← Quay lại trang sách

Chương 9 con gái nhà người ta

Chuông hết tiết vang lên.

Gần như cùng lúc, hành lang tĩnh mịch trở nên hối hả. Học sinh rời lớp, đi vệ sinh, lấy nước nóng, hoặc tận dụng mười phút ngắn ngủi để ra sân đi vài đường bóng. Khương Đình chậm chạp thu dọn bàn và lấy sách cho tiết học tiếp theo. Cô bạn hay chơi cùng từ phía sau đi tới, khoác tay em, “Đi vệ sinh với tớ đi.”

Khương Đình nở nụ cười, “Được.”

Hai nữ sinh khoác tay súng bước trên hành lang. Cô bạn nhìn vào mặt Khương Đình, “Gần đây cậu làm sao vậy? Lúc nào cũng có vẻ u ám.”

Khương Đình lắc đầu, “Đâu có.”

Cô bạn ghé sát lại, đổi giọng bí hiểm, “Bập vào yêu đương hả?”

Khương Đình vừa bực vừa buồn cười, vỗ vỗ vai bạn, “Đừng nói nhảm.”

Ngang qua lớp 11D, Khương Đình chậm bước, nhìn vào qua kính cửa sổ. Hầu hết các bàn đang bỏ trống, nhưng chiếc bàn trống trơn đó vẫn rất nổi bật đối với em. Khương Đình dừng chân, nhìn nó chằm chằm. Cô bạn thắc mắc thúc giục, “Đi thôi, cậu nhìn gì đấy?”

Khương Đình không biết trả lời thế nào, nhẹ nhàng đẩy bạn ra, “Cậu đi trước đi. Lát nữa tớ chạy theo.”

Cô bạn lẩm bẩm, “Kì cục!” Và xụ mặt bỏ đi.

Đúng lúc này, một nam sinh cầm cốc nước đi tới, tò mò nhìn Khương Đình, “Bạn tìm ai à?”

Khương Đình giật mình, “Ồ, tôi... Tôi không tìm ai cả.”

Nam sinh lộ vẻ khó hiểu, quay người bước vào lớp, tự dưng nghe tiếng thở dài sau lưng, cậu bất giác ngoái lại nhìn. Khương Đình cắn môi, ngập ngừng chi vào chiếc bàn trống, “Đó là... chỗ của ai?”

“Một bạn nữ...” Nam sinh hơi ngạc nhiên. “Lớp tôi.”

“Bạn ấy đâu rồi?”

“Chuyển trường, hoặc bỏ học... Tôi không biết. Đã nhiều ngày rồi không thấy đến.” Cậu nhìn từ đầu xuống chân Khương Đình. “Bạn biết bạn ấy à?”

Mặt Khương Đình tái đi, “Bạn ấy tên gì?”

“Tô Lâm.” Nam sinh ngẫm nghĩ, rồi ngập ngừng hỏi. “Sao thế?”

Khương Đình lắc đầu.

Chẳng mấy chốc, cuộc nói chuyện của họ khiến học sinh trong lớp chú ý. Một vài ánh mắt đảo qua. Bản năng mách bảo Khương Đình rằng trong số đó có ánh mắt không hề thân thiện, ánh mắt của cô nàng xinh đẹp với mái tóc xoăn phơn phớt nâu cùng hai cô bạn bên cạnh. Cô nàng xinh đẹp săm soi hết Khương Đình đến nam sinh, thái độ trở nên cảnh giác, thù địch, và ít nhiều thấp thỏm.

Khương Đình đâm ra mất tự nhiên, bèn gật đầu cảm ơn nam sinh nọ, quay người trở về lớp mình. Đến cửa lớp, cô bạn đã đuổi kịp và vỗ vai em, cười toe toét.

“Ghê chưa ghê chưa! Dám chối không yêu đương.” Cô bạn bĩu môi. “Còn giấu cả tớ.”

Khương Đình ngơ ngác, “Gì cơ?”

Cô bạn dùng ngón tay cái chỉ ra sau, “Trông kìa, người ta vẫn nhìn theo cậu đấy.”

