← Quay lại trang sách

Chương 11 khách không mời

Lần nào nến cháy tàn, hắn cũng tiếp tục nhìn chằm chằm vào nó một lúc nữa. Nhìn ngọn lửa mảnh mai lay lắt lụi dần, yếu ớt, như người đàn bà mặn mà đằm thắm một thời giờ quằn quại, chùng chình và teo tóp vì sự tàn phá của năm tháng. Tuy nhiên, trước khi tắt lịm, dường như nến luôn dồn toàn bộ sinh lực để rực cháy một lần nữa. Sau khi ngời lên lần cuối, nó sẽ có nhỏ bằng hạt đậu, hạt gạo, rồi mũi kim cho đến khi từ từ biến mất.

Tách! Tiếng nổ nhỏ trước khi bóng tối bao trùm nghe như tiếng rít.

Mỗi lần đến khoảnh khắc đó, hắn lại thở ra một hơi dài. Hắn cho rằng hiện tượng này chứa đựng ý nghĩa nhất định. Trên mặt đất, ánh sáng lụi tàn báo hiệu thời điểm luân phiên của ngày và đêm. Dưới lòng đất, ánh sáng lụi tàn có nghĩa là hắn đã hòa làm một với nơi đây. Hắn không thích cống rãnh. Chọn ở cống chẳng qua vì không có lựa chọn nào khác. Khi vẫn còn ánh sáng, hắn có thể làm chúa tể lòng đất. Khi nến tắt lịm, hắn chỉ còn là một viên gạch, một đoạn thành cống, một vũng nước thải... thậm chí còn không bằng chuột và các loại bò sát.

Vì vậy, hắn không thể trách cô gái nhỏ đã lãng phí nhiều nến như vậy. Mấy ngày nay, trừ những lúc đi lấy thuốc và thức ăn, hắn đều ngồi trong “căn phòng”, lặng lẽ nhìn cô. Lắm lúc hắn cảm thấy cô sẽ giống ngọn nến, tiêu hao đi chút sinh mệnh cuối cùng. Khi cô vật mình vật mẩy, rên rỉ, khóc lóc, hắn tưởng sắp phải thấy ánh sáng rực lên lần cuối. Tuy nhiên, ngọn lửa chập chờn vẫn cứ còn đó, yếu đuối nhưng kiên cường, giống như mũi kim, hạt gạo, hạt đậu. Hắn nghĩ, sợi bấc trong tấm thân nhỏ bé kia hẳn là rất dài.

Dù sao thì, cô đang hồi phục từng ngày. Mặc dù phần lớn thời gian vẫn ngủ li bì, nhưng không sốt cao nữa, nhiều lúc tỉnh táo hơn. Đặc biệt khi được bón ăn, cổ tích cực nhai và nuốt, xem chừng đã lấy lại cảm giác thèm ăn, cô thường mút hộp sữa đến lúc nó kêu rít rột vẫn không chịu nhả ra. Thỉnh thoảng, cô mở mắt nhìn hắn, tuy cảnh giác ra mặt nhưng không phản kháng. Kể cả khi cồn xức vào vết thương, cô vẫn cố gắng không cựa quậy. Điều này khiến hắn nhớ đến một con mèo từng nuôi. Con mèo ba màu vàng-trắng-đen, bộ dạng đúng như thế này khi hắn băng bó chân sau bị gãy cho nó.

Con mèo đó, là một kí ức ít ỏi còn sót lại trong cái đầu thường xuyên hỗn loạn của hắn. Bấy giờ, nó từ lòng đường lết vào lề đường, xòe vuốt nhe nanh khè bất cứ ai lại gần. Hắn không sợ, chẳng hiểu những người khác sợ cái gì. Vì vậy, hắn nhẹ nhàng túm gáy mèo, nhấc nó vào chân tường.

Hai nhánh cây và một sợi dây giày đã giải quyết được vấn đề. Con mèo liên tục liếm cái chân gãy, cuối cùng bình tĩnh lại, nằm phơi nắng cạnh hắn. Khi hắn đứng dậy rời đi, nó cũng đứng dậy, tập tễnh đi theo. Vì vậy, không cần suy nghĩ, hắn nhặt con mèo lên, cho vào túi vải bạt của mình.

