Chương 12 thế thân
Vừa mở cánh cửa sắt tròn ra, hắn cảm nhận được ngay sự thay đổi của “căn phòng”. Cuộn thùng nhỏ vứt lung tung trên nệm. Không khí bẩn thỉu còn vương mùi sáp cháy, chú ý lắng nghe, trong góc tối có tiếng nhai bánh quy rôm rốp.
Hắn đóng cửa sắt, đứng im một hồi rồi mới chậm rãi tới gần góc tối.
Đôi chân trần nhem nhuốc vừa hiện ra trong vùng ánh nến đã lập tức rụt lại như hai con chuột sợ hãi. Cùng lúc, hai con mắt sáng quắc từ bóng tối nhìn như xoáy vào hắn. Mặc dù không trông rõ mặt nhưng căn cứ vào tiếng rôm rốp không ngừng, cô gái vẫn đang liên tục nhét bánh quy vào miệng.
Hắn tiến thêm một bước.
“Cút ra xa!”
Tiếng cảnh báo nghèn nghẹn vang ra từ cái mồm đầy ổ bánh quy. Cùng lúc, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt, hắn giơ nến qua và thấy cô gái cầm chiếc compa trên tay phải khua khoắng vào mình. Hắn lui lại nệm, thản nhiên cầm vỏ chai bia lên, cắm ngọn nến vào miệng chai. Ánh nến tạo thành một quầng sáng ấm áp quanh hắn, rõ ràng ở giữa và nhạt dần ra rìa. Hắn mở túi vải bạt, lấy ra một ổ bánh mì dài và một chai nước. Ngẫm nghĩ một lát, hắn bẻ ổ bánh mì dài làm đôi, nhấc mình lên, ngồi nhích đến rìa quầng sáng, đặt bánh mì và chai nước xuống sàn.
Bóng tối lặng đi một lát. Vài giây sau, tiếng quần áo sột soạt cọ qua sàn, lờ mờ có bóng cô gái đang bò tới. Ngay sau đó, bánh mì và chai nước bị kéo tuột vào bóng tối bằng bàn tay cũng lem luốc.
Hắn ngồi xuống nệm, cầm nửa ổ bánh mì cắn từng miếng to. Từ phía đối diện cũng vọng ra tiếng nhai nuốt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng uống nước ọc ọc.
Người trong ánh nến người trong bóng tối, không nói năng gì với nhau. Vùng sáng nhỏ hẹp của ngọn nến tạo thành một bức tường, hắn không nhìn rõ cô, chỉ cảm nhận được cơn đói khát và sức ăn hùng hổ của cô. Rõ ràng là cô đã thất bại trong kế hoạch đào tẩu. Dù mang theo cả cuộn thừng dài, cô vẫn không thoát khỏi hệ cổng ngầm rối như mạng nhện này. Nhẩm tính thời gian thì cô đã mắc kẹt dưới lòng đất một ngày một đêm. Lần mò quay lại được đây kể cũng là may mắn đấy.
Dù có ánh nến lung linh, nhưng bữa tối không lãng mạn cũng chi kéo dài vài phút. Nửa ổ bánh mì nhanh chóng nằm gọn trong bụng. Hắn chưa no, và còn khát nữa. Khẽ nhếch môi, hắn đứng dậy khỏi nệm, nhặt vài vỏ chai bia rỗng trong góc lên lắc lắc, cuối cùng chi rót ra được vài giọt bia đã thiu. Lúc này, hắn nghe sột soạt đằng sau, rồi chai nước ban nãy lăn lộc cộc ra khỏi bóng tối, đập vào chân hắn và dừng lại. Hắn cúi xuống nhặt chai nước lên, lắc lắc, vặn nắp và uống hết nửa chai còn lại. Thấy đã lưng lửng dạ, hắn ném chai sang một bên và để nguyên quần áo nằm xuống nệm, với tay vớ “giá nến” và thổi đánh phụt. “Căn phòng” chìm vào bóng tối. Khoảnh khắc ánh nến vụt tắt, cô gái hét lên một tiếng ngắn, rồi lại nín bặt. Hắn biết cô đang co ro trong bóng tối sau lưng mình, mắt long sòng sọc, tay có lẽ vẫn lăm lăm chiếc compa. Tuy nhiên, điều này không ngăn nổi hắn mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ kéo dài không biết bao lâu. Dưới lòng đất u ám, ngày hay đêm đều vô nghĩa, thời gian chảy trôi với tốc độ nào cũng vô nghĩa. Chính xác mà nói, hắn tỉnh dậy vì đói. Nửa ổ bánh mì đêm qua đã được tiêu hóa chóng vánh. Hắn đứng dậy, lấy bật lửa trong túi thắp nến lên.
“Căn phòng” được rọi sáng, dường như cũng ấm áp hơn nhờ ngọn nến nhỏ. Hắn dụi mắt, vô thức nhìn ra sau. Trong ánh sáng lời mờ, đôi mắt cô gái vẫn sáng quắc, tư thế ngồi chồm hổm không thay đối, hình như chưa hề ngủ.
Hắn không quan tâm. Đã dậy rồi thì phải đi làm thôi. Tiền kiếm được lần trước đều đã biến thành những chai bia trong góc. Nếu không nhặt nhạnh gì đấy để bán lấy tiền thì đói mất. Hắn moi trong túi một gói thuốc lá nhàu nát, rút ra một điếu thuốc bẹp dí châm vào nến. Châm xong hắn rút nến, nhặt chiếc túi vải bạt trên sàn khoác lên vai, đứng dậy đi ra cửa. Băng qua lòng cống, kéo mở cánh cửa sắt tròn, hắn đi men theo lề phải cống chính, nước vẫn còn xăm xắp, lọp bọp theo bước chân. Đi được mười mấy bước thì nghe tiếng lội bì bõm đằng sau, hắn ngoái lại. Ánh nến soi ra cô gái đeo cặp hoảng sợ giương mắt nhìn. Hắn quay đi, tiếp tục bước trong yên lặng. Tiếng nước bì bõm lại vang lên, cô gái bám theo, cách hắn vài mét.
Hắn lại dừng bước, im lặng nhìn cô gái. Cô cũng nhìn hắn, lặng lẽ rụt tay về như để giấu compa. Nhìn nhau vài giây, cô như thu hết can đảm, lắp bắp hỏi, “Anh... anh có thể dẫn em ra khỏi đây không?”
Sau bữa trưa, Khương Đình cầm một chai nước rửa nhỏ, bưng hộp cơm vào phòng trà nước. Rửa sạch hộp cơm rồi, em chậm rãi quay ra hành lang. Tới cửa lớp thì thấy thầy Chu ở ban chấp hành Đoàn trường đứng nói chuyện với chủ nhiệm lớp cạnh bục giảng. Thấy Khương Đình đi vào, chủ nhiệm vẫy tay gọi, “Khương Đình, em chờ một lát.”
Khương Đình không hiểu ra sao, lại thấy thầy Chu nhìn từ đầu xuống chân mình thì càng thêm ngứa ngáy.
“Được rồi, tôi sẽ dẫn em ấy đi thử xem.” Thầy Chu cầm máy quay đang đặt trên bục giảng, vẫy tay gọi Khương Đình. “Đi với tôi nào.”
Khương Đình nhìn lại, chủ nhiệm lớp cười bảo. “Đi đi, thầy Chu muốn giao cho em một nhiệm vụ quan trọng.” Chẳng hiểu “nhiệm vụ quan trọng” là gì. Thầy Chu cứ mải miết đi, xem ra không định giải thích. Khương Đình đành cun cút theo thầy. Một trước một sau đi đến cuối hành lang, xuống tầng một khu phòng học, lại băng qua một hành lang dài. Đột nhiên nhận ra điểm đến là chỗ nào, Khương Đình bất thần chậm bước.
Thầy Chu mở cửa hội trường, ngoái đầu nhìn thì thấy Khương Đình dùng cách mình mười mấy mét, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. “Sao lại thừ người ra đấy, mau vào đây!”
Khương Đình tiến lên hai bước rồi lại dừng, “Thầy tìm em có chuyện gì?”
“Chữa cháy.” Thầy Chu lộ vẻ sốt ruột. “Nhanh nào!”
