← Quay lại trang sách

Chương 16 những người không liên quan

Sau bữa trưa, Ngọc Thục ra chợ cóc gần công ty mua một cân sườn và củ sen. Hôm nay là thứ Tư, Khương Đình tan học lúc 3 giờ chiều. Chị định về sớm nấu một nồi canh sườn hầm củ sen cho con. Lòng còn canh cánh mấy việc dang dở, Ngọc Thục xách túi nylon rảo chân cho nhanh. Vừa tới cổng công ty thì nghe có người gọi.

Ngọc Thục ngoái nhìn thì thấy chiếc Santana đậu ở lề đường, Tôn Vỹ Minh thò đầu ra cửa xe vẫy tay. Ngọc Thục nhíu mày, chậm rãi đi tới, “Sao anh lại đến đây?”

“Anh muốn trao đổi với em một chút, về Đình Đình.” Tôn Vỹ Minh nghiêm nghị nói, trỏ người đàn ông đóng bộ vest và giày da ngồi ở ghế phụ lái. “Đây là luật sư Thi.”

Ngọc Thục thót tim, vùng chân bước đi, “Tôi không có chuyện gì để bàn với anh hết.”

Tôn Vỹ Minh mở cửa xuống xe, hấp tấp đuổi theo Ngọc Thục, “Hôm nay em nhất định phải gặp anh một lúc.”

“Việc gì mà tôi phải gặp anh?” Ngọc Thục to tiếng. “Anh liên quan gì đến tôi?”

Tôn Vỹ Minh vẫn trơ mặt, “Đang ở công ty em. Có đôi co thì em xấu hổ thôi, nghĩ kĩ đi.”

Ngọc Thục nhìn quanh, quả nhiên một vài người qua đường đang tò mò liếc họ. Chị nghiến răng, hạ giọng, “Anh định nói chuyện gì?”

“Tìm một chỗ ngồi đã.” Tôn Vỹ Minh trở vườn hoa ở bên kia đường. “Sang đó nhé?”

Ngọc Thục lầm lũi đi sang, không nói một lời. Ba người bước vào một đình hóng mát nhỏ ở vườn hoa. Trời không nóng, nhưng Ngọc Thục đã đổ mồ hôi, vừa ngồi xuống băng ghế bê tông là xoay người ra chỗ khác, lấy khăn tay phe phẩy quạt, không nhìn Tôn Vỹ Minh và luật sư Thi.

Hai người này rất kiên nhẫn. Luật sư Thi mở cặp da đen lấy ra một xấp tài liệu, thì thầm với Tôn Vỹ Minh. Nghe xong, Tôn Vỹ Minh hắng giọng, “Ngọc Thục, lần trước nói chuyện không đi đến đâu, nhưng quan điểm của anh không thay đổi.”

Ngọc Thục khịt mũi, “Tôi cũng vậy.”

“Có nhiều cách để giải quyết vấn đề.” Tôn Vỹ Minh không thay đổi sắc mặt. “Một là gươm đao, hai là hòa bình.”

“Muốn nói gì nói mau đi!” Ngọc Thục sốt ruột giục. “Chiều tối còn việc phải làm.”

“Được rồi.” Tôn Vỹ Minh đưa mắt ra hiệu cho luật sư Thi. “Trước tiên là hòa bình.”

Luật sư Thi rút một tập giấy tờ xấp tài liệu, đặt xuống trước mặt Ngọc Thục.

“Đây là thỏa thuận thay đổi quyền nuôi con do luật sư soạn thảo.” Tôn Vỹ Minh trỏ tập giấy. “Em cứ xem các điều khoản cụ thể đi, cần thì thảo luận lại.”

“Tôi không xem.” Ngọc Thục vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. “Anh muốn cướp con khỏi tôi. Chuyện này không có gì phải thảo luận cả.”

Hai người đàn ông nhìn nhau. Tôn Vỹ Minh cầm bản thỏa thuận lên, lật qua lật lại, “Tóm tắt là, con gái sẽ đi Bắc Kinh với anh vào mùa hè này. Mọi chi phí sinh hoạt của nó, kể cả học phí, đều do anh chi trả. Sau khi tốt nghiệp đại học, nếu nó muốn tiếp tục học thạc sĩ và tiến sĩ, anh cũng sẽ chu cấp. Học hành xong xuôi, muốn ở với ai thì do nó quyết định.” Tôn Vỹ Minh thoáng ngừng lại, rồi tiếp. “Em không cần bỏ ra xu nào cả, thậm chí mỗi tháng anh còn có thể trợ cấp cho em ba trăm đồng.”

Ngọc Thục không nói, chỉ cười nhạt.

“Năm trăm đồng.” Tôn Vỹ Minh chia bút ra. “Đồng ý thì kí vào.”

Ngọc Thục ngoảnh lại, trừng trừng nhìn anh ta. “Đừng mất công lải nhải nữa!”

“Được rồi. Vậy là em đã cắt đứt con đường hòa bình.” Tôn Vỹ Minh thở dài. “Chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa.”

“Tòa thì tòa!” Ngọc Thục đứng dậy. “Tôi chiều đến cùng!”

“Khoan đã.” Tôn Vỹ Minh giơ tay kéo Ngọc Thục lại, bất lực nhìn luật sư Thi, “Nhờ anh.”

“Vâng.” Dường như đã quá quen với những cảnh này, luật sư Thi vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Chị à, mời chị ngồi xuống đã.”

Ngọc Thục hất tay Tôn Vỹ Minh ra, hầm hầm ngồi xuống.

“Anh Tôn Vỹ Minh, thân chủ của tôi, rất muốn giành quyền nuôi con gái Khương Đình.” Luật sư Thi đặt khuỷu tay lên bàn bê tông, chụm các ngón vào nhau. Tuy nhiên, anh ấy không muốn phải đưa việc này ra tòa. Một là anh ấy nghĩ cho tình cảm vợ chồng ngày trước. Hai là không muốn con gái phải chịu quá nhiều áp lực tâm lý.”

