Chương 13 ý nghĩa của số không
Ngày X tháng Sáu năm 1994. Mưa.
Tôi vẫn viết, nhưng chắc tại thói quen là nhiều. Tôi đã từ bỏ ý định coi đây là nhật kí rồi. Không rõ ngày tháng còn gọi là nhật kí được sao? Hơn nữa, tôi thấy rằng từ bỏ không phải là điều khó khăn. Đằng nào thì kể từ khi còn nhỏ, tôi cũng đã liên tục làm phép trừ trong cuộc sống của mình rồi.
Hiện giờ, tôi ngồi dưới cống ngầm viết những dòng này, lòng cứ dâng lên một cảm giác lạ lùng. Dường như tôi của quá khứ, hiện tại và tương lai đều thuộc về nơi đây. Sợi dây kết nối tôi với thế giới bên trên đã bị cắt đứt hẳn. Sau bao nhiêu dấu trừ liên tiếp, đời tôi cuối cùng cũng xuất hiện dấu bằng.
Bên kia dấu bằng...
Là số không.
Khi người nọ dẫn tôi đến thang sắt, leo lên, tôi muốn khóc, mà cũng muốn cười. Ai ngờ lối ra lại gần “căn phòng” đến vậy. Khi tôi lặn lội trong cống ngầm tối tăm với ngọn nến trên tay, đường về nhà hóa ra chỉ trong gang tấc. Người đàn ông đẩy nắp cống trên đầu, ánh nắng ấm áp tràn xuống. Cùng lúc, muôn vàn âm thanh ồn ào xối vào tại. Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi đã ở trong lặng câm và bóng tối bao lâu?
Tuy nhiên, tôi không mất công bận tâm đến điều này. Người đàn ông vừa ra khỏi cống, tôi liền hấp tấp bò theo. Khi chống tay xuống mặt đường nhựa khô ráo, hít thở bầu không khí trong lành, tôi trào nước mắt. Ngay sau đó, tôi chạy. Tôi không biết tại sao mình lại làm thế, muốn chứng minh mình còn sống hay gì. Chạy được vài chục mét, tôi mới nhớ ra người đàn ông ở phía sau.
Tôi quay lại, thở hổn hển. Người nọ vẫn đứng cạnh miệng cống mở, bất động nhìn tôi. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy anh ta dưới ánh sáng mạnh. Râu ria và tóc tai bù xù che gần hết mặt, áo khoác quân đội không còn rõ màu, túi vải bạt đeo chéo người. Tôi vẫy tay chào, nhưng hai chữ “Cảm ơn” cứ nghẹn lại trong cổ. Anh ta chậm chạp giơ tay lên, cũng vẫy vẫy như tôi.
Em sẽ quay lại thăm anh. Em sẽ mang theo thật nhiều đồ ăn ngon. Em sẽ tặng anh một bộ quần áo sạch sẽ. Em sẽ nhờ bố đưa anh đi cắt tóc tắm rửa. Lớn lên, em sẽ giúp anh tìm việc. Muôn vàn ý nghĩ nhộn nhạo trong đầu. Tuy nhiên, tất cả không mãnh liệt bằng một ý nghĩ khác.
Tôi muốn về nhà.
Vì vậy, tôi quay phắt đi và lại guồng chân chạy. Đường khá ngắn. Tôi nhanh chóng chạy đến ngã tư giao với đường khác. Chỗ này còn tấp nập hơn nữa, xe cộ nườm nượp, người qua lại đông đúc. Tôi đứng ở ngã tư đường, nhìn quanh và ngỡ ngàng nhận ra, mình biết đường này!
Nhiều người ném ánh mắt ngạc nhiên vào tôi. Một cô gái bần thiu hôi hám, đi đôi giày ướt sũng, để lại những dấu vết khó ngửi trên đường ở mỗi bước chân qua. Tuy nhiên, tôi không bận tâm được nhiều nữa. Tôi xác định hướng về nhà và chạy như bay. Những con phố quen thuộc. Những tòa nhà quen thuộc. Mùi thơm của quán xá lề đường quen thuộc.
Thật tuyệt! Lao qua bao phố bao nhà, từ đằng xa, tôi đã trông thấy nóc khu tập thể mình ở. Rồi tôi khóc. Nơi tôi đã thương tưởng bao lâu trong bóng tối đang hiện hữu ngay trước mắt.
Tuy nhiên, tôi không còn sức nữa. Tôi bám vào một cái cây, gập bụng thở hồng hộc, cảm giác cổ họng như có lửa đốt, mồ hôi bốc mùi thối nồng nặc. Tôi cúi đầu nhìn chính mình. Quá bẩn thỉu, như một nùi giẻ ngâm trong vũng nước thải nửa năm. Tôi ngẩng lên nhìn trời, hơn 3 giờ chiều rồi thì phải, lúc này chắc không mấy hàng xóm đi lại bên ngoài đâu. Không thể để ai bắt gặp cô cả nhà họ Tô trong bộ dạng bệ rạc được. Bố mẹ coi trọng thể diện hơn hết thảy. Tôi không muốn làm họ mất mặt.
Tôi gắng lết chân đi, tránh xa đường cái, vòng theo ngõ ngách đi về nhà. Mười mấy phút sau cũng lẫn vào được hành lang của dãy nhà mình. Chắc mẹ và em đang ở nhà, bác Cố cũng vậy. Tôi nín thở, lặng lẽ mở cửa hành lang, tiến đến căn 101 và gõ cửa thật khẽ.
