← Quay lại trang sách

Chương 23 trả giá

Thứ Tư, 22/6/1994. Trời quang.

Ở trong bóng tối một thời gian dài, khứu giác và thính giác con người ta sẽ trở nên đặc biệt thính nhạy. Tôi đã từng như thế. Mã Na bây giờ cũng vậy. Chỉ cần tôi ném thức ăn đến bên, nó sẽ khụt khịt đánh hơi, bò tới và nhai ngấu nghiến. Hiện tại nó hôi rình, không biết mũi nó có tự nhận ra không.

Có một điều Mã Na không nói dối, đó là trên người nó thực sự có rất nhiều tiền. Số tiền này là nguồn mưu sinh của chúng tôi mấy ngày qua.

Tôi không dám nấn ná ở một chỗ quá lâu. Và bây giờ tôi cũng đã đoán ra tại sao Vincent gọi chỗ kia là “vùng cấm”. Do đó mỗi hôm chúng tôi phải đổi đến vài chỗ để ẩn thân. Hễ bị bịt mắt đưa đi nơi khác, Mã Na lại sợ chết khiếp, sợ tôi ra tay giết hại hoặc ném nó lại một mình.

Thật ra, không phải tôi chưa tính đến các phương án này. Mọi tai ương tôi gặp phải đều từ Mã Na mà ra. Nó biến cuộc sống của tôi thành số không tròn trĩnh, trong khi bản thân nó thì sống phè phỡn và ngang ngược. Đã một vài lần, có trời biết tôi chỉ chực nhấn đầu Mã Na xuống nước đọng trong lòng công cho nó chết ngạt, hoặc cuốn gói mặc kệ nó ở đây. Tuy nhiên, tôi không làm thế.

Thực tế, tôi không biết mình muốn làm gì nữa. Tôi không biết tại sao mình phải mang Mã Na lẩn trốn khắp nơi trong cống nước mưa. Suốt những ngày qua, đầu óc tôi lúc thì trống rỗng lúc thì hỗn loạn. Tôi nghĩ đến thầy Chu, cố gắng nhìn nhận thầy như một con quỷ biến thái. Tôi nghĩ đến Dương Lạc, cố đoán xem tại sao cậu phải hẹn gặp Mã Na. Tôi cũng nghĩ đến cô gái chưa biết tên đã giúp tôi trốn thoát. Và nhiều nhất, là nghĩ về Vincent. Thường thì sau những giấc ngủ ngắn, tôi sẽ mất rất nhiều thời gian mới tỉnh táo hoàn toàn, và trái tim trĩu nặng khi nhớ ra Vincent không còn nữa. Điều này khiến tôi nhận thức được, “đau lòng” không phải là cách miêu tả trừu tượng, mà là cơn đau thực sự, khiến người ta không thở được, khiến thân thể người ta co rút.

Tôi hối hận vì đã không chọn bừa một chuyến tàu rời khỏi thành phố, để khỏi phải tận mắt chứng kiến cảnh Vincent bị tông chết. Thoắt cái, tôi lại thấy được an ủi, vì ấn tượng cuối cùng mình để lại cho anh ta là sạch sẽ chỉnh tề và tươi tắn, dù biết như thế là không công bằng. Bởi với Vincent, tôi mãi mãi là Lam bé bỏng mà anh ta nguyện hiến dâng đến bươu đầu mẻ trán, trong khi tôi lại nắm rõ các hành vi của anh ta.

Tuy nhiên, điều này không làm giảm sút nỗi nhớ thương của tôi. Vincent có tội với trần đời, chứ với tôi, anh ta hiền lành và tốt bụng nhất hạng. Nghe thì nực cười, nhưng kẻ sát nhân ấy đã trao gửi cho tôi một thứ tôi chưa được đón nhận bao giờ... đó (có thể gọi) là tình yêu.

Mọi người coi tôi như món đồ vô thưởng vô phạt, riêng mình anh ta nâng niu tôi như của báu. “Diễm phúc lớn nhất đời người, không gì hơn là tin rằng mình được yêu thương.” [*]

Tình yêu quá nặng, đè trĩu vai tôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mình vẫn mắc kẹt dưới cống ngầm này. Tôi muốn làm điều gì đó cho Vincent. Không vì lẽ gì khác, chỉ vì bản thân anh ta.

Về nhà ngủ đầy hai ngày, ăn vài bữa ngon vợ nấu, Vương Hiến Giang cảm thấy mình đã lấy lại tinh thần và sức lực. 8 giờ 30 phút sáng ông mới ung dung đến cơ quan.

Vừa bước vào cửa, một cảnh sát trẻ hớn hở đi tới, “Chú Vương, cuối cùng chú cũng đến!”

Vương bình thản hỏi, “Sao vậy?”

“Chú còn nhớ những vật chứng tìm thấy trong bể chứa nước mưa bên dưới bảo tàng không?” Viên cảnh sát trẻ hào hứng. “Sau rất nhiều công sức, bên giám định đã xác nhận được vân tay trên ví. Chú đoán xem của ai?”

“Của ai?”

“Của kẻ vô gia cư bị tông chết đấy!”

“Ờ! Hiểu rồi.”

Vương đi về phía văn phòng ban chuyên án, tay bắt sau lưng, vẫn bộ dạng thờ ơ như cũ.

Không nhận được phản ứng như mong đợi, viên cảnh sát trẻ ngại ngùng, “Chú Vương, lần này chú lập được công to rồi.”

“Tên đó làm nghề lượm đồng nát, vân tay trên ví chưa đủ để giải thích vấn đề.” Vương cười ha hả. “Chờ thêm đi.”

Đang nói chuyện thì nghe động ở cửa, Vương nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên mặc vest tiến vào, một tay cầm chiếc ví rất tinh xảo, tay kia tám một thiếu niên đang giãy giụa.

“Ai phụ trách hả? Ra đây!” Người đàn ông quát lớn, mặt mũi đỏ bừng bừng. “Tôi muốn báo án!”

Viên cảnh sát trẻ chào hỏi, “Anh quát tháo cái gì? Báo án gì?”

Người đàn ông quét mắt qua cậu ta, “Tôi không nói với cậu.” Anh ta nhìn lướt khắp sảnh chính tầng một, cuối cùng dừng lại ở Vương, “Xin chào, đồng chí là cán bộ phụ trách ở đây phải không?” Anh ta đẩy thiếu niên về phía ông. “Tôi muốn báo án!”

Vương cau mày, “Anh cứ từ tốn thôi, có chuyện gì?”

“Con gái tôi mất tích.” Người đàn ông lộ vẻ dữ tợn, trỏ vào thiếu niên. “Thủ phạm là thằng này!”

Thiếu niên xoa bóp vai và cánh tay, cau có nói, “Chú Mã, chú đừng vu vạ như thế.”

Vương càng nghe càng bối rối, “Con gái anh tên gì, bao nhiêu tuổi, mất tích ở đâu?”

“Con gái tôi tên Mã Na, 17 tuổi, học sinh trường Trung học Số 4.” Người đàn ông đẩy mạnh thiếu niên. “Mất tích tối hôm kia. Còn lại hỏi thằng này!”

Thiếu niên phát cáu, “Chú Mã, cháu thực sự không biết Mã Na đâu!”

“Thằng nói láo!” Người đàn ông vung tay đánh cậu. “Mã Na chăm chút son phấn rồi mới đi, không phải hẹn mày thì hẹn ai?”

Vương vội can anh ta. Người đàn ông vẫn riết róng. “Tao đã hỏi bảo vệ, đêm đó mày lượn lờ ở cổng trường!”

“Đúng là cháu có hẹn ở cổng trường.” Thiếu niên cãi lại. “Nhưng không phải hẹn Mã Na.”

Vương nhìn cậu ta, “Cháu là ai?”

Thiếu niên chưa kịp trả lời thì người đàn ông đã nói, “Dương Lạc, Trung học Số 4, cùng lớp con tôi.”

Vương quay sang anh ta, “Đồng chí này, con gái anh mất tích tối hôm kia, giờ anh mới nhớ là phải trình báo sao?”

“Tôi đã báo ngay tối hôm đó.” Người đàn ông trợn mắt. “Gần 12 giờ đêm con gái còn chưa về, ai mà ngồi yên được?”

“Anh trình báo ở đâu?”

“Đồn công an phố Thái Tháp.”

“Thế thì anh đi hỏi bọn họ chứ, chạy tới đây gây sự là sao?”