Ngọc Thục nhìn luật sư, “Rồi sao?”

“Nếu thỏa thuận không thành, anh Tôn sẽ đệ đơn ra tòa. Tuy nhiên, anh ấy muốn cố gắng lần cuối.” Luật sư Thi đẩy gọng kính. “Vì vậy, anh ấy đã giao cho tôi nghiên cứu các vấn đề pháp lý liên quan đến quyền giám hộ của hai bên, rồi phân tích để chị tham khảo.”

“Phân tích?” Ngọc Thục khịt mũi. “Anh là do anh ta bỏ tiền thuê về, tất nhiên là phải giúp anh ta thuyết phục tôi rồi. Khỏi phí công nhé, tôi đã bảo không đồng ý là không đồng ý.”

“Tôi không định thuyết phục chị. Thực tế, hai người mà ra tòa thì tôi còn kiếm được nhiều hơn ấy chứ.” Luật sư Thi cười. “Tôi chỉ đứng trên quan điểm pháp lý để dự đoán kết quả tố tụng thay đổi quyền nuôi con của hai anh chị thôi. Chị nghe phân tích đi đã, nghe xong hãy quyết định xem có đồng ý ký thỏa thuận hay không.”

“Ý anh là nếu ra tòa, dứt khoát tôi sẽ thua hả...” Ngọc Thục trố mắt. “Và ý anh là, các người đang nhún nhường nên tôi đừng có làm già nữa hả?”

Luật sư Thi không xác nhận cũng không bác bỏ, “Tôi bắt đầu được chưa?” Không đợi Ngọc Thục trả lời, anh ta đã từ tốn diễn giải. “Quyền nuôi con được cân nhắc trên hai yếu tố. Một là có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần của trẻ, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của trẻ. Hai là kết hợp khả năng và điều kiện nuôi dạy của cả cha và mẹ.” Luật sư Thi nhìn Ngọc Thục, “Tôi không nghi ngờ gì về tinh thần trách nhiệm và sự quan tâm của chị đối với con gái mình, anh Tôn thân chủ tôi cũng không phủ nhận điều này. Cháu có ở với anh hay chị, thì tôi tin rằng sức khỏe thể chất và tinh thần của cháu đều được đảm bảo.”

Ngọc Thục khoanh tay, im lặng lắng nghe.

“Vậy thì, hãy xem khả năng và điều kiện nuôi dạy của hai bên.” Luật sư Thi nói tiếp. “Theo thông tin anh Tôn cung cấp, thu nhập hằng tháng của chị hiện vào khoảng nghìn mốt...”

Ngọc Thục không nhịn được cắt ngang, “Nghìn ba [*] !”

“Vâng.” Luật sư Thi gật đầu. “Trên thực tế, thu nhập của chị chưa bằng một nửa của anh Tôn. Ngoài ra, với mức thu nhập ấy, trừ đi chi phí nuôi dạy một học sinh trung học, chị chẳng còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.”

“Mặc kệ tôi!”

Luật sư Thi cười cười, “Vì vậy, khi Khương Đình đỗ đại học, tình hình tài chính của chị sẽ căng thẳng hơn. Nói cách khác, chị không thể đem lại cho con mình một mức sống chất lượng hơn. Ví dụ, nếu cháu có cơ hội và ý định du học, chị không đáp ứng được.”

Ngọc Thục trỏ Tôn Vỹ Minh, “Anh ta không có nghĩa vụ gì chắc?”

“Tất nhiên là có. Theo thỏa thuận ly hôn ban đầu giữa hai anh chị, anh ấy phải hỗ trợ hai trăm đồng phí nuôi dưỡng mỗi tháng. Tuy nhiên, tôi không nghĩ khoản này đủ giảm tải áp lực tài chính của chị.”

Ngọc Thục cắn môi, dường như khó mở lời, “Tôi... Tôi có thể yêu cầu anh ta chi trả thêm.”

“Đó là một vấn đề khác. Yêu cầu tăng phí nuôi dưỡng đòi hỏi thủ tục tố tụng riêng.” Luật sư Thi vẫn ôn tồn đúng giọng công việc. “Giờ quay lại chủ đề thay đổi quyền nuôi con, cụ thể là về phía anh Tôn Vỹ Minh thân chủ của tôi. Theo thông tin anh ấy cung cấp, tất nhiên tôi không tiện tiết lộ chi tiết, điều kiện tài chính cá nhân của anh ấy dồi dào hơn chị rất nhiều. Nền tảng mà anh ấy có thể tạo ra cho con gái là thứ nằm ngoài khả năng của chị. Nói cách khác, đi theo bố, tương lai cháu sẽ nhiều triển vọng hơn đi theo mẹ.”

“Ý anh là Bắc Kinh?”

“Mấu chốt không chỉ nằm ở hộ khẩu, mà còn ở môi trường, tầm nhìn, kiến thức, phẩm chất toàn diện, cơ hội...” Luật sư Thi tự chỉ vào mình. “Thi đại học khó đến mức nào, tôi tin là anh Tôn đã trao đổi với chị nhiều lần rồi. Với tư cách người từng học đại học ở Bắc Kinh, tôi có thể làm chứng. Không ví dụ đâu xa, tính ngay tài nguyên giáo dục thôi, con cái chúng ta ở đây ngoài giờ giỏi lắm là học đàn địch này nọ, trong khi trẻ em Bắc Kinh đã có điều kiện học đến cưỡi ngựa, đóng kịch, hay các ngoại ngữ hiếm rồi. So với bạn cùng lứa ở tỉnh lẻ, các em tự tin, cởi mở và nhiều sức hút hơn. Chị không muốn Khương Đình trở thành một người như vậy sao?”