Con mèo ở với hắn chừng hai tháng. Hắn vẫn nhớ hơi ấm khi nó cuộn tròn như quả bóng ngủ sát bên chân mình. Một đêm mùa đông, nó ra đi và không bao giờ trở lại. Hắn không hẫng hụt, càng không xót xa, như thể nó chưa xuất hiện bao giờ. Khi mang thức ăn về và thấy nệm trống không, hắn cũng chỉ ngồi im một lúc, rồi từ tốn ăn cái bánh bao nhân thịt lợn rau cần đã nguội tanh.

Cố Hạo gác ống nghe. Cả sáng gọi điện cho Thai Vỹ mà không thấy tăm hơi. Liên lạc mấy lần đều không được. Đi đi lại lại vài vòng trong nhà, Cố Hạo quyết định đến công an thành phố.

Tô giải thích nghe cũng hợp lý. Nhưng xét chỗ đứng trong xã hội của hắn thì khó mà kiếm đâu ra “người bạn” đủ quyền lực lo được hộ khẩu. Lại thêm kiểu nói năng lấp liếm úp mở, Cố Hạo nghi rằng có điều dối trá ở đây. Chưa kể, Tô Lâm mà xuống miền Nam ở nhà họ hàng để thi đại học cho tiện thật thì phải làm thủ tục chuyển trường chứ, sao lại thôi học.

Để làm rõ những điều này, cần có sự hỗ trợ của Thai Vỹ. Cố Hạo xỏ giày, với áo khoác trên giá, vừa mặc vừa đến đầu giường lấy gói thuốc lá và bật lửa. Đúng lúc này có tiếng gõ cốc cốc. Cố Hạo đáp “Ra ngay đây!” và bước tới mở cửa, bỗng chốc ngẩn người.

Đỗ Thiến nở một nụ cười gượng gạo, gật đầu với ông, “Ở nhà hả!”

Còn một ống tay áo đang mặc dở, Cố Hạo đứng sững ở tư thế ấy mất vài giây rồi mới giật mình, “Ừ.”

“Anh định đi đâu à?” Đỗ Thiến quay đi. “Hôm khác em đến vậy.”

“Không... chưa...” Cố Hạo vội tránh ra nhường đường. “Vào đi.”

Đỗ Thiến nhẹ nhàng bước vào, đứng giữa phòng nhìn quanh, “Thì ra nhà giai già độc thân là thế này đây.”

“Cô ngồi đi.”

Đỗ Thiến ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nhìn Cố Hạo rồi trở quần áo của ông. Lúc này Cố Hạo mới nhận ra mình vẫn đang mặc dở áo khoác. Ông cởi áo và treo lại lên giá. Treo xong không biết phải làm gì, hai tay hết đút túi quần lại rút ra, mắt nhìn mũi giày.

Đỗ Thiên cười, “Anh cũng ngồi đi.”

“Ừ.” Cố Hạo bước đến bên giường, nhưng vừa ngồi mớm đã đứng bật dậy. “Cô khát không? Tôi đi đun nước.”

“Đừng bận tâm.” Đỗ Thiến cầm tờ báo trên đầu giường, lật lật rồi đặt xuống. “Em chỉ tiện đường ghé qua thôi, ngồi một lát sẽ đi.”

Cố Hạo lại ngồi xuống mép giường, dấm dúi nhét một chiếc tất vào dưới ga trải giường.

“Nghỉ hưu thế nào?” Đỗ Thiến mim cười nhìn ông. “Thoải mái hơn không?”

Cố Hạo gãi đầu, “Rảnh đến ngứa ngáy.”

“Ban đầu thì đúng như thế. Hồi mới nghỉ hưu em định ngày nào cũng ngủ nướng, nhưng không hiểu sao cứ đúng giờ là thức. Nấu ăn và tiễn thắng Vỹ đi làm xong là không biết phải làm gì nữa.”

