← Quay lại trang sách

Chương 22 có gì trong bóng tối

Chủ nhật, 19/6/1994. Trời âm u, sau quang đãng.

Vincent.

Cố Hạo xuống taxi, ngẩn ra khi trông thấy dây phong tỏa giăng bên vệ đường và vài chiếc xe cảnh sát, cũng như các cảnh sát viên bận rộn. Sau đó, ông nhận ra Thai Vỹ đang đứng dựa vào xe Jeep hút thuốc, nên rảo bước tới chỗ anh.

“Tối mù tối mịt còn gọi tao ra, chuyện gì thế?”

Thai Vỹ đăm đăm nhìn dây phong tỏa, nghe tiếng thì quay đầu lại, cười méo mó, “Bác Cố, con làm phiền bác rồi.”

Bấy giờ Cố Hạo mới phát hiện người anh đầy bụi đất, đầu gối quần có vết rách, “Mày đánh nhau với ai à?”

“Con vừa bắt người, chuyện thường gặp thôi.” Thai Vỹ xem chừng rất rầu rĩ. “Bác có mang bản vẽ tới không?”

Cố Hạo gật đầu, lấy trong túi ra bản vẽ cống nước mưa và đưa cho anh.

Thai Vỹ xem qua bản vẽ rồi hỏi, “Lúc gọi điện bác bảo là tìm được một chỗ có người ở?”

“Đúng.”

“Nhưng không thấy ai cả?”

“Ừ.” Cố Hạo nhìn nhóm cảnh sát đang làm việc và hỏi nhỏ. “Chuyện gì vậy?”

“Chúng con tìm thấy một người đàn ông vô gia cư, ngờ rằng hắn ta là kẻ cưỡng dâm và sát hại ba phụ nữ.” Thai Vỹ hất mặt về phía dây phong tỏa giăng dưới cột đèn đường.” Có manh mối cho thấy hắn sống trong cống nước mưa. Vì vậy, chúng con muốn đi xem chỗ bác phát hiện, có lẽ đó là hang ổ của hắn.”

“Sao không bảo hắn dẫn đường?”

Thai Vỹ bặm môi, “Hắn bị xe tông chết rồi, giữa lúc bỏ chạy.”

Cố Hạo kinh ngạc trợn mắt, “Làm sao bây giờ?”

“Không biết nữa, cứ xuống xem thế nào đã. Bác còn tìm được nơi đó chứ?”

“Tìm được.”

“Vâng.” Thai Vỹ quay lại và hét về phía dây phong tỏa, “Chú Đỗ, chú Đỗ!”

Một cảnh sát lớn tuổi đứng thẳng dậy, “Gì?”

Thai Vỹ vẫy tay, “Đi, xuống cống thôi.”

Cố Hạo và Thai Vỹ đi đằng trước, theo sau là bác sĩ Đỗ và một vài giám định viên. Chẳng mấy chốc, Cố Hạo đã tìm thấy miệng cống nằm giữa hai trảng cỏ cây trên Quảng trường Văn hóa. Mọi người lần lượt chui xuống, soi đèn pin và im lìm bước đi trong ống cống tối tăm và buồn tẻ.

Với sự trợ giúp của trí nhớ và bản vẽ, mười mấy phút sau Cố Hạo đã tìm thấy bể chứa nước mưa. Cửa sắt tròn mở ra, Đỗ bước vào trước, và phải đưa tay bịt mũi vì cái mùi khó chịu ập vào mặt, bất giác thở dài, “Cứ như một thế giới khác ấy.”

Đồ đạc ở bể chứa vẫn na ná lần trước Cố Hạo nhìn thấy, ngoại trừ trên sàn có thêm mấy mảnh chai vỡ và đồ đạc lặt vặt nằm la liệt, trông rất bừa bộn.

Thai Vỹ nhìn quanh và hỏi bác sĩ Đỗ, “Giờ làm gì ạ?”