Lần đầu tiên, khuôn mặt Ngọc Thục thoáng qua vẻ do dự, “Đình Đình mà cố gắng thì cũng có thể thi đỗ một trường đại học ở Bắc Kinh.”

“Có thể hay không, ta cần xem xét điều kiện nuôi dạy của phụ huynh.” Luật sư Thi nói. “Lý lẽ rất đơn giản. Khi con gái muốn vượt qua bức tường cao, rõ ràng nên đưa cho cái thang, chị chỉ quăng cho nó sợi dây. Đứa trẻ sẽ nghĩ gì?”

Ngọc Thục cúi đầu im lặng, vo viên khăn tay.

“Em còn ngần ngừ gì nữa? Em muốn làm người níu chân con sao?” Nhận ra sự dao động của chị, Tôn Vỹ Minh với thúc giục thêm. “Tương lai tươi sáng đang đợi Đình Đình. Chẳng lẽ em lại muốn nó cũng tầm thường như em, ru rú ở một thành phố nhỏ cả đời?”

Ngọc Thục chợt đổi sắc mặt, “Tôi không biết Đình Đình mai đây thế nào, nhưng ít nhất tôi dám đảm bảo rằng con bé sẽ không biến thành một kẻ đồi bại đáng khinh như anh!” Dứt lời, chị đứng bật dậy, trừng trừng nhìn Tôn Vỹ Minh. “Anh không cần làm nhảm nữa. Tôi bảo không đồng ý tức là không đồng ý. Có giỏi anh cứ đi kiện đi!” Chị nhặt túi nylon đựng sườn và củ sen rồi xăm xăm bước ra khỏi vườn hoa.

Tôn Vỹ Minh tức phát điện, không nói nổi lời nào. Luật sư Thi thở dài, gỡ kính xuống, day day thái dương, “Anh nóng nảy quá!”

“Đúng là cái loại đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu!” Tôn Vỹ Minh đấm bàn. “Không sao, đã thế thì kiện cô ta ra tòa. Tôi có nhiều phần thắng, đúng không?”

Luật sư Thi đeo kính vào, “Không nhiều.”

Tôn Vỹ Minh trợn mắt, “Không phải anh mới nói...”

“Đó là mưu mẹo của tôi để thuyết phục chị ấy kí vào thỏa thuận thôi.” Luật sư Thi lắc đầu. “Theo một quyết định ban hành năm ngoái của Tòa án Nhân dân Tối cao thì anh không chắc thắng trong vụ kiện này đâu.” Anh ta giơ ngón tay lên. “Chị ấy chỉ mất quyền nuôi con khi mắc bệnh hiểm nghèo hoặc đau ốm tàn tật không cáng đáng nổi nghĩa vụ nuôi dưỡng, khi hành hạ con cái, gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe thể chất tinh thần của con, và một số lý do chính đáng khác ví như con muốn sống với anh...”

Tôn Vỹ Minh đăm chiêu, “Khốn thật, xem ra không có lợi thế gì.”

“Điều kiện tài chính của anh là điểm sáng, nhưng đó không phải yếu tố quyết định để giành quyền nuôi dưỡng.” Luật sư Thi bắt đầu thu dọn giấy tờ trên bàn. “Tranh thủ thời gian thắt chặt quan hệ với con gái đi. Tôi sẽ xoay xở các phần còn lại.”

Dương Lạc cầm hộp kem bước ra khỏi quán giải khát, ngồi dưới tán ở ngoài quán, vừa cầm thìa gỗ nhỏ xúc ăn vừa nhìn ra ngã tư.

Bây giờ là khoảng 3 giờ 20 phút chiều. Chưa đến giờ cao điểm tan tầm, trên đường cũng không có nhiều người và xe cộ. Khách bộ hành chủ yếu là tốp năm tốp ba thanh thiếu niên độ tuổi trung học. Dương Lạc thinh thoảng đưa mắt liếc đồng hồ điện tử trên cổ tay, vẻ mặt lo lắng.

Cuối cùng, cô gái cao gầy cũng xuất hiện trong tầm mắt cậu. Dương Lạc đứng dậy, vung tay vẫy mạnh. Cô gái đã nhìn thấy cậu, thái độ vẫn như cũ, chỉ khẽ gật đầu, chậm rãi đi tới.

“Uống gì không?”

Khương Đình lắc đầu, “Không cần. Có chuyện gì nói đi. Tôi còn phải về đây.”

“Thì cũng không thể ngồi suông được.” Dương Lạc nhìn hộp kem ăn dở trước mặt. “Kem hay nước ngọt có ga?”

Khương Đình ngẫm nghĩ, “Nước ngọt.”

Dương Lạc đáp ừ, đứng dậy đi vào quán, lúc quay ra thì cầm theo một chai nước ngọt có ống hút.

Khương Đình cảm ơn, nhận lấy nước ngọt hút một ngụm, “Bạn muốn hỏi chuyện gì?”

“Chuyện là thế này.” Dương Lạc cân nhắc rồi lúc rồi nghiêm túc nói. “Tôi thấy là bạn khá chú ý đến Tô Lâm lớp tôi.”

Khương Đình cúi đầu, “Chú ý thì sao?”

“Bạn ấy thôi học, nhưng hầu như không ai trong lớp để ý đến sự biến mất này. Các thầy cô cũng không nhắc nhỏm, đừng nói gì đến bạn học lớp khác.”

Khương Đình cắn ống hút, “Thế tại sao bạn lại bận tâm?”

“Hả?” Dương Lạc ngẩn người. “Tôi là lớp trưởng.”

Khương Đình cười cười nhìn ra vỉa hè, không nói gì.

“Hơn nữa,” Dương Lạc tỏ ra lúng túng. “Lần trước tôi đã nói rồi, bạn ấy thôi học... có thể liên quan đến tôi.”

Khương Đình nhìn cậu, “Nghĩa là sao?”