Đi qua các hàng ghế, lên sân khấu, vòng ra cánh gà, phòng tập đã xuất hiện trước mắt. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cảm giác kinh hoàng mỗi lúc một xâm chiếm tâm can.
Thầy Chu đẩy cửa phòng tập, đập vào mắt Khương Đình là Mã Na mặc váy trắng đang cười rúc rích với hai cô bạn. Mã Na cũng ngạc nhiên không kém, liền đó là vẻ thù địch rõ rệt. Nam sinh tên Dương Lạc không hề tỏ ra ngạc nhiên, lại còn nở nụ cười thân thiện với Khương Đình.
“Đừng dông dài nữa, thay trang phục đi.” Thầy Chu nhìn đồng hồ đeo tay. “Chúng ta chỉ còn chưa đầy một giờ để diễn tập.” Thầy mở chiếc tủ cạnh tường và lục tung dãy váy treo, miệng lẩm bà lẩm bẩm. “Tìm được rồi.” Thầy gỡ một chiếc, ném cho Khương Đình. “Vào phòng thay đồ đi. Hai phút nữa tập hợp.”
Các nữ sinh khác cũng rào rào đi đến tủ lấy trang phục rồi đùa giỡn chạy vào phòng thay đồ.
Khương Đình biết vở kịch tiếng Anh Nàng tiên cá là tiết mục bế mạc Festival Tiếng Anh năm nay. Thành phần tham gia được chọn từ nhiều lớp cấp ba trong trường. Một vài bạn có quen Khương Đình, thấy em ngơ ngác bèn ùa lại giúp đỡ.
“Sau lưng có khóa kéo đấy, kéo xuống đến thắt lưng.”
“Nếu thấy phiền quá thì không cần cởi quần đâu.”
“Không, thầy Chu rất khắt khe, lần nào cũng yêu cầu thay đồ thật chuẩn xác, thầy bảo như thế mới cảm nhận được trọn vẹn vai mình diễn.”
“Sao cậu ngốc thế? Xắn gấu quần là được mà, có váy che đấy thôi, không trông thấy đâu.”
Các bạn bàn ra tán vào, Khương Đình chưa biết nghe ai, cứ thẫn thờ nhìn chiếc váy đỏ sẫm viền ren trắng trên tay, bất chợt nhận ra nhãn cổ áo có hai kí tự xinh xắn: Tô Lâm.
Khương Đình là người cuối cùng rời phòng thay đồ. Các bạn khác, kể cả Dương Lạc và Mã Na, đã đứng quây thành một vòng tròn trong phòng tập.
Thầy Chu thò đầu ra từ phía sau máy quay, đưa cho Khương Đình một xấp giấy in đã dập ghim. “Kịch bản.” Mắt thầy tập trung vào màn hình nhỏ trên máy quay. “Nhân vật của em là hầu gái C. Lời thoại không nhiều đầu, dễ nhớ lắm. Em xõa tóc ra đi.”
Khương Đình kẹp kịch bản dưới cánh tay, tháo chun khỏi túm tóc đuôi ngựa, rồi đưa tay gom gọn làn tóc vừa đổ xõa xuống vai. “Được rồi.” Thầy Chu rời mắt khỏi máy quay. “Em đứng ở vị trí thứ ba bên tay phải hoàng tử, chếch trước mặt cậu ấy.”
Khương Đình làm theo chỉ dẫn, vào chỗ rồi ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Mã Na. Em rùng mình, nhanh chóng cụp mi xuống.
“Được rồi, hôm nay chúng ta tổng duyệt từ màn thứ tư.” Thầy Chu vỗ tay. “Khương Đình có thể cầm kịch bản mà đọc, các bạn khác thì không nhé.”
Mọi người lấy lại tập trung, riêng Mã Na cứ khoanh tay, nghiêng đầu, hằn học nhìn Khương Đình.
“Mã... Công chúa, bắt đầu!”
Ai nấy đều nhìn Mã Na. Nhưng Mã Na không nói một lời, tư thế cũng không đổi.
“Sao vậy?” Thầy Chu cau mày. “Lại quên lời?”
“Không hề.” Mã Na quay mặt đi. “Nhìn người mới không quen, không có hứng.”
“Có một chút là quen.” Thầy Chu nhằn nhằn môi. “Em định sau này làm diễn viên cơ mà? Chuyện nhỏ như vậy cũng không vượt qua được?”
“Thiếu một vai thì cứ để thiếu đi, tự nhiên chắp vá.” Mã Na lườm thầy. “Đúng là ăn no rửng mỡ.”
“Tô Lâm thôi học rồi, cần phải có người đóng thay vai của em ấy.” Thầy Chu bắt đầu mất kiên nhẫn. “Nếu không đội hình sẽ thiếu cân đối, lên sân khấu rất xộc xệch.”
“Thay thì cũng phải tìm ai ra hồn chứ!” Mã Na vẫn lải nhải. “Tìm cái con xấu điên này.”
Khương Đình ngẩng phắt đầu lên, mặt đỏ như tôm luộc, kịch bản trong tay bị siết chặt lại, giấy kêu sột soạt.
Một nữ sinh bên cạnh lẩm bẩm, “Chưa thành ngôi sao đã lên mặt rồi.”
“Còn mười mấy ngày nữa là công diễn, đừng gây cản trở tổng duyệt!” Hiển nhiên thầy Chu đang cố kiềm chế. “Bỏ cái thói đóng đảnh ấy đi!”
“Quát tháo chi trỏ học sinh tưởng hay lắm!” Mã Na lộ vẻ khinh thường. “Về mà uống nước rửa chân của vợ đi!”
Tống Sảng và Triệu Linh Linh bật cười hí hí.
Mặt tái nhợt, thầy Chu đứng phắt dậy sau máy quay, nhìn chằm chằm vào Mã Na, “Nói lại lần nữa!”
Mã Na hơi cuống, nhưng vẫn ngang ngạnh, “Chó chui gầm chạn, vênh váo cái gì!”
“Mã Na!” Dương Lạc can thiệp. “Bạn không đóng được thì mời rút lui. Đừng gây ảnh hưởng mọi người!”
“Công chúa” sôi sục nhìn “hoàng tử”, vài giây sau thình lình khoát tay, “Thôi được, bắt đầu đi!”
Tuy nhiên, không ai cử động, không ai lên tiếng. Thầy Chu vẫn nhìn Mã Na, khuôn mặt rúm ró, trông như thể sắp nhảy chồm tới.
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên, “Thầy Chu, bắt đầu thôi ạ.” Hầu gái C đưa tay vuốt phẳng tập kịch bản nhăn nhúm. “Em đã sẵn sàng.”
Núi lửa ngầm thường phân bố ở những nơi có vỏ đại dương lớp bazan, bề mặt dung nham phun trào sẽ nguội nhanh nhờ nước ở đáy biển, nhưng trong lòng nó vẫn còn sôi sục. Khương Đình nghĩ, ồ, mình chính là một ngọn núi lửa ngầm đây.
Trừ cái khúc khiến ai nấy khó chịu, buổi tập đầu tiên diễn ra suôn sẻ, đặc biệt là cách phát âm trong sáng của Khương Đình đã khiến thầy Chu (sau khi bình tĩnh lại) phải khen ngợi vài lời.
Thay đồng phục học sinh, cầm theo kịch bản, Khương Đình điềm nhiên rời khỏi hội trường, cùng các bạn quay về lớp, không nhìn Mã Na thêm lần nào. Buổi chiều có giờ Ngữ văn, Đại số, Tiếng Anh và Chính trị. Trông bề ngoài Khương Đình không khác gì bình thường, yên tĩnh, ngoan ngoãn, chăm chú nghe giảng và ghi chép cẩn thận. Thật ra suốt buổi chiều tâm trạng em vô cùng phấn khích, đầu óc tua đi tua lại khuôn mặt méo mó vì xấu hổ, oán hờn và căm tức của Mã Na. Em đã phản công bằng thái độ đúng mực, lời thoại lưu loát... Điều này khiến tay chân em nóng ran, các lỗ chân lông khắp người như nở ra, khuôn mặt ửng hồng. Đúng vậy, chính là khiến mày không được như ý, khiến mày ngứa ngáy khó chịu!
