Chương 24 ngày dài
Chiếc Mercedes-Benz S60 màu đen vừa rẽ vào làn đường nội khu, Mã Đông Thần đã trông thấy chiếc Audi 80 ngay phía trước. Anh vội nhoài tới ghế lái, vỗ vai tài xế. Tài xế hiểu ý, liền bấm còi gọi.
Chiếc Audi 80 phanh gấp, Hàn Mai ra khỏi xe, thẫn thờ đứng đãy.
Trông gương mặt phờ phạc và đôi mắt sưng húp vì khóc của vợ, Mã Đông Thần nghe lòng tái tê, anh mở cửa bước xuống, “Thế nào rồi, có tin tức gì không?”
“Không. Em đã tìm đủ các nơi anh bảo em đến.” Hàn Mai xem chừng sẽ gục ngã bất cứ lúc nào, giọng khàn đặc nghẹn ngào, “Biết làm sao đây?”
“Em về nhà trước đi.” Mã Đồng Thần lại lên xe. “Anh đi tìm lại.”
“Hay anh nghĩ ngơi một lát đã? Mấy ngày không ngủ rồi.” Hàn Mai ghé vào kính xe. “Anh mà có bề gì thì cái nhà này xong đời.”
“Không.” Mã Đông Thần đanh mặt, bảo tài xế quay xe. “Con mà không tìm được, cái nhà này cũng xong đời.”
Để Hàn Mai đứng ôm mặt khóc rưng rức bên lề đường, chiếc Mercedes-Benz phóng ra đường cái, uốn lượn luồn lách như cá mập trong dòng xe lưu thông. Mã Đông Thần vẫn cảm thấy vô cùng bức bối. Không phải anh không thông cảm cho nỗi lo âu và đau buồn của vợ, nhưng anh cũng đã kiệt quệ đến độ sắp không chịu đựng được nữa, mà ăn không nổi, ngủ không vào. Về nhà nhìn Hàn Mai khóc chi bằng lánh ra ngoài, chí ít vẫn còn hi vọng, và cũng có việc phải làm.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu, khẽ hỏi, “Sếp Mã, hay đến công ty nhé?”
"Hả?”
“Thư kí Lý vừa gọi điện, khách hàng đã đợi cả sáng rồi.”
“Đuổi hẳn đi!” Mã Đông Thần đột ngột rống lên. “Không biết giờ là lúc nào à, bố mày không làm ăn với hắn nữa!”
Tài xế không dám ho he thêm, chỉ chăm chú lái xe.
Mã Đông Thần châm một điếu thuốc, rít thật lực. Vài phút sau anh hạ cửa kính xe, ném đầu mẩu thuốc ra ngoài rồi bảo tài xế, “Tới nhà họ Tô.”
Điện thoại reo.
Cố Hạo đặt cái bát đang