“Chuyện là...” Dương Lạc chừng như khó xử, nghiền ngẫm hồi lâu mới nói nhỏ. “Một bạn nữ lớp tôi... Bạn cũng biết đấy...”

“Ừ.” Khương Đình gật đầu. “Mã Na, phải không?”

“Phải.” Dương Lạc cười gượng. “Nói sao đây! Bạn nữ đó thuộc loại được chiều quá sinh hư, không coi ai ra cái gì. Xong rồi, bạn ấy đối với tôi... Bạn hiểu mà, phải không?”

“Hiểu. Thì liên quan gì đến Tô Lâm?” Khương Đình đột nhiên nhướng mày. “À biết rồi, bạn thích Tô Lâm.”

“Không hề, không hề.” Dương Lạc vội xua tay. “Tôi chi cảm thấy...” Một thoáng nghi hoặc đan xen hoài niệm lướt qua khuôn mặt cậu, kèm theo nụ cười. “Tô Lâm rất kiệm lời, nhưng thân thiện với mọi người và sức học cũng ổn. Trong cách ăn mặc thì thấy gia cảnh bạn ấy không khá giả, ở trong lớp không thuộc loại nổi trội, thậm chí có thể nói, sống rất lặng lẽ thu mình.”

Phải! Khương Đình tự nhủ, nếu không chứng kiến cảnh đó thì chẳng bao giờ em chú ý đến cô bạn này.

“Thiên hạ quen thói trông mặt bắt hình dong, nên thường xuyên có người châm chọc Tô Lâm. Tuy nhiên, bạn ấy chưa bao giờ xích mích với ai, mỗi lần tổng vệ sinh hay quét tuyết các thứ thì đều ra công gắng sức nhất. Nhưng không hiểu sao, mọi người đều không thích bạn ấy cho lắm. Nhất là Mã Na, luôn đành hanh chành chọe với Tô Lâm, dù là học trong lớp hay tập kịch tiếng Anh.” Dương Lạc ngậm ngùi. “Chỉ vì người ta không khá giả mà lạnh nhạt, coi thường, thậm chí bắt nạt... thì thật không tốt, tôi nghĩ thế.”

“Bạn thương hại bạn ấy?”

“Không hẳn là thương hại.” Dương Lạc lắc đầu. “Đôi khi bất bình quá, tôi sẽ ra mặt bênh vực. Dần dần tôi cảm thấy, cách Tô Lâm nhìn tôi có điểm khác lạ.” Cậu gãi gáy, ngượng ngùng cười cười. “Chắc không phải bạn ấy thích tôi đấy chứ? Dù sao thì chúng tôi cũng chưa chuyện trò nhiều.”

Khương Đình cười khúc khích, “Bạn không nhìn ra. Nhưng Mã Na thì khác.”

“Hả?” Dương Lạc chớp mắt. “Ý bạn là... Mã Na cho rằng tôi thích Tô Lâm, nên chuyên môn gây khó dễ cho bạn ấy?”

Khương Đình cúi đầu hút một ngụm nước ngọt, không nói gì.

“Chắc là không phải.” Dương Lạc tư lự một lúc. “Xem ra nguồn cơn không liên quan gì đến chuyện này.”

Khương Đình nhìn cậu, “Nguồn cơn nào?”

“Có hôm buổi trưa chúng tôi diễn tập Nàng tiên cá . Tô Lâm đến phòng tập trước. Bạn ấy đóng hầu gái C, vai diễn hiện tại của bạn.”

Khương Đình gật đầu, “Tôi biết.”

“Khi chúng tôi tới phòng tập, Tô Lâm đang đứng trước gương, mặc bộ váy của Mã Na, váy công chúa ấy.” Dương Lạc nhún vai. “Mã Na với cái tính ấy thì tất nhiên không cho qua dễ dàng, bèn tuôn ra những lời rất chướng tai với Tô Lâm.”

“Sao nữa?”

“Thú thật, đây là lần đầu tôi thấy Tô Lâm nổi giận.” Dương Lạc cười khổ. “Bạn ấy tát Mã Na.”

Hay lắm! Khương Đình bóp chặt chai nước ngọt. Giá mà mình cũng dám làm thế.

“Tô Lâm đã tự đẩy bản thân vào phiền toái. Trong giờ giải lao chiều hôm đó, tôi nghe thấy Mã Na và hai bạn khác bàn cách trả thù Tô Lâm.” Dương Lạc thở dài. “Kết quả là hôm sau Tô Lâm biến mất và không bao giờ xuất hiện nữa.”

Khương Đình như thấy lại cảnh Tô Lâm tóc tai rối tung chống cự nhóm Mã Na, rồi cả ánh mắt khẩn thiết cầu cứu của cô bạn ấy. Em bất giác rùng mình.

“Tôi đoán Mã Na đã làm gì đấy rất khủng khiếp với Tô Lâm, đến nỗi bạn ấy không dám đi học nữa.” Dương Lạc cứ lẩm bẩm, không nhận ra sắc mặt Khương Đình đã thay đổi. “Nếu Mã Na thù hằn Tô Lâm là vì tôi, dù chỉ một chút xíu thôi, thì tôi cũng rất áy náy.” Cậu nhìn Khương Đình. “Bởi vậy tôi vẫn muốn hỏi, bạn có biết sự tình xảy ra hôm đó không?”

Khương Đình cắn ống hút, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Dương Lạc, “Tan học chiều hôm đó, tôi trông thấy...” Chưa kịp nói hết câu, em đã mở to mắt sợ hãi.

Dương Lạc vô thức ngoài ra sau, trông thấy Mã Na đang mím mỗi sải bước lại đây cùng Tổng Sảng và Triệu Linh Linh. Dương Lạc mới đứng lên thì Mã Na đã tới nơi.

“Ghê chưa! Tớ đã thắc mắc là sao vừa tan học cậu đã biến mất tăm.” Mã Na liếc Khương Đình. “Ra là hú hí với gái ở đây sao?”

