← Quay lại trang sách

Chương 20 công chúa chạy trốn

Chủ nhật, 19/6/1994. Trời âm u.

Đêm qua trở về, tôi và Vincent phát hiện ra rằng ai đó đã đến đây. Mùi khói vẫn thoang thoảng trong không khí. Vincent nhặt mấy mẩu thuốc lá dưới sàn và ngây người nhìn hồi lâu. Tôi nhận thấy cặp học sinh nhét dưới chăn đã xê dịch, may thay nhật kí vẫn còn. Nếu không, tôi không biết làm cách nào ghi chép tiếp được.

Vincent lộ vẻ thấp thỏm, gần như bồn chồn. Tôi hiểu rất rõ rằng nếu ban quản lý thành phố hoặc cảnh sát phát hiện ra nơi này, rất có thể họ sẽ đuổi anh ta đi. Tôi không thấy lo lắng mấy. Mùa hè sắp đến, với khả năng sinh tồn mạnh mẽ, Vincent sẽ dễ dàng tìm được nơi trú thân mới. Vả lại, cống ngầm rộng rãi như thế, nhất định còn đầy chỗ giống ở đây, cùng lắm thì đi chỗ khác, chẳng hạn...

À quên, tại sao Vincent không cho tôi đến nơi đó một mình?

Thực tế là thời gian qua anh ta đã dẫn tôi đi xem hầu hết mọi ngóc ngách của cống ngầm. Tuy nhiên, có một đoạn của cống chính luôn là vùng cấm của chúng tôi, chính xác hơn là của tôi. Anh ta dặn tôi bằng giọng điệu và vẻ mặt nghiêm nghị hiếm hoi, rằng đừng bao giờ bước vào một mình. Không phải tôi không tò mò. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng không có anh ta đồng hành, tôi thực sự không dám đặt chân đến cái chỗ tối như hũ nút ấy. Lần mò tuyệt vọng trong mịt mù... tôi không muốn nếm trải cảnh đó lần nào nữa.

Tôi muốn an ủi Vincent, nhưng bộ dạng anh ta cứ như mất hồn. Ngay cả khi hâm nóng phần cháo ngô còn lại, anh ta cũng chi khuấy một cách máy móc mà quên thêm rau mù tạt và lạp xưởng đã thái nhỏ vào. Mãi cho đến khi mùi khét tỏa lan, anh ta mới bừng tỉnh.

Bữa tối chìm trong bầu không khí chểnh mảng. Vincent im lặng chọc chọc cái thìa vào chậu. Tôi cũng ăn trệu trạo, chỉ muốn mau chóng kết thúc món ăn này.

Anh ta có nỗi lo của mình, tôi có vấn đề của tôi.

Ăn xong, tôi giở luôn chăn ra, nằm xuống nệm. Vincent chưa định ngủ, vẫn gục đầu loay hoay với “chiến lợi phẩm” hôm nay. Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, vết thương trên đầu chưa lành hẳn, nến hắt bóng to tướng lên tường.

Tự dưng lòng trào dâng thương cảm, tôi chui ra khỏi chăn, nhón chân trần đến gần, ôm chặt lấy anh ta từ phía sau. Vincent run lên, liền đó thở dài và lúng túng mấy từ, hình như là “Không sao, không sao”. Anh ta đang cố sức an ủi tôi, tại vì không biết tôi đang nghĩ gì đấy. Tôi cũng chỉ biết cứng rắn lên mà mặc kệ thôi. Cứ thế chừng mười giây, tôi buông tay, từ từ lùi lại, chui vào chăn.

Biết ánh mắt anh ta đang dõi theo mình, tôi quay mặt vào tường, nhìn tấm áp phích Nàng tiên cá , rồi lập tức khép mi, cố gọi giấc ngủ về. Tôi phải nuôi dưỡng tinh thần mình.

Bình minh lên, ngày trọng đại của tôi sẽ đến.

Trong bể chứa nước mưa của hệ thống cống ngầm nằm bên dưới bảo tàng, người ta tìm được cả thảy mười bảy vật chứng các loại. Sau khi xác nhận với thân nhân thì khẳng định được đây là di vật của ba người bị hại, và bể chứa này là nơi ném xác của “Vụ cưỡng dâm giết người hàng loạt 24/5”. Với sự giúp đỡ của cơ quan Quản lý Đường bộ và Viện Quy hoạch, cảnh sát đã rút cạn nước trong bể chứa. Giám định viên tiến hành khảo sát kĩ lưỡng hiện trường để tìm kiếm những manh mối và chứng cứ khác.

Đồng thời, theo bản đồ địa lý phạm tội mà Vương Hiến Giang và Thai Vỹ vẽ ra, khu B (ứng với khu vực có bảo tàng) đã trở thành nơi ẩn náu tiềm năng nhất của hung thủ. Kết hợp với chân dung tâm lý hung thủ do giáo sư Kiều Doãn Bình đựng ra, cảnh sát dự định tiến hành rà soát lần nữa hành vi của những đối tượng có đặc điểm phù hợp.

Vương buông tài liệu trong tay xuống, ngả người ra lưng tựa ghế, đờ đẫn nhìn trần nhà, “Vỹ này!”

Thai Vỹ không nhìn lên, “Vâng?”

“Đọc cùng một văn bản trong thời gian dài quá, sẽ đến lúc người ta đọc mà không hiểu gì nữa. Anh gặp cảnh đó bao giờ chưa?”

Thai Vỹ phì cười, “Thầy ơi, giờ con bận lắm, đang nghiên ngẫm ba chữ “Phố Tiểu Bắc đây này.”

“Khiếp nữa!” Vương cười mắng. “Không biết bên hiện trường có tiến triển gì không.”

“Đừng hi vọng nhiều.” Thai Vỹ bĩu môi. “Con đã hỏi giám định viên, cái gì ngâm nước lâu như thế thì cũng khó nguyên vẹn lắm.” Vương đăm chiêu một lúc, “Bác sĩ Đỗ đâu?”

“Thầy kiên nhẫn đi, được không?” Thai Vỹ lại cười. “Lô đầu tiên gửi đi mới được hai ngày.”

“Anh có nhắn bác sĩ là nhờ tỉnh Liêu Ninh kiểm tra các mẫu gửi khu B trước không đấy?”

“Thầy đừng lo, con đã dặn rất rõ ràng.

Vương bặm môi, với lấy gói thuốc trên bàn. Vừa rút một điếu thì máy nhắn tin đeo ở hông kêu tít tít. Ông liếc màn hình, lập tức ném điếu thuốc xuống, vươn tay nhấc điện thoại, “Lưu Thắng Lợi đấy.”

Thai Vỹ hào hứng hẳn lên, đi vòng qua bàn họp, chạy ngay đến bên điện thoại.

Vương bấm số, đường dây vừa thông, ông hỏi ngay, “Tình hình thế nào?”

Giọng nói chảy nhão của Lưu Thắng Lợi phát ra từ ống nghe, “Quán sườn xào Vương Nhất Thủ, ở đoạn giao đường Hướng Nam và phố Hồng Kiều.”