“Cái đồn ăn hại, hai hôm rồi vẫn chưa có tin tức gì cả.” Người đàn ông hầm hầm trỏ mặt Vương. “Tôi không quan tâm anh làm chức gì, nhưng việc này các anh phải tập trung vào cho tôi. Ban ngày ban mặt mà một con người hẳn hoi biến mất tăm, các anh làm cảnh sát kiểu gì vậy? Không thấy xấu hổ khi tiêu tiền thuế của chúng tôi sao?”

Vương thầm thở dài, biết rằng mình đã gặp phải một kẻ không chịu nghe lý lẽ.

“Tôi không phải cán bộ phụ trách, anh yêu cầu tôi cũng vô dụng.”

Ông gọi viên cảnh sát trẻ, thì thầm bảo. “Đưa anh ta đến đội Trật tự Xã hội, hỏi thăm tình hình bên Thái Tháp nữa.”

Viên cảnh sát trẻ bĩu môi bất lực, vẫy tay với người đàn ông, “Đi theo tôi.”

Người đàn ông lại chộp lấy cổ áo thiếu niên, hùng hổ theo viên cảnh sát trẻ lên cầu thang.

Vương đi thẳng đến văn phòng ban chuyên án. Mở cửa không thấy ai, ông ngồi xuống bàn họp dài, nhìn giấy tờ tài liệu chồng chất trước mặt, chậm rãi hút một điếu thuốc.

Thằng cu Thai Vỹ đi đâu không biết, hai ngày chưa thấy tăm hơi. Tiếp theo còn cả đống việc, xem ra phải tự làm rồi. Tuy nhiên, ông đang rất phấn chấn, lúc cầm tài liệu lên không những không cảm thấy phiền phức, mà còn có cảm giác tận hưởng yên bình.

Phải thừa nhận rằng việc tìm ra dấu tay kẻ vô gia cư trên ví đã khiến ông phấn khởi đôi chút. Tuy nhiên, kinh nghiệm điều tra hình sự lâu năm mách bảo ông rằng một khi chưa ngã ngũ thì đừng vội nói đến chiến thắng, kẻo lại thành tự vả, không dễ chịu chút nào. Đã điều tra được đến bước này, ông đủ kiên nhẫn tiếp tục đợi. Hơn nữa, ông còn chắc chắn rằng sẽ đợi được tin vui.

Do đó, khâu phân loại giấy tờ tài liệu hiện tại chính là ngọt bùi nhớ lúc đắng cay. Đúng vậy, các bảng biểu và dữ kiện nhàm chán ở đây đều có thể chứng minh rằng họ đã dần dần tiếp cận được sự thật dù không có bất kì manh mối nào.

Vương đang khoan khoái thì cửa văn phòng đẩy ra. Phó giám đốc Hồ sải bước vào, theo sau là rất đông đồng nghiệp, trong đó có cả Thai Vỹ.

Vương đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào họ, “Đây là...” Tim ông đập loạn xạ.

Phó giám đốc Hồ hằng giọng, “Anh Vương, tỉnh Liêu Ninh gửi kết quả giám định.” Ông vẫy vẫy một mảnh giấy. “ADN tinh trùng trích xuất từ nạn nhân và ADN của tên vô gia cư này, hoàn toàn khớp nhau.”

Bầu không khí lặng ngắt. Vương nhìn phó giám đốc Hồ, mặt không biểu cảm gì, đột nhiên người chao đi. Ông dựa vào bàn họp, cụp mắt xuống, với lấy gói thuốc lá, “Ồ, tốt quá.”

Phó giám đốc Hồ trân trối nhìn Vương chừng vài giây, thình lình chửi tục, tung chân đá về phía ông, “Lão già này, còn ra cái vẻ ngầu lòi à!”

Vương bật cười. Mọi người cũng ồn ào cả lên, như thể “chúng ta đều là người chiến thắng”, ai nấy cùng tận hưởng niềm vui khi giải quyết rốt ráo vụ án. Thai Vỹ đứng tách hẳn khỏi đám đông đang hề hả, lặng lẽ nhìn thầy mình.

Mắt họ gặp nhau, nụ cười trên mặt Vương hơi nhạt đi. Suy nghĩ một lúc, ông nói, “Phá được án, không chỉ nhờ công sức cá nhân của Vỹ và tôi. Trước hết, tôi muốn cảm ơn phó giám đốc vì sự lãnh đạo sáng suốt và hỗ trợ mạnh mẽ của anh...” Ông cao giọng. “Cùng tinh thần hợp tác ăn ý và nhịp nhàng của tất cả các đồng nghiệp.”

Tiếng ồn ào đột ngột nhỏ lại, vẻ luống cuống hiện rõ trên khuôn mặt hầu hết mọi người, những ánh mắt đang háo hức lần lượt nhìn lảng đi. Vương nhìn đến bác sĩ Đỗ, gật đầu, “Cảm ơn ông bạn.”

Đỗ xua tay, “Hê, người mình cả, khách sáo cái gì.”

Phó giám đốc Hồ lắc đầu bất lực, cất tiếng hòa giải, “Cảm ơn thì để đợi đến khi ăn tiệc mừng công, giờ các cậu giúp anh Vương sắp xếp lại thông tin nhé.”

Ai nấy nhìn nhau, thoáng do dự rồi tiến đến định giúp đỡ. Không ngờ Vương giơ tay ngăn cản, giọng kiên quyết, “Khỏi phiền mọi người.” Ông cười nhạt. “Những thứ này là do tôi và Vỹ lọc ra từng chút một đấy. Mọi người không biết cái nào có ích cái nào không, nên cứ để chúng tôi tự làm.”

Bầu không khí lại lặng đi, ai nấy đổ dồn mắt vào phó giám đốc Hồ. Ông ho hắng rồi xua tay, “Thôi được, vậy thì còn công đoạn cuối giao nốt cho hai thầy trò, làm xong nộp ngay nhé.”

Vương trịnh trọng đáp, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Phó giám đốc Hồ dẫn mọi người đi ra, “Thôi làm đi, có yêu cầu gì cứ báo lên.” Tới cửa, ông ngoái đầu nhìn lại, “Anh Vương!”

Vương nhướng mắt, “Hả?”

“Lần này làm tốt lắm.” Phó giám đốc Hồ trỏ vào ông. “Việc đã hứa tôi sẽ thực hiện.”

Vương gật đầu mim cười, “Anh nói thế thì tôi yên tâm rồi.”

Chẳng mấy chốc, văn phòng chỉ còn hai thầy trò. Vương chống tay xuống bàn, nhìn đống giấy tờ tài liệu, cười khổ lắc đầu.

“Mẹ kiếp, vừa rồi đúng ra không nên phét lác.” Ông quay sang nhìn Thai Vỹ. “Biết sắp xếp đến khi nào đây?”

Thai Vỹ chậm rãi đi tới, đầu tiên là nhìn xuống bàn, sau đó đưa mắt về phía tường, ngó tấm bản đồ lớn vẽ loằng ngoằng các vạch và khoanh đỏ.

“Thôi thì tuần tự nhi tiến, dù sao vẫn còn thời gian.” Vương bĩu môi với bàn họp. “Bắt đầu với bảng thông tin cư trú.”

Thai Vỹ chợt hỏi, “Thầy ơi... thế là xong rồi sao?”

“Còn phải làm với nhau, cái gì bỏ qua được, nên bỏ qua.” Vương thở dài. “Thầy thì chẳng sao, hai năm nữa về vườn rồi. Anh thì khác. Ngày tháng còn dài, nói cho đỡ bực là đủ, còn thì cấp trên tự có đánh giá.”

“Ý con không phải vậy.” Thai Vỹ vội đính chính. “Ý con là, vụ án này đến đây là xong rồi hả?”

Vương đặt tập thông tin cư trú đang cầm xuống bàn, quay sang quan sát Thai Vỹ, “Chẳng thế thì sao?”

“Thầy thực sự tin rằng kẻ vô gia cư kia là hung thủ?”

“Mấu chốt không nằm ở chỗ thầy tin hay không.” Vương giơ ngón tay lên. “Hắn sinh sống dưới cống ngầm, nơi tìm thấy xác ba phụ nữ. Dấu tay hắn có trên thi thể họ. Xe đạp của Tôn Huệ là do hắn bán. Quần áo tư trang các thứ xuất hiện ở chỗ hắn trú ngụ.” Ông chỉ tay ra cửa. “Vừa rồi anh đã nghe, tinh dịch hắn đọng trong xác nạn nhân. Như thế còn chưa phải là chứng cứ chính xác hả?”

Thai Vỹ không phản bác được, im lặng một hồi mới ấp úng nói, “Con không hiểu được lý do khiến hắn hành động như thế ấy.”