Khương Đình vô thức ngoái lại, bắt gặp nam sinh nọ đang vịn tay vào khung cửa, đăm chiêu dõi nhìn mình.

Khương Đình bồn chồn suốt buổi chiều. Lúc tan học, ba cô nàng lớp D tập trung ở cửa lớp A, chỉ trỏ em qua cửa kính. Cô nàng xinh đẹp tóc xoăn phớt nâu đanh mặt, ánh mắt bắn thẳng vào Khương Đình như mũi tên sắc bén. Dù không cùng lớp, Khương Đình vẫn biết tiếng cô ta, có bố giàu sụ, bản thân thì ngang ngược, thuộc loại không nên trêu vào ở trường. Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh họ hành hung cô bạn tên Tô Lâm kia, Khương Đình càng thêm sợ hãi. Vì vậy vừa hết giờ, em đã thay đổi thói quen rề rà thường ngày, cầm cặp sách lao ngay ra khỏi lớp.

Tuy nhiên mới đến đầu cầu thang, Khương Đình đã bị hai cô nàng chặn lại. Một trong hai thô bạo nắm lấy cánh tay em, “Đi theo tôi, có người muốn nói chuyện với cậu.”

“Tôi không quen các cậu.” Khương Đình cuống cuồng giằng ra. “Tôi không đi...”

“Câm!” Cô còn lại cũng nắm lấy Khương Đình. “Đừng buộc chúng tôi đánh cậu ngay tại hành lang!”

“Các cậu muốn gì?” Khương Đình đã bắt đầu nghẹn ngào. “Tôi sẽ báo với thầy cô...”

Phản kháng và cảnh cáo vô hiệu, Khương Đình bị họ kéo đẩy đi dọc hành lang, từ khu phòng học sang hội trường.

Hội trường vắng tanh. Khương Đình lặng lẽ khóc trong lúc bị họ điệu đi qua các hàng ghế, lên sân khấu, rồi ra phòng tập phía sau. Phòng tập chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng ảm đạm, đồ đạc nằm khuất trong chỗ tối, đường nét lờ mờ. Cô nàng tóc xoăn phớt nâu đang ngồi trên một cái hòm gỗ, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh.

Khương Đình bị đẩy tới trước mặt cô ta. Em không dám ngẩng đầu lên, chỉ xoa xoa cánh tay tê đau, khẽ hỏi, “Các cậu muốn gì? Tôi không quen các cậu.”

Cô nàng tóc nâu chằm chằm nhìn em, “Tôi tên là Mã Na, cậu học lớp A phải không?”

Khương Đình gật đầu.

“Hôm nay cậu nói gì với Dương Lạc?”

“Dương Lạc?” Khương Đình ngơ ngác. “Dương Lạc là ai?”

Câu hỏi chưa dứt, cô gái đứng sau đã đạp vào khuỷu chân em, kèm theo giọng the thé, “Còn giả ngu!”

Mã Na lừ lừ nhìn Khương Đình, “Cậu hỏi dò cậu ấy về ai?”

Khương Đình cúi đầu không đáp.

“Thứ Tư tuần trước, ở khu chung cư đó...” Mã Na đứng dậy, bước lại gần Khương Đình. “Là cậu phải không?”

Mùi nước hoa ngào ngạt ập đến, thái độ thù địch cũng rõ rệt hơn, Khương Đình lùi lại một bước, quay mặt đi.

“Tại sao cậu lại dò hỏi về Tô Lâm?” Mã Na gườm gườm nhìn Khương Đình. “Nó là bạn cậu sao?”

Một chữ “Không” buột ra khỏi kẽ răng Khương Đình.

“Đã bảo mà.” Mã Na cười khúc khích. “Cái con khố rách áo ôm đó, ai chơi?”

“Hết chuyện chưa?” Khương Đình nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra. “Tôi phải về.”

“Tao bảo là cho mày về hả?”

Khương Đình chưa kịp lên tiếng đã bị Mã Na túm tóc, da đầu đau tê đi, rồi một cái tát đanh giòn vào má.