Trong nhà im phăng phắc. Tôi không nản lòng, lại gõ thêm mấy lần nữa. Vẫn không ai ra mở cửa. Chìa khóa chẳng biết đánh rơi ở đầu rồi. Tôi suy nghĩ một lúc rồi chuồn ra ngoài và đi vòng ra sau dãy nhà. Cho dù cách lớp cửa kính, tôi vẫn thấy lòng trào lên niềm thân thương với nhà mình. Mẹ và em không có trong phòng, chắc là ra ngoài để tìm tôi rồi. Không biết họ sẽ hạnh phúc đến nhường nào khi trông thấy tôi nữa.
Tôi ngồi trong bồn hoa, trước mặt là cỏ dại và hoa dại cao ngồng, vừa vặn che kín người. Đợi ở đây thôi. Không ai có thể nhìn thấy cô cả nhà họ Tô trong bộ dạng này cả. Nhằm lúc bất ngờ nhất, tôi sẽ lặng lẽ xuất hiện như rơi từ trên trời xuống. Bố, mẹ và em trai hẳn là sướng rồ người lên. Sau đó, tôi tắm táp thỏa thuê, ăn một bữa no nê và ngủ một giấc đã đời.
Thế rồi tự dưng, tôi chìm vào giấc ngủ. Có một cuốn sách nói rằng giấc ngủ thật ra là một cái chết ngắn. Đối với một số người, ngủ rồi là không dây nữa, và sự ngắn ngủi đó trở thành vĩnh hằng. Bà tôi là một trường hợp như thế.
Hiện giờ, tôi ao ước được như bà. Giá ngủ say mãi mãi trong đám hoa dại... Giá lặng lẽ tắt thở ở cái nơi không ai để ý này... Giá nhắm mắt lại là không bao giờ phải mở ra nữa... Thân thể tôi sẽ rữa nát, phân hủy, biến thành chất dinh dưỡng chăm bón đám hoa và có dại ở đây. Rồi linh hồn tôi sẽ bám vào một bông hoa, bụng cánh nở rộ, lặng lẽ lụi tàn, chờ đợi đất nhô lên vào mùa xuân năm sau.
Để khỏi phải nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Phải, bọn họ.
Khi choàng tỉnh, tôi cuộn mình nằm nghiêng trong bồn hoa. Dù đã cố gắng rất nhiều, dù không muốn tin, nhưng tôi vẫn phải nhìn thẳng vào một sự thật.
Tôi đã bị ruồng bỏ. Mọi thứ về tôi đã được thay thế bằng hộ khẩu thường trú, danh tính hợp pháp, một đứa trẻ được đi học, và cả một khoản tiền chưa biết là bao nhiêu. Ừm, đúng như ông ta nói, “Coi như chưa có đứa con này bao giờ.” Tôi từng cho là bà ta không thích tôi, thì ra cả ông ta cũng không thích tôi.
Nhưng khi em trai khóc nấc đòi đi tìm chị, thực sự tôi đã muốn lao ra. Tuy nhiên, tôi kìm lại, cuộn mình bất động trong bồn hoa, mở to mắt nhìn màn đêm qua khe cỏ. Tôi đã chết. Ít nhất thì đối với bọn họ, tôi đã chết. Người chết không nên động đậy.
Được thôi. Được thôi. Nếu cái chết của tôi có thể giúp họ hóa giải ưu tư thì, được thôi.
Em à, chị đã làm hỏng con robot của em. Bây giờ, chị đền cho em. Không cần giã từ nữa nhỉ. Bọn họ vốn cũng chẳng định nói câu giã từ với tôi. Tuy nhiên...
Tôi lặng lẽ bò dậy, chậm chạp lết đến cửa sổ căn 102. Bác Cố đang ngồi ở bàn ăn, lưng quay ra cửa sổ, đầu cúi gằm, hình như đang hút thuốc.
Tôi hé miệng, nhưng không thốt được lời nào, chỉ giơ tay vẫy vẫy với bóng lưng của bác. Vì hai chiếc đĩa úp lên nhau đó... Vì chút thỏa mãn trong những đêm đói ngấu ấy... Con chào bác.
Khi lững thững bước đi trên phố, tôi không nghĩ ngợi gì. Y như xác sống. Đúng, chính là thế. Dường như mọi thứ đều là lẽ đương nhiên, là điều tất yếu. Tôi không hề thấy oán hận, càng không buồn nhớ đến mấy đứa con gái đã đẩy mình xuống cống. Tôi có là gì đâu? Có lý do gì để một kẻ không đáng tồn tại đi thù ghét hiện thực này?
Ngay cả khi mưa như trút nước, tôi cũng không cảm nhận được. Chắc không ai nhìn thấy tôi đâu. Một cô gái ướt sũng lầm lũi đi trong cơn mưa nặng hạt. Cứ thế, tôi bước đi, băng qua nơi sáng đèn hoặc nơi tối mù. Đi, đi mãi. Cho đến khi quay lại con đường đó. Như bản năng, tôi bước ra giữa đường, đến bên miệng cống, mở nắp rồi leo xuống thang sắt. Cuối cùng, tôi kéo nắp cống để nó từ từ đóng lại trước mắt mình. Trước khi ánh đèn đường yếu ớt biến mất, tôi đã kịp nhìn thấy hình dạng của miệng cống.
Một vòng tròn.
Một số không.
Văn phòng của giáo sư Kiều Doãn Bình giống với hình dung của Vương Hiến Giang: ánh sáng tù mù, trên tường, sàn nhà, bàn và ghế đều có sách và nhiều tài liệu khác nhau. Không khí tràn ngập mùi mốc và khói thuốc. Không gian vốn dĩ khá rộng rãi, nhưng do đồ đạc để lộn xộn nên thành ra chật chội và tù túng.
Giáo sư tuổi chừng ngũ tuần, mái tóc râm chải ra sau gọn gàng, sau tròng kính là đôi mắt sắc sảo. Vương tự nhủ, trông như kiểu người cả ngày tiếp xúc với những thành phần bất thường.
