← Quay lại trang sách

Chương 14 mẫu đơn

Thứ Ba, 7/6/1994. Trời nhiều mây, u ám.

Anh ta mang cho tôi một tờ báo, nhờ thế tôi mới biết bây giờ là ngày tháng năm nào. Tất nhiên, tôi không chắc đây là báo hôm nay, vì nó được dùng để gói bánh bao. Tuy nhiên, cuộc sống dưới lòng đất không cho phép tôi đòi hỏi cao hơn. Nhật kí có ngày tháng, trông cũng ra dáng hơn nhiều.

Bây giờ nhìn lại, thói quen viết nhật kí có lẽ bắt đầu từ hồi tiểu học. Bấy giờ, nhật kí hằng ngày là một phần của bài tập về nhà, phải nộp cho giáo viên chấm. Tôi luôn là một đứa trẻ biết nghe lời, nên chẳng cứ chuyện lớn chuyện nhỏ, đều cần mẫn viết vào nhật kí, nghiêm túc như làm bài tập. Sau khi lên cấp hai, không cần phải viết nhật kí mỗi ngày nữa, nhưng thói quen này vẫn được duy trì cho đến bây giờ.

Đã gọi là nhật kí thì tất nhiên phải viết hằng ngày. Suốt mười mấy năm qua tôi chưa bỏ ghi chép ngày nào. Vì mấy ngày mò mẫm trong bóng tối và hôn mê kia mà nhật kí thành ra không còn hoàn chỉnh nữa. Nếu biết nói, nhất định nó sẽ tạ tội, “Cô chủ, cô chủ, tôi không xứng làm nhật kí nữa rồi.” Ha ha, tôi sẽ trả lời nói rằng, “Không sao cả, vì như thế chúng ta mới hợp nhau.” Một đứa không xứng làm con ai, thậm chí không xứng làm người, có sở hữu một cuốn nhật kí “không xứng” thì cũng có gì kì lạ?

Mã Na nói đúng, mình thực sự không xứng làm tiên cá hay công chúa. Vì vậy, đến giờ tôi vẫn không căm giận gì nó. Nó chỉ vạch trần một sự thật tôi luôn trốn tránh mà thôi, tôi không đủ tư cách căm giận nó. Giống như trong mưa to tôi chui tọt vào ống cống không cần suy nghĩ, như thể tôi thuộc về nơi đây một cách tự nhiên, một lẽ tất yếu.

Tiện thể nói thêm, anh ta không ngạc nhiên về sự trở lại của tôi. Mà nhìn chung anh ta không ngạc nhiên về bất cứ điều gì cả.

Tôi chắc chắn rằng người này có vấn đề về đầu óc. Cứ trông thực tế anh ta chỉ biết diễn đạt bằng những từ vựng đơn giản và mơ hồ là đủ rõ. Nói phũ hơn, anh ta thiểu năng. Tôi không biết anh ta từ đâu đến, bao nhiêu tuổi, chỉ biết anh ta đã sống trong cống từ lâu, và thông thuộc môi trường nơi đây hơn cả lũ chuột. Chắc anh ta kiếm sống bằng nghề nhặt phế liệu, và lương thực anh ta mang về hằng ngày (lúc ít lúc nhiều) chính là từ thu nhập của một ngày làm việc.

Thành phố phải có đến hàng trăm hàng ngàn người như anh ta, nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến họ. Phần lớn thời gian họ gần như không tồn tại. Tuy nhiên hiện giờ, chỉ có anh ta và “căn phòng” này là bằng lòng chứa chấp tôi. Có lẽ anh ta coi tôi là người cùng một loại với mình. Mà cũng có khi trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì chai nước, sắt vụn hay lốp xe cũ. Thật ra đều không sao cả. Một người “đã chết” thì cao quý gì hơn chai nước, sắt vụn, lốp xe cũ. Có trời biết đêm mưa ấy tôi đã muốn chết nhường nào. Tuy nhiên, tôi vẫn dai dằng sống. Tôi còn biết thở, biết đau, biết đói, và vẫn có thể ngủ li bì khi mệt nhọc. Tệ hại hơn là, tôi vẫn có thể tỉnh dậy.

Đúng rồi. Tỉnh táo là một cực hình đối với tôi. Nó khiến tôi phải đối mặt với câu hỏi phũ phàng: tôi là ai?

Tô Lâm. Con gái lớn nhà họ Tô. Chị gái của Tô Triết. Học sinh lớp 11D trường Trung học Số 4, số thứ tự 27. Hầu gái C...

Không. Đều không phải.

Thực tế là, kể từ khi bị đẩy xuống cống, tôi đã mất hết những danh tính này. Mất sạch sẽ. Do đó tôi phát hiện ra một sự thật: con người ta có thể biến mất triệt để đến thế.

Có câu nói rất lãng mạn rằng ngay cả khi một người thực sự đã chết, chỉ cần có người nhớ đến họ, thì coi như họ vẫn chưa chết. Còn tôi, chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ quên bẵng tôi thôi. Vì họ không có lý do gì để nhớ đến tôi hết. Tôi chưa bao giờ có bạn bè, bây giờ cũng không có cả gia đình. Trong cuộc đời hoặc ngắn hoặc dài của họ, tôi sẽ mờ dần, và cuối cùng là tiêu tan hoàn toàn.

Thế cũng hay, ngay từ đầu tôi là người có cũng được không chẳng sao, cứ âm thầm biến đi có lẽ là kết thúc tốt nhất.

Số không thì phải ra dáng số không.

Cái tên Tô Lâm cuối cùng sẽ biến thành hai chữ tách biệt, ngủ yên trong từ điển.