“Vụ này không dính dáng đến mày.” Mã Na kéo lắc đầu em, gần từng tiếng. “Đừng có tọc mạch, mày hiểu chứ?”

Khương Đình bấu lấy tay Mã Na, thân trên rung giật theo cử động của cô ta.

“Hiểu chưa? Nói!”

Mã Na vung tay định tát tiếp, thình lình một giọng nam vang lên cửa phòng tập.

“Bạn làm gì đấy?”

Mã Na nhìn ra thì thấy Dương Lạc mặt đầy kinh ngạc rảo bước đi vào, bèn buông tóc Khương Đình, chỉnh lại quần áo, “Sao cậu lại đây?”

Khương Đình ôm đầu rên rỉ. Dương Lạc nhìn em, nhíu mày hỏi, “Các bạn đang làm gì vậy?”

“Không làm gì.” Mã Na chống nạnh nghiêng đầu. “Ân oán cá nhân thôi.”

“Điên à? Lậm Người trong giang hồ [*] hả?” Dương Lạc quay sang Khương Đình. “Bạn không sao chứ?”

Khương Đình im lìm trở người đi ra.

“Tao chưa xong chuyện với mày!” Mã Na gào lên. “Mày dám bước qua cánh cửa đó xem?”

Khương Đình rùng mình, bước chân chậm lại. Dương Lạc trừng mắt nhìn Mã Na rồi nắm tay Khương Đình, xăm xăm đi về phía cửa.

Mã Na chạm nọc, liền hét lên điên dại, “Dương Lạc!”

Nam sinh mở cửa, dừng chân ngoái nhìn, “Sao hả? Bạn gọi quân đến đánh tôi đi.” Dứt lời, cậu dắt Khương Đình ra khỏi phòng tập.

Tới cửa hội trường, Khương Đình hất tay Dương Lạc, mải miết đi dọc hành lang.

Dương Lạc vội đuổi theo, “Bạn gì ơi, khoan đã!” Khương Đình bèn co giò chạy. Rời khu phòng học ra tới sân, Dương Lạc mới bắt kịp em. Khương Đình cắm cúi rảo bước, Dương Lạc gọi mấy lần đầu không thấy hồi đáp, bất đắc dĩ phải chặn đường. “Bạn ơi, chờ một lát!” Hơi thở gấp gáp vì chạy. “Tôi có chuyện muốn hỏi.”

Khương Đình không nói một lời, đi vòng qua cậu tiến thẳng ra cổng trường.

Dương Lạc dứt khoát túm lấy em, “Cho tôi vài phút thôi.”

Khương Đình vùng mạnh ra, bươn bả bỏ đi.

“Sao bạn lại hỏi về Tô Lâm?” Dương Lạc hét vọng theo. “Bạn biết được gì à?”

Khương Đình khựng lại, rồi rảo chân chạy. Lúc này có ồn ào ở cổng trường, em ngước nhìn thì thấy mẹ đang xô bác Lý thường trực ra, chạy bổ về phía mình.

Chỉ vài bước, Ngọc Thục đã đến bên con gái, kéo em ra sau lưng, “Có chuyện gì vậy?” Không đợi Khương Đình trả lời, chị lại nhìn Dương Lạc, “Cậu là ai, định làm gì?”

Dương Lạc lúng túng dừng chân, “Cháu...”

“Lôi lôi kéo kéo gì thế?” Ngọc Thục bực tức hỏi. “Cậu học lớp nào?”

“Mẹ, không sao đâu.” Khương Đình giật tay áo mẹ. “Về thôi.”

“Cậu ta là bạn cùng lớp con à?” Ngọc Thục nhìn từ đầu xuống chân con gái. “Cậu ta đã làm gì con?”

“Không làm gì ạ.” Khương Đình quay mặt đi. “Về nhà thôi.” Nói xong em buông tay, tự đi về phía cổng trường.

Suốt tối, Khương Đình nhốt mình trong phòng, bỏ cả ăn. Cho dù Ngọc Thục gõ cửa, ra lệnh hay nài nỉ thế nào, em cũng không mở cửa. Ngọc Thục bất lực, đành ngồi canh ở sofa phòng khách. Đến nửa đêm, Khương Đình khẽ khàng mở cửa, rón rén đi thẳng vào phòng tắm.