Giáo sư Kiều dọn đống tài liệu trên sofa, mời khách ngồi và đặt gạt tàn lên bàn nước, “Mọi người đều hút thuốc hả? Ở chỗ tôi đây cứ tự nhiên nhé.” Ông kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với Vương và Thai Vỹ rồi châm thuốc.
“Sao? Lần trước cậu Vỹ đến gặp tôi để hỏi ý kiến về một vụ án mạng hàng loạt, có tiến triển gì chưa?”
Thai Vỹ lấy tấm bản đồ đánh dấu các trọng điểm ra, đưa cho ông. Giáo sư Kiều xem xét cẩn thận, vừa nghe anh trình bày vừa hút thuốc, rồi suy nghĩ một lúc. “Ừm, tôi đồng ý với nhận định của cậu.” Ông trả bản đồ cho Thai Vỹ. “Tiếp theo là tìm người hả?”
“Vâng.” Vương gật đầu. “Vì mục đích này mà chúng em mới đến làm phiền thầy.”
“Có thêm thông tin gì không?”
“Không ạ.” Thai Vỹ chép miệng. “Không có báo cáo khảo sát hiện trường, không có lời khai, không có kết luận giám định vật chứng. Mọi thứ chúng em có bây giờ là ba xác chết và tấm bản đồ này.”
Giáo sư Kiều không thay đổi sắc mặt, chi đẩy kính lên, “Mấy cái xác cậu kể với tôi lần trước, phải không?”
“Vâng.”
Giáo sư Kiều không nói tiếp ngay, ông quay nhìn ra cửa sổ, một tay gõ nhẹ lên đầu gối. Thai Vỹ và Vương nhìn nhau, kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, giáo sư Kiều từ tốn nói, “Các nạn nhân đều là phụ nữ, bị tấn công tình dục rồi bị siết cổ bằng dây thép đến chết. Quần áo và đồ tùy thân đều bị lột sạch, thi thể bị ném xuống cống ngầm.”
Thai Vỹ nhìn ông, tự hỏi có nên tiếp lời không. Nhưng xem chừng giáo sư Kiều không bận tâm chờ phản ứng của họ, cứ thế tiếp tục, “Trước hết, hung thủ không thể có mối liên hệ rõ ràng với nạn nhân trong cuộc sống bình thường, nếu không cảnh sát sẽ mau chóng lần tới chỗ hắn thôi. Các vị không lãng phí thời gian vào việc tra xét quan hệ xã hội của nạn nhân là đúng đấy.”
Thai Vỹ đắc thắng nhìn Vương, nhưng thôi cười ngay khi nhận ra vẻ mặt nghiêm túc của thầy mình.
“Hắn tiếp xúc nạn nhân với tư cách người lạ hoàn toàn, rồi đưa họ đến một nơi thích hợp để gây án.” Giáo sư Kiều nheo mắt, “Điều này cho thấy ít nhất là bề ngoài hắn trông đáng tin cậy.” Ngừng một lát, ông tiếp. “Người như vậy, trình độ học vấn phải tương đối, nghề nghiệp cũng đàng hoàng. Hơn nữa, xét thời điểm mất tích của các nạn nhân thì thấy, hắn không đảm nhiệm công việc gì thực sự, giờ giấc khá linh hoạt.” Ông nhìn Thai Vỹ, “Vì vậy, các vị phán đoán rằng hắn tự lái xe chở xác đi ném, là hợp lý.”
Thai Vỹ hỏi, “Nếu hắn lái xe, thì vùng đệm có cần mở rộng ra không?”
“Không cần.” Giáo sư Kiều nhìn bản đồ. “Các vị khoanh vùng cũng khá rộng, đủ để tra xét rồi. Hơn nữa, giá trị của chiếc xe nằm ở việc chở xác đi ném, hắn sẽ chọn địa điểm quen thuộc, không ảnh hưởng nhiều đến vùng đệm đâu.”
Vương không tỏ thái độ gì. Phân tích của giáo sư Kiều về cơ bản phù hợp với nhận định của họ, chưa đem lại đột phá mới nào cho công tác điều tra.
“Thứ hai, xem xét từ ngoài vào trong nhé. Trông các nạn nhân đều không rủng rỉnh giàu sang đủ để hung thủ nảy sinh ý định cướp của, đừng nói là mạo hiểm tiếp xúc giữa thanh thiên bạch nhật. Vì vậy, động cơ của hung thủ là ham muốn tình dục thôi.”
“Nếu hung thủ khá khẩm như thầy miêu tả thì thiếu gì kênh để thỏa mãn dục vọng.” Thai Vỹ thắc mắc. “Có tiền, nhàn hạ, không cần thiết phải đi giết người.”
“Đây lại là vấn đề xem xét từ trong ra ngoài rồi.” Giáo sư Kiều cười, “Nơi hắn cưỡng hiếp và giết người chắc là ở trong nhà, nên phải đáp ứng điều kiện là sống một mình.”
Thai Vỹ chớp mắt, “Độc thân? Vậy thì...”
“Chúng ta có thể giả định như vậy, nhưng không hoàn toàn chắc chắn.” Giáo sư Kiều nói. “Không có gì ngạc nhiên khi hắn có riêng một ngôi nhà khác.”
Thai Vỹ sững sờ, “Em không hiểu.”
“Các vị suy đoán rằng hung thủ vứt ba thi thể xuống cùng một cái cống. Tôi tán đồng về điểm này.” Giáo sư Kiều cau mày. “Cho nên câu hỏi là, tại sao hắn lại làm như thế?”
Thai Vỹ nghẹn lời, nhìn Vương, “Tại... thói quen?”
“Rất ít khả năng hắn ném bừa xác xuống miệng cống nước mưa.” Giáo sư Kiều lắc đầu. “Cống nước mưa thường xuyên được đại tu và nạo vét, ai mà vô tình mở nắp cống ra, tội ác này sẽ bại lộ ngay lập tức.”