A phải, tôi quên nói. Hiện tôi đang sống dưới cống với anh ta. Tôi không biết gọi anh ta là gì, nhưng anh ta gọi tôi là Lam thì phải, tôi đoán thế, căn cứ vào cái kiểu phát âm lúng túng. Nguồn cơn cái tên chắc là bộ đồng phục xanh lam và trắng tôi đang mặc.

Xin chào, nhật kí thân mến, mình là Lam.

Vương Hiến Giang gõ cốc cốc, nghe vọng ra tiếng “Mời vào” thì mới đẩy cửa. Trong phòng vẫn còn một số người đang báo cáo với phó giám đốc Hồ, hai trong số họ là thành viên ban chuyên án. Trông thấy Vương, họ quay mặt đi với vẻ mất tự nhiên. Vương bình tĩnh đứng ở cửa, kiên nhẫn chờ đợi.

Nghe báo cáo xong, phó giám đốc Hồ ra chỉ thị cho bước điều tra tiếp theo. Mọi người đứng dậy cáo từ, một số quen Vương thì chào cả ông, Vương không nói lời nào, chỉ gật đầu đáp lại. Phó giám đốc Hồ ngẩng đầu liếc ông, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Vương tiến đến gần bàn, “Báo cáo công việc.”

Phó giám đốc Hồ cau mày, “Việc gì?”

“Vụ cưỡng dâm giết người hàng loạt 24/5.” Vương rũ mắt xuống. “Tôi là phó ban chuyên án, tôi sẽ báo cáo với anh như thường lệ.”

Phó giám đốc Hồ ngẩn người, rồi bỗng nhiên thở dài, xoa mặt, trỏ sofa ở góc đối diện, “Ngồi đi đã.”

Vương vẫn đứng sững, “Mấy câu thôi, chẳng cần ngồi.”

“Anh Vương, tôi biết anh đang giận.” Phó giám đốc Hồ xòe tay. “Anh bảo tôi biết làm gì đây, công việc dồn dập, hết vụ nọ đến vụ kia. Án ma túy này đã theo hơn nửa năm, cơ bản cũng hòm hòm rồi, không thể để công sức bấy nay đổ sông đổ bể chỉ vì thiếu nhân sự. Điều người của anh đi, cũng là sự bất đắc dĩ thôi.”

“Tôi hiểu mà. Đã là công việc thì không phân biệt sang hèn cao thấp. Vụ nào có triển vọng tất nhiên phải sâu sát giải quyết.” Vương vẫn giữ bình tĩnh. “Vụ tôi đang làm vốn bế tắc ngay từ đầu, biết trách ai được.”

“Anh là đồng chí kì cựu, chịu khó gánh vác nhiều một chút.” Phó giám đốc Hồ phấn chấn. “Tình hình bên anh thế nào rồi?”

“Có chút tiến triển.” Vương đặt mấy tờ tài liệu lên bàn. “Chúng tôi đang tiến hành khắc họa lại nghi phạm, và cơ bản là đã khoanh vùng được phạm vi hắn ở.”

“Hả?” Phó giám đốc Hồ kinh ngạc cầm tài liệu lên xem. “Có manh mối gì mới à?”

“Không. Phương pháp cũ kết hợp với ý tưởng mới, đã mở ra đôi chút đột phá.”

“Anh hiệp đồng tác chiến với con trai Thai Chí Lượng phải không? Thằng cu tên gì nhi?”

“Thai Vỹ. Phải, hiện tại chỉ có hai chúng tôi lo vụ này.”

“Cừ quá!” Phó giám đốc Hồ gật đầu. “Cần tôi hỗ trợ gì đây?”

“Chúng tôi sẽ phân vùng rà soát mấy khu vực này.” Vương trổ tài liệu. “Tôi không điều động người ở công an thành phố, nhưng anh cần giúp tôi thông báo cho các phòng và đồn công an địa phương phối hợp. Giọng điệu nghiêm khắc một chút thì tốt, vì tôi chỉ sợ bọn họ không đếm xỉa.” Ông nhấn mạnh, “Hung thủ còn tiếp tục gây án. Chúng ta không có nhiều thời gian.”

“Được rồi.” Phó giám đốc Hồ đáp. “Tôi sẽ làm ngay.”

“Vâng, chỉ có việc đó thôi.” Vương xoay người đi về phía cửa. “Tôi đi làm đây.”

“Anh Vương,” phó giám đốc Hồ gọi ông lại. “Giải quyết xong vụ này, trước khi nghỉ hưu anh sẽ được thăng cấp.”

Vương cười đáp, “Biết thế.”

Mã Na vẫn lạnh lùng với thầy Chu, nhưng ít nhất cũng không chủ động gây gổ nữa. Với Khương Đình thì nhiều lắm chỉ nhìn thật hằn học thôi, không nói hay làm gì quá khích. Vài ngày trôi qua, các buổi tập Nàng tiên cá diễn ra suôn sẻ. Suất diễn của Khương Đình chủ yếu là thêm cho đủ số, cố coi như không thấy Mã Na thì mọi việc cũng êm xuôi.

Buổi tổng duyệt trưa nay kết thúc, thầy Chu tắt máy quay và lộ vẻ hài lòng. “Mọi người đều vất vả rồi.” Thầy vỗ tay. “Còn một việc nữa. Ai nấy đem đồ diễn về giặt sạch đi, mai lại mang đến.” Các diễn viên vâng dạ. Kết quả là khi từ phòng thay đồ trở ra, trên tay ai nấy là những trang phục với màu sắc và kiểu dáng khác nhau.