Tâm trạng này tiếp tục kéo dài đến tối. Ngọc Thục cũng nhận thấy sự khác lạ của con gái. Khương Đình gần đây thường tỏ ra trầm uất, tối nay bỗng hoạt bát lạ lùng. Không chỉ nói cười với mẹ mà còn bật nhạc sôi động khi học bài. Mặc dù thắc mắc, Ngọc Thục vẫn bị cuốn theo cảm xúc của con gái. Chị cắt một đĩa hoa quả đem vào phòng Khương Đình, nhìn con vừa làm Toán vừa lắc vai theo giai điệu thì không khỏi buồn cười.
“Như khi ấy!” Chị vỗ vai Khương Đình. “Ngồi ngay ngắn vào.”
Khương Đình xiên một miếng táo nhét vào miệng, tiện thể nhăn mặt trêu mẹ.
“Nhóc con, hôm nay làm sao thế?” Ngọc Thục ngồi ghé vào mép giường. “Có gì vui ư?”
“Không ạ.” Khương Đình lắc đầu. “Con khỉ ăn trái cây thì vui thôi.”
“Quỷ sứ!” Ngọc Thục ấn ngón tay vào trán con gái. “Cứ như biến thành người khác ấy. Thôi làm bài đi.” Dứt lời, chị xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, kéo cửa lại sau lưng. Chị không trông thấy con mình ngừng viết, cứ để yên tay trên vở bài tập, càng không biết con gái đang miên man nghĩ đến một hầu gái khác. Vì không biết gì hết, chị cứ đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ do con gái mang lại, và quyết định cũng để bản thân thư giãn tối nay, tạm thời gạt đống sổ sách mệt mỏi sang một bên. Chị rửa một quả táo đỏ to tướng, thoải mái rúc vào sofa và bật tivi lên. Đài truyền hình địa phương đang chiếu phim Thỏa nghiện [*] , đúng lúc mới phát nhạc đầu phim. Sống sao cho thỏa, nói ra tiếng lòng. Trời cao vun đắp, gửi trao tình nồng...
Tuy nhiên, bài hát chưa kết thúc thì chuông cửa đã cắt ngang. Ngọc Thục tiếp tục gặm táo, vừa ậm ừ theo nhạc phim “Yêu là yêu người cưỡi mây vượt gió” vừa bước nhanh ra cửa, không hề tự hỏi ai lại đến thăm lúc đêm hôm thế này.
Cửa vừa hé ra, tâm trạng phơi phới bay biến hết, Ngọc Thục theo bản năng muốn đóng cửa lại. Tôn Vỹ Minh với thò tay vào, sốt sắng nói, “Mười phút, chỉ mười phút thôi, được không?”
Ngọc Thục ngoái đầu liếc về phía phòng ngủ của Khương Đình, do dự một thoáng rồi lạnh lùng đứng tránh ra. Tôn Vỹ Minh vội vã bước vào, cởi giày. Thấy Ngọc Thục ngồi xuống bên bàn ăn, anh ta đi theo, chọn chỗ đối diện chị.
“Cho anh mười phút.” Nhận ra mình vẫn cầm nửa quả táo, Ngọc Thục đặt mạnh nó xuống bàn. “Có gì nói mau.”
“Được, anh cũng chẳng muốn dây dưa với em làm gì.” Tôn Vỹ Minh nhanh chóng sắp xếp lời lẽ. “Anh muốn đưa Đình Đình đến Bắc Kinh. Em không đồng ý, đúng không?”
Ngọc Thục lạnh nhạt gật đầu, “Đúng.”
“Phải làm rõ một điều. Chúng ta mâu thuẫn, nhưng con trẻ vô tội, đúng không?”
“Đúng.”
“Là cha là mẹ, cả đời phải nghĩ cho con cái. Anh nói vậy đúng không?”
“Rốt cuộc ý anh là sao?”
“Vì tiền đồ và tương lai của con cái, cha mẹ có phải chịu đựng chút ít thì cũng đáng thôi. Em thấy đúng không?”
Ngọc Thục không trả lời nữa, chi cau mày nhìn chồng cũ.
“Anh có hai phương án cho con, muốn thảo luận với em.” Tôn Vỹ Minh dừng lại, thấy Ngọc Thục không định trả lời, bèn nói tiếp. “Phương án thứ nhất, em cũng đi với anh, cùng đưa con đến Bắc Kinh. Anh sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống của hai mẹ con.”
“Ha!” Ngọc Thục cười lớn, y như thể lời Tôn Vỹ Minh vừa nói quá hài hước. “Nhảy luôn sang phương án thứ hai đi.”
“Hiểu rồi.” Tôn Vỹ Minh không hề tỏ ra thất vọng, xem chừng đã lường trước phản ứng của Ngọc Thục. “Phương án thứ hai là Đình Đình theo anh đến Bắc Kinh. Thi đại học xong, muốn về hay ở để nó quyết định. Em thấy sao?”
Ngọc Thục ngẩn người, rồi sửng cồ, “Tôn Vỹ Minh, đừng tưởng tôi không nhìn ra anh lươn lẹo!” Chị đứng phắt dậy. “Anh muốn để mọi sự đã rồi, được đà lấn tới phải không?”
“Anh không có ý đó.” Tôn Vỹ Minh xòe tay ra với vẻ vô tội. “Hay là, cho Đình Đình lấy hộ khẩu thường trú Bắc Kinh để thi đại học, cứ nghỉ hè nghi đông thì về với em. Thế là được chứ gì?”
“Đừng hòng!”
“Em úng não hả?” Tôn Vỹ Minh mất kiên nhẫn. “Em có thể trói con bên mình bao lâu? Nhiều nhất là một năm nữa. Nếu nó thi đỗ một trường tỉnh ngoài, chẳng phải cũng vẫn xa em đó sao?”
“Chuyện đó khác!”
“Khác chỗ nào? Rõ ràng có cơ hội tốt để Đình Đình nhẹ nhàng đặt chân vào Bắc Đại với Thanh Hoa. Em thật ngoan cố, vì ích kỉ mà phá hỏng tương lai tươi sáng của con mình.”
“Đúng đấy, tôi thật ngoan cố!” Ngọc Thục nổi điên, quên bẵng con mình đang ở trong phòng ngay đấy, hét toáng lên. “Bởi vì đó là con tôi! Không phải con anh! Cái mặt anh không đáng làm cha nó!”
Mặt Tôn Vỹ Minh thoắt nhiên tái đi, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.
“Anh muốn đi Bắc Kinh thì đi! Đừng có nấp nom con tôi!” Ngọc Thục đã mất tỉnh táo. “Cuốn xéo cùng con vợ nhỏ và thằng quỷ con anh ấy! Đi mà thu xếp cho nó vào Bắc Đại!”
“Đấy không phải là con anh.”
Tôn Vỹ Minh không cao giọng, nhưng cũng đủ khiến Ngọc Thục nín bặt trong tích tắc. Chị nhìn chằm chằm vào anh ta hồi lâu mới thốt qua kẽ răng, “Anh bảo sao?”
Tôn Vỹ Minh thở dài, sắc mặt tối sầm đi, da mặt chảy dài, vai sụm xuống, thoắt cái như già đi cả chục tuổi.
“Đứa trẻ đó không phải là của anh.” Anh ta bưng mặt. “Mà là của giám đốc nhà máy anh.”
Ngọc Thục ngồi lại vào bàn, “Đầu đuôi thế nào?”
“Cô ta nói mình là cháu gái xa của giám đốc nhà máy, anh tin. Cô ta nói đứa trẻ sinh non, anh cũng tin.” Giọng nói nghèn nghẹn lọt qua kẽ tay Tôn Vỹ Minh. “Đứa trẻ càng lớn càng giống giám đốc, cô ta nói vì là họ hàng, có nét nhang nhác cũng không lạ, anh vẫn tin.”
“Làm sao anh phát hiện ra?”
“Tình cờ thôi. Một lần giữa giờ làm anh về nhà lấy tài liệu. Vào tới nơi thì bắt gặp cô ta và giám đốc...”
Ngọc Thục ngó lại cửa phòng con gái đóng chặt, không biết nên nói gì.