Vương ngẫm nghĩ, “Hắn sẽ đặt xác ở một địa điểm nhất định trong cống nước mưa?”
“Có thể.” Giáo sư Kiều lộ vẻ tư lự. “Suy luận táo bạo hơn thì, thỉnh thoảng hắn sẽ quay lại thăm họ.”
Thai Vỹ ngơ ngác nhìn giáo sư Kiều, chừng như không sao tin nổi, “Không thể nào. Hắn còn đi... thưởng thức nữa ư?”
“Có thể đấy.” Vương trầm ngâm. “Trước đây tôi có tham gia phá án một vụ đốt phá hàng loạt. Thủ phạm phóng hỏa xong vẫn nấn ná theo dõi, vài ngày sau còn quay lại lảng vảng quanh hiện trường. Cũng tại hắn xuất hiện quá nhiều ở các nơi cháy nổ nên mới khiến cảnh sát chú ý và bị bắt.”
Thai Vỹ khịt mũi, “Đúng là bệnh hoạn.”
“Hung thủ vụ giết người hàng loạt này cũng có tâm lý không bình thường.” Giáo sư Kiều châm một điếu thuốc nữa. “Nói cách khác, trái tim hắn có khoảng trống.”
Vương nhướng mày, “Khoảng trống?”
“Ừm. Ham muốn tình dục bị kìm nén và không được thỏa mãn bấy lâu giờ trút xuống những phụ nữ hắn chưa từng quen biết. Nếu suy đoán của chúng ta là đúng, thì hắn sẽ bỏ xác ở cùng một chỗ trong cống nước mưa và thường xuyên quay lại chiêm ngưỡng cái gọi là ‘thành tựu’, hồi tưởng quá trình thủ ác, thậm chí là chơi đùa với mấy cái xác.”
Vương liền hỏi, “Tại sao hắn lại làm thế?”
“Bởi vì thi thể ngoan ngoãn, không biết chống đối, mặc cho hắn vầy vò.”
Thai Vỹ trố mắt, “Rốt cuộc là cái thể loại gì đây?”
“Điều khiến hắn thỏa mãn trong lúc phạm tội, chính là điều hắn còn thiếu thốn trong cuộc sống. Hiếp dâm và giết người, đối với hắn, là một dạng bù đắp.”
Giáo sư Kiều hít một hơi thật sâu, “Theo tôi thì người các vị cần tìm là như sau: ba mươi đến bốn mươi tuổi, trình độ cử nhân trở lên, vóc người tầm thước, ăn vận chỉnh tề, quan hệ xã hội bình thường. Làm việc trong cơ quan hành chính sự nghiệp, không có nhiệm vụ thực chất, tài chính dư dả, có thói quen sưu tầm đồ vật.” Ông thoáng suy tư. “Về tình trạng hôn nhân thì, hoặc là sống một mình, từng có trải nghiệm rất không vui về mặt tình cảm và bản thân là bên thiệt hại; hoặc là có vợ nhưng cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, quan hệ căng thẳng và nhiều khả năng ly thân, hắn có nhà khác. Không con cái hoặc con cái không quấn quýt cho lắm.”
Thai Vỹ nhoay nhoáy ghi lại vào sổ tay. Giáo sư Kiều kiên nhẫn đợi anh viết xong, mới ngẩng đầu lên, “Tôi còn có thể giúp gì nữa không?”
Vương nhìn Thai Vỹ rồi đứng dậy, “Tạm thời đủ rồi, cảm ơn thầy đã giúp đỡ.”
“Vâng, nếu nghĩ ra thêm điều gì, tôi sẽ chủ động liên lạc.” Giáo sư Kiều bắt tay hai thầy trò. “Tuy nhiên, tôi muốn lưu ý các vị một điều.”
“Điều gì ạ?”
“Phá án càng sớm càng tốt.” Giáo sư Kiều trịnh trọng nói. “Trông tần suất gây án này, tôi đoán hắn còn giết người nữa đấy.”
Mã Đông Thần bảo tài xế đậu xe ở cổng trường, lấy trong cốp ra hai cây thuốc lá Chunghwa, bọc vào túi nhựa màu đen rồi đi qua trường đến khu phòng học.
Văn phòng hiệu trưởng ở tầng bốn. Bước vào thì thấy hiệu trưởng Đổng đang ngồi gọi điện ở chiếc bàn làm việc to rộng. Một tay cầm ống nghe, ông ta giơ tay kia ra hiệu cho Mã Đông Thần ngồi xuống sofa đối diện bàn làm việc.
“Tôi hiểu, đây là việc tốt... Phó ban Từ, anh đừng lo, tôi sẽ lo liệu đâu vào đấy. Tìm được học sinh đó xong, tôi sẽ báo cáo với anh.”
Đang châm thuốc, Mã Đông Thần chợt ngừng tay, dỏng tai nghe cú điện. Hiệu trưởng Đổng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, đi tới sofa, liếc nhanh qua túi nhựa đen trên bàn rồi ngồi xuống cạnh Mã Đông Thần.
“Khiếp, sao mà cậu khách sáo thế.” Hiệu trưởng Đổng vỗ đùi Mã Đông Thần. “Cái lần trước cậu cho... đắt quá.”
“Điện thoại di động ấy hả?” Mã Đông Thần cười. “Anh công kia việc nọ, có điện thoại liên lạc tiện hơn.”
Hiệu trưởng Đổng cười ha hả, “Cậu Mã à, thật tình thì không nên bắt cậu chạy đi chạy lại. Tuy nhiên, vụ này... thực sự hơi khó nhằn.”