Thay quần áo xong, Khương Đình ngồi im một lúc, cầm chiếc váy đỏ thẫm vốn không dành cho mình, nhìn chằm chằm vào nhãn tên. Em không quen cô bạn tên Tô Lâm này, chỉ biết cô bạn học lớp D, cũng thuộc dạng kín đáo trầm lặng ở trường y như mình. Ngoại hình, gia cảnh, học lực và văn nghệ thể thao đều làng nhàng, không có lý do gì để được nhiều người chú ý hay thầy cô nhớ tên. Hầu hết thời gian, họ âm thầm vào lớp, im lìm qua ngày, rồi tan trường trong lặng lẽ. Dù bị bắt nạt, họ cũng chọn cách trốn tránh hoặc chịu đựng. Thỉnh thoảng, họ sẽ có một vài người bạn cùng giới để trao đổi dăm ba câu chuyện, điều này ngắn họ biến thành kẻ “Ai ấy nhỉ” trong những cuộc họp lớp tương lai. Tóm lại, họ không phải là một phần trong kí ức thanh xuân rực rỡ và nồng nhiệt của ai, thậm chí thanh xuân của chính họ cũng cực kì tẻ nhạt.

Xuất hiện và biến mất, đều lặng tiếng im hơi. Đây có lẽ là chân dụng sát thực nhất về họ. Khuôn mặt căng thẳng ngượng ngùng trong ảnh tốt nghiệp, có lẽ là dấu vết cuối cùng để các bạn ba năm chung lớp nhận diện được.

Tuy nhiên, với một số người, thậm chí dấu vết cuối cùng cũng chẳng còn.

Bạn đang ở đâu? Bạn có biết tôi đã mặc trang phục bạn để lại và kế thừa vai trò hầu gái C không? Với tính cách vốn có, Khương Đình không bao giờ chủ động chọc tức loại người như Mã Na. Tới giờ em vẫn không cắt nghĩa được tại sao mình lại tiếp tục liều lĩnh làm mếch lòng cái kẻ từng tát mình, bằng cách nhận vai diễn vô thưởng vô phạt này. Chẳng biết khi nào con chó dại đó lại đến gây sự nữa, chỉ biết em đang làm việc phải làm.

Bởi vì, trong chiếc váy đỏ sẫm viền ren trắng này, dường như đang ẩn hiện linh hồn của một người khác. Khương Đình không biết định mệnh có thể lạ lùng đến đâu, càng không biết những xúc tu bất cẩn của nó sẽ trói buộc những người thế nào lại với nhau, cho đến khi bén rễ đâm chồi, cho đến khi giao hòa máu thịt. Em chỉ nhớ một câu thoại trong series phim Hunter: Để trời tính.

Khương Đình lắc đầu, cầm váy dài đi ra khỏi phòng thay đồ.

Dương Lạc ra khỏi nhà vệ sinh, vừa vẩy tay ướt vừa đi dọc hành lang về lớp. Mới ngoặt qua một góc, liền thấy Mã Na đứng dựa lan can nhìn xuống sân chơi bên dưới. Cậu cụp mắt xuống, chỉ muốn nhanh chóng về tới phòng học. Quả nhiên Mã Na tiến ra chắn đường, môi nở nụ cười, “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Dương Lạc đành dừng bước, “Chuyện gì?”

“Cậu nghĩ thế nào về gợi ý của tớ lần trước?”

Dương Lạc chớp mắt, “Gợi ý gì?”

“Du học, cùng nhau đi.”

“Ồ.” Dương Lạc đi vòng qua Mã Na. “Tạm thời tôi không có ý định ấy.”

Mã Na ngăn cậu lại, nụ cười biến mất, “Vậy ý định của cậu thế nào?”

“Thế nào là sao?” Dương Lạc cau mày. “Thế nào là phải thì thế ấy.”

“Thi đại học trong nước?”

"Ồ.”

“Cậu cân nhắc đi!” Mặt Mã Na tối sầm lại. “Trường đó nằm trong top 10 ở Mỹ đấy!”

“Cảm ơn thiện ý của bạn.” Dương Lạc cười cười. “Tôi phải vào lớp đấy.”

“Dương Lạc!” Mã Na kêu lên. “Cậu ngu thật hay ngu giả đấy?”

Dương Lạc bất lực, lẳng lặng nhìn lại.

“Cậu không cần nôn ra một xu, chỉ cần đi cùng tớ thôi.” Mã Na xòe hai tay, như cắt nghĩa cho một kẻ tối dạ. “Với hoàn cảnh nhà cậu, làm gì có cửa vào một trường danh tiếng của Mỹ?”

“Tôi không thèm vào trường danh tiếng của Mỹ!” Dương Lạc không nhịn được. “Tôi không thèm đu bám nhà bạn.”

Mã Na nhướng mày, chưa kịp nói tiếp đã nín lại. Nghe sau lưng có tiếng bước chân, Dương Lạc bất giác ngoài đầu thì thấy Khương Đình cầm váy vùn vụt đi đến, không liếc ngang liếc dọc, chân tăng tốc lúc băng qua họ.

Đợi Khương Đình đi xa, Mã Na lại cất tiếng, “Cậu không biết lòng tớ đối với cậu thế nào sao?”

“Tôi biết.” Dương Lạc hơi sốt ruột. “Nhưng tôi cũng nói rõ với bạn rồi.”

“Từ nhỏ đến lớn, tớ muốn gì là sẽ được nấy.” Mã Na cắn môi. “Cậu nghĩ cho kĩ đi, chẳng phải ai cũng có cơ hội vào trường top 10 Hoa Kỳ đâu.”

“Không cần nghĩ.” Dương Lạc dõi mắt theo Khương Đình, đột nhiên khịt mũi. “Top 10 Hoa Kỳ hả... Cụ thể tên trường là gì, đánh vần ra cái được không?”

Mã Na bỗng đỏ bừng mặt, “Cậu...”