“Anh còn nhớ không? Ngay từ đầu thầy đã nghĩ hung thủ là người thu nhập thấp.” Vương nhướng mày. “Người như thế, nhu cầu tình dục không thỏa mãn, đè nén quá lâu sẽ có lúc bùng phát. Bùng phát lần đầu, thì sẽ có lần thứ hai.”

“Nhưng hắn khác hẳn chân dung chúng ta từng suy luận.” Thai Vỹ trỏ bản đồ thành phố trên tường. “Chứng tỏ hướng tư duy của chúng ta đã sai về cơ bản. Cho nên kết quả thế này, chỉ đơn giản là...”

“Gặp may?” Vương cười ha hả. “Thằng cu này, tin thầy đi, đôi khi thứ chúng ta cần không phải là trí tuệ và óc sáng suốt, mà là may mån.”

Thai Vỹ trợn mắt, “May mắn?”

“Ừ.” Vương bĩu môi. “Vận may cũng ngang ngửa siêu năng lực đấy.”

“Con nghĩ mãi không thông.” Thai Vỹ lắc đầu. “Hai ngày qua con lại đến thăm giáo sư Kiều. Thầy ấy cũng khá bất ngờ với kết quả, còn nói...”

“Ý kiến chuyên gia, đối với chúng ta, chỉ để tham khảo. Chứng cứ thực tế mới là chìa khóa phá án.” Vương ngắt lời. “Tuy nhiên, giáo sự không hoàn toàn sai về cách xác định phương hướng. Địa điểm ném xác đúng là nơi chốn quen thuộc nhất của thằng khốn ấy, khu B cũng là một trong các trọng điểm mà giáo sư khoanh vùng. Chỉ hiềm ban đầu chúng ta không ngờ lại có người sống dưới cống ngầm.”

“Thầy đã bao giờ chú ý tới điểm này chưa?” Thai Vỹ vẫn chưa nản lòng. “Không phải ai, mà chính là Chu Hy Kiệt tông chết hắn. Nghe hơi trùng hợp quá thì phải?”

“Có gì đâu mà trùng hợp?” Vương lại cầm xấp thông tin cư dân lên. “Người ta sống ở gần đấy. Buổi diễn bát nháo, bị lãnh đạo khiển trách, buồn bực nên lái xe hơi nhanh, nhưng cũng chưa quá 60 km/h.”

Thai Vỹ cúi đầu, “Con cứ cảm thấy có điều không ổn.”

“Đặt bên cạnh chứng cứ, cảm thấy chi là cảm thấy.” Vương trừng mắt nhìn đồ đệ. “Đi lấy mấy thùng các tông lại đây.”

“Thầy này, chúng ta tạm cho rằng hung thủ là tên vô gia cư kia đi.” Thai Vỹ suy nghĩ một lúc. “Thế hắn tiếp xúc với nạn nhân bằng cách nào chứ? Bất cứ ai đầu óc bình thường đều không dễ dàng tin vào một kẻ như vậy, không phải sao?”

“Thầy không biết.” Vương bắt đầu sốt ruột. “Giá người chết nói được, anh có thể hỏi xem.”

Thai Vỹ ngỡ ngàng, “Chúng ta không nên làm rõ điểm này sao hả?”

“Chúng ta không thể làm rõ tất cả các điểm! Cũng không cần làm rõ tất cả các điểm!” Vương đã hết sức chịu đựng. “Thứ chúng ta cần là bằng chứng! Bằng chứng! Hiểu chưa?”

“Thầy...”

“Bằng chứng ở ngay đây, thậm chí còn là bằng chứng thép!” Vương quát lên. “Ở trường cảnh sát anh không học tố tụng hình sự à? Vụ án đã rõ ràng, anh còn muốn cái quái gì nữa?”

"Con...”

“Anh không tin thầy hay không tin bằng chứng?” Vương trỏ ra cửa. “Thầy là người hướng dẫn anh, nghe-lời-thầy, đi-lấy-thùng-các-tông! Đừng nghĩ linh tinh nữa!”

Thai Vỹ đỏ bừng mặt, ngực nhấp nhô dữ dội. Đột nhiên, anh gằn từng chữ một, “Thầy đang muốn thuyết phục con, hay muốn thuyết phục chính mình?”

Vương sững sờ, nhìn chằm chằm vào Thai Vỹ đến vài giây rồi ném mạnh tập thông tin cư trú vào anh, đùng đùng giật của sải bước ra ngoài.

Ông ra tới hành lang đúng lúc Chu Hy Kiệt đi tới. Vết bầm trên đầu gã vẫn sưng tím, vẻ người héo hon. Trông thấy Vương, Chu Hy Kiệt vội cất tiếng chào rồi móc thuốc lá trong túi đưa mời, “Cảnh sát Vương, anh có bận không, tôi muốn trao đổi vài lời?”

Vương giơ tay ngăn điếu thuốc, cau có hỏi, “Chuyện gì?”

“Chuyện của tôi thôi.”

“Chuyện của cậu là sao?” Vương cau mày. “Cảnh sát giao thông nhận định cậu không phải chịu trách nhiệm rồi còn gì?”

“Đúng thế.” Chu Hy Kiệt gãi đầu. “Tuy nhiên, từ nhỏ tới lớn tôi không sát sinh, đến mổ gà còn chưa từng. Lần này tông chết người ta, tôi canh cánh trong lòng. Mấy ngày qua tôi không đi làm, tôi...”

Vương không rảnh dây dưa với gã, “Ý cậu thế nào, nói luôn đi.”

“Tôi muốn... gửi ít tiền cho gia đình người quá cố.” Chu Hy Kiệt lúng túng ra mặt. “Coi như một biểu hiện nhân đạo, hoặc bồi thường...”

“Khó đấy.” Vương xòe tay. “Một kẻ vô gia cư, bình thường toàn sống dưới cống ngầm thì làm gì có gia đình. Đến giờ chúng tôi vẫn chưa xác minh được lai lịch hắn ta.”

“Vậy tôi sẽ chờ tin tức của các anh nhé!” Chu Hy Kiệt đột ngột ghé sát lại, thì thào. “Nghe nói hắn ta là kẻ giết người?”

Vương cân nhắc, rồi gật đầu, “Bấy giờ chính là lúc chúng tôi đang truy bắt hắn.”

Chu Hy Kiệt há hốc miệng, mất một lúc mới nói được, “Tức là tôi đã vô tình trừ hại cho dân?”

“Nếu cậu không tông chết hắn, chúng tôi đã làm rõ được nhiều vấn đề hơn. Sau này cậu nên lái xe cẩn thận.” Vương sốt ruột lắm rồi. “Còn gì khác không?”

Thấy ông khó chịu ra mặt, Chu Hy Kiệt vội xua tay, “Hết rồi, anh bận gì thì làm đi ạ.”

Vương không để ý đến gã nữa, sải những bước dài về phía tòa nhà văn phòng, khi đi ngang phòng trà nước, ông thoáng thấy một ánh trắng lướt qua.

Dạo hai vòng quanh sân và hút liền tù tì vài điếu thuốc, Vương đã bình tâm lại.

Thằng cu Thai Vỹ bình thường hay cợt giỡn, nhưng vào việc thì nghiêm túc tháo vát, tư duy sáng sủa, đối xử với ông lại rất mực cung kính lễ độ. Dù nhiều khi tiện tay đánh mắng, ông vẫn khá yêu quý nó. Ước chừng làm xong vụ này ông sẽ được thăng cấp ít nhiều, định bụng trong hai năm còn lại chỉ tập trung bồi dưỡng đồ đệ, trước khi xuống ngựa sẽ đỡ nó lên yên và tiễn chân thêm một quãng đường.

Thế mà cái thằng cu vắt mũi chưa sạch ấy lại dám chất vấn phán đoán của ông về vụ án.

Tuy nhiên, Vương hiểu phản ứng của Thai Vỹ. Vì ông cũng có cảm giác gãi chưa đúng chỗ ngứa. Họ đã vất vả tra xét rất nhiều người, cuối cùng thu hẹp vòng vây về phạm vi trong tầm kiểm soát. Không ngờ một vụ tai nạn ô tô lại đánh dấu chấm cho tất cả. Không phải ông chưa từng nghi ngờ kết quả này, nhưng bằng chứng lại vững vàng đến mức không ai bàn ra tán vào được.

Theo tưởng tượng của Thai Vỹ, kết cục thỏa đáng có lẽ là xác định một kẻ nào đấy, sau đó theo dõi sát sao, phá cửa ập vào, công khai bắt giữ, cần câu lưu thì câu lưu, cần thẩm tra thì thẩm tra, cần tống giam thì tống giam, cần chuyển sang công tố thì chuyển sang công tố, cho đến khi nào đưa được hung thủ ra tòa mới thôi.