“Họ sẽ lấy dấu vân tay ở đống chai lọ.” Đỗ phân công cho các giám định viên, rồi mở hòm đồ kĩ thuật, “Tôi thì tìm lông tóc, kiểm tra ADN để biết có phải tên đó sống ở đây không.”

Các giám định viên ai vào việc nấy. Cố Hạo và Thai Vỹ rảnh tay, lui ra ngoài cửa sắt, đứng dựa thành công hút thuốc. Thai Vỹ vẫn chưa trấn tĩnh được, chẳng mấy chốc đầu mẩu thuốc đã vương vãi quanh chân.

Cố Hạo nhìn anh, khẽ hỏi, “Hắn bị tông chết trước mặt mày sao?” Thai Vỹ im lặng một lúc rồi gật đầu.

“Đây là lần đầu tiên mày chứng kiến cảnh ấy?”

Thai Vỹ không đáp, lại lấy gói thuốc lá trong túi ra.

“Từ từ sẽ quen.” Cố Hạo vỗ vỗ vai anh. “Lần đầu nổ súng trên chiến trường, tay tao cũng run bắn...”

“Không chỉ vì thế.” Thai Vỹ lắc đầu. “Bác Cố, con cảm thấy có chỗ nào đó không thỏa đáng.”

Cố Hạo chớp mắt, “Chỗ nào không thỏa đáng?”

“Con chưa xác định được.” Thai Vỹ phả khói, bập bập điếu thuốc. “Thật khó tin, mọi chuyện lại kết thúc như thế sao?”

Cố Hạo băn khoăn, “Mày cho rằng hung thủ sống ở đây hả?”

Thai Vỹ cân nhắc đôi chút, rồi đáp, “Gần như chắc chắn ạ.”

Mặt Cố Hạo bất chợt tối đi.

Gần nửa đêm, công tác giám định ở bể chứa nước mưa hoàn tất. Bọn họ quay lên mặt đất. Dây phong tỏa giăng quanh cột đèn đã gỡ đi, trên mặt đất chỉ còn các vạch phấn phác họa hình người và vũng máu đỏ sẫm chưa đông hết.

Thai Vỹ, Cố Hạo và bác sĩ Đỗ lên xe cảnh sát đậu bên đường. Ngoài Vương Hiến Giang, trên xe còn có một người đàn ông với vẻ mặt rầu rĩ, trán bầm tím. Mặc dù anh ta cúi mặt, Cố Hạo vẫn nhận ra.

Vương đang ủ rũ hút thuốc, nhìn thấy bọn họ lên xe liền hỏi, “Có tìm được chỗ ở của hắn không?”

“Có ạ.” Thai Vỹ ngồi xuống, nhìn người đàn ông, chợt nở nụ cười, “Chu Hy Kiệt, tại sao lại là anh hả?”

Chu Hy Kiệt tái mét mặt, môi run run, nhìn thẳng vào Thai Vỹ, xem chừng đang rất kinh hoàng.

Vương quay sang bác sĩ Đỗ, “Có phát hiện được gì không?”

“Tôi có mang về một ít dấu tay và lông tóc, xét nghiệm rồi sẽ biết.” Đỗ lấy trong hòm kĩ thuật ra vài túi vật chứng đã niêm phong. “Còn có vài chiếc quần áo nữ, anh đem cho người nhà nạn nhân xác nhận.”

Vương liếc một chiếc áo trắng trong số đó, mắt sáng lên, "Gửi mẫu ADN của hắn đến tỉnh Liêu Ninh.”

“Được.” Đỗ gật đầu. “Mai gửi.”

Mặt Chu Hy Kiệt đã bớt tái, thay vào đó là vẻ khó hiểu. Anh ta ngập ngừng hỏi, “Đồng chí cảnh sát, vậy tôi...”

Vương đưa tay xoa mặt, “Sợ, đúng không?”

