Chương 8 ánh sáng
Ngày X tháng Năm năm 1994. Thời tiết không rõ.
Nhật kí không ghi rõ ngày có được coi là nhật kí không? Câu hỏi này hiển nhiên khá buồn cười. Một đứa đang bị mắc kẹt dưới lòng đất, không buồn tìm cách thoát ra, lại đi băn khoăn xem nhật kí của mình đã viết đúng thể thức chưa. Điều này cũng có nghĩa là, tôi bớt hoảng sợ hơn rồi.
Quả thật, khi trốn đám Mã Na và cố tìm một lối thoát khác, đầu óc tôi vẫn mụ mẫm. Tôi không biết mình đi bao xa, vòng bao nhiêu lối, hồi lâu mới tỉnh táo lại. Một ý nghĩ kinh hoàng hơn xuất hiện trong đầu: Tôi đã bị lạc. Bóng tối chặn ánh sáng, dường như chặn cả chút lý trí còn sót lại. Tôi chắc mẩm có lối lên khác không xa miệng cống tôi rơi xuống ban đầu. Tuy nhiên, bóng tối lại dẫn tôi vào bóng tối thăm thẳm hơn.
Tôi phát điên mất. Tôi cứ lần tay lên thành cống ẩm ướt trơn trượt mà di chuyển, dò dẫm như con chuột mù. Cuối cùng, không đi nổi nữa, tôi đành chui vào một ống cống nào đó, phải thú nhận rằng mình không tìm thấy đường ra. Cái cống chết tiệt rối rắm như mạng nhện. Hơn nữa vì tối quá, tôi thậm chí không có cách nào đánh dấu đường.
Tôi muốn về nhà. Tôi muốn rời khỏi đây. Cho dù bị bố mẹ đánh, dù mai không được đi học, cũng phải về nhà.
Cuối cùng tôi bật khóc, khóc xé ruột xé gan. Trận khóc đánh tan chút sức lực sau cuối. Khóc một thôi một hồi, tôi thiếp đi.
Và mơ.
Tôi đang ở nhà, ngủ trên chiếc giường gỗ cứng chân kê gạch đó, trong lòng là em tôi, vẫn dáng vẻ bé con. Mập mạp, bé bỏng, hàng mi dài và khuôn mặt tròn. Thật lòng mà nói, bấy giờ tôi còn yêu nó lắm. Nhất là ban đêm ôm nó ngủ, chạm vào cánh tay chắc lẳn, ngửi mùi sữa thơm, tôi dễ dàng chìm trong mộng mị ngọt ngào. Chỉ tội em tôi phiền phức quá, đã bốn năm tuổi mà vẫn tè dầm. Tự dưng thấy lạnh và ẩm ướt dưới người, tôi lơ mơ tỉnh dậy thì mùi khai xộc lên mũi. Tôi quất vào mông em tôi và lôi ra khỏi giường. Tất nhiên nó không vui, vùng vẫy một lúc thì ngoạc mồm khóc.
Bố mẹ nhanh chóng bị đánh thức và cùng ập vào phòng chúng tôi. Mẹ lại la lối, “Sao sao? Có chuyện gì?”
Em trai tủi thân khóc, “Chị đánh con!”
Tôi vừa cáu vừa buồn ngủ, “Nó lại tè ra giường.”
Em trai một tay dụi mắt, tay kia trỏ vào tôi, “Không phải con tè, chị đấy.”
Mẹ liếc sang, đập vào vai tôi, “Lớn tướng mà còn đái dầm!?”
Tôi trố mắt, “Làm sao có thể?”
“Nhìn quần mày kìa!” Mẹ lộ vẻ kinh tởm. “Còn dám đổ cho em!”
Tôi cúi đầu xuống, kinh ngạc khi thấy quần mình ướt sũng, ống quần nhỏ giọt khai mù, đọng lại thành vũng quanh chân rồi từ từ loang rộng. Đầu ong ong, tôi ngẩng lên, nhìn khuôn mặt cau có của mẹ và vẻ nghiêm túc của bố, thanh minh, “Không phải con thật mà!”
Bố mẹ không đáp, chỉ im lìm nhìn lại, tôi lo lắng tiến tới lay họ, nhưng giẫm phải chất lỏng gớm ghiếc nọ, trượt chân ngã bệt xuống.
Cảnh vật trước mắt tiêu tan.