Kết thúc rình rang như thế quả có phong phú thật, nhưng quan trọng nhất vẫn phải là phá án chứ. Đối với Vương, tên khốn đó mất mạng vì tai nạn xe hơi hay chính thức bị đưa ra nơi hành quyết thì cũng như nhau cả thôi.

Tuổi trẻ suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ. Thai Vỹ luôn cho rằng làm cảnh sát là lăn xả lửa đạn mưa tên, sục sôi máu nóng. Thực tế đâu có ly kì kích thích đến thế?

Vương thở dài, chậm chạp đi về phía tòa nhà văn phòng. Mặc dù thằng cu già mồm cãi láo, nhưng nó vẫn là đồ đệ của ông, người làm thầy không nên chấp nhặt.

Vừa quay vào sảnh tầng một, Vương trông thấy viên cảnh sát trẻ đang nói chuyện với một cô gái mặc váy trắng đeo túi. Thấy Vương, viên cảnh sát trẻ nói với cô gái, “Đúng lúc quá, đây là người phụ trách chính, cụ thể thể nào em hỏi chú ấy.”

Cô gái quay ra, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt dài mảnh, nhác thấy Vương liền nói với viên cảnh sát trẻ, “Thôi, cảm ơn anh.” Và cúi đầu chào, nhanh chân bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Vương lấy làm khó hiểu, “Ai thế?”

“Em ấy tự giới thiệu là con gái của nạn nhân vụ 24/5, muốn hỏi xem tình hình điều tra đến đâu rồi.”

Vương ậm ừ, quay về văn phòng ban chuyên án. Được vài bước ông chợt ngờ ngợ, ngoái lại hỏi, “Tự giới thiệu là gì cơ?”

“Con gái của nạn nhân.” Viên cảnh sát trẻ bối rối chớp mắt. “Sao vậy ạ?”

“Bậy nào! Hai trong ba nạn nhân chưa hề sinh nở.” Vương biển sắc. “Người duy nhất có con thì lại là con trai.”

Ông quay ngoắt ra cửa, cô gái mặc váy trắng đã biến mất.

Trời vừa tinh mơ, Cố Hạo đã ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt qua loa rồi bắt xe buýt cao điểm sáng đi thẳng ra ga xe lửa. Đến quảng trường trước ga, ông mua bốn cái bánh nướng và hai quả trứng trà làm bữa sáng, vừa ăn vừa đi vào sảnh đợi.

Ông đã chầu chực ở đây mấy ngày, nhưng không hề trông thấy Tô Lâm. Sở dĩ ông tiếp tục chầu chực ở đây, là vì chẳng còn nơi nào khác để đến. Theo lời Ngọc Thục thì Tô Lâm đột ngột xuất hiện trên sân khấu kịch tiếng Anh, cướp váy của Mã Na rồi cao chạy xa bay. Xử sự như thế thì không còn đường lùi nữa, cho nên rất có khả năng cô gái sẽ chọn cách rời khỏi thành phố. Cố Hạo không biết cô đã rời đi, hay tiếp tục lang thang trong thành phố vài hôm. Tuy nhiên, chắc cô sẽ không quay lại cống ngầm nữa nên ga xe lửa hẳn là nơi thích hợp để trú ẩn tạm thời. Ít ra ở đây cũng có nước uống, có ghế dài để nghỉ tạm, chưa biết chừng còn xoay xỏa được chút đồ ăn.

Dựa trên suy đoán này, Cố Hạo coi nhà ga là hi vọng cuối cùng để tìm ra Tô Lâm. Đồng thời, ông liên tục vun đắp để hi vọng ấy khỏi tan tành. Cố Hạo biết rõ rằng, chầu chực thế này rất có thể là vô ích. Nhưng còn hi vọng nghĩa là chưa đến lúc từ bỏ. Bong bóng xà phòng óng ánh nhẹ bằng, bồng bềnh được bao lâu thì bồng bềnh.

Mới sáng sớm, sảnh chờ đã chật kín người. Không khí tù đọng, tiếng người ồn ào. Cố Hạo vừa gặm bánh nướng vừa loay hoay lách qua đám đông và đủ loại hành lý trên lối đi, ngó nghiêng tứ phía. Ông lướt mắt qua những khuôn mặt già trẻ gái trai, hoặc hớn hở hoặc mệt nhoài, hoặc trắng xinh hoặc đen thô, hoặc phấn son hoặc mộc mạc, hoặc sinh động hoặc vô hồn... Không thấy khuôn mặt xanh xao gầy gò ấy đâu cả. Ông không hề nản lòng, càng không biết đến buồn chán, cứ đi hết vòng này đến vòng khác quanh sinh như bị bản năng thúc đẩy.

Tốp năm tốp ba hành khách lần lượt qua cửa soát vé, rồi dòng người khác lại ùn ùn đổ vào sảnh. Đi nhiều đâm mệt, Cố Hạo ngồi xổm xuống chân tường nghĩ một lúc. Hồi sức được phần nào, ông lại lên tinh thần tiếp tục tìm kiếm.

Gần hết buổi sáng cứ thế trôi qua. Sảnh chờ trở nên oi bức khó chịu. Cố Hạo lấy bình giữ nhiệt trong túi xách, uống ngụm nước ấm cuối cùng, lau miệng, đứng dậy đi sang gian trà nước. Đến bên cây nước nóng, ông vặn vòi, vừa cúi xuống hứng thì thấy quanh mình hơi tối đi. Ông ngẩng lên, hóa ra là hai người đàn ông, một cao một lùn, không hiểu ở đầu lù lù xuất hiện bên cạnh. Đoán là hành khách đến lấy nước, ông mau chóng hứng đầy bình giữ nhiệt rồi bước tránh ra. Nhưng hai người đàn ông lại áp sát chặn đường.

Cố Hạo đang lấy làm khó hiểu thì tên cao cất tiếng hỏi, “Bố người ở đâu?”

“Hả?” Cố Hạo càng thêm khó hiểu. “Ở thành phố này thôi.”

“Cò hay mõi [*] ?” Tên lùn liếc mắt nhìn Cố Hạo, “Đến đây kiếm ăn, đã thăm hỏi ai chưa?”

Cố Hạo vỡ lẽ, cười nói, “Cả nghĩ rồi, tôi không phải dân trong nghề của các cậu đâu.”

“Bố tưởng chúng tôi ngu sao?” Tên cao hừ mũi. “Bố lảng vảng ở đây mấy hôm rồi, mà toàn đánh lẻ. Sao hả, túng quá hóa liều?”

“Thực sự không phải.” Cố Hạo không muốn phiền phức, cúi đầu định đi vòng qua họ. “Tôi có lý do riêng, không xơ múi gì địa bàn của các cậu hết.”

Tên cao lạng mình ra chặn đường Cố Hạo, tiện tay đẩy vào ngực ông, “Định chuồn? Mấy nay bố chấm mút được nhiều rồi? Cho anh em mượn tiêu chút coi!”

Cố Hạo nén giận, móc trong túi ra mấy chục đồng, “Có ngần này thôi.”

Tên lùn chộp lấy tiền, lại vươn tay mò mẫm trên người Cố Hạo, “Bố keo thế, có nhiều nôn hết ra đây...”

Cố Hạo không buồn nghe hết, đã vung tay hất nước nóng trong bình giữ nhiệt.

Tên lùn bỏng mặt, la lối giật lui. Cố Hạo sấn tới đạp mạnh vào đầu gối hắn. Tên lùn hụp mình xuống ôm chân hét chói lói. Cố Hạo nín thở xoay phắt lại đối phó tên cao. Tiếc rằng chưa kịp nhìn rõ đối thú, đã hứng một đòn trời giáng vào giữa mặt. Ông quất bình giữ nhiệt tới, nhè lúc tên cao né mình tránh thì nhảy xổ vào vung tay đấm.

Mới được một hai đòn, Cố Hạo đã nhận ra đối thủ của mình không chỉ cao to mà còn đánh đấm có nghề. Chẳng mấy chốc ông núng thế, và qua vài hiệp thì hết sức chống trả, cuối cùng bị đạp ngã, đành cuộn mình ôm đầu, chịu đựng cơn mưa quyền cước.

Trận ẩu đả mau chóng làm sảnh chờ xôn xao. Chưa đầy hai phút sau, hai công an ập đến.

