← Quay lại trang sách

Chương 19 chứng minh

Thứ Sáu, 17/6/1994. Trời quang đãng, sau nhiều mây.

Vincent bị thương rất nặng. Anh ta đang ngồi xổm bên bếp cồn nhỏ, chậm chạp khuấy bột ngô trong chậu inox, không hó hé một lời. Đầu anh ta trông to hẳn lên trong ánh lửa. Một là do sưng tấy, hai là do nhiều lớp vải quấn quanh, máu cứ loang rộng dần.

Anh ta bị thương, là tại một quyết định của tôi.

Mấy hôm nay tôi cứ giặt quần áo suốt. Sau nhiều lần và chà, bộ đồng phục trông đã đỡ bẩn hơn. Tuy nhiên, để trong bóng tối dưới lòng đất này thì còn lâu mới khô, đôi lúc tôi phải mang theo ra ngoài khi đi làm đêm cho nó được hong gió. Đôi giày thể thao trắng thì khó đối phó hơn nhiều. Nước bẩn ngấm vào còn dễ xử, nhiều nhất cũng chỉ khiến giày ngả vàng, chứ vết mực xanh Tô Triết nhỏ lên mới là không thể xóa được. Vincent không hiểu tại sao tôi phải chăng khăng giặt giày như thế, theo anh ta, giày mang được là đủ, màu sắc thế nào thì quan trọng gì.

Anh ta không hiểu suy nghĩ của tôi, càng không hiểu được hành động của tôi. Vì vậy, trong khi tôi loay hoay giặt đôi giày, anh ta cứ chồm hỗm bên cạnh, hết nhìn tôi lại nhìn đôi giày bằng ánh mắt nghi hoặc. Có lẽ đoán được tôi muốn xóa những vết mực xanh đó, anh ta bèn làm một điều ngu ngốc. Với suy nghĩ dùng dao có thể cạo sạch mực, nhè lúc tôi ngủ, thiên tài Vincent bắt đầu thử nghiệm của mình. Anh ta độn một miếng gỗ vào trong giày để kê cao mặt giày lên và lấy dao nạo sồn sột. Quả thật mực có mờ đi. Như được tiếp sức, anh ta bèn ráo riết đưa dao, hậu quả là là mặt giày thủng một lỗ to.

Tôi nổi điên với anh ta, sau đó khóc bù lu bù loa. Tôi khóc lóc thảm thiết như thế không phải vì đôi giày. Thực tế cố lắm thì vẫn đi được, chỉ là chưa đủ hoàn hảo mà thôi. Tôi không hiểu nổi tại sao những gì mình trân trọng luôn bị phá hủy một cách dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ là tại tôi không xứng đáng? Không xứng đáng với cả một đôi giày cũ đã đi quá lâu và loang lổ vết mực?

Vincent hoảng hốt đến mức buổi tối gọi tôi đi làm cũng rất dè dặt.

Tất nhiên là tôi phớt lờ, anh ta hậm hực bỏ đi một mình, và đi suốt cả đêm với nguyên một ngày nữa. Trong hơn hai mươi tiếng đồng hồ ấy, tôi đi từ giận dữ đến nghi ngờ, sợ hãi, và cuối cùng là lo lắng sâu sắc. Anh ta có để thức ăn lại, nên tôi không đói, nhưng tôi thực sự tưởng rằng mình đã bị bỏ rơi mãi mãi. Một con bé chuyên lãng phí thức ăn, nước uống, nến thắp của anh ta, lại thường xuyên đưa ra những yêu cầu kì quái, tính khí thì khó chịu... Có gì đáng để lưu luyến?

Đúng lúc tôi định lên mặt đất để tìm thì Vincent quay về.

Thấy anh ta chui vào cửa sắt, tôi nuốt lại tiếng reo vui. Dưới ánh nến, bộ dạng anh ta thật khủng khiếp. Nửa mặt dính đầy máu đông, còn lại là u cục bầm tím. Nhưng anh ta tung tăng chạy đến gần tôi với vẻ hạnh phúc.

Tôi chộp lấy cánh tay anh ta, “Anh sao vậy?”

Vincent rú lên, “Ối ôi!” Tôi nhìn đầu anh ta thì thấy mảng tóc bên trái bết dính, sờ vào thì hóa ra là máu chưa khô.

Tôi vội vã lấy cồn, lại xé vạt chiếc áo mùa thu màu hồng không hiểu Vincent moi đầu ra, thấm nước rồi cẩn thận lau từng chút máu trên đầu anh ta. Vén tóc ra thì thấy một vết nứt dài tứa máu, tôi vừa hoảng vừa cáu, bèn quát hỏi, “Anh đã làm gì?”

Vincent cúi đầu để tôi xử lý vết thương, trong mồm lúng túng những gì không rõ. Tôi chỉ nghe ra được “phía Đông” “rất đông”. Tôi xé tiếp một mảnh ở chiếc áo mùa thu, nhúng vào cồn rồi lau lên vết thương. Anh ta run bắn, rút bàn tay đang đút trong ngực ra, ném một gói giấy xuống đất và la lối, “Ối ối!”

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Tôi ấn với anh ta. “Chịu đựng một chút, sẽ xong nhanh thôi.”

Vincent ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa. Tuy nhiên, thân hình run rẩy cho tôi biết anh ta đang rất đau. Tôi bắt mình cứng rắn lên, lau đi lau lại vết thương. Cuối cùng xé toàn bộ chiếc áo thành những dải dài, quấn quanh đầu anh ta. Giờ thì trong đầu anh ta to tướng, bộ dạng vừa đáng thương vừa hài hước. Tôi ngồi trước mặt, nhìn vào mắt Vincent, nghiêm túc hỏi, “Anh đã ở đâu? Làm sao lại bị thương?”

Anh ta ngây ngốc nhìn tôi, lẩm bẩm “phía Đông” rồi cười toe, đưa tay nhặt gói giấy dưới đất lên, đắc thắng mở ra.

Đó là một đôi giày thể thao. Trắng muốt. Mới toanh.

Tôi nhìn đôi giày không chớp mắt, cho đến khi tầm nhìn nhòe đi. Cuối cùng tôi đã hiểu, Vincent đến bãi rác phía Đông. Nơi này nằm ngoài “địa bàn làm việc” của anh ta. Tôi không tưởng tượng nổi làm sao anh ta chộp được chiến lợi phẩm ngay dưới mũi các “đồng nghiệp” thù địch đó, càng không muốn hình dung cảnh anh ta cãi vã, la hét và ẩu đả với họ, để máu me bê bết và mang vài món có giá trị về đổi lấy đôi giày thể thao màu trắng này.

Đó có lẽ là một Vincent tôi chưa từng thấy, một Vincent hung bạo như con thú. Anh ta liều mình như vậy chỉ để thỏa mãn khát khao nực cười của tôi. Bây giờ, con thú Vincent đang ngồi xổm cạnh bếp cồn, ngân nga một khúc nhạc lạc điệu và khuấy bữa tối, dường như đã quên bẵng vết thương đẫm máu trên đầu. Tôi thì ngồi trong góc phòng và viết những dòng này, lòng chan chứa xót xa, đau buồn, nhưng lại nhen nhóm cả hân hoan.

