← Quay lại trang sách

Chương 17 trước ban mai

Lam là một cô gái kì lạ, toàn làm những việc hắn không hiểu gì cả. Ví dụ, nước phải đun sôi mới uống, quần áo thay ra phải treo lên, cần tắm rửa thường xuyên, đại tiểu tiện thì phải đi thật xa khỏi “căn phòng”...

Đồ đạc ngày càng nhiều. Tuy nhiên, Lam đều sắp xếp ngăn nắp và vừa tầm với. Dù thường xuyên vấp phải mấy món linh tinh này, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận rằng cuộc sống dưới lòng đất đã tiện nghi hơn. Đúng như Lam nói khi hân hoan lau bụi đất trên tấm nệm cũ, “Đây là nhà của chúng ta mà!”

Nhà, với hắn, là một khái niệm xa vời và mù mờ. Hắn chưa bao giờ có nhà, càng không hiểu nhà là gì. Nhưng hắn biết nhà không đơn thuần là một nơi để ngủ, bằng không, lề đường, gầm cầu vượt và băng ghế công viên đều có thể được gọi là nhà.

Nhà cũng không phải là mấy thứ lốc cốc leng keng đầy ứ ra, bởi vì hắn cảm thấy chúng không cần thiết. Nhà trở thành nhà, là bởi có người ấy, hắn thường nghĩ thế, nhất là khi Lam gối đầu lên tay hắn thở đều đều.

Lam thực sự là một cô gái kì lạ. Nhưng hắn thích. Hắn thích nhìn cô ăn uống ngon lành, hắn thích cô xê dịch đồ đạc cho đến khi vừa ý, hắn thích mắt cô sáng bừng lên khi nhặt được một cây bút bi, thích cô cười phá lên khi hắn phải mặc tạm áo khoác nữ vì bị cô ép cởi quần áo ra để giặt.

Tuy nhiên, không phải lúc nào cô cũng hân hoan.

Cơ bản thì Lam là một người trợ giúp rất tích cực, nhưng đôi khi cô không làm gì mà cứ lững thững dạo bước phố đêm. Hắn phải đi theo, lặng lẽ ở bên cô, dù có tìm được “mồi” cũng chỉ quýnh quáng nhồi vào túi rồi đuổi theo cô ngay.

Mỗi lần như thế, Lam luôn tỏ ra âu sầu. Dù không khóc nhưng khóe mắt cụp xuống và đôi môi mím chặt, làm hắn trông mà rầu lòng. Lam sẽ dừng lại trước một quán hàng hay trên một con phố nào đó, cứ đứng im và lặng nhìn. Ở những nơi tối tăm hoặc soi rọi đèn đường ấy, trông cô đều cô đơn, khiến hắn không đừng được muốn đến bên cô. Cuối cùng, vẫn im lặng thế, cô quay mình bỏ đi. Hắn đoán rằng có thể đây là nơi cô đã từng ở hoặc từng ghé qua. Về phần cô từ đầu đến, cô chưa bao giờ nói, hắn cũng không hỏi.

Một đêm, cô đến một nơi giống trường học, đi vòng quanh tường bao, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, ngó nghiêng xung quanh. Hắn bước tới và chỉ vào bên trong bức tường. Lam gật đầu. Hắn bèn ngồi xổm xuống bên chân tường và vỗ vào vai mình.

Lam mở to mắt, “Được ư?”

Hắn im lặng, bắt hai tay vào nhau, ra dấu cho cô trèo lên. Do dự một lúc, Lam đặt chân trái lên tay hắn, sau đó giẫm chân phải lên vai hắn. Hắn đứng dậy, dễ dàng nâng Lam lên. Cô thốt khẽ, bám hai tay vào bờ tường. Đứng vững rồi, cô thoăn thoắt leo lên, mau chóng lật mình vào bên trong.

Hắn cũng leo theo, cưỡi trên tường nhìn xuống. Ở khuôn viên xanh ngắt bên dưới, Lam đang băng qua giữa các thân cây, tiến về phía một bãi đất trống. Hắn vội nhảy xuống, chạy lót tót để bắt kịp rồi đi sau lưng cô.

Khuôn viên yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của Lam. Cô xăm xăm bước, bồn chồn pha chút phấn khích. Họ băng qua bãi đất trống đến một sân bóng rổ đổ bê tông. Lam đi chậm lại, vòng qua các trụ bóng rổ, thi thoảng ngước nhìn các rổ còn mỗi vòng đai. Cuối cùng, cô dừng giữa sân, nhìn quanh. Hắn toan đến bên cô thì Lam lại nhấc chân đi về phía tòa nhà nằm cạnh sân bóng rổ.

Cô bước đến cửa sổ ở tầng một, thì người lên bệ cửa sổ và nhìn vào trong. Hắn cũng bắt chước tì người lên bệ cửa sổ nhìn vào trong, nhưng không biết bàn ghế trông thế nào trong lớp học tối om om đó. Lam mải mê nhìn phải đến năm phút, sau đó khẽ thở dài rồi chậm rãi đi về phía trước, vòng sang lối vào tòa nhà. Ở đây, hai cánh cửa kính được chồng lại bằng dây xích, trên bảng thông báo trước cửa dán đầy áp phích lớn nhỏ, trong đó có một tấm màu sắc đặc biệt bắt mắt. Lam ghé lại chăm chú nhìn, gần như đọc từng chữ một.

Hắn ngó đi ngó lại, một lúc đã chán, không đọc được chữ nào trên áp phích, chỉ cảm thấy hình vẽ cô gái có đuôi cá trông hay hay. Lam xem rất lâu, bất chợt giơ tay xé áp phích. Tiếng xé rát cả tại trong đêm tĩnh lặng, làm hắn giật mình. Lam bình tĩnh cuộn áp phích lại, nhét vào cái túi hắn đang xách. Xong xuôi, cô lại tiến bước, vòng qua tòa nhà và đi về phía không gian rộng lớn đằng xa.

Đây chắc là sân tập thể thao. Có đường chạy vòng quanh, hố cát, ở giữa là một khoảng đất trống trông giống sân bóng đá, hai đầu là cầu môn bằng sắt, mặt sân cỏ mọc thưa thớt. Hắn chậm chạp đi theo Lam trên đường chạy. Thình lình cô co giò lao đi, đôi giày thể thao trắng dưới chân chà vào nền cát, phát ra những tiếng sạt sạt nhịp nhàng.

Hắn không hiểu đầu cua tại nheo ra sao, vô thức cắm đầu chạy theo cô. Chai lọ trong túi va nhau lóc cóc. Hắn khẽ kêu “Ôi ôi” để ngăn Lam chạy, nhưng cô guồng chân nhanh hơn, lửa như thắp lên trong thân thể gầy gò đó, đẩy cô lao tới trước.