Tên cao thấy mọi bất lợi, liền kéo tên lùn lên lẩn vào đám đông, biến mất trong tích tắc.

Một công an đỡ Cố Hạo dậy, vừa xem xét tình trạng ông vừa trách, “Ngần này tuổi còn đi gây gổ với người ta?”

Công an kia quan sát Cố Hạo rồi hừ mũi, “Ra là ông này, lởn vởn ngoài sảnh mấy hôm rồi. Đầu trộm đuôi cướp giành địa bàn thôi!”

“Hai thằng kia mới là đầu trộm đuổi cướp!” Cố Hạo thở hổn hền, toàn thân đau nhức. “Tôi không phải.”

“Thế ông lượn lờ ở đây làm gì?”

“Tôi tìm người.”

“Tìm ai?”

Nhìn bộ mặt nghi ngờ của công an, Cố Hạo chán chẳng buồn nói. “Không có gì.” Ông nhặt bình giữ nhiệt lên. “Đã gây rắc rối cho các đồng chí, xin lỗi.”

“Ông có muốn trình báo không?” Công an bĩu môi. “Hay có cần chúng tôi đưa đến bệnh viện không?”

“Khỏi. Cảm ơn.” Cố Hạo hơi cúi đầu chào, rồi len qua đám đông chầu rìa, loạng choạng đi ra cửa.

Cố Hạo bắt xe buýt về, mặt mũi sưng tím và bộ dạng buồn bã khiến hành khách không khỏi liếc mắt nhìn. Được một cậu bé tốt bụng nhường ghế, Cố Hạo cảm ơn và ngồi xuống, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Công nhận ông già mất rồi, sức yếu, lờ đờ, phải như ngày trước thì đã dư sức xử gọn hai thằng trộm vặt. Đồng thời, Cố Hạo cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình còn kiên trì được đến ngày tìm thấy Tô Lâm.

Đột nhiên, nỗi tủi thân và buồn phiền trào lên. Thời gian qua chạy ngược chạy xuôi bất kể đêm ngày, sức cùng lực kiệt, hầu như chi chống đỡ bằng ý chí. Đến giờ, sự kiệt quệ tích tụ bấy nay bỗng dưng bộc phát, dâng ngập từng tế bào. Cổ họng nghẹn lại, sống mũi cay cay, nếu không phải đang đi xe buýt, chắc ông đã rống lên khóc rưng rức.

Ý nghĩ này khiến Cố Hạo ngạc nhiên. Ông vừa tự trách mình yếu đuối vừa hít thở sâu, cố kìm nước mắt, đoạn dựa vào kính xe, khép mi, từ từ điều hòa lại cảm xúc.

Nửa giờ sau, xe đến bến nhà. Ngồi lâu cứng khớp, Cố Hạo chật vật mãi mới nhấc chân được. Xuống xe, ông còn loạng choạng một hồi mới khôi phục dáng đi bình thường. Ông chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ mong mau mau về đến nhà ngả mình ra giường.

Vào tới khu tập thể, Cố Hạo trông thấy chiếc Jeep quen thuộc đậu bên đường. Ông đánh mắt về phía cổng, quả nhiên Thai Vỹ đang ngồi trong đình hóng mát.

Cố Hạo lê bước tới. Thai Vỹ đưa chai rượu lên miệng, nhận ra Cố Hạo thì giơ tay vẫy lia lịa. Vừa nhìn rõ mặt ông, ngụm rượu bất thần nghẹn lại ở cổ họng anh.

“Bác sao vậy?” Thai Vỹ ho sặc sụa.

“Không sao.” Cố Hạo nhìn rượu trắng và các món mua sẵn bày trên bàn đá nhỏ. “Ban ngày ban mặt, sao lại chạy đến đây khề khà?”

Thằng nào đánh bác?” Thai Vỹ mặt đỏ bừng lảo đảo đứng dậy, lần tay xuống hông. “Tổ sư nó, không bắn chết nó con không phải Thai Vỹ!”

“Ngồi xuống!” Cố Hạo quát. “Tự nhìn lại xem, nốc rượu thành ra cái bộ dạng gì đây?”

“Đồ khốn dám bắt nạt cả bác, con mà mặc kệ thì còn gì là con đỡ đầu bác nữa!” Thai Vỹ vẫn sồn sồn. “Cho con biết đi, thằng nào?”

“Không thằng nào cả, tự tao ngã.”

“Đừng có gạt gẫm con! Ngã á?” Thai Vỹ trợn mắt. “Con mà tin thì uổng công làm cảnh sát quá rồi!”

“Ngừng lên cơn giùm!” Cố Hạo trỏ xuống bàn. “Thu dọn lại, về nhà với tao!”

“Bác Cố...”

“Hoặc về với tao, hoặc biến!”

Dứt lời, Cố Hạo sải bước về phía lối vào hành lang nhà mình. Vừa mở cửa hành lang, ông vừa len lén liếc lại. Thai Vỹ cắp chai rượu vào dưới cánh tay, quáng quàng thu gom các túi thức ăn trên bàn.

Cố Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mở cửa căn 102 xong, ông ném túi xách xuống giường, dọn dẹp bàn ăn. Thai Vỹ theo vào, đặt chai rượu và đồ ăn lên bàn, cúi đầu ngồi xuống, không nói năng gì.

Cố Hạo lấy bát đũa cho mình và Thai Vỹ, tự cầm rượu rót đầy chén trước mặt, uống một hơi cạn sạch. Vị rượu cay nồng làm vết thương trong miệng ngứa ran, ông cau mày vì đau, liên tục đá đưa hai má. Thai Vỹ lặng lẽ nhìn ông, thở dài.

“Hôm nay không phải ngày nghi. Sao mày không nghiêm túc đi làm mà lại đến chỗ tao?” Cố Hạo rót rượu cho mình và Thai Vỹ. “Xảy ra chuyện gì à?”

“Vụ án giải quyết xong rồi, tạm thời cũng rảnh.” Thai Vỹ uể oải nhấp một ngụm rượu. “Nên đến khề khà với bác.”

Cố Hạo dựng đũa lại lưng chừng, “Hung thủ đúng là tên vô gia cư đó hả?”

“Vâng. Bằng chứng chắc chắn.”

“Phá án xong là tốt rồi.” Cố Hạo gắp một miếng tai lợn nhét vào miệng. “Sao mày như gà rù vậy?”

“Chậc, không biết phải nói thế nào nữa.” Thai Vỹ lắc đầu. “Con cứ cảm thấy việc này thật kì quặc.”

“Kì quặc?”

“Vâng.” Thai Vỹ suy nghĩ một lúc. “Chắc bác còn nhớ người đàn ông tông chết tên vô gia cư?”

“Nhớ, tên là Chu gì đấy.” Cố Hạo gật đầu. “Trước đó tạo có gặp một lần ở cơ quan này.”

“Chu Hy Kiệt. Vốn dĩ là một trong các đối tượng điều tra của chúng con.” Thai Vỹ bặm môi. “Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đấy? Tại sao anh ta lại tông chết kẻ tình nghi? Đơn thuần là trùng hợp thôi ư?”

“Cậu ta giải thích thế nào?”

“Ở trường có buổi diễn, bị người ta phá hỏng. Lãnh đạo khiển trách gay gắt, buồn bực nên trên đường về lái xe nhanh hơn bình thường.” Thai Vỹ nhún vai. “À phải, nhà anh ta ở gần trục đường đó.”

“Nghe khá hợp lý.” Cố Hạo ngẫm nghĩ, rồi sực nhớ. “Ở trường? Cậu ta là giáo viên sao?”

“Vâng, Trung học Số 4.”

Cố Hạo liền hỏi dồn, “Buổi diễn kia là gì thế?”

“Hình như là kịch tiếng Anh, Nàng tiên cá . Chuyển thể từ truyện của Andersen ấy ạ.” Thai Vỹ hơi thắc mắc. “Sao vậy bác?”

Cố Hạo lặng đi một lúc, “Mày còn nhớ đứa trẻ tao đang tìm kiếm không?”

“Nhớ chứ.” Thai Vỹ lộ vẻ áy náy. “Mấy ngày nay bận quá nên quên hỏi thăm bác.” Anh vội vàng bổ sung. “Chưa tìm thấy thêm nạn nhân nào của tên vô gia cư kia cả.”

“Tao biết, con bé còn sống, giờ này chắc vẫn còn.” Cố Hạo lộ vẻ khó tin. “Người đến phá rối buổi diễn là Tô Lâm. Con gái Khương Ngọc Thục đã nhìn thấy nó.”

Thai Vỹ sững sờ, một lúc lâu sau mới hỏi, “Tại... tại sao em ấy lại làm thế?”