“Cẩn thận cái mồm!” Dương Lạc cau mày. “Ăn nói kiểu gì thế?”

“Bị tớ bắt quả tang còn chối?” Mã Na khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Dương Lạc. “Tốc độ thật đấy. Em này đi em khác đến liền hả?”

Khương Đình cúi đầu, nắm lấy cặp sách, đứng dậy định đi, nhưng đã bị Tống Sảng đẩy lại ghế.

Dương Lạc quýnh lên, “Đừng có gây sự!”

“Sảng Sảng, chú ý kẻo nó chạy mất.” Mã Na đanh mặt bảo. “Còn hậu đậu nữa thì biến!”

Tống Sảng đỏ bừng mặt, ấn cả hai tay lên vai Khương Đình.

“Cậu không chịu cùng tớ ra nước ngoài, là vì con này hả?” Mã Na trỏ Khương Đình. “Mẹ nó, đầu óc cậu sao vậy? Ngon lành không muốn, cứ nhăm nhằm đâm đầu vào vào mấy thứ giẻ rách!”

Khương Đình đang giằng ra, nghe vậy ngẩng phắt lên, trừng trừng nhìn Mã Na.

“Rác một lần thì thôi đi, lần thứ hai vẫn rác!” Mã Na chế nhạo. “Cậu chuyên lượm rác hả?”

“Câm đi!” Dương Lạc quát. “Tôi đã nói với bạn rất rõ ràng! Tôi không thèm du học nước ngoài, tôi không có chút liên quan nào với bạn hết!”

“Dương Lạc, cậu nói rõ ràng lại xem!” Mã Na nổi điên, mặt mũi đỏ bầm, hẩy ngực vào người Dương Lạc. “Tớ có chỗ nào không bằng những con điếm thối này?”

“Tất cả mọi chỗ đều không bằng!” Dương Lạc đứng vững lại, rồi quát ầm lên. “Tự nhìn mình đi! Bạn giống học sinh sao? Giống con gái sao?”

Ngực phập phồng, Mã Na đột ngột quay phắt lại, lao tới Khương Đình, “Mày đã nói gì với cậu ấy?”

“Cần gì tôi phải nói...” Khương Đình máy môi, giọng bắt đầu run rẩy. “Việc cậu làm, tự cậu biết rõ nhất, không phải sao?”

Mặt Mã Na thoắt cái tái mét đi, răng nghiến ken két.

“Tao từng cảnh cáo mày rồi, đừng có tọc mạch.” Nó vươn tay nhặt chai nước ngọt trên bàn. “Việc đã dám làm một lần, tao sẽ dám làm lần thứ hai.”

Thấy tình hình không ổn, Khương Đình theo bản năng muốn vùng dậy chạy trốn, nhưng bị Tống Sảng ghì chặt. Mã Na cầm cổ chai, vung lên cao, nhắm vào đầu Khương Đình, đang định quật xuống thì cổ tay bị nắm chặt, cổ áo bị túm lấy. Trong nháy mắt, cả người nó bay ra lề đường, ngã rầm xuống đất. Nó chật vật bò dậy, ngẩng lên thì thấy một ông già hơn sáu mươi tuổi đang đứng bên cạnh chiếc ô của quán, bình tĩnh nhìn mình.

“Cháu nhỏ, không ai đánh nhau kiểu này cả.” Ông già nhẹ nhàng đặt chai nước ngọt đang cầm xuống bàn. “Ra tay nặng thế là rầy rà đấy.”

Lập tức nhận ra đây là “Bác Cố”, Mã Na vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Ông... sao ông lại ở đây?”

“Nếu không ở đây, làm sao tôi biết đại diện học sinh trường Trung học Số 4 nhã nhặn lễ phép, cư xử tử tế với người khác thế nào?”

“Liên quan gì đến ông?” Mã Na xoa xoa khuỷu tay bị đau, ngoạc mồm la hét. “Con mẹ ông có quyền gì mà đánh tôi?”

Triệu Linh Linh giật tay áo bạn, rụt rè nhìn ông già rồi thì thào, “Na Na, đừng nói bậy...”

“Đánh cháu? Tôi đang giúp cháu đấy!” Ông già ngồi xuống bên cạnh Khương Đình, nhìn em từ đầu đến chân. “Cháu không sao chứ?”

Khương Đình ngơ ngác nhìn ông rồi từ tốn lắc đầu.

Mã Na xô Triệu Linh Linh ra, trợn mắt nhìn ông già, “Đồ già dơ, ông tưởng mình ngầu lắm hả? Hôm nay tôi...”

“Đủ rồi đấy, mau đi đi!” Ông già khẽ thở dài. “Cháu có mấy ông bố, có đủ để lần nào cũng đứng ra che chắn mọi chuyện cho cháu không?”

Mã Na sững sờ.

Lúc này Dương Lạc xen vào, “Mã Na, đủ rồi đấy, đừng làm loạn đây nữa.”

Tống Sảng và Triệu Linh Linh đến gần, khoác tay Mã Na, “Đi thôi, Na Na, hôm khác hãy hay.”

Mã Na vốn đã lộ vẻ sợ sệt, nhưng vẫn già mồm, “Các người cứ chờ đấy, chưa xong với tôi đâu!”

Có Tổng Sảng và Triệu Linh Linh dìu đẩy hai bên, Mã Na đi ra đầu đường, vừa đi vừa ngoái đầu chửi bới.

Đợi cả ba khuất dạng sau một góc ngoặt, ông già gật đầu với Dương Lạc, “Ngồi đi.”

Dương Lạc nghi hoặc, “Bác là...”

“Tôi họ Cố, tên Hạo. Cháu gọi tôi là Bác Cố đi.”

“Ồ.” Dương Lạc ngẫm nghĩ. “Bác quen Mã Na?”