Vào khoảnh khắc tăm tối cuối cùng trước bình minh, hai người cứ cắm đầu cắm cổ chạy theo nhau không vì lý do gì cả. Lam duy trì tốc độ chạy nước rút, trong khi hắn đằng sau lếch thếch và hổn hển, bộ dạng thảm hại cùng mới tạp âm kì lạ. Đêm đen như mực. Hắn mới trễ một nhịp, bóng dáng Lam đã tan nhòa vào màn đêm, chi còn thấy thấp thoáng. Cơn hoảng loạn vô cớ dâng lên khiến hắn phải nghiến răng guồng chân chạy, như thể chậm một bước thôi sẽ mất cô mãi mãi.

Cuối cùng, Lam không chạy nổi nữa. Lửa đã lụi tàn. Tốc độ giảm dần, hai chân run rẩy, cô loạng choạng đi về phía khán đài bên đường chạy, dùng cả chân và tay bò lên các bậc thang. Cô ngồi xuống, gập mình thở hồng hộc. Hắn kéo lết túi, leo đến bên cô, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, cảm giác phổi sắp nổ tung.

Thân nhiệt tăng lên vì chạy mau chóng bị các bậc thang xi măng lạnh lẽo hút đi. Lam trân trối nhìn sân tập tối đen như mực trước mặt, co mình lại, từ từ nhích tới gần hắn.

Hắn ngồi lặng, không nhúc nhích, mà cảm nhận từng đợt lành lạnh trên vầng trán đẫm mồ hôi của Lam. Hắn không biết cô đang nhìn cái gì, càng không biết trong bóng tối kia có cái gì. Tuy nhiên, hắn sẵn sàng ngồi cạnh cô thế này, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.

Một lúc lâu sau, cô thì thầm, “Vincent, trời sắp sáng rồi.”

Hắn ừ khẽ, ngẩng đầu nhìn những tòa nhà im lìm ngoài tường bao, cùng cô chờ ban mai.

Sáng sớm. Trụ sở công an thành phố.

Tóc tai bù xù, vai khoác áo, Vương Hiến Giang ngồi ở bàn dài trong phòng họp, ngủ gà ngủ gật với điếu thuốc sắp cháy hết trên tay. Sau lưng ông, Thai Vỹ nằm trên chiếc “giường” ghép bằng ghế, ngáy như sấm.

Thình lình, Vương giật bắn mình, buột miệng chửi thề rồi ném đầu mẩu thuốc đã cháy hết trên tay xuống đất, xoa xoa chỗ bỏng. Ông ngồi ngẩn người trong vài phút, bặm môi, cầm tách uống nốt chỗ trà sót lại. Sau đó, ông vươn tay đến hộp bánh quy trên bàn, lại nhặt một tờ thông tin cư trú lên xem. Người này họ Trương, 35 tuổi. Theo cách phân vùng của họ thì sống ở khu B3. Đã ly hôn, sống một mình. Phóng viên ảnh của tạp chí Bạn thân . Từng bị xử lý vì đi mua dâm. Trông ảnh thì là người đàng hoàng đứng đắn. Còn liệu có xe cộ nào đăng kí bằng tên anh ta không thì phải chờ thông tin của Cục Đăng kiểm.

Vương nuốt miếng bánh quy, đánh dấu đỏ vào góc trên bên phải tờ thông tin, đặt nó lên chồng tài liệu đã lọc. Ông toan lấy tiếp tờ khác thì cửa phòng họp đẩy ra. Bác sĩ Đỗ bên pháp y thò đầu vào, miệng đang nhai bánh nướng.

“Sao vậy?” Đỗ vừa nhai vừa lúng túng hỏi. “Làm ca làm kíp thế?”

Vương không nói, chỉ chìa tay ra. Đỗ đưa chiếc bánh nướng khác đang cầm cho ông. Một đứng một ngồi, hai người im lặng ăn. Thai Vỹ đang ngủ li bì đột nhiên khụt khịt, chép miệng rõ to rồi lại ngáy ầm ầm.

“Còn cả thằng này nữa à!” Đỗ nhét non nửa cái bánh còn lại vào miệng, tiện tay vo tròn giấy gói đẫm dầu, ném lên người Thai Vỹ, “Thằng cu hư đốn, để thầy làm còn mình thì ngủ tít thò lò.”

“Đừng quậy nó.” Vương giơ tay ngăn cản. “Cả đêm không ngủ đấy.”

“Vụ của các anh thế nào rồi?” Đỗ nhìn tài liệu chồng chất trên bàn. “Sao chỉ có hai thầy trò thôi?”

“Thiếu nhân sự.” Vương không muốn nói thêm. Ăn xong miếng bánh, ông cầm gói thuốc lá, rút một điếu ném cho Đỗ, bản thân cũng châm một điếu. “Hình như gần đây tôi không thấy anh đâu cả?”

“Tôi đến Trung tâm Huấn luyện Số 2 của Bộ Công an.” Đỗ phả khói. “Tối qua mới về... Giờ đến trình diện với anh đây gì?”

“Lẻo mép!” Vương cười mắng. “Trình cái con khỉ!”

Đỗ bật cười, “Tôi có việc nghiêm túc muốn nhờ anh.” Ông búng nhẹ tàn thuốc. “Chuyến này tôi tham gia lớp kĩ thuật xét nghiệm ADN. Anh đã nghe đến kĩ thuật này bao giờ chưa?”

“Nghe rồi.” Vương gật đầu. “Để giám định quan hệ cha con chứ gì?”

“Bây giờ nó đã được áp dụng vào hình sự.” Đỗ trỏ tài liệu trên bàn. “Lúc trước trích xuất tinh dịch đọng trong thi thể ba phụ nữ, chúng ta đã xác định thủ phạm là người nhóm máu A. Với công nghệ và phương pháp xét nghiệm của công an thành phố ta hiện nay thì chỉ làm được đến mức đó thôi.”

“Sao nữa?”

“Nhưng nếu áp dụng kĩ thuật ADN, kết luận sẽ chính xác hơn.” Vương chớp mắt, “Chính xác đến mức nào?”

“Thế này nhé!” Đỗ tỏ vẻ bí hiểm. “Muốn tìm tên khốn nhóm máu A, chúng ta phải đi dò hàng chục, hàng trăm người. Kết quả là kẻ nào? Không biết, cứ phải rà từng người một. Nhưng với xét nghiệm ADN, có thể lập tức xác định đúng đối tượng.”

“Hừ!” Vương nhướng mày. “Giống nhận dạng vân tay chứ gì?”