“Vâng! Đồng chí cảnh sát giao thông ban nãy có nói, tôi không phạm luật, hoàn toàn là đang lái xe bình thường thì người kia lao ra...” Chu Hy Kiệt gấp rút phân trần. “Có ba đầu sáu tay cũng không phản ứng kịp, tôi...”

“Được rồi, được rồi.” Vương xua tay, “Chuyện không ai mong muốn mà.” Ông nhìn vầng trán vẫn bầm tím của anh ta. “Có muốn chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện thăm khám không?”

“Tôi tự đi được, không có gì nghiêm trọng mà.”

“Ừ, thế cậu về đi.” Vương tư lự nói. “Ngày mai đến công an thành phố một chuyến nhé, còn vài thủ tục phải làm.”

“Vâng.” Chu Hy Kiệt hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm. “Tôi xin phép.”

Anh ta xuống xe. Vương lộ vẻ mệt mỏi, khom người suy tư một hồi, lúc ngẩng lên, ánh mắt quét qua Thai Vỹ và bác sĩ Đỗ, cuối cùng dừng ở Cố Hạo. “Chà, tôi phải cảm ơn bác nhiều.” Ông gật đầu. “Đêm hôm còn quấy quả bác đến đây.”

“Không có gì.” Cố Hạo nghiêm nghị hỏi. “Cảnh sát Vương, anh chắc chắn hắn là hung thủ chứ? Cái người sống ở bể chứa nước mưa này này?”

“Nói từ quan điểm điều tra thì hắn đang bị tình nghi.” Vương đắn đo. “Còn nếu bác hỏi ý kiến cá nhân tôi thì, đúng, hắn là hung thủ.” Ông nhặt chiếc sơ mi trắng niêm phong trong túi vật chứng. “Áo này rất giống áo của một trong các nạn nhân mặc hôm mất tích.”

Mặt Cố Hạo càng tối đi, ông “Ồ” một tiếng rồi im bặt. Thai Vỹ nhớ lại rằng ông đã có biểu hiện rất khác lạ kể từ lúc xuống cống, bèn huých cùi chỏ vào ông, “Có chuyện gì vậy bác?”

Cố Hạo ngần ngừ, “Còn nhớ đứa trẻ tao đang tìm không?”

“Nhớ.” Thai Vỹ cau mày. “Không lẽ bác...”

“Ừ.” Cố Hạo gật đầu. “Tao đã tìm thấy đồ đạc của nó trong bể chứa nước mưa đó.”

Tối. Tối đến mức xòe tay không nhìn thấy ngón. Tối đến mức nhớp nhúa, nặng nề, khiến người ta ngạt thở. Tôi không biết đến đâu là cùng.

“Vùng cấm”, theo cách nói của Vincent, không khác gì các nơi khác trong hệ thống cống nước mưa, khác chăng là trên cửa sắt tròn còn vương lại mấy dây nhựa trắng xen xanh, sàn có bùn đọng. Còn lại đều mang mùi khăn khẳn giống nhau, và đều tăm tối.

Lúc này, cô ngồi dựa lưng vào thành cống, hai chân co lên, trán tựa đầu gối, bất động. Cô không muốn nhúc nhích, cũng không thể nhúc nhích. Bóng tối như đã biến thành sợi dây vô hình, ràng chặt lấy cô. Dù nhắm nghiền mắt, cảnh Vincent bắn tung lên vẫn hiện ra mồn một trong tâm trí, hết lần này đến lần khác.

Vincent đã chết. Đây là sự thật không thể thay đổi. Rốt cuộc, cô đã không thể từ giã hắn đàng hoàng như mong muốn. Kì lạ là cô không khóc, thậm chí không hề nghĩ đến việc khóc. Quá nhiều bàng hoàng kinh sợ choán lấy lòng cô, chắc đã gây tắc tuyến lệ rồi.

Vincent đã làm gì?

Qua cuộc trò chuyện giữa Vincent và người đàn ông đó, có thể nghe ra Vincent đã cưỡng hiếp một hoặc một vài phụ nữ, người đàn ông thì quay phim chụp ảnh, sau đó cho Vincent ít tiền.

