← Quay lại trang sách

Chương 15 vincent

Thứ Bảy, 11/6/1994. Trời quang mây tạnh.

Suy đi tính lại, vẫn chọn ngày này cho nhật kí. Bây giờ đã quá nửa đêm, nhưng tôi lại ghi chép về những chuyện đã xảy ra vài giờ trước. Hiện tại đồng hồ sinh học của tôi đã được điều chỉnh hoàn tất, thích nghi với nhịp sống đảo lộn ngày đêm. Điều này cũng không khó khăn gì khi người ta sống dưới cống ngầm. Anh ta thì mới thích nghi với nó được một thời gian thôi. Bởi vì anh ta đã quen ban ngày ra ngoài làm việc, ban đêm về ngủ. Tuy nhiên, tôi không muốn leo lên mặt đất dưới trời xanh nắng đỏ. Tôi tin chắc rằng mình thuộc về nơi đây, ánh sáng ban ngày không dành cho tôi. Tôi không phải là thành phần làm việc từ 9 đến 5 giờ, lao động khi mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc hoàng hôn. Ánh nắng thuộc về những người khác, màn đêm mới là dành cho tôi và anh ta.

Được thôi, tôi thừa nhận, không phải tôi không muốn, mà là không dám.

Trên thực tế, tôi đã từng tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra khi gặp một người quen biết. Chắc chắn người ta sẽ đứng từ xa, cẩn thận kiểm tra, và xác định đúng là tôi thì sẽ hét lên, ồ, tại sao cháu lại thành ra cái bộ dạng này? Người ta sẽ ghê tởm, ngạc nhiên, hả hê và có lẽ, một chút thương cảm. Nhưng thương cảm thì sao? Nếu đủ ân cần, người ta có thể đưa tôi về nhà, mà tôi thì chẳng muốn thế. Giờ tôi sợ nhất là gặp nhà họ Tô. Sợ nhất là khi cơn sung sướng, vòng ôm nghẹn ngào và những lời trách móc xót xa ban đầu qua đi, ở họ chỉ còn ánh mắt khó xử, thái độ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Hai đứa con, nhưng chỉ giữ được một. Mười mấy năm trước, họ bằng lòng giữ tôi, chỉ vì tôi ra đời trước. Vào thời điểm đó, khi tôi tuột ra khỏi cơ thể người đàn bà kia, họ không còn kịp giết tôi nữa... Tôi thậm chí hình dung được dáng vẻ người đàn ông khi ông ta nhìn thấy tôi.

Vì vậy, tôi chọn lúc màn đêm đã buông mới quay lại mặt đất. Màn đêm chia đôi thế giới, nhưng với tôi, không có gì khác biệt. Màn đêm là đồng phạm của bóng tối. Nó che chắn cho một tôi tối tăm nhảy lên khỏi lòng đất khi vạn vật đã chìm vào tĩnh lặng. Làn gió đêm thổi tan mùi hôi thối trên cơ thể tôi, và mắt tôi lấp lánh phát sáng như tinh tú.

Không biết có bao nhiêu người ở thành phố này chọn đêm đen để lang thang trên đường như tôi. Ban ngày bỏ cảnh phồn hoa, ban đêm lần mò chinh phục lại. Hai bên hòa thuận với nhau, chung sống hòa bình.

Cô đơn không? Không, có anh ta ở bên tôi mà.

Tôi đã quen với cuộc sống dưới lòng đất. Ít nhất, tôi đủ quen với nơi ở hằng ngày của mình. Khoảnh đất khô ráo mà chúng tôi cùng sử dụng chỉ rộng khoảng 20 đến 30 m 2 , vào sâu hơn nữa là một cái bể to bằng bê tông đúc. Bể sâu khoảng một mét, bẩn đến mức không thể dùng được. Ở góc bể có chiếc thang sắt nối với ống cống phía trên. Tôi rất tò mò về kết cấu chỗ này, bởi vì thường xuyên có nước ri rỉ chảy ra từ ống. Nhưng anh ta bảo thật ra ống bị tắc... Tôi đoán thế, qua động tác mô tả và cách phát âm lúng búng.