Dương Lạc không buồn để ý nữa, rào chân đi qua.

Khương Đình vừa bước đến cửa lớp thì nghe tiếng gọi đằng sau. Em ngoái đầu nhìn, nhận ra Dương Lạc đang thở hồng hộc chạy tới.

“Chờ chút!” Dương Lạc dừng lại trước mặt em. “Tôi nói vài câu với bạn được không?”

Khương Đình liếc vào lớp, giáo viên chưa tới nhưng hầu như ai nấy đã về chỗ ngồi, “Sắp đến giờ học rồi.”

“Năm phút thôi.”

Khương Đình ôm váy vào ngực, “Nói đi.”

“Lời ít ý nhiều.” Dương Lạc lau mồ hôi loang loáng trên trán. “Chuyện Tô Lâm, bạn biết được bao nhiêu?”

Khương Đình trố mắt, “Hả?”

“Bạn sang lớp tôi hỏi thăm về bạn ấy. Sau đó Mã Na tìm đủ cách gây sự với bạn.” Giọng Dương Lạc lo lắng. “Cho nên, tôi nghĩ nhất định bạn nắm được một vài điều.”

Khương Đình yên lặng nhìn Dương Lạc một lúc, “Tại sao bạn lại muốn biết?”

“Nghe nói bạn ấy thôi học.” Dương Lạc nghẹn lời. “Tôi... tôi nghĩ chuyện này ít nhiều liên quan đến tôi.”

Khương Đình lắc đầu, “Tôi không biết có liên quan không.”

Dương Lạc lập tức hỏi, “Vậy bạn biết cái gì?”

Khương Đình cân nhắc chốc lát, lại hỏi, “Bạn muốn biết cái gì?”

“Hả! Bạn...” Câu hỏi của Khương Đình khiến Dương Lạc kinh ngạc. “Tôi muốn biết tình trạng của Tô Lâm. Đã học đến lớp Mười một, không đời nào lại bỏ ngang. Bạn ấy tạm nghi, hay chuyển trường khác? Thế thôi.”

Khương Đình cúi đầu nói nhỏ, “Sao bạn không đến nhà bạn ấy mà hỏi.”

“Tôi không biết địa chỉ.” Dương Lạc cong môi. “Kể cũng lạ, học cùng nhau hai năm rồi mà chưa một ai đến nhà bạn ấy.”

Khương Đình còn đang do dự, thì giáo viên Toán đã đi tới với một tập giấy kiểm tra. Nhìn thấy hai học sinh ở cửa, cô nghiêm mặt, “Sắp vào tiết rồi, hai em còn dung dăng dung dẻ ở đây?”

Khương Đình vội cúi đầu chào rồi quay sang Dương Lạc, “Tôi phải học đã, lúc khác nói tiếp.”

Dương Lạc bất lực, “Tôi sẽ tìm bạn sau.” Cậu quay mình đi về phía lớp D. Mới được mấy bước thì nghe Khương Đình gọi giật, “Này!” Dương Lạc ngoái đầu lại, thấy Khương Đình chia tay về phía mình, giữa các ngón tay là một gói khăn giấy.

“Đấy...” Khương Đình chỉ vào trán.

Dương Lạc nhận khăn, chưa kịp cảm ơn thì cô gái đã chạy nhanh vào lớp.

Ngọc Thục ngạc nhiên trước chiếc váy đỏ con gái mang về. Nghe giải thích xong mới hiểu, lại tiện miệng trách, “Nhóc con!” Chị chọc chọc vào trán Khương Đình. “Sinh hoạt ngoại khóa mà không kể với mẹ câu nào.”

“Vai phụ của phụ ấy mà mẹ, thoại cũng chẳng có mấy.” Khương Đình thản nhiên ăn táo. “Đáng kể gì đâu.”

“Tập luyện sẽ không ảnh hưởng đến việc học chứ?”

“Tranh thủ lúc nghỉ trưa thôi ạ.”

“Thế thì được.” Ngọc Thục lật giở chiếc váy đỏ thẫm. “Chất liệu tàm tạm. Này, con lấy nhầm đồ của người khác à?” Chị ghé cổ váy vào sát mắt. “Tô Lâm?”

“Không ạ.” Khương Đình trầm ngâm một lúc. “Con đóng thay.”

“Ồ. Tại sao Tô Lâm không đóng nữa?”

“Bạn ấy thôi học.”

“Thôi học?” Ngọc Thục ngạc nhiên. “Lớp Mười một rồi còn thôi học? Tại sao? Học kém quá à, không theo kịp chương trình?”

“Con không biết.” Khương Đình cúi đầu. “Bạn ấy học lớp D.”

Ngọc Thục lẩm bẩm, “Phụ huynh nhà đó nghĩ thế nào ấy nhỉ? Dù gì cũng phải học cho xong cấp ba chứ.” Chị cầm chiếc váy đến bên bàn học. “Để mẹ sửa thành tên con cho.”

“Không cần ạ.” Khương Đình ngẩng lên nhìn mẹ. “Cứ để thể đi ạ.”

“Nên sửa, quần áo mà gắn tên người khác thì kì quá.”

“Không cần thật mà.” Khương Đình rất kiên quyết. “Đằng nào diễn xong cũng phải trả về.”

“Được rồi.” Ngọc Thục bước vào phòng tắm, thả váy vào máy giặt. Đang đổ bột giặt, chị sực nhớ tới ông già nói chuyện với Khương Đình ở cổng trường.

Cuộc tìm kiếm thi thể vô thừa nhận vẫn chưa có kết quả gì.