“Chắc em đang cười thầm, quả báo, quả báo. Đúng không?”
Ngọc Thục im lặng một hồi, rồi lắc đầu, “Không.”
“Anh thấy mình ngu không để đâu cho hết.” Tôn Vỹ Minh nhấc tay khỏi mặt. “Nhưng cũng không quá thiệt thòi. Trước thì kiếm được cái ghế bí thư Đoàn, giờ lại có hộ khẩu Bắc Kinh.” Anh ta đột nhiên cười đắc ý. “Hắn dám từ chối sao? Từ chối thì anh phanh phui ra, xem ai thê thảm hơn cho biết.”
“Sau này tính thế nào?”
“Sang tháng anh sẽ lên Bắc Kinh nhậm chức, phó chánh văn phòng trụ sở chính. Chánh văn phòng sắp nghỉ hưu. Chịu đựng thêm vài năm là thăng chức.” Tôn Vỹ Minh xoa mặt thật mạnh. “Sang năm anh sẽ ly hôn, lý do là ở xa nhau, tình cảm phai nhạt.”
“Mẹ con cô ta làm thế nào?”
“Chú họ cô ta sẽ thu xếp cho căn nhà.” Tôn Vỹ Minh cay độc nói. “Nói chung không liên quan đến anh.”
Ngọc Thục bỗng cười toét miệng, “Anh thức thời thật.”
“Em đừng cười anh.” Tôn Vỹ Minh nghe ra ngụ ý chế giễu. “Đàn ông làm việc không chấp nhặt tiểu tiết.”
Ngọc Thục khịt mũi, “Giờ tôi hiểu rồi. Anh muốn đưa Đình Đình đến Bắc Kinh, vốn dĩ không phải vì tương lai của con bé, mà vì anh không còn con cái gì cả, nên muốn dùng nó lấp vào chỗ trống, phải không?”
Tôn Vỹ Minh cụp mắt, “Cũng không thể nói thế...”
“Nếu anh không phát hiện ra mình nuôi con tu hú, thì Đình Đình với anh chỉ là đứa con có cũng được không thì thôi.”
“Em đừng nói năng chướng tại như vậy...”
“Suy đến cùng, Đình Đình chỉ là thế thân cho đứa trẻ đó thôi nhỉ?”
“Ai bảo!” Tôn Vỹ Minh cãi phăng. “Đình Đình là giọt máu của anh.”
“Đây chính là điều khiến tôi lo lắng.”
Tôn Vỹ Minh sững sờ, “Ý em là gì?”
“Con gái tôi phải là người đàng hoàng, không bắt nạt ai, nhưng nếu bị ai bắt nạt, nó nhất thiết phải đánh trả.” Ngọc Thục nhìn chằm chằm vào Tôn Vỹ Minh. “Chứ không phải nuốt giận vào trong, trơ trẽn tìm cách vớt vát lại chút gì đó.”
Tôn Vỹ Minh đột nhiên lúng túng, “Tôi...”
“Vừa rồi trong bộ dạng anh tội nghiệp, tôi thực sự thấy hơi cảm thông, thậm chí còn hơi dao động.” Ngọc Thục gằn từng chữ. “Nhưng mà, tôi không thể để Đình Đình ở với anh, biến thành loại như anh. Dù nó kế thừa huyết thống của anh thật, nhưng tôi sẽ cố gắng loại bỏ phần gien nào đáng khinh để nó nên người tử tế.”
Tôn Vỹ Minh nhắm chặt mắt, rồi mở ra ngay lập tức, “Ngọc Thục, cho anh một cơ hội nữa, anh có thể thay đổi.”
“Anh không thay đổi được đâu.” Ngọc Thục trỏ vào nửa quả táo trên bàn, phần thịt quả đã thâm sì vì oxy hóa, trông không còn ngon miệng nữa. “Hỏng là hỏng. Cứu vãn cách mấy cũng không giống ban đầu.” Chị nhặt táo lên, ném vào thùng rác bên chân. “Ngừng quấy rầy tôi và Đình Đình đi. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi đấy.”
Tôn Vỹ Minh dựa lưng vào ghế, bất động nhìn Ngọc Thục. Dần dần, vẻ lạnh lùng giăng lên mặt anh ta. “Được, vậy thì không còn gì để nói nữa.” Tôn Vỹ Minh quay người đi về phía cửa, thay giày, kéo cửa ra, ngoái nhìn Ngọc Thục vẫn ngồi ở bàn ăn. “Tôi sẽ không từ bỏ Đình Đình, chúng ta hãy chờ xem.”
Ngồi ở ghế phụ lái, Vương Hiến Giang vừa nhằn nhằn điếu thuốc đã cháy gần hết vừa xem bản đồ trên tay. Hơn chục vòng tròn nhỏ màu đỏ đã được đánh dấu trên vùng đệm, tương ứng với các miệng cống nước mưa trên bản vẽ giấy can. Ông xem chăm chú đến nỗi khi môi bỏng rát mới bừng tỉnh, vội rút đầu mẩu thuốc ném ra ngoài qua cửa sổ. Đúng lúc này Thai Vỹ xách hai túi ni lông hấp tấp chạy về.
“Phía trước là ngõ cụt. Ở đây buổi tối rất ít người.” Thai Vỹ lên xe và chỉ ra trước. “Bên này đường là tường bao, bên kia là cửa hàng quay mặt ra đường. Con đã xem qua, chủ yếu là quán ăn nhanh và tạp hóa, có một vài tiệm bán khung nhôm kính cửa sổ và khóa cửa.”
“Quán xá kiểu này không kinh doanh khuya.”
“Vâng, đêm xuống chẳng có ai cả.” Thai Vỹ ghé lại nhìn bản đồ. “Thầy ạ, con nghĩ cống nước mưa này có thể đánh dấu được.”
Vương ậm ừ, lấy bút kim khoanh vào một vị trí trên bản đồ.
“Thế là đánh dấu xong!” Thai Vỹ khua nắm tay, mở túi ni lông, mùi thơm lập tức tràn ngập trong xe. “Thầy, chúng ta ăn mừng nào!”
“Mấy cái bánh bao rách mà cũng rêu rao.” Vương cười mắng. “Không có tâm chút nào.”
“Điều kiện còn gian khổ, cần phải khắc phục.” Thai Vỹ cười híp mắt. “Đợi phá án xong, chúng ta nhậu ba ngày ba đêm luôn.”
Vương cũng đói thật, nên cầm bánh bao lên. Cả hai im lặng ngồi ăn, nhưng bốn mắt vẫn nhìn tấm bản đồ khoanh các vòng tròn đỏ.
Ăn xong bốn cái bánh, Vương cầm cốc sữa đậu nành, cắm ống hút vào hút rồn rột. “Khu vực này tập trung các cống nước mưa phù hợp điều kiện nhất.” Ông trỏ bản đồ. “Tiếp theo là ở đây.”
“Gần bệnh viện Long Giang.” Thai Vỹ nói ngay. “Quanh các đường Huệ Sơn và Nam Kinh nữa.”
“Sắp xếp thứ tự đi, bắt đầu điều tra từ khu lân cận bệnh viện Long Giang.”
“Vấn đề là,” Thai Vỹ cầm bút kim, lại gãi đầu. “Chúng ta đang tìm người như thế nào?”
“Tâm ba mươi đến bốn mươi tuổi, sống một mình, thất nghiệp hoặc lao động tự do.”
“Nam giới nữa.”
Vương trừng mắt nhìn Thai Vỹ, “Còn phải nói!”
Thai Vỹ cười khì khì, liền đó nghiêm túc trở lại. “Tuy nhiên, con nghĩ các hình dung trước đây về hung thủ nên được thay đổi.”
“Ví dụ?”
“Trước đây chúng ta suy đoán rằng hung thủ là người có thu nhập thấp. Bây giờ, suy nghĩ này có thể hơi thành kiến.”
“Tại sao?”
“Các nạn nhân đều trần truồng. Không tìm thấy quần áo và đồ dùng cá nhân trong kênh Vệ Hồng.” Thai Vỹ ngẫm nghĩ. “Cho dù hung thủ sống gần nơi vứt xác, nửa đêm muốn phi tang cũng không thể đem xe đạp chở cái xác lõa lồ đi rong trên đường được.”