“Không sao.”Mã Đông Thần sốt ruột hỏi. “Điện thoại vừa rồi, nghe bảo cần tìm một học sinh?”
“Phòng Giáo dục gọi xuống.” Hiệu trưởng Đổng hờ hững xua tay, “Có một nữ sinh làm việc tốt, Phòng Giáo dục muốn biểu dương tuyên truyền.”
“Ồ, hay mà.” Mã Đông Thần yên tâm hơn. “Có phải Na Na lại gây ra phiền phức gì không?”
“Nói thế nào nhỉ?” Hiệu trưởng Đổng cân nhắc từ ngữ. “Mã Na, là một đứa trẻ ngoan. Nhiệt tình, hoạt bát... quan hệ với các bạn trong lớp cũng rất được...”
Mã Đông Thần chăm chú lắng nghe, gật đầu lia lịa, chờ đợi chữ "Nhưng".
“Nhưng, có lẽ cá tính em nó quá mạnh mẽ... Tôi thì không cho rằng điều này là xấu. Bây giờ người ta nêu cao giáo dục cá nhân hóa mà.” Hiệu trưởng Đổng ngập ngừng. “Đôi lúc em ấy có cãi cọ với bạn học. Có lẽ là tại điều kiện gia đình chăng? Thái độ rất thiếu tôn trọng. Tất nhiên, không phải đối với tôi.”
“Nó làm sao dám!” Mã Đông Thần quả quyết nói. “Ở nhà tôi đã nhắc nhở nó không chỉ một lần, rằng phải hòa đồng với bạn, tôn trọng các thầy cô, nhất là hiệu trưởng.” Anh ta dịu giọng. “Chà... tất cả là tại tôi bận quá. Mẹ nó thì nuông chiều con thành quen. Con bé này đúng là hơi quá quắt.”
“Đều là người làm cha làm mẹ, chúng tôi hiểu và thông cảm.” Hiệu trưởng Đổng vỗ đầu gối Mã Đông Thần. “Nếu có mâu thuẫn với bạn học thì còn dễ xử lý. Cả đống trẻ con đang tuổi nổi loạn tụ tập một chỗ, có cãi cọ động chân động tay đôi chút cũng bình thường. Nhưng lần này...”
“Động đến giáo viên chắc...” Mã Đông Thần trố mắt.
“Đúng. Mà không phải giáo viên bình thường.” Hiệu trưởng Đổng nghiêm mặt. “Bí thư Đoàn trường, họ Chu, con rể của một phó giám đốc Sở Công thương. Tôi khó xử quá... Sở Công thương thì không có liên hệ trực tiếp với trường, nhưng cũng thuộc hàng ban bệ quan quách. Suy đi tính lại, tôi đành mời cậu tới đây bàn bạc.”
“Con ranh đó đã làm gì?”
“Hiện giờ Mã Na tham gia đóng một vở kịch tiếng Anh.” Hiệu trưởng Đổng gãi đầu. “Trong buổi tổng duyệt, không rõ vì lý do gì, em ấy xúc phạm bí thư Chu trước mặt bao nhiêu học sinh, móc máy quan hệ vợ chồng cậu ta, làm cậu ta không còn mặt mũi nào cả, và đã đến phản ánh với tôi.”
“Hỗn hào quá thể!” Mã Đông Thần kêu lên. “Làm sao lại dám xúc phạm giáo viên? Con ranh này, tôi nhất định không tha cho nó!”
“Đừng nóng!” Hiệu trưởng Đồng xua tay. “Trẻ con mà, dạy dỗ dần dần. Nếu không phải vụ này ảnh hưởng quá lớn, tôi cũng không phiền cậu tới đây đâu.”
Mã Đông Thần gật đầu, “Vậy theo hiệu trưởng, giờ nên làm thế nào mới phải?”
“Bí thư Chu bị xúc phạm danh dự, nên thái độ khá căng thẳng.” Hiệu trưởng Đổng ngẫm nghĩ rồi bảo. “Chi bằng, tôi triệu cả Mã Na và bí thư Chu đến đây, cậu bảo Mã Na xin lỗi cậu ta. Thầy cô không chấp học sinh. Thái độ thành khẩn một chút là giải quyết xong thôi.”
“Được ạ!” Mã Đông Thần vội đáp. “Để rồi tôi mời thầy Chu một bữa, chân thành xin lỗi thầy ấy.”
“Cũng không cần thiết.” Hiệu trưởng Đổng gọi thư kí vào. “Thống nhất với nhau trước đã, cậu đừng đánh con trẻ.”
“Dứt khoát không đánh nó ở đây đâu.” Mã Đông Thần nghiến răng. “Tôi sẽ xử nó sau!”
Mười mấy phút sau, Mã Na ve vẩy hai ống tay áo bước vào văn phòng, thoáng sững người khi trông thấy Mã Đông Thần, rồi lập tức vỡ lē.
“Con mẹ nó gớm thật.” Mã Na lẩm bẩm. “Còn biết chạy đi lu loa khắp nơi. Bảo chó chui gầm chạn đúng là đề cao gã ta quá rồi.”
“Mày còn dám há mồm phun bậy!” Mã Đông Thần đứng bật dậy. “Ai cho mày cái gan xúc phạm thầy giáo?”
“Thầy cái con khỉ! Gã có thủng Văn Sử Địa hay Toán Lý Hóa gì đâu?” Mã Na bĩu môi. “Cả ngày chỉ biết lăng xăng quay phim chụp ảnh, ra cái điều ta đây nghệ sĩ.”
“Mày còn láo!” Mã Đông Thần sấn đến vung tay định đánh.
Hiệu trưởng Đổng vội vàng ngăn cản, hết lời khuyên giải, “Đã thống nhất không đánh rồi mà, cậu Mã bình tĩnh nào.”