Không một ai ở trạm cứu hộ có đặc điểm thể chất phù hợp, thậm chí trong những người được cứu, còn chẳng có ai cùng độ tuổi. Cố Hạo cầm bút kim đứng trước trang giấy trắng, cân nhắc mãi vẫn không xóa được chữ “chết”, mặc dù ông rất muốn làm thế. Các phát hiện của Thai Vỹ vẫn không thể loại trừ khả năng Tô Lâm đã thiệt mạng. Thành phố rộng lớn và nhiều góc khuất, chưa kể sông ngòi chảy qua... Quá dễ dàng để một người âm thầm biến mất.

Cố Hạo ngồi ở mép giường, vừa hút thuốc vừa nhìn tên người và những nét nối chằng chịt trên tờ giấy. Đang nghĩ ngợi lan man, chuông điện thoại bất thần réo vang. Cố Hạo nhấc ống nghe, đáp lại tiếng “A lô” của ông là hơi thở nhẹ ở đầu dây bên kia. Tim đập dữ dội, ông đoán ra ngay là ai gọi. Quả nhiên vài giây sau, giọng Đỗ Thiến buồn buồn vọng sang, “Anh giỏi thật đấy. Em mà không liên lạc, là anh bơ em luôn hả?”

Cố Hạo nghẹn lời, hắng giọng rồi lắp bắp, “Nhà hàng xóm có chuyện...”

“Thì liên quan gì đến anh?”

“Người quen với nhau cả.” Cố Hạo luống cuống phân bua. “Giúp được thì giúp thôi, đằng nào tôi cũng rảnh.”

“Chà, anh nhiệt tình thật.” Đỗ Thiến nhấn mạnh, như thể sợ Cố Hạo không nghe ra ngụ ý châm biếm của mình. “Ừ, anh rảnh quá cơ, quăng khách ở nhà chạy sang ghé tai nghe trộm hàng xóm.”

“Không phải thế. Để... để rồi có dịp tôi sẽ giải thích với cô.”

“Thôi khỏi, em chả quan tâm.” Đỗ Thiến gạt phăng. “Anh xem xét đến đâu rồi?”

Cố Hạo ngơ ngác, “Xem xét cái gì cơ?”

“Đại học cho người cao tuổi.” Giọng Đỗ Thiến đột ngột vống lên. “Anh quên tiệt rồi sao?”

“Không, không.” Cố Hạo kẹp ống nghe vào cổ, kéo căng dây điện thoại, nhặt xấp tờ rơi cuối giường lên, lật lia lịa. “Lớp thư pháp hả, cũng được, tu tâm dưỡng tính.”

Đỗ Thiến thở dài, “Nhìn ngày khai giảng đi. Mùa thu mới có lớp thư pháp.”

“Vậy thì lớp phác họa. Cờ tướng cũng được.”

Ống nghe lặng đi. Cố Hạo không dám hấp tấp lên tiếng ngay. Kiên nhẫn chờ mãi, cuối cùng ông đành khép nép hỏi, “Cô thấy sao?”

“Khiêu vũ! Quyết định thế đi.” Đỗ Thiến nói nhanh. “Tối nay có lớp, từ 6 rưỡi đến 8 giờ. Hội trường Mẫu Đơn, tầng một Cung Văn hóa Công nhân.”

“Khiêu vũ?” Cố Hạo hoảng sợ. “Tôi bỏ nhiều năm rồi, không được, không.”

“Vụ nhảy nhót này, tập một cái là được, chưa kể anh vẫn có căn bản mà.” Giọng Đỗ Thiến không cho bàn cãi. “Giờ em sẽ gọi điện đăng kí cho anh. Từ 6 rưỡi đến 8 giờ, đừng quên đấy.”

“Hay là thôi, đừng đăng kí vội...”

“Anh có đi không thì bảo?”

“Đi.”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

“Đây.” Cố Hạo hét vọng ra, đoạn quay lại với ống nghe, “Có khách.”

“Lão già này, bận rộn ghế thật đấy!” Giọng Đỗ Thiến vừa cáu vừa hí hửng. “Hội trường Mẫu Đơn, nếu không nhớ ra thì cứ nhớ Tưởng Đại Vi.”

“Yên tâm, tôi không quên đâu.”

“Được rồi, tối gặp.”

“Tối gặp.”

Cố Hạo cúp điện thoại, bước nhanh tới cửa, mở ra thì thấy một người đàn ông trung niên đeo kính, đằng sau là một cô gái trông như học sinh cấp ba.

Người đàn ông trung niên mỉm cười, “Xin lỗi làm phiền bác, bác Cố.”

“Anh là...” Cố Hạo ngập ngừng, rồi mau chóng nhận ra là người của Phòng Giáo dục và Đào tạo. “Phó ban Từ, phải không ạ? Sao thầy lại đến đây?” Ông tránh sang một bên để họ vào nhà. “Nhà cửa chật chội, tiện đầu ngồi đấy.” Cố Hạo kéo hai chiếc ghế cho khách, bản thân thì ngồi xuống mép giường.

“Chính vì chuyện lần trước khiến bác phải lên phòng chúng tôi đấy.” Phó ban Từ bắt chân chữ ngũ. “Chúng tôi đã liên hệ với Trung học Số 4. Nhà trường cũng tích cực giúp bác tìm em học sinh người tốt việc tốt kia, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy.”

“Ồ!” Cố Hạo rất muốn nói rằng tìm thấy mới là lạ đấy. Ông nhìn cô gái. Tóc dài uốn xoăn nhuộm phơn phớt nâu, gương mặt khả ái và có thể thấy là đã trang điểm kĩ càng. Mặc dù cũng vận đồng phục học sinh xanh lam xen trắng, nhưng ở cổ áo mở lấp ló sợi dây chuyền vàng mảnh, dưới chân là đôi giày thể thao hàng hiệu hẳn là đắt tiền. Không hề dè dặt, cô gái dạn dĩ nhìn quanh nhà. Cố Hạo đứng dậy, xê dịch bình nước nóng đặt cạnh ti vi che đi tờ giấy trắng viết đầy tên đính trên tường.