“Ít nhiều cô vẫn còn việc để bận rộn.” Cố Hạo cười. “Tôi một thân một mình, ăn no rồi là cả nhà đều nọ, chẳng ai cần tôi chăm sóc cả.”

“Anh tìm cái gì để làm đi vậy.”

“Tôi thì làm gì được nữa.” Cố Hạo trỏ ra cửa. “Tổ chức một đội bảo vệ già?”

“Ha ha.” Đỗ Thiến cười ngặt nghẽo. “Đúng là bộ óc lão hóa! Anh không nghĩ được chuyện gì khác à?”

Cố Hạo chớp mắt, “Ví dụ?”

“Có sở thích hay lĩnh vực nào mà anh luôn muốn học hỏi không?”

Cố Hạo cân nhắc một lúc rồi thành thật thú nhận, “Không.”

“Anh đúng là một ông già nhàm chán!” Đỗ Thiến vung tay như muốn đánh. “Vậy thì phát triển sở thích đi.”

Cố Hạo cười cười né tránh. Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên khó tả.

“Nói chuyện nghiêm túc đi.” Đỗ Thiến dường như nhận ra cử chỉ vừa rồi không ổn, hai má đỏ bừng. “Em đang học khiêu vũ và organ ở trường đại học cho người cao tuổi, anh muốn học gì không? Coi như giết thời gian.”

“Có cái gì hợp với tôi?”

“Thanh nhạc, cờ vây, tranh thủy mặc... Đều được mà.”

“Tôi mù tịt cả.”

“Mù tịt mới phải học.” Đỗ Thiến lườm ông, lấy trong túi xách ra một tập tờ rơi. “Anh nghiên cứu xem.”

Cố Hạo cầm lấy thì thấy trên tờ rơi in hình hai người lớn tuổi, một nam một nữ, đều hồng hào tươi tinh. Nữ mặc váy rực rỡ và cầm micro. Nam đội mũ xô, tay cầm cọ vẽ và bảng màu.

“Tuần nào cũng có lớp mới. Chỉ cần đăng kí trước một tuần.” Đỗ Thiến ghé sát lại, chỉ vào tờ rơi. “À quên, còn có thư pháp, giúp tu tâm dưỡng tính.”

Mùi thơm thanh mát trên người Đỗ Thiến ùa sang, làm tim Cố Hạo đập nhanh, hơi thở gấp gáp.

“Đá cầu, bóng bàn... đều được.” Đỗ Thiến lẩm bẩm. “Nhưng em cảm thấy anh giống Chí Lượng, sóng gió cả đời rồi, có tuổi nên chọn hoạt động nhẹ nhàng có lợi cho sức khỏe thôi.”

“Ừ.” Cái tên vang lên như nhắc nhở, Cố Hạo liền ngồi thẳng dậy, ném xấp tờ rơi xuống giường. “Tôi sẽ suy nghĩ.”

“Được.” Đỗ Thiến nhận ra thái độ ông thay đổi. “Chọn xong thì gọi theo số bên dưới, nói là Đỗ Thiến giới thiệu, có thể giảm học phí.”

“Ừ.”

“Thế em về đây.” Đỗ Thiên đứng dậy, cái túi xách, chinh lại quần áo. Cố Hạo cũng đứng dậy, không nói gì. Đỗ Thiến bước ra, mở cửa xong lại quay người trỏ bát đĩa chưa dọn trên bàn. “Anh thường ăn uống thế này à?”

Cố Hạo nhìn nửa cái bánh bao và miếng đậu phụ như còn lại trên đĩa, “Ừ. Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, qua quýt vài miếng là được rồi.”

“Không có chất gì cả.” Đỗ Thiến nghiêm nghị nói. “Hôm nào sang nhà em đi, em làm cho ít thịt kho tàu.”

Cố Hạo gật đầu, “Được.”

“Nhất định anh phải sang đấy.”

“Nhất định.”

Đỗ Thiến lại nở nụ cười, “Không cần tiễn đâu. Toàn những người không thể yên tâm được.”