“Thể loại con cái gì đây!” Trán Mã Đông Thần nổi gân xanh. “Mày xem trông mày còn giống học sinh không?”
Mã Na lườm bố, khoanh tay rung chân, bộ dạng nhơn nhơn.
Mã Đông Thần càng nổi điên, “Lát nữa thầy Chu đến, mày nhất định phải xin lỗi tử tế. Chó chết, tao không tin là không trị được mày.”
“Không xin lỗi, con chẳng làm gì sai.” Mã Na hằn học đáp.
“Mã Na! Chuyện nhà thầy Chu thế nào, liên quan đến em à?” Hiệu trưởng Đổng sa sầm nét mặt. “Em cứ cái thói này thì không còn nề nếp gì nữa! Nếu không phải tôi và bố em là chỗ bạn bè, nguyên việc em đánh bạn đến thôi học lần trước đã đủ để em gánh chịu hậu quả rồi.”
“Xùy!” Mã Na cong môi. “Cùng lắm là bỏ học, đằng nào năm sau em cũng...”
“Mày đừng mơ đi!” Mã Đông Thần xỉa tay vào mặt con gái. “Liệu hồn học cho xong lớp Mười hai, nếu không thì đừng hòng đi Mỹ đi Anh gì cả!”
Mã Na nhìn bố, do dự một lát rồi sốt ruột nói, “Được được, con xin lỗi.”
“Mày đứng ngay ngắn lại cho tao!” Mã Đông Thần vẫn đùng đùng lửa giận. “Lát nữa thái độ nhất định phải thành khẩn. Mày mà cứ giữ cái bộ dạng này, về nhà tao không tha cho mày đâu!”
Mã Na đứng thẳng dậy, mặt vẫn vênh lên, mắt nhìn trời.
“Tức quá đi mất!” Mã Đông Thần ngồi xuống sofa. “Sao tôi lại sinh ra cái giống này!”
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa. Một thanh niên tầm ba mươi tuổi ló nửa người vào, “Hiệu trưởng tìm em ạ?”
Hiệu trưởng Đổng vẫy tay gọi, “Cậu Chu, cậu vào đây.”
Thầy Chu bước tới bàn làm việc của hiệu trưởng, trông thấy Mã Na đứng cạnh sofa liền đanh mặt lại.
“Sự việc cậu phản ánh bữa trước có liên quan đến thể diện nhà giáo. Trường không thể cho qua được.” Hiệu trưởng Đổng từ sau bàn làm việc đi vòng ra, trỏ Mã Đông Thần. “Tôi yêu cầu học sinh xin lỗi cậu, và phụ huynh học sinh cũng muốn có vài lời.”
Mã Đông Thần lập tức đứng dậy, chìa tay ra, “Thầy Chu... Bí thư Chu... tôi là bố Mã Na. Vụ việc lần này không có gì phải nói ra nói vào nữa, tất cả là lỗi của con trẻ. Con dại cái mang, tôi chân thành xin lỗi thầy.”
Thầy Chu bắt tay Mã Đông Thần, không nói gì, vẻ mặt thản nhiên.
Mã Đông Thần ngượng ngùng rụt tay về, quát Mã Na, “Lại đây!” Mã Na hừ mũi, miễn cưỡng bước tới.
“Mau xin lỗi bí thư Chu.”
Mã Na quay đầu sang, nói nhanh như chớp, “Xin lỗi.”
Thầy Chu cười, “Cô chiêu nhà anh thường xin lỗi kiểu này à?”
“Không, không, thầy đừng giận.” Mã Đông Thần nổi khùng, đạp vào bắp chân con gái. “Nói từ tốn từng chữ một: Thầy Chu, em đã sai, em xin lỗi, lần sau em không dám thế nữa.”
Mã Na loạng choạng vì cú đạp. Đứng vững lại rồi thì giương mắt trừng trừng nhìn Mã Đồng Thần.
Mã Đông Thần trợn mắt, trỏ thầy Chu, “Nhanh lên!
Mã Na rời mắt đi, quay hắn lại nhìn thầy Chu, sau đó cúi đầu, “Thầy Chu, em đã sai, em xin lỗi, lần sau em không dám thế nữa.”
Thầy Chu nhìn chằm chằm vào Mã Na mất một lúc, “Yêu cầu em xin lỗi là vì lợi ích của chính em. Gia đình và nhà trường mà không dạy dỗ em đến nơi đến chốn, sau này gây chuyện không phải chỉ một lời xin lỗi là giải quyết được đâu.”
Mã Na cúi đầu, không nói một câu.
Hiệu trưởng Đổng khéo léo hỏi, “Cậu Chu, cậu xem...”
“Thế là được rồi.” Thầy Chu cười nhạt. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em học sinh này.”
“Được.” Hiệu trưởng Đổng vỗ lưng Mã Na. “Em về lớp đi, kẻo muộn giờ học.”
Mã Na bỏ đi luôn, không chào hỏi ai.
Mã Đông Thần vừa giận vừa bất lực, “Con ranh này...”
Thầy Chu quay sang hiệu trưởng Đổng, “Nếu không còn chuyện gì khác...”
“Thầy Chu, thầy đợi chút đã.” Mã Đông Thần vội vàng nói. “Tối nay thầy có rảnh không? Tôi muốn mời một bữa để tạ lỗi với thầy. Ở Triều Sán Lâu... Lần này đúng là...”
“Không cần đâu anh ạ.” Thầy Chu xua tay. “Nếu có thời gian, anh lo uốn nắn cô nhà là được.”
“Nhất định ạ, nhất định.” Mã Đông Thần lấy danh thiếp ra, chìa hai tay đưa cho thầy Chu. “Tôi làm về vật liệu xây dựng. Nhà mình có cần gì thì cứ liên lạc với tôi.”