Anh ta không mấy khi thay đổi vẻ mặt, phần lớn thời gian là đờ đẫn. Anh ta chi hào hứng khi nhìn thấy chai nước hay mấy tấm bìa cứng. Tuy nhiên, anh ta sẵn sàng theo tôi lang thang trên phố, dù thỉnh thoảng cũng bỏ tôi mà lao thẳng đến “mồi”. Chỉ chốc lát thôi, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề lăng nhăng sau lưng.

Tôi phải thừa nhận rằng anh ta là chỗ dựa duy nhất cho cuộc sống dưới lòng đất của mình. Thậm chí anh ta còn tìm cho tôi vài bộ quần áo. Trông là biết quần áo cũ, cũng chẳng vừa người, nhưng ít nhất cũng giúp tôi có dịp thay ra bộ đồng phục học sinh đã bóng nhờn vì bẩn thỉu.

Anh ta làm tôi nhớ đến một bộ phim truyền hình từng xem. Người đẹp và quái thú [*] , câu chuyện về luật sư xinh đẹp Catherine và một kẻ quái dị tên Vincent sống trong ống cống với khuôn mặt sư tử nhưng trái tim nhân hậu. Trước đây, mỗi lần đi ngang qua cống ngầm mất nắp, tôi đều tự hỏi liệu có con quái vật xấu xí mà lương thiện nào đang sống dưới đó không. Giờ tôi đã có câu trả lời.

Vì vậy, tôi thường tự hỏi liệu còn sự kiện gì khó tin hơn nữa xảy ra trong cuộc sống khốn khổ của mình không. Dù sao đi nữa, tôi vẫn tò mò về tương lai, vẫn kì vọng hoặc bất lực chờ đợi nó.

Hắn thường ngắm Lam cắm cúi dưới nến, cầm bút vạch vẽ trên cuốn sổ bìa cứng, không biết cô suy nghĩ những gì. “Căn phòng” tự dưng có thêm một người, kéo theo đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh. Ví như móc áo hoen gỉ, bàn chải đánh răng cũ, xô nhựa, chậu tráng men lốm đốm, ly sứt mẻ, ấm thiếc mất quai, tấm nệm rách hở cả lò xo... Trời mới biết hắn đã mất bao nhiêu công sức để tha lôi ngần này thứ xuống cống! Tuy nhiên, những món đồ vô bổ ấy lại khiến Lam vui vẻ. Hắn vẫn nhớ cô đứng cạnh thùng rác, hớn hở khua khoảng mấy chiếc móc áo với hắn. Vì vậy, hắn mang về, không buồn tính toán xem mấy cọng dây thép nhẹ hều này đáng mấy đồng tiền.

Theo một nghĩa nào đó, Lam đã làm đảo lộn cuộc sống của hắn, nếu tình trạng hiện tại được coi là cuộc sống. Cô cần ngoi lên thở, nhưng không chịu ra ngoài vào ban ngày. Hắn đành lăng nhăng theo cô khi đêm xuống. Điều này khiến hắn gặp khó khăn, bởi sau một ngày bị đồng nghiệp càn quét, trên mặt đất chỉ còn lại rất ít “mồi”. Thành ra hắn phải tốn nhiều sức lực hơn trước để tìm ra những thứ có thể đổi lấy đồ ăn, bia, thuốc lá.

Lam cũng đóng góp đôi chút. Là con gái cả thẹn mà vẫn sẵn sàng chui vào thùng rác và kiên nhẫn lục lọi. Tất nhiên, hầu hết những thứ cô tìm thấy đều là vô giá trị theo quan điểm của hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn sẵn sàng ở bên cô dù thu hoạch ít, dù đường phố ban đêm hiu quạnh. Mà suy cho cùng thì, thành thị ồn ào đông đúc hay thanh tịnh quang đãng cũng có liên quan gì đến hắn đâu?

