← Quay lại trang sách

Chương 21 không kịp giã từ

Không có phép mầu nào cả.

Vợ Tô mở khóa căn 101, cả thị và Cố Hạo cùng lúc chen vào, không rảnh để ngượng ngùng vì thân thể va chạm nhau. Tuy nhiên, phòng khách không có ai cả. Vợ Tô lại vội vàng vào phòng ngủ, lúc quay ra mặt xám xịt, mắt và mép đều trễ xuống. Thị nhìn Cố Hạo như hỏi ý. Ông già xòe tay lắc đầu, “Hôm qua lúc tôi rời đi, đồng phục và cặp sách của con bé đều ở đó. Bây giờ xem ra...”

Vợ Tổ chậm rãi đi đến sofa, ngồi xuống, bưng mặt rấm rứt khóc.

Cố Hạo đứng lặng một hồi rồi xoay người bước ra ngoài. Đầu tiên, ông liếc cánh cửa khóa kín nhà mình, sau đó ra khỏi hành lang, xuống đánh một vòng quanh khu nhà, thậm chí không quên rà soát cả các bồn hoa phía sau.

Không thu hoạch được gì.

Cố Hạo đi đến đình hóng mát bằng bê tông ở trước khu tập thể, ngồi xuống ghế, dỡ túi khỏi vai, lần lượt lấy bình nước và bánh mì ra, hầm hầm đập mạnh xuống bàn. Sau đó, ông châm điếu thuốc, ngồi giạng chân, chống một tay lên đầu gối, mắt ngó lom lom ra con đường trước mặt.

Mòn mỏi chờ. Ròng rã đợi. Giống như hồi làm bảo vệ, rình những tên trộm cõng bao tải ló ra. Tôi không tin là không chờ được cháu về, con bé quá đáng này!

Cố Hạo hút thuốc không ngơi nghỉ. Chẳng mấy chốc bên chân ông đã la liệt đầu mẩu ngắn đầu mẩu dài. Tuy nhiên, tâm trạng cáu kỉnh không hề vơi bớt. Ông nhận ra mình đang chửi rủa, nhưng không biết đối tượng chửi rủa là ai. Nhà họ Tô? Mã Na? Tô Lâm? Hay người sống cùng con bé mà ông chưa gặp mặt kia?

Sau khi hút non nửa bao thuốc, cuối cùng Cố Hạo phải thừa nhận rằng ông căm ghét mình nhất. Oán giận trên đời này, hầu hết đều bắt nguồn từ sự kém cỏi của bản thân. Ông đã đánh giá thấp tính phức tạp của vấn đề, và hối hận vì hôm qua không đợi ở bể chứa. Bằng không hiện giờ, Tô Lâm đã được ăn no ngủ kĩ, và có lẽ ông đang ung dung cùng cô gái bàn bạc về cuộc sống tương lai, thay vì nôn nao chờ đợi dù biết rõ vô vọng thế này.

Đúng vậy. Cố Hạo không còn hi vọng gì trông thấy Tô Lâm xuất hiện trên con đường kia. Chắc cô đã tìm được đường ra khỏi cổng ngầm từ lâu, nếu muốn về nhà thì đã chẳng có bao nhiêu việc xảy ra như thời gian qua. Tuy nhiên, Cố Hạo thực sự không biết làm gì khác ngoài ngóc cổ chờ ở đình hóng mát này. Hơn nữa ông bất ngờ phát hiện ra rằng ở Tô Lâm có quá nhiều bí ẩn chưa thể giải đáp. Đến nỗi ông bắt đầu tự hỏi liệu có đúng đắn không khi coi Tô Lâm như một cô bé yếu đuối. Sự việc rắc rối hơn ông tưởng, Tô Lâm cũng phức tạp hơn ông tưởng. Cố Hạo không hiểu được suy nghĩ của cô, và nhận ra rằng việc tìm thấy cô có thể chỉ là khởi đầu cho nhiều chuyện khác.

Hội trường Trung học Số 4 đã khôi phục trật tự. Các diễn viên ngồi rải rác ở hàng ghế sát sân khấu không dám thở mạnh, len lét nhìn hiệu trưởng Đổng, thầy Chu, Mã Na và hai mẹ con Ngọc Thục đang đứng ở lối đi.

Hiệu trưởng Đổng đùng đùng nổi giận, hai tay khua khoắng, “Tôi hỏi em, tại sao em lại thả bạn đó? Tại sao em lại làm trái lệnh tôi? Trả lời mau!”

Khương Đình đứng thẳng, vẫn mặc váy đỏ. Em nhìn mãi về hướng sân khấu, nụ cười nhạt trên môi, như thể không nghe thấy câu hỏi của hiệu trưởng.

Ngọc Thục kinh hãi giật tay áo con gái, “Đình Đình, hiệu trưởng hỏi con kìa, mau trả lời đi.”

Khương Đình chậm rãi quay sang mẹ, vẫn với vẻ mặt mơ màng, “Mẹ, là bạn ấy đấy.”

Ngọc Thục thoáng sững sờ, rồi tròn xoe mắt, “Thật hả, con không nhìn nhầm chứ?”

“Không ạ.” Khương Đình gật đầu. “Con biết bạn ấy định làm gì. Cho nên...” Nét cười trên khuôn mặt em rạng rỡ hơn. “Cho nên, con đã giúp bạn.”

Ngọc Thục nhìn Khương Đình, thình lình ôm chầm lấy con gái, tay vuốt tóc em.

“Mẹ, con mệt quá.” Khương Đình vùi đầu vào ngực mẹ, thì thầm. “Con muốn về nhà.”