“Cho nên nó còn được gọi là dấu vân tay ADN.” Đỗ đắc ý nói. “Tôi vẫn giữ mẫu vật của tên khốn đó. Nếu khoanh vùng được kẻ tình nghi, anh cứ gửi đến Trung tâm Huấn luyện Số 2 Bộ Công an để xác định cho nhanh.”

“Hay quá.” Vương hào hứng. “Cách thức cụ thể thế nào?”

“Lấy máu là được.” Đỗ xua tay. “Lọc ra kẻ tình nghi, còn lại giao cho tôi.”

“Ổn rồi!” Vương phấn chấn, hai mắt ngời sáng. “Phá án xong, tôi sẽ đãi anh một bữa thịnh soạn!”

“Chả thế thì sao?” Bác sĩ Đỗ bĩu môi. “Phải bày biện linh đình vào!”

Thai Vỹ đột nhiên lật người, mụ mẫm ngồi dậy, “Thịnh soạn? Thịnh soạn nào?”

Đỗ phá ra cười. Vương bất lực lắc đầu, “Thằng cu này!”

“Đúng, đúng rồi. Địa chỉ như thế đấy. Con bé là hàng xóm của tôi. Cô ghi lại chưa? Vâng, không sao, chờ cháu tan học. Tôi sẽ đợi cô ở nhà. Cảm ơn cô rất nhiều.”

Cố Hạo gác điện thoại, đi quanh phòng hai lần rồi ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tường.

Cuộc chạm trán hôm đó khiến ông tin chắc Mã Na chính là kẻ khiến Tô Lâm mất tích. Đồng thời, ông cũng hiểu mình khó lòng khai thác sự thật đầy đủ qua Mã Na. Gặp Khương Đình là một thu hoạch bất ngờ. Tiếp xúc lần thứ hai, ông nhận ra rằng đứa trẻ này không nói thật. Tất nhiên ông hiểu lý do. Tuy nhiên, tiếng khóc của cô bé khiến ông vẫn còn ấp ủ một tia hi vọng, và sau cú điện vừa rồi, hi vọng sắp trở thành hiện thực.

Chừng một tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Bấy giờ chắc nhà họ Tô cũng về rồi. Cố Hạo không ngăn được mình phỏng đoán xem sẽ nghe một câu chuyện đáng sợ, đáng giận và đáng buồn đến mức nào. Thậm chí ông còn tưởng tượng ra rằng Khương Đình biết Tô Lâm hiện đang ở đâu. Như thế, chẳng mấy chốc ông sẽ được gặp lại cô gái nhỏ khiến người ta thương nhớ ấy.

Dù sao đi nữa, việc ông phải làm lúc này là kiên nhẫn chờ đợi. Cố Hạo nhìn quanh một vòng và quyết định dọn dẹp nhà cửa. Một là vì cứ vài phút liếc đồng hồ một lần lại càng bứt rứt hơn, chi bằng làm gì đó để đánh lạc hướng. Hai là, tạo một không gian ngăn nắp để tiếp đón mẹ con Khương Đình thì nói chuyện cũng suôn sẻ hơn.

Cố Hạo bắt đầu dọn dẹp. Diện tích đã nhỏ, đồ dùng cá nhân lại thưa thớt, chưa đầy nửa tiếng căn phòng đã sạch sẽ hẳn ra. Đang cân nhắc xem có nên gỡ nốt “biểu đồ phân tích” trên tường không thì nghe gõ cửa, Cố Hạo sửng sốt. Chẳng lẽ hai mẹ con đến sớm? Ông chạy ra mở cửa, lại thấy Đỗ Thiến đứng bên ngoài.

“Cô?” Cố Hạo trợn to mắt. “Cô đến có việc gì?”

“Sao hả, không chào đón em à?” Đỗ Thiến tươi cười bước vào, thản nhiên quăng túi xách xuống giường rồi nhìn quanh. “Ái chà!” Bà ngồi ở mép giường, ra hiệu cho Cố Hạo tới gần. “Biết em sắp đến hay sao mà dọn dẹp sạch sẽ thế.”

“Không hề. Chỉ là vệ sinh hằng ngày.” Cố Hạo vươn tay cầm phích. “Cô uống cốc nước nhé.”

“Vâng.” Đỗ Thiến chợt nheo mắt nhìn biểu đồ phân tích trên tường. “Cái gì kia?”

“Không có gì đâu.” Cố Hạo đưa ly nước cho bà. “Tôi động não chút cho vui ấy mà.”

Đỗ Thiến cũng không tò mò lâu, uống hai ngụm nước rồi nói, “Ở nhà có gì ăn không? Chúng ta ăn một chút rồi đi.”

Cố Hạo ngơ ngác, “Đi đâu?”

“Đi học.” Đỗ Thiến nhướng mày “Hôm nay có tiết khiêu vũ. Anh quên rồi à?”

Cố Hạo Vỗ đầu, “Quên tiệt.”

“Anh hay thật đấy. Làm thời gian biểu cho anh xong anh quăng đâu rồi?" Đỗ Thiến lườm ông rồi xắn tay áo, “Ở nhà luôn có mì với trứng phải không? Để em đi nấu.”

“Đừng mất công." Đắn đo một chút, Cố Hạo ngập ngừng nói, “Hôm nay tôi không đi được... Lát nữa còn có việc... hẹn người ta rồi.”

“Hả?" Đỗ Thiến sửng sốt, sau đó chậm rãi thả tay áo xuống. “Đáng lẽ anh nên gọi điện trước, để em khỏi mất công đi xa như vậy.”

“Hẹn đột xuất.” Cố Hạo ngại ngùng nhe răng. “Hơn nữa, tôi cũng chả nhớ hôm nay phải đi học.”

Đỗ Thiến quay đi, lại cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, “Hẹn ai, việc gì?”

“Chuyện cũng dài... Một hai câu không giải thích hết được.” Cố Hạo cân nhắc. “Sau này tiện tôi sẽ kể.”

Đỗ Thiến không nói gì nữa, mặt mày sa sầm. Cố Hạo áy náy cực kì, nhưng không biết an ủi thế nào, nên cứ lúng túng đứng đực ra. Vài phút qua đi, tự dưng Đỗ Thiến buông thõng, “Thầy Ngô hẹn em tuần sau đi picnic.”

“Thầy Ngô nào?” Cố Hạo ngơ ngác, rồi nhớ ra. “À, thầy Ngô dạy khiêu vũ?”

“Ừ.” Đỗ Thiến vẫn đanh mặt. “Chỉ hai người thôi.”

“Chỉ hai người thôi?”

“Thì sao? Thầy ấy đã ly hôn, em góa chồng, giờ đều tự do... Có vấn đề gì không?”