Bên mình có thêm một người, coi như là thêm một bầu bạn, mặc dù hắn phải giảm tần suất hút thuốc uống rượu để bù tăng khẩu phần ăn, phải phân bổ sức lực để tìm bút bi và bút chì, phải chấp nhận tốn nến gấp mấy lần thường lệ...

Cô gái có một số nhu cầu kì lạ, chẳng hạn như cồn, xà phòng, khăn tắm. Ngay cả khi chọn mua ở mức giá rẻ nhất, các món này vẫn ngốn của hắn gần hai ngày thu nhập. Trời tang tảng sáng là Lam rối rít giục hắn quay lại cống, bổ nhào vào nệm ngáy khò khò. Hắn chợp mắt tầm hai tiếng thì dậy, cố gắng kéo lê thân thể mệt nhọc trở lại mặt đất. Một là bán chác các món thu hoạch đêm qua để đổi lấy đồ ăn thức uống trong ngày. Hai là tranh thủ nhặt nhạnh một chút trước khi các đồng nghiệp lười biếng của mình rời ổ. Vì vậy, hắn phải đi đến những nơi xa hơn và lạ hơn. Để tìm được nhiều thứ đáng tiền hơn, hắn chấp nhận liều mình ẩu đả với những kẻ vô gia cư khác. Khi đưa xà phòng và khăn tắm cho Lam, nghe tiếng hét vui sướng và nhìn cô đê mê hít ngửi xà phòng, hắn liền thấy sảng khoái như gặm bánh bao nhân thịt và tợp nửa cút rượu trắng.

Đến tối, hắn đã biết mục đích của chai cồn.

Lam cắt đôi lon bia, dùng đinh và gạch kiên nhẫn đục một lỗ ở nửa dưới lon. Sau đó, cô lấy một chiếc xô nhựa lớn và vài chai nước to vừa nhặt được, xin hắn đi lấy một ít nước sạch. Thế là hắn chạy đến một công trường xây dựng gần đó, hứng đầy nước máy vào tất cả các vật chứa, khệ nệ xách về. Lam hí hửng lấy một ít nước rửa sạch cái ấm thiếc, gắn một đoạn dây thép làm quai, đổ cồn vào lon bia đã cắt, châm lửa.

Ngọn lửa bùng cháy, Lam đặt ấm thiếc lên bếp cồn đơn sơ, háo hức nhìn nó. Ánh nến và ánh lửa bếp cồn tràn ngập “căn phòng”, khiến không khí như ấm áp hơn.

Hắn lấy bánh bao đưa cho Lam, cùng cô ngồi bên bếp cồn, chậm rãi ăn. Dần dà, nước trong ẩm thiếc bắt đầu kêu vo vo, một đám hơi trắng từ miệng ấm tràn ra. Hắn thấy thân thể mình càng lúc càng ấm, bất giác khoan khoái duỗi tay duỗi chân để sức nóng tiếp xúc với mình nhiều hơn. Thật thoải mái, giống như tắm nắng nơi chân tường.

Lam túc trực bên bếp cồn, khuôn mặt lem luốc ửng hồng, đôi mắt lấp lánh dưới mái tóc dài bết rối như đang mong đợi điều gì. Thỉnh thoảng, cô nhìn hắn và mỉm cười biết ơn khi mắt họ giao nhau. Hắn không biết cô muốn làm gì. Tuy nhiên, nếu cô vui vẻ, lòng hắn cũng sung sướng khó tả.

Cuối cùng, ấm thiếc lục bục và hơi nước bốc lên. Lam với lấy cái chậu tráng men cũ, bỏ khăn vào, cẩn thận bóc xà phòng ra, lại hít ngửi một hồi. “Đứng dậy!” Cô lộ vẻ nôn nóng. “Đi ra ngoài một lúc đi.”

Hắn hơi thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Lam đẩy hắn đến cửa sắt tròn rồi trỏ ra ngoài. “Đợi ở đấy.” Cô trừng mắt, nghiêm túc nói với hắn. “Không được phép vào, trừ phi em mở cửa, hiểu không?”