“Chuyện dài lắm.” Cố Hạo hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này, ông quay sang Khương Đình. “Cháu gái, cháu gặp rắc rối rồi nhỉ?”

“Cháu nhớ ra bác.” Khương Đình chằm chằm nhìn ông, người hơi co lại sau. “Bác bám theo cháu?”

“Không hề. Gặp cháu chỉ là tình cờ.” Cố Hạo lắc đầu, đánh mắt về góc ngoặt Mã Na vừa đi. “Thật ra, tôi đang bám theo con bé đó.”

Cuộc gặp hồi trưa với chồng cũ khiến Ngọc Thục bực bội. Trở lại văn phòng, nhìn sổ sách trải ra trước mặt mà đầu óc rối bời, ngồi hơn một tiếng đồng hồ, chị không chịu được nữa nên xin phép quản lý, xách sườn và củ sen về nhà.

Việc nấu nướng tạm thời giúp chị phân tâm. Tuy nhiên, sau khi trút sườn và củ sen vào để hầm canh, chị không còn gì để làm nữa, nỗi lo lại ập đến.

Ngọc Thục biết chính xác các toan tính của Tôn Vỹ Minh. Anh ta không mấy mặn mà với con gái, mà chỉ không muốn mình cô khổ lẻ loi thôi. Sau khi mất đi gia đình và đứa con trai tu hú, niềm an ủi tinh thần duy nhất của anh ta là Đình Đình. Tất nhiên còn khả năng cưới vợ khác, tiếc rằng tuổi anh ta đã quá tứ tuần, không phải dân thủ đô gốc, thiếu hẳn ưu thế trên thị trường hôn nhân Bắc Kinh. Mà chắc gì lấy vợ xong đã đẻ được con trai. Còn rổ rá cạp lại thì sao? Ha ha, Tôn Vỹ Minh vốn chắc lép đời nào chịu nuôi con người khác?

Toan tính của Tôn Vỹ Minh, Ngọc Thục hiểu được, nhưng không chấp nhận được. Tuy nhiên, chị phải thừa nhận một điều, mặc dù luật sư Thi đứng về phía Tôn Vỹ Minh, nhưng lời anh ta không hoàn toàn vô lý.

Ngọc Thục tuyệt đối không muốn Tôn Vỹ Minh đưa con gái đi, nhưng nhìn từ góc độ của con, đây có thể là cơ hội để bước lên một bậc thang mới trong cuộc sống. Chị khăng khăng cản trở, liệu có ích kỉ quá không? Còn nếu để con gái toại nguyện, bản thân chị sẽ ra sao đây? Sống lẻ loi, chỉ biết bấm bụng đếm lịch và mong ngóng con gái trở về vào mỗi kì nghi?

Nghĩ ngợi lại rơi nước mắt, Ngọc Thục thầm rủa xả Tôn Vỹ Minh đã tự tay phá hủy gia đình này, giờ lại còn muốn cướp con gái của chị.

Khốn nạn, mà vẫn nghênh ngang như thế!

Trông tình hình thì Tôn Vỹ Minh đang quyết giành quyền nuôi Đình Đình, tay luật sư Thi kia cũng khá tháo vát. Mặc kệ mọi việc đến đâu hay đến đấy không phải là ý hay. Sau khi suy nghĩ, Ngọc Thục quyết định gọi điện cho ban pháp lý của công ty.

Trao đổi với luật sư tư vấn xong, chị thấy dễ chịu hơn đôi chút. Người ta bảo, “Chỉ cần con gái chị duy trì được sức khỏe thể chất tinh thần và còn muốn ở với chị thì chồng cũ chị không thể dùng cách gì giành quyền nuôi dưỡng cháu được.”

Tất nhiên Đình Đình muốn ở với mình rồi!

Không còn lo lắng quá nữa, Ngọc Thục tự nhủ phải nấu một nồi canh thật ngon, bèn đứng dậy đi xuống bếp, sắp băng qua phòng khách thì nghe tiếng mở cửa. Khương Đình cúi đầu bước vào.

Ngọc Thục tươi tỉnh, “Về rồi hả con? Rửa tay đi, hôm nay có...”

Chưa dứt lời, chị đã tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra có hai người theo sau con gái mình. Một là ông già từng giáp mặt vài lần cổng trường Số 4, hai là thiếu niên co kéo với Khương Đình trong sân trường hôm nọ.

Thiếu niên cúi đầu chào Ngọc Thục, dáng vẻ ngại ngùng, “Cô ạ!”

Ông già gật đầu với Ngọc Thục và cứ đứng yên gần cửa vào.

“Hai người...” Ngọc Thục trố mắt, phải quay lại con gái. “Chuyện gì thế này?”

Khương Đình lộ vẻ mệt mỏi, máng cặp sách lên lưng ghế bàn ăn rồi ngồi xuống, tóc đen dài xõa xuống che đi khuôn mặt.

“Con nói đi!” Ngọc Thục càng lúc càng thắc mắc, giơ tay lay con gái. “Làm sao vậy?”

Khương Đình ngẩng lên, nhưng lại nhìn về phía hai người kia, “Cảm ơn bác và bạn đưa cháu về đến nhà an toàn. Giờ cháu đã ổn rồi, bác với bạn...”

Thiếu niên nhìn Khương Đình, lại nhìn Ngọc Thục, do dự một lát rồi nói, “Gặp lại ở trường nhé. Tôi về đây!” Dứt lời, cậu cúi đầu với Ngọc Thục, “Cháu chào cô,” và mở cửa đi ra.