Cửa đóng lại rồi, Cố Hạo vẫn băn khoăn Đỗ Thiến ám chỉ ai không yên tâm ở đây, Chí Lượng, Thai Vỹ hay ông. Đột nhiên, ông không muốn động tay động chân gì nữa.

Nằm lại trên giường, Cố Hạo cầm một tờ rơi xem lướt qua, tâm trí chợt vấn vương một bát thịt kho tàu nóng hổi với thịt và trứng loang loáng mỡ.

Khương Đình cẩn thận vặn chặt nắp cốc, chậm rãi đi dọc hành lang về lớp A. Khi sắp băng qua lớp D, em do dự một lúc rồi tăng tốc. Bên trong ồn ào đúng như không khí thường thấy vào giờ nghỉ trưa. Khương Đình đều chân bước, mắt nhìn thẳng ra trước, song không thể không chú ý đến cô nàng đứng ở cửa lớp. Khương Đình liếc qua rồi mau chóng nhìn đi chỗ khác.

Mã Na khoanh tay tựa cửa, cười nhạt nhìn em. Khương Đình cụp mi xuống, đi thẳng qua. Mùi thơm nồng xộc vào mũi khiến em dựng tóc gáy. Đi thêm vài bước, Khương Đình mới thở bình thường lại được, đúng lúc Mã Na gọi với theo, “Đừng lo chuyện bao đồng. Chúng ta chưa xong việc với nhau đâu.”

Khương Đình siết chặt cốc, sải chân dài hơn, cố giữ thân trên không lảo đảo, tiến tới cửa lớp A, rẽ trái vào phòng học. Ngồi về chỗ rồi, em mới biết bắp thịt ở vai và cổ mình đã tê nhức, bàn tay cầm cốc cứng đờ, đầu ngón tay trắng bệch gần như co quắp. Em thở ra và vẩy vẩy tay, tâm trạng lại sa sút.

Cậu bạn trực nhật đẩy thùng cơm đã hấp nóng về lớp. Ai nấy ùa lên tìm hộp cơm của mình.

Khương Đình không muốn chen chúc, đợi các bạn tản ra hết, em mới bước về phía bục giảng lấy hộp cơm inox mẹ chuẩn bị cho. Vừa đứng thẳng dậy, mắt liền bắt gặp hai cẳng chân. Nhìn cao lên thì thấy bố đang đứng ở cửa lớp, tươi cười vẫy tay với mình.

“Sao bố lại đến đây?” Khương Đình cầm hộp cơm còn nóng, thất thần mất một lúc.

“Đến gặp con.” Tôn Vỹ Minh vuốt tóc em. “Đi, bố đưa con ra ngoài ăn.”

“Mẹ có làm cơm đây rồi.”

“Cơm này thì ngon lành gì.” Tôn Vỹ Minh trả hộp cơm vào thùng. “Bố dẫn đi ăn vịt quay.”

Không còn cách nào khác, Khương Đình theo bố ra khỏi khu phòng học. Xuống đến sân, Tôn Vỹ Minh láo liên nhìn quanh. Biết bố đang lo lắng điều gì, Khương Đình không khỏi cười thầm, “Buổi trưa mẹ không đến đâu.”

“Hả? Bố sợ mẹ con chắc?” Tôn Vỹ Minh cười khan. “Trường con trông khá đấy.”

Qua cổng trường, Tôn Vỹ Minh đưa Khương Đình đến bên chiếc Santana, mở cửa cho em, để em ngồi vững rồi mới chạy vòng qua đầu xe lên ghế lái. Sự ân cần đột ngột này khiến Khương Đình hơi kinh hãi, lòng càng thêm nghi ngờ. Đến khi vào quán, cầm trên tay nào vịt cuốn, xốt ngọt và bánh tráng dưa leo, em vẫn chưa hiểu được tình hình là thế nào.

“Ăn đi!” Tôn Vỹ Minh múc cho Khương Đình một bát súp vịt. “Buổi chiều mấy giờ vào học?”

“1 rưỡi ạ.”