“Vậy là hắn phải có ô tô.” Vương suy tư một hồi. “Thế thì giải thích được việc Dương Tân Thiến và Đỗ Viện biến mất rồi.”
“Vâng.” Thai Vỹ bắt chước thầy, cũng xoa xoa cằm. “Đặc biệt là Đỗ Viện. Thầy nghĩ mà xem, uống rượu xong, không bắt được taxi. Đúng lúc này có một chiếc xe chạy tới...”
“Nếu họ tiếp xúc với nhau bằng cách đó,” Vương gật đầu. “Hung thủ hẳn phải là một anh chàng có vẻ ngoài hiền lành, ít nhất là không gây ác cảm.”
“Đúng, phải là hình mẫu khiến người ta mất cảnh giác.”
“Tuy nhiên,” Vương cau mày. “Đàn ông như vậy hắn phải được người khác phái ưa thích, việc gì phải đi cưỡng hiếp, giết người?”
Thai Vỹ chớp mắt, “Tại tâm lý bệnh hoạn.” Dứt lời, anh cho rằng thầy sẽ đập vào gáy mình, nhưng không thấy ông già tỏ ý phản bác nhận định đó.
“Nếu vậy...” Vương suy tư một hồi. “Anh bảo giáo sư Kiều công tác ở trường nào ấy nhỉ?”
Sáng sớm, Cố Hạo đã dậy dọn nhà. Giặt quần áo, thay ga giường vỏ chăn, rửa gạt tàn, vệ sinh tủ lạnh, bày ra các nguyên liệu và gia vị mua hôm qua, lau sạch mọi ngóc ngách trong nhà.
Công việc mất khá nhiều thời gian. Xong xuôi, Cố Hạo vừa lau mồ hôi vừa ngồi ở mép giường hút thuốc. Ông cứ ngờ ngợ trong nhà thiếu thiếu một thứ gì, sau khi xem xét xung quanh, ông nhìn chằm chằm vào vỏ chai rượu rồi đứng dậy đi ra ngoài, vòng ra sau khu nhà ở, đi thẳng đến chỗ bồn hoa. Ông nhìn rau diếp, hẹ tây và cải cúc mọc trong bồn hoa đầu tiên, rồi đi đến bồn hoa dưới cửa sổ nhà mình.
Dù không ai chăm sóc nhưng hoa dại và cỏ dại vẫn tươi tốt, đã mọc cao ngang bậu cửa sổ. Cố Hạo nhìn những bông hoa đỏ, hồng, tím, xanh đung đưa trong gió, đang phân vân không biết nên hái loại nào, đột nhiên trong đám hoa hiện ra khuôn mặt sợ hãi của một cậu bé. Có Hạo giật mình. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm rồi bơ phờ chào, “Bác Có ạ.”
Con út của nhà họ Tô. Cố Hạo kinh ngạc, “Sao cháu lại ở đây?” Ngay lập tức, ông nhận ra rằng có điều không ổn. “Hôm nay cháu không phải đi học sao?”
“Cháu... Cháu không đi.” Cậu bé nhệch miệng, giọng hơi nghẹn ngào. “Cháu ra quán điện tử cả buổi sáng, chơi hết tiền rồi thì chẳng biết đi đầu nữa cả...”
Cố Hạo vươn tay đỡ cậu bé khỏi bụi hoa, phủi bụi đất giúp rồi kéo cậu ra ngồi cùng ở mép bồn, “Cháu không có chìa khóa nhà à?”
“Có ạ.”
“Sao cháu không về?”
“Cháu không dám.” Cậu bé mếu máo. “Mẹ mà biết cháu trốn học thì sẽ cho ăn đòn.”
“Hình như mẹ cháu không có nhà.” Cố Hạo suy nghĩ một lát. “Lúc đi phơi quần áo, tôi thấy cô ấy đã ra ngoài rồi.”
“Kể cả thế cháu cũng không dám về.” Cậu bé lắc đầu. “Nếu mẹ về nhà sớm thì cháu sẽ lộ mất.”
Cố Hạo thở dài, “Tại sao lại trốn học?”
Cậu bé cúi đầu, vặn vẹo các ngón tay, “Cháu chẳng hiểu cô giảng cái gì, bài tập cũng không làm được.” Cậu bé bật khóc. “Cô cứ phê bình cháu suốt, bạn cùng lớp thì cười cợt.”
Thấy cậu bé khóc thảm thiết quá, Cổ Hạc đưa tay vuốt lưng cậu, “Chị đã từng dạy cháu học rồi mà?”
“Vâng, nhưng cháu vẫn không theo kịp.” Cậu bé vừa khóc vừa dụi mắt. “Chị cháu giảng theo sách giáo khoa. Cô thì giảng trước sách giáo khoa, giảng tới tận năm lớp Tám rồi... Bọn nó hiểu tất, cháu thì không.”
“Cùng lắm thì bàn bạc với bố mẹ, rồi chuyển xuống lớp dưới học.”
“Cháu không muốn đi học.” Cậu bé khóc ré lên. “Không vui chút nào. Cô giáo thật dữ tợn. Không giống chị, lúc dạy cháu chị kiên nhẫn lắm... Cháu nhớ chị quá. Hu hu...”
Cố Hạo châm thuốc, lặng lẽ nghe cậu bé khóc.
“Tại sao lại bắt cháu đi học? Cứ để cháu ở nhà không được sao? Chẳng ai chơi với cháu, ngày ngày chỉ biết bắt cháu làm bài...”
“Chị cháu đi đâu rồi?”
“Đến nhà cậu họ cháu, học xong đại học mới về.”
“Cậu họ nào, cháu gặp bao giờ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Cậu họ sống ở đâu?”
“Giang... Giang Tô.”
“Chỗ nào Giang Tô?”
“Không biết.”
“Thế mà còn nói là nhớ chị.” Cố Hạo cười. “Hỏi đến cái gì cũng mù tịt.”
“Tại bố mẹ không cho cháu biết mà.” Cậu bé mở to đôi mắt ầng ậng nước. “Chính chị cũng không nói với cháu. Một hôm cháu thức dậy không thấy chị đâu, và không thấy chị về nhà nữa.”
Cố Hạo trầm ngâm một lúc, “Thực sự nhớ chị lắm sao?”
“Ừm.” Nước mắt cậu bé lại trào ra. “Mẹ bảo chị sẽ viết thư cho cháu.”
“Nhận được chưa?”
“Chưa ạ.” Cậu bé vừa khóc vừa lắc đầu. “Chả thấy thư từ gì hết.”
“Hỏi bố mẹ số điện thoại nhà cậu họ, rồi gọi cho chị.”
“Nhà cháu không có điện thoại.”
“Cháu cứ hỏi số đi, rồi sang nhà tôi gọi cũng được.”
“Thật không bác Cố?” Cậu bé nắm lấy tay Cố Hạo, cuống quýt nhìn ông. “Có thật không?”
“Thật chứ.” Cố Hạo ném đầu mẩu thuốc đi. “Ăn cơm trưa chưa?”
“Chưa ạ.” Cậu bé cúi đầu. “Tiền cơm trưa cháu mua xèng chơi game hết rồi.”
“Đi thôi.” Cố Hạo tiện tay bứt một ít hoa rồi kéo cậu bé lên. “Tạm sơ tán ở nhà tôi.”
Sau khi cậu bé đánh bay một tô mì trứng lớn, Cố Hạo dặn phải im lặng, bảo cứ ngồi lên giường mà đọc sách, rồi xuống bếp chung thái thịt lợn. Lúc ông quay vào nhà, cậu bé đã dựa đầu giường ngủ gật, sách giáo khoa rơi xuống sàn. Cố Hạo cởi giày giúp, đặt cậu nằm trên giường, đắp chăn cẩn thận. Xong xuôi, ông rửa sạch vỏ chai rượu, cắm những bông hoa dại vào, nhìn đồng hồ trên tường, yên lặng chờ đợi.
4 giờ chiều, Đỗ Thiến xuất hiện như đã hẹn. Bà bước vào, vừa mỉm cười chào Cố Hạo thì đã trố mắt vì cậu bé đang ngủ trên giường.
“Đây là...”
