt đầu khi nào, tôi không biết. Nó tạnh bao giờ, tôi cũng không hay. Tôi đang ngồi trong một đoạn cống ngầm, dòng nước đục ùng ục chảy qua bên dưới cửa thoát. Tốc độ chảy cho thấy mưa đang ngớt hoặc đã tạnh, không chắc nữa. Vì rốt cuộc mưa ở cách đầu tôi đến vài mét kia.
Đây là một phần nhật kí rất đặc biệt. Tôi không hiểu hết ý nghĩa của việc ghi chép. Tuy nhiên, nếu ai đấy mai sau đọc được phần này, họ sẽ biết điều gì đã xảy ra với tôi. Bấy giờ tôi còn sống hay đã chết, đều không quan trọng. Thậm chí tôi ngạc nhiên vì mình vẫn còn tâm trạng để viết nhật kí. Nhưng biết làm sao được? Từ hôm nay, có lẽ mọi sự sẽ đổi khác, riêng thói quen chết tiệt này vẫn không rời bỏ tôi.
Sự việc bắt đầu từ ba ngày trước.
Tôi biết Mã Na sẽ không bỏ qua cho mình. Trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt là Dương Lạc, tôi đã tát nó. Dù sao thì nó cũng không nuốt trôi được cục tức này đâu. Khi viết nhật kí trong giờ Địa lý, tôi có nói không tiếc nuối gì vì khoảnh khắc ấy quá sảng khoái. Trên thực tế, tay phải vẫn chưa tiêu sưng và tôi đã lo là có thể mình không về được đến nhà. Vì vậy, tôi khẩn trương dọn sẵn cặp sách, chuông vừa báo tan học là tôi lao ra khỏi lớp, mang theo đôi giày khiến mình nổi bần bật cả ngày.
Khi băng qua khuôn viên trường, tôi thấy trạm xe buýt bên kia đường đã đông nghìn nghịt. Cùng lúc giọng the thé của Tống Sảng vang lên sau lưng, “Dám chạy à! Dừng lại!”
Tôi vờ như không nghe thấy, vờ như mình chỉ vội về nhà. Điều này cho phép tôi tự lừa dối bản thân một chút, rằng mình không sợ chúng nó. Thực tế thì chân tôi run lẩy bẩy. Do dự một lúc, tôi quyết định không bắt xe buýt nữa. Suy đến cùng, bị ba đứa vây đánh ở trạm xe buýt cũng không hay.
Tôi len qua đám đông và chạy dọc via hè. Giá như bình thường, tôi đã dễ dàng chạy thoát. Khổ nỗi tôi không ăn gì suốt một ngày, lại thêm cả chiều không dám đi vệ sinh. Giờ thì bụng dưới như treo một bịch nước to, sẵn sàng bục ra bất cứ lúc nào. Mới chạy được vài chục mét, tôi đã chóng mặt, bụng đau tức. Tuy nhiên tôi không dám dừng lại. Vì sợ đau, sợ bẽ mặt... Cơn khoái chí lúc chiều đã tan biến.
Tôi cắm đầu chạy học tốc. Băng qua phố, băng qua ray tàu, băng qua chợ đông, băng qua hẻm vắng. Tiếng la ó sau lưng càng lúc càng gần. Tôi ngó nghiêng tìm đường, và nhận ra một khu chung cư cách đó không xa. Ngay cả lúc này, tôi vẫn tỉnh táo nhận thức được rằng mình không thể về nhà. Về nhà thì ích gì? Về nhà cũng không đủ khiến chúng nó ngừng săn đuổi. Chưa biết chừng tôi còn bị bố mẹ cho ăn đòn. Bắn súng không nên thì phải đền đạn thôi.