Cố Hạo cúi mặt im lặng, lâu lắc mới ủ rũ hỏi, “Picnic ở đâu?”

“Công viên Tịnh Thủy Đàm.”

“Ồ.” Cố Hạo suy nghĩ một lát. “Cô có định đi không?”

Đỗ Thiến im lặng mất vài giây, “Nếu không bận đột xuất thì đi, dù sao em cũng nhàn rỗi.”

Cố Hạo trù trừ mãi, cuối cùng chậm chạp nói, “Tôi nghĩ là cô không nên đi.”

“Em không hỏi ý kiến anh!” Đỗ Thiến vẫn còn hầm hầm, nhưng thấy Cố Hạo luống cuống, bà lại bật cười. “Thôi thì nói xem, tại sao em không nên đi?”

“Thầy ta...” Cố Hạo gãi đầu. “Hình như khoái cô. Hai người đi chơi riêng không hay lắm.”

“Anh cũng biết?” Đỗ Thiến lườm ông. “Thế anh đi với em đi.”

“Tôi?” Cố Hạo gật đầu. “Được. Bao giờ?”

“Cuối tuần này này.” Mắt Đỗ Thiến lại sáng lên. “Chúng ta đi công viên Tịnh Thủy Đàm, được không? Mình chèo thuyền. Em sẽ chuẩn bị đồ ăn, anh chỉ cần...”

“Đổi lịch được không?” Nhìn người đàn bà đang hăng hái lên kế hoạch, Cố Hạo không đành lòng. “Mấy ngày nay tôi có việc phải làm.”

“Việc gì vậy hả?” Đỗ Thiên lại cau mày. “Anh có thể...”

Chưa dứt lời, đã nghe có tiếng gõ cửa. Cả hai cùng nhìn ra. Cố Hạo tiến tới mở cửa, Ngọc Thục đang đứng bên ngoài với dáng vẻ thiếu tự nhiên, sau lưng chị là Khương Đình với khuôn mặt căng thẳng.

“Chào bác Cố.” Ngọc Thục khẽ gật đầu, đúng lúc trông thấy Đỗ Thiến ở trong nhà. “Bác đang có khách? Hay là hôm khác chúng tôi lại đến.”

“Không sao, mời cô vào.” Cố Hạo vội bước tránh sang bên. “Cô và cháu ngồi đi.”

Hai mẹ con tiến vào phòng, nhìn quanh rồi ngồi xuống bên bàn ăn. Cố Hạo cắm cúi rót nước cho họ. Đỗ Thiến soi mói nhìn Ngọc Thục, khiến chị rất khó chịu. Chị cố mim cười rồi quay mặt đi.

“Anh Cố, không giới thiệu sao?” Đỗ Thiến khẽ hỏi. “Cô này là?”

“Ồ, cô này... Họ Khương, nói sao nhỉ, coi như bạn tôi đi. Chắc trẻ hơn cô nhiều đấy, cứ gọi là em Khương đi.” Cố Hạo lại nhìn sang Khương Đình. “Đây là con gái cô ấy, học sinh lớp Mười một.” Rồi ông quay lại Đỗ Thiến, không hề nhận ra bà đã nổi giận. “Đây cũng là bạn của tôi, họ Đỗ.”

Ngọc Thục lúng túng cúi mình với Đỗ Thiến, “Chị Đỗ!”

Khương Đình cũng đứng dậy cúi đầu, “Con chào bác Đỗ!”

Mặt Đỗ Thiến lạnh tanh, “Đứa trẻ trông thật xinh đẹp, giống hệt mę.”

Ngọc Thục càng thêm lúng túng, cầm nước lên nhấp một ngụm.

Cố Hạo không còn lòng dạ nào vòng vo thêm nữa, kéo ghế ngồi xuống, “Thế nào, vào chuyện nhé?”

Ngọc Thục liếc Đỗ Thiến, ngần ngừ hỏi, “Hay sang nhà họ Tô nói luôn thế?”

“Chú Tô chắc chưa tan làm, có thể cô ấy ở nhà thôi.” Cố Hạo đứng lên. “Để tôi đi xem sao.”

Ngọc Thục chưa kịp gật đầu, Đỗ Thiển đã bật dậy, chộp lấy túi xách, “Mọi người nói chuyện đi, tôi về đây.” Bà sải bước ra cửa, liếc Cố Hạo chỉ thấy gật đầu, không hề có ý giữ mình lại.

“Được rồi, cô đi học đi vậy!” Cố Hạo ra mở cửa giúp. “Hôm nay xin lỗi cô, liên lạc sau nhé!”

Đỗ Thiến không nói lời nào, hầm hầm bước đi. Cố Hạo theo ra hành lang, hét vọng theo, “Đi cẩn thận, chú ý an toàn.” Chỉ có tiếng cửa hành lang đóng sầm trả lời ông.

Khương Đình lè lưỡi nhìn mẹ. Ngọc Thục cười méo xệch, bụng bảo dạ ông già này thật không biết giao tiếp với phụ nữ.

Cố Hạo từ hành lang ló nửa người vào, “Hai mẹ con đợi một lát nhé, tôi sang nhà họ xem sao.”

Ngọc Thục đứng dậy, “Để tôi đi cùng.”

Cố Hạo quay người tiến đến căn 101, gõ cửa sắt, “Cô Tô, cô có nhà không?” Bên trong không có tiếng trả lời.

“Mẹ Tô Lâm chắc đi ra ngoài rồi.” Cố Hạo trỏ căn 102 của mình. “Chúng ta về nhà chờ đi.”

Ngọc Thục trầm mặc nhìn khóa cửa, rồi lại nhìn lại con gái. Khương Đình bước tới, lấy chùm chìa khóa trong túi, lựa một chiếc tra vào ổ khóa, xoay nhẹ. “Tách” một tiếng, cửa mở.

Cố Hạo thoáng sửng sốt, nhưng mau chóng hiểu ra. Khương Đình đẩy cửa căn 101 và ngó vào trong, quả nhiên không có ai cả. Em quay sang Cố Hạo, “Về nhà bác thôi ạ.”

“Đừng đợi nhà họ Tô nữa.” Cố Hạo nắm lấy cánh tay Khương Đình, mắt sáng quắc. “Kể mọi chuyện cho tôi luôn đi.”

Chiều tối, chim mệt về tổ. Thành phố bước vào nhịp sống hối hả cuối cùng của ngày. Các cửa hành lang mở rồi đóng, đóng rồi mở. Các nhà nổi lửa nấu nướng, í ới gọi bầy con đang nô đùa. Tiếng ồn ào của lũ trẻ, tiếng tán gẫu của hàng xóm thi thoảng vọng vào căn 102 đóng kín cửa, trong đây chỉ có tiếng sụt sịt kể chuyện của một cô gái trẻ. Chẳng mấy chốc, căn phòng đã trở về im lặng.