“Con nhà hàng xóm.” Cố Hạo ra hiệu cho bà nhỏ tiếng. “Trốn học không dám về nhà. Tạm nương náu ở đây.”
Đỗ Thiến lè lưỡi, “Em còn tưởng ông già này có gì mới.”
“Tôi thì có gì mới được?” Cố Hạo phì cười. “Thằng Vỹ lát nữa mới tới à?”
“Nó không tới đâu.” Đỗ Thiến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lấy khăn tay ra quạt quạt. “Mất mặt mấy ngày rồi, chẳng biết đang theo vụ gì nữa.”
Hương thơm tràn ngập. Tim Cố Hạo đập bình bịch.
Đỗ Thiến nhìn thấy hoa dại trong chai thì vui vẻ ra mặt, với tay mân mê một lúc, “Chuẩn bị vì em hả?”
“Hái bừa ở bồn hoa sau nhà.” Cố Hạo gãi đầu. “Tôi nghĩ may ra cô thích hoa cỏ.”
“Đẹp lắm.” Đỗ Thiến ghé lại gần ngửi. “Thơm quá! Chỉ tiếc cắm vào vỏ chai hơi... Để về em biếu anh cái lọ.” Bà xắn tay áo, lấy trong túi ra một chai vang đỏ, đặt ngay ngắn trên bàn. “Lấy tạp dề hộ em cái.” Bà vỗ vai Cố Hạo. “Em làm gì ngon ngon cho anh ăn.”
Họ xuống bếp chung. Đỗ Thiến khen Cố Hạo dùng dao khéo, rồi bắt đầu bận tíu tít. Chưng đường. Cho thịt lợn vào. Thêm xốt. Thêm gia vị. Đỗ Thiến luôn tay làm bếp. Cố Hạo nghiêm túc đứng bên, hỗ trợ theo yêu cầu. Hai người đi qua đi lại trong căn bếp nhỏ, trao đổi dăm câu chuyện bình dị. Thi thoảng có va phải nhau, Cố Hạo né tránh theo bản năng, nhưng Đỗ Thiến bình thản như không. Dần dần, Cố Hạo cũng không né tránh nữa. Ông chưa gặp cảnh này bao giờ. Đặc biệt khi Đỗ Thiến đảo tay xào, Cố Hạo đứng thái hành lá bên cạnh, vai họ chạm nhau, da thịt đàn bà mềm mại khiến Cố Hạo “dùng dao khéo” bỗng dưng thao tác một cách lơ đễnh, suýt nữa thái phải ngón tay.
Thịt kho trong nồi phát ra tiếng ùng ục. Mùi thơm chẳng mấy chốc đã tỏa đầy nhà bếp. Đỗ Thiến lấy muối nếm thử và chép miệng hài lòng, “Được rồi. Lấy cho em bốn quả trứng sống.” Tóc bà hơi rối, chóp mũi rịn những hạt mồ hôi nhỏ. Có lẽ là tại hơi nước, má bà ứng hồng, cặp mắt long lanh.
Cố Hạo ngơ ngẩn nhìn, cho đến khi Đỗ Thiến đẩy ông và trách “Sao lại ngẩn ra thế?”, ông mới sực tỉnh, quay lên nhà. Đẩy cửa bước vào thì thấy cậu bé đang ngồi xỏ giày ở mép giường ngẩng phắt lên nhìn ông, hớt hải hỏi, “Mẹ cháu về rồi à?”
“Chưa, đừng sợ.” Cố Hạo buồn cười. “Tôi đang nấu ăn thôi, thấy mẹ cháu về tôi sẽ báo.”
Cậu bé yên tâm, liền thoải mái hít hà, “Thơm quá.”
“Thịt kho tàu trứng.” Cố Hạo mở tủ lạnh. “Nấu xong sẽ cho nhà cháu một bát.”
Cậu bé tươi mặt nhoẻn cười, “Cảm ơn Bác Cố.”
Cố Hạo tự nhủ, thằng nhóc này hồn nhiên ghê, nguy cơ đét đít còn treo sờ sờ kia kìa. Ông lấy tám quả trứng, bất chợt sững người, đặt trả vào tủ một quả.
“Bình thường mấy giờ cháu tan học?”
“5 giờ.” Cậu bé chớp mắt. “5 rưỡi về tới nhà.”
Cố Hạo nhìn đồng hồ treo tường, “Cháu cứ ở yên đây, đừng làm ồn, cũng đừng ra ngoài.”
Cậu bé gật đầu lia lịa.
Cố Hạo quay xuống bếp, hai tay mang theo bảy quả trứng. Đỗ Thiến trố mắt, “Sao lại lấy nhiều thế?”
“Cho nhà đối diện một bát.” Cố Hạo hất mặt sang bên kia. “Nhà ba người.”
“Được rồi, bán anh em xa mua láng giềng gần cũng tốt.” Đỗ Thiến đón mấy quả trứng. “Đằng nào nồi cũng đủ chỗ. Anh lấy cái xoong luộc trứng đi.”
Cố Hạo ậm ừ, cúi xuống mở tủ bếp tìm xoong, vừa đứng thẳng dậy thì nghe tiếng cửa mở. Vợ Tô đi vào, khuôn mặt mệt mỏi, người ngợm bụi bặm. Gặp Đỗ Thiến mặc tạp dề, thị hơi sửng sốt, rồi lập tức chào hỏi Cố Hạo, “Bác Cố.”
“Cô về đấy à?” Cố Hạo đặt xoong nước lên bếp gas. “Đây là bạn tôi, đến nhà dùng bữa.”
Đỗ Thiến giơ tay vẫy, “Xin chào.”
Vợ Tô cố nở nụ cười, “Chào chị.” Rồi khuất dạng vào căn 101.
Đỗ Thiến quay sang thì thào với Cố Hạo, “Hàng xóm nhà anh xem ra không dễ hòa thuận đâu.”
“Kệ người ta.” Cố Hạo lắc đầu. “Nhà họ gần đây có chút chuyện.”
Đỗ Thiến tò mò hỏi, “Chuyện gì?”
Cố Hạo định trả lời thì lại nghe tiếng của căn 101 mở ra. Vợ Tô cầm một quả cà tím và hai củ khoai tây lột sệt đi sang. Thị gật đầu với Cố Hạo và Đỗ Thiến, bắt đầu nấu ăn mà không nói một lời.
“Em gái ơi, hôm nay đừng làm quá nhiều món.” Đỗ Thiến trỏ cái nồi đang tỏa khói. “Thịt kho tàu trứng đấy, lát nữa biểu em một bát.”
Vợ Tô buông con dao bài xuống, quay sang cười, “Ai lại thế, ngại chết!”
“Không sao.” Đỗ Thiến xua tay. “Chúng tôi chỉ có hai người, ăn không hết được.”
“Ngửi đã thấy ngon rồi, vậy tôi không từ chối nữa.” Vợ Tô khịt mũi. “Đúng hôm tôi mệt quá, cũng đỡ công.” Trông thị quả là kiệt sức thật. Sau khi cho khoai tây cà tím vào nồi, thị bơ phờ khuấy, như thể chiếc muôi sắt cán dài trên tay nặng cả chục kí.
“Em gái ơi, nếu khó ở thì vào nhà nghỉ đi.” Đỗ Thiến trông mà mệt giùm. “Đằng nào tôi cũng đang ở đây, tôi trông nồi cho.”
Vợ Tô thoáng ngần ngừ, rồi đặt cái muôi xuống, “Vâng. Muối mắm tôi cho hết rồi, đợi sôi chị tắt bếp giùm tôi nhé.” Thị cởi tạp dề, vò vò trong tay. “Chị ơi, làm phiền chị nhiều.”
“Không sao đâu, đừng lo.”
Cảm ơn xong, vợ Tô bỏ vào căn 101.
Cố Hạo nhìn đồng hồ, “Đến lúc rồi, phải đưa thằng nhóc về thôi.” Ông quay lên nhà, mở cửa, huýt sáo với cậu bé và hất đầu sang bên kia hành lang.
Cậu bé hiểu ngay, lẳng lặng đeo cặp sách lên lưng rồi rón rén linh ra, “Cảm ơn Bác Cố.”