Thầy Chu nhận danh thiếp, liếc nhìn rồi nhét vào túi, “Hiệu trưởng, em về làm đây ạ.” Đoạn gật đầu với Mã Đông Thần, xoay người đi ra ngoài.
“Được rồi, cậu Mã, coi như giải quyết xong.” Hiệu trưởng Đồng xòe tay. “Về nhà rồi, cậu thực sự phải nhắc nhở Mã Na.”
“Vâng, lại làm phiền hiệu trưởng rồi.” Mã Đông Thần tỏ vẻ chân thành, lòng thì thiết tha cầu mong rằng trước khi đưa được đứa con ôn vật này ra nước ngoài, nó đừng gây thêm một trò ngu ngốc nào nữa.
Tô Lâm, con gái lớn nhà họ Tô, mất tích chứ không đi miền Nam như lời người cha nói. Đây là một sự thật chắc chắn. Nhưng có lẽ cô bé chưa chết, nếu không vợ Tô đã chẳng ra ngoài tìm con ngày ngày. Sự mất tích của Tô Lâm liên quan đến một người họ Mã.
Người họ Mã này rất có bản lĩnh, thuyết phục được nhà họ Tô không theo đuổi vấn đề đến cùng. Tất nhiên, cái giá phải trả là cho Tô Lâm thôi học để cậu út nhà họ Tô nhập hộ khẩu, làm thủ tục đến trường và được nhận một khoản tiền lớn.
Sau đó, Tô Lâm bị coi như đã chết.
Cố Hạo dán một tờ giấy trắng lớn lên tường cạnh ti vi, trên đó viết vài cái tên và những đường nối xiên xẹo. Tên của Tô Lâm nổi bật nhất, bên cạnh là chữ “chết” và dấu chấm hỏi.
Kể từ đêm mưa đó, Cố Hạo bắt đầu tránh tiếp xúc với nhà họ Tô. Thứ nhất, bằng cách nghe trộm cuộc trò chuyện họ, ông đã nắm được đầu đuôi sự việc. Giờ mà cứ gạn hỏi cũng không thu được manh mối nào đáng giá, lại châm ngòi thù địch và nghi ngờ không cần thiết. Thứ hai, ông sợ mình không kiềm chế nổi mà lao vào choảng Tô.
Cố Hạo ngồi trên giường, vừa hút thuốc vừa nhìn tờ giấy trắng, ánh mắt du di qua lại giữa tên Tô Lâm và chữ “chết”.
Khung cảnh bên ngoài vẫn u ám, mưa to chuyển thành mưa vừa, rồi mưa nhỏ, tầm tã tí tách đã gần hai ngày. Bầu trời vẫn chưa thấy dấu hiệu sáng sủa. Cố Hạo đâm ra chán ghét cái mùa xuân mưa gió này, mỗi lần trời mưa hình như đều có tin dữ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp. Cố Hạo đã đoán được là ai, nhưng vẫn ngồi im. Thằng khỉ con chưa nắm được phép tắc gõ cửa, cứ để luyện tập cho nhớ. Tuy nhiên chỉ gồng mình được vài giây, Cố Hạo đã đứng dậy mở cửa. Suy đến cùng, ông đang cần sự giúp đỡ của thằng khỉ này.
Thai Vỹ ập vào, lải nhải, “Ông già ơi, mấy giờ rồi còn chưa dậy?”
Cố Hạo chưa kịp la mắng tội vô lễ, thì đã phát hoảng vì bộ dạng của anh. Tóc dài rối bù, hai má hóp, râu ria tua tủa.
“Gần đây mày bận cái gì vậy? Nhắn cho chả thấy gọi lại.” Cố Hạo đóng cửa, cầm phích lên. “Sao gầy thế?”
“Bận vụ ba xác chết nữ ở kênh Vệ Hồng. Có lẽ là tại máy nhắn tin hết pin.” Thai Vỹ quăng mình lên giường. “Bác có gì ăn không?”
Cố Hạo ngẫm nghĩ, trong tủ lạnh còn có món thịt kho tàu trứng của Đỗ Thiến.
“Có, chờ đấy.”
Chẳng mấy chốc đã hâm xong cơm và thịt kho tàu trứng. Thai Vỹ trở dậy ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa cười khùng khục. Cố Hạo ngồi bên hút thuốc liếc mắt nhìn sang, “Mày cười cái gì?”
“Vừa nếm đã biết là mẹ con nấu.” Thai Vỹ cười gian, “Ông già cừ phết! Bác móc nối với mẹ con lúc nào thế?”
“Câm mồm đi!”
“Nhưng mấy hôm nay mẹ có vẻ không vui lắm.” Thai Vỹ giơ đũa trỏ Cố Hạo. “Ông già này, có phải...”
“Mày ăn không?” Cố Hạo sửng cồ. Không ăn thì phắn!”
“Ăn, ăn, ăn.” Thai Vỹ không dám trêu chọc nữa, cắm cúi và cơm, chẳng mấy chốc đã quét sạch đồ ăn. Xong xuôi, anh bê bát đĩa xuống bếp chung, nhưng Cố Hạo ngăn lại.
“Cứ để đấy tao.” Ông chỉ sang giường. “Nằm một lúc đi.”
Cố Hạo rửa bát đĩa xong quay vào thì thấy Thai Vỹ không nằm nghi mà lại ngậm điếu thuốc, híp mắt săm soi tờ giấy trắng.
“Gì đây Bác Cố?” Thai Vỹ nhìn ông, rồi trở tờ giấy. “Con còn nhớ Tô Lâm, nhưng ‘chết’ là cái gì?”
Cố Hạo xoa xoa tay, kéo ghế ngồi xuống, “Là nguyên nhân khiến tao gọi mày đến đây.”
Trông ông Trịnh trọng, Thai Vỹ cũng trở nên nghiêm túc, “Bác nói đi ạ.”