Hắn buồn bực làu bàu và gật đầu. Cô liền đẩy hắn ra và đóng cửa lại.

Rời khỏi “căn phòng” ấm áp, gió lạnh ngoài công làm hắn gai người, phải quấn chặt quần áo rồi từ từ ngồi xổm xuống, dựa vào thành cống. Ở đây tối đen như mực. Hắn mất một lúc lâu mới thích ứng được. Trừ tiếng nước chảy rù rì, bốn bề đều tịch mịch. Hắn đâm chán, bụng bảo dạ hay là bắt chuột cho vui.

Lam đang làm gì nhỉ? Hắn quay đầu nhìn về hướng cửa sắt, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, lát sau lắc đầu và ngồi yên trở lại. Cơn buồn ngủ tích tụ nhờ hơi ấm ban nãy dần dần ập đến, hắn vùi đầu vào giữa hai gối, để giấc ngủ đưa mình đi.

Thời gian trôi qua chẳng biết lâu hay chóng, một tiếng động lớn bên tai làm hắn thức giấc, vô thức ngoảnh lại, đôi mắt kèm nhèm liền ngợp trong vầng sáng. Nổi bật trên vầng sáng ấy là hình bóng Lam với hơi nước lững lờ, trông như đang tỏa ra hào quang êm dịu.

Hắn ngơ ngác nhìn cô. Mãi đến khi cô nói nhỏ “Vào đi” hắn mới bừng tỉnh. “Căn phòng” vẫn ấm áp, không khí phảng phất hương thơm khó tả. Một nồi nước nóng khác đang kêu vo vo trên bếp cồn. Lam đã thay sơ mi trắng, trông hơi thùng thình so với thân hình gầy gò, ở ngực thiếu hai cúc. Mái tóc cô giờ mượt mà sạch sẽ, đen óng ả, ngọn tóc còn ướt, thấm loang lổ trên nền sơ mi trắng. Khuôn mặt cũng rửa sạch như hồi đầu, sắc ửng hồng trên má chưa tan. Cô xắn cao tay áo, các vết lấm bẩn đã biến mất, phô ra làn da trắng. Dưới vạt sơ mi là đôi chân trần nuột nà. Cũng như làn da, cả con người cô bừng sáng, không còn một nét gì chung với Lam bù xù lúc trước. Xem chừng cô đang rất vui, bằng giọng điệu nhanh nhẹn cô bảo hắn ngồi xuống nệm, thoăn thoắt đổ một ít nước lạnh vào chậu men, pha thêm nước nóng trên bếp cồn, thử nhiệt độ rồi thả khăn vào ngâm.

“Đừng động đậy.”

Lam quỳ xuống, vén làn tóc rối trước mặt hắn ra. Mùi hương thân thể cô tạt vào mặt, làm hắn vô thức né ra sau.

“Đừng động đậy mà.” Lam quở, rồi lấy khăn ướt ấp lên mặt hắn. Nóng. Mềm. Ẩm ướt. Thơm lịm người. Không kìm được, hắn bật rên.

“Có bỏng quá không?”

Hắn nhắm mắt, lắc đầu, lòng ngập tràn thỏa mãn.

Mười mấy giây sau, Lam nhấc khăn ra. Hắn ấm ức mở bừng mắt thì thấy Lam chu miệng, tặc lưỡi, “úi chà, đã bao lâu anh không rửa mặt rồi?” Cô lại dìm khăn vào chậu tráng men, vắt đến khi còn ẩm thì nhoài người đến gần, cẩn thận lau chà mặt hắn.

Chẳng mấy chốc trên khán đã đầy vết bẩn. Lam lầm bầm, nhưng vẫn kiên nhẫn giặt khăn hết lần này đến lần khác.

Mặt cứ râm ran, tê rát, rồi sau là sảng khoái do lỗ chân lông nở ra. Hắn nhắm chặt mắt, rên rẩm và ngửa đầu, mặc cho Lam bận rộn trên mặt mình.