“Không phải cảm ơn.” Cố Hạo nghiệm mặt. “Chỉ lần này thôi. Đừng giở trò trốn học, cũng đừng mong tôi bao che cho cháu nữa.”
Cậu bé nhăn mặt cười, “Vâng.” Và mở cửa, đóng cửa lại rồi bước sang căn 101, “Mẹ ơi, con về rồi đây.”
Thịt kho tàu trứng. Cá hố rán giòn. Đậu phộng chiên. Rau xà lách xào. Bữa tối thịnh soạn đã sẵn sàng. Đỗ Thiến tắt bếp gas nhà Tô, đậy vung nồi lại, đặt lên bếp một bát thịt kho tàu kèm ba quả trứng om.
Cố Hạo lần lượt đem bốn món ăn vào phòng, bày bát đũa ra. Chiếc bàn ăn nhỏ thường chỉ bày một cơm một món giờ chật ních. Đỗ Thiến cởi tạp dề, rửa mặt, theo Cố Hạo lên nhà, đóng cửa lại. Bà cầm chai rượu, bảo Cố Hạo tìm thêm hai cái ly. Cố Hạo lục lọi hồi lâu, chỉ moi ra hai chiếc cốc uống nước bình thường.
“Không có loại ly chân cao, cái này được không?”
“Đành vậy.” Đỗ Thiến chìa chai cho ông. “Nào, đến lúc anh phát huy khả năng rồi.”
Hai cốc rót đầy chất lỏng màu đỏ sẫm. Hai người ngồi đối diện nhau. Đỗ Thiến cầm cốc lên, cười hỏi, “Không phát biểu mấy câu à?”
Cố Hạo cũng cầm cốc lên, suy nghĩ một lúc, “Hay cô nói đi?”
Đỗ Thiến lại cười, “Anh là chủ nhà mà, sao lại để khách nói chứ?”
“Tôi thực sự không giỏi mấy khoản này.” Cố Hạo vò đầu bứt tóc. “Vậy thì chúc cho tuổi già chúng ta hạnh phúc bình an.”
“Anh đó!” Đỗ Thiến chạm cốc với ông rồi nhấp một hớp rượu. Vẫn là ăn không nên đọi nói chẳng nên lời.”
Cơm ngon rượu ngọt. Hai người thong thả ăn uống và khẽ khàng chuyện phiếm. Đề tài xoay quanh ngày tháng đã qua, Thai Vỹ bây giờ. Đỗ Thiến xem chừng rất hào hứng, bà nói phần nhiều, Cố Hạo chủ yếu là im lặng lắng nghe. Chai rượu vơi nửa từ lúc nào chẳng biết. Cố Hạo dần dần lâng lâng, có cảm giác cảnh quây quần này chẳng phải lần đầu, mà là thường nhật. Ông và Đỗ Thiến chén thù chén tạc không phải như đôi bạn lâu ngày xa cách, mà vẫn sớm tối bên nhau. Tưởng đâu họ đã chung sống suốt kiếp ở đây, trong căn 102, Lý trí nhắc nhở ông cảnh giác với ý nghĩ này, nhưng ông không muốn bứt mình ra vội. Một giọng nhắc nhở ông rằng không được, một giọng khác lại uể oải lôi kéo để ông đắm chìm.
Đỗ Thiến rót đầy cốc nữa, nhấp một ngụm rồi đưa tay chống má nghiêng đầu nhìn Cố Hạo, “Sao anh không nói chuyện?”
Cố Hạo châm thuốc, cười bảo, “Không ngờ cô uống khá quá!”
“Chà, còn nhiều chuyện anh không ngờ lắm.” Đỗ Thiến xua tay. “Ngày xưa tới nhà em, toàn anh và Chí Lượng chén chú chén ăn rồi khoác lác, làm gì có chỗ cho em thể hiện.”
Tên người bạn cũ xen vào, khiến một trong hai giọng kia trội hằn lên bến tại Cố Hạo.
“Đó là người bạn thân duy nhất của đời tôi...” Ông hít một hơi thật sâu. “Chỉ khi ở bên hắn ta, tôi mới có nhiều chuyện để nói.”
“Ừ.” Đỗ Thiến mỉm cười, mắt rơm rớm lệ. “Nếu anh ấy không lỡ miệng, đánh chết em cũng không tin nổi thư toàn do anh viết.” Mặt bà chợt lạnh đi. “Tính ra anh đúng là tên lừa bịp, phải không?”
Cố Hạo cười toét miệng, “Cô say rồi đấy.”
“Có đúng lừa không?”
“Đúng, đúng.” Cố Hạo giơ hai tay đầu hàng. “Tôi là tên lừa bịp, được chưa?”
Đỗ Thiến đưa cốc rượu đang cầm cho ông, “Vậy anh uống đi.”
Cố Hạo chịu thua, đành nhận cốc, uống một hơi cạn sạch.
Đỗ Thiến cười ha hả trước bộ dạng nhăn nhó của ông, “Cần tìm lấy một người đưa anh vào khuôn phép.”
“Tìm làm sao được mà tìm?” Cố Hạo gắp một hạt đậu phộng đưa vào miệng. “Ngần này tuổi rồi.”
“Trổ hết ngón nghề lừa bịp của anh đi.” Đỗ Thiến ngả người tới trước, chăm chú nhìn ông. “Cô nào cũng cắn câu thôi.”
Cố Hạo nghe tim nóng ran lên, vội vàng lấp liếm, “Linh tinh! Uống rượu, uống rượu nào.”
Ông nhặt chai rượu lên nhưng Đỗ Thiến đã giằng lấy, “Nói thật đi, tại sao anh không lập gia đình?”
Cố Hạo ngó lại. Đỗ Thiến nhìn ông chằm chằm, ánh mắt chất chứa hơi nóng thiêu đốt, y như mắt chim ưng thu mình rình rập.
“Tôi... không gặp được người phù hợp.”
“Em muốn nghe lời nói thật!”
Cố Hạo phát hoảng, gần như muốn vùng dậy bỏ chạy. Lúc này, cửa sắt bên ngoài phát ra âm thanh chát chúa, liền đó là tiếng bước chân nặng nề.
“Hàng xóm về rồi.” Cuối cùng Cố Hạo cũng tìm được lý do thỏa đáng. “Tôi đem thịt kho tàu cho họ.”
Đỗ Thiến híp mắt, khiến Cố Hạo càng hoang mang tợn. Ông bật dậy, không dám nhìn bà nữa, vội lao xuống bếp. Quay ra thấy Tô mặt mũi nhem nhuốc, người đầy muội tro trong bộ đồ bảo hộ lao động, ông bèn gọi, “Chú Tô, tôi biếu nhà mình một bát thịt kho tàu trứng đấy.”
Tô chỉ ờ một tiếng rồi hùng hổ đẩy cửa căn 101, “Triết về chưa?”
“Về rồi.” Giọng vợ hắn vọng ra. “Đang làm bài tập trong phòng. Tôi đi hâm lại thức ăn nhé... Ợ, ông làm sao vậy?”
Tiếng binh bốp vang lên. Ngay lập tức, tiếng khóc inh ỏi của cậu bé vọng ra hành lang, xen lẫn tiếng mắng mỏ của Tô, “Thằng chó chết dám giở trò trốn học! Cô giáo mà không gọi, tao còn tưởng mày đang ngoan ngoãn ở trường!”
“Chuyện gì vậy? Ông đừng đánh con... Triết ơi, hôm nay con không đi học sao?”
Tiếng lục vấn. Tiếng khuyên giải. Tiếng bào chữa rời rạc của cậu bé. Cố Hạo bưng bát thịt kho tàu đứng ở cửa căn 101, lúng túng một lúc, ông quay mình trở vào căn 102. Đỗ Thiến hiển nhiên đã nghe hết những tiếng ồn ào, thấy ông đi vào thì ngước mắt dò hỏi.
“Thằng nhỏ trốn học bị lộ.” Cố Hạo cười buồn lắc đầu. “Bố mẹ nó đang xử nó.”
Đỗ Thiến cũng cười, “Cái đồ bao che nhà anh, không sợ mua dây buộc mình hả?”