“Có hai việc.” Cố Hạo giơ ngón tay lên. “Thứ nhất, mày kiểm tra giúp tao xem gần đây trong thành phố có xác chết nào chừng mười bảy mười tám chưa xác định được danh tính không. Thứ hai, đến các trạm cứu hộ xem xem, trong những người vô gia cư đang nương náu có người nào như thế không.”
“Như thế là như thế nào?”
“Cao khoảng 1m65, gầy, tóc dài.” Cố Hạo hồi tưởng. “Mặt nhọn, mắt một mí.”
“Được rồi.” Thai Vỹ cau mày, lại nhìn tờ giấy trắng. “Bác Cố, con vẫn hơi thắc mắc, chuyện này là sao vậy?”
Do dự một lúc, Cố Hạo kể lại toàn bộ câu chuyện và cho biết suy luận của mình. Thai Vỹ mở to mắt khi nghe xong.
“Chó má!” Thai Vỹ nhìn về phía cửa. “Hàng xóm của bác ghê đấy. Con cái sống chết chưa biết, tung tích không rõ, thế mà cũng nín nhịn được?”
“Mày không hiểu đầu. Khi thứ mày hằng mơ ước nằm sờ sờ trước mặt, mày khó mà không xao xuyến.” Cố Hạo lắc đầu. “Hơn nữa, trong biểu hiện hằng ngày, nhà nó cũng không coi trọng con gái mấy đâu, con trai mới là của báu.”
“Vì một cái chim mà sẵn sàng vứt bỏ con gái rứt ruột đẻ ra. Không sao hiểu nổi.” Thai Vỹ hừ mũi. “Bác Cố, bác định làm gì?”
“Rất đơn giản, tao muốn tìm đứa trẻ này.”
“Bác phải chuẩn bị tâm lý nhé!” Thai Vỹ thận trọng nói. “Nếu còn sống, em ấy đã về nhà từ lâu rồi. Cho nên...”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Được rồi, cứ để con lo.” Thai Vỹ gật đầu. “Bác ở yên chờ con.”
“Không cần, mày kiểm tra giúp hai việc tao nhờ là được, còn lại tao tự lo, mày cứ tập trung việc cơ quan đi.”
“Thôi xin.” Thai Vỹ không tán thành. “Một ông già hưu trí như bác còn làm được gì? Muốn giết thời gian thì kiếm cách khác, ví dụ quan tâm hơn đến mẹ con.”
Cố Hạo chằm chằm nhìn Thai Vỹ một lúc, rồi bình tĩnh nói, “Mày nghĩ tao nhàn cư vi bất thiện, tự mua phiền chuốc não?”
“Ý con không phải vậy.” Thai Vỹ quýnh lên. “Ý con là...”
“Mày nói đúng. Tao là lão già về hưu, không quyền không thế, nhưng tao có thời gian.” Cố Hạo ngắt lời anh. “Đứa trẻ này không phải họ hàng thân thích nhà tao, hai chúng tao cũng không đến mức gắn bó sâu nặng gì. Nhưng nó gọi tao là bác Cố...”
“Còn tặng bác hoa hoét...”
“Phải, vì mớ hoa hoét đó, việc của nó thành ra liên quan đến tao.” Cố Hạo cao giọng. “Lúc con bé xuất hiện trên đời này, không ai xót, không ai thương, tao không can thiệp được. Nhưng dù chỉ là một cọng cỏ, nhổ đi vẫn còn cái lỗ trên mặt đất, khi con bé biến mất, tao không thể để mặc cho mọi sự mù mờ.” Cố Hạo hụt hơi, phải dừng lại một lúc. “Tao phải tìm được người giải thích đâu ra đấy rõ ràng, tại sao mày nhổ nó, nhổ thế nào, tổ sư mày nhổ xong vứt vào đâu!”
“Bác Cố, bình tĩnh.” Thai Vỹ vội vươn tay vỗ vai Cố Hạo. “Chuyện này chúng ta sẽ làm đến cùng. Con giúp bác, được chứ?”
Cố Hạo hất tay Thai Vỹ ra, “Tao giao cho mày hai việc, mày nhớ rõ chưa?”
Thai Vỹ gật đầu lia lịa, “Nhớ rõ rồi, có tin tức con sẽ báo với bác.”
Cố Hạo ậm ừ trỏ tay ra cửa, “Về làm việc đi.”
Thai Vỹ ngoan ngoãn đi ra, tới cửa lại quay mình lại, “Bác à, hễ rảnh thì liên lạc với mẹ con.”
Cố Hạo ngẩng đầu nhìn anh, không nói một lời.
“Bác hiểu lòng mẹ con mà, đừng lạnh nhạt với mẹ con. Cả hai đều lớn tuổi rồi, còn được ngày nào thì cố sống cho vui vẻ ngày ấy.” Thai Vỹ tư lự một lúc, rồi nghiêm nghị nói. “Con cũng là nghĩ cho bác thôi, ức chế lâu dài không được thỏa mãn dễ thành biến thái lắm.”
Cố Hạo trừng mắt, “Mày bảo ai biến thái?”
“Không phải con bảo, đó là lời một nhà tâm lý học.” Thai Vỹ phân trần. “Bác phải tin vào khoa học chứ.”
Cố Hạo lao thẳng đến chỗ cây chổi trong góc, “Để tao minh họa cho mày biết thế nào là biến thái luôn.”
“Bác tự nhìn mình xem, cứ dăm ba câu là nổi khùng.” Thai Vỹ vội đẩy cửa linh đi. “Con sẽ gọi điện cho bác sau.”
“Cút!”
Cố Hạo hét vọng theo, đặt cây chổi về chỗ cũ, bất giác nhớ đến Đỗ Thiến. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!