Đang gà gật, Ngọc Thục choàng tinh, gọi giật con lại. Khương Đình cúi đầu thông tay lí nhí nói, “Con đi vệ sinh.” Ngọc Thục đành xua tay.

Giải quyết nỗi buồn xong, Khương Đình ra khỏi phòng tắm, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Em xoa cái bụng lép kẹp rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn. Cơm nước đơn giản nhưng Khương Đình ăn lấy ăn để. Ngọc Thục ngồi xuống đối diện, kiên nhẫn chờ con gái xong bữa. Và nốt miếng cuối cùng, Khương Đình đẩy bát đũa ra, đứng dậy định đi.

Ngọc Thục gắt, “Ngồi xuống!”

Khương Đình giật mình, miễn cưỡng ngồi lại.

Ngọc Thục mau chóng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng hỏi bằng giọng ôn tồn, “Hôm nay làm sao vậy?”

Khương Đình cúi đầu vặn vẹo ngón tay, “Không sao ạ.”

“Cậu ta là ai?”

“Học lớp khác, con không quen.”

“Thế tại sao cậu ta quấy rầy con?”

“Con không biết.”

“Con yêu sớm à?”

“Không ạ.” Khương Đình ngẩng đầu lên, dở khóc dở cười.

“Làm sao thế được?”

“Đang yên đang lành sao người ta lại đi quấy rầy con?”

“Làm sao con biết được?”

Ngọc Thục ngập ngừng, “Đừng nói dối mẹ.”

“Không hề ạ.” Khương Đình đứng dậy đi thẳng về phòng. “Con ngủ đây, mai còn phải đi học.”

“Con mà không nói thật, mẹ chỉ còn cách đi hỏi chủ nhiệm lớp.”

Khương Đình dừng chân, quay người lại, cau mày, “Tại sao?”

“Tại vì mẹ muốn biết có chuyện gì xảy ra với con!” Ngọc Thục nhìn con gái chằm chằm. “Con không thấy gần đây con không bình thường ư?”

“Con không bình thường chỗ nào chứ?”

“Cả ngày rầu rĩ. Nửa đêm thì lẻn ra ngoài.” Ngọc Thục gập ngón tay đếm. “Rồi một cậu trai đột nhiên xuất hiện...”

Thình lình chị há hốc miệng, bàng hoàng nhìn con gái. Đèn trần phòng khách soi xuống mấy vệt hồng đậm trên khuôn mặt trắng trẻo của Khương Đình.

“Mặt con sao vậy?” Ngọc Thục vùng ra khỏi chỗ ngồi, lao tới chỗ con gái. “Con đánh nhau với ai à?”

Chị xoay mặt Khương Đình lại, định xem cho kĩ, nhưng con gái đã giơ tay ngăn, “Không sao đâu. Con vô tình va chạm trong giờ thể dục thôi.”

“Ai tát con?” Ngọc Thục lo lắng. “Cậu ta hả?”

“Không ạ, con nói rồi mà!” Khương Đình nắm lấy tay mẹ. “Mẹ, con cam đoan, thực sự không có việc gì.”

Ngọc Thục cắn môi, vài giây sau, giọng chị dịu đi. “Mẹ chi lo lắng cho con thôi.” Chị dang tay ôm Khương Đình. “Con là châu báu của mẹ, mẹ không thể để con gặp phải bất trắc nào cả.”

Khương Đình nép vào lòng mẹ, khép mắt lại, tâm trí vẫn quẩn quanh ở con gái nhà người ta.

Hắn xoay van, mở cửa sắt, và ngẩn người.

Nệm trống không.

Nhưng cặp sách vẫn còn đó, sổ bìa cứng và sách giáo khoa cũng vậy. Hắn bước vào, giơ nến soi và nhanh chóng nhìn thấy đôi chân bắt vào nhau xuất hiện ở rìa vùng sáng. Cô gái nằm yên trong tư thế bò sấp, trên nền bê tông cách đó vài mét. Hắn bước tới, ngồi xổm xuống, nhìn tay phải cô, lòng bàn tay nắm chiếc compa đang mở. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn quay lại cắm nến vào “giá nến” cạnh nệm rồi lại đến chỗ cô gái, ẵm lên đặt trở về nệm. Cô gái nhẹ bỗng, không như họ .