“Biết làm sao được, chẳng lẽ để nó vất vưởng đói bụng.” Cố Hạo đặt bát thịt kho tàu lên bàn. “Đợi bên ấy êm xuôi hãy hay.” Ông ngồi về chỗ, mắt cụp xuống, thừa biết Đỗ Thiến vẫn đang chòng chọc nhìn mình với quyết tâm làm cho ra nhẽ.
Quả nhiên, sau vài giây im lặng, Đỗ Thiến lại lên tiếng, “Anh chưa trả lời...”
“Đồ ăn hơi nguội mất rồi nhỉ?” Cố Hạo vội cướp lời. “Tôi xuống bếp hâm lại.” Đoạn chìa tay về đĩa thức ăn.
Đỗ Thiến thình lình quát lên, “Anh ngồi xuống đi!”
Cố Hạo giật mình, rút tay về.
Sau một lúc im lặng đầy khó xử, Đỗ Thiến khẽ thở dài, “Anh Cố, em là đàn bà. Có một số việc chỉ làm được một lần. Có một số điều chỉ hỏi được một lần.”
Cố Hạo cúi đầu, không nói gì.
“Anh có ngốc đầu, dứt khoát đã nhìn rõ lòng em.” Giọng Đỗ Thiến trầm thấp, nhưng rất mạch lạc. “Rốt cuộc anh nghĩ thế nào, cứ nói ra đi!”
“Tôi...”
“Đàn ông thì cương quyết vào!” Đỗ Thiến ngồi thẳng dậy. “Chẳng gì cũng từng từ hố xác bò lên. Đừng để đàn bà như em xem thường chứ.”
Cố Hạo vuốt tóc, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, “Đỗ Thiến, ngay từ đầu, tôi...”
Đột ngột có tiếng xô đánh thình vọng sang, nghe như cửa căn 101 bị đẩy ra. Sau đó là tiếng trẻ khóc, “Con đi tìm chị đây, hu hu... Con không ở với bố mẹ nữa.”
Tô rống lên, “Còn dám đòi tìm chị, không phải nhờ chị mày thì mày có hộ khẩu không? Đi học được không?”
Đỗ Thiến vỗ vỗ tay Cố Hạo, “Anh tiếp tục đi...”
Cố Hạo đẩy tay bà đi, ra dấu im miệng, và nghiêm mặt nhìn về phía cửa.
“Con không muốn đi học! Hu hu hu... Con muốn tìm chị về!”
“Mày quay vào nhà ngay! Chị mày ấy à, mày chả tìm được đâu!”
Cố Hạo đứng bật dậy, mở cửa lao ra ngoài.
Cậu bé gào khóc, bám cả người vào cửa sắt, mặt in hằn dấu tay. Tô thì túm cổ áo con, cố lôi về căn 101.
“Mày xứng với chị mày sao? Nó hi sinh bản thân để đổi lấy hộ khẩu cho mày, mà mày còn trốn học? Mày...” Thấy Cố Hạo bước ra, Tô ngừng mắng mỏ, nhưng tay siết cứng hơn nữa. “Mày về ngay! Còn cãi láo tao đập chết!”
Cố Hạo tiến lên tách hắn ra, “Chú Tô, chú làm gì đây?”
Cậu bé lỉnh luôn ra sau lưng Cố Hạo. Tô vẫn còn điên giận, lồng ngực phập phồng, “Thằng ôn này trốn học! Cô giáo gọi điện đến xưởng. Tôi thì nai lưng bốc dỡ suốt một ngày, tiên sư nó, tan làm tình cờ gặp quản đốc mới biết được!”
“Trẻ em phải uốn nắn từ từ. Đánh đập chi tổ làm hỏng con thôi.”
“Tôi đã mất bao nhiêu công sức mới có được hộ khẩu thường trú cho nó.” Tô vươn tay tóm lấy con. “Biết trước mày không ra gì thì đã nạo mày đi!”
Cậu bé cố núp sau lưng Cố Hạo một cách tuyệt vọng. Cố Hạo một tay cản Tô, tay kia che chắn cho cậu bé, luôn miệng khuyên can. Lúc này vợ Tô lao ra, chạy đến chỗ Cố Hạo, không nói một lời túm cổ áo con lối về. Động tác của thị mau lẹ và kiên quyết, cậu bé chỉ kịp giãy giụa vài cái là đã biến mất sau cửa căn 101. Tô đứng sững, chống nạnh thở phì phò, cố rặn cười với Cố Hạo, “Bác Cố, thật xấu hổ quá!”
“Không sao, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.” Cố Hạo xua tay. “Cứ về từ tốn nói chuyện với cháu.”
“Vâng, tôi về đây.” Tô quay vào căn 101, đóng cửa lại.
Cố Hạo nhón gót tới gần, dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên trong. Thi thoảng thấy vọng ra tiếng quát mắng, tiếng vỗ về, và cả tiếng nức nở của cậu bé. Chẳng mấy chốc, cậu bé thề sống thì chết không bao giờ trốn học nữa, sẽ chuyên cần đến trường, và bị đuổi về phòng.
“Tối nay khỏi hốc, treo mõm đi.”
Ồn ào xem ra đã khép lại. Tiếp đó là cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng Tô.
“Bà đừng lang thang suốt ngày nữa. Từ mai sáng đưa con đến trường chiều đón nó về.”
Vợ Tô nói rất nhỏ, nghe không rõ, hình như đang phân trần.
“Tìm kiếm gì cơ? Nếu còn sống, nó đã về nhà từ lâu. Đừng làm những việc vô bổ.”
Vợ Tô nức nở.
“Bà cứ nghe tôi! Bảo gì làm nấy!” Tô lại quát lên. “Để mọi chuyện trôi qua như thế đi, đừng nhắc tới nữa, coi như chưa có đứa con này bao giờ.”
Giọng vợ Tô đã rõ ràng hơn, “... khúc ruột của tôi mà.”
“Con trai thì không à? Cứ cho là bà tìm được con bé đi, bây giờ nhà chúng ta còn nắm đằng chuôi không? Nhà họ Mã có để yên không? Hộ khẩu của con trai thì sao? Khoản tiền kia nữa?”
Giọng vợ Tô lại chìm đi, nhưng hình như đang chỉ trích chồng. Liền đó là tiếng đạp đổ ghế.
“Tôi làm gì được nào? Bà nói xem, tôi làm gì được? Đừng nằm mơ nữa. Con mất rồi, găng lên với nhà người ta có ích gì không? Bà không nghĩ đến tương lai của con trai hả?”
Vợ Tô khóc to hơn.
“Đừng om sòm nữa, đến giờ ăn thì ăn đi. Mẹ kiếp... cả ngày chẳng hiểu trong đầu nghĩ gì!”
Cố Hạo thấy người lạnh toát, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gần như muốn đạp cửa xông vào. Đúng lúc này, cửa căn 102 phía sau mở ra. Đỗ Thiến xuất hiện, đã mặc áo ngoài, tay khoác túi da.
Cố Hạo sững sờ, “Cô...”
“Em về đây!” Bà đẩy lớp cửa sắt, không thèm nhìn Cố Hạo. “Trông anh bận quá! Em không quấy rầy nữa.”
“Tôi không...” Cố Hạo vội kéo Đỗ Thiến lại. “Không phải...”
Đỗ Thiến hất tay, đi thẳng ra ngoài, xô cửa sắt đánh rầm. Cố Hạo đứng bên cánh cửa đã khép một lúc rồi chậm rãi quay vào. Các món trên bàn đều còn già nửa. Cố Hạo cầm chai rượu lên, ngửa mặt uống cạn, châm một điếu thuốc khác. Lòng rối như tơ vò, hút liền mấy điếu thuốc mà tư duy vẫn chưa thông suốt. Ông không biết mình đang nghĩ về Đỗ Thiến hay cô gái mất tích. Đầu óc nhộn nhạo lực bục như nồi cháo. Lồng ngực uất nghẹn, không tài nào trút ra được. Ông nhắm mắt, hít thở thật sâu vài lần, chỉ thấy miệng đắng chát. Đột nhiên, ông cảm giác đằng sau có ai đấy đang nhìn mình.
Quay phắt lại, trước mắt vẫn là căn phòng trống rỗng, ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đen như mực.
Đằng xa, sấm sét ầm ầm. Mưa lớn đang ập đến. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!