Một hoặc một vài phụ nữ kia, về sau ra sao? Cô sực nhớ đến những bộ đồ nữ mà Vincent từng mang cho mình, người bỗng lạnh toát. Chẳng lẽ...

Không. Không thể nào.

Cô liên tục tự phủ nhận. Vincent không phải là loại người như vậy. Bằng không, làm gì cô còn nguyên vẹn thể này sau quãng thời gian ở cùng hắn?

Nhưng biết giải thích thế nào khi hắn vác cô gái kia về, và cả màn “hợp tác” mà người đàn ông đó nhắc đến nữa? Người đàn ông đó, cô không nhìn thấy mặt, nhưng nghe giọng rất quen. Gã ta là ai? Làm sao biết Vincent? Vì cớ gì lại cùng Vincent gây ra những hành vi rùng rợn đến thế?

Khi trượt theo thang sắt xuống đáy cống, cô ngồi tê liệt tại chỗ phải đến mười mấy phút, tay bưng miệng, người lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng. Cuối cùng mới run rẩy đứng dậy, quay lại chỗ cũ, định bụng tìm cô gái kia. Kẻo cứ để thế, cô ta sẽ gặp nguy cơ giết người diệt khẩu.

Cô đi tìm, không phải vì nghĩa cử hào hiệp gì, mà chỉ vì có điều muốn hỏi cho rõ ràng thôi!

Cô chạy một mạch về đến “căn phòng”. Cô gái nọ vẫn nằm nghiêng trên sàn, đang ú ớ, xem chừng đã hơi tỉnh. Cô lật cô ta lại, định lay gọi thì bất thần choáng váng khi ánh nến rọi vào mặt cô ta.

Kẻ hống hách tàn bạo tại ngược, kẻ đẩy cô xuống cống và tước đi mọi thứ, giờ đang nằm bẹp trước mặt cô, yếu ớt, người bê bết bùn đất.

Mất đến mấy tiếng đồng hồ mới vận chuyển được Mã Na nửa tỉnh nửa mê vào “vùng cấm”. Sau khi ném đứa con gái ghê tởm xuống nền đất lạnh ẩm ướt, cô không còn chút sức lực nào nữa. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng gồng mình cởi giày thể thao hàng hiệu ở chân Mã Na, rút dây giày ra trói tay trói chân nó lại. Xong xuôi, cô lết vào cạnh tường và ngồi xuống, thổi tắt nến, co mình, lặng lẽ nhắm mắt.

Trong bóng tối, Mã Na vặn vẹo, thỉnh thoảng rên rỉ. Quen thói được chiều chuộng, giờ chắc nó khó chịu lắm đây. Cô bất động lắng nghe, lòng âm thầm khoái trá. Cô đã định sẽ hỏi han xem đầu đuôi sự tình thế nào, rồi đưa cô gái bị bắt cóc lên khỏi cống. Nhưng từ lúc nhận ra bộ mặt gớm ghiếc đó, cô đổi ý.

Phải để mày nếm mùi chứ. Mày đã làm những gì với tao, giờ tao sẽ lần lượt trả lại. Cô còn nghĩ, giá biết trước là Mã Na, chắc cô đã không tới cứu, mặc kệ cho nó bị giết. Tuy nhiên, cô vẫn cần Mã Na kể hết những điều nó biết. Tạm thời, hành hạ nó đôi chút... cũng là một việc hay.

Cùng lúc, một khuôn mặt lóe lên trong bộ óc đang rối tung vì hãi hùng, đau buồn và sợ hãi của cô, y như thể vén một góc kí ức đang bị chặn đứng. Khuôn mặt ấy liên quan đến một việc nữa mà cô muốn làm rõ. Cô cố gắng tóm lấy manh mối, lần theo nó để tiếp cận sự thật, nhưng hễ gần chạm tới thì manh mối lại đứt phựt, đoạn nào đoạn nấy bay vụt về góc sâu của tâm trí hỗn độn.