Chuyển động của hắn khiến cô gái mơ hồ hồi tỉnh, âm thanh như nói mớ rời rạc phát ra, nhưng chẳng mấy chốc lại tắt lịm.

Hắn hạ chiếc túi vải bạt xanh lục đang đeo xuống, lục lấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng, dốc ra vài viên, lại rút cái chai nhựa kẹp dưới nách. Nước nóng trong chai vốn làm hắn bỏng lợi tê răng, đến giờ đã nguội bớt. Hắn nâng đầu cô gái, bóp má cho miệng mở ra, nhét thuốc vào, rồi kê miệng chai vào miệng cô, từ từ dốc lên.

Nước nóng tràn vào họng, cô gái nuốt theo bản năng, chẳng mấy chốc hé mắt, từ bản năng chuyển sang có ý thức, cô ngậm lấy miệng chai mà tu cho thỏa cơn khát. Chai nước nóng mau chóng cạn sạch.

Hắn ngả cô gái ra nệm, cảm thấy hơi thở cô đã nhẹ nhàng hơn. Trân trối nhìn một lúc, hắn nhổm dậy ghé sát lại, kéo khóa áo thể thao. Lần vải ẩm ướt, loay hoay một lúc lâu mới lột ra được, tiếp đến là chiếc áo thu mỏng dài tay bên trong. Khi hai cánh tay tuột khỏi chiếc áo thu, cô rên rỉ rõ to, compa yếu ớt khua khoắng, cuối cùng cũng chọc được vào tay hắn. Hắn giật lấy compa, để sang một bên. Tiếp theo là quần. Cuộc vật lộn vừa rồi đã làm tiêu hao gần hết sức lực của cô gái, cởi quần dễ dàng hơn rất nhiều.

Bây giờ, thân hình chỉ còn đồ lót nằm sõng soài trên nệm, trông càng thêm gầy gò.

Hắn cầm giá nến lên, quan sát cô gái. Thân mình cô không lấm lem như bàn tay, bàn chân và khuôn mặt, thành ra những vết thương cùi chỏ, sườn, hông và bắp chân nổi lên rất rõ. Đặc biệt là bắp chân phải, da thịt đã sưng tấy, bóng lưỡng.

Hắn đứng dậy đi đến góc tường, chọn một chai từ dãy chai rượu, lắc lắc, ném đi, nhặt một chai khác, lắc lắc rồi quay lại bên cô gái. Hắn dốc chất lỏng trong chai ra lòng bàn tay và xoa lên các vết bầm tím trên người cô. Mùi rượu hăng hắc tràn ngập khắp “căn phòng”. Cơn đau nhói ở các vết thương khiến cô gái tỉnh lại, ú ớ rồi họ sặc sua.

Hắn thoăn thoắt lau bắp chân phải của cô. Lau sạch mới thấy rõ một cục sưng đỏ nóng bừng. Hắn đặt chai rượu xuống và bóp mạnh cục sưng. Từ vết thủng chỉ nhỏ bằng trốn kim, máu chảy ra đỏ thẫm. Cô gái đau đớn giãy chân, rên rỉ liên hồi. Hắn giữ bắp chân cô và tiếp tục bóp cho đến khi máu chảy chuyển màu đỏ tươi thì lấy rượu trắng chà đi chà lại vết thương. Cô gái run bần bật, nhưng không còn sức vùng vẫy nữa.

Sát trùng xong xuôi, hắn cởi chiếc áo khoác quân đội đang mặc, đắp cho cô gái. Đoạn tợp nốt chút rượu trắng còn sót trong chai, thổi tắt nến, duỗi dài mình cạnh cô, lặng lẽ lắng nghe. Lâu lắm rồi hắn mới được nghe tiếng thở của một người khác. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!