Nước trong chậu tráng men đã chuyển sang màu xám đục. Lam thả khăn tắm xuống, đưa hai tay rẽ mái tóc rối bù của hắn, nâng mặt hẳn lên. Râu rậm vẫn còn, nhưng da dẻ đã sạch sẽ. Ghét bẩn tích tụ trong các nếp nhăn được tẩy bỏ. Hiện ra trước mắt Lam là khuôn mặt sạm đen, gò má cao, cùng những vết sẹo dày đặc.

Hắn mở mắt, thấy Lam dịu dàng nhìn mình thì bất thần hoảng hốt, theo bản năng muốn vùng ra chạy trốn. Tuy nhiên, đôi tay man mát và ánh mắt chăm chú lại khiến hắn không nỡ trốn tránh.

"Vincent.”

Mắt mở to, hắn không hiểu cô đang nói gì.

“Vincent.” Cô nhẹ nhàng lặp lại. “Kể từ hôm nay, tên anh là Vincent, nhớ chưa?”

Hắn làm gì hiểu được, vẫn ngơ ngác nhìn cô.

“Nói theo em nào.” Cô trỏ vào mình và nói. “Vin-xen-tờ!”

“Vân...” Hắn lúng túng lặp lại. “... Xin.”

“Không.” Cô nhìn hắn chằm chằm. “Vin.”

“Vư... Vin.”

“Xen.”

“Xen.”

“Tờ.”

“Tờ.”

“Đọc cả nào!” Mắt Lam lấp lánh. “Vincent.”

“Vin...” Hắn rời rạc thốt lên. “Vin... xen...”

Lam bật cười, “Anh là Vincent.”

Hắn cũng cười và chỉ vào mình, “Tôi là Vincent.”

Lam vỗ tay, giọng hể hả âm vang trong không gian chật hẹp, “Từ nay trở đi hễ em gọi Vincent, anh phải đáp lời.”

Hắn vỗ tay, “Vincent.”

Cười chán rồi, Lam đưa tay sờ râu tóc của hắn, “Để rồi em chỉnh trang lại cho anh.” Cô vung tay chỉ về một hướng, “Nếu trông thấy cái kéo thì giữ lại, hiểu chưa?”

Hắn bỗng biến sắc, chồm tới chộp lấy tay Lam làm cô giật thót.

“Đừng bao giờ... Đi đến chỗ đó...” Hắn nhìn thẳng vào cô gái, lúng túng dặn. “Một mình.”

Hồ sơ chất hàng đống trên bàn họp dài. Vương Hiến Giang ngồi cạnh một trong các đống ấy, cặp kính lão trên mũi, xem xét tập thông tin cư trú đang lật giở trên tay. Bất chợt cửa mở, một cảnh sát trẻ bước vào cùng xấp tài liệu dày cộp, xoay người giơ chân đóng cửa lại.

Vương ngước mắt khỏi tập thông tin cư trú, “Ở đâu đấy?”

“Đồn Tiểu Bắc Trung gửi đến.” Viên cảnh sát trẻ thở hổn hển vì mệt. “Đặt chỗ nào đây ạ?”

Vương trỏ một chỗ trống trên bàn họp. Viên cảnh sát trẻ đặt tập tài liệu xuống, đưa tay quệt mồ hôi trên trán.

“Cậu lấy mẫu thông tin ở đống B2 kia đi.” Vương Hiến Giang đẩy một tờ giấy in sang. “Sàng lọc theo các tiêu chí ở đây.”

Viên cảnh sát trẻ ậm ừ, nhưng cứ đứng im. Vương tiếp tục vùi đầu vào tài liệu trên tay, được một lúc thấy cậu ta vẫn không nhúc nhích, mới hỏi, “Cậu nghĩ gì thế?”

“Chú Vương, hay là thế này nhé, cháu làm ở đây đến trưa, sau đó...” Viên cảnh sát trẻ lộ vẻ khó xử. “Tại việc sếp cháu giao, cháu vẫn chưa làm xong.”