Thình lình, tiếng cọ xát quần áo và tiếng rên rỉ ngừng lại. Cô mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối dày đặc cách mình vài mét. Xem chừng Mã Na đã tỉnh và đang chật vật tìm hiểu tình hình xung quanh.

Quả nhiên, giọng nói run rẩy vang ra, “Ê...” Liền đó là tiếng ho khan, hết ho thì lại thở dốc. “Có... ai không?” Rồi tiếng rú, chắc nó đã phát hiện ra hai tay bị trói quặt sau lưng, chân cũng không động đậy được. Tiếng vật vã sột soạt lại vang lên, xen lẫn tiếng nức nở sợ hãi.

Cô gằn giọng, “Thôi đi!”

Tiếng động trước mặt lặng tắt. Cô có thể tưởng tượng được Mã Na đang mở mắt, nín thở và cố gắng nhìn về phía mình.

Một lát sau, Mã Na run rẩy hỏi, “Ai... ai đấy?”

“Sao mày lại đến đây?”

“Chị... chị là ai?”

“Trả lời tao đi đã.”

Mã Na im lặng một hồi, bỗng sụt sịt, “Không biết... Đây là đâu?”

“Trả lời đi đã, tao sẽ cho mày biết đây là đâu.”

“Tôi không biết tại sao mà.” Mã Na thút thít. “Tôi có hẹn với bạn cổng trường, đang đi thì bị ai đấy ôm choàng lấy từ phía sau và bị bịt miệng, tiếp theo không biết trời trăng gì nữa.”

Cô buột miệng, “Trường Trung học Số 4?”

“Ừ.” Mã Na ngập ngừng. “Sao... sao chị biết?”

“Hẹn bạn nào?”

“Bạn... bạn cùng lớp.”

“Tên gì?”

“Rốt... rốt cuộc chị là ai?”

“Tao hỏi mày, tên gì?”

“Dương Lạc.”

Cô im lặng, nghi hoặc đầy một bụng. Sự im lặng ngập dần bóng tối giữa họ.

Một lúc lâu sau, giọng nói ngập ngừng của Mã Na lại vắng đến. “Chị... chị còn ở đó không?” Đợi một hồi không thấy trả lời, Mã Na dè dặt hỏi, “Chị đưa tôi ra khỏi đây được không?” Vì đang kinh hãi, nó lại sốt sắng bổ sung. “Tôi sẽ không để chị thiệt đâu. Tôi có mang theo tiền đây, nhà tôi thì giàu. Chỉ cần chị đưa tôi về nhà, bố tôi sẽ cho chị cả đống tiền.”

Cô nghe mà giận. Phải, bố mày rất giàu, đủ để lấp liếm những hành vi ác nghiệt của mày, đủ để con gái nhà người ta phải âm thầm biến mất!

“Câm mồm! Có tiền là ghê gớm lắm hả?”

Mã Na câm tịt, nhưng vài giây sau, nó lại nỉ non, “Xin chị đấy, được không? Đưa tôi về nhà, chị muốn gì cũng được...”

Cô nhắm mắt làm ngơ. Thấy cô không trả lời, Mã Na càng hoàng hốt, và bắt đầu la hét kêu cứu, tiếng hét the thé vang vọng trong bể chứa, nghe rất khó chịu.

“Câm ngay!” Cô quát khẽ. “Mày còn kêu la, tao sẽ bỏ mày lại đây cho chuột gặm!”

Lời đe dọa này thực sự hiệu quả. Mã Na lập tức ngừng kêu. Hồi lâu sau, nó ấp úng nói, “Vậy thì... Chị thả tôi ra được không... Tôi muốn, đi tiểu.”

Cảnh tượng nhục nhã hiện về trước mắt. Vách chắn kí ức trượt ra, trí óc như có tia chớp rọi qua, những vòng xích móc liên tiếp vào nhau, và hình ảnh một người đàn ông được kéo lên từ thẳm sâu tâm tưởng.