“Thế thì tranh thủ ăn đi.” Tôn Vỹ Minh nhìn đồng hồ, thúc giục. “Đừng thần người ra nữa.”

Khương Đình cắn một miếng nhỏ, mắt vẫn xoáy vào bố.

“Ăn thêm đi.” Tôn Vỹ Minh cuốn hai miếng vịt nữa đưa sang. “Bố đã đến quán này vài lần rồi. Vịt rất ngon. Con muốn gọi tim vịt chiên cay nữa không?”

“Không cần ạ, ăn không hết đâu.” Khương Đình ngẫm nghĩ một lát. “Bố có chuyện gì sao?”

“Phải có chuyện bố mới dẫn con đi ăn được à?” Tôn Vỹ Minh trừng mắt. “Chắc mẹ con ở nhà toàn nói xấu bố nhi?”

Khương Đình cúi đầu ăn xúp, “Không hề ạ.”

“Bố không ở với mẹ nữa, nhưng vẫn yêu thương con như trước, hiểu không?”

“Vâng.” Khương Đình không nhìn lên, nhón lấy miếng vịt cuốn. “Con hiểu.”

“Bố đôi khi bận việc và không thường xuyên đến thăm con được, nhưng bố chưa bao giờ quên con.”

Khương Đình không đáp, tập trung ăn nhanh hơn. Tôn Vỹ Minh hình như không định ăn, luôn tay cuốn vịt, gắp rau, múc xúp cho Khương Đình. Sau đó, anh ta châm điếu thuốc và lặng lẽ nhìn con gái. Cái nhìn khiến Khương Đình ngứa ngáy, em ngẩng lên, “Bố cũng ăn đi.”

Tôn Vỹ Minh mỉm cười, đăm đăm ngắm con, “Thật ra còn có nhiều nét giống bố đấy.”

“Ừm, từ miệng trở xuống giống mẹ.”

Tôn Vỹ Minh gõ tàn thuốc, hít sâu một hơi, “Đình Đình, bố sắp đi công tác ở Bắc Kinh.”

“Ồ?” Khương Đình hơi kinh ngạc. “Đi bao lâu ạ?”

“Chuyển đến nhà máy chính.” Tôn Vỹ Minh mím môi. “Sau này sẽ ở Bắc Kinh luôn.”

Khương Đình im lặng một lúc, “Được nghỉ con sẽ lên thăm bố.”

“Ừm.” Tôn Vỹ Minh mim cười, lại nhìn Khương Đình. “Con có nghĩ đến việc thay đổi môi trường sống không?”

Khương Đình đưa miếng vịt cuốn cuối cùng vào miệng và lấy khăn giấy lau các ngón tay, “Tới Bắc Kinh?”

“Ừ.” Tôn Vỹ Minh trở nên phấn khích, vội nói. “Con nghĩ mà xem, đó là thủ đô. So với Bắc Kinh, chúng ta ở đây chỉ như một huyện lỵ. Thiên An Môn, Tử Cấm Thành, Di Hòa Viên, Vạn Lý Trường Thành, Bắc Kinh còn có tàu điện ngầm, con biết đấy, nhanh hơn xe buýt nhiều...”

Tôn Vỹ Minh đang thao thao thì Khương Đình ngắt lời, “Mẹ cũng đi chứ?”

“Mẹ...” Tôn Vỹ Minh thay đổi sắc mặt. “Mẹ con không đi đâu.”

“Vậy thì con cũng không đi.”

“Đình Đình, con còn nhỏ, chuyện người lớn con không hiểu.” Tôn Vỹ Minh cười buồn. “Mẹ con sẽ không tha thứ cho bố đâu.”

“Con muốn ở với mẹ, mẹ đi đâu con đi đấy.”

“Sớm muộn gì cũng có ngày con phải xa mẹ.” Tôn Vỹ Minh cố thuyết phục, “Bắc Kinh có bao nhiêu tiềm năng, nghĩ mà xem. Đó là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của cả nước. Quan trọng nhất là thi đại học ở Bắc Kinh, điểm sàn thấp hơn ở đây nhiều. Với sức học hiện tại của con, thi Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh đều ngon lành.”