“Khỏi phiền bác ơi!” Phó ban Từ tiếp tục. “Thật ra không tìm thấy cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì chúng tôi vẫn luôn tập trung vào việc giáo dục đạo đức, nâng cao tư chất tổng thể của học sinh. Các em sẽ làm việc tốt mà còn không để ý là mình đã làm việc tốt cơ bác ạ.”

Cố Hạo gật đầu, “Đúng vậy.”

Như được khích lệ, phó ban Từ hào hứng nói, “Vì vậy, Phòng Giáo dục đã thảo luận với trường, bác nghĩ xử lý theo hướng này có ổn không nhé? Trọng điểm chúng tôi muốn đề cao của học sinh trung học thời nay. Cho nên cụ thể cá nhân nào làm việc tốt không quan trọng nữa, mấu chốt là phải để toàn xã hội cảm thấy công tác giáo dục đạo đức nhân sinh quan của chúng ta thực sự rất hiệu quả.”

“Tôi hiểu.” Cố Hạo trỏ cô gái. “Đây là thế thân phải không?”

“Cũng không thể nói là thế thân.” Phó ban Từ có vẻ không hài lòng về từ ngữ của Cố Hạo. “Nên nói là gương mặt tiêu biểu. Em này là do trường Trung học Số 4 giới thiệu, mọi mặt đều tốt. Hình tượng cá nhân gì gì đó cũng tốt nốt.”

“Chà, hay đấy!” Cố Hạo chỉ muốn nhanh chóng tống khứ bọn họ đi. “Tôi phải làm gì đây?”

“Bác kể lại chi tiết tình hình diễn ra hôm đó cho em này nghe. Sau đó chúng tôi sẽ mời đài truyền hình đến, phỏng vấn lần lượt hai bác cháu, và cố gắng sang tuần đưa tin luôn.”

Đôi mắt cô gái sáng bừng, xem chừng rất háo hức về vụ lên ti vi.

Cố Hạo cười ruồi, “Khớp kịch bản trước hả?”

“Có thể nói thế.” Phó ban Từ bất đắc dĩ thừa nhận. “Về phần thời gian, cứ nói là mấy hôm trước đi, hôm mưa to ấy.”

“Được rồi.” Cố Hạo quay sang cô gái. “Cháu tên gì? Học lớp mấy?”

“Cháu tên là Mã Na.” Cô gái ngồi thẳng dậy, giọng lảnh lót. “Lớp 11D.”

“Hả?” Cố Hạo ngẩn người, tâm tự xáo động. “Lớp D?”

Cô gái gật đầu cười tươi, “Vâng.”

Cố Hạo đột nhiên nhoài người tới trước, “Lớp cháu còn ai họ Mã không?”

“Gì cơ?” Mã Na giật thót. “Có mình cháu thôi, sao hả?”

Mắt Cố Hạo lóe lên dò xét, “Gia đình cháu làm nghề gì?”

“Bố cháu làm kinh doanh.” Cô gái hệt như một con nhím, gai nhọn bắt đầu xòe ra tua tủa. “Sao hả?”

“Hỏi cho biết thôi.” Cố Hạo cụp mắt, thọc tay vào túi lấy thuốc lá. “Bình thường quan hệ với bạn cùng lớp thế nào?”

Mã Na trừng trừng nhìn lại ông, không nói gì.

Cố Hạo châm thuốc, quay sang phó ban Từ, người này lộ vẻ bối rối, “Chắc cũng hòa thuận thân thiện thôi, học sinh do nhà trường tiến cử cơ mà. Sao bác lại hỏi thế?”

“Tôi phải phối hợp đóng kịch còn gì.” Cố Hạo cười cười, trỏ Mã Na. “Tôi phải tìm hiểu đứa trẻ này chứ.”

“Chà, chắc chắn là con ngoan trò giỏi.” Phó ban Từ xua tay. “Bác chỉ cần kể rõ với em ấy đầu đuôi câu chuyện thiện lành giúp người là được.”

Cố Hạo nhìn từ đầu xuống chân Mã Na, như thể muốn khắc sâu hình dáng cô gái này vào tâm trí. Trước ánh mắt săm soi ấy, Mã Na đâm ra hoang mang, vặn vẹo trên ghế, không còn dám nhìn thẳng vào ông nữa.

Phó ban Từ càng lúc càng thắc mắc, “Bác Cố?”

“Vẫn nên tìm hiểu kĩ càng thì hơn.” Cố Hạo không rời mắt khỏi Mã Na. “Nếu không thì thật bất công với đứa trẻ đó, cháu nghĩ sao?”

Mã Na cúi gằm mặt, làu bàu, “Gì đây trời, nhà trường bảo cháu tới...”

“Đó là một cô bé trạc tuổi cháu.” Cố Hạo dằn từng chữ. “Cao khoảng 1m65, mắt một mí, gầy lắm, khuôn mặt trắng trẻo, nói năng lí nhí nhưng rất nhẹ nhàng lễ phép. Cháu có quen bạn ấy không?”

Mã Na đột ngột bật dậy, “Muốn gì hả? Hỏi cung chắc? Một cái chương trình rác thôi mà, khỏi lên nữa!” Và quay phắt người, hầm hầm giật của lao ra ngoài.

“Chao ôi! Đứa trẻ này, sao lại đùng đùng bỏ đi như thế?” Phó ban Từ lo lắng đứng dậy đuổi theo, ra tới cửa lại ngoái nhìn Cố Hạo. “Bác Cố, bác vừa...”