“Ừ. Về nhà thôi.” Ngọc Thục đỡ con gái đứng thẳng dậy, lại vỗ vỗ má em, nắm tay em, xoay người bước ra khỏi hội trường.

Đang bối rối vì cuộc trò chuyện của hai mẹ con, lại thấy bọn họ rời đi, hiệu trưởng Đổng lắp bắp hồi lâu mới nặn ra được mấy chữ, “Thế là xong hả? Thái độ gì vậy?”

Ngọc Thục ngoái lại, “Xin lỗi hiệu trưởng, để hôm khác tôi sẽ tự đến giải thích với thầy.”

Mã Na đột nhiên rú lên, “Mày không được đi! Tao báo cho mày biết, chuyện này chưa xong đầu!”

Ngọc Thục đảo mắt sang Mã Na, trừng trừng nhìn một lúc rồi dằn từng chữ, “Cháu là Mã Na đấy hả? Cháu nghe cho rõ đây. Nếu cháu còn dám làm phiền Đình Đình, tôi dứt khoát không tha cho cháu.” Dứt lời, chị dắt con gái tiến ra phía cửa.

Dương Lạc nhìn theo Khương Đình một lúc, cười hỏi, “Thầy hiệu trưởng, nếu không còn việc gì nữa thì chúng em xin phép nhé?”

Hiệu trưởng Đổng buồn bực xua tay, “Đi đi.” Đoạn nhắc nhở, “Các em không được phép bàn tán vụ này, cũng không được phép bàn tán với các học sinh khác!”

Các diễn viên lục tục rời ghế, đi vào cánh gà. Thầy Chu nín lặng nãy giờ cũng lên tiếng, “Hiệu trưởng, vậy em...”

“Cậu Chu, cậu làm ăn kiểu gì đây hả?” Cuối cùng hiệu trưởng cũng tìm được mục tiêu trút giận. “Cậu là người phụ trách vở kịch tiếng Anh này. Để bê bối đến thế, cậu giải trình xem sao!”

“Theo như em biết,” Thầy Chu suy nghĩ một lúc rồi dầu mối về phía Mã Na. “Đây hẳn là khúc mắc cá nhân giữa Mã Na và em kia.”

“Cá nhân cái cút! Ông đang đổ trách nhiệm cho tôi?” Mã Na nổi điên, lông mày dựng ngược, mái tóc xoăn bồng phơn phớt nâu như muốn nổ tung. “Người đều do ông tuyển, một con cướp váy tôi, một con đồng lõa!”

Hiệu trưởng Đổng quát lớn, “Mã Na! Em ăn nói với giáo viên như thế sao?”

“Lại chả đúng!” Mã Na vẫn hùng hổ. “Loại này mà xứng mặt đàn ông à? Hèn hạ! Gặp rắc rối chỉ biết đùn đẩy cho học sinh!”

Thầy Chu vẫn rất bình thản, chỉ hơi nhíu mày nhìn Mã Na, “Xem ra em chưa rút được chút kinh nghiệm nào từ lần trước.” Thầy quay sang hiệu trưởng Đổng. “Em về sao băng ghi hình cho thầy đã, còn nội dung cụ thể, em sẽ báo cáo sau.” Đoạn thầy gỡ máy ảnh khỏi giá, chậm rãi đi vào cánh gà.

Ở hội trường chỉ còn lại hiệu trưởng Đổng, Mã Na, Tống Sảng và Triệu Linh Linh. Hiệu trưởng Đổng chống nạnh, thở hổn hển một hồi rồi nhìn Mã Na, “Con bé này, em ngang ngược quá lắm!” Ông chỉ vào Mã Na đang khoanh tay ghé mắt trong ngang. “Đừng lấy nê việc tôi với bố em là bạn bè rồi thích làm gì thì làm.”

Mã Na trợn mắt, “Đằng nào lỗi cũng không phải ở em. Chỉ biết màn trình diễn của em bị phá hoại, dứt khoát có đứa phải bị trừng phạt.”

“Dứt khoát có đứa phải bị trừng phạt? Em tưởng mình là ai? Còn giở giọng hống hách nữa?” Hiệu trưởng Đổng xua tay. “Thôi, tôi không rảnh nói nhảm với em. Bảo bố thu xếp cho đi nước ngoài sớm đi, trường tôi không chứa được bà tướng như em!”

Mã Na xoay người đi vào cánh gà.

Trong phòng tập chỉ còn vài học sinh đang thay quần áo và xì xào về sự cố vừa rồi. Thấy nhóm Mã Na đi vào, không ai bảo ai đều nín bặt. Mã Na liếc quanh, thấy ngoài họ ra còn thầy Chu đang xem máy ảnh ở chỗ tủ. Dương Lạc thì đã biệt tăm. Mã Na càng thêm điên tiết, rào chân bước đến phòng thay đồ nữ, đạp tung cửa, ngoái lại hét vào mặt Tổng Sảng và Triệu Linh Linh, "Chờ tao ở đây!”

Tống Sảng và Triệu Linh Linh lè lưỡi nhìn nhau, ngoan ngoãn canh cửa phòng thay đồ nữ.

Mã Na thô bạo lột bỏ váy đuôi cá, ném mạnh xuống đất, vừa lúc nhác thấy bộ đồng phục học sinh xanh trắng trong góc. Khởi nghĩ cũng biết, đây là quần áo của con rác rưởi đó. Mã Na nổi cơn tam bành, lao đến vừa chửi rủa vừa giẫm đạp giày xéo bộ đồng phục, y như thể bên trong lớp vải này là con người bằng xương bằng thịt vậy.