Tôi vẫn ở trong bóng tối, bên dưới mặt đất vài mét, chỉ khác lúc trước là nửa người đang ngập nước lạnh. Chẳng biết nước từ đâu ra, nhưng cứ xét cái mùi khắm khá lộng óc này thì hẳn là rất bẩn. Tôi vội đứng dậy và nhận ra hai chân chìm gần hết trong nước. Nước chảy xiết đến nỗi vịn tay vào thành cống mà đứng vẫn liêu xiêu.
Tôi đã tỉnh hẳn.
Nhất định bố mẹ sẽ đi tìm tôi. Nhưng cứ đà này có khi tôi lại chết đuối trước khi bố mẹ tìm thấy. Tôi hấp tấp đi theo hướng dòng chảy. Được hơn chục bước, tôi lại đổi hướng, cố sức lội ngược dòng. Vì nếu bên ngoài đang mưa to, thì đầu nguồn cho dòng nước ngập ở đây hẳn là cửa ra.
Nước rất dữ, mỗi bước cướp đi khỏi tôi rất nhiều sức lực. Tối quá không phân biệt được phương hướng, tôi chỉ còn cách bám tay vào thành cống, nghiến răng mà đi. Trong dòng nước thải lạnh lẽo, đủ thứ linh tinh quét qua người tôi. Một vài lần sờ phải con chuột rơi xuống nước kèm tiếng chít chít, tôi vừa sốc vừa sợ. Điều khiến tôi lo lắng hơn là càng tiến bước, mực nước càng dâng cao, gần như đã tới bụng dưới. Tôi đang lưỡng lự đi tiếp hay thôi, bàn tay bỗng bám hụt vào khoảng không. Một dòng nước dữ dội hơn trào dậy từ bên trái, làm tôi mất thăng bằng và ngã nhào xuống lòng nước bẩn.
Tôi chợt nhận ra rằng có lẽ mình đang ở chỗ giao nhau của hai ống cống. Tuy nhiên không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, vì nước thải đã tràn vào miệng. Tôi cố gượng dậy nhưng không tìm được chỗ nào để bấu víu. Lớp bùn dưới chân trơn trượt làm tôi không thể đứng vững, chỉ còn cách khua khoắng tay trong vô vọng, rồi bị nước cuốn đi. Đúng là dòng đời xô đẩy mà. Tôi cố ngoi đầu lên hít thở dù sặc nước. Liên tục tìm cách đứng dậy, rồi lại liên tục lảo đảo khuỵu xuống vì dòng nước thải ào ạt. Chẳng mấy chốc, tôi đã mất sức. Một ý nghĩ rõ ràng xuất hiện trong đầu: Tôi đang chết.
Điểm cuối dòng nước, có lẽ cũng là điểm cuối đời tôi. Không biết tôi sẽ trôi nổi bao lâu nữa, chỉ biết tôi khó lòng giữ đầu ngoi mãi trên mặt nước. Trước cái chết sắp đến, tôi hoảng loạn, sợ hãi và ít nhiều mong đợi. Tôi thực sự không gắng gỏi được nữa, thôi thì để tất cả kết thúc đi.
Đột nhiên, mặt nước rút mạnh, người tôi cũng tụt xuống theo, sau vài lần va húc liên tiếp, tôi ngã đánh uỳnh xuống nền đất rắn. Lực đẩy của nước đột nhiên tan biến, bản năng lập tức được đánh thức, tôi thấy mình nằm nghiêng trong vũng nước đọng, tiếng nước chảy ầm ầm qua tai. Tôi đưa tay sờ soạng, ngoài dòng chảy ào ào từ trên xuống, tôi còn cảm nhận được hình khối như bậc thang.
Tôi ho một lúc, dần dần tỉnh táo lại, bèn cố sức nhích xa hơn khỏi các bậc thang. Mặc dù trước mặt vẫn tối om, bên dưới người vẫn lõng bóng nước, nhưng mực nước cao chưa đến bắp chân tôi. Tiếng vọng cho thấy không gian chỗ này rộng hơn ban nãy. Tôi run rẩy đứng dậy, đưa tay ra, mò ngang qua dòng nước. Quả nhiên vài bước sau, tôi đã chạm được vào thành cống, bèn dựa lưng vào đấy và trượt người xuống. Tạm thời không phải lo cho tính mạng nữa, lòng tôi thanh thản hơn, nghỉ đôi chút lấy lại tinh thần, tôi đi sâu vào trong cống, đặt toàn bộ niềm tin vào phán đoán là đầu nguồn có lối ra. Trước mắt vẫn là bóng tối xòe tay không thấy ngón, chỗ dựa duy nhất của tôi hiện giờ là thành cống và đôi chân đã mỏi nhừ đến mức mất sạch cảm giác.