Cố Hạo khoát tay, “Tôi có nói gì đầu trời.”

“Chà... phiền phức rồi đây.” Phó ban Từ buồn bực ra mặt. “Tôi sẽ gặp lại bác sau.” Và đóng cửa, vội vã bỏ đi.

Cố Hạo ngồi ở giường, lặng lẽ hút một điếu thuốc, đứng dậy đi tới bên ti vi, nhấc bình nước đi, viết hai chữ “Mã Na” lên giấy, khoanh vòng tròn và vạch một mũi tên hướng thẳng tới “Tô Lâm”.

Cung Văn hóa Công nhân xây dựng vào năm 1964, tọa lạc tại trung tâm thành phố, liền kề Quảng trường Nhân Dân, trước đây được sử dụng cho các hoạt động đoàn thể và biểu diễn văn nghệ quy mô lớn. Sau khi cải cách mở cửa, công trình bề thế này triển khai thêm phương án cho bên ngoài thuê, nhìn qua biển hiệu neon trên tường đã thấy cả tá loại hình kinh doanh, nào vũ trường, quán cà phê, nhà sách, nào studio ảnh cưới, trung tâm tin học...

Cố Hạo há hốc miệng, nhìn Cung Văn hóa Công nhân chìm trong bóng chiều, tự hỏi biển hiệu đại học cho người cao tuổi ở đâu? Đồng hồ đeo tay chỉ 6 giờ 25 phút chiều. Cố Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định cứ vào đã. Ông vừa bước qua cổng, bảo vệ đã chạy ra chặn đường, “Đồng chí đi đâu vậy?”

“Đại học cho người cao tuổi, bộ môn khiêu vũ.” Cố Hạo nhíu mày. “Hội trường gì ấy nhi?” Ông nhìn bảo vệ. “Tưởng Đại Vi?”

“Tưởng Đại Vi gì cơ?” Bảo vệ thắc mắc. “À à, Tưởng Đại Vi có bài ‘Ôi ôi ôi mẫu đơn, diễm lệ bậc nhất giữa muôn hoa’ ấy hả?”

Cố Hạo Vỗ trán, “Hội trường Mẫu Đơn.”

Bảo vệ chỉ sang bên phải hành lang, “Đồng chí đi đến cuối dãy nhé.”

Hội trường Mẫu Đơn trông giống phòng tiệc, chỉ khác là bàn ăn đã gỡ bỏ hết, ghế thì đẩy vào sát quanh tường làm khu vực nghỉ ngơi, không gian mở ở giữa phòng thì dùng làm sàn nhảy.

Căn phòng tràn ngập ánh vàng mờ và tiếng nhạc du dương, vài đôi nam nữ đang dìu dặt trên sàn nhảy. Cố Hạo đang ngó nghiêng ở cửa thì một người đàn ông tuổi chừng sáu mươi, thân hình cân đối đi tới, “Đồng chí là học viên hả?”

Cố Hạo gật đầu, “Vâng.”

Người đàn ông cười, “Cho tôi xem thẻ học viên được không?”

“Thẻ học viên?” Cố Hạo sửng sốt. “Lấy đầu r...”

“Thầy Ngô, anh ấy là do em đưa tới đấy.” Đỗ Thiến từ một bên phòng đi ra, vẫy tay với người đàn ông. “Thẻ học viên ở chỗ em.”

“Chà, ra vậy.” Người đàn ông chìa tay làm động tác mới. “Chào mừng học viên mới.”

Đỗ Thiến kéo Cố Hạo vẫn đang ngơ ngác lại, ngồi xuống chiếc ghế cạnh tường, bấy giờ ông mới có dịp nhìn bà thật kĩ. Đỗ Thiến mặc váy nhung xanh lam, cài trâm bạc ở ngực, tóc cuộn lại thành búi trên đỉnh đầu. Trông đoan trang tao nhã, đường hoàng tự tin. Cố Hạo nhìn chiếc áo khoác màu be, quần tây đen và đôi giày da cũ của mình, khẽ hỏi, “Học khiêu vũ ở đây có yêu cầu gì về trang phục không?”

“Tùy anh, miễn thoải mái là được.” Đỗ Thiến cười cười. “Em còn tưởng anh không tới cơ.”

“Đã hứa với cô, làm sao tôi không tới?” Cố Hạo móc ví tiền ra. “Học phí bao nhiêu, tôi đưa cho cô.”

Đỗ Thiến lườm ông, nét mặt trong ánh sáng mờ ảo khiến người ta rung động.

“Để sau đi.” Bà trỏ ra sàn nhảy. “Hãy làm quen với môi trường trước.”

Có vài cặp nam nữ đang rậm rịch trên sàn nhảy, tất cả đều đứng tuổi và cao tuổi. Một số có tư thế uyển chuyển, một số còn vụng về, và có một số cặp đơn giản là không bắt kịp nhịp điệu. Người mà Đỗ Thiến vừa gọi là thầy Ngô đi lẫn trong số họ, thỉnh thoảng đếm nhịp, sửa động tác hoặc trực tiếp thị phạm. Mình vận sơ mi trắng, quần đen bó sát, thầy ta giơ tay nhấc chân trông cực kì chuyên nghiệp.

“Đó là người hướng dẫn của chúng ta, họ Ngô.” Đỗ Thiến nhìn theo ánh mắt Cố Hạo. “Thầy giáo về hưu của khoa Nghệ thuật Đại học Sư phạm.”

Cố Hạo gật gù, “Hèn gì! Tôi còn tưởng toàn dân nghiệp dư ham nhảy nhót thôi.”

“Đây là trường đại học chính quy dành cho người cao tuổi.” Đỗ Thiến vỗ vỗ mu bàn tay ông. “Còn phải thi cử cơ.” Cố Hạo bật cười.