Ông già vẫn đứng yên. Khương Đình không hề tỏ ra ngạc nhiên, cứ lặng lẽ nhìn ông. Ngọc Thục lấy làm lạ, cũng sốt ruột vì bầu không khí dị thường này, bèn đẩy mạnh con gái, “Chuyện gì vậy, câm rồi sao?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Ông già tiến lên như muốn ngăn chị. “Để tôi giải thích cho rõ đã.” Ông hắng giọng. “Chúng ta từng gặp nhau rồi, tôi tên là Cố Hạo. Một người tôi quen học cùng trường với con gái cô, giờ đã mất tích.” Cố Hạo quay sang Khương Đình, “Nếu tôi đoán không nhầm, chắc cháu biết tại sao bạn ấy mất tích.”

Ngọc Thục há hốc miệng, “Mất tích? Ai mất tích? Học sinh à?”

“Vâng, một nữ sinh.” Cố Hạo gật đầu, “Cháu nó tên là Tô Lâm.”

Ngọc Thục ngẩn người, chị biết cái tên này. Tâm trí lập tức hỗn độn nào váy đỏ sẫm viền ren trắng, nào Tô Lâm, Đình Đình, mất tích, kịch tiếng Anh, và ông già nói năng khẩn khoản trước mặt. Chị ngơ ngác mất vài giây mới hỏi một câu không đầu không cuối, “Tô Lâm... liên quan gì đến bác?”

“E rằng không nói rõ trong một chốc một lát được, nhưng tôi có lý do để không thể bỏ mặc.” Vẻ mặt Cố Hạo rất nặng nề. “Tôi chi biết việc cháu nó mất tích liên quan đến một nữ sinh tên là Mã Na ở trường Trung học Số 4. Con gái cô có lẽ biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Vì lẽ đó, hoặc vì lẽ khác, hôm nay Mã Na đã cư xử rất tệ với con gái cô, nên tôi phải đưa cháu về tận nhà.” Ông nhìn Khương Đình, “Dĩ nhiên, mục đích chính của tôi là tìm hiểu sự thật.”

Ngọc Thục cũng nhìn con gái, “Đầu đuôi thế nào... Mã Na là ai?”

Khương Đình vụt bật dậy, xăm xăm đi một mạch về phòng ngủ, đóng cửa đánh rầm và chốt trong.

“Con bé này!” Ngọc Thục đi theo, vừa cáu vừa cuống. “Đi ra nói rõ ràng...” Chưa dứt lời, chị đã nghe tiếng khóc xé lòng trong phòng ngủ. Bàn tay toan gõ cửa khựng lại lưng chừng, chị bất giác ngoái đầu nhìn Cố Hạo đang đứng trong phòng khách.

“Thôi, cứ để cháu bình tĩnh lại đã.” Cố Hạo cũng tỏ vẻ bất lực. “Khi nào cháu muốn nói, phiền cô gọi điện cho tôi.” Ông lấy trong túi ra sổ tay và bút bi, xé một tờ ghi tên mình và số điện thoại rồi đặt lên bàn ăn.

“Tôi về nhé.” Cố Hạo mở cửa bước ra ngoài. Trong phòng khách chỉ còn lại Ngọc Thục thất thần cùng tiếng khóc vang vọng khắp nhà.

Suốt mấy giờ tiếp theo, Khương Đình không ra khỏi phòng ngủ. Ngọc Thục ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Dù cực kì nôn nóng, chị vẫn bấm bụng chờ, vì biết rõ con gái tuy ngoan ngoãn nhưng tính cách vẫn có phần bướng bỉnh. Xông vào hoặc ép hỏi bây giờ chỉ gây phản tác dụng. Khi nào sẵn sàng, con gái ắt sẽ kể lại ngọn ngành.

Hơn nữa, cuộc chiến giành quyền nuôi con với chồng cũ đang bắt đầu. Theo ban pháp lý của công ty, nguyện vọng của cá nhân Khương Đình là rất quan trọng cho kết quả sau cùng. Ngọc Thục không muốn làm công với con gái vào thời điểm này. Dù gì nó cũng còn trẻ con, để nó dần dỗi chẳng may Tôn Vỹ Minh tranh thủ thì lợi bất cập hại.

Ưu nhược đã cân nhắc rõ ràng, nhưng Ngọc Thục vẫn lo ngay ngáy về cô con gái trong phòng. Chị chợt nhận ra rằng, mặc dù ở cạnh nhau hằng ngày, chị lại không hay biết gì về sinh hoạt của con kể từ khi ra khỏi nhà đến khi đi học về. Là người mẹ, chị rất quan tâm xem con ăn no không, mặc ấm không, bài tập làm đủ chưa và thi cử thế nào. Ngoài ra, chị không biết gì hơn về Khương Đình. Mỗi ngày, trước khi đứa trẻ trở về làm con ngoan bên cạnh chị, cả hai đều không tồn tại trong cuộc sống của nhau. Chị bất cẩn đến mức không hỏi han về dấu tay trên mặt con. Khương Đình có thể đã bị bắt nạt hoặc khủng khiếp hơn thế, nhưng người mẹ như chị lại không hay biết gì. Càng nghĩ, Ngọc Thục càng kinh hãi và tự trách mình.

Gần 8 giờ tối, rốt cuộc Khương Đình cũng mở cửa phòng ngủ. Ngọc Thục chồm dậy, bứt mình khỏi suy nghĩ miên man, nhưng lại chưa biết phải mở lời thế nào với con gái.

Khương Đình vẫn mặc đồng phục, mắt sưng húp vì khóc. Tuy nhiên, vẻ mặt em tương đối bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, “Mẹ, con đói.”

Canh sườn hầm củ sen nóng hổi được dọn ra bàn. Khương Đình ăn ngon lành, thậm chí còn hơi ngấu nghiến. Ngọc Thục trông mà càng lo lắng. Bởi vì thế này nghĩa là Khương Đình đã cất đi gánh nặng trong lòng, hoặc đi đến một quyết định quan trọng.