Cố Hạo ngồi bên bàn ăn, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia mân mê chùm chìa khóa. Khương Đình cầm khăn lau nước mắt, Ngọc Thục vuốt vuốt lưng con.

Qua một lúc lâu, Cố Hạo trầm giọng hỏi, “Tức là cháu tìm thấy chìa khóa của Tô Lâm dưới cống ngầm?”

“Vâng.”

Cố Hạo đứng dậy, đi tới tủ com mốt, mở ngăn kéo lấy một thứ đưa cho Khương Đình, “Đây có phải là huy hiệu trường cháu không?”

Khương Đình nhìn chiếc huy hiệu nhỏ hình chữ nhật, gật đầu, “Vâng.”

“Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra từ lâu rồi.” Cố Hạo lẩm bẩm như tự nói với mình, rồi lại nhìn Khương Đình. “Cháu cho tôi biết vị trí miệng cống được không?”

“Phía sau chung cư nhà cháu, gần tường bao phía Đông. Hai hôm trước cháu đến xem lần nữa thì người ta đã đậy nắp rồi.” Mắt Khương Đình lại đỏ hoe. “Cháu bèn lén mở lại, vì cảm thấy bạn ấy sẽ chui ra.”

Cố Hạo thở dài, “Cháu đúng là một cô bé tốt bụng.”

“Không đâu ạ.” Khương Đình lắc đầu. “Cháu nên nói sự thật ngay từ đầu.”

“Con người nào phải ai cũng dũng cảm như vậy, hơn nữa cháu vẫn còn nhỏ tuổi.” Cố Hạo cười. “Cháu đã kể với thầy cô ở trường chưa?”

“Chưa ạ.” Khương Đình cắn môi. “Cháu và Tô Lâm không học cùng lớp. Hơn nữa, cháu sợ đám Mã Na trả thù.”

“Bác Cố, có một điều tôi muốn làm rõ trước.” Ngọc Thục vốn im lặng nãy giờ, đến đây lên tiếng. “Con gái tôi chứng kiến cảnh bắt nạt, và sẵn sàng trình bày lại cho bố mẹ Tô Lâm. Tuy nhiên, chúng tôi cũng chỉ làm tới bước này được thôi. Còn mọi việc nên giải quyết thế nào thì không liên quan gì đến chúng tôi cả.” Ngẫm nghĩ một lát, chị nói thêm. “Và phải nhấn mạnh là, dù tình hình tiếp theo ra sao, tôi cũng sẽ không để con gái mình ra mặt nữa.”

Cố Hạo gật đầu ngay, “Tôi hiểu. Cháu nó còn phải đi học, không thể để ảnh hưởng đến cháu.”

Ngọc Thục cúi đầu, không trả lời thêm. Trên thực tế, ngoài việc bảo vệ con gái khỏi bị trả thù, chị còn mối lo khác. Con gái chưa biết, rằng bố nó đang ráo riết tìm cách giành quyền giám hộ. Từ giờ đến lúc anh ta đi Bắc Kinh, chị phải thu xếp sao cho cuộc sống vẫn êm ả như thường. Chị không muốn bất kì yếu tố khó lường nào ảnh hưởng đến ưu thế của mình trong cuộc chiến này. Suy cho cùng, “sức khỏe thể chất và tinh thần” của Khương Đình có thể giải thích theo nhiều cách. Nếu bất cẩn, có thể chị sẽ bị luật sư Thi tóm được sơ hở. Trên thực tế, nếu không phải Khương Đình liên tục nài nỉ, chị không đời nào đồng ý đến gặp bố mẹ Tô Lâm. Giờ chị chỉ mong nhanh chóng kết thúc vụ này, để con gái trút bỏ gánh nặng tâm lý, không u uất rệu rã nữa, và đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo bình thường.

Lúc này, hành lang bên ngoài có tiếng động, nghe như hai người bước vào. Người đàn ông càu nhàu, “Tôi đã bảo bà bao nhiêu lần rồi, đừng đi lang thang nữa. Cơm nước trễ tràng, nhà cửa bỏ bê. Tôi với con toàn phải ôm bụng đói chờ...”

Cố Hạo đứng lên, “Nhà họ Tô về rồi.” Ông nhìn Khương Đình, “Sẵn sàng chưa, cô bé?”

Môi Khương Đình hơi tái đi, nhưng em vẫn gật đầu.

Tô vừa lèm bèm vừa lục đục lấy chìa. Vợ hắn đứng cạnh, vẻ mặt mệt mỏi, không nói lời nào. Bất chợt nghe lịch kịch đằng sau, Tô ngoái đầu nhìn, trông thấy Cố Hạo bước ra hành lang cùng một phụ nữ và một cô bé.

“Chú Tô.”

“Bác Cố,” Tô gật đầu. “Bác có khách à?”

Cố Hạo đi thẳng tới trước mặt hắn, “Trao đổi vài câu được không?”

Tô thắc mắc, “Trao đổi gì?”

“Về Tô Lâm.” Cố Hạo nhìn thẳng vào mắt hắn. “Vào nhà chú hay sang nhà tôi?”

Tô đờ người, nhìn vợ. Người đàn bà cũng mở to mắt, “Cái gì?”

“Ngày 23 tháng Năm, tức là ngày Tô Lâm mất tích...” Cố Hạo hất mặt về phía Khương Đình. “Cháu đây đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra với con gái cô chú.”

Vợ Tô rú lên, nhưng ngay lập tức bịt miệng và nhìn thẳng vào Khương Đình.

Cô bé sợ hãi thu mình lại. Tô sa sầm nét mặt, đẩy cửa nhà, “Vào đi, đừng nói ở đây.”

Nhắc đến bạo lực, không phải ai cũng tò mò hào hứng, nhất là khi nó có thể liên quan đến dấu vết cuối cùng mà một cô gái trẻ để lại trên đời. Thuật lại vụ bắt nạt là một sự giày vò đối với Khương Đình. Hơn nữa, em không biết đây liệu có phải là tin tức nhà họ Tô mong đợi, hay nó lại gây ra sự oán trách ở họ.

Tô ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lốm đốm sơn đỏ, nín lặng hút thuốc. Vợ hắn ngồi cạnh Khương Đình, nhìn em không chớp mắt, như sợ để sót lời nào.

Kể xong, Khương Đình cúi mặt. Mọi người đều im bặt, vợ Tô dựa mình ra sofa, bưng mặt khóc thút thít. Một hồi lâu sau, Tô vứt đầu mẩu thuốc, ho khan, “Hết chưa?”