Bởi vì, Vincent vừa chứng minh với tôi rằng, tôi xứng đáng.

Tôi xứng đáng.

Điện thoại reo.

“A lô!” Không thấy trả lời. Cố Hạo chột dạ, Đỗ Thiến chăng? Ông định hỏi thì giọng Ngọc Thục lọt vào tai, “Bác Cố, tôi là mẹ Khương Đình.”

“Ừm, tôi nhận ra rồi.” Cố Hạo thầm kinh ngạc. “Cô... cháu nó vẫn ổn chứ?”

“Xin lỗi vì hôm qua nổi nóng với bác.”

“Không sao.” Cố Hạo vội vàng nói. “Quả là tôi đã hành động thiếu suy nghĩ. Khương Đình dù sao vẫn còn là con trẻ.”

Tiếng thở dài khe khẽ vọng ra từ ống nghe, “Tôi đã trao đổi với Đình Đình. Nói thế nào nhỉ, tình hình của chúng tôi hiện giờ hơi nhạy cảm, phải cẩn thận về nhiều mặt.” Tâm trạng Ngọc Thục xem chừng sa sút. “Nghe cháu kể là không tìm thấy Tô Lâm?”

“Không. Nhưng chúng tôi đã tìm thấy một nơi giống cái ao và một chiếc áo khoác dạ. Vì vậy lát nữa tôi phải đến công an thành phố.”

“Công an thành phố? Tại sao?”

“Tôi không rõ, hình như các manh mối này liên quan đến cả vụ án khác. Một người thân của tôi bên công an sẽ đưa cho tôi bản đồ hệ thống cống nước mưa ngầm. Có bản đồ rồi, tôi không phải mò mẫm như rắn mất đầu nữa.”

“Tức là bác vẫn tiếp tục tìm đứa trẻ đó?”

“Tất nhiên. Đã mất công đến mức này, cũng phải thu được kết quả nào chứ.”

“Ừm.” Ngọc Thục im lặng một lúc. “Khi nào bác đến công an thành phố?”

“Bây giờ đây.”

“Ồ!” Ngọc Thục dường như đã hạ quyết tâm. “Tôi đi với.”

“Cô đi với?” Cố Hạo rất kinh ngạc. “Cũng... không cần thiết đâu.”

“Gặp nhau ở cổng trụ sở công an nhé.” Ngọc Thục nói nhanh. “Bấy giờ tôi sẽ nói rõ.”

Khi gặp mặt, Cố Hạo thấy Ngọc Thục nở nụ cười rất gượng gạo, xem chừng trĩu nặng tâm sự. Sau vài câu chào hỏi lấy lệ, Ngọc Thục đưa mắt về phía bốt gác có cảnh sát vũ trang canh giữ và tòa nhà năm tầng cách đó không xa.

“Lần đầu tiên cô đến công an thành phố à?”

“Vâng!” Ngọc Thục cười khổ. “Tôi là dân đen, có giao thiệp với cảnh sát bao giờ đâu.”

Cố Hạo ngẫm nghĩ, “Tại sao cô muốn đi với tôi?”

“Giống như bác nói, mất công đến mức này phải thu được kết quả gì chứ.” Ngọc Thục thở dài. “Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tiếp theo đây, tôi sẽ là người tìm cùng bác.”

Cố Hạo kinh ngạc trố mắt, “Sao lại thành ra thế?”

“Vụ này khiến Đình Đình băn khoăn nhiều lắm.” Ngọc Thục lắc đầu. “Thật ra hôm qua mẹ con tôi cãi nhau rất gay gắt. Cháu nó khăng khăng đòi giúp bác tìm Tô Lâm. Còn tôi... Tôi không muốn con trẻ dính líu vào những việc như vậy.” Chị nhìn Cố Hạo. “Bác Cố, tôi mong bác không nghĩ tôi là người ích kỷ. Thật ra, tôi cũng rất xót xa cho đứa trẻ đó. Nhất là sau khi gặp bố mẹ nó, tôi nóng lòng muốn tìm được nó ngay, đưa nó về nhà tôi.”

Cố Hạo mỉm cười, “Cô là người tốt.”

“Cũng không thể nói thế.” Ngọc Thục đỏ mặt. “Cuối cùng, tôi và Đình Đình đã thỏa thuận được với nhau. Nó chuyên tâm học hành, tôi đi tìm Tô Lâm.”

“Liệu đám Mã Na... có gây sự với Khương Đình không?”

“Nó dám à!” Ngọc Thục thốt lên. “Lần trước nó tát Đình Đình, tôi vẫn chưa tính sổ đây. Làm cái gì có lý thì thôi chứ! Không thể để người tốt bị bắt nạt mãi được.”

Cố Hạo gật đầu, “Đúng lắm.”

Lúc này, Thai Vỹ bước ra khỏi tòa nhà năm tầng, thấy Cố Hạo đang đứng cùng một phụ nữ lạ mặt thì không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. “Bác Cố,” anh bước đến gần, nhìn Ngọc Thục. “Đây là...?”

“Chuyện dài lắm.” Cố Hạo ra hiệu cho Thai Vỹ dẫn đường. “Vào trong rồi nói.”

Có hai người đàn ông đang ngồi bên bàn họp dài, một tầm trung niên, một lớn tuổi hơn đôi chút. Thấy Thai Vỹ đi vào cùng Cố Hạo và Ngọc Thục, hai người lần lượt đứng dậy.

“Đây là cha đỡ đầu của con, Cố Hạo,” Thai Vỹ giới thiệu với họ. “Còn đây...”

“Là người đi cùng tôi, họ Khương.” Cố Hạo chìa tay ra. “Làm phiền mọi người rồi.”

“Phiền gì đâu! Tôi là Vương Hiến Giang, sư phụ của Vỹ.” Người đàn ông lớn tuổi bắt tay Cố Hạo. “Đây là chuyên viên Trần ở Viện Quy hoạch thành phố.”

Chào hỏi xong, ai nấy ngồi vào chỗ. Vương hắng giọng, “Vào đề luôn nhé. Vỹ bảo bác tìm thấy một chiếc áo khoác nữ bằng dạ màu tím dưới cống nước mưa?”

Cố Hạo gật đầu, “Đúng vậy.”

Thai Vỹ lấy một tập tài liệu trên bàn, rút ra một tấm ảnh đưa cho Cố Hạo, “Bác xem có phải cái này không?”

Nơi chụp ảnh chắc là công viên thành phố. Một phụ nữ ngồi xổm trên đất, tay ôm một cậu bé, mim cười và làm dấu chữ V với ống kính. Cô mặc áo khoác ngắn bằng dạ màu tím. Cố Hạo nhìn kĩ rồi gật đầu, “Đúng vậy, chính là kiểu dáng này.”

Thai Vỹ vung mạnh nắm đấm phải, vẻ mặt phấn khích.

Vương vẫn thản nhiên, “Bác tìm thấy ở đâu?”