“Đến ngay đây.” Vương cúp điện thoại, vẫy Thai Vỹ. “Đi nào!”

Thai Vỹ vừa tấp xe vào lề đường, Vương Hiến Giang đã trông thấy Lưu Thắng Lợi nhô ra từ sau một thân cây đối diện quán sườn, vẫy tay với mình. Ông xuống xe, bước nhanh tới, “Xe đâu?”

Lưu Thắng Lợi nhổ vỏ hạt dưa, hất cằm về phía cửa quán, “Đó.”

Thai Vỹ đi đến bên chiếc xe đạp nữ, kiểm tra một lượt rồi đấm yên xe, gật đầu với Vương, “Đúng nó rồi ạ.”

Mắt sáng ngời, Vương quay sang Lưu Thắng Lợi, “Người mua đâu?”

“Không biết, là do một thằng đàn em phát hiện ra.” Lưu Thắng Lợi cắn hạt dưa tanh tách. “Hay đang ăn sườn trong quán?”

Không đợi Vương lên tiếng, Thai Vỹ đã hành động.

“Có cần gọi chi viện không thầy?” Thai Vỹ rút khẩu Type 54 khỏi thắt lưng. “Hay hai chúng ta tóm hắn thôi?”

Lưu Thắng Lợi hết hồn, “Ông Vương, sao to chuyện thế? Ăn cắp con xe đạp của cháu dâu ông thôi mà, không đến nỗi thủ tiêu người ta đấy chứ?”

Vương đanh mặt, “Anh làm cái trò gì vậy? Cất súng đi.”

Thai Vỹ bối rối trỏ về phía cửa sổ quán, “Nhưng đây là...”

“Là cái con khi nhà anh!” Vương nhấc chân đi về phía cửa. “Thằng khốn đó có tiền, có thời gian, có xe hơi, chẳng lẽ lại đạp con xe nát này đi dạo phố hả?”

Thai Vỹ ngoan ngoãn tra súng về bao da, gãi gáy, “Đúng nhỉ!”

Vương bước vào, nhìn lướt quanh quán. Không đông khách lắm, chỉ có một cặp vợ chồng già, hai thanh niên trông như sinh viên và bốn người đàn ông mặc quần áo lao động.

Cô phục vụ tiến ra đón, “Chú đi mấy người ạ?”

Vương phớt lờ cô, đưa mắt nhìn mấy phòng bao ở trong cùng, một trong các phòng vọng ra tiếng hò reo ồn ào. Ông tiến thẳng đến vạch rèm. Mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên đang rôm rả ăn uống quanh bàn tròn nhất loạt nhìn ra, không khí bất thần lắng lại.

“Anh... anh tìm ai?” Một người đàn ông mập mạp mặt mũi đỏ gay hỏi. “Anh đi nhầm phòng à?”

Vương nhìn chiếc bánh sinh nhật đã ăn quá nửa trên bàn, lại nhìn người đàn bà đứng tuổi đội mũ sinh nhật đang ngồi ở ghế giữa, “Xe đạp Flying Pigeon màu đỏ ngoài cửa của ai đấy?”

Người mập liếc mắt lên, “Chuyện gì vậy?” Thai Vỹ sốt ruột, “Hỏi thì cứ trả...”

Vương ngăn cánh tay đang định lấy thẻ ngành của anh ra, “Vừa rồi lùi xe không chú ý nên cán phải nó.”

“Úi!” Một người đàn bà đứng tuổi khác nhảy dựng lên. “Của tôi, của tôi.”

“Xin lỗi cô.” Vương hất đầu về phía cửa. “Chúng ta ra ngoài xem một chút.”

Người đàn bà buột miệng chửi rủa, hấp tấp bước ra khỏi quán, và ngơ ngác khi trông thấy chiếc xe đạp vẫn đậu ngay ngắn bên lề đường.

Vương hất mặt về chiếc xe đạp, “Xe của cô?”

“Đúng, nhưng...”

“Cô lấy chiếc xe này ở đâu?”

“Lấy ở đâu là sao?” Người đàn bà lập tức sa sầm nét mặt. “Tôi bỏ tiền ra mua đấy!”

“Đây là xe ăn cắp.” Vương giơ thẻ ngành. “Cô lấy ở đâu?”

Người phụ nữ hơi tái mặt, biết không quanh co được, lúng túng hồi lâu mới ấp úng, “Chồng tôi mua ở chợ xe cũ Lục Viên.”

Hai thầy trò nhìn nhau. Lại ở khu B.

Mấy người đàn ông đàn bà tò tò đi theo hóng hớt, thoáng thấy thẻ ngành trên tay Vương thì lập tức rút vào trong. Vương bảo Thai Vỹ mang xe đạp lên cốp xe Jeep rồi nói với người đàn bà, “Gọi cho chồng cô, dặn anh ta đến cổng chợ xe cũ Lục Viên ngay. Cô thì đi cùng chúng tôi.”

Người đàn bà lộ vẻ khiếp sợ, “Tôi không đi, tôi không ăn cắp.”

Lưu Thắng Lợi đi tới, “Chị ơi, cảnh sát yêu cầu làm gì thì làm đi, đừng tự rước họa vào thân.”

Người đàn bà đắn đo một thoáng rồi miễn cưỡng leo lên bằng ghế sau xe Jeep.

Lưu Thắng Lợi cười hì hì quay lại, chìa tay ra cho Vương, “Chúng ta thanh toán chứ?”

Vương mới móc ví, Thai Vỹ đã rút luôn hai tờ năm mươi đồng trong túi áo, đưa cho y.

“Sau này có việc tìm anh thì tích cực chút.”

“Được, anh Thai.” Lưu Thắng Lợi búng bộp bộp vào mấy tờ giấy bạc, hỉnh mũi hít ngửi. “Có cái này là tích cực ngay.”

Chồng người đàn bà giới thiệu mình họ Cao, là công nhân nhà máy xe hơi, bộ dạng cũng thật thà. Gặp Vương Hiến Giang và Thai Vỹ, anh ta cúi người lia lịa và lấy thuốc lá ra nhét vào tay họ.

Vương không rảnh rào đón xã giao, lập tức bảo anh ta dẫn đường đến cửa hàng mua xe đạp. Cao vâng dạ đồng ý ngay. Anh ta cầm biên lai, nhìn con dấu “Đã thu tiền” lờ mờ trên đó rồi đưa Vương và Thai Vỹ vào chợ xe cũ.

Chợ xe cũ Lục Viên rộng chừng 1000 m 2 . Nơi đây tập trung bạt ngàn xe đạp cũ các kiểu dáng các nhãn hiệu. Vương và Thai Vỹ biết thừa trong số này không thiếu đồ ăn cắp.