Khương Đình chớp mắt, “Làm gì đến mức ấy?”

“Bố mà lại lừa con à?” Tôn Vỹ Minh xòe tay. “Nếu con ở lại đây, lên lớp Mười hai áp lực học hành sẽ nặng gấp mấy lần, nhưng đến Bắc Kinh thì cứ ung dung đỗ vào Thanh Hoa với Bắc Đại thôi. Chẳng lợi quá ư?”

Khương Đình cắn môi cúi đầu, im lặng trong giây lát, “Con không muốn đi.”

“Tại sao?” Tôn Vỹ Minh lộ vẻ không tin nổi. “Việc này đối với con chỉ có lợi chứ không có hại chút nào cả.”

“Con sẽ gắng sức học hành, chưa chắc đã không thể thi đỗ Bắc Đại.” Khương Đình khẽ nói. “Con không cần hộ khẩu Bắc Kinh.”

“Con bé này! Bạn bè con mà có cơ hội ở Bắc Kinh thi đại học thì nhảy cẫng lên ấy chứ!”

“Con không thể bỏ mẹ.”

“Tức là con nhẫn tâm bỏ ông bố này rồi?”

“Bố còn có con trai, và người đàn bà đó.” Khương Đình ngẩng lên, ánh mắt kiên định. “Nếu con đi theo bố, mẹ sẽ lẻ loi một mình. Như thế là không công bằng.”

Tôn Vỹ Minh choáng váng, sững sờ nhìn Khương Đình một lúc rồi sụm vai xuống, “Thế giới người lớn làm gì có công bằng.”

Khương Đình còn đang phân vân, không biết câu này bố tự nhủ hay là nói với mình, thì Tôn Vỹ Minh đã lấy lại tinh thần, gượng cười bảo, “Được rồi, tạm thời không bàn chuyện đi Bắc Kinh nữa.” Anh trở nửa con vịt quay còn lại. “Ăn thêm đi.”

“Con no rồi.” Khương Đình đứng lên. “Đưa con về trường đi.”

Vương Hiến Giang và Thai Vỹ giữ nguyên tư thế giống nhau: hai tay chống xuống bàn họp, người cúi về trước, nhìn xuống tấm bản đồ khoanh đầy những vòng tròn lớn nhỏ màu đỏ. Bên cạnh bản đồ là cái gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc và vài vỏ bao thuốc lá bẹp dúm nằm rải rác.

Thai Vỹ nheo mắt, rút mẩu thuốc đang ngậm dúi vào hộp cơm trưa ăn dở, “Rà lại từ đầu nào. Hôm đó y tá nhi Dương Tân Thiến nghỉ làm, 11 giờ sáng ra khỏi nhà đi mua sắm. Điểm đến là trung tâm thương mại Xuân Thành, cũng có thể cả chợ bán buôn nhỏ bên cạnh đấy. Cô ấy loanh quanh ở đây khoảng năm tiếng đồng hồ, tầm 4 rưỡi chiều thì gọi điện về nhà hỏi quần cho chồng nên mua màu đen hay kaki, cũng nói là sắp về.”

“Ừ.” Vương gãi mái tóc bù xù. “Giả sử cô ấy định tầm 5 đến 6 giờ về...”

“Sắp về không phải 4 rưỡi hả?” Thai Vỹ chớp mắt.

Vương thở dài, “Phụ nữ mà đi mua sắm thì không có ý thức về thời gian đâu. Anh độc thân vui vẻ chưa hiểu được.”

Thai Vỹ bật cười, “Thầy tiếp tục đi ạ.”

“Tầm 5, 6 giờ chiều định về, phương tiện di chuyển tiện nhất là bắt xe buýt tuyến 6.” Vương chi vào một điểm trên bản đồ. “Cách Xuân Thành khoảng 150 mét.”