“Ừ.” Vương cụp mắt xuống. “Thế thì đi luôn đi.”

“Thôi mà, cháu có thể giúp chú độ một tiếng.”

Viên cảnh sát trẻ đỏ mặt, vò đầu bứt tóc lúng túng đứng đó vài giây, thấy Vương không định nói thêm, đành ngượng nghịu mở cửa đi ra.

Có tiếng thở dài vang lên sau một đống hồ sơ khác. Rồi Thai Vỹ ló ra, chậm rãi đi đến chỗ tài liệu vừa giao tới.

“Đồn công an Tiểu Bắc Trung...” Thai Vỹ lấy ra một tờ giấy trắng, vặn nắp bút kim. “Thầy à, F mấy?”

Vương suy nghĩ một lát, “F3.”

Thai Vỹ đáp vâng và viết dòng chữ “Đồn Tiểu Bắc Trung” và “F3” ra giấy. Sau đó, anh đến trước tấm bản đồ thành phố, nhìn một khu vực khoanh đỏ, lẩm bẩm.

“Đồn Tiểu Bắc Trung. Đồn Mân Giang. Đồn Bách Hoa...” Anh vươn tay đánh dấu vào giữa khoanh đỏ. “Thầy ơi, thông tin khu F đủ cả rồi.”

“Thông tin khu nào chưa đưa đến?”

“Để con xem.” Thai Vỹ lại ghé vào gần bản đồ. “Vẫn thiếu vài đồn khu B và E.”

“Ừ.” Vương không ngẩng đầu lên. “Tiếp tục sàng lọc đi.”

“Quỷ sứ!” Thai Vỹ cong môi. “Thiếu gì người là nam, nhóm máu A, độ tuổi thích hợp. Chỉ hai người chúng ta biết phải sàng lọc đến bao giờ đây?”

“Biết làm sao được.” Vương nói khẽ. “Các đồn giúp sàng lọc được ngần này là tốt lắm rồi. Về điều kiện làm việc, tình hình cư trú rồi trạng thái hôn nhân, chúng ta phải tự phân tích thôi.”

“Nghe như nhân viên thống kê chứ cảnh sát nỗi gì.”

“Chứ anh tưởng thế nào?” Vương cười. “Anh tưởng cảnh sát là phải lái xe vèo vèo, hụ còi inh ỏi, cầm súng bắt người sao?”

Thai Vỹ ngồi lại bàn và nhặt một tờ thông tin cư trú, “Thế mới khoái!”

“Đừng lèm bèm nữa.” Vương vo tròn một tờ giấy ném qua. “Mau làm việc!”

“Đầu tiên phải lọc ra xem ly hôn hay độc thân nhỉ?” Thai Vỹ cười cười né tránh. “Còn gì nữa không ạ?”

“Lượt đầu thì sàng lọc những điểm này.” Vương suy nghĩ một lúc. “Xong xuôi thì phân loại xem làm việc ở cơ quan nhà nước hay doanh nghiệp tư nhân.”

“Khi nào thì đến Cục Đăng kiểm?”

“Cứ sàng lọc xong hai lượt đi đã.” Vương vuốt cằm. “Để xem tình hình thế nào.”

Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì, ông đặt tờ thông tin cư trú trên tay xuống, đứng dậy mở tủ tài liệu cạnh tường, lấy một tấm ảnh trong tập hồ sơ, xem xét rồi cho vào túi. Sau đó ông nhấc điện thoại, bẩm một dãy số.

Mỗi người ngồi ở một đầu bàn họp dài, cẩn thận lọc danh sách nam giới ở các khu vực trọng điểm. Hai giờ trôi qua trong nháy mắt. Vương Hiến Giang đứng dậy, ưỡn cái lưng đau nhức, uống thêm một ngụm trà đã nguội ngắt.

“Buổi trưa rồi.” Ông nhìn đồng hồ. “Anh đói chưa?”