Rảo một vòng đến hơn nữa chợ, cuối cùng dựa vào trí nhớ và tên cửa hàng trên con dấu, người họ Cao cũng tìm được đến nơi. Gọi là cửa hàng, thực chất chỉ là ngôi nhà tiền chế rộng hơn chục mét vuông. Xe đạp đậu kín khoảng sân rộng trước nhà. Chủ hàng ngoại tứ tuần đang bưng hộp cơm ăn ngấu nghiến. Nghe Vương giải thích mình đến tìm hiểu về chiếc xe đạp cũ, thoạt tiên y ngồi yên trong nhà chối phắt, nhưng khi Cao chìa biên lai ra, y buộc phải ra sân, đi vòng quanh chiếc xe và gật đầu, “Hình như hàng bán ở chỗ tôi thật.”

Vương nhìn chủ hàng, “Xe này ở đâu ra?”

“Thu mua mà.” Chủ hàng đảo mắt láo liên. “Tôi chỉ thu mua xe cũ chính đáng, không có hóa đơn gốc thì không nhận.”

“Để tôi gợi ý cho nhé, khoảng mùng 10 tháng Năm, ai mang xe này bán cho anh?” Thai Vỹ hất mặt vào nhà. “Lấy hóa đơn ra đây xem.”

Chủ hàng bắt đầu quanh co, lúc thì bảo hóa đơn không để ở cửa hàng, lúc lại bảo đánh mất rồi. Thai Vỹ bắt đầu sốt ruột, “Tôi không rảnh để nói chuyện nhảm nhí với anh! Xe này là đồ ăn cắp! Nếu anh không biết nó ở đầu ra thì mời về trụ sở với chúng tôi.”

Chủ hàng vừa sợ vừa do dự, Vương bèn thừa cơ tác động thêm, “Chú em này, thật ra chúng tôi muốn điều tra một vụ án khác cơ. Tiêu thụ đồ ăn cắp không thuộc chức trách của chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ cần chú nói rõ ai đến bán xe này là chúng tôi đi ngay. Bằng không chú phải đi với chúng tôi.” Ông ngừng một lát, “Chú làm ăn chính đáng hay không, trong lòng chú rõ nhất. Về đồn rồi thì không ai giúp được chú nữa đâu.”

Chủ hàng nghiến răng, “Ông anh à, nói lời giữ lời chứ?”

Vương tinh bơ đáp, “Phải xem xem chú thật thà đến đâu.”

“Một thằng đồng nát bán cho tôi.” Chủ hàng bĩu môi. “11 hoặc 12 tháng Năm ấy, không nhớ.”

“Chú chắc chứ?”

“Chắc.” Chủ hàng gật đầu, giơ chân đá cái xe đạp. “Thời bây giờ người ta chuộng xe đạp đua và xe đạp địa hình kia. Con này quá cũ, tả tơi xập xệ. Thằng đồng nát đã cầm qua mấy hàng người ta đều không mua. Cuối cùng đến đây, tôi ép giá hai mươi đồng [*] .”

“Hai mươi?” Cao trừng mắt nhìn chủ hàng. “Anh đòi tôi chín mươi đồng!”

“Chín mươi?” Người đàn bà cũng không chịu thua, túm luôn lấy chồng. “Ông bảo tôi là mua mất trăm rưỡi mà!”.

Hai người cãi lộn. Vương phớt lờ họ, tiếp tục hỏi, “Chú có quen tay đồng nát đó không?”

“Không,” chủ hàng lắc đầu.

“Trông hắn thế nào?”

“Đô con, mặc áo khoác quân đội rách, râu tóc dài thượt, bết bẩn.” Chủ hàng ngẫm nghĩ một lát. “Đeo một túi vải bạt to.”

“Nói cũng như không.” Thai Vỹ hừ mũi. “Đồng nát nào chẳng thế?”

“Và...” Chủ hàng duỗi ngón trỏ vẽ vòng vòng bên đầu. “Hình như hơi trục trặc ở đây, trông ngu lắm, nói năng lúng túng như ngậm hột thị vậy.”

Họ rời khỏi chợ xe cũ Lục Viên, tất nhiên chiếc Flying Pigeon đỏ không thể trả lại cho hai vợ chồng nhà kia. Thai Vỹ dặn họ sáng mai đến công an thành phố làm thủ tục về việc tịch thu xe, các vấn đề khác thì đi mà thương lượng với chủ hàng xe cũ. Dặn xong thì cùng Vương lên xe Jeep.

“Thầy ơi, phải tìm tay đồng nát kia thật hả?” Thai Vỹ khởi động xe. “Khó phết đấy.”

“Khó cũng phải tìm.” Vương cau mày. “Mãi mới có được chút manh mối mà không lần theo sao?”

“Nhưng...” Thai Vỹ đăm chiêu. “Một kẻ vô gia cư, không phù hợp với phác họa của chúng ta về kẻ tình nghi.”

Vương tư lự mất vài giây, “Ít nhất hắn cũng có thể cho chúng ta biết là lấy xe đạp ở đâu.”

“Được rồi, tìm bằng cách nào ạ?”

“Hắn mang bán xe ở chợ này, chắc phải sống gần đây.” Vương lấy danh bạ điện thoại trong túi. “Đồng nát thành phố có phân chia địa bàn, ai làm chỗ nấy, và dứt khoát đều có cơ sở thu mua quen. Tôi sẽ hỏi thử anh em mảng này.”

Nửa giờ sau, Vương đã tìm được địa chỉ vài chỗ thu mua phế liệu trong vùng. Họ lần lượt ghé qua từng nơi, ba cơ sở đầu tiên đều không thu hoạch được gì. Đến cơ sở thứ tư, tên là Tụ Tài, Thai Vỹ đã phát oải.

Nghe Vương mô tả đặc điểm ngoại hình của kẻ vô gia cư nọ, chủ cơ sở nhận xét y hệt Thai Vỹ lúc ở chợ.

“Không phải tôi không muốn giúp...” Ông ta cau mày. “Nhưng ai đến bán đồng nát ở đây đều có cái bộ dạng lếch thếch như thế cả.”

Vương chưa nản lòng, “Tay này đầu óc không được sáng sủa, mặt mũi ngây ngô, ăn không nên đọi nói không nên lời.”

“Đầu óc sáng sủa thì ai mà đi làm nghề này.” Chủ cơ sở mim cười. “Trông bọn họ đều không thông minh cả.”

Hai thầy trò bất lực nhìn nhau. Họ vừa đứng dậy, chuẩn bị đến nơi thu mua phế liệu tiếp theo, chủ cơ sở bất chợt nghĩ ra.

“Khoan đã, ăn không nên đọi nói không nên lời...” Ông ta chớp mắt. “Có lẽ nào các anh đang tìm tên đó?”

Hắn leo lên đỉnh thang sắt, vươn tay đẩy nắp cống rồi thò đầu nhìn quanh. Chắc do đang là ngày nghỉ nên trên đường không có nhiều người lai vãng, cũng không ai để ý đến cái nắp cống mở. Lên tới mặt đường, hắn thò tay xuống. Vài giây sau, cô cũng chui ra. Trong khi cô phủi bụi trên người, hắn đậy nắp cống, lặng lẽ nhìn cô.

Cô chinh lại cặp sách trên vai và nở nụ cười duyên dáng, “Lát nữa gặp lại nhé?”

Hắn gật đầu, cũng cười toe toét. Cô vẫy tay chào, xoay người rời đi. Hắn đứng yên bên miệng cống, lặng lẽ nhìn theo cô. Đợi cô đi xa, hắn nhặt túi dưới chân đi về hướng khác. Được vài bước thì nghe còi xe bim bim bên đường.

Cô ngoặt qua góc phố, bước chân chậm dần, tay siết chặt quai cặp, đầu cúi xuống. Cuối cùng, cầm lòng không đậu, cô trở mình quay lại, muốn nhìn hắn lần nữa, từ xa, không để hắn phát hiện ra bất kì cảm xúc thực sự nào.

Hắn vẫn ở bên lề đường, nhưng lại đang nói chuyện với ai đó trong chiếc ô tô màu đen. Cô hơi thắc mắc, tiếc rằng không có thời gian tìm hiểu nên lại quay đi, sải bước dọc theo con phố.

Bầu trời bắt đầu quang đãng, nắng len qua kẽ hở giữa những đám mây lớn rọi xuống mặt đất. Buổi sáng rất yên bình, hầu hết mọi người vẫn lưu luyến cảm giác thư nhân trong chăn. Riêng cô thì phải quyết tâm lên. Thời tiết bình thường này, ngày bình thường này, đối với cô, là một dấu mốc không hề bình thường.

Không ai chú ý đến cô gái đeo cặp, tóc dài đen thẳng, mặc bộ đồng phục xanh lam xen trắng kiểu thể thao. Cùng lắm người ta chỉ nhìn đôi giày trắng chói lọi dưới chân cô thôi. Tươm tất, nhã nhặn, thờ ơ, trên người thoang thoảng mùi bột giặt, trông cô không khác gì học sinh trung học bình thường.

Đây là điều cô muốn.

Điều này khiến cô có cảm giác mình đã quay lại cuộc sống bình thường của một tháng trước, cũng cho phép cô đi bộ đến trường Trung học Số 4, hòa vào đám đông học sinh mặc đồng phục, qua cổng và vào khuôn viên trường một cách tự nhiên. Mặc dù huy hiệu trường đã rơi mất trong đêm mưa gió ấy, không còn gì để cài ngực áo, nhưng cô cũng không cần cố ý che giấu, chỉ cần cúi mặt xuống, để làn tóc dài buông xõa hai bên má, là chẳng ai nhận ra cô giữa các học sinh ồn ào.

Sau khi đặt chân lên con đường bê tông dẫn đến khu phòng học, cô tách khỏi đám đông học sinh đang luôn miệng phàn nàn về việc Chủ nhật cũng không được nghi, và đi về hướng sân tập thể thao. Cô biết rằng lúc này, học sinh các khối đang tập trung ở lớp của mình, sau đó trước 9 giờ 15 phút họ sẽ kéo nhau đến hội trường để xem Nàng tiên cá , vở kịch khép lại Festival Tiếng Anh năm nay.

Quả nhiên, sân tập không có một ai. Cô leo lên khán đài, tìm một góc ngồi xuống, nhìn bãi cát trống trải, trong đầu nhớ lại tình hình sáng nay.

Cô dậy sớm, gượng nhẹ để không đánh thức người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, rồi rón rén đánh răng, gội đầu, rửa tay, rửa mặt, nhét toàn bộ đồ đạc của mình vào cặp sách, mặc đồng phục học sinh, mở giấy gói lấy đôi giày thể thao xỏ vào chân. Dưới ánh nến mờ ảo, nó phát sáng nhàn nhạt, trông có phần thánh thiện, không ăn nhập gì với mọi thứ trong cống.

Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn moi hết tiền trong chiếc áo khoác quân đội rách rưới vát cạnh nệm. Đếm ra được tổng cộng mười bảy đồng và sáu hào, cô cẩn thận cất tiền vào túi áo đồng phục, đứng dậy lướt mắt quanh “căn phòng”, cuối cùng nhìn chằm chằm vào tấm áp phích. Vài giây trôi qua, cô bặm môi bước ra cánh cửa sắt tròn. Khi đặt chân lên những bậc thang đầu tiên, cô ngoái đầu nhìn, không ngờ lại thấy hắn đang chằm chằm nhìn mình.

Đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng.

Hai người nhìn nhau trong im lặng. Cô đứng trên bậc thang, hai tay nắm chặt quai đeo cặp. Hắn nằm nghiêng trên nệm, mắt thao láo.

Một lúc lâu sau, cô nói một cách khó nhọc, “Vincent, em phải đi đây.”

Vincent cúi đầu, như thể nghiền ngẫm ý nghĩa của những lời này. Kế đó hất chăn, lom khom đi đến cạnh tường, lục lọi đống túi nhựa lấy ra hai cái bánh bao nguội. Vẫn đi chân trần, hắn lui cui chạy tới, đưa bánh cho cô và nở nụ cười nịnh nọt, “Ăn.”

Nước mắt lưng tròng, cô đưa mu bàn tay lau mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một, “Vincent, em, phải, đi, đây.”

Đốm sáng nhỏ trong mắt hắn liền tan biến, mép trễ xuống, hắn thất thần nhìn bánh bao trên tay.

Cô cố nén nước mắt, đưa tay sờ mặt hắn, “Phải giữ sức khỏe. Em sẽ quay lại thăm anh.”

Hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô, cổ họng khò khè, thình lình chộp lấy tay cô, ngắc ngứ nói, “Chúng, chúng ta...”

Cô hơi kinh ngạc, “Hả?”

Hắn trỏ vào mình, lại trỏ vào cô, “Cùng nhau...” Và trỏ lên trên, khua khoắng lung tung, “Bên ngoài...”

Cô mở to mắt, “Anh muốn đi cùng em?”

Hắn gật đầu lia lịa, háo hức nhìn cô.

Nước mắt cô lại chảy dài trên mặt, “Vincent, em không biết mình sẽ đi đâu...”

“Đâu...” Hắn gian nan thốt ra. “Đâu... cũng được...”

Cô nhắm nghiền mắt, cảm nhận cổ tay mình càng lúc càng bị siết chặt. Nếu có đuôi, chắc lúc này hắn đang ngoáy tít cái đuôi đây, cô nghĩ, rồi gật đầu, “Được.”

Vincent vui sướng hét lên, nhét bánh bao vào tay cô, nhe răng múa tay chạy về phía nệm rồi thoăn thoắt mặc quần áo vào. Động tác mạnh bạo sinh ra gió, ngọn nến yếu ớt gần như bị thổi tắt, biến thành hai đốm nhỏ lay lắt trong đôi mắt cô.

Cô lắc đầu, cố gắng gạt những hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí. Hiện tại, hai cái bánh bao nguội ngắt đang ở trong cặp. Dù sáng giờ chưa ăn gì, cô vẫn duy trì trạng thái phấn chấn, và quyết tâm giữ vững trạng thái này, ít nhất là cho đến khi xong việc. Cô sẽ không để quyết tâm lung lay vì bất cứ lý do gì...

Dù là sân tập quen thuộc này.

Dù là cuộc sống một thời bình lặng.

Thậm chí là cả Vincent.

Phát hiện ra bể chứa nước mưa quả là một sự kiện đáng phấn khích, nhưng phấn khích đến đâu thì chạy đôn chạy đáo nhiều ngày liên tiếp vẫn là quá sức với một người đã ngoại lục tuần như Cố Hạo. Ông đi ngủ sớm, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng bạch.

Cố Hạo vừa thầm trách mình ngủ như chết, vừa cuống quýt bò dậy sắp xếp đồ đạc. Nếu may mắn, trong hôm nay ông có thể đưa Tô Lâm về được. Dĩ nhiên có rất nhiều chuyện ông muốn hỏi cô bé, nhưng việc cấp bách nhất chính là tìm cho cô một chỗ ở. Nhà ông chỉ có một giường, ngủ chung không tiện cho lắm. Có lẽ nên gửi Tô Lâm sang ở nhờ Đỗ Thiến vài hôm?

Cố Hạo lót dạ bằng bánh mì còn thừa vài ngày trước, rồi với lấy điện thoại bấm số của Ngọc Thục.

"A lô!”

“Cô Khương, tôi là Cố Hạo đây.” Cố Hạo quệt vụn bánh mì trên môi. “Chúng ta tập trung ở Quảng trường Văn hóa nhé. Giờ tôi lên đường, hơn nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.”

Đầu dây bên kia là một khoảng lặng dài.

“Cô chỉ cần chuẩn bị ủng thôi, tôi sẽ lo những thứ khác...”

“Bác Cố,” Ngọc Thục chợt ngắt lời ông. “Hôm nay tôi không đi được.”

“Ồ?” Cố Hạo thắc mắc. “Cô bận việc khác sao?”

“Coi như thế đi.” Ngọc Thục khẽ thở dài. “Chắc tôi không thể tiếp tục tham gia vào vụ Tô Lâm được nữa.”

“Không sao.” Cố Hạo nghe ra người phụ nữ đang không được vui. “Đã biết con bé ở đâu rồi mà. Chỉ tiếc là không thể chia sẻ thành quả chiến thắng với cô ngay lập tức.” Dứt lời ông cười rộ, nhưng Ngọc Thục không phụ họa, chỉ nói nhỏ, “Xin lỗi bác.”

“Tôi đã bảo là không sao mà.” Trái tim Cố Hạo chợt chùng xuống. “Xin lỗi tôi hơi lắm miệng, nhưng Khương Đình gặp rắc rối gì chăng?”

“Không.” Ngọc Thục do dự. “Bác có nhớ tôi từng to tiếng với một người đàn ông ở cổng trường Trung học Số 4 không?”

“Nhớ.”

“Anh ta là chồng cũ của tôi, đang kiện tôi ra tòa để giành quyền nuôi Đình Đình.” Ngọc Thục lại lặng đi mất một lúc. “Luật sư ủy thác của anh ta rất tháo vát, hình như đã bí mật ghi âm các cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi e là việc chúng tôi giúp bác tìm Tô Lâm đã tạo sơ hở để anh ta tóm được.”

“Đây là thấy chuyện bất bằng chẳng tha, là làm việc thiện cơ mà.” Cố Hạo cau mày. “Có gì đáng sợ vậy chứ?”

“Bác không biết đâu, chồng cũ của tôi không biết điểm dừng là gì, sẵn sàng giở mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Bây giờ lại còn có luật sư giúp đỡ...” Ngọc Thục càng lúc càng chán nản. “Vì vậy, tôi cho rằng sắp tới đây tôi không nên dính dáng vào bất cứ việc gì, chỉ án binh bất động chờ đối phó với vụ kiện cáo kia thôi.”

“Nhất trí. Việc của con cái thì phải toàn tâm toàn ý mà lo rồi.” Cố Hạo lập tức tán đồng. “Tìm được Tô Lâm tôi sẽ báo tin cho cô ngay.”

“Vâng. Thực sự xin lỗi bác.”

“Đừng nói thế, cô đã giúp tôi rất nhiều mà.”

“Vậy thì, tôi cúp máy đây, tôi còn phải đưa Đình Đình đi diễn. Bác cẩn thận nhé.”

“Cô đừng lo lắng quá! Tòa án là nơi trọng lý lẽ mà.”

“Vâng. Liên lạc với bác sau.”

Cố Hạo cúp điện thoại, lấy lại bình tĩnh, kiểm tra trang bị xuống cống lần nữa rồi đứng dậy đi ra cửa. Vừa chạm vào tay nắm, ông đã nghe tiếng gõ nhẹ ở cửa, mở ra thì thấy vợ Tô. “Chuyện gì vậy cô?”

Vợ Tô hấp tấp bước vào và đóng cửa lại, “Bác Cố, có tin gì của Lâm Lâm chưa?”

Cố Hạo đắn đo rồi gật đầu, “Có lẽ tôi đã tìm thấy nó.”

“Thật sao?” Mắt sáng bừng, vợ Tô vươn tay túm lấy tay áo Cố Hạo. “Con bé ở đâu?”

“Trong một bể chứa nước mưa dưới cống ngầm.”

Vợ Tô run giọng, mặt tái nhợt đi, “Nó... còn sống không?”

“Chắc là còn. Lần trước không gặp được nó, hôm nay tôi định đi lần nữa.”

“Bác đưa em đi cùng được không?” Vợ Tô lắc lắc tay áo Cố Hạo, nài nỉ. “Em muốn gặp con bé, được không?”

Cố Hạo hất mặt ra cửa, “Chú nhà cô...”

“Hắn đưa con đi học phụ đạo, phải chiều mới về.” Vợ Tô nôn nóng nói. “Hắn không biết đâu. Bác đưa em đến đó được không?”

Cố Hạo thở dài, “Cô muốn gặp con, tôi hiểu. Nhưng cô có bao giờ thử nghĩ, liệu con bé có muốn gặp cô không?” Đây cũng là vấn đề khiến Cố Hạo băn khoăn. Tô Lâm đủ khả năng tìm ra một nơi ở được dưới cống, tất nhiên thừa sức tìm đường về nhà. Tại sao không chịu về?

Vợ Tô giật mình, “Em...” Rồi thị lắc đầu quây quậy, giọng nghẹn ngào. “Mặc kệ! Nó không muốn gặp em cũng được, em chỉ cần tận mắt nhìn thấy nó còn sống...” Và thị khóc rống lên.

Cố Hạo không biết làm thế nào. Trầm ngâm hồi lâu, ông hất tay vợ Tô, trỏ ra cửa. “Đừng khóc nữa! Về chuẩn bị lấy đôi ủng nhựa.”

Hội trường rực rỡ ánh đèn, nhưng phần lớn chỗ ngồi còn trống. Các diễn viên tập trung ở một đầu hội trường, người hồi hộp nhầm lời thoại, người nhàn tản ngó nghiêng xung quanh, người quan sát sân khấu để xác nhận vị trí của mình. Lại có người chỉ canh cánh lo việc trang điểm, ví như Mã Na. Tống Sảng giơ gương nhỏ, Triệu Linh Linh nâng hộp mỹ phẩm, bản thân Mã Na thì tự bôi bôi trát trát lên mặt mình, thỉnh thoảng lại nổi điên vì Tống Sảng cầm gương lệch đi hoặc động tác của Triệu Linh Linh chậm chạp quá.

Thầy Chu chậm rãi bước dọc lối đi dành cho khán giả. Đạo diễn đang tập hợp vài diễn viên, thận trọng dặn dò những việc cần chú ý. Thầy Chu lấy lại tinh thần, vỗ tay hô to, “Đừng dềnh dàng nữa, vào thay trang phục đi. Các em ở tổ hóa trang chuẩn bị!” Hô xong, thầy đi vòng qua các học sinh, leo lên cầu thang gỗ bên hông sân khấu, băng qua màn sân khấu đi thẳng ra phòng tập đằng sau.

Trong phòng tập, Dương Lạc mặc trang phục hoàng tử đang mở tủ quần áo, bới xem dãy váy đỏ.

Thầy Chu bước sang tủ bên kia, lấy chìa mở khóa, ngoái đầu nhìn bộ dạng dấm dúi của Dương Lạc, “Em làm gì đấy?”

“Không có gì.” Dương Lạc hoang mang ra mặt, tay bới tìm nhanh hơn, “Thầy đến... sớm thế.”

Thầy Chu lấy máy ảnh trong tủ ra, ấn nút nguồn rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp Dương Lạc móc trong túi quần ra một thứ nhét vào túi một chiếc váy đỏ. Thầy cau mày, “Nhóc con, em làm cái trò gì vậy?”

“Em?” Dương Lạc quay lại, cố làm ra vẻ thản nhiên. “Không làm gì cả.”

“Đi hóa trang đi, mau lên!”

Dương Lạc gật đầu lia lịa rồi chạy biến ra khỏi phòng tập. Thầy Chu nghĩ ngợi một lúc rồi đi tới tủ quần áo, lần mò trong túi chiếc váy đỏ nọ. Khi rút ra, các ngón tay đã kẹp một mảnh giấy gấp tư. Thầy mở mảnh giấy, vài dòng chữ ngay ngắn hiện ra.

Khương Đình,

7 giờ tối nay, tôi đợi bạn ở cổng trường. Tôi muốn trao đổi chi tiết về chuyện lần trước. Dương Lạc.

Thầy Chu mim cười, gấp mảnh giấy lại. Đang định trả về chỗ cũ, thầy chợt ngập ngừng. Sau một lúc nghịch mảnh giấy, thầy cho vào túi mình.

Các diễn viên lần lượt đi vào. Thầy Chu cầm máy ảnh trở ra hội trường, chọn vị trí đặt máy, lắp chỉnh và chụp thử xong, thầy quay lại phòng tập. Các diễn viên chia nam nữ đang luân phiên vào phòng thay đồ, ai thay xong thì xếp hàng chờ hóa trang. Các thành viên tổ đạo cụ đang kiểm tra lần cuối. Thầy Chu không có gì làm, lẳng lặng ngồi một bên nhìn ai nấy bận rộn.

Khoảng 9 giờ, tiếng ồn bên ngoài bắt đầu vọng vào phòng tập. Xem chừng khán giả đang lục tục vào chỗ. Thầy Chu nghĩ ngợi một thoáng rồi đứng dậy đi về phía sân khấu. Thầy dừng sau màn, nhìn từng khối đang ngồi vào khu vực quy định theo sự sắp xếp của chủ nhiệm. Thầy biết, mười mấy phút nữa, hội trường rộng lớn này sẽ chật kín. Festival Tiếng Anh do Đoàn trường và hội học sinh phổi hợp tổ chức cũng sẽ bế mạc sau khi vở kịch Nàng tiên cá kết thúc. Những tưởng sau đêm nay thầy có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng hiện tại, xem ra còn một việc quan trọng phải làm.

Thầy Chu hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra rồi quay vào phòng tập. Dù sao thì cứ thu xếp cho xong vở kịch ngôn ngấu bao nhiêu công sức suốt mấy tháng qua đi đã. Bởi vì trò hay vẫn chưa đến lúc.

Cố Hạo vừa mở van cửa sắt, vợ Tô đã nóng lòng lao vào, mặc kệ bóng tối trước mặt. Nếu Cố Hạo không kịp thời nắm lấy cánh tay, thị đã ngã nhào xuống mấy bậc thang.

Khi ánh đèn pin chiếu sáng không gian chật hẹp, người đàn bà kêu lên, “Lâm Lâm, Lâm Lâm, mẹ đây. Con ở đâu, mẹ đây...”

Tuy nhiên, không có ai trong bể chứa nước mưa. Tim Cố Hạo đập thình thịch. Ông chạy đến rìa bể, giơ đèn pin soi rõ từng ngóc ngách, vẫn không thấy Tô Lâm.

Vợ Tô thất vọng, “Bác Cố, Lâm Lâm đâu?”

“Tôi không biết.” Cố Hạo nhíu mày. “Liệu có phải nó ra ngoài tìm đồ ăn không nhỉ?”

Người đàn bà thẫn thờ nhìn quanh “căn phòng”, ánh mắt rơi xuống bếp cồn đơn sơ, chậu men lốm đốm, chai nước cạn nhẫn... Cuối cùng, thị nhìn đến tấm nệm cũ, che miệng òa khóc, “Con bé sống ở một nơi thế này... giường cũng chả có...”

Tiếng khóc làm Cố Hạo rối cả ruột, điều khiến ông lo lắng hơn nữa là những thứ chứng tỏ sự hiện diện của Tô Lâm, như đồng phục và cặp sách, đều đã biến mất. Như thể Tô Lâm chưa từng xuất hiện đây. Trong một thoáng, Cố Hạo còn ngờ rằng mọi thứ mình nhìn thấy hôm qua đều là ảo ảnh. Tuy nhiên, không đời nào cả ông và Ngọc Thục lại có ảo giác giống nhau, đúng không? Nếu chỉ ra ngoài tìm đồ ăn, Tô Lâm sẽ không mang theo tất cả tư trang. Nói cách khác, xem chừng con bé không định trở lại. Nó lại thay đổi chỗ ở? Hoặc nhận ra rằng hôm qua có người lạ đột nhập, nên vội vã trốn chạy?

Còn một khả năng khác, tuy khó lòng xảy ra, nhưng lại là hi vọng duy nhất.

“Cô Tô, về nhà thôi.” Cố Hạo đứng dậy đi về phía cửa sắt tròn. “Biết đâu sẽ có phép mầu.”

Phông màn xanh lam thẫm có họa tiết gợn sóng màu trắng sáng. Thủy cung là nơi các tiên cá tự do vui sống, trong đó, nàng tiên cá út xinh đẹp nhất là hòn ngọc quý trên tay vua Thủy Tề.

Nhà vua cho các con tùy ý lựa chọn báu vật ở con tàu đắm để trang hoàng khoảnh vườn của họ. Nàng út chọn một pho tượng bằng đá cẩm thạch, tạo hình bán thân một chàng trai tuấn tú. Năm 15 tuổi, nàng được phép lên mặt biển cùng các chị em để chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài. Thế giới với mây trời, núi non, vườn nho ấy chẳng mấy chốc đã mê hoặc nàng.

Trong lúc rong ruổi trên biển, nàng bắt gặp một hoàng tử giống hệt pho tượng cẩm thạch nhà nàng. Chàng ở trên một con tàu lớn có ba cột buồm đang tưng bừng vũ hội. Pháo hoa đầy trời như muôn vàn sao sa xuống biển, nhưng nàng tiên cá chỉ đăm đắm ngắm nhìn hoàng tử trẻ tuổi. Bỗng đâu, biển nổi sóng lớn, con tàu trồi sụt trong ba đào và cuối cùng vỡ tan tành. Hoàng tử trên boong rơi tõm xuống biển. Thủy thủ hớt hải chạy tháo thân, không ai buồn giải cứu hoàng tử đang vùng vẫy.

Nàng út cố sức bơi về phía hoàng tử, kéo chàng lên một tấm ván gỗ. Nàng gọi chàng, ôm chàng, mong muốn phiêu lãng với chàng mãi mãi trên những con sóng này, trôi đi đâu cũng được...

Cuối cùng, sóng đẩy họ vào bờ. Hoàng tử vẫn bất tỉnh. Một nàng công chúa phát hiện ra chàng và cứu về, nàng út đành quay ra biển, dõi nhìn bóng chàng hồi lâu. Khi tỉnh dậy, liệu chàng còn nhớ đến em chăng?

Từ đó, vào sáng sớm, vào đêm khuya, nàng tiên cá út đều bơi lên, khổ sở chờ đợi ở bờ biển ấy. Tiếc rằng hoàng tử không bao giờ xuất hiện nữa. Tương tư giày vò, nàng đành tâm sự với các chị. Các chị khuyên nàng đi hỏi ý kiến bà ngoại thông thái của họ. Bà ngoại cảnh báo rằng tiên cá có thể sống đến ba trăm tuổi, nhưng tuổi thọ của con người ngắn hơn nhiều. Vì vậy, nàng út nên xua đuổi những mộng tưởng viển vông đi.

Tuy nhiên, nàng út lại sẵn sàng từ bỏ cuộc sống ba trăm năm của mình để được trở thành người. Nàng tìm đến phù thủy đáy biển xin giúp đỡ. Phù thủy nhận lời, hứa sẽ biến đuôi cá thành đôi chân thon thả, cái giá phải trả là nỗi đau như dao cứa theo mỗi bước đi và đánh mất giọng nói tuyệt vời. Chưa hết, nếu không giành được tình yêu của hoàng tử, nàng sẽ biến thành bọt nước.

Nàng nói, tôi không sợ, rồi uống thuốc độc và ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, nàng đã thấy hoàng tử ở trước mặt mình.

Hoàng tử hỏi, em là ai, sao lại trôi giạt đến đây?

Nàng tiên cá không nói nên lời.

Hoàng tử cảm thán, ôi, đứa trẻ câm tội nghiệp. Ta không biết em từ đầu đến, nhưng ta sẽ chăm sóc em. Tối nay có vũ hội, em cũng tham gia nhé, ta sẽ chuẩn bị cho em váy áo thật đẹp.

Màn thứ ba kết thúc. Ngoại trừ phát âm kinh khiếp chọc cười khán giả của Mã Na, thì vở kịch Nàng tiên cá về cơ bản đã diễn ra suôn sẻ.

Mở đầu màn thứ tư, nàng tiên cá khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi, chịu đựng nỗi đau dao cứa và khiêu vũ với hoàng tử.

Mã Na đang cực kì bứt rứt, xấu hổ và khó chịu vì tiếng la ó của khán giả vừa rồi. Nó quát tháo đòi tổ hóa trang dặm lại cho mình, nhưng thấy mỹ phẩm họ dùng quá rẻ tiền nên quay sang bảo Tống Sảng làm thay. Tống Sảng mới vỗ vỗ được chút phấn thì Mã Na lại rầm rĩ đòi đi vệ sinh.

Thầy Chu phát cáu, “Sao em nhiều sự thế nhỉ? Mau lên để còn thay trang phục!” Mã Na lườm thầy, xô Tống Sảng ra chạy ù vào nhà vệ sinh. Cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, do quá căng thẳng nên nó đã uống nước liên tục từ lúc bắt đầu hóa trang. Lúc này, bụng dưới căng trưởng rất khó chịu. Thầy Chu từng nói đùa rằng nhịn tiểu là cách tốt nhất để thể hiện sự đau đớn của nàng tiên cá khi khiêu vũ. Tuy nhiên, Mã Na thấy không việc gì phải ngược đãi bản thân. Vào tới ngăn tiểu, nó cài cửa, ngồi xổm xuống và khoan khoái giải quyết nỗi buồn. Xong xuôi thì lau sạch, chỉnh lại chiếc váy đuôi cá xanh lá vảy vàng, mở chốt cài và kéo tay nắm về phía mình...

Cánh cửa không suy suyển.

Mã Na bối rối, lại kéo mạnh tay nắm. Cánh cửa và vách ngăn bằng gỗ cùng rung chuyển, nhưng vẫn không mở ra được. Nó hoảng sợ, ghé mắt nhìn qua khe, một thanh gỗ dày đang chắn ngang cửa.

Ban nhạc bắt đầu chơi điệu valse. Ở đầu kia sân khấu, hoàng tử đã bước lên cùng đám hầu gái và lính gác. Tuy nhiên, nàng tiên cá đáng lẽ xuất hiện ở đầu này sân khấu lại không thấy đâu cả.

Thầy Chu cuống lên, ngoái lại quát Triệu Linh Linh, “Vào nhà vệ sinh xem Mã Na có rơi xuống bể phốt không?”

Triệu Linh Linh hoảng sợ vâng dạ và chạy bổ về phía nhà vệ sinh.

Thầy Chu lại tiện tay tóm lấy một nam sinh, “Em, vào phòng thay đồ xem sao!”

Nam sinh đó ngần ngừ một thoáng rồi đi vào phòng thay đồ, gõ mấy cái thì cửa phòng thay đồ bật mở. Một cô gái mặc váy trắng cúi mặt bước nhanh ra.

Thầy Chu bất lực lắc đầu xua tay, “Cuối cùng cũng chịu ra hả, mau lên...” Ngay sau đó, thầy nhận thấy có phần không đúng, cô gái này gầy hơn Mã Na nhiều, mái tóc dài thẳng và đen nhánh. Thầy còn đang thắc mắc thì cô gái đã băng qua trước mặt rồi phóng thẳng lên sân khấu.

Giữa tiếng nhạc thánh thót, Dương Lạc ngơ ngác đứng đực ra cùng các diễn viên phụ. Khán giả nghi hoặc, tiếng xào càng lúc càng to. Cuối cùng, khi cô gái mặc váy trắng xuất hiện ở mé trái sân khấu, hội trường mới yên tĩnh trở lại.

Dương Lạc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, chìa tay ra cho nàng tiên cá, chuẩn bị đọc thoại. Nhưng chưa kịp cất tiếng, cậu đã chết lặng. Ánh sáng mạnh của chóa đèn trên cao khiến mọi chi tiết trên sân khấu đều trở nên lộng lẫy. Trong vầng hào quang vàng rực, cô gái đang yểu điệu tiến đến với đôi hài và tà váy trắng tinh chính là Tô Lâm vốn đã mất tích nhiều ngày.

Ở phía sau, Khương Đình thốt lên kinh ngạc. Dương Lạc ngẩn người, tự hỏi mình đang ở trên sân khấu hay đang trong một giấc mơ dài không muốn tỉnh lại. Cậu sững sờ đứng nhìn Tô Lâm tiến đến giữa sân khấu và chìa tay cho mình. Giai điệu valse nghe bỗng nhiên đặc biệt rung động, Dương Lạc mỉm cười, cảm thấy rằng trên nền nhạc du dương này, trong bầu không khí mơ màng này, thực sự nên làm một điều gì đó. Cậu tiến tới một bước, cũng chìa tay ra.

Đầu ngón tay họ vừa chạm nhau, một tiếng thét điên giận đột ngột ré lên ở mé trái sân khấu, “Con đĩ! Trả váy cho tao!”

Mã Na tóc tai tán loạn lao ra từ sau màn, mặt mày biến dạng vì cuồng nộ. Nhưng thầy Chu đã túm lấy cánh tay nó, kéo giật trở vào.

Khán giả nhốn nháo. Vở kịch quá đỗi quen thuộc lại phát sinh biến cố chẳng ai ngờ. Mọi người đều lộ vẻ thắc mắc hoặc phấn khích, hỏi han phỏng đoán loạn cả lên. Đặc biệt là ở chỗ ngồi của lớp 11D thì huyên náo ghê gớm, bởi các học sinh đã nhận ra Tô Lâm.

Mã Na nổi cơn tam bành trong tay thầy Chu, vừa ngoạc mồm chửi rủa vừa cố vùng vẫy thoát ra để lên sân khấu một lần nữa.

Tô Lâm ngoái đầu, liếc nhìn Mã Na đang phát điên, rồi bình tĩnh quay lại, nhìn đăm đắm vào Dương Lạc. Sau đó cô bước ra rìa sân khẩu, nhấc váy lên, nhảy xuống.

Cuối cùng Mã Na cũng vùng thoát được, lập tức nhe nanh múa vuốt lao về phía Tô Lâm, nhưng lại giẫm phải gấu váy đuôi cá xanh lá cây và ngã rầm tới trước.

Hội trường hỗn loạn. Tô Lâm băng qua lối đi giữa các dãy ghế, tiến về phía cửa cùng nụ cười bí hiểm. Thầy Chu cũng lao ra rìa sân khấu. Sự cố đột ngột này khiến tâm trí trống rỗng, thầy chỉ còn nhận thức được rằng vở kịch tuyệt vời mà mình đổ bao tâm huyết dàn dựng suốt mấy tháng qua giờ đã thành nồi cám lợn. Thầy trừng mắt, mặt mày méo mó, trỏ Tô Lâm đang chạy càng lúc càng xa, hét lớn, “Bắt nó lại!”

Đang ngồi ở hàng ghế đầu, hiệu trưởng Đổng cũng đứng dậy, rối rít khua tay, “Chặn nó lại, mau chặn nó lại, thật tồi tệ...”

Gần như cùng lúc, vài nam sinh xuất hiện ở cửa, chắn đường Tô Lâm. Cô gái nghiến răng, xoay người chạy tới cửa hông. Tuy nhiên, càng lúc càng nhiều người chen lên như thủy triều, Tô Lâm phải lùi lại, thở hổn hển đối mặt với các học sinh đang tỏ vẻ kinh hãi và ngờ vực.

Tô Lâm hơi hoảng, vì thấy Mã Na đã nhảy khỏi sân khấu, chen lấn qua đám đông, đùng đùng chồm tới mình như con hổ cái. Cô lùi lại, nhìn đám đông càng lúc càng gần, lại nhìn mấy nam sinh hườm sẵn ở cửa để bắt kẻ phá hoại.

Lại bị làm nhục một lần nữa? Lại bị Mã Na chà đạp ở nơi công cộng sao?

Thình lình, một cô gái mặc váy đỏ từ đám đông chạy ào ra, lao thẳng đến. Tô Lâm đang định phản kháng theo bản năng thì cô gái đã nắm tay cô, dắt về phía cửa.

Quá đỗi bất ngờ, các nam sinh đang chắn cửa bất thần luống cuống, chỉ biết trơ mắt nhìn hai cô gái chạy vụt qua. Cô gái mặc váy đỏ hét lên chói tai, “Tránh ra!” Và giơ tay đẩy một trong các nam sinh cản đường, lôi tuột Tô Lâm ra khỏi hội trường.

Hành lang không một bóng người, hai cô gái chạy thật nhanh. Tiếng thở gấp gáp và tiếng bước chân dội lên giữa những bức tường treo tranh ảnh. Một đỏ, một trắng. Tóc đen dài bay tung. Hai cô như những cánh hoa và nhụy hoa bị gió mạnh cuốn lên, trôi giạt về cuối hành lang.

Phía sau họ, những kẻ săn đuổi dồn đống ở cửa, rồi một vài cậu bứt ra được. Họ không biết tại sao phải bắt cô gái kia, nhưng mệnh lệnh của hiệu trưởng đã khiến trò chơi săn bắt chưa từng trải nghiệm này trở nên thú vị. Họ la hét và rầm rầm đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, cô gái váy đỏ đã kéo Tô Lâm đến chạy đến cánh cửa cuối hành lang. Qua cửa rồi, cô gái mặc váy đỏ bỗng buông tay ra, đẩy vào lưng Tô Lâm.

Tô Lâm theo đà chạy tới mấy bước, chợt nhận ra cô gái váy đỏ không đi theo, bèn vừa chạy vừa ngoái lại nhìn thì thấy cô ấy dừng ở cửa, hai tay bắt sau lưng, lưng áp vào cánh cửa đang đóng chặt.

Cô gái này trông rất quen.

Trên kính cửa đã in lên mấy khuôn mặt phấn khích. Đám bên trong xô mạnh vào cửa. Mồ hôi túa ra trên mặt cô gái váy đỏ, ngực cô phập phồng, tuy nhiên, cô vẫn cố sức giữ cửa, người lắc lư run rẩy, mắt dõi theo Tô Lâm đang vừa chạy vừa ngoái nhìn. Đột nhiên, cô hét lớn, “Chạy đi! Chạy mau lên!”

Tô Lâm nhìn tấm thân bị xô đẩy đến phát run, nhìn đôi chân đang ghì chống xuống đất ấy...

“Chạy đi! Đừng quay lại nữa!”

Tô Lâm thôi do dự, quay phắt mặt đi, hai tay nhấc váy chạy thật nhanh.

Bên ngoài những ô cửa kính dọc lối đi là bầu trời đã hoàn toàn trong xanh. Màu xanh vô tận như biển lớn bao la, đang đợi cô gái tung mình ra. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!