“Vào giờ đó điểm dừng xe buýt rất đông đúc.” Thai Vỹ cau mày, rê ngón tay trên bản đồ. “Mười một điểm, mất tầm bốn mươi phút, xuống ở điểm dừng Trung học Số 73 rồi đi bộ chừng 400 mét...”

“Đoạn này ở đường Liễu Điều Hồ, là khu dân cư hoặc chợ đêm. Không tiện ra tay ở đây.” Vương ngẫm nghĩ một lúc. “Tạm chốt địa điểm gây án là trung tâm thương mại Xuân Thành đi.”

Thai Vỹ đáp vâng, cầm bút kim đánh dấu lên bản đồ, rồi xoa tay, “Ca còn lại là khó nhất.”

Vương châm điếu thuốc khác, thừ người ra một lát như thể đang hồi sức.

“Đỗ Viện, tối hôm mất tích đi xe điện tuyến 54 đến khách sạn Phong Nguyên để dự tiệc lại mặt của một đồng nghiệp.” Vương nhìn chằm chằm vào bản đồ. “Tiệc kết thúc vào khoảng 9 giờ. Đỗ Viện tạm biệt các đồng nghiệp ở cửa khách sạn rồi về một mình. Bấy giờ xe điện tuyến 54 đã ngừng hoạt động.”

“Từ khách sạn về nhà là 3,6 kilomet.” Thai Vỹ lắc đầu. “Đoạn đường này lại thuộc khu vực không mấy sầm uất.”

“Một phụ nữ sau 9 giờ tối không thể đi phương tiện công cộng thì sẽ chọn về nhà bằng cách nào?”

“Đi taxi.” Thai Vỹ buột miệng. “Không thì đi bộ.”

“3,6 kilomet, không xa không gần.” Vương như đang tự nói với chính mình. “Đồng nghiệp của Đỗ Viện nhớ lại là cô ấy có uống một ít rượu, chưa đến nỗi say.”

Thai Vỹ suy nghĩ, “Hay hung thủ là tài xế taxi?”

“Không thể nào. Bằng không thì giải thích ra sao về trường hợp Tôn Huệ, cô ấy đi xe đạp, cần gì tiếp xúc với tài xế taxi.”

“Nếu đi bộ thì trong khoảng cách 3,6 kilomet này, bất kì đoạn đường nào cũng có thể là địa điểm gây án.”

Vương do dự, “Đã không nghĩ ra được thì cứ gác lại. Lấy tâm điểm đi.”

Thai Vỹ vâng dạ, đánh dấu trên bản đồ rồi háo hức đi lấy compa.

Vương lạnh nhạt hỏi, “Anh định làm gì?”

“Tìm hai điểm cách xa nhau nhất và vẽ một vòng tròn.” Thai Vỹ ngạc nhiên. “Không phải thầy muốn tìm tâm hình tròn sao?”

“Đừng vội.” Vương lắc đầu. “Còn nơi vứt xác nữa.”

Thai Vỹ vỗ trán, đi thẳng đến đống lộn xộn ở góc tường, rút lấy một ống giấy dài chừng nửa mét. Đến lượt Vương ngạc nhiên, “Cái gì đấy?”

“Thầy nhớ anh Trần không?” Thai Vỹ rút trong ống ra một tấm giấy can trong suốt. “Con đã nhờ anh ấy lập bản vẽ cống nước mưa với tỉ lệ tương tự bản đồ này.” Anh đặt bản vẽ trong suốt lên bản đồ, các khu vực thành phố lập tức trở thành không gian ba chiều, hiển thị cả đường phố trên mặt đất lẫn ống cống dưới lòng đất.

Vương cười nói, “Anh được đó, suy tính rất chu đáo.”

“Nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của thầy cả...” Thai Vỹ trỏ hệ thống cống ngầm. “Anh Trần đã đánh dấu giúp vị trí miệng cống nước mưa.”

Vương cúi mình nhìn chằm chằm vào hai bản vẽ xếp chồng lên nhau, trầm ngâm một lúc lâu, “Trước tiên hãy làm rõ vài điểm đã.”

“Thầy nói đi ạ.”