“Đợi con một lát.” Thai Vỹ vẫn tập trung vào tờ thông tin cư trú trên tay, xem xong đặt lên chồng danh sách đã lọc. “Quả là hơi đói rồi ạ.”

“Đi thôi.” Vương đứng dậy. “Ra ngoài kiếm cái gì ăn nào.”

Họ ăn trưa ở một quán bánh bao xúp Khai Phong nằm đối diện công an thành phố. Hai người gọi bốn lồng bánh bao và hai món ăn kèm, rồi cắm cúi ăn. Thai Vỹ nhanh chóng quét sạch một lồng, mồm miệng bóng nhờn dầu. Vương ăn rất lơ đãng, thường xuyên ngẩn người nhìn mặt bàn.

“Thầy nghĩ gì thế?” Thai Vỹ gắp một miếng thạch thịt lợn nhét vào miệng. “Ăn uống chểnh mảng, suy nghĩ không thông.”

Vương gõ đũa vào đầu anh, “Anh lọc được bao nhiêu người?”

“Tầm hơn sáu mươi ạ.”

Vương suy tính, “Khu vực trọng điểm chúng ta khoanh vùng ước chừng sẽ lọc được hơn bốn trăm người.”

“Không sao ạ.” Thai Vỹ thản nhiên. “Đến Cục Đăng kiểm sẽ lọc đi được kha khá, có phải ai cũng có xe hơi đâu.”

“Thế cũng đủ chết nghẹn rồi.” Vương lắc đầu. “Đúng như giáo sư Kiều nói, phải chạy đua với thời gian.”

“Đành vậy thôi.” Thai Vỹ khịt mũi. “Tự chúng ta xung phong mò kim đáy bể mà.”

“Thế nên chúng ta phải tìm cách khác.”

Thai Vỹ thắc mắc, “Cách khác nào ạ?”

“Ba cái xác phụ nữ đều khỏa thân.” Vương chọc đậu phộng chiến trên đĩa. “Quần áo và đồ đạc của họ đi đâu rồi?”

Thai Vỹ chớp mắt, “Đốt, chôn hoặc vứt.”

“Ừm, đồ nhỏ thì dễ xử lý.” Vương gật đầu. “Đồ lớn thì sao?”

“Xe đạp của Tôn Huệ.” Thai Vỹ vỡ lẽ. “Chúng ta đã tìm kiếm ở một số chợ xe đạp cũ trong thành phố, và không tìm thấy.”

“Có thể đã sang tay xong rồi.”

“Thế thì khó tìm quá.” Thai Vỹ hơi nản lòng. “Có cả triệu người thành phố này đi xe đạp.”

“Đúng.” Vương chậm rãi nói. “Vì vậy, chúng ta cần thêm vài đôi måt.”

Thai Vỹ càng thêm bối rối, “Ý thầy là sao?”

Lúc này, cửa quán đẩy ra, chuông treo ở cửa rung lanh canh.

Vương ngẩng đầu, “Kìa, mắt đến rồi.”

Thai Vỹ ngoái lại, trông thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước vào. Y ngó quanh rồi đi thẳng đến chỗ họ, vừa buông mình xuống cạnh Vương là tự nhiên cầm hộp thuốc trên bàn lên, rút một điếu châm lửa.

“Ông Vương ơi, con xin ông, lần sau đừng bảo công an khu vực xộc vào nhà con được không?” Người đàn ông ngáp dài, uể oải hút thuốc. “Làm bồ con sợ chạy mất dép.”

“Đây là Lưu Thắng Lợi. Anh cứ gọi Lợi là được.” Vương dầu môi về phía y, đoạn lại trỏ Thai Vỹ. “Đồ đệ tao, mày gọi anh Thai.”

Lưu Thắng Lợi nhìn viên cảnh sát trẻ hơn mình rất nhiều, gật đầu chào, “Anh Thai.”

“Anh Thai” đã đoán được lại lịch y, chỉ im lặng.

Lưu Thắng Lợi vươn tay lấy lồng bánh bao, nhưng Vương cản lại, “Rửa tay đi đã, rồi lấy một bộ đũa bát.”