Mã Na vẫn lải nhải, “Hay là cởi trói tay cho tôi cũng được, chị ơi!”

“Cứ đái luôn ra quần đi!”

Cô hằn học đáp rồi đứng dậy, bỏ lại tiếng van vỉ khóc lóc của Mã Na, lần mò đi về phía cửa sắt tròn. Ra tới cống chính, cô đóng chặt cửa và xoay van.

Cần phải ở yên một lúc để sắp xếp lại những suy nghĩ rối ren.

Bởi vì cô đã biết, người đàn ông kia là ai.

Cố Hạo tuyệt vọng trở về. Nhìn thấu tâm trạng ông, suốt đường đi Thai Vỹ không ngớt lời an ủi. Cố Hạo bơ phờ nhìn ra cửa sổ xe, thỉnh thoảng chỉ ậm ừ vài câu lấy lệ. Khi mở khóa bước vào căn 102, ông ngồi xuống giường, nhìn tờ giấy trắng viết tên đính trên tường, nỗi khiếp đảm thình lình ập đến.

Ông tin vào trực giác và óc phán đoán của viên cảnh sát hình sự thâm niên kia, rằng ở nơi Tô Lâm trú chân có một tên giết người hàng loạt. Hắn bắt cóc ba phụ nữ, mang xuống cống ngầm, hãm hiếp rồi giết chết họ. Khi một nữ sinh trung học bơ vơ không nơi nương tựa xuất hiện ở vương quốc dưới lòng đất ấy, hắn chẳng có lý do gì để thả cô đi cả.

Đồng phục và cặp sách ở bể chứa nước mưa chỉ là di vật của con bé sao? Cũng là “chiến lợi phẩm”, giống như quần áo của các nạn nhân khác? Nếu thế thì tại sao khi ông xuống cống lần thứ hai, các chiến lợi phẩm vẫn còn, riêng đồng phục và cặp sách của Tô Lâm thì biến mất?

Thật đáng tiếc là thằng khốn đó đã bị tông chết, bằng không ít nhất có thể hỏi hắn xem Tô Lâm có còn sống không. Cố Hạo càng lúc càng suy sụp, cái cảm giác đã gần chạm đến còn tuột tay này thật tồi tệ.

Chuông điện thoại thình lình réo vang. Cố Hạo không muốn nhúc nhích nên để đổ chuông đến mấy lần mới bước tới nhấc ống nghe, “A lô!”

“Trời ạ, cuối cùng bác cũng về.” Giọng nói háo hức của Ngọc Thục lập tức vọng sang. “Tôi đã gọi điện suốt tối đấy.”

“Sao thế?”

“Tô Lâm về nhà chưa?”

"Hả?" ”

“Hôm nay Đình Đình đã trông thấy con bé.”

Cố Hạo chợt siết chặt ống nghe, “Khi nào ở đâu?

“Buổi sáng, ở trường. Con bé cứng lắm. Nó đã cướp váy đóng kịch tiếng Anh của Mã Na rồi bỏ chạy.”

Cho dù không thấy mặt Ngọc Thục, Cố Hạo cũng đoán được rằng chị đang tươi hơn hớn.

“Đình Đình còn giúp nó nữa. Bác thấy con tôi dũng cảm chưa?”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì không rõ.” Ngọc Thục vẫn hào hứng. “Bác không biết đầu, người ta đàn đàn lũ lũ đuổi theo, Đình Đình đã trấn giữ ở cửa giúp Tô Lâm, cũng không nói được với nhau mấy câu.”

Cố Hạo bất chợt thả lỏng người, bấy giờ mới nhận ra bàn tay cầm ống nghe của mình đang run lên. Con bé vẫn còn sống. Mặc dù chưa biết nó thoát khỏi tay hung thủ bằng cách nào, nhưng ít nhất thì hiện giờ nó đã an toàn.