“Nó cướp đồ diễn của con ranh bắt nạt nó lâu nay, hình như là cái váy.” Cố Hạo cau mày. “Chắc muốn trả thù.”

“Giờ em ấy ở đâu?”

“Tao không biết.” Cố Hạo cười khổ. “Từ lúc nó chạy thoát khỏi trường, không còn ai trông thấy nó nữa.”

“Nói cách khác...” Thai Vỹ tư lự. “Tô Lâm từng chung sống với hung thủ ở đoạn cống ngầm dưới Quảng trường Văn hóa. Một hôm, em ấy đến trường phá hoại buổi diễn, làm Chu Hy Việt bị lãnh đạo khiển trách. Tối xuống, Chu Hy Kiệt tông chết hung thủ trên con đường gần Quảng trường Văn hóa.”

Cố Hạo gật đầu, “Tạm thời là thế.”

“Trường Số 4 hiện diện thường xuyên quá nhỉ!” Thai Vỹ sờ cằm. “Rốt cuộc là sao đây? Hôm nay lúc rời cơ quan, con nghe bảo trường đó còn một em nữ sinh mất tích.”

“Còn một em mất tích?” Cố Hạo mở to mắt. “Cụ thể thế nào?”

“Con không rõ, nghe loáng thoáng thôi, hình như cô bé đi hẹn hò với bạn trai, và không thấy về.” Thai Vỹ lắc đầu. “Ông bố xách cậu bạn đến công an thành phố, đòi thẩm vấn cậu ta... Loạn xị ngậu cả lên.” Anh lại nhìn Cố Hạo. “Vậy Tô Lâm... bác có dự tính gì?”

“Tiếp tục tìm thôi.” Cố Hạo trầm ngâm rồi cười buồn. “Chắc sẽ tìm được.”

“Còn sống sao không về nhà?”

“Tao cũng nghĩ mãi không thông, tìm được khắc rõ.”

“Để con giúp bác.” Thai Vỹ tợp thêm một ngụm rượu. “Mấy ngày này con cũng chẳng bận bịu gì.”

“Khỏi cần.” Cố Hạo gắp thức ăn cho anh. “Cứ lo việc của mày đi.”

“Con chẳng có việc gì mà lo ấy, mà sau này ra sao cũng chưa biết nữa.” Thai Vỹ đột nhiên ủ dột. “Con đã làm mếch lòng thầy con.”

“Hả?” Cố Hạo nhướng mày. “Tại sao?”

“Con cho rằng vụ án này không đơn giản như vậy.” Thai Vỹ xòe tay. “Hai đối tượng đang bị điều tra, một kẻ tông chết kẻ kia. Đến phim ảnh người ta còn không dám dàn dựng tình tiết kiểu này ấy!”

“Mày nghĩ Chu Hy Kiệt có vấn đề?”

“Vâng. Kể cả trùng hợp, thì cũng không thể trùng hợp đến mức đấy.”

“Điều tra cậu ta thôi.”

“Bên trên đã có lệnh đóng hồ sơ rồi, còn tra cái gì.” Thai Vỹ hừ mũi. “Thầy con cũng cho là con nhiễu sự. Khi phản biện với thầy, con thiếu kiềm chế, nên có xấc xược vài câu.”

“Thầy mày lăn lộn từng trải rồi, không chấp nhặt đâu.” Cố Hạo cười. “Về xin lỗi là xong.”

“Bấy giờ ông ấy phát khùng lên.” Thai Vỹ vẫn ngập ngừng. “Con nghĩ không dễ dàng cho qua.”

“Mày cũng nên sửa cái nết đi, chẳng biết trên biết dưới gì cả. Tưởng ai nấy đều nhịn mày như tao sao?”

“Thôi, không nói nữa, thích giận cho giận!” Thai Vỹ buồn bực cầm cốc. “Nào, Bác Cố, uống đi!”

Uống rượu giải sầu khiến người ta dễ say hơn. Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Thai Vỹ đã líu cả lưỡi, mắt trợn ngược, trông như thể quyết tâm phải gục ngã trên bàn rượu vậy. Cố Hạo còn bận nghĩ xem Tô Lâm có thể ở đâu, không để ý uống rượu lắm nên tỉnh táo hơn nhiều. Thấy chai rượu trắng đã cạn, Thai Vỹ kêu gào đòi uống tiếp nhưng Cố Hạo kiên quyết bác đi. Thai Vỹ lại mè nheo xin ấm trà đặc. Cố Hạo pha trà xong quay vào, cậu con đỡ đầu đã gục xuống bàn ngáy khò khò. Không còn cách nào khác, ông khó nhọc đỡ Thai Vỹ lên giường rồi đắp chăn cho anh. Vừa thu xếp xong thì nghe có tiếng gõ cửa.

Đó là cậu con trai nhà họ Tô, vẻ mặt đầy mong chờ.

“Cháu đấy à? Có chuyện gì sao?”

“Bác cho cháu gọi điện nhờ được không?” Cậu bé bước vào, ngửa cổ nhìn Cố Hạo. “Lần trước bác bảo là cháu có thể sang đây gọi điện cho chị.”

“Hả?” Cố Hạo ngờ vực. “Cháu có số của chị ư?”

“Vâng!” Cậu bé hăm hở chìa mảnh giấy đang cầm ra, trên đó là một dãy số ngoằn ngoèo. “Bố cho cháu đấy.”

Cố Hạo thầm thở dài, nhưng không đành lòng chối, bèn hất mặt về phía máy điện thoại đặt trên tủ ti vi. “Gọi đi.”

Cậu bé sung sướng chạy lại nhấc ống nghe, cẩn thận bấm phím, miệng còn khẽ lẩm nhẩm theo. Tuy nhiên chỉ vài giây sau, nét mặt cậu chuyển từ vui mừng sang bối rối.

“Bác Cố!” Cậu bé quay lại, băn khoăn. “Số điện thoại quý khách đang gọi không có là sao?”

“Là không tồn tại số đó.” Cố Hạo trỏ vào điện thoại. “Cháu thử lại xem.”

Cậu bé ậm ừ, cúp máy, trịnh trọng nhấc ống nghe lên lần nữa, nhìn lướt qua mảnh giấy rồi bấm phím, bấm hết dãy số thì hồi hộp chờ đợi. Chẳng mấy chốc nó lại cúi đầu, gác ống nghe về máy, giọng nghẹn ngào, “Vẫn bảo là không có.”

Cố Hạo bước tới vuốt tóc cậu bé, “Có lẽ cháu nhớ nhầm.”

“Không thể nào!” Cậu bé vội cãi. “Cháu nhớ kĩ.”

“Thế thì bố cháu nhớ nhầm.” Cố Hạo nhẹ nhàng nói. “Hỏi lần nữa xem.”

“Vâng.” Cậu bé chạy ra cửa, nghĩ sao ngoảnh lại hỏi. “Bác Cố, vậy lần sau...”

“Thoải mái!” Cố Hạo gật đầu. “Cháu có thể gọi cho chị bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn Bác Cố!” Cậu bé toét miệng cười, bóng dáng nhỏ bé thoắt cái biến mất.

Cố Hạo cảm thấy ngột ngạt, đứng im một lúc thì mở cửa bước ra ngoài.

Hôm nay là thứ Tư, Khương Đình sẽ tan học lúc 3 giờ chiều. Ngọc Thục xin nghi một tiếng, đến đợi ở cổng trường Trung học Số 4.

Mấy hôm nay chị kiên trì đưa đón Khương Đình. Thứ nhất, chị không muốn để xảy ra bất trắc gì vào thời điểm then chốt này. Thứ hai, chị muốn bảo vệ con gái trước trò trả thù và bắt nạt của Mã Na.

Khi cơn phấn khích qua đi, Ngọc Thục thấy mình trở lại thành người mẹ vừa rụt rè vừa lo âu, mà cũng không làm gì để thay đổi được trạng thái này. Mặc dù đã tin tưởng ủy thác cho cô Đào cố vấn pháp lý của công ty lo vụ kiện, nhưng chị vẫn phải cố sức để đảm bảo an toàn cho con gái. Miễn là đập tan âm mưu của Tôn Vỹ Minh, giữ được con gái bên mình thì tạm thời có vất vả mấy chị cũng cắn răng chịu đựng được.