Quả nhiên sau bữa tối, trong khi Ngọc Thục dọn dẹp bát đũa, Khương Đình vẫn ngồi lì ở bàn, ngẩn người nhìn cốc nước. Ngọc Thục thận trọng ngồi xuống đối diện con, ngẫm nghĩ mãi mới hỏi, “Con có gì muốn nói với mẹ à?”

Khương Đình mím môi gật đầu.

Ngọc Thục ngồi thẳng dậy, “Con nói đi.”

“Một hôm mẹ đứng trên ban công, nhìn thấy một bạn gái bị bắt cóc và tưởng là con, rồi lao xuống hộc tốc đuổi theo. Mẹ còn nhớ không?”

“Nhớ.” Ngọc Thục vô thức sờ khuỷu tay. “Mẹ bị ngã rách tay, mất hơn một tuần mới lành.”

“Vâng.” Khương Đình hít một hơi thật sâu. “Thật ra hôm đó mẹ không nhìn nhầm đâu.”

“Gì?” Ngọc Thục trợn mắt. “Là Tô Lâm phải không?”

“Vâng.”

“Con trông thấy à?”

“Vâng.” Khương Đình trầm giọng cúi đầu. “Mã Na và hai đứa con gái khác đánh bạn ấy, ở bãi đất trống phía sau đấy.”

Ngọc Thục bất thần siết chặt tay, “Chúng nó đánh cả con à?”

“Không ạ.” Khương Đình lắc đầu. “Chúng nó bảo con không được tọc mạch. Lúc đó con sợ lắm, nên nấp sau tòa nhà theo dõi. Chúng nó lôi Tô Lâm đến chân tường bao.”

Ngọc Thục thở phào, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì gặp mẹ đấy.”

Ngọc Thục ngẫm nghĩ, “Sau đó, Tô Lâm mất tích?”

“Hôm sau, con sang ngó lớp D thì không thấy bạn ấy.” Khương Đình cắn môi. “Tan học, con đến chỗ tường bao... Có một miệng cống mất nắp đậy.”

Ngọc Thục lập tức nhớ đến cái đêm con gái lẻn ra ngoài, “Và con chui xuống đấy?”

Khương Đình không nói.

“Khờ vậy!” Ngọc Thục vừa cảm động vừa xót xa, giơ tay vuốt tóc con. “Làm sao bạn ấy ở dưới cống được?”

Khương Đình thọc tay vào túi, khi rút ra, trong lòng bàn tay là một chùm chìa khóa, “Con tìm thấy cái này.”

“Cái này... Làm sao chúng nó dám...” Ngọc Thục ngây người nhìn chùm chìa khóa. “Biết đâu là của người khác?”

“Con không biết.” Mặt Khương Đình tối đi. “Nhưng con nghĩ là của Tô Lâm.”

Hai mẹ con lặng đi, một lúc lâu sau, Ngọc Thục trầm giọng hỏi, “Tô Lâm là bạn con à?”

“Không ạ.” Khương Đình cười buồn. “Con chưa nói chuyện với bạn ấy bao giờ.”

“Thế thì tại sao con lại bận tâm đến chuyện này?”

“Con không muốn bận tâm đâu, con cũng chẳng muốn rước lấy phiền phức về mình.” Mắt Khương Đình ngấn lệ, “Nhưng bấy giờ bạn ấy nhìn con, thầm lặng cầu cứu... Chỉ hiềm, con quá sợ hãi.” Cô bé nhìn mẹ. “Con không thể giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra. Suốt thời gian qua, con ngủ không ngon, không thể tập trung làm bất cứ việc gì, càng không ngờ con lại đóng thế, rồi mặc chiếc váy bạn ấy từng mặc.”

Khương Đình bưng mặt khóc nức nở, “Mẹ, bạn ấy vẫn đang nói với con, cứu tớ với!”

Ngọc Thục cũng rớm lệ, chị đứng dậy, đến ngồi bên cạnh, ôm con vào lòng. Khương Đình co mình rúc vào vòng tay mẹ như mèo con bị thương, toàn thân run rẩy.

“Sao lại có loại trẻ con như thế chứ?” Ngọc Thục vuốt tóc con gái. “Sao lại đi bắt nạt người khác như vậy?”

“Mẹ, mẹ không biết đâu.” Khương Đình lẩm bẩm, hai mắt đời đẫn. “Chúng nó bắt nạt người ta không vì lý do gì cả, đôi khi chỉ vì người ta khác với chúng nó.”

“Con định thế nào?”

“Con muốn kể chuyện này ra.” Khương Đình nắm lấy cánh tay mẹ. “Con không thể tiếp tục hèn nhát, như vậy là không công bằng với Tô Lâm.”

Ngọc Thục do dự, “Con không sợ Mã Na trả thù sao?”

“Con sợ. Thậm chí chúng nó có thể làm con không đi học được nữa.” Khương Đình rời vòng tay mẹ, ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt mẹ. “Một hôm bố đến đây, mẹ đã nói rất nhiều với bố, mẹ nhớ không?”

Ngọc Thục nhướng mày, “Hả?”

“Mẹ nói, “Con gái tôi phải là người đàng hoàng, không bắt nạt ai, nhưng nếu bị ai bắt nạt, nó nhất thiết phải đánh trả.” Khương Đình ngừng lại một thoáng, rồi cao giọng hơn. “Mẹ, con muốn xứng đáng làm con của mẹ. Con muốn đánh trả.”

“Con định nói với nhà họ Tô?”

“Vâng. Con muốn cho họ biết những việc Mã Na đã làm với Tô Lâm.” Khương Đình cứng cỏi gật đầu. “Họ cần phải biết.”

“Nhưng,”Ngọc Thục nhíu mày. “Con có biết nhà Tô Lâm không?”

“Không ạ.” Khương Đình trỏ lên bàn ăn. “Nhưng chắc chắn bác ấy biết.”

Ngọc Thục nhìn theo. Tờ giấy ghi số điện thoại của Cố Hạo vẫn nằm trên bàn. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!