Khương Đình kinh ngạc ngẩng lên, đoạn liếc sang mẹ cũng đang kinh ngạc không kém, rồi gật đầu, “Hết ạ.”

“Tốt. Tôi đã nắm được tình hình.” Tô đứng lên. “Mọi người về được rồi đấy.” Và hắn mắng vợ, “Khóc cái gì mà khóc? Đi nấu cơm đi!”

Khương Đình và Ngọc Thục nhìn nhau, cùng ngơ ngác.

Cố Hạo trầm giọng hỏi, “Chú Tô, thế là thế nào???

“Thế nào?” Tô trừng trừng nhìn Cố Hạo. “Còn thế nào được? Chẳng lẽ muốn tôi ngả cỗ mời các người? Hay gửi tặng cờ hiệu và viết thư biểu dương?”

“Chú Tô, cháu đây nói, nơi cuối cùng Tô Lâm xuất hiện là cống ngầm.” Cố Hạo nín thở. “Chú nuôi bao lâu mới được cô con gái như thể. Chúng ta cùng nhau tìm đi.”

“Đó không phải con tôi.” Tô khịt mũi. “Con bé này nhìn nhầm rồi. Lâm Lâm đang ở Giang Tô, sống ổn lắm.”

Cố Hạo trừng mắt nhìn hắn đến vài giây, đoạn trỏ chùm chìa khóa trên bàn ăn, “Còn nhầm được sao?”

“Cái này chẳng giải thích được gì cả.” Mặt mũi Tô tái nhợt, nhưng giọng vẫn sắt đá. “Trên đời có rất nhiều sự trùng hợp.”

Ngọc Thục đột ngột mở túi đeo vai, lấy một thứ gói giấy báo đập xuống bàn ăn, “Tự xem đi.”

Sau một thoáng ngần ngừ, Tô chậm chạp mở tờ báo. Hiện ra trước mặt hắn là hộp đựng cũ kĩ của một nhãn hiệu dung dịch dinh dưỡng nào đấy. Tô nhăn mặt cầm lên, cái hộp đã nứt và giờ thì gần như vỡ đôi. Bút bi, tẩy, thước kẻ, ê ke đổ lổng chổng ra bàn.

Vợ Tô bật dậy khỏi sofa, bổ nhào tới, giật lấy “hộp bút” chồng cầm xem xét cẩn thận, lại nhìn mấy món dụng cụ học tập vương vãi mà rú lên não nuột.

“Bố chúng nó ơi!” Thị ôm hộp bút vào ngực, tay kia nắm lấy vạt áo Tô. “Đây... Đây đúng là đồ của Lâm Lâm mà.”

Ngọc Thục nhìn mà chua xót, giọng cũng dịu đi, “Anh Tô, con gái tôi không nói dối.”

Tô rối ruột, hất tay vợ ra, đứng im thở hồng hộc rồi bất thần hét vào mặt Khương Đình, “Sao mày không nói sớm?”

Khương Đình sợ phát run, “Cháu...”

“Giờ mày mới thèm đến báo tin, thế là thế nào?” Tô hùng hổ, chừng như đã tìm được mục tiêu để vùi lấp sự đuối lý của mình. “Bao nhiêu ngày rồi mới nghĩ đến việc giả làm người tốt hả?”

“Sao anh lại quát con tôi!” Ngọc Thục giận tái mặt. “Con anh bị bắt nạt. Chúng tôi đến báo tin, chẳng mong anh cảm ơn, nhưng anh cũng không thể nổi nóng với chúng tôi, đúng chứ?”

“Đây là nhà tôi, cô đừng có yêu sách này nọ.” Tô chỉ ra cửa. “Tôi không mời cô tới, không thích nghe thì cút!”

Lúc này, cửa bị đẩy ra. Một cậu bé đeo cặp nhảy chân sáo vào, “Mẹ, có cơm chưa? Con...”

Thình lình nhìn thấy người lớn lố nhố trong nhà, cậu bé nuốt nửa câu sau vào bụng, nhất thời không biết làm thế nào. Tô hất đầu về hướng phòng ngủ, “Vào đi!”

Cậu bé rụt rè nhìn hắn. “Bố...”

“Tao bảo mày vào đi!” Tô trừng mắt với con. “Đóng cửa lại, không được ra!”

Cậu bé không dám nói nữa, chạy tọt vào phòng đóng sầm cửa lại.

Vợ Tô lại nắm ống tay áo hắn, vật nài, “Con gái mình, bố nó ơi, chúng ta đi tìm đi, có lẽ nó vẫn...”

“Tìm cái gì mà tìm!” Tô đẩy vợ ra. “Bà ngậm mồm vào, còn lại nhải là tôi đánh què chân.”

“Chú Tô!” Không chịu đựng được nữa, Cố Hạo quát khẽ, “Đừng quá đáng!”

“Tôi quá đáng?” Tô chỉ vào mũi mình. “Lão họ Cố này, không muốn làm bẽ mặt lão, tôi mới tử tế gọi “Bác Cố. Hàng xóm láng giềng lâu như vậy, tôi đã làm gì khiến lão mếch lòng chưa?”

Cố Hạo chằm chằm nhìn hắn, “Sao lại có vụ mếch lòng ở đây?”

“Tôi không động đến lão, mà lão đi chọc ngoáy!” Mặt Tô đỏ gay, hai mắt gần như lồi ra. “Chuyện nhà tôi liên quan quái gì đến lão?”

“Chú Tô,” Cố Hạo cố giữ bình tĩnh. “Đứa trẻ đó, cũng gọi tôi là Bác Cố.”

“Lão sinh ra nó hay nuôi nó, hả?” Tô gần như phát rồ. “Tiên sư đang yên đang lành đi móc đâu hai kẻ đến nhà người ta phun ra toàn chuyện vô bổ. Lão tưởng tôi dễ bóp mũi lắm đấy à?”

Ngọc Thục chướng cả tai, kéo con đứng dậy, “Đình Đình, đi thôi.”

“Cút cho khuất mắt!” Tô đập bàn. “Chuyện nhà tôi tự tôi giải quyết, không khiến các người ngứa mồm.”

Cô Hạo hết cách, đành đứng dậy theo Ngọc Thục ra khỏi căn 101.

Trở lại căn 102, Ngọc Thục vẫn còn run rẩy vì tức giận, “Cái loại người gì thế này? Làm ơn mắc oán mà!”

Cố Hạo rót cốc nước. Ngọc Thục uống một hơi cạn sạch, lại lấy khăn tay phe phẩy quạt. “Không ngờ lại có loại cha mẹ như vậy! Con mất tích không tìm, còn đi trách móc người khác!”

Khương Đình ngồi cạnh mẹ, khẽ khàng xoa dịu.