Cố Hạo nhớ lại, và miêu tả không gian cho họ nghe. Vương nhìn sang chuyên viên Viện Quy hoạch. Trần đẩy kính và suy tư một lúc, “Nghe bác nói, thì rất giống bể chứa của hệ thống cống nước mưa.”

Vương hấp háy mắt, “Bể chứa này có tác dụng gì?”

“Nước mưa khác với nước thải sinh hoạt. Xả khơi khơi thì rất lãng phí. Vì thế dưới cống ngầm thành phố có làm một vài bể chứa để thu gom nước mưa. Nhỡ cần thì dùng.”

Vương lại quay sang Cố Hạo, “Bác còn tìm được chỗ đó không?”

Cố Hạo chậm rãi châm điếu thuốc, “Trước tiên anh cho tôi biết, chiếc áo khoác tôi tìm thấy là gì, được không?”

Thai Vỹ nhìn Vương, thấy ông gật đầu, bèn nói, “Bác có nhớ con từng kể về vụ án hiếp dâm giết người ở kênh Vệ Hồng không?” Thai Vỹ hất mặt về phía tấm ảnh. “Chúng con ngờ rằng chiếc áo bác tìm thấy là của một trong các nạn nhân.”

Ngọc Thục bật thốt, rồi che miệng lại.

Vương lên tiếng, “Nói cách khác, nơi bác đến có lẽ là hiện trường ném xác.”

“Hiểu rồi.” Vẻ mặt Cố Hạo trở nên nghiêm nghị. “Cần thì đi lần nữa, tôi nghĩ không sao đâu.”

“Không phải vất vả như vậy.” Trần xua tay, “Bác đi từ miệng cống nào xuống?”

“Địa chỉ cụ thể...” Cố Hạo quay sang Ngọc Thục, “Cô cho họ biết nhé!”

Mặt xám xịt, Ngọc Thục cho biết tên khu chung cư nhà mình. Trần lấy bản vẽ hệ thống cống nước mưa, cẩn thận tìm kiếm rồi khoanh một vòng tròn vào miệng cống nào đấy.

“Hẳn là ở đây.” Anh đẩy bức vẽ đến trước mặt Cố Hạo. “Bác đi hướng nào?”

Cố Hạo nhìn bản vẽ, cố khớp những đường kẻ mỏng manh đan chéo vào hệ thống đường ống bê tông tối tăm, ẩm thấp hôm qua, “Sau khi xuống cống, tôi đi sang phải...” Ông cầm bút chì Trần đưa và chậm rãi di chuyển trên bản vẽ. “Ngoặt qua vài chỗ rẽ, rồi bước ra một đoạn cống cắt ngang, to hơn và rộng hơn...”

Trần gật đầu, “Cống chính đấy. Sau đó thì sao?”

“Sau đó tiếp tục sang phải, đi mãi...” Cố Hạo hồi tưởng lộ trình và nhìn tỉ lệ bản vẽ. “Chúng tôi dùng cả thảy ba cuộn dây câu...” Ngòi bút dừng ở một khoanh vuông bên cạnh cống chính. “Chắc là đây.”

Trần ghé lại gần bản vẽ, “Bể chứa dưới bảo tàng.”

Thai Vỹ bật dậy, chạy tới tấm bản đồ lớn treo ở đầu phòng họp, ngẩng đầu nhìn. Vài giây sau, anh quay lại, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Vương thì đáp, “Khu B.”

“Tốt lắm.” Vương rốt cuộc cũng có sắc mừng. “Chúng ta...”

Thình lình cửa phòng họp bị đẩy ra, một thanh niên đeo kính thò nửa người vào. Mọi người ngồi quanh bàn nhất loạt nhìn ra. Ngọc Thục cau mày, trông quen quá, hình như chị đã gặp ở đâu.

Thanh niên lộ vẻ nghi hoặc, “Cho tôi hỏi cảnh sát Vương Hiến Giang?”

Vương nhìn từ đầu xuống chân người khách, “Tôi đây.”

“À, đồn công an gần nhà gọi điện bảo tôi đến công an thành phố tìm anh.” Thanh niên bước vào. “Tôi tên là Chu Hy Kiệt.”

“Chu gì nhỉ?” Vương cau mày, rồi đột nhiên vỗ trán. “Thai Vỹ, đưa cậu ta sang gặp bác sĩ Đỗ.”

“Cảnh sát Vương,” Chu Hy Việt vẫn nghi hoặc. “Cho tôi hỏi các anh tìm tôi vì chuyện gì được không?”

Vương trỏ Thai Vỹ, “Cậu ấy sẽ cho cậu biết việc cần làm.”

Sau một thoáng do dự, Chu Hy Kiệt gật đầu theo Thai Vỹ ra khỏi phòng họp.

Vương cũng đứng lên, “Giờ tôi phải đi gặp bên kĩ thuật. Mọi người đợi tôi một lúc. Thai Vỹ về thì chúng ta cùng lên đường.” Ông lại nhìn Cố Hạo. “Lát nữa phiền bác đi với chúng tôi nhé.”

Cố Hạo gật đầu, “Được. Bản vẽ cống ngầm này, phô tô cho tôi một bản được không?”

“Được chứ. Bảo Thai Vỹ sao cho bác.” Vương lại nhìn Ngọc Thục. “Còn cô...”

Mặt vẫn tái nhợt, Ngọc Thục nói, “Tôi cũng đi.” Nhưng hơn một giờ sau, khi theo đông đảo cảnh sát xuống cống ngầm bên dưới bảo tàng, chị buộc phải thừa nhận đã đánh giá quá cao lòng dũng cảm của mình. Cho dù có cảnh sát ở cả trước và sau, cho dù có đèn rọi sáng trưng, nhưng cứ nghĩ ở đây từng có ba xác chết bập bềnh, chị không khỏi thở gấp, da đầu tê cả đi.

Có bản đồ, họ nhanh chóng tìm ra cái gọi là bể chứa nước mưa. Không khí nhộn nhịp hẳn lên nhờ chiếc áo khoác dạ nữ màu tím ướt sũng mà Cố Hạo bỏ lại bên cánh cửa sắt tròn. Ngay sau đó, đèn rọi được dựng lên trong bể, giám định viên hiện trường lập tức khám nghiệm cửa sắt. Một số cảnh sát trẻ cởi hết, chi để độc quần lót nhảy xuống nước lặn tìm. Trong phút chốc, mặt nước trống trải rộng lớn loa loa toàn flash máy ảnh và ánh đèn pin siêu sáng.

Áo khoác dạ tím được thu cất vào túi nhựa lớn và niêm phong lại. Tiếp đó, nhiều thứ khác được trục vớt từ bể chứa. Ví da phồng rộp vì ngâm nước. Chìa khóa han gỉ. Thắt lưng. Quần bò. Áo ngực, quần lót...

Ngọc Thục vẫn đứng bên ngoài cống chính, dù đang xỏ đôi ủng Thai Vỹ mang cho, chị vẫn lạnh tái người, và càng thêm rùng mình khi nhìn những món đồ cảnh sát mang ra. Đáng sợ quá! Chị như nhìn thấy ở nơi tối tăm cách mình vài mét, ba phụ nữ trần truồng không còn sự sống bị ném xuống lòng nước giá buốt. Sau một cơn mưa lớn, không cưỡng được dòng chảy mạnh, họ trôi giạt, sóng sánh, xô va vào nhau, cuối cùng dâng cao theo mực nước, bật ra qua cánh cửa sắt hẹp, bập bềnh theo công chính lao xuôi xuống đầu chưa biết, bộ dạng gớm ghiếc và khốn khổ. Ngọc Thục càng kinh hãi hơn khi nghĩ chính làn nước dưới chân mình từng ngâm thân thể tái xanh của họ, nhưng chị cũng không tránh vào đâu được.

Cố Hạo thì cố thủ bên cửa sắt, lặng lẽ nhìn cảnh sát tác nghiệp. Vương đứng cạnh ông, vẻ mặt nặng nề.

Thai Vỹ niêm phong xong một túi vật chứng, nhìn hộp trang điểm màu đỏ thẫm bên trong, quay lại nói với Cố Hạo, “Công bác lần này lớn lắm!”

Cố Hạo cười cười, “Chó ngáp phải ruồi thôi.”

Vương nhìn Thai Vỹ, “Thái độ của Chu Hy Kiệt thế nào?”

“Rất hợp tác. Không lèo nhèo hỏi han như những người khác.” Thai Vỹ nhún vai. “Lấy máu xong thì về.”

Vương ngẫm nghĩ, “Bác sĩ Đỗ bảo sao?”

“Nghe bảo phó giám đốc Hồ đã vận dụng quan hệ cá nhân để xếp vụ của chúng ta vào hàng ưu tiên ở tỉnh Liêu Ninh.” Thai Vỹ tỏ vẻ tự tin. “Ước tính một tuần nữa sẽ có kết quả.”

“Về nhắn bác sĩ Đỗ, bảo nhờ Liêu Ninh kiểm tra các mẫu gửi từ khu B trước nhất.”

“Vâng.”

Sực nhớ ra điều gì, Cố Hạo kéo tay áo Thai Vỹ, “Sao bản vẽ cho tao chưa?”

“Suýt nữa con quên, may bác nhắc.” Thai Vỹ võ trán, lấy trong túi ra một tờ giấy gấp. “Mà việc của bác vẫn chưa xong nhỉ.”

Cố Hạo mở bản vẽ nhìn lướt qua, rồi lại vô thức liếc Ngọc Thục. Người phụ nữ ôm vai đứng trơ trọi ở góc khuất ánh đèn, bộ dạng khiếp sợ. Cố Hạo bước tới, lấy bình giữ nhiệt trong túi, rót một ít nước nóng ra nắp đưa cho chị, “Uống cho ấm người.”

Ngọc Thục cảm kích nhận lấy, từ tốn uống từng ngụm, “Khi nào họ làm xong?”

“Chưa biết nữa. Chắc sẽ lâu đấy, hình như họ định rút cạn bể chứa để xem còn sót gì không.”

“Vậy chúng ta...”

Cố Hạo suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang chuyên viên Viện Quy hoạch đứng ở đầu kia cửa sắt, thấy anh ta cũng đang hút thuốc cho qua thời gian như mình. Ông cầm bản vẽ bước tới, “Phiền cậu một lát được không?”

“Có gì phiền đầu bác, tạm thời người ta cũng chưa cần đến tôi.” Trần vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng. “Bác nói đi ạ.”

“Chẳng là, chúng tôi cần tìm một người trong cống ngầm này.”

“Hả?” Trần nhướng mày ra dấu về phía các cảnh sát đang bận rộn.

“Không phải vụ đó.” Cố Hạo lắc đầu. “Người chúng tôi đang tìm có thể còn sống.”

“Ở đây á?” Trần càng thêm kinh ngạc. “Ai thế?”

“Thật ra bể chứa đã cho tôi một số gợi ý.” Cố Hạo chỉ vào bản vẽ. “Tôi muốn hỏi anh, trong hệ thống cống nước mưa, có nơi nào phù hợp để sinh sống một thời gian không?”

Trần trầm ngâm một lúc, “Không thể sinh sống trong cống được. Nơi này ngập nước quanh năm, ngồi hay nằm đều không thể. Tuy nhiên, chỗ bể chứa nước mưa bác bảo, thì có thể đấy.”

“Có thể là sao?” Cố Hạo nhìn cửa sắt tròn lọt sáng ra. “Cũng ngập nước mà.”

“Bể chứa nước mưa thường được xây dựng bên dưới các khu cây xanh, thường là vùng đất trũng. Chẳng hạn có mưa bão lớn, nước sẽ theo ống cống chảy vào bể chứa, đây rồi thì chảy ra cống chính.” Trần gãi gáy. “Nước trong bể này tích lại từ trận mưa hôm 23 tháng Năm vừa rồi. Tuy nhiên, giả sử cống tắc thì bể sẽ không đầy nước đâu.”

“Nói cách khác, có những nơi khô ráo?”

“Phải.”

“Cống tắc...” Cố Hạo lẩm bẩm, bất chợt nhớ lại tờ báo đọc vào sáng 24 tháng Năm.

“Có mấy bể chứa thế này ở thành phố ta?”

“Bốn.”

“Một trong số chúng nằm bên dưới trảng cỏ Quảng trường Văn hóa, đúng không?”

“Đúng.” Trần xem bản vẽ. “Cách đây một dạo, hình như đằng ấy có báo sửa. Chắc là phế liệu của công trình xây dựng nào đấy bị chôn lấp bừa bãi, làm tắc ống cống.”

“Đã hiểu.” Mắt Cố Hạo sáng lên. “Nếu tôi muốn xuống bể chứa đó thì đi qua miệng cống nào là tiện nhất?”

Trần ghé sát vào bản vẽ, vừa rê ngón tay qua các điểm đánh dấu vừa lẩm bẩm, cuối cùng chỉ vào một điểm, “Đây, cách chỗ này gần nhất.”

“Cảm ơn cậu.” Cố Hạo bắt tay với Trần, cẩn thận cất bản vẽ về túi vải bạt, quay ra gọi. “Vỹ ơi, tao đi trước đây!”

Thai Vỹ rảo bước tới, “Bác Cố...”

“Tao phải đi tìm đứa trẻ đó.” Cố Hạo hất mặt về phía Vương. “Nói giùm với sư phụ mày một tiếng nhé.”

Thai Vỹ ngập ngừng, “Con đi với bác.”

“Không, đừng để ảnh hưởng công việc.” Cố Hạo vỗ vỗ túi vải. “Tao có bản vẽ, không đi lạc được đâu.”

“Thế... cũng được.” Thai Vỹ gật đầu. “Bác đi cẩn thận.”

Cố Hạo vẫy tay gọi Ngọc Thục, “Lên thôi cô ơi!”

Lòng đất tối tăm khiến người ta mất đi khái niệm về thời gian. Hai người chui lên khỏi cống ngầm thì thấy trời đã tối, đổi hai chuyến xe buýt mới đến được Quảng trường Văn hóa. Cố Hạo và Ngọc Thục thay ủng ra, cuốc bộ đến trạm xe buýt ngong ngóng chờ xe 13.

Cố Hạo thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Ngọc Thục ở bên cạnh tự hít ngửi mình một lúc, chỉ sợ vẫn còn mùi khó chịu. Lên xe rồi, chị trốn tuốt về phía đuôi xe, cố gắng tránh tiếp xúc với các hành khách khác.

Khoảng nửa giờ sau, họ đến Quảng trường Văn hóa. Ở đây có nhiều người đi dạo, thả diều, chụp ảnh rất sôi động. Cố Hạo mua một ít que phát sáng của người bán hàng rong, rồi cầm bản vẽ đi len qua đám đông, theo sau là Ngọc Thục thở hổn hển. Theo chỉ dẫn trên bản vẽ, họ nhanh chóng tìm thấy miệng cống trên con đường nhựa nằm giữa hai trảng cỏ cây. Vị trí này tương đối hẻo lánh, bên cạnh có một bụi cây lớn che chắn. Cố Hạo và Ngọc Thục xỏ lại ủng. Cố Hạo bê nắp cống ra, lại bẻ một vài cành cây đặt xuống cạnh miệng cống để cảnh báo người qua lại. Hai người lần lượt chui xuống.

Lần này chỉ có hai người, một chiếc đèn pin và mấy que phát sáng, Ngọc Thục căng thẳng hơn rất nhiều, gần như đeo sát Cố Hạo. May mắn thay, các kí hiệu trên bản vẽ đủ rõ ràng. Từ cống nhánh rẽ sang cống chính không bao lâu, đèn pin quét qua thành công, rọi đến một cửa sắt tròn. Cố Hạo thận trọng bước tới, rọi đèn pin vào cửa sắt rồi cố vặn van. Dù rin rít vì han gỉ, van vẫn xoay đi, và cửa mở ra cùng tiếng ken két. Cố Hạo nhìn Ngọc Thục, thấy chị ngó lom lom vào khe cửa, sắc mặt xanh mét dưới que phát sáng, trông vừa kích động vừa sợ hãi.

Cố Hạo kéo cửa đi trước. Vừa đặt chân vào trong, ông lập tức nhận ra sàn rất khô. Đồng thời, một mùi khó tả ập vào mặt, là hỗn hợp của sáp, bánh bao nhân thịt để qua đêm, cháo ngô nguội ngắt, xà phòng, bia thiu... Trong một khoảnh khắc, ông còn tưởng mình đang quay về căn bếp chung ở nhà.

Ngọc Thục khịt mũi, hiển nhiên đã nhận ra sự dị thường ở đây.

Hai người rảo bước, đặt chân lên bậc thang bằng đá granit. Tâm chiếu của đèn pin lan xa, tiết lộ thêm nhiều thứ trước mắt.

Đầu tiên, Cố Hạo chú ý đến một tấm nệm trải dưới sàn, bên trên có tấm chăn gấp vuông vắn. Ngoài ra, còn mấy vỏ chai bia cắm nến, thùng nước lớn, chậu inox đựng cháo ngô đã khô, và vài chiếc lon trông giống bếp cồn tự chế...

Ngọc Thục thở dốc, Cố Hạo bất giác đưa mắt nhìn chị, Ngọc Thục cũng nhìn lại ông, ánh mắt long lanh. Có người sinh sống ở đây, không nghi ngờ gì nữa. Cố Hạo nhấc chậu inox lên, chọc ngón tay vào cháo ngô, một lớp vỏ quánh đã hình thành trên mặt cháo, nhưng bên dưới vẫn chưa đóng rắn, cho thấy cháo để chưa quá lâu. Ngoài ra, những mẩu nến tàn đặt rải rác trên sàn trống cũng khẳng định có người đã sinh sống ở đây một thời gian.

Tim Cố Hạo bắt đầu đập loạn xạ. Người đó có phải là Tô Lâm? Ông nhanh tay lục soát “căn phòng”, cố tìm những đồ vật hoặc dấu vết ngõ hầu hé lộ lại lịch người cư ngụ. Càng lúc càng phát hiện được nhiều thứ: đầu mẩu bút chì, áo cotton mùa thu xé thành dải, vỏ thuốc lá rồng nhãn hiệu Hồng Mai, chai cồn nhỏ...

Đột nhiên, Ngọc Thục buột miệng thốt lên, Cố Hạo nhìn lại thì thấy chị đang ngó chằm chằm vào bức tường trong bóng tối, “Bác Cố, trông kìa, cái gì kia?”

Cố Hạo rọi đèn pin lên thì thấy một sợi dây thép chăng ra trên tường, hai đầu đóng đinh, trên đó vắt vài chiếc quần áo, một trong số quần áo là bộ đồ kiểu thể thao xanh trắng. Gần như ngừng thở, Cố Hạo nhảy xổ đến cầm bộ quần áo lên quan sát, rồi đưa mắt nhìn Ngọc Thục.

“Đúng, giống hệt đồng phục của Khương Đình.” Nước mắt trào ra, Ngọc Thục nắm lấy tay áo Cố Hạo lắc qua lắc lại, mếu máo. “Bác Cố, chúng ta tìm thấy đứa nhỏ rồi!”

“Đừng vội mừng!” Cố Hạo vẫn chưa tin nổi, đầu óc quay cuồng. “Vỏn vẹn một bộ quần áo, không chứng minh được điều gì... Ngộ nhỡ là ai nhặt được thì sao?”

“Giặt sạch đây này. Nếu nhặt về làm giẻ, không ai giặt làm gì.” Ngọc Thục náo nức ghé bộ đồ vào mũi Cố Hạo. “Bác ngửi đi, có mùi bột giặt.”

Cố Hạo vừa cầm lấy bộ đồ, Ngọc Thục đã giật đèn pin rọi vào bóng tối. Và chỉ tích tắc sau, chị hét to, lao xuống nệm, lôi một chiếc cặp học sinh từ dưới lớp chăn. Chị hấp tấp dốc ngược cặp, cầm một quyển vở lên xem, ném xuống, lại cầm một cuốn sách có vẻ là sách giáo khoa lên, mở ra. Vẫn quỳ trên nệm, chị chìa ngay sách về phía Cố Hạo.

Ông già nhận lấy, và đọc thấy ở trang đầu tiên: Tô Lâm, lớp 11D. Bốn chữ. Một dấu phẩy. Cố Hạo trân trối xem đến hơn mười giây, rốt cuộc cũng nở nụ cười. “Cô Khương, chúng ta tìm được nó rồi.”

Ngọc Thục đột nhiên bưng miệng, vẫn ngồi trên nệm, bật khóc sụt sùi, “Con bé... sống ở một nơi thế này... ăn những thứ này...”

Cố Hạo thương xót đứa trẻ, cũng không biết làm thế nào để an ủi Ngọc Thục, đành từ tốn cho lại các món vào cặp, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, châm điếu thuốc, im lặng rít một hơi.

Sau vài phút, tiếng khóc của Ngọc Thục ngớt dần, chị lau nước mắt, ngượng ngùng thì thầm, “Không người mẹ nào đành lòng nhìn cảnh này được.”

“Tôi hiểu mà.” Cố Hạo mỉm cười. “May mắn thay, chúng ta đã không tốn công vô ích.”

“Nhưng mà...” Ngọc Thục nhìn quanh. “Con bé đi đâu vậy?” “Chắc là đi tìm đồ ăn?” Cố Hạo suy nghĩ một chút. “Không sao, nó đã sống ở đây thì nhất định sẽ quay lại thôi.”

“Nhưng,” Ngọc Thục do dự. “Hình như con bé không ở một mình.”

Cố Hạo gật đầu. Thật vậy, mấy vỏ bao thuốc và vỏ chai bia kia chắc chắn không phải của Tô Lâm. Hơn nữa, ông cũng không cho rằng một cô gái có thể sống dưới lòng đất lâu như vậy mà thiếu sự giúp đỡ của người khác. Bù lại, Tô Lâm có phải trả giá cho sự giúp đỡ này không hay trả giá thế nào, ông không muốn nghĩ đến.

“Chờ nó đi.” Cố Hạo tư lự nói. “Gặp nó rồi, mọi việc sẽ sáng tỏ.” Ngọc Thục trầm ngâm, “Tìm được Tô Lâm, bác định làm gì?”

Cố Hạo hiểu ngụ ý trong câu hỏi. Việc Tô Lâm “sống lại” sẽ đẩy gia đình họ Tô vào cảnh khó xử, buộc họ lựa chọn. Và cô gái tội nghiệp vẫn phải đối mặt với số phận bị ruồng bỏ bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, Cố Hạo đã có câu trả lời cho điều này từ lâu.

“...? Còn làm gì được?” Cố Hạo cười. “Dùng cách của cô thôi.”

Ngọc Thục nhướng mày, “Hả?”

Cố Hạo ngừng cười, nghiêm nghị nói. “Tôi sẽ nhận đứa trẻ làm con nuôi. Nếu nó cảm thấy bất tiện khi sống gần cha mẹ ruột, chúng tôi sẽ dọn đi nơi khác.” Ông vươn vai, “Tuy đã lớn tuổi, nhưng tôi thừa sức bầu bạn với con bé cả chục năm nữa, ít nhất là nuôi nó cho xong đại học.”

Ngọc Thục mỉm cười, nhắm mắt lại, lắc đầu, “Bác đúng là người tốt.”

“Không tốt lắm.” Cố Hạo thở dài thườn thượt. “Tuổi già xế bóng còn nhặt được một cô con gái, lợi phần tôi thôi.”

“Đừng nghĩ đơn giản quá, nhà họ Tô có thể quấy rầy bác đấy.”

“Quấy đi! Tôi không quan tâm.” Cố Hạo châm một điếu thuốc khác. “Sau khi con bé tốt nghiệp đại học, muốn định hướng cuộc đời thế nào là quyền của nó.”

Ngọc Thục cảm động quá, cúi đầu không nói được gì. Hồi lâu sau, chị nhìn đồng hồ đeo tay, “Bác dứt khoát phải đợi con bé về ư?”

“Ừm.” Cố Hạo gật đầu. “Hôm nay không gặp không về.”

“Nhưng...” Ngọc Thục băn khoăn cắn môi. “Tôi phải về, Đình Đình vẫn chờ tôi ở nhà.”

“Ối giời!” Cố Hạo Vỗ trán. “Tôi quên bẵng hỏi cô, sao hôm nay cô lại có thời gian đi tìm cháu với tôi thế?”

“Tuần này được nghi kép [*] .” Ngọc Thục đứng lên khỏi nệm. “Hôm nay thứ Bảy, vừa vặn không phải đi làm.”

“Được rồi.” Cố Hạo cũng đứng dậy, chìa tay ra. “Cảm ơn cô nhiều. Tôi sẽ gọi điện lại sau.”

Ngọc Thục bắt tay ông, vẻ mặt vẫn còn do dự. “Bác có thể...” Chị nhìn ống cống đen ngòm phía ngoài cửa sắt, lại nhìn que phát sáng trong tay. “Đưa tôi ra ngoài được không? Đi một mình... tôi hơi hãi.”

“Được.” Cố Hạo cầm đèn pin, cân nhắc một lúc. “Hay hôm nay mình cứ về đã. Mai cô có thời gian không?”

Ngọc Thục chớp mắt, “Ý bác là...?”

“Nếu không có cô và Khương Đình giúp đỡ, tôi đã không tìm thấy con bé sớm như vậy.” Cố Hạo chân thành nói. “Tôi hi vọng cô có thể gặp con bé, và nó cũng được làm quen với cô.”

Ngọc Thục gật đầu, khóe mắt cay cay, “Được.”

Cố Hạo đợi cho Ngọc Thục lên hẳn xe buýt rồi mới rời đi. Ngọc Thục ngồi bên cửa sổ, lòng xốn xang xúc cảm nhìn ông già đứng trong màn đêm vẫy tay chào tạm biệt. Xe qua vài trạm, càng lúc Ngọc Thục càng nôn nóng muốn về tới nhà. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy nơi ăn chốn ở dưới lòng đất của Tô Lâm, chị càng muốn nấu một bữa tối ngon lành cho con gái, sau đó cùng con thoải mái nằm dài trên sofa, ôm con, thơm con.

Xuống xe rồi, Ngọc Thục gần như chạy bước nhỏ để về. Thở hổn hẳn leo hết cầu thang, chị nóng lòng lấy chìa khóa mở cửa, rối rít gọi, “Đình Đình, mẹ...” Chưa nói hết đã nín bặt, đứng vững trước cửa.

Có ba người đang ngồi quanh bàn ăn. Khương Đình ngồi quay mặt ra cửa, vừa gặm đùi gà vừa vẫy tay với mẹ. Hai bên em là Tôn Vỹ Minh và luật sư Thi.

Thấy Ngọc Thục bước vào, Tôn Vỹ Minh nở nụ cười miễn cưỡng. Luật sư Thi đứng dậy, hơi cúi đầu kèm nụ cười đàng hoàng và chuyên nghiệp, “Chào chị, xin lỗi đã đến quấy quả.”

Ngọc Thục đặt túi xách xuống sàn cạnh cửa, lạnh lùng hỏi, “Các người đến nhà tôi làm gì?”

Nụ cười trên mặt Tôn Vỹ Minh biến mất, “Em thì đi đâu? Mấy giờ rồi? Không biết lo con đói ư?”

Ngọc Thục không buồn trả lời, xắn tay áo đi xuống bếp, “Đình Đình, giờ mẹ nấu cơm cho con.”

“Còn nấu cơm gì nữa?” Tôn Vỹ Minh cao giọng chế nhạo. “Anh mà không xuống lầu mua đồ ăn, giờ chẳng biết con đã đói đến độ nào rồi!”

Khương Đình buông chân gà xuống, sán lại gần úp mở hỏi, “Sao hả mẹ?” Ngọc Thục mím môi, khẽ gật đầu. Cô bé mừng rỡ thốt lên, “Tuyệt vời! Mẹ tìm thấy bạn ấy bằng cách nào? Bạn ấy vẫn ổn chứ? Ăn gì ở đâu?”

Khương Đình dồn dập hỏi, lại khiến Ngọc Thục phiền muộn hơn, “Về phòng làm bài tập đi đã.”

Con gái nắm tay chị, làm nũng, “Mẹ, cho con biết nào, con lo lắng cả ngày đấy.”

“Về phòng đi!” Ngọc Thục vừa cuống vừa cáu, giơ tay về phía phòng ngủ. “Đừng mặc cả với tôi!”

Khương Đình sợ hãi rụt tay, dẩu môi, co chân chạy biến về phòng.

Tôn Vỹ Minh đập bàn trừng mắt, “Sao em lại nổi khùng với con? Em mới là người có lỗi mà!”

“Không liên quan đến anh!” Ngọc Thục quay đi. “Nơi này không chào đón anh! Các người đi đi!”

“Đừng cãi nhau! Mục đích của chúng ta là giải quyết vấn đề, không phải cãi nhau.” Luật sư Thi ra mặt hòa giải, tay đẩy kính trên sống mũi. “Chị Khương à, hôm nay chị ra ngoài tìm ai à?”

Ngọc Thục cau có, “Muốn tôi phải lặp lại mấy lần nữa hả, không liên quan đến anh.”

“Nghe cách nói của Khương Đình ban nãy thì cháu nó cũng quen người này, thậm chí còn rất quan tâm.” Luật sư Thi trỏ Tôn Vỹ Minh. “Thân chủ tôi có quyền tìm biết điều kiện sống của con gái.”

Tôn Vỹ Minh lập tức phụ họa, “Đúng rồi.”

Đắn đo một thoáng, Ngọc Thục nói, “Đó là bạn học của Đình Đình, mất tích. Đình Đình đoán được cô bé đang ở đâu.” Chị dừng lại và nhấn mạnh. “Tôi không muốn ảnh hưởng đến con, nên tự mình đi tìm.”

“Mất tích?” Tôn Vỹ Minh hơi kinh ngạc. “Tại sao?”

“Bị bắt nạt ở trường.” Ngọc Thục không muốn nói nhiều. “Đình Đình bắt gặp khi tan học.”

“Ồ, ra vậy.” Luật sư Thi gật đầu. “Bạo lực học đường bây giờ khá nghiêm trọng. Có trời mới biết lũ trẻ suy nghĩ những gì. Khương Đình cũng bị bắt nạt à?”

“Tôi không biết.” Ngọc Thục cúi đầu. “Nhưng tôi nghĩ con đã quyết định đúng khi dũng cảm nói ra sự thật, và tôi sẽ ủng hộ con.”

Tôn Vỹ Minh khịt mũi, “Em làm thế là rước thêm phiền toái cho nó!”

“Thật sao?” Ngọc Thục cười nhạt. “Con gái tôi phải làm người ngay thẳng, không phải loại nuốt nhục co vòi rút cổ.”

Tôn Vỹ Minh tái mặt, xem chừng sắp nổi điên. Luật sư Thi vội đưa mắt xoa dịu.

“Học sinh bắt nạt đã bị xử lý chưa?”

“Tôi không biết chi tiết. Tôi chỉ muốn tìm đứa trẻ mất tích để Đình Đình khỏi phân tâm vì vấn đề ấy nữa.”

“Chà, chị đã lường được tình hình sau này của cháu ở trường chưa?” Luật sư Thi bình tĩnh hỏi. “Ý tôi là, liệu cháu có bị trả thù?”

“Ở đâu trên đời cũng phải có chữ lý, tôi tin là thế.”

“Tất nhiên. Hầu hết mọi người đều nói lý nói lẽ.” Luật sư Thi thở dài. “Tuy nhiên, mất tích có thể xếp vào dạng án hình sự. Chị để cháu dính dáng đến là không ổn, tôi nghĩ thế.”

“Tôi không để.” Ngọc Thục trừng trừng nhìn anh ta. “Tôi đã nói rồi mà, tôi thay con đi tìm cô bé đó.”

“Trên thực tế, Đình Đình đã dính dáng đến rồi.” Luật sư Thi chợt mim cười. “Ví như, chị để cháu xuống cống ngầm cùng một người đàn ông lạ.”

Ngọc Thục trố mắt, ngẩn người hồi lâu mới nói, “Làm... làm sao anh biết?”

“Đó là một nơi rất nguy hiểm.” Luật sư Thi lắc đầu. “Là một người mẹ, chị thực sự không nên...”

“Không phải... Tôi...”

“Tôi nghĩ hôm nay nói chuyện đến đây thôi.” Luật sư Thi nháy mắt với Tôn Vỹ Minh. “Xin phép chị.”

Ngọc Thục đang muốn tranh luận thêm, thì thấy Tôn Vỹ Minh nhìn chằm chằm vào chiếc cặp trên bàn, còn đưa mắt ra ý hỏi luật sư Thi.

“Anh đang giở trò gì?” Ngọc Thục vươn tay cầm lấy chiếc cặp. “Trong cặp anh có gì?”

Luật sư Thi đã nhanh tay giằng lấy cặp trước, “Xin lỗi, chị không có quyền kiểm tra đồ đạc cá nhân của tôi. À quên...” Anh ta ôm chặt cặp vào ngực, trỏ một phong bì trên bàn. “Thân chủ tôi đã nộp đơn khiếu nại lên tòa. Đây là bản sao cáo trạng do tòa án tống đạt, vừa vặn đưa đến đúng hôm nay. Chị khẩn trương trả lời nhé.”

Dứt lời, luật sư Thi bước ra cửa. Tôn Vỹ Minh theo sát với vẻ mặt đắc thắng, “Hẹn gặp nhau tại tòa.”

Cửa sắt đóng mạnh phát ra âm thanh chát chúa. Ngọc Thục ngây người đứng bên bàn ăn, nhìn phong bì chưa mở, lòng ngập tràn lo lắng.

Gã dừng xe, hạ nửa kính cửa sổ, ngồi yên trong xe châm một điếu thuốc. Hàng xóm về muộn đi ngang qua xe, hầu hết đều không ngó nghiêng lung tung, cứ cắm cúi xách rau tươi thịt thà mới mua về nhà nấu cơm. Thời buổi này tuy vẫn chưa nhiều người sở hữu xe riêng, nhưng với chiếc Toyota Camry đã đậu ở đây hơn một năm, họ nhìn mãi thành quen, cố nhiên không còn cảm giác tò mò mới mẻ nữa. Thỉnh thoảng, một vài hàng xóm thân quen cất tiếng chào hỏi, gã đều tươi cười đáp lại.

Y như mọi khi.

Gã đã lái xe lòng vòng ngoài phố rất lâu, sau khi ngẫm nghĩ, gã quyết định quay lại đây. Mặc dù làm thế cũng không có ý nghĩa gì lắm, nhưng gã vẫn cảm thấy rằng để người ta trông vào thấy mọi việc bình thường như mọi khi thì vẫn là lý tưởng nhất.

Hút xong điếu thuốc, gã chậm rãi bước xuống xe, khóa cửa lại, đi về phía tòa nhà ven đường, sẵn sàng trưng ra cho thiên hạ thấy vẻ mặt và thái độ “như mọi khi”, nhưng tới lúc mở khóa cửa bước vào phòng rồi, gã vẫn không gặp ai cả. Gã dừng ở lối vào tối om, gật gù. Thật ra, điều này cũng giống bình thường.

Hồi ấy gã chọn thuê nhà ở đây vì vị trí tương đối hẻo lánh, không có nhiều cư dân sinh sống và thường xuyên yên tĩnh, một nơi thực sự phù hợp để thoát ly thực tại. Khi không đi làm, gã thích ở đây. Ngay cả khi không vọc máy ảnh với mấy cuộn phim mà chỉ ngồi thẫn thờ thôi, gã vẫn không muốn về nhà.

Về làm gì kia chứ? Làm người ngoài cuộc và đứng bên lề một gia đình lớn? Cầm bát đĩa tinh xảo, ăn những món đắt tiền và tự nhủ những thứ này đều không phải do mình làm ra? Mỗi đêm, ngồi một mình ở phòng khách, cố xem những chương trình truyền hình chán ốm chỉ để đợi cô ta đi ngủ trước? Hay là dậy sớm và đi làm như chạy trốn trước khi mọi người thức giấc?

Đúng rồi. Ở đây tốt làm sao. Tự do, làm gì tùy thích. Không cần dè chừng thái độ của ai. Không cần khom lưng uốn gối. Không cần chịu đựng những lời giễu cợt và tiếng thở dài cám cảnh.

Gã vào phòng ngủ, nằm xuống chiếc giường kê trong góc, lại lấy gói thuốc lá ra. Thấy chưa, thậm chí gã có thể hút thuốc trên giường như gã muốn. Khói thuốc bay lên, lơ lửng trên đầu, rồi tan mất vì làn gió ở cửa sổ lùa vào. Gã nhìn rèm cửa rung rung và góc kính cửa sổ lộ ra, lại nhớ đến đôi mắt tràn ngập dục vọng nguyên thủy ấy.

Gã còn nhớ tiếng hát của cô người mẫu mình thuê về, nhớ bộ dạng xấu hổ của cô khi chộp lấy quần áo che trước ngực. Gã nhấc mắt khỏi máy ảnh, trông thấy khuôn mặt bẩn thỉu áp trên cửa kính bèn chạy ào ra đuổi theo. Tất nhiên tên nhìn trộm đã tẩu thoát cùng âm thanh lốc cốc leng keng lạ lùng, vứt lại dưới cửa sổ một túi vải bạt toàn đồ đồng nát.

Gã phát cáu vì người mẫu kêu gào đòi về, trong khi gã đã định chụp ảnh xong thì dụ cô lên giường. Tại tên nhìn trộm kia mà một đêm huyền diệu như dự tính đã tiêu tan.

Tuy nhiên ban đêm, khi tên khốn đó lén lút quay lại định lấy túi đồng nát, gã vừa cáu vừa buồn cười. Gã không gây khó dễ cho hắn, thậm chí còn cảm thấy tội nghiệp. Cái tên hôi rình, tóc bết và thiểu năng trí tuệ ấy không có gì khác ngoài bản năng thể xác, không nơi nào giải tỏa các nhu cầu cơ bản của đàn ông, ví như tình dục.

Ban đầu, hoàn toàn vì nghịch ác, gã kẹp vài tấm ảnh đàn bà trần truồng vào đống đồng nát đem trả. Rồi tinh quái tưởng tượng xem hắn râm ran ngứa ngáy, vò đầu bứt tại thế nào. Gã thích cảm giác này. Hào phóng cho đi. Tiện thể đùa cợt. Không ngờ cái tên lố bịch đó ngày càng thích chạy đến chỗ gã, mong muốn lấy được chất độc không thể làm dịu cơn khát của mình kia.

Tuy nhiên, gã dần dần phát hiện ra, mình và kẻ vô gia cư này trở nên khăng khít khó tả, là bởi họ nhìn thấy ở nhau khát khao vô độ của bản thân. Tất nhiên gã không nuốt nổi phát hiện này, đừng nói gì đến chấp nhận. Vì vậy, hôm đó...

Cái thứ nằng nặng trong túi xách đột nhiên réo vang. Gã vẫn nằm im, không muốn nhúc nhích, dù biết chính xác ai gọi. Gã không thích dùng nó công khai, vì trông khoe khoang quá, càng không thích cái tên kềnh càng là “điện thoại di động”. Do đó, chỉ người nhà mới biết số mà gọi.

Tuy nhiên, tiếng chuông ồn ào dai dẳng, ngoan cố như cái mùi lưu cữu không tan của căn phòng này. Gã thở dài, đứng dậy mở túi lấy điện thoại ra, “A lô?”

“Hôm nay anh có về ăn tối không?”

“Không.” Gã nằm lại trên giường. “Phải rửa một đống ảnh, cơ quan cần gấp.”

“Ừ.” Kế đó là một khoảng lặng, cho đến khi người phụ nữ ở đầu dây bên kia thở dài, “Mẹ em gọi vào ăn rồi.”

“Ừ, em đi đi.”

“Tối nay có hải sản bạn bố biếu. Anh có muốn em để phần một ít không?”

“Không, anh không thích hải sản cho lắm.”

“Được rồi.” Người phụ nữ ngập ngừng. “Nhân tiện, anh có nhớ chiếc quần bò mua cho em dạo trước không?”

“Nhớ.” Tự dưng gã bật dậy. “Sao thế?”

“Hôm ấy em đã nói mặc không vừa, bảo anh trả hàng đi.”

“Anh làm mất hóa đơn, không trả được.” Gã siết chặt điện thoại di động. “Sao hả?”

“Thôi không sao, để em cho em họ. Nó gầy hơn em.”

“Được mà.” Ngón tay gã thả lỏng. “Em làm thế nào cũng được.”

“Vâng. Anh nhớ về sớm.”

"Ừ.”

Gã cúp máy, thả món đồ to nặng như cục gạch xuống rồi nằm ngửa ra. Các cơ co thắt vì căng thẳng ban nãy bắt đầu thả lỏng, càng nhấn mạnh cảm giác nhoi nhói đau ở nốt tiêm trên cánh tay trái.

Gã xắn tay áo, quan sát nhờ ánh sáng rọi vào từ cửa sổ. Nốt kim tiêm không rõ lắm, nhưng vùng da xung quanh thì thâm tím. Gã nhớ bác sĩ pháp y đã dặn, lấy máu xong phải ấn chặt nốt tiêm. Gã làm theo, và rất cố gắng để không ai nhận ra rằng những ngón tay mình đang run lẩy bẩy.

Không thể chờ suông như thế này. Gã thì thầm tự nhủ.

Phải làm gì đấy thôi. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!