Đợi y rời đi, Thai Vỹ hạ giọng hỏi, “Chân rết của thầy à?”

“Chân rết cũ. Chuyên luộc xe.” Vương cười. “Hành nghề ở phố Tiểu Bắc, có móc nối với vài băng khác ở thành phố này.”

“Hiểu rồi, nhờ y tìm xe?”

“Ừ. Chúng ta tiếp tục lọc người, còn lọc xe để họ làm.”

Lưu Thắng Lợi trở lại với một bộ đồ ăn, gọi thêm hai lồng bánh bao xúp, một đĩa chân giò và một chai bia. Y ghé răng cắn nắp chai, nhổ ra đất, ngửa mặt uống một ngụm. “Tìm con có việc gì?”

Vương lần túi lấy ảnh ra, trong ảnh là Tôn Huệ đang dắt xe đạp đứng cùng mẹ ở tầng dưới nhà họ, “Tìm hộ cái xe nhé! Xe đạp của cháu dâu tao bị mất.”

Lưu Thắng Lợi liếc tấm ảnh, “Flying Pigeon [*] à? Khó tìm đấy, xe giống thế này nhiều lắm.”

“Màu đỏ, không có dè chắn bùn trước, giỏ xe móp.” Vương trỏ chiếc xe đạp trong ảnh. “Tay nắm ghi đông phải bị nứt, dè chắn bùn sau mất phản quang.”

“Con xe nát này mà còn tiếc à.” Lưu Thắng Lợi bĩu môi. “Bọn con cũng chẳng thèm để ý đâu, mua xe mới cho gọn, tìm làm gì cho mất công.”

“Xe mua hồi cưới, có ý nghĩa kỉ niệm.” Vương đặt ảnh xuống bàn. “Tìm được xe thì đừng đánh động người bán vội, tra địa chỉ của họ rồi liên lạc với tao ngay.”

“Cái gì?” Lưu Thắng Lợi cười he he. “Một con xe nát, không đến mức phải tống người ta vào tù chứ?”

“Đừng lèo nhèo, bảo sao làm vậy là được.” Vương đanh mặt lại. “Việc gấp đấy, quen ai thì huy động hết đi.”

“Được rồi.” Lưu Thắng Lợi cất ảnh vào túi, chìa tay ra. “Ba trăm [*] .”

Vương nhìn chằm chặp vào y mất mấy giây, “Lưu Thắng Lợi, tao rất nể mặt mày rồi đấy, không phải sao?”

“Huy động nhân lực cũng cần tiền mà?” Lưu Thắng Lợi tiu nghỉu nói. “Chưa kể còn là việc gấp. Con sẽ phải đi nhờ đám lão Tư rồi Văn Quan các thứ.”

“Hai trăm.”

“Không được đâu.” Lưu Thắng Lợi gắp miếng thịt nhét vào miệng. “Con phải móc ví bù vào mất.”

“Được.” Vương nheo mắt. “Thế thì để xem sau này mày còn luộc xe được không.”

“Ông Vương, ông không nể tình bạn bè cũ sao?” Lưu Thắng Lợi lộ vẻ bất lực. “Được rồi, coi như con biếu ông.”

Vương lấy trong ví ra hai tờ năm mươi đồng, “Một trăm còn lại xem xe lấy nốt. Trong vòng một tuần phải có tin cho tao.”

“Con sẽ gọi điện.” Lưu Thắng Lợi và tiền trong tay, vẫn làu bàu. “Kẹo kéo quá!”

“Nhanh lên đấy, đừng để tao phải giục.” Dứt lời, Vương đứng dậy vẫy Thai Vỹ đi cùng.

“Này!” Lưu Thắng Lợi cuống quýt gọi. “Ông trả tiền cơm đi chứ!”

Vương phớt lờ, cứ thế dẫn Thai Vỹ về, mặc kệ Lưu Thắng Lợi ở lại vừa nhìn đĩa chân giò ăn dở vừa lẩm bẩm chửi bới. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!