Mặt Cố Hạo cũng u ám, ông buồn bực hút một điếu thuốc, thở dài, “Chuyện ầm ĩ thế này, tôi thật không ngờ. Áy náy với cô quá, tôi xin lỗi cô.” Ông hất mặt về phía cửa. “Nhà bên ấy cũng có khó khăn riêng. Cô thấy đấy, họ còn một đứa con trai, ngoài kế hoạch, vốn dĩ chẳng được đăng kí gì đâu. Sau khi Tô Lâm mất tích, họ đã đàm phán với gia đình Mã Na, làm hộ khẩu cho thằng bé, và cho nó đi học.”

Ngọc Thục ngẩn người, “Hả? Vì cái hộ khẩu mà vứt con gái đi? Tim hắn còn là tim người không?”

“Mỗi nhà mỗi cảnh.” Cố Hạo lắc đầu. “Khó khăn của người khác, chúng ta không hiểu được đâu.”

“Không hiểu được thật. Một cô gái hẳn hoi như thế, sống chết không rõ, bảo mặc kệ là mặc kệ luôn.” Ngọc Thục bất chợt nhớ ra. “Mà, bác với cháu gái đó... thực sự chỉ là hàng xóm của nhau thôi à?”

“Chẳng thế thì sao?” Cố Hạo phì cười. “Cô cũng cảm thấy tôi lo chuyện bao đồng hả?”

“Không phải.” Ngọc Thục vội xua tay. “Không thân không thích mà bác lo lắng cho cháu nó như thế, cũng hiếm thấy thật.”

“Con bé ở nhà không được yêu thương. Tôi trông mà xót, thường lén cho nó đồ ăn.” Cố Hạo ủ rũ nói. “Tự dưng nó biến mất, tôi hẫng hụt quá.”

“Bác đúng là người tốt.” Ngọc Thục nghe mắt cay cay. “Thời buổi này chẳng còn được bao nhiêu người tử tế.”

“Cô cũng thế.” Cố Hạo cười đáp. “Cô với đứa trẻ đó thì thực sự là không quen không biết luôn.”

Ngọc Thục ngượng nghịu, “Ôi, tôi chỉ đi theo Đình Đình thôi.”

“Đâu nào!” Cố Hạo trịnh trọng nói. “Thấy cô lấy hộp bút ra, tôi biết ngay cô là người rất nặng lòng với mọi người.”

“Đúng ạ.” Khương Đình xen vào. “Cháu còn không biết mẹ là người có tâm như vậy cơ.”

Ngọc Thục đập vào tay con gái, “Dẻo miệng!”

Cố Hạo lại cười, “Mẹ hiền mới có con ngoan.”

“Tuy nhiên, Bác Cố à, quay lại câu chuyện nào.” Ngọc Thục thôi cười, bặm môi. “Tôi e rằng, chúng ta chỉ làm được đến mức này thôi. Con tôi cất được gánh nặng tâm lý, coi như tôi cũng làm hết trách nhiệm rồi. Giống như giao hẹn lúc trước, nhà họ Tô muốn giải quyết sự việc thế nào, chúng tôi cũng không tham gia nữa.”

“Vâng.” Cố Hạo thoải mái gật đầu. “Cô đã giúp tôi rất nhiều.”

Ngọc Thục đứng dậy tạm biệt. Ra đến cửa, chị ngần ngừ ngoái lại hỏi. “Bác... bác vẫn đi tìm đứa trẻ đó à?”

“Tất nhiên rồi.” Cố Hạo mở cửa cho chị. “Tôi không cho qua như thế được. Vả lại, tôi đã về hưu, cũng chẳng có việc gì làm, đúng chưa?”

Ngọc Thục không cười, “Vậy thì... Nếu tìm được cháu, bác cho tôi biết với nhé?”

Cố Hạo nhìn chị, nghiêm túc gật đầu, “Nhất trí.”

Tiễn hai mẹ con về rồi, Cố Hạo hút liền hai điếu thuốc, nhìn đêm buông ngoài cửa sổ, cố gắng lắm mới kiềm chế được ý định xuống cống ngầm ngay lập tức. Bình tĩnh suy nghĩ lại, một mình ông xuống cống tìm người là rất khó. Xét theo lẽ thường thì hệ thống cống năm bè bảy mối, địa hình phức tạp. Xem ra phải nhờ Thai Vỹ hỗ trợ rồi.

Nghĩ đến Thai Vỹ, là nghĩ ngay đến Đỗ Thiến. Mặc dù ông chưa hiểu bà đùng đùng nổi cơn vì lẽ gì, nhưng chắc vẫn nên gọi điện xem sao.

Không ngờ đường dây vừa thông, Cố Hạo mới cất tiếng “Xin chào” là bị cúp máy. Xem chừng cô ta còn giận. Cố Hạo cầm ống nghe ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không đoán được nguyên nhân thế nào, bèn dứt khoát không băn khoăn nữa.

Ông lôi từ gầm giường ra chiếc hòm đựng đồ bảo hộ lao động nhà máy trước đây, chọn lấy găng tay bông, ủng, khẩu trang và áo mưa. Kiểm tra từng món một, xem chừng vẫn dùng tốt. Sau đó ông mở tủ com mốt lấy một chiếc đèn pin cán dài. Đèn vừa dùng để chiếu sáng vừa có thể làm vũ khí. Cố Hạo bất giác nhớ đến mình hồi còn làm bảo vệ, thức đêm trong kho hàng đề phòng lũ trộm cắp. Tự dựng nổi hứng, ông cầm chiếc đèn pin cán dài khua khoắng, tiện thể đi một bộ quyền luyện thể lực trong quân đội.

Vận động một hồi, Cố Hạo thấy trán đổ mồ hôi, cánh tay bắt đầu ê ẩm. Cùng lúc, trong bụng có tiếng ùng ục. Ông thầm buồn cười. Định đi đánh nhau chắc? Đánh ai đây? Đánh con bé tên Mã Na kia?

Cố Hạo đóng gói hết đồ đạc vào túi vải bạt. Thu dọn xong, ông đứng dậy đi xuống bếp. Bên căn 101 loáng thoáng tiếng nói, nhưng ông chán để tâm đến họ rồi.

Cố Hạo bắt tay làm mì trứng, làm xong thì căn 101 mở cửa, có người bước ra. Cố Hạo không ngoái lại, nhưng nghe tiếng bước chân thì đoán là vợ Tô. Thị cũng không nói tiếng nào, vừa sụt sịt vừa xê dịch loảng xoảng trên bếp. Vài phút sau, Cố Hạo nghe tiếng thị mở bình gas và bắt đầu nấu ăn.