Ngọc Thục vẫn thao thao, “Tuy rằng làm thế là gây mếch lòng hiệu trưởng và thầy Chu gì đó, nhưng tôi không trách Đình Đình. Con tôi đã hành động đúng. Tô Lâm bị đối xử quá đỗi bất công rồi. Cho dù Đình Đình có bị phạt, chúng tôi cũng không ngại. Không thể để bọn họ bắt nạt con nhà người ta như thế. Con ranh nhà họ Mã ngang ngược lắm, tôi chỉ muốn cho nó cái tát...”

Cứ thể hồi lâu, Ngọc Thục chợt nhận ra Cố Hạo không hề tiếp chuyện, chị ngừng lại, thăm dò, “Bác Cố, bác vẫn nghe đấy chứ?”

Cố Hạo vội đáp, “Có, tôi vẫn nghe.”

Ngọc Thục bật cười, “Tôi lắm lời quá chăng?”

“Không, không.” Cố Hạo cũng cười. “Tôi hiểu tâm trạng cô mà. Đình Đình là một đứa trẻ tốt bụng, hào hiệp.”

“Thực sự là tôi cũng không ngờ.” Từ đường dây vọng ra tiếng vuốt tóc, rồi cả tiếng “meo” khe khẽ. “Tôi vẫn luôn cho rằng con cứ sống nề nếp, khuôn phép thì thật tốt. Tuy nhiên, tôi lại không muốn con bảo sao nghe vậy, để người ta chèn ép.”

“Phải công nhận Khương Đình dũng cảm gánh vác hơn xa tôi tưởng.” Cố Hạo chân thành nói. “Cháu còn thừa hưởng lòng tốt và lòng trắc ẩn của cô.”

“Bác đừng nói thế, thật ra chúng tôi cũng làm được gì đâu.” Ngọc Thục hơi ngượng. “Sắp tới bác định thế nào?”

“Tất nhiên tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, tìm cho bằng được con bé mới thôi.”

“Ừm.” Ngọc Thục bỗng do dự. “Sau đây có lẽ chúng tôi...”

“Không sao mà.” Cố Hạo biết Ngọc Thục đang băn khoăn điều gì. “Cô cứ tập trung vào vụ kiện với chồng cũ đi. Tôi tự lo được.”

“Vâng, áy náy với bác quá.” Ngọc Thục nói thêm. “Tìm thấy con bé rồi, bác nhớ báo cho tôi biết nhé.”

“Nhất trí. Cô nghỉ ngơi sớm đi.”

“Bác cũng thế, tạm biệt.”

Cố Hạo cúp máy, quay lại giường ngồi. Mặc dù không suy sụp nữa, nhưng nỗi ngờ vực vẫn ngập tràn trong ông.

Nhà đối diện im phăng phắc. Rõ ràng Tô Lâm chưa về, nếu không bọn họ đã xôn xao ồn ào rồi. Mà Tô Lâm cũng ít khả năng quay lại cống ngầm. Thế thì con bé đang ở đâu giữa thành phố rộng lớn này?

Cố Hạo trân trân nhìn tờ giấy viết tên đính trên tường, nhìn cho đến khi hai chữ “Tô Lâm” trở nên lạ lẫm.

Việc gã về muộn không khiến vợ bất ngờ, tuy nhiên cô phát hoảng vì vết bầm lớn trên trán gã, giục đi bệnh viện nhưng gã không chịu, cô đành vội vàng đi tìm hộp sơ cứu. Bố mẹ vợ ngủ trên tầng hai nghe nháo nhác cũng lần lượt xuống phòng khách xem tình hình.

Vì vậy, gã ngồi giữa họ, tay đặt trên đầu gối, thuật lại mọi chuyện đã xảy ra hồi tối nay. Tất nhiên, nội dung là theo phiên bản gã biên soạn.