Chuông tan học vừa reo vang, Ngọc Thục liền chạy đến sát cổng xếp, ngó vào sân trường. Học sinh lục tục đi ra. Tuy nhiên, từ lúc tấp nập đến lúc thưa thớt, vẫn không thấy bóng dáng Khương Đình đầu. Nửa giờ trôi qua, trước mặt Ngọc Thục chi còn sân trường vắng lặng. Chị bắt đầu bồn chồn, đang định đề nghị bảo vệ cho mình vào thì trông thấy Khương Đình xuất hiện cùng một người khác. Khương Đình cúi đầu lê chân, xem chừng nặng trĩu tâm sự. Người bên cạnh lại mang bộ dạng thảnh thơi, hình như đang rất phấn khởi. Khi họ đến gần, trái tim Ngọc Thục se thắt khi nhận ra là ai.

Luật sư Thi.

Đúng lúc Khương Đình cũng nhìn thấy chị, bèn nặn ra một nụ cười, bước nhanh tới, “Mẹ, mẹ đợi sốt ruột lắm phải không?”

Ngọc Thục nắm tay con gái, nóng lòng hỏi, “Luật sư kia sao lại đây?”

Khương Đình ngoái nhìn người đàn ông đang ung dung tiến đến, mím môi, “Chú ấy bảo là muốn tìm hiểu tình hình của con ở trường, nên đã trao đổi với giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng.”

“Hả?” Ngọc Thục trở nên căng thẳng. “Bọn họ nói gì?”

“Chủ nhiệm thì không nói gì, nhưng hiệu trưởng...” Khương Đình ngập ngừng. “Thầy phê bình con, nhắc đến vụ con giúp Tô Lâm trốn thoát hôm đó, và cảnh cáo rằng sẽ phạt con.”

Ngọc Thục tái mặt. Thấy thế, Khương Đình cũng hoảng sợ, “Mẹ, con gây rắc rối rồi sao?”

Trong một lúc, Ngọc Thục không biết phải nói gì, bấy giờ luật sư Thi đã bước ra khỏi cổng trường, mim cười gật đầu với chị.

Ngọc Thục nổi cáu, phủ đầu luôn, “Anh dựa vào đầu mà điều tra con gái tôi?”

“Anh Tôn Vỹ Minh, bố của Khương Đình, đã ủy thác cho tôi tìm hiểu điều kiện học tập và sinh hoạt của con gái anh ấy ở trường. Có vấn đề gì không?” Luật sư Thi vẫn mỉm cười xã giao, “Nếu làm chị khó chịu, thì tôi xin lỗi.”

“Đừng nghe hiệu trưởng nói bậy, Khương Đình không làm gì sai, chuyện này...”

“Chị không cần giải thích với tôi đâu.” Luật sư Thi giơ tay ngăn lại. “Chúng ta sắp gặp mặt chính thức rồi, bấy giờ chị nói cũng không muộn. Tôi có việc phải đi đây.” Dứt lời, anh ta đi sang vệ đường, chui vào chiếc Audi lái đi.

Ngọc Thục tức đầy lồng ngực mà không xả ra được, ngoái lại thấy bộ dạng co ro đáng thương của Khương Đình, đành cố gắng nuốt giận.

“Đi, về nhà thôi.” Chị dắt con tới trạm xe buýt. “Sợ gì anh ta!”

Dọc đường hai mẹ con không nói lời nào. Khương Đình ôm chặt lấy mẹ, thi thoảng quan sát sắc mặt mẹ như thể sợ bị trách mắng. Ngọc Thục bất giác xót xa, cũng không muốn hai mẹ con cứ lún sâu vào trạng thái buồn bã, nên khi về tới chung cư, chị đổi giọng thoải mái, “Ngày hôm nay của con thế nào?”

Khương Đình vội đáp, “Tốt lắm ạ.”

“Mấy con ranh kia không làm phiền con chứ?”

“Không ạ.” Khương Đình suy nghĩ một chút. “Nhiều ngày rồi con không thấy Mã Na. Nghe nói sau hôm ấy nó không đến trường nữa.”

“Ồ?” Ngọc Thục hơi kinh ngạc. “Chẳng lẽ là do tức quá?”

“Ai biết được. Con cũng chẳng hơi đâu quan tâm.”

“Ừ, mặc kệ nó.” Ngọc Thục đã phấn chấn hơn. “Con muốn ăn gì? Lát nữa đi làm về mẹ nấu cho.”

“Ừm...” Khương Đình nghiêng đầu, nghiêm túc cân nhắc. “Con muốn ăn cá.”

“Con đấy!” Ngọc Thục đưa tay gãi gãi mũi con gái. “Đúng là mèo mà.”

Khương Đình cười toe toét.

Bầu không khí giữa họ ấm áp và hài hòa trở lại. Qua cửa vào cầu thang, họ leo lên tầng năm, Ngọc Thục vừa lấy chìa ra vừa dặn, “Con về làm bài tập đi nhé, khoảng 5 rưỡi mẹ về. Con cứ cắm cơm trước, mẹ...” Thình lình, chị nhận ra một phong thư kẹp ở khe cửa chống trộm, bèn rút lấy xem lướt qua, tâm trạng vừa khôi phục đôi chút lại biến mất tăm.

Đó là giấy triệu tập của tòa án quận.

Bây giờ có thể là ngày, hoặc là đêm, nhưng với những người sống dưới cống ngầm, đêm hay ngày đều như nhau cả, dù sao thì xung quanh cũng toàn là bóng tối.

Hôm nay họ ăn bánh mì dẹt. Cô tắt nến, bước vào cống nhánh, ném đồ ăn xuống bên cạnh Mã Na rồi đứng dậy đi ra, tựa vào thành cống chậm rãi ăn suất của mình. Món ăn khô khan, thực sự rất khó trôi. Chật vật nuốt xong, cô mò cặp lấy chai nước. Đúng lúc này, giọng nói run rẩy của Mã Na từ trong công nhanh vọng ra, “Chị có đó không?”

Cô nín thinh, không thèm đếm xỉa.

Một lúc sau, Mã Na lại khẩn khoản, “Chị tháo tay cho tôi được không, mồm tôi không với tới ấy... Ăn xong trói lại cũng được, tôi không chạy đâu.”

Cô ngần ngừ một lát rồi chui vào cổng nhánh, lần mò đến bên Mã Na, sờ tìm hai tay bị trói quặt sau lưng, cởi dây giày xong thì lập tức kéo hai tay ra trước trói vào.

Mã Na không phản đối, nhặt bánh mì dẹt lên cắn.

Cô lại ra khỏi cổng nhánh, lấy chai nước trong cặp uống vài ngụm rồi ném chai nước vào cho Mã Na. Họ đã ở dưới cống nước mưa này chừng hai ba ngày rồi. Phần lớn thời gian Mã Na đều rên rẩm, rên chán thì ngủ. Dường như con khốn này đã không nghĩ đến việc được cô đưa ra khỏi đây nữa, lời cầu xin giảm bớt hẳn, xem chừng đã chấp nhận số phận. Tuy nhiên, cô không biết tiếp theo nên đi đâu. Con đường trước mặt tối đen như mực và như chính cái hệ thống cống ngầm xung quanh.

Hôm nay đến trụ sở công an thành phố, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa thầy Chu và viên cảnh sát kia ở gian trà nước. Họ trao đổi không nhiều, nhưng đủ để cô nắm được một vài thông tin quan trọng.

Chính thầy Chu đã tông chết Vincent. Mặc dù cảnh sát xác định đây là tai nạn, nhưng cô biết rõ là cố ý giết người. Thầy Chu không định để Vincent sống, vì thầy không kiểm soát được hắn nữa, chỉ còn cách giết đi, tránh cho hắn tiết lộ mọi hành vi trước kia của thầy.

Bấy giờ cô chỉ chực lao ra tóm lấy thầy Chu, tố cáo với cảnh sát rằng đây mới là hung thủ thực sự. Tuy nhiên, cô biết làm thế chỉ tốn công vô ích. Người ta sẽ hỏi cô dựa vào đâu chứ? Vào giọng nói cô nghe được dưới cống ấy hả? Tóm lại, chẳng ai tin lời khai của một cô gái nhỏ, nhất là khi cô ấy chỉ “nghe thấy”, chứ không nhìn thấy”.

Lẽ nào cứ để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Nhưng cô có thể làm gì?

Trong lúc cô còn lưỡng lự, thầy Chu đã nghênh ngang rời đi. Cô chỉ còn cách hỏi thăm anh cảnh sát trông có vẻ hiền lành nọ. Mặc dù anh ta đề cập đến toàn những thuật ngữ cô không hiểu như “ADN” và “dấu tay”, nhưng nghe chừng họ đã có bằng chứng vững vàng để kết luận Vincent là hung thủ. Cô buộc phải thừa nhận rằng có thể Vincent đã hãm hiếp và giết chết những phụ nữ đó thật, tuy nhiên hắn hành động hoàn toàn là do sự chỉ vẽ của thầy Chu.