Khu chung cư trông khá vắng lặng, điều này khiến tôi yên dạ. Khi chạy đến một tòa nhà, tôi đã kiệt sức, phải cúi gập mình xuống, vịn vào tường thở hổn hển. Mấy đứa kia cũng không khá hơn là bao, chúng dừng lại cách tôi vài mét, thở dốc và chửi từng hồi ngắt quãng. Đánh thì không đánh lại rồi, chỉ đua sức bền thôi. Tôi nhét đôi giày thể thao trắng vào cặp, hít một hơi thật sâu và chuẩn bị chạy lần nữa. Tuy nhiên, đúng lúc sắp ngoặt qua góc tòa nhà, tôi bị nắm tóc kéo giật lại, mất đà ngã ngửa ra đất và gần như cùng lúc, hứng liền mấy cái đá chí chát vào người. Tôi co mình lại giữa những tiếng chửi mắng, gỡ cặp ra vung lên cố sức quất trả. Cốp một tiếng, hộp bút văng vào tường nứt đôi, bút thước văng rải rác trên cỏ. Tôi nhỏm dậy trườn tới, nhặt compa đâm ngay ra sau.
Triệu Linh Linh rú lên, ngồi xổm xuống vén gấu quần đồng phục xem thử. Một vết rạch bắt đầu rịn máu trên bắp chân nó. Lôi thôi rồi đây! Nhưng tôi không còn lo nghĩ được nhiều như vậy. Tôi đứng dậy, bẻ rộng compa và siết chặt lấy nó, “Tránh ra!”
Tôi biết mình lúc này đầu bù tóc rối, người ngợm lem luốc, nhưng quan trọng gì. Miễn là khiến chúng nó phải gờm sợ, hình tượng có đáng chi?
Mặt Mã Na méo mó hẳn đi, dáng vẻ công chúa tao nhã biến mất, “Con chó này, mày còn dám đánh trả!” Nó mở banh cặp, lấy con dao rọc giấy và đẩy một đoạn lưỡi ra.
“Na Na!” Tống Sảng túm lấy nó và dẩu môi về cổng khu chung cư.
Tôi vô thức nhìn sang, một cô bạn mặc đồng phục học sinh giống tôi, vai đeo cặp chậm rãi bước tới. Tôi muốn cầu cứu, nhưng giọng nghẹn lại. Cô bạn cũng đã nhìn thấy chúng tôi, bước chân khựng lại, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Mã Na vẫy con dao với tôi, “Mày ra đằng kia với tao một lát, tao muốn nói chuyện với mày.”
Triệu Linh Linh hét vào mặt cô bạn nọ, “Không liên quan gì đến cậu!”
Cô bạn cúi đầu rảo chân bước nhanh.
Nhưng từ “nói chuyện” đã cho tôi hi vọng. Vẫn cầm compa, tôi lùi từng bước về phía bên kia khu chung cư. Bầu trời u ám. Mây đen rủ thấp như với tới được. Tôi dần dần bình tĩnh lại, lui vào góc tường, thủ thế thật vững.
“Chuyện hôm nay...”
Chưa dứt lời, tôi đã biết “nói chuyện” chỉ là bốc phét. Cả ba đứa lao ập tới, con dao trên tay Mã Na lạnh lùng lóe sáng.
“Khoan đã!” Tôi khua khoắng compa. “Chuyện hôm nay...”
Tôi đeo cặp lên vai, giơ tay trái tự tát vào mặt hai cái thật mạnh. Nhân lúc đầu óc còn choáng váng, tôi cúi ngay xuống, kéo ống quần mình và dùng compa đầm phập vào bắp chân. Máu chảy ra.
“Bỏ qua đi, được không?”
Triệu Linh Linh và Tống Sảng sững sờ, cùng đổ dồn ánh mắt vào Mã Na.
Tôi đứng thẳng dậy, im lặng nhìn chúng nó. Khổ nhục kế là cách cuối cùng để giữ gìn phẩm giá. Cho dù hôm nay có trốn thoát được, mai tôi vẫn phải đi học, vẫn phải đối mặt với chúng. Chỉ khi chúng hài lòng, tôi mới được yên thân mà học. Tuy nhiên, tôi không muốn chúng hài lòng theo cách chúng muốn.
“Mày bảo bỏ qua?” Mã Na sấn lại. “Trong khi mày tát vào mặt tao?”
Tôi cắn môi, “Tao trả gấp đôi cho mày còn gì nữa.”
“Cút! Mặt mày mà so được với mặt tao hả?”
Triệu Linh Linh và Tổng Sảng lại háo hức, “Na Na, nên làm thế nào mới được đây?”
Mã Na nheo mắt nhìn tôi từ đầu xuống chân, miệng mím chặt. Thình lình, nó tung chân đạp vào bụng tôi. So với những đấm đá ban nãy, cú đạp này không hề nặng. Nhưng tôi mau chóng nhận ra, hỏng rồi.
Một dòng chảy nóng từ bụng dưới trào xuống đùi.
Tống Sáng ngạc nhiên nhìn quần tôi từ màu xanh nhạt chuyển sang xanh đậm, bất thần cười ré lên, “Nó vãi đái, ha ha ha ha!”
Tôi ôm bụng ngồi xổm xuống, cảm nhận hơi nóng từ thân dưới bốc lên. Tôi cố sức kìm lại, nhưng cái van này, một khi đã mở ra...
Chúng cười lăn lộn.
Được thôi. Được thôi. Giờ chúng mày bằng lòng rồi chứ?
Tiếc rằng, chưa.
Mã Na nhịn cười, lại chỉ vào tôi, “Lột quần áo nó ra!”
Những bàn tay túm ngay lấy quần áo tôi, đứa giằng đứa kéo. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi chỉ biết rằng, sau khi mất tự chủ để són ra ở nơi công cộng, mình sắp phải đối mặt với một nỗi ô nhục lớn hơn. Tôi vùng vẫy theo bản năng. Cứ đứng lên lại bị xô ngã, ăn đấm ăn đạp, lăn lộn giữa đất cát và nước tiểu của chính mình. Tôi cố chống tay nhỏm dậy, nhưng hẫng một cái.
Bên đường có cái cống mở nắp, không ai để ý. Tôi ngã nhào xuống đấy. Sau vài lần va đập vào thành cống, tôi rơi tuốt xuống đáy. Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình đã chết, vừa mừng vừa tủi. Chết là được rồi. Tuy nhiên tôi không chết, lại mụ mẫm bò dậy, bùn đất khắp người.
Trên miệng cống, chúng cúi nhìn xuống tôi.
Tôi ngó quanh, thấy có thang sắt trên thành cống liền bám lấy. Đủ chưa nhỉ? Tôi muốn về nhà. Dù bị đánh vì về muộn và bẩn thiu, tôi cũng phải về. Đúng lúc này, một đống tướng cỏ xanh còn nguyên đất nện vào đầu.
Giọng Mã Na chói lói, “Còn dám lên? Cứ chui lủi dưới cống đi, con rác rưởi!”
Cứ như không biết đau, tôi phủi cỏ đất đi và đặt chân lên thang såt.
Một đống bùn đất lại trút xuống.
Thôi được. Kiểu gì chẳng còn lối ra khác. Tôi rời khỏi thang sắt, quay mình bước vào cống, lòng chỉ đinh ninh một niềm. Phải về nhà.
Nhật kí thân mến, chắc mình không viết tiếp được nữa, vì nến sắp tàn rồi. Chẳng bao lâu nữa nơi đây sẽ chìm vào bóng tối, thứ bóng tối khiến người ta xòe tay trước mặt nhìn không thấy ngón ấy.
Nhưng có một điều tôi chưa hiểu.
Tại sao dưới cống lại có nến?
Ngọc Thục điền xong số cuối cùng, gấp bộp quyển sổ bìa cứng lại, đứng dậy đi sang phòng tài vụ, “Chưa soát, em xem giúp chị với.” Dứt lời, chị đi lấy áo khoác trên mắc, túi xách thì đã ngoắc sẵn ở tay.
Cô Hàn thủ quỹ cầm lấy số, “Chị có việc gấp à?”
Ngọc Thục mặc áo vào, “Đón con.”
Hàn trố mắt, “Đình Đình học cấp ba rồi, còn cần đi đón?”
Ngọc Thục không đáp, cứ thể chạy ào ra khỏi văn phòng. Sau chuyến thăm đột ngột của chồng cũ, chị đâm ra khủng hoảng, nhất là khi con gái hỏi một câu kì quặc như “Nếu tự dưng con biến mất, mẹ có tìm con không?”. Cuộc sống bình yên của hai mẹ con đang bị khuấy đảo. Trừ khi đến trường, Ngọc Thục cố tìm cách đảm bảo cho con luôn hiện hữu trong tầm mắt mình, như muốn ngăn ngừa bất cứ thể lực vô hình nào rình rập cướp con khỏi chị.
Xuống khỏi xe buýt, Ngọc Thục biết mình lo lắng chẳng thừa. Chiếc Santana màu đen của Tôn Vỹ Minh đỗ ở cổng trường, trông nổi bật giữa đám đông phụ huynh đang đợi con. Bản thân anh ta thì đứng dựa đầu xe, khoanh tay phì phèo điếu thuốc, vẻ mặt vẫn tự mãn đến đáng ghét.
Ngọc Thục nghe tim mình đập thình thịch. Sau khi ly hôn, Tôn Vỹ Minh chưa bao giờ đến đón Khương Đình tan học. Tự dưng ân cần, hiển nhiên không có ý tốt.
Xa xa trong khuôn viên trường vọng ra tiếng chuông tan học. Ngọc Thục cuống lên, ba chân bốn cẳng lao nhanh tới cổng. Do sơ ý, chị vấp phải một hòn đá và mất thăng bằng, ngã nghiêng sang vệ đường, túi xách văng ra xa. Ngọc Thục lúng túng bò dậy, phủi bụi đất trên người, ngó quanh tìm túi. Đúng lúc này, một bàn tay đưa túi đến trước mặt. Ngọc Thục vội nhận lấy, ngẩng đầu nói, “Cảm ơn.” Dứt lời liền nhận ra ông già này trông quen quá, nhưng chưa kịp nghĩ kĩ, chị đã bước qua ông rồi rảo chân về phía cổng trường.
Học sinh lũ lượt đi ra. Ngọc Thục cố tránh tầm nhìn của Tôn Vỹ Minh, chen vào cổng trường, lướt mắt quanh sân. Khương Đình vốn lề mề quả thật lại nấn ná đến phút cuối cùng. Em bấu dây đeo cặp sách, cúi đầu xuống, trông vẫn như đang lo lắng. Ngọc Thục không dám gọi to mà chi khẽ vẫy tay. Gần ra đến cổng trường Khương Đình mới nhìn thấy mẹ, liền đổi nét mặt tươi tỉnh, chạy nhanh đến. “Sao mẹ lại tới đón con nữa?” Em ôm lấy cánh tay mẹ, ngả đầu vào vai mẹ. “Muốn đưa con đi đầu ăn đồ ngon à?”
Ngọc Thục không lòng dạ nào đùa cợt, nắm lấy con gái kéo đi, “Về nhà!”
Khương Đình thấy mặt mẹ sa sầm, rất thắc mắc mà không dám hỏi tại sao, đành cun cút chạy theo. Đúng lúc ấy, đằng sau vang lên tiếng gọi, “Đình Đình!” Khương Đình vô thức ngoái đầu lại, trông thấy bố đang sải bước đuổi tới. Em thắc mắc, vừa định cất tiếng chào đã thấy tay mẹ siết cứng hơn, gần như kéo tuột mình đi.
Chỉ vài bước chân, Tôn Vỹ Minh đã bắt kịp bọn họ, giả lả cười hỏi, “Hai mẹ con đi đâu mà vội vàng thế?”
Ngọc Thục không nhìn lại, khăng khăng dõi mắt ra trước, bướng bỉnh kéo tay con gái.
Khương Đình càng thêm thắc mắc. Em nhìn bố, rồi nhìn mẹ, cuối cùng đáp gọn, “Mẹ con con... về nhà.”
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
“Đi nào!” Tôn Vỹ Minh với lấy cặp sách của Khương Đình. “Bố đưa hai mẹ con đi nhà hàng.”
Ngọc Thục đột nhiên nổi nóng, chị xoay phắt lại, xô vào ngực Tôn Vỹ Minh, “Không ai đi với anh hết!” Đoạn lại kéo Khương Đình. “Đi, về nhà!”
Tôn Vỹ Minh cuống lên, bước tới chắn đường họ, “Em đừng vô lý như thế, được không? Tuy chúng ta đã ly hôn, nhưng anh vẫn là cha Đình Đình mà?”
Ngọc Thục lầm lì nói, “Cút, tôi không có gì để nói với anh.”
“Một người cha, dùng bữa với con gái mình, là chuyện rất bình thường, phải không?” Tôn Vỹ Minh trừng mắt. “Em coi con gái là tài sản riêng của em sao?”
“Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang rắp tâm những gì?”
“Anh đang rắp tâm những gì? Em nói xem, nói xem!”
Bố mẹ cãi nhau ngoài đường. Khương Đình kẹt ở giữa, bối rối và xấu hổ. Lúc này, một ông già chậm rãi đi tới, im lìm dừng lại bên cạnh họ. Tôn Vỹ Minh đang la lối, chợt thấy người ngoài đến đứng lù lù bên cạnh thì không khỏi sao nhãng, vừa xấu hổ vừa khó chịu.
“Bác có sao không?” Tôn Vỹ Minh xua tay với ông. “Không sao thì đừng hóng.”
“Tôi không sao.” Ông già chậm rãi hút thuốc. “Chú thì sao?”
“Liên quan đến bác à?” Tôn Vỹ Minh nổi khùng. “Tôi quen bác chắc?”
“Không liên quan đến tôi.” Ông già giơ bàn tay kẹp điếu thuốc về phía mẹ con Ngọc Thục. “Cũng không liên quan đến họ thì phải. Rõ ràng người ta không muốn dây dưa với chú mà.”
“Đây là con gái tôi, đây là...” Tôn Vỹ Minh trỏ Ngọc Thục, lắp bắp vài câu rồi sốt ruột xua tay. “Bác đi đi, đây là việc nhà tôi!”
“Có phải việc nhà chú thật không, tôi không biết, nhưng công an chắc là biết đấy.” Ông già vẫn bình tĩnh. “Hay là gọi công an đi.”
“Gọi thì gọi!” Tôn Vỹ Minh nổi xung. “Tôi sợ à?”
Ngọc Thục đã im lặng khá lâu, lúc này chợt xen vào, “Tôn Vỹ Minh, anh vẫn phải giữ ghế cho chắc chứ, đúng không?”
Tôn Vỹ Minh sững sờ, ngơ ngác nhìn Ngọc Thục vài giây rồi tiu nghỉu. “Thôi được, hai người về nhà đi.” Anh quay sang Khương Đình, “Hôm khác bổ lại đến thăm con,” và bỏ đi thẳng mà không đợi con trả lời.
Nhìn theo cho đến khi chồng cũ khuất dạng, Ngọc Thục mới đưa mắt ngó ông già chen ngang. Chị nhận ra ông là người vừa nhặt túi giúp, mặt rất quen là do bữa trước chị đã trông thấy ở cổng trường. Chạm mặt nhiều lần thế này, Ngọc Thục không cho là tình cờ. Tự dưng nảy sinh tâm lý cảnh giác, chị chặn ngay khi ông già định cất tiếng, “Cảm ơn bác. Tuy nhiên, đây đúng là chuyện nhà tôi.”
“Tôi biết.” Ông già mim cười trỏ Khương Đình. “Tôi muốn hỏi thăm cháu đây một chút thôi, được không?”
Ngọc Thục ngạc nhiên, bất giác liếc con. Khương Đình cũng thắc mắc, “Bác muốn hỏi gì ạ?”
“Cháu học lớp mấy?”
“Lớp Mười một ạ.”
“Ồ.” Ông già trầm ngâm gật đầu. “Khối cháu có mấy lớp?”
“Năm ạ.”
“Trong số các bạn học mà cháu biết,” ông già chừng như cân nhắc từng từ. “Vài ngày gần đây, có ai chuyển trường, bỏ học, hay... biến mất không rõ lý do không?”
Khương Đình sững người trong chốc lát, rồi lắc đầu, “Không có. Cháu không biết.”
Ngọc Thục nhìn con gái, cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình đột ngột siết chặt.
Khương Đình hơi cúi đầu chào ông già và kéo mẹ quay đi, “Về nhà thôi ạ.”
Hệ thống cống nước mưa của thành phố dài 27 kilomet, nhánh rẽ phức tạp, việc tìm kiếm từng nhánh một là vô cùng khó khăn. Công an thành phố đề nghị Phòng Xây dựng Đô thị và Phòng Quản lý Đô thị cùng phối hợp kiểm tra, như chưa nhận được phản hồi từ hai đơn vị.
“Khốn thật!” Phó giám đốc Hồ xoa xoa mặt. “Thôi đừng đợi họ. Đám vênh váo đó sẽ không giúp chúng ta đâu.”
“Vấn đề là, không xuống cống thì không thể xác định còn người chết hay không.” Thức đêm vài hôm, hai má Vương đã tóp lại. “Không còn cách nào để thu thập thêm manh mối.”
“Ba người chết sờ sờ ra đấy còn chưa đủ để anh làm án sao?” Phó giám đốc trừng mắt. “Hơn nữa, nước chảy xiết như vậy, mọi dấu vết đều trôi sạch, xuống cống còn tìm được khi gì!”
Vương cụp mắt, không nói nữa.
“Đấy, quên hỏi, lần trước các anh xuống cống có phát hiện gì không?”
Vương lắc đầu. Thai Vỹ gật đầu. Phó giám đốc trông mà rối, lại càng khó chịu, “Thế là sao?”
Thai Vỹ dè dặt nhìn thầy, rồi đáp, “Cũng không thể nói là không có phát hiện gì...”
Vương thở dài, “Lại nữa, thầy đã bảo anh rồi.”
Phó giám đốc cau mày, “úp mở mãi, tìm thấy gì hả?”
“Huy hiệu trường.” Thai Vỹ càng dè dặt. “Trung học Số 4..”
Phó giám đốc sững người, “Cậu hoài nghi cái gì? Có học sinh rơi xuống cống?”
Thai Vỹ lắp bắp, “Cháu nghĩ...”
“Nghĩ nghĩ cái con khỉ!” Phó giám đốc nổi giận. “Con mất tích thì người ta phải báo công an chứ? Cậu đã kiểm tra hồ sơ chưa?”
“Kiểm tra rồi.” Thai Vỹ lí nhí đáp. “Không có gì hết...”
“Và thế là các người lấy một cái huy hiệu trường rác rưởi ra phỉnh phờ tôi?” Phó giám đốc Hồ vỗ bàn. “Anh Vương, đầu óc đồ đệ anh có vấn đề hả? Không làm được việc thì đổi người đi!”
“Để tôi dạy.” Vương vội giơ tay xoa dịu. “Nó còn trẻ và thiếu kinh nghiệm.”
Phó giám đốc khịt mũi, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Bên bàn dài chỉ còn lại Vương và Thai Vỹ. Vương khoanh tay rụt cổ, im lìm nhìn mặt bàn.
Thai Vỹ rụt rè đánh tiếng, “Thầy ơi, con...”
“Camera phủ khắp thành phố, không ai có thể thoát khỏi tầm mắt chúng ta.” Vương bận theo đuổi dòng suy tưởng nào đó, không lộ vẻ gì là trách móc. “Theo anh, mai sau liệu có được công nghệ như thế không?”
Thai Vỹ ngẩn người, “Có ạ.”
Trở lại văn phòng, thấy Cố Hạo đang ngồi ở bàn làm việc của mình, Thai Vỹ rất ngạc nhiên, “Sao bác lại ở đây?” Anh đặt ngay tài liệu trên tay xuống, rối rít pha trà lấy thuốc.
Cố Hạo giơ tay ngăn lại, “Đừng bận tâm, tao tìm mày có việc.”
Thai Vỹ ngồi xuống, “Việc gì ạ?”
Cố Hạo nhẩn nha hỏi, “Gần đây bận không?”
“Nói sao ta?” Thai Vỹ cười khổ. “Bảo bận thì rất bận, bảo không bận thì kể cũng không có việc gì.” Anh nói rất thật. Vụ ba xác chết vẫn nằm đợi trên bàn, không giải quyết không xong. Nhưng xét những manh mối hiện có, anh thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cố Hạo cau mày, “Nói thế là sao?”
“Không sao ạ.” Thai Vỹ vỗ nhẹ vào đầu gối ông, gượng cười. “Có việc gì bác nói đi ạ.”
“Mày giúp tao...” Cố Hạo lưỡng lự. “Tìm một đứa trẻ được không?”
“Đứa trẻ?” Thai Vỹ tò mò. “Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu mười bảy, con gái.” Cố Hạo cân nhắc. “Chắc đang học lớp Mười một.”
Thai Vỹ suy tư một lúc, bỗng nhếch mép cười, “Già rồi nhưng vẫn hăng say!”
Cố Hạo sửng sốt giơ chân đạp một phát, “Thằng này, mày làm nhảm gì vậy?”
Thai Vỹ chưa thôi cười cợt, “Con rơi con vãi của bác hả?”
Cố Hạo với tập tài liệu trên bàn, “Còn nói bậy tạo cho một trận.”
“Thôi thôi, con không nói nữa.” Thai Vỹ lấy sổ tay và bút bi ra. “Em ấy tên gì?”
“Không biết.” Cố Hạo do dự. “Tô Lâm hoặc Tô-gì-đó-Lâm.”
Thai Vỹ ngẩng đầu nhìn ông, “Tên cũng không biết?”
Cố Hạo thở dài, “Nó là hàng xóm của tao. Bố nó họ Tô, hay gọi nó là Lâm Lâm, nên tao đoán thế.”
Thai Vỹ càng ngạc nhiên hơn, “Không dây mơ rễ má, sao bác phải bận tâm?” Anh nháy mắt. “Hàng xóm cơ đấy... He he he.”
Cố Hạo vừa bực vừa rối, liền kể sơ qua về mối quen biết giữa mình và cô gái, tránh cho thằng ranh này liên tưởng méo mó.
“Quan hệ bắn đại bác không tới, sao bác phải bận tâm?” Thai Vỹ bĩu môi. “Người ta giải thích là đưa con đi nơi khác để thi đại học cho dễ cũng hợp lý quá còn gì.”
Không đơn giản thế. Cô gái vô cớ biến mất. Em trai suốt ngày ở nhà tự dưng được đi học. Thái độ lấp liếm của nhà họ Tô. Hơn nữa, ông chắc chắn rằng cô học sinh ông gặp ở cổng trường không nói sự thật.
“Chắc mày nghĩ tao nghỉ hưu ăn no rửng mỡ.” Cố Hạo cụp mắt. “Tóm lại mày có giúp không, dứt khoát một lời cho xong?”
“Giúp.” Thấy ông già sa sầm nét mặt, Thai Vỹ vội đồng ý. “Bác muốn con giúp thế nào?”
“Nếu đứa trẻ chuyển trường, dứt khoát phải làm thủ tục rời trường cũ.” Cố Hạo ngập ngừng. “Viện lý do gì đó đến trường cũ điều tra xem có thủ tục này không.”
Thai Vỹ nhìn ông, “Sau đó thì sao?”
“Nếu có thủ tục chuyển trường thật, coi như tao quá nhạy cảm. Nếu không phải...” Cố Hạo ngừng lời, lặng lẽ nhìn Thai Vỹ.
“Được rồi.” Thai Vỹ nhún vai, cầm bút lên lần nữa. “Trường nào?”
“Số 4.”
Bút bi dừng lại trên trang giấy đến mấy giây. Thai Vỹ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Cố Hạo, Trung học Số 4?”
“Ừ.” Cố Hạo thắc mắc. “Làm sao?”
Thai Vỹ mở ngăn kéo, lấy ra một túi vật chứng nhỏ, đặt trước mặt Cố Hạo. Bên trong là huy hiệu trường Trung học Số 4.
“Gì đây?”
“Bác Cố, con nghĩ chúng ta đều bị điên rồi.” Thai Vỹ đặt một tay lên vai Cố Hạo, vẻ mặt nghiêm nghị. “Nhưng mà, hai kẻ điên với nhau, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.” ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!