Lúc này, giai điệu kết thúc. Thầy Ngô đứng giữa các cặp đôi, nhận xét từng động tác một. Sau đó thầy bước đến thiết bị âm thanh bên phải hội trường và chọn một cuốn băng để phát.

Bản nhạc du dương lại vang lên. Đỗ Thiến gõ ngón chân theo nhịp. “Sao đây?” Bà chìa tay về phía Cố Hạo. “Foxtrot, nhảy một bài chứ?”

Cố Hạo ngượng ngùng, “Hay là hôm nay tôi làm khán giả thôi?”

“Anh Cố,” Đỗ Thiên nhìn ông đầy ẩn ý, “Từ chối lời mời của phụ nữ thì không ga lăng cho lắm đâu.”

Không còn cách nào khác, Cố Hạo đành đứng dậy, nắm tay Đỗ Thiến. Người đàn bà nhẹ bước theo ông ra sàn nhảy và đứng đối diện. Cố Hạo cúi đầu, không dám nhìn vào mắt bà, tay trái nắm tay phải Đỗ Thiến, tay phải quàng qua eo bà. Đỗ Thiến đặt tay trái lên vai ông, đợi vào nhịp rồi dẫn ông di chuyển. Bà thực sự là người dẫn, vì Cố Hạo cứ đơ cả người, đặc biệt tay phải ôm eo bà gần như tê liệt, bước nhảy loạng choạng, mồ hôi nhễ nhại, giẫm vào chân Đỗ Thiêến mấy lần.

Ông rối rít xin lỗi. Đỗ Thiến chỉ cười, “Không sao, từ từ sẽ ổn.” Và nháy mắt với ông, “Sau này chỉ cần đền em một đôi giày mới là được.”

Cố Hạo cũng cười, cảm xúc dần dần thả lỏng, trí nhớ cơ bắp được đánh thức, tư thế nhảy cũng trở nên uyển chuyển hơn nhiều. Tinh thần vừa thư thái, đủ mọi ý nghĩ lộn xộn lại ập vào đầu ông. Sự kiện chiều nay một lần nữa tái hiện trước mắt. Việc Tô Lâm mất tích có liên quan đến người họ Mã, mà trong lớp chỉ có một người mang họ này. Trông qua đã biết, con bé tên Mã Na đó thuộc loại chiều quá sinh hư, tính cách hung tợn, có lẽ thường ngày hống hách đã quen. Cách ăn vận phục sức cho thấy gia đình khá giàu có. Mã Na này, có khả năng là kẻ khiến Tô Lâm biến mất. Nó đã làm gì Tô Lâm thì chưa rõ, chắc là Tô Lâm bị thương nặng quá, đến nỗi mắc kẹt ở đâu đó và không thể trở về. Hôn mê chăng? Rồi không xác định được lại lịch nên vẫn đang điều trị trong bệnh viện? Khả năng này rất thấp, vì bệnh viện sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, Thai Vỹ nhất định phải nhận được tin.

Bắt cóc và bán đi nơi khác? Khả năng này còn thấp hơn, vì quá sức một học sinh cấp ba. Chưa kể Mã Na vốn có điều kiện tài chính tốt không nhất thiết phải làm thế.

Cháu đang ở đâu? Tâm trạng Cố Hạo bỗng chốc đổi ra nặng nề. Ông hiểu rất rõ, Tô Lâm càng bặt tin lâu thì càng lành ít dữ nhiều.

Nhìn sắc mặt tối tăm của Cố Hạo, Đỗ Thiến thắc mắc, “Làm sao vậy, khó chịu ở đâu à?”

Cố Hạo bừng tỉnh, vội lấp liếm, “Không, đang tìm lại cảm giác.”

“Thế là phải.” Đỗ Thiến yên tâm, thì thầm. “Trước đây anh nhảy tốt lắm mà.”

Ừ, lần cuối cùng ông nhảy với bà đã là ba mươi năm trước. Bấy giờ ông và Chí Lượng vẫn còn là những thanh niên tràn trề sinh lực, Đỗ Thiến cũng đang tuổi xuân mơn mởn. Tất cả cười vang, hoạt động không biết mệt, nhảy hết bài này đến bài khác. Có Hạo bất chợt nhớ tới giấc mơ lúc trước, vô thức ngẩng nhìn Đỗ Thiến, phát hiện người đàn bà đang bất động nhìn mình, trong mắt chứa chan muôn vàn lời nói. Cố Hạo phát hoảng, vội quay mặt đi chỗ khác, tình cờ nhìn đến thầy Ngô đang đứng cạnh thiết bị âm thanh. Hình như thầy ta đã nhìn hai người họ suốt, ánh mắt cũng đầy ẩn ý.

Đỗ Thiến dẫn ông bước xoay. Cố Hạo quay ngoắt 180 độ, sau đó lại ngoái nhìn thầy Ngô. Thầy ta đã dõi mắt sang các học viên khác, bộ dạng khá lẻ loi, má bỗng như hóp lại.

“Anh nhìn gì đấy?”

“Thầy Ngô.” Cố Hạo mỉm cười. “Xem chừng thầy ta rất chú ý đến cô.”

Đỗ Thiến bật ra một âm thanh kì lạ, nghe như cười thầm, lại cũng như tiếng thở dài.

“Mặc kệ thầy ta.” Bà nhích vào sát hơn, gần như nằm gọn trong lòng ông. “Chúng ta tập trung mà nhảy.”

Cằm Cố Hạo ngưa ngứa do chà xát với búi tóc, mùi hương đàn bà theo thân nhiệt tỏa lên, chui vào mũi ông. Ông sực hiểu, tại sao người này lại muốn mình học nhảy. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!