Rời khỏi công an thành phố, cô vẫn thấy bí bức trong lòng, và gần như muốn hét lên rằng người đàn ông ăn vận chỉnh tề đó thật ra là một con quỷ! Nhưng rốt cuộc cô chỉ lang thang trên phố một lúc, mua chút ít đồ ăn rồi quay về cống. Cô không làm gì được cả, chính Mã Na còn chẳng hề biết kẻ muốn hãm hại nó là thầy Chu.

Vừa nghĩ đến Mã Na, cô chợt nhận ra, tiếng nhai trong cống nhánh đã dừng lại tự lúc nào. Cô nghiêng tại lắng nghe, chi có âm thanh sột soạt yếu ớt, và càng lúc càng xa!

Lòng chùng xuống, cô vội thắp nến rọi vào cổng nhánh. Chỗ Mã Na nằm vừa rồi chỉ còn chỏng chơ hai sợi dây giày và nửa chai nước, người thì đã biến mất tăm. Cô cuống lên, lập tức chui vào cống nhánh, chạy được mấy bước đã thấy bóng Mã Na đang sẽ sàng bò đi, đã cách mình chừng mười mấy mét.

“Dừng lại!”

Nghe cô quát, Mã Na run lên, bỗng chốc chồm dậy, cứ thế chạy huỳnh huỵch bằng đôi chân trần. Tuy nhiên, đôi chân cứng đờ không nghe lời, chỉ sau vài mét nó đã ngã nhào.

Vừa hoảng vừa tức, cô nhảy xổ tới, lao vào Mã Na vẫn đang cố bò dậy. Nến tuột tay, va vào lòng cống rồi vụt tắt.

Hai người bắt đầu vật lộn trong bóng tối. Cô nhanh chóng cưỡi lên Mã Na, cho nó vài cái tát. Mã Na điên cuồng cào cấu, rú rít liên hồi. Da thịt trầy xước nóng rát khiến cô càng điên tiết. Bỗng chốc, quá khứ bị Mã Na chế giễu và lăng nhục ùa về trong đầu. Tâm trí trống rỗng, hai tay cô siết cổ Mã Na càng lúc càng chặt.

Tiếng kêu của Mã Na lập tức nghẽn lại ở họng, dần dà biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng. Chân quẫy đạp, tay bấu vào đôi tay đang bóp cổ mình, cố gắng giãy thoát.

Cô nhìn chằm chằm vào Mã Na, mặc dù không rõ mặt, nhưng cô vẫn như trông thấy bộ mặt đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, nhãn cầu lộn ngược, và chiếc lưỡi thè lè.

Bóp chết nó đi.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô.

Cho đến khi đôi tay cào cấu càng lúc càng yếu...

Cho đến khi tiếng gào thét biến thành thều thào, “Mẹ...”

Cô mới choàng tỉnh, buông tay lăn khỏi người Mã Na, lồm cồm lùi ra sau. Cùng lúc tim như đập trở lại, máu đông trong mình cũng ào ạt chảy như cũ. Cô hớp hơi như con cá bị quăng lên bờ, như thể chính cô mới là người bị mình bóp cổ.

Mã Na nằm im lìm đến mấy giây mới bất thần buột ra một tiếng rên dài, rồi co quắp vì đau và bật ho sù sụ.

Cô trân trối nhìn về hướng tiếng động, mười phút sau chật vật đứng dậy, lần tìm nến rơi dưới sàn, mò mẫm xốc Mã Na đã mềm nhũn lên, chậm chạp lôi nó trở về, trói quặt hai tay ra đằng lưng và trói chân lại. Mã Na vẫn nửa tỉnh nửa mê, không mảy may chống đối. Tuy nhiên, cô vẫn gần như kiệt sức, trói xong cũng không dừng lại mà thở hồng hộc đi ra luôn, loạng choạng mò mẫm theo cống chính. Cô không dám nấn ná bên Mã Na nữa, chỉ sợ mình sẽ gây ra chuyện gì kinh khủng.

Ý định giết người bất chợt vừa rồi khiến cô hãi hùng.

Cố Hạo lang thang trên phố cho đến khi màn đêm buông xuống. Thỉnh thoảng ông dừng chân, lặng lẽ nhìn những cô gái trẻ đi ngang qua. Sau đó, trước ánh mắt hoặc ngạc nhiên hoặc ghê tởm của họ, ông nhìn đi chỗ khác và từ từ cất bước.

Hơi men đã tan đi kha khá, càng lúc ông càng tỉnh táo. Không biết điều này là tốt hay xấu. Bởi vì một khi trạng thái mụ mẫm do rượu biến mất, lo lắng và thắc mắc lại cuồn cuộn dâng lên trong đầu.

Cách Thai Vỹ lật lại vấn đề là chính xác. Tô Lâm cũng bị cuốn vào án mạng hàng loạt kia rồi, bởi thế không thể tách rời việc tìm người và việc phá án. Vướng mắc bên trong không chỉ nằm ở một mình Tô Lâm. Cố Hạo lờ mờ nhận ra rằng tình hình hiện tại đã phát triển theo chiều hướng phức tạp hơn. Mặc dù tạm thời vụ án đã giải quyết xong, nhưng việc tìm người vẫn chưa có kết quả.

Con đường dẫn đến kết cục có thể chỉ còn một bước chân, mà cũng có thể ngoài tầm tay với. Ông không nhìn rõ, không sờ được, nên chi biết tiến bước một cách thụ động. Thậm chí ông còn cảm thấy mình sẽ phải tiếp tục hành trình này trong suốt quãng đời còn lại.

Kể cả thế thì cũng chẳng sao, phải không?

Vì vậy, khi lạc bước đến giữa hai tràng cây xanh ở Quảng trường Văn hóa, ông mở nắp cống chui luôn xuống mà không buồn nghĩ ngợi gì.

Cô không biết tại sao mình lại đến đây. Khi định thần lại, cô ngoặt qua khúc quanh, thế là đã về đến “nhà”.

Cô không thể không mỉm cười. Hóa ra cái bể chứa chật hẹp, ẩm thấp và có mùi khó chịu lại trở thành nơi cô muốn trở về nhất. Ngay lập tức, nỗi buồn da diết ập đến. Một giọng nói nhắc nhở cô: Vincent không còn nữa.

Cô dừng chân, đứng im một lúc rồi lại tiến bước. Cô muốn về “nhà”, biết đâu ở đấy vẫn còn hơi hướm của Vincent. Như thế là đủ.

Tuy nhiên vừa đến chỗ rẽ, cô nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ, hình như là lửa bật lửa. Bản năng khiến cô giật lùi ngay lập tức, đồng thời thổi tắt nến, ngồi thụp xuống, áp mình vào thành công, nín thở lắng nghe động tĩnh trước mặt.

Người cầm bật lửa đã nhận ra ánh nến thì phải, vì tiếng bước chân im bặt. Họ cũng đang lắng nghe động tĩnh đằng này. Đấy là ai? Thầy Chu chăng? Cô không khỏi căng thẳng. Nếu bị thầy Chu phát hiện, cả cô và Mã Na đều đừng hòng sống sót.

Lúc này, một giọng nói già nua quen thuộc vọng ra, “Có ai không?”

Tim nhảy loạn xạ, cô không sao tin được vào tai mình. Không thể nào, sao bác ấy lại xuất hiện ở đây?

Sau một lúc im lặng, người đàn ông cất tiếng thăm dò, “Tô Lâm?”

Chính xác rồi, đúng là bác ấy! Cô buột miệng, “Bác Cố...”

Ông già kêu lên, ngọn lửa nhỏ tắt phụt, rồi tiếng bật lách cách. “Tô Lâm, là cháu thật ư?” Tiếng bước chân gấp gáp vọng đến.

Lòng trĩu nặng, cô thét lớn, “Đừng lại đây!”

Bước chân dừng lại, giọng ông già ngập ngừng xen lẫn phấn khích, “Cháu ơi, cháu sao vậy?”

“Bác... đi một mình chứ?”

“Ừ, có mình tôi thôi.”

“Sao bác lại ở đây?

“Sao à?” Ông già khẽ thở dài. “Bấy nay tôi vẫn đi tìm cháu.”

Cô mở to mắt trong bóng tối, “Sao bác lại tìm cháu?”

Im lặng hồi lâu, ông già cười đáp, “Tôi cũng không biết. Chắc tại rảnh q