Cả hai quay lưng lại nhau, không ai lên tiếng. Bầu không khí thực sự rất gượng gạo. Tuy nhiên, sau trận to tiếng vừa rồi, miễn cưỡng bắt chuyện có lẽ còn gượng gạo hơn. Vì vậy, Cố Hạo trút mì ra bát, bưng về nhà, bật tivi vừa xem tin tức vừa ăn mì, mới được vài miếng thì nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Có Hạo nuốt mì, nói to “Chờ nhé” rồi đứng dậy. Mở cửa ra, ông ngần người. Vợ Tô đang đứng bên ngoài. Ông chưa kịp lên tiếng thì thị đã ra dấu giữ im lặng rồi lỉnh vào phòng.

Cố Hạo vẫn ngập ngừng, người đàn bà đã lật tay đẩy cửa lại, thì thầm, “Bác Cố, chồng tôi đang ở trong nhà. Rau đang luộc trong nồi. Tôi chỉ có vài phút, nói với bác mấy câu được không?”

Cố Hạo gật đầu, không tỏ ra cảnh giác nữa, “Cô nói đi.”

Người đàn bà chưa nói, nước mắt đã trào ra, rồi quỳ mọp xuống.

Cố Hạo sửng sốt, vội vươn tay đỡ, “Cô, cô sao vậy? Đứng lên.”

Vợ Tô vùng khỏi tay ông, khom lưng xuống và dập đầu, “Bác Cố, em cần phải cúi lạy bác.” Thị ngẩng lên, vẻ mặt đau khổ. “Em thực sự không biết nên cảm ơn bác thế nào.”

“Có gì đâu có gì đâu!” Cố Hạo vừa bực vừa cuống. “Cô đứng lên đã.”

“Bác hứa với em một điều, được không?” Vợ Tô van xin. “Nếu không em sẽ không đứng lên đâu.”

Cố Hạo ngẩn người, “Hứa gì?”

“Làm ơn giúp em tìm cháu nó.” Người đàn bà chắp tay, lạy bai bải như tế sao. “Em nghĩ nó vẫn còn sống... Được không bác?”

Cố Hạo nín lặng vài giây, mới từ từ đứng thẳng lên, “Cô và chú Tô...”

“Hắn không để em đi. Hắn bảo dứt khoát con chết rồi, bằng không nó đã về nhà.” Người đàn bà tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt đầm đìa. “Em mà còn ra ngoài nữa, hẳn sẽ bỏ em luôn. Bác hứa với em đi, được không? Em luôn cảm thấy Lâm Lâm nó vẫn... xin bác, em xin bác.

“Cô muốn quỳ thì cứ quỳ. Như cô vừa nói, chỉ có vài phút thôi, nếu để chú ấy phát hiện ra cô ở trong nhà tôi...” Cố Hạo ngồi trở lại bàn ăn, tay trỏ ra cửa. “Tôi đã làm chú ấy khó chịu một lần, tôi không muốn làm chú ấy khó chịu thêm nữa.”

Người đàn bà ôm mặt, toàn thân run bần bật, lặng lẽ nức nở.

Cố Hạo thở dài, “Thật ra cô chú biết hết từ lâu rồi, phải không?”

“Vâng. Tối đó Lâm Lâm không về nhà. Bố chúng nó đi báo công an, người ta bảo chưa đến hai mươi tư giờ, nên không quan tâm.” Người đàn bà khóc nấc đến không thở được. “Hôm sau nhà chúng em đến trường, chủ nhiệm gọi một học sinh tên là Mã Na ra để hỏi tình hình, con ranh đó chối phắt. Về sau, một con ranh khác tên là Tống Sảng lại lỡ mồm...”

“Rồi sao?”

“Nhà trường bảo là vấn đề xảy ra ngoài khuôn viên trường, không thuộc trách nhiệm của họ, bảo chúng em tự thương lượng giải quyết.” Người phụ nữ đấm đấm ngực mình. “Em chỉ biết chúng nó đánh Lâm Lâm, chứ ngờ đâu lại ra tay tàn bạo như vậy... đi đẩy con người ta xuống cống...”

“Cô Tô, tôi xin lỗi nói một câu khó nghe.” Cố Hạo hạ giọng. “Trần đời tôi chưa thấy bố mẹ nào như cô chú.”

“Nhà chúng em...” Vợ Tô lại nấc lên. “Chúng em có lỗi với Lâm Lâm, đến cái hộp bút cũng chưa mua cho nó bao giờ, nên con bé mới phải dùng đỡ bằng hộp thuốc đó. Nó ngoan ngoãn biết điều như vậy, không đáng phải sinh ra trong cái nhà này...”

“Bởi vì nó ngoan ngoãn và biết điều, nên mới là kẻ bị ruồng bỏ...” Cố Hạo không nhịn được nữa. “Nên mới biến thành con bài đàm phán của cô chú với nhà họ Mã?”

“Không, không.” Người đàn bà lắc đầu quây quậy. “Đừng nói nữa, bác không biết em nhớ nó đến mức nào...”

“Cứ cho là tôi hứa tìm thấy nó đi, tiếp theo thì sao?”

Vợ Tô thoáng sửng sốt, rồi lắp bắp, “Em chỉ cần biết nó còn sống là đủ...”

“Đứa trẻ có thể về nhà được không?” Cố Hạo nhìn thẳng vào thị. “Cô chú còn phải lựa chọn cơ mà? Cô chú có chịu ói tiền ra không? Chú Tô có sẵn sàng mất việc, chỉ để con cái được sống hợp pháp không?”

“Nó còn sống là được, còn sống là được...” Người đàn bà cúi đầu, lẩm bẩm như quẫn trí. “Sống là tốt rồi, giải quyết thế nào tính sau.”

“Tôi sẽ đi tìm nó, sống thấy người chết thấy xác.” Cố Hạo vẫy tay. “Đứng dậy đi.”

Người đàn bà ngẩng phắt đầu lên, nước mắt lưng tròng, “Bác Cố, kiếp sau em sẽ làm trâu làm ngựa...”

“Tôi nói rồi, tôi cũng là bác Cố của nó.” Cố Hạo đứng lên. “Cô không cần cảm ơn. Tôi làm không phải vì cô. Cô đi đi.”

Người đàn bà ngơ ngác nhìn Cố Hạo, thấy ông đã bưng bát mì lên, không để ý đến mình nữa. Thị đành từ từ bò dậy, đập bụi trên quần. Đến cửa thị còn ngoái lại nhìn Cố Hạo lần nữa, như thể có điều muốn nói, cuối cùng chị cắn môi, mở cửa đi ra.

Cố Hạo chật vật nuốt xong một miếng mì nguội thì không ăn được nữa, đành buông đũa xuống. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!