“Thứ nhất, hiện trường tấn công tình dục và giết người là ở cống ngầm hay một nơi nào khác bên ngoài?”

“Con nghĩ là bên ngoài.” Thai Vỹ chớp mắt. “Có một điều khẳng định được, là hai trong ba người bị hại tiếp xúc với kẻ sát nhân vào buổi tối. Không người bình thường nào lại ngoan ngoãn đi theo ai xuống cống cả.”

“Ừ.” Vương gật đầu. “Thứ hai, tại sao hung thủ lại chọn cống nước mưa làm nơi ném xác?”

“Tất nhiên là để che đậy tội ác.” Thai Vỹ nói ngay. “Nếu không phải tại mưa lớn xối ba cái xác ra, ai mà phát hiện được là có người bị ném xuống cống...” Thình lình anh ngừng bắt, kinh ngạc nhìn Vương. “Thầy, ba cái xác này trôi ra từ một cống, rất có thể bị ném xuống cùng một chỗ.”

“Điều này cho thấy hung thủ rất quen thuộc với một miệng cống nào đấy.” Vương gõ ngón tay xuống bản đồ. “Nói cách khác, miệng cống này liên quan đến quỹ đạo sinh hoạt thường ngày của hắn. Đây cũng là đáp án cho câu hỏi thứ ba.”

Mắt Thai Vỹ sáng lên, “Hung thủ đã tiếp xúc với nạn nhân ở những nơi khác nhau, đưa nạn nhân đến một địa điểm nào đó, cưỡng hiếp rồi giết chết. Sau đó, hắn chuyển xác ra ngoài và ném xuống miệng cống quen thuộc.”

“Thời điểm ném xác phải là đêm khuya vắng người. Vị trí miệng cống phải tương đối hẻo lánh và ít bị chú ý.” Vương sờ cằm. “Quan trọng nhất là không cách quá xa địa điểm nào đó.” Ông ném compa cho Thai Vỹ. “Bây giờ vẽ vòng tròn được rồi.”

Thai Vỹ nhấc bản vẽ cống nước mưa ra, xem xét bản đồ thành phố, “Hai điểm xa nhau nhất là nơi mất tích của Dương Tân Thiên và Tôn Huệ. Nếu chúng ta đặt nơi mất tích của Đỗ Viện vào giữa khoảng đó...”

Vương khoát tay. Thai Vỹ đo khoảng cách trên bản đồ, đánh dấu tâm và vẽ một vòng tròn, rồi lại vẽ thêm một vòng tròn trên đường nối giữa tâm vòng tròn vừa rồi với nơi mất tích của Đỗ Viện. Hai vòng tròn đồng tâm xuất hiện trên bản đồ.

Vương cau mày, “Lại cái gì đây?”

“Thầy Kiều nói lấy nơi ở của hung thủ làm tâm, xung quanh sẽ có một vùng đệm.” Thai Vỹ ra chiều tự tin. “Vùng đệm quá gần nơi rất dễ gặp người quen, vì vậy hắn sẽ không phạm tội ở vùng đệm.”

“Chà, cũng có lý.” Vương trầm ngâm. “Nếu là án mạng hàng loạt, địa điểm vụ án đầu tiên thường gần nơi ở của hung thủ hơn cả.”

“Đúng.” Thai Vỹ vẽ một vòng tròn nhỏ hơn. “Đây là vùng đệm.”

Vương lại đặt bản vẽ cống nước mưa lên trên bản đồ. Các miệng cống trong vùng đệm dần dần hiện ra, số lượng khá là nhiều.

“Đi thôi, chạy thêm cuốc nữa.” Vương nói. “Xem miệng cống nào đủ điều kiện để ném xác, bắt đầu từ tâm vùng đệm.”

“Đấy thấy chưa, rõ ràng là tư duy được khai thông rồi đó!” Thai Vỹ phấn khởi, vội vàng thu dọn bản vẽ. “Đúng là thầy tốt có trò giỏi...”

“Đừng lảm nhảm nữa!” Mặc dù giọng vẫn nghiêm nghị, nhưng Vương không kìm được nụ cười. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!