Hả giận rồi, Mã Na nhặt quần áo của mình để thay, rồi xách túi lượm đồng mỹ phẩm vương vãi trên sàn cho vào. Đột nhiên nó lộ vẻ nghi hoặc, moi trong túi ra một mảnh giấy gấp. Giấy này chắc là xé vở, rìa răng cưa, giở ra thấy vỏn vẹn hai dòng.

7 giờ tối nay, tôi đợi bạn ở cổng trường. Tôi muốn trao đổi chi tiết về chuyện lần trước. Dương Lạc.

Mã Na lật đi lật lại mảnh giấy vài lần, cuối cùng gấp gọn cất vào túi, tâm trạng hậm hực nãy giờ nguôi ngoai hẳn đi.

Giới tính nam, nơi sinh không rõ, tầm 35-40 tuổi, cao khoảng 180 cm, cân nặng chừng 70 kg. Khuyết tật trí tuệ ở mức nhất định, nói ngọng, kĩ năng giao tiếp hạn chế. Kiếm sống bằng nghề nhặt phế liệu đem bán, quanh năm mặc áo khoác quân đội xanh, đeo túi vải bạt. Địa bàn hoạt động chính là quận Khoan Bình.

Trong chân dung phỏng dựng là khuôn mặt nhăn nheo gồ ghề, trông già hơn tuổi, đôi mắt đờ đẫn, ánh nhìn không có chút gì tinh khôn, toát ra nét vô hồn và thờ ở hình thành sau những năm dài bị cuộc sống quăng quật.

Vương Hiến Giang bước đến một cái lán làm bằng vải nhựa dưới gầm cầu vượt. Một người đàn ông vô gia cư đầu tóc bù xù đang ngồi xổm ngoài lán nhai dưa chuột lo lắng đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn ông.

Vương hỏi thẳng, “Anh tên gì?”

Người đàn ông lắp bắp, “Trương... Trương Đức Lễ.”

“Quế ở đâu?”

“Huyện Tu Vũ, Hà Nam.”

Nói năng rõ ràng. Tư duy bình thường.

Trước ánh mắt săm soi từ đầu đến chân của Vương, kẻ vô gia cư càng lúc càng hoảng sợ, từ từ giật lùi, “Cán bộ à, không được sống ở đây ư? Tôi sẽ thu dọn đồ đạc ngay...”

“Không sao, anh cứ ở đi.” Vương lấy chân dung phỏng dựng ra. “Anh đã gặp người này bao giờ chưa? Làm cùng nghề với anh đấy.”

Kẻ vô gia cư ghé lại săm soi một lúc, rồi lắc đầu, “Không có ấn tượng gì.”

Vương ngoái đầu nhìn Thai Vỹ đang đứng cách đó hơn chục mét. Anh đang hỏi han một số người ngồi dựa trụ cầu hong nắng. Trông thái độ thì cũng thấy không thu hoạch được gì.

Vương thầm văng tục và bước tới chỗ xe Jeep, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, ngó ra thấy Thai Vỹ vẫn đứng tại chỗ, chòng chọc quan sát những kẻ đang ườn người phơi nắng, ông đâm ra sốt ruột, vỗ mạnh vào cửa xe. Thai Vỹ nghe tiếng ngó lại. Vương vẫy tay với anh, “Mau, lên xe!”

Thai Vỹ chậm rãi về cạnh chiếc Jeep, vẻ mặt trầm tư.

“Đến bãi rác ở Tiểu Dân Truân.” Vương mở bản đồ. “Nghe nói dân đồng nát tập trung chủ yếu ở đấy, may ra có manh mối.”

Thai Vỹ không nói lời nào, thất thần đặt tay lên vô lăng.

Vương nổi nóng, “Tự dưng ngẩn người ra vậy?”

“Không, thầy ơi!” Thai Vỹ bừng tỉnh, cau mày như đang cố sức nhớ lại điều gì. “Sao con cứ ngờ ngợ là đã thấy người này ở đâu rồi.”

“Bình thường thôi mà.” Vương ra hiệu lái xe. “Người như thế nhan nhản khắp nơi mà. Bác sĩ Đỗ có tin gì chưa?”

“Mẫu xét nghiệm hiện tại đều của khu B, tính đến giờ chưa ai phù hợp cả.” Thai Vỹ thở dài, “Có cần giục nữa không ạ?”

“Không. Kết quả thế nào phải trông vào may mắn.” Vương không hề lộ vẻ thất vọng. “Thầy linh cảm chúng ta cách hắn không xa nữa đâu.”

“Vâng.” Thai Vỹ gật đầu. “Lấy mẫu bao nhiêu người như thế, nếu chúng ta may mắn thì hắn sẽ là người đầu tiên, nếu không may, hắn sẽ là người cuối cùng.”

“Ừ.” Vương mím môi. “Vài ngày nữa là rõ thôi.” Đang nói dở thì máy nhắn tin bên hông kêu tít tít, ông lấy ra xem, rồi trỏ sang ven đường. “Tấp vào lề, cơ quan gọi. Lôi thôi quá đi, bao giờ trang bị được điện thoại di động cho chúng ta đây?”

Thai Vỹ vâng lời, tấp chiếc Jeep vào vệ đường, nhìn Vương nhảy ra khỏi xe chạy đến một bốt điện thoại công cộng. Vài phút sau ông chậm rãi quay lại, vẻ mặt đăm chiêu, rõ ràng là không vui.

“Tình hình thế nào ạ?” Vương chưa yên vị, Thai Vỹ đã hỏi. “Có manh mối gì mới không?”

“Công an quận Khoan Bình vừa báo tin.” Vương nhìn thẳng ra trước, vẻ mặt nặng nề. “Đúng ra thì tên vô gia cư đó xuất hiện khá thường xuyên. Quán bánh bao, tiệm tạp hóa... chỗ nào người ta cũng từng trông thấy hắn. Nhưng gần đây hắn rất ít lộ diện. Chủ một cơ sở phế liệu cho biết cách đây vài ngày hắn ôm một đống đồng nát đến bán, đầu bê bết máu, như thể vừa đánh nhau. Và...”

“Và?”

“Đoán xem ngoài mua đồ ăn, tên này chi tiêu nhiều nhất cho khoản nào?”

“Thầy đừng úp mở nữa.”

“Cho nến.”

“Nến?” Thai Vỹ nhướng mày. “Chi nhiều nhất cho nến để làm gì?”

“Điều này cho thấy nơi hắn sống không có ánh sáng.” Vương nhếch mép cười bí hiểm. “Anh nghĩ sao nào?”

Thai Vỹ trợn tròn mắt, “Dưới cống ngầm?”

Cô chưa trông thấy biển bao giờ. Hồi cô còn nhỏ, bố mẹ từng đưa cô và em trai đến công viên Bắc Hồ trong thành phố. Cái hồ nhân tạo đó là vùng nước rộng nhất mà cô từng chiêm ngưỡng. Cô thường tưởng tượng về làn nước trong xanh vô tận và những con sóng cuồn cuộn dâng trào, cũng như vầng dương đỏ rực trồi lên mặt biển.

Khi triều dâng, sóng ồ ạt ập vào đất liền, khi triều xuống, sóng rút đi, để lại bờ cát trắng và vô vàn bí mật. Cô nghĩ, nếu trái tim cô là biển, giờ chắc là lúc triều xuống.

Sau khi lao ra khỏi hội trường, cô chạy thẳng đến sân tập, lấy cặp sách để dưới bậc bê tông khán đài, từ bậc cao nhất trèo qua bờ tường, cắm đầu cắm cổ chạy. Cô biết nhiều người đang tò mò nhìn cô gái mặc váy trắng xách cặp đi học này, thắc mắc không hiểu tại sao cô lại hăm hở chạy như vậy.

Phải, cô rất muốn dừng lại, cho họ biết mình hạnh phúc thế nào.

Hạnh phúc vì mùa xuân ấm áp này, vì sức sống rộn ràng trong cơ thể, vì cảm giác khoan khoái đã lâu không nếm trải. Cô biết rõ những kẻ săn đuổi đã bị bỏ lại rất xa. Tuy nhiên, cô chưa muốn dừng chân. Nếu có thể, cô sẵn sàng chạy mãi. Những thớ cơ căng ra ở bắp chân, tiếng vọng khi đế giày thể thao nện xuống đường nhựa, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực, cơn gió mát lành lướt qua khuôn mặt... Tất cả đều khiến cô rất hạnh phúc.

Chạy, chạy nữa...

Chạy đến Công viên Chiến thắng ở trung tâm thành phố, cô kiệt sức. Giữa dòng người nhộn nhịp, cô cố lết đến đình hóng mát đằng sau một hòn non bộ, vừa ngồi xuống ghế đá là thở hổn hển như con cá hấp hối. Cảm giác ớn lạnh từ thân dưới mau chóng lan đi khắp mình và tứ chi, mồ hôi nóng túa ra chẳng mấy chốc lạnh ngắt đi, thân nhiệt giảm mạnh, ngọn lửa trong lồng ngực dần dần lụi tàn, cuối cùng tắt lịm.

Cô đờ đẫn ngồi đó. Toàn thân bải hoải vì thể lực tiêu hao nghiêm trọng, cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, bất động mãi ở một tư thế, như thể đầu óc đã trống rỗng. Cô ngồi đến tận lúc màn đêm buông xuống, phố xá lên đèn.

Dòng người hối hả trong công viên thưa dần. Những người khách cuối cũng vội vã, không ai để ý đến cô gái ngây như phỗng trong đình hóng mát. Khi màn đêm phủ kín cả đình và hòn non bộ, cô mới đảo mắt, nhúc nhắc tay chân và thở ra một hơi. Cơn cuồng nhiệt và hưng phấn kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ đã tan biến. Có hồi tưởng bộ mặt méo mó vì tức giận của Mã Na, cô cũng không thấy hào hứng nữa, thay vào đó là hẫng hụt và trống vắng. Hóa ra niềm vui báo thù chỉ giúp cô khuây khỏa trong thời gian ngắn, thật không cam lòng mà.

Chưa hết, một câu hỏi cấp bách hơn đặt ra trước mắt: tiếp theo nên làm gì?

Thật ra lúc ở “căn phòng”, cô đã nói dối Vincent. Cô không định quay lại gặp hắn để ra đi cùng nhau. Cô không thuộc về thành phố này, không thuộc về cống nước mưa, càng không thuộc về Vincent. Đã muốn đoạn tuyệt với quá khứ thì phải cưa đứt đục suốt, không dây dưa dính líu, y như lúc kiên quyết ném bỏ bộ đồng phục học sinh xanh trắng, như thế cô mới giã biệt được mình trước đây. Kể từ hôm nay, cô không còn là Tô Lâm nữa, chiếc váy trắng trên người chính là bằng chứng.

“Ra đi” gồm hai chữ, là một từ ngữ, một hành động, một tâm thế, đồng thời ngụ ý một tương lai bất định. Nghe cũng kích thích đấy, nhưng lại ẩn chứa nhiều rủi ro chưa lường được, ví như mùa xuân mà mặc mỗi một chiếc váy mỏng thế này là không phù hợp rồi, đêm buông pha hơi lạnh khiến cô rùng mình.

Cô đứng dậy, tập tễnh rời khỏi công viên. Tương lai tuy bất định, nhưng trước hết cứ phải đến nơi nào có thể khiến cô “ra đi” đã.

Sau nửa tiếng cuốc bộ, cô đến được nhà ga xe lửa của thành phố. Đã muộn mà nhà ga vẫn rất nhộn nhịp. Cô chưa bao giờ đi xa, càng chưa bao giờ đi tàu. Quanh quẩn ở quảng trường trước nhà ga một lúc, cô quyết định đi vào ngôi nhà hai tầng treo biển “Phòng bán vé.”

Phòng bán vé cũng chật cứng hành khách. Đồ ăn bán rong chao qua xen lại giữa dòng người xếp hàng mua vé. Mùi thơm mê mẩn của xúc xích nướng, ngô luộc và mì gói tạt vào mũi, cái bụng rỗng lập tức kêu gào, làm cô nhớ ra là từ đêm qua đến giờ mình chưa có hột cơm nào, thậm chí chưa hề uống nước. Cơn đói khát bị trấn áp tạm thời bởi quyết tâm trả thù và niềm phấn khích giờ lại ùn ùn trỗi dậy. Cô chạm vào bánh bao nguội ngắt trong cặp sách, lại nhìn hàng dài hành khách trước cửa bán vé, cuối cùng quyết định lấp bụng trước. Cô ngó quanh phòng bán vé, rồi bước sang gian trà nước. Gian này nằm ngay phía ngoài nhà vệ sinh, chỉ có một cây nước nóng và một thùng rác to. Cô đặt túi ni lông đựng bánh bao vào cây nước, rồi bước đến lục lọi thùng rác lớn. Chẳng mấy chốc, cô tìm thấy một cái lon rỗng, nhưng chưa kịp nhặt lên thì một bàn tay khác đã cướp lấy.

Cô giật thót, vô thức ngoảnh sang thì thấy một người đàn ông đứng tuổi mọc ra bên cạnh mình tự lúc nào. Mặt mày đen đúa, tóc tai bẩn thỉu, đầu đội mũ bông, người mặc áo dạ rách màu xanh lá, vai khoác một túi vải bạt to. Cô choáng váng, thất thần nhìn lão. Người đàn ông hồ nghi nhìn lại, chừng như không sao tin được nữ sinh trung học sạch sẽ này lại là đồng nghiệp của mình.

“Cháu...” Lão ngập ngừng đưa cái lon rồng cho cô. “Cháu muốn cái này à?”

“Không.” Cô nuốt lại tiếng “Vincent” đã chực đến bên môi. “Tôi không muốn.”

Lão liếc nhìn cô một cách khó hiểu, ném cái lon rỗng vào túi, và bỏ đi cùng tiếng lốc cốc leng keng.

Cô đứng lặng một lúc bên cây nước nóng, liếm đôi môi nứt nẻ, cuối cùng thu hết can đảm ngó vào thùng rác lần nữa. Mười giây sau, cô moi được chiếc cốc giấy dùng một lần đã bị bóp bẹp, gỡ nó ra, rửa nhiều lần dưới vòi nước và hứng lấy nửa cốc nước lạnh, vặn thêm nước nóng ở cây nước cho vừa ấm rồi uống cạn, lại rót một cốc đầy, cầm bánh đi đến hàng dài trước cửa bán vé.

Vừa di chuyển chậm rãi cùng dòng người, cô vừa cắn bánh bao và nhấp từng ngụm nhỏ nước nóng. Bánh bao được làm ấm cấp tốc, tuy đỡ cứng nhưng vẫn nguội ngắt lại ngấy dầu. Cái bụng lép kẹp không cho phép kén chọn, cô trệu trạo nuốt hết, cuối cùng dùng nước nóng dần bụng cho đỡ khó chịu.

Người đàn ông vô gia cư giống Vincent quanh quẩn trong phòng bán vé, có lúc nhặt một mẩu thuốc lá bẹp dúm, vừa hít vừa nhìn chằm chằm vào chai nước nhựa trên tay các hành khách. Cô dõi theo lão, lòng thầm lẩm nhẩm cái tên đó.

Liệu hắn có nấu mì và cồn cào chờ cô về?

Phải mất bao lâu hắn mới chấp nhận được sự thật là cô đã hoàn toàn biến mất? Hắn liệu có nhớ cô? Hắn nghĩ gì về cô? Tức giận? Oán ghét? Hay thất vọng?

Trong một thoáng, cô gần như dao động. Sao cô lại bỏ đi? Sao lại làm tổn thương Vincent? Liệu có bao giờ cô còn gặp được người đối xử hết lòng với mình như thế nữa không? Cô cúi đầu, nhìn đôi giày thể thao màu trắng sáng bóng dưới chân, răng cắn chặt lấy môi.

Lúc này, người xếp đằng trước đã rời cửa bán vé. Nhân viên nhà ga bên trong cửa kính mệt mỏi nhìn cô, “Đi đâu?”

Cô giật mình buột miệng, “Đại Liên.” Đây là nơi duy nhất cô biết có thể nhìn thấy biển.

Người bán vé ngó sổ, “Hôm nay hết vé rồi, chuyến mai được không?”

Cô lập tức thở phào, “Được.” Toàn bộ tiền mặt cô có chỉ đủ mua một vé ghế cứng rẻ nhất. Sau khi nhận tấm vé nho nhỏ, cô cẩn thận cất vào cặp, rồi quay mình rời khỏi cửa bán vé. Cô tin rằng đây là ý trời, là một cơ hội cao xanh ban cho. Cô và hắn không hẹn mà gặp, nhưng ít ra có thể từ giã một cách tử tế đàng hoàng.

Có lẽ là do nôn nóng muốn quay lại, hoặc do điểm đến đã rõ ràng, đường về bỗng như bớt xa. Cô rảo bước trên con phố quen thuộc, mở nắp cống rồi nhanh chóng hòa vào thế giới dưới lòng đất, ập vào mặt là một mùi khó ngửi nhưng cực kì thân thiết. Cô vịn thang sắt, đứng lặng trong bóng tối một lúc, tự nhắc nhở mình lần nữa, chỉ từ giã thôi, chớ suy nghĩ nhiều.

Trong cặp còn nến và bật lửa mà Vincent chuẩn bị cho. Cô chưa từng nghĩ đến việc đem ra dùng, nhận lấy chi để khiến hắn tin vào cái câu hoang đường “Lát nữa gặp lại” mà thôi.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc giơ nến lên, cô lại có cảm giác cử chi này thật thiêng liêng, và chợt nhận ra đây có lẽ là lần cuối mình bước đi trong cống. Cô nên ghi lòng tạc dạ mọi thứ ở đây, nơi khiến cô mất đi tất cả, cũng là nơi khiến cô bắt đầu lại. Cô không biết có gặp Vincent được nữa không, điều duy nhất cô có thể làm, là không quên.

Băng qua cống nhánh, chẳng mấy chốc đã ra đến cống chính. Càng đến gần “căn phòng”, tim cô càng đập mạnh. Cô nóng lòng muốn gặp hắn, nhưng lại phải đối mặt với một kết cục khiến hắn thất vọng. Làm sao để hắn bình tĩnh đón nhận hiện thực rằng cô sẽ ra đi? Hoặc là, nên an ủi cách nào để hắn bớt rầu rĩ?

Cô vừa nghĩ ngợi vừa rẽ qua góc ngoặt, và bất chợt phát hiện ánh nến mờ ảo trước mặt. Lòng thầm reo vui, bóng dáng quá đỗi quen thuộc kia rồi. Tuy nhiên, cô dừng ngay tắp lự, mắt mở to. Hắn đang vác cái gì trên vai vậy?

Dù ánh sáng yếu ớt, cô vẫn nhìn ra hai cánh tay buông thõng cùng một mớ tóc dài. Mối nghi ngờ và khiếp sợ nhen nhóm, rồi càng lúc càng bành trướng trong cô. Vincent đang làm gì? Tại sao lại vác một phụ nữ hình như bất tỉnh thế kia?

Cô thổi tắt nến và lặng lẽ bám theo.

Vài phút sau. “Căn phòng” đã xuất hiện trong tầm mắt. Một tia sáng trắng rọi ra từ cửa sắt tròn để mở, sáng hơn ánh nến rất nhiều. Cô càng thêm nghi ngờ, bên trong còn ai khác sao?

Vincent bước đến cửa sắt, chui vào. Cô thận trọng vịn thành cống nhích dần tới, định bước qua cửa thì nghe tiếng vật nặng rơi đánh thành. Giọng một người đàn ông khác vang lên, “Không ai nhìn thấy mày chứ?”

Cô lập tức lùi lại, nép mình bên cửa, lòng thầm kinh hãi. Giọng nói này...

Vincent lầm bầm, hình như nói “Không”.

“Vậy thì bắt đầu đi.” Người đàn ông nói. “Lột sạch quần áo nó ra, chơi bất cứ kiểu nào mày thích, y như những lần trước ấy. Còn dây thép hay gì không? Lần này đừng làm chết nhanh quá, cho nó vật vã lâu lâu một chút.”

Cô đưa tay bưng miệng để kìm tiếng thét trong cổ họng, rồi len lén thò đầu nhìn. Đập vào mắt cô là đoạn ống cống giữa cửa sắt và “căn phòng”. Có ánh sáng trắng chói lọi, và bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng trong vùng sáng ấy. Vincent quay lưng ra phía cô, đầu cúi xuống, như thể đang lom lom nhìn người phụ nữ dưới sàn.

Người đàn ông sốt ruột giục, “Còn lờ đờ? Mau lên! Máy ảnh sắp hết pin rồi!”

Sau một hồi lưỡng lự, Vincent ngẩng lên, khẽ lắc đầu, “Không, không được.”

“Không được? Tại sao không được?” Phát âm đặc biệt rõ ràng làm người đàn ông kinh ngạc ra mặt. “Trước đây được, giờ thì không được?”

Vincent lẩm bẩm hồi lâu, giọng lại lúng búng mơ hồ như cũ.

“Lam gì?” Người đàn ông cao giọng. “Lam nào? Lam là ai?”

Vincent lắc đầu lùi lại, mồm vẫn lẩm bẩm không ngừng.

“Mày muốn đi? Tao đã bảo sẽ cho mày đi rồi còn gì?” Người đàn ông xem chừng phát cáu. “Tao sẽ đưa tiền nữa. Mày cứ lo xong vụ này đi đã!”

Vincent lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn lùi từng chút một về phía bậc thang.

Cô nhích thêm một bước, đúng lúc trông thấy người đàn ông vung tay lên, gần như đồng thời, tiếng chai rượu vỡ vang vọng khắp “căn phòng”. Người đàn ông đã nổi điên, nhặt món đồ bên cạnh ném Vincent, “Tao để mày chơi gái, cho mày tiền tiêu. Con mẹ mày giờ bảo đi là đi?”

Vincent vừa nhớn nhác che chắn vừa lùi lên thềm, giọng lúng búng như xin lỗi, như van vỉ.

Toàn thân lạnh toát, cô quay mình chạy khỏi cửa sắt. Không xa đây là một cống nhánh. Cô nhón chân vịn thành cống đi thật nhanh chừng hơn chục mét thì tới được cửa vào. Không do dự, cô thoăn thoắt bò lên. Đi lom khom thêm vài mét nữa, cô quay lại ngồi xổm xuống, nhìn ra phía cống chính. Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân Vincent vọng tới. Xung quanh tối om, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc di chuyển của hắn. Cô nghe tiếng hắn băng qua cống nhánh mình đang trốn, và xa dần.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô đang định đứng dậy thì nghe người đàn ông nọ gầm lên, “Con mẹ mày, quay lại đây!”

Cô phát hoảng hụp người xuống. Liền đó, tiếng chân dồn dập vang lên ở cống chính. Ánh sáng rõ dần lan tới gần cửa cổng nhánh. Cô nín thở, áp mình xuống thấp hơn. Vài giây sau, một chùm sáng đung đưa vụt qua cửa, người đàn ông cầm đèn pin chạy vèo vèo, chắc là đuổi theo Vincent.

Chờ cho tiếng chân lặng hẳn, cô mới run rẩy đứng dậy, từ tốn bước ra cống chính, nhìn về hướng “căn phòng”, chỉ thấy tối đen như mực. Cô lại nhìn sang phía khác, cân nhắc một hồi rồi lấy bật lửa và nến trong cặp ra. Phải gặp Vincent, phải hỏi cho rõ.

Màn đêm buông xuống. Kì nghỉ thứ Bảy Chủ nhật nửa tháng mới có một lần để người ta thư giãn hồi sức thêm vậy là sắp qua đi, hầu hết mọi người lại chuẩn bị bước vào guồng quay lao động kéo dài sáu ngày liền. Đêm Chủ nhật trở thành giai đoạn điều độ trước khi tái hoạt động, vì vậy không còn mấy ai lượn lờ ra đường, chiếc Jeep của Thai Vỹ cứ ro ro mà đi.

Thai Vỹ và Vương Hiến Giang đã trở đi trở lại khu vực này vài lần, vẫn không thấy tăm hơi kẻ vô gia cư đáng ngờ kia đâu. Vương bắt đầu sốt ruột. Linh cảm sắp phá được án càng lúc càng mạnh mẽ. Thai Vỹ thì cực kì đăm chiêu, không hé một lời. Khi quay lại con phố nào đấy một lần nữa, anh giảm tốc, ngoảnh sang nhìn Vương, “Thầy à, chúng ta...”

Vương nhíu mày, trỏ tay ra trước, “Tiếp tục tìm.”

Thai Vỹ không dám cãi, lại nhấn chân, chiếc Jeep tăng tốc phóng đi. Được vài trăm mét gặp ngã tư đèn đỏ, Thai Vỹ dừng xe trước vạch, lại nhìn Vương, thu hết can đảm hỏi, “Thầy à, chúng ta liệu có nên thay đổi hướng suy luận không?”

Mặt Vương lạnh tanh, “Muốn nói gì nói thẳng ra.”

“Thầy thực sự cảm thấy người đàn ông vô gia cư đó là hung thủ ư?” Thai Vỹ ngập ngừng. “Hắn không phù hợp với các đặc điểm chúng ta đã vạch ra về nghi phạm.”

Vương im lặng vài giây mới đáp, “Cứ bắt lấy hắn là biết.”

Đèn xanh đã bật. Thai Vỹ đạp ga, tư lự một lúc, “Hay xuống cống ngầm tìm xem?”

“Là sao?”

“Nếu tên đó sống dưới cống, nhất định phải có chỗ ăn ở thích hợp, ít nhất cũng không tồi tàn quá.” Thai Vỹ hất mặt ra ngoài xe. “Chúng ta đều đã từng xuống xem, không có mấy nơi ở được.”

“Anh có mang theo bản vẽ cống nước mưa không?”

Thai Vỹ ngẩn người, rồi lắc đầu, “Không ạ. Hay ngày mai chúng ta xuống xem sao?”

“Không, thầy không đợi được.” Vương gạt phăng. “Anh đi gọi điện cho cậu Trần Viện Quy hoạch đi.”

“Thầy ơi, chúng ta không mang theo thiết bị nào cả.” Thai Vỹ kinh ngạc mở to mắt. “Hấp tấp đi xuống không ổn đâu!”

“Sao không ổn?” Vương bĩu môi. “Cha đỡ đầu của anh còn già hơn thầy mấy tuổi mà vẫn xuống ngon lành đấy thôi. Thầy ngại gì?”

Thai Vỹ vỗ trán, “Thầy không nói con cũng quên bẵng, đợi về con hỏi bác ấy.”

“Đợi gì nữa, để lâu cứt trâu hóa bùn!” Vương trỏ chếch ra phía trước. “Tấp xe vào kia!”

“Dạ?”

“Bảo anh dừng lại, thì anh dừng đi.” Vương đẩy cửa xe. “Chắc hắn sống ở cống ngầm gần đây thôi.”

Xe chưa dừng lại, Vương đã nhảy ào xuống, bước nhanh đến cống ngầm gần đó, nhìn dòng chữ trên nắp cống: Nước mưa. Ông ngồi xổm xuống, dồn sức nâng nắp lên, thò đầu ngó rồi duỗi một chân vào. Thai Vỹ cũng đã tới gần, thấy ông nóng lòng muốn xuống thì vội vàng ngăn lại.

“Khoan nào thầy!” Anh quay lại chỗ xe Jeep. “Con lấy đèn pin đã.”

Mới được vài bước, anh khựng lại, ngơ ngác nhìn sang bên kia đường. Vương ngồi ở mép cống, thấy thể tưởng anh lại dềnh dàng nên định mắng, nhưng nuốt lại kịp thời.

Ở phía đối diện, cách họ hơn chục mét, đèn đường soi tỏ một người đàn ông tóc tại bết bát, áo khoác quân đội, bộ dạng hớt hải. Chiều cao và hình thể khá tương đồng với bản phỏng dụng nhân dạng của họ. Hắn đi tay không, không giống ra ngoài nhặt rác mà giống đang chạy trốn hơn.

Thai Vỹ trừng trừng nhìn hắn, đột nhiên hét lên, “Này, đứng lại!”

Người đàn ông giật mình, vô thức đứng lại nhìn Thai Vỹ. Trong quầng sáng đèn đường, trong hắn như nghệ sĩ kịch câm đơn độc trên sân khấu. Ba người, cách một con đường, nín lặng nhìn nhau. Vương lồm cồm bò dậy, tim bỗng đập loạn xạ, theo Thai Vỹ qua đường. Họ tiến đến gần, săm soi từ đầu xuống chân kẻ vô gia cư nọ. Hắn lộ vẻ căng thẳng, lưng oằn xuống, ánh mắt láo liên.

Thai Vỹ nhìn Vương. Nét mặt lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt lóe sáng, ông đang quan sát vết thương nhỏ chưa lành trên mặt kẻ kia. Chi tiết này khiến ông phấn khởi, các đặc điểm trên khuôn mặt cũng rất phù hợp.

“Anh tên gì?”

Kẻ vô gia cư sững sờ vài giây, rồi thốt ra mấy âm tiết rất quái dị, nghe cứ như tên nước ngoài. Tuy nhiên, giọng nói lúng túng đã khiến Thai Vỹ tin chắc vào nhận định của mình. Mẹ ơi, may mắn vậy sao?

“Đi với chúng tôi nào!” Anh nắm lấy cánh tay người đàn ông. “Chúng tôi là cảnh sát.”

Từ “cảnh sát” cứ như tín hiệu, lập tức bật một công tắc nào đó trên người kẻ nọ. Không để Thai Vỹ kịp chạm vào áo mình, hắn quay đầu bỏ chạy. Thai Vỹ không nghĩ ngợi nhiều, lập tức băng mình theo hắn ta. Tên này trông thộn, nhưng chuyển động rất linh hoạt. Trong nháy mắt hắn đã bứt xa một quãng. Thai Vỹ nghiến răng, vắt chân lên cổ mà chạy.

Chỉ khổ thân Vương. Thấy kẻ vô gia cư tẩu thoát, ông cũng có giò đuổi theo bản năng, tuy nhiên chỉ được vài chục mét đã khó thở, phổi nóng rát lên. Ông đành giảm tốc, trừng trừng nhìn hai người chạy càng lúc càng xa, rít lên, “Vỹ à, đừng để hắn thoát!”

Lúc này, những cảnh báo như “Dừng lại” hay “Cấm động đậy” là vô nghĩa. Cả ba đều biết rõ trừ phi kẻ vô gia cư kia thoát thân, không thì bước tiếp theo sẽ là vật lộn sống còn. Thai Vỹ nín thở, lấy đà nhảy chồm tới kẻ vô gia cư, tung mình lên cố quật hắn xuống. Tuy nhiên, anh mới túm được gấu áo thì đã bị hắn đạp văng, mất đà bắn tung ra đường. Anh lồm cồm bò dậy, chỉ kịp nhìn thấy kẻ vô gia cư băng qua đường chạy đến Quảng trường Văn hóa ở phía đối diện.

Thai Vỹ đang thầm kêu hỏng rồi, thì cách đó không xa có hai luồng sáng chói lóa rọi tới. Một chiếc xe hơi phóng như bay xuất hiện trên đường phố. Linh tính đáng sợ ập đến, Thai Vỹ vô vọng vươn tay như muốn ngăn chặn cảnh tượng sắp xảy ra, nhưng...

Chiếc xe lao thẳng vào kẻ vô gia cư đã chạy tới lề đường. Giữa tiếng phanh gấp và tiếng va chạm chói cả tai, kẻ vô gia cư văng xa hơn chục mét, tông vào cột đèn, ngã thình xuống đất.

Thai Vỹ nửa quỳ trên đường, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn hắn co rúm một đống ở chân cột đèn. Vương chạy băng qua anh, quát lớn, “Còn ngồi đực ra mà nhìn à?” Và chạy hộc tốc đến chỗ kẻ vô gia cư.

Thai Vỹ run rẩy đứng dậy, lảo đảo tiến về phía họ. Cột đèn vẫn lắc lư, quầng sáng soi đường cũng rung rinh. Vương ngồi xổm xuống cạnh kẻ vô gia cư, lật người hắn lại. Tay chân hắn bị bẻ cong theo một góc độ kì quái. Ánh đèn vàng vọt rọi xuống đủ để nhận diện, hai mắt nhắm hờ, mặt mày trầy xước, máu ồng ộc đổ ra đằng mồm.

Vương cau mày, vung tay tát vào mặt hắn, “Này, anh nghe thấy không? Tỉnh lại tỉnh lại, đừng ngủ!” Đầu kẻ nọ oặt ẹo theo cử động của ông, mắt hắn từ từ lạc tròng. Vương buột miệng chửi thề, quay sang giục Thai Vỹ, “Mau gọi xe cấp cứu! Ngay lập tức!”

Thai Vỹ đáp vâng, nhưng cơ thể không nghe theo. Anh ngơ ngác nhìn quanh, lại như không nhìn thấy gì. Anh không nhìn thấy người đàn ông xoa trán bước ra khỏi ghế lái, càng không nhìn thấy có bàn tay bưng miệng và đôi mắt đang từ từ chìm xuống miệng cống ngầm lộ thiên cách đó không xa. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!