Buổi diễn tanh bành. Hiệu trưởng khiển trách. Ấm ức buồn rầu. Lái xe hơi nhanh, nhưng không quá tốc độ. Người đàn ông đột ngột lao ra. Phanh không kịp. Cảnh sát giao thông xác định lỗi là của người tử nạn. Gã không bị thương nặng, cũng không phải chịu trách nhiệm pháp lý nào. Bố mẹ vợ yên cái bụng, lại hỏi thăm mức độ hư hại của xe, rồi quay lên phòng nghỉ ngơi.

Gã tắm rửa thật kĩ càng, khi trở ra phòng khách thì thấy phía phòng ngủ vẫn sáng đèn. Gã đắn đo một lúc, thay vì vào với vợ lại ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc.

Gã không ngủ được. Không phải vì đã giết tên vô gia cư kia. Gã chẳng xót thương gì cho cái chết của hắn, thậm chí còn thấy may mắn. Xem chừng cảnh sát đã liệt tên vô gia cư kia vào diện tình nghi. Giờ hắn ngoẻo, chẳng còn chứng cứ nào dẫn đến gã nữa.

Suy cho cùng, chính tên vô gia cư đã cưỡng hiếp mấy người phụ nữ rồi siết cổ họ cho chết, cũng tự tay hắn ném xác. Gã chỉ phụ trách việc đưa họ đến căn hộ với lý do thuê mẫu chụp ảnh hoặc cho đi nhờ xe thôi. Ngay cả khi quay chụp các cảnh kia, gã cũng cẩn thận không hé một lời, hay để lộ dấu vết nào của mình dù là nhỏ nhất trước ống kính.

Bình thường, hễ nghĩ đến những đoạn băng hình và ảnh chụp ấy, gã đều thấy trong người rục rịch râm ran, nhưng lúc này, gã không hưng phấn nổi, bởi vì cảnh sát không tìm thấy Mã Na ở bể chứa nước mưa.

Ban đầu, kế hoạch của gã là bắt tên vô gia cư về, ép hắn hãm hiếp và giết chết con điếm non đáng ghét kia như những lần trước. Tuy nhiên, khi thấy có hai người đuổi theo tên vô gia cư, gã không còn lựa chọn nào khác nữa, lại càng không ngờ hai người nọ là cảnh sát. Gã kiếm cớ đi báo công an để rút lui, muốn tranh thủ quay xuống cống ngầm xử lý Mã Na, nhưng viên cảnh sát đứng tuổi lại ra lệnh cho gã ở nguyên tại chỗ.

Gã chỉ còn cách cố trấn tĩnh, nhưng khi trả lời vẫn không đâu vào đâu. May thay biểu hiện này lại phù hợp với bộ dạng một lái xe vừa vô tình cán phải người. Gã sốt ruột sốt gan về nhân chứng nguy hiểm dưới lòng đất kia, khổ nỗi chưa thoát thân được, chỉ biết nguyện cầu ê te có tác dụng lâu lâu một chút.

Thế mà cảnh sát xuống bể chứa lại chỉ tìm thấy dấu tay, lông tóc và vài mảnh quần áo. Kết quả này khiến gã thầm kêu “May quá”, đồng thời cũng cực kì băn khoăn. Con điếm non đó ở đâu rồi?

Kẻ vác nó xuống cống ngầm là tên vô gia cư kia, và đến bể chứa thì có lẽ nó đã ngấm thuốc mê, nhưng liệu nó có giả vờ ngất không? Chẳng may nó nhận ra giọng mình thì làm thế nào?

Cho dù chưa bị cảnh sát sờ gáy, gã vẫn thấp thỏm không nguôi. Ngày nào chưa đóng hồ sơ, ngày đó thanh gươm đe dọa còn lùng lẳng trên đầu. Gã bắt đầu thầm cầu nguyện cho Mã Na lạc lối trong hệ thống cống ngầm và chết vì đói khát. Đối với gã, không còn gì lý tưởng hơn cái kết này nữa. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!