Đi nào, đi nào! Giờ chỉ có một lựa chọn là tiến bước. Từ hai chân, cảm giác tê liệt do giá lạnh và mệt mỏi gây ra tỏa đi khắp người. Dần dần, não bộ ngừng hoạt động. Đến nỗi khi tay lướt qua cửa sắt, tôi còn đi quá vài bước mới nhận ra, bèn ngập ngừng lùi lại, chạm vào cửa sắt một lần nữa. Đúng, là sắt, hình tròn. Sờ soạng một lúc, tôi mò thấy một thứ giống vô lăng, gọi là van đóng mở thì phải. Tôi giữ lấy nó, hít thở một lúc rồi xoay thật mạnh.
Cửa sắt phát ra tiếng kêu ken két rất khó chịu. Tôi cố gắng đẩy vào, nhưng cửa không di chuyển. Tôi bèn kéo ra, cửa mở, và một luồng không khí ập thẳng vào mặt, cảm giác cực kì sảng khoái. Xem ra không phải lo ngạt thở nữa. Tôi hớp hơi và nóng lòng chui qua cửa. Không ngờ mới được vài bước, tôi đã hụt chân ngã lộn nhào.
Vào khoảnh khắc ngã xuống, tôi còn tưởng mình lăn xuống vực sâu. Tuy nhiên, vai tôi mau chóng chạm nền cứng, cả người lăn lông lốc qua các bậc thang. Chỉ tích tắc sau, tôi thấy mình nằm nghiêng trên mặt đất lạnh giá, lưng, xương sườn, khuỷu tay và má đều đau điếng. Một cú ngã choáng váng mặt mày. Tuy nhiên, tôi mau chóng nhận ra rằng mặt đất dưới má mình khá khô, bèn lồm cồm bò dậy và sờ soạng xung quanh. Một bất ngờ lớn hơn xuất hiện, tôi chạm vào một thứ tương tự tấm nệm! Tôi lao đến nằm soài ra, mặc sức dang rộng chân tay. Mặc dù mùi nệm rất tởm lợm, nhưng sau một đêm dâm mình trong nước thải, tôi thấy thế này là quá thoải mái rồi. Tôi khua tay trên nệm, cảm nhận mặt vải mùn nát và ruột bông vón cục cứng quèo. Thình lình chạm vào một thứ nhỏ bằng nhựa, tôi sững sờ mất một lúc, tim đập loạn xạ. Mặc dù khó tin, nhưng đây chắc chắn là bật lửa.
Tôi cầm bật lửa, trấn tĩnh, rồi bật bánh răng. Ngọn lửa nhỏ bùng lên, mang theo ánh sáng ấm áp. Tôi nhắm mắt lại. Nguồn sáng đột ngột khiến mắt tôi nhoi nhói, lệ ứa ra.
Và rồi, tôi òa khóc.
Cố Hạo kiễng chân nhìn qua thành tường thấp cạnh cổng trường, thấy Thai Vỹ nhảy xuống bậc thềm khu phòng học đi nhanh ra, quăng đầu mẩu thuốc và vẫy tay với ông.
Thai Vỹ bước qua cổng sắt, Cố Hạo liền hỏi, “Thế nào?”
“Không khả quan lắm.” Thai Vỹ bĩu môi. “Con đến phòng Giáo vụ, họ nói gần đây không ai chuyển trường. Toàn trường có 1214 học sinh cả cấp hai lẫn cấp ba, không thiếu em nào.”
Cố Hạo im lặng một hồi rồi tặc lưỡi, “Thế là...”
“Họ Tô bác nhi? Họ này không phổ biến ở trường, cả thảy chỉ có bốn em, một cấp ba và ba cấp hai.” Thai Vỹ lắc đầu. “Con đã xem từng học bạ một. Người học cấp ba là con trai.”
Cố Hạo ậm ừ, không nói nữa, lấy một điếu thuốc im lặng hút.
“Hay là bác nhớ nhầm? Phải chăng em ấy học trường khác?” Thai Vỹ quan sát ông. “Thông tin không khớp với trường này mà.”
“Không. Đứa trẻ đó mặc đồng phục học sinh ở đây.” Cố Hạo cau mày. “Ngoài ra, tao từng nhìn thấy huy hiệu trường của nó, trường Số 4.”
“Huy hiệu huy hiếc...” Thai Vỹ thở dài. “Cứ tưởng sẽ có phát hiện đáng kể, ai ngờ trường chẳng thiếu học sinh nào hết.”
“Mày mới là quá nhạy cảm đấy.” Cố Hạo khịt mũi. “Mấy thằng choai choai đánh rơi, rồi trôi xuống cống thôi. Quá là bình thường.”
“Vâng.” Thai Vỹ tiu nghỉu. “Thấy con cũng nói thế.”
“Mày bận gì thì đi đi.” Cố Hạo khoát tay. “Tao về nhà.”
Thấy sắc mặt ông xám xịt, Thai Vỹ khuyên nhủ, “Bác đừng cả nghĩ nữa. Lo cho cuộc sống của mình thôi, chẳng dây mơ rễ má, tự chuốc việc vào thân làm gì.”
Cố Hạo như không nghe vào tai, “Chuyện dị thường ắt có uẩn khúc. Mọi người đều nói dối. Vụ này nhất định có điều kì quái.”
“Hay là, để con tranh thủ thời gian lên Phòng Giáo dục hỏi?” Thai Vỹ suy nghĩ một lúc. “Ít nhất cũng xác định được cô bé họ Tô học trường nào.”
“Không cần.” Cố Hạo quay đầu nhìn vào khuôn viên trường. “Dứt khoát là nó học ở đây.”
Từ chỗ ngồi bên cửa sổ tầng hai khu phòng học, Khương Đình ngơ ngác nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện ở cổng trường. Cô nhận ra người lớn tuổi hơn, cũng biết họ đang trao đổi điều gì. Thầy dạy Hình học trên bục giảng đột ngột nâng tông giọng, đồng thời cầm mút lau gõ đánh cắp lên bảng.
“Tập trung nào!”
Khương Đình quay ngay vào và bắt gặp ánh nhìn bực bội của thầy. Em hốt hoảng cúi mặt xuống, mắt bất thần dừng ở chiếc compa trên bàn.
Mặt trời rạng rỡ, nhiệt độ tăng dần, không khí trở nên khô ráo. Con đường bụi mù bụi mịt, không còn dấu vết gì là vừa được mưa to gột rửa. Chiếc Jeep Bắc Kinh lái lên phố Phong Thu, sang đường Tiểu Nam Nhất thì rẽ trái, chạy vài chục mét thì giảm tốc, cuối cùng từ từ tấp vào lề đường. Thai Vỹ nhảy ra khỏi xe, nhìn quanh rồi đi bộ đến hết đường Tiểu Nam Nhất.
Bây giờ là khoảng 10 giờ sáng, khách bộ hành thưa thớt. Hàng dương bên đường xõa tán xum xuê, cành lá xào xạc trong gió nhẹ. Thai Vỹ chậm rãi thả bước, mắt chăm chú nhìn xuống đất như muốn lùng tìm dấu vết khả nghi, dù anh biết khả năng này là không thể.
Đến ngã tư giữa phố Phong Thu và đường Tiểu Nam Nhất, Thai Vỹ dừng chân, vơ vẩn nhìn quanh. Ở đây người xe nhộn nhịp hơn bên Tiểu Nam Nhất, ai nấy thong dong bước đi, trông thật thanh bình yên ả. Không ai để tâm đến người thanh niên đang đứng ở ngã tư, càng không ai biết đoạn đường này từng xảy ra chuyện gì.
Thai Vỹ ngước nhìn các tòa nhà xung quanh, ánh mắt bâng khuâng. Thầy nói đúng, giá có đôi mắt luôn mở to quan sát trên cao kia, thì mọi hành vi tội lỗi sẽ không giấu vào đâu được. Thai Vỹ lại nhìn xuống đất. Có một cái nắp cống bên đường, bụi bặm và tầm thường. Anh bước tới, ngồi xổm xuống, móc ngón tay vào lỗ thoát nước rồi nhấc mạnh lên. Tuy nhiên, cái nắp nặng trĩu không buồn nhúc nhích. Thai Vỹ đứng dậy ngó nghiêng rồi đi đến cạnh tường. Một kẻ vô gia cư ăn bận rách rưới đang ngồi dựa tường phơi nắng, vừa uể oải gãi người vừa ngắm con rận bắt được trên tay. Thấy Thai Vỹ đến gần, gã căng thẳng ngồi thẳng lưng lên, đôi mắt khuất dưới mái tóc bù xù cảnh giác nhìn người thanh niên cao lớn, tay vươn sang cái móc bên cạnh.
Thai Vỹ nhìn cái móc gỉ lốm đốm, do dự một thoáng rồi xua tay với gã, nhặt một cành cây cạnh tường, quay trở lại nắp cống. Anh cắm cành cây vào lỗ thoát nước, gồng nghiêng sang để bẩy nắp lên. Cùng tiếng kêu ken két, nắp cống bị kéo ra khỏi vị trí ban đầu, để lộ một miệng cống có đường kính khoảng nửa mét. Thai Vỹ bịt mũi và miệng, cúi sát xuống nhìn. Chất thải lâu năm trên thành cống đã vón cục và bốc mùi hôi thối. Dù đang ban ngày ban mặt, ánh sáng vẫn không rọi được đến đáy cống. Nước thải lổn nhổn rác rưởi chảy ùng ục, đổ dồn về chỗ nào không rõ rồi thoát ra các kênh mương quanh thành phố.
Thai Vỹ nghiến răng, thả nắp cống lại như cũ rồi ném cành cây sang một bên. Ở dưới cống vài giờ là không chịu nổi rồi.
Mười mấy ngày trước, Tôn Huệ đã biến mất ở đây.
Hắn dựa vào cửa sắt, lặng lẽ nhìn cô gái đang nằm trên nệm. Cô cuộn mình, bất động. Nếu không để ý đến bờ vai nhấp nhô và tiếng rên rỉ đứt quãng, hắn gần như cho rằng cô đã chết. Hắn giơ nến nhìn quanh. Trừ việc xuất hiện thêm một người, “căn phòng” không có gì thay đổi. Chỉ là, ngọn nến cắm ở chai bia dùng làm “giá nến” đã cháy tàn, hai bánh bao và một bánh mì biến mất, chai nước máy lưng lửng cũng cạn sạch. Hắn cầm “giá nến” lên nhìn kĩ, đoạn cắm ngọn nến trên tay vào miệng chai rồi đặt cạnh cô gái.
Dưới lòng đất tối tăm, ánh nến nho nhỏ cũng là luồng sáng mạnh. Vì ánh sáng quá đột ngột, cô gái bỗng thở gấp, hé mắt, uể oải nhìn quanh. Dường như cô muốn cất tiếng hoặc nhỏm dậy, nhưng rốt cuộc cô chỉ nhúc nhích ngón tay và nhắm mắt. Trông cô chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc bộ quần áo thể thao bẩn đến mức không còn nhìn ra màu sắc. Tóc nửa ướt nửa khô dính bết vào khuôn mặt nhem nhuốc.
Hắn ngồi xuống bên cô gái, ngắm nghía cô một lúc thì nhận ra gần đây có chiếc cặp sách. Hắn nhặt cặp lên dốc ngược... Đồ đạc bên trong a lô xô rơi xuống nệm. Sách giáo khoa. Vở bài tập. Một đôi giày thể thao màu trắng lốm đốm xanh. Một cuốn sổ bìa cứng.
Hắn cầm sổ lên, lật bừa vài trang, mép giấy còn loang nước chưa khô, chữ viết chi chít. Chẳng mấy chốc hắn mất hứng, quẳng nó xuống và lại chuyển sự chú ý về cô gái đang ngủ. Tóc cô xõa gần hết mặt, và dù mặt mũi nhem nhuốc, vẫn lờ mờ thấy được đường nét thanh tú xinh xinh.
Ngần ngừ một thoáng, hắn duỗi tay ra, chạm vào mặt cô gái. Cô hơi co mình, né tránh theo bản năng, nhưng ngón tay hắn vẫn kịp bắt được hơi nóng.
Cô đang sốt.
Hắn đứng dậy, từ trên cao chằm chằm nhìn xuống cô. Hắn có thể làm gì đó cho cô gái yếu ớt và chỉ biết mụ mẫm lẩm bẩm này, nhưng hắn không muốn.
Đứng một lúc, hắn rút nến khỏi “giá nến” và bước ra cửa sắt. Van kêu ken két.
“Căn phòng” nhỏ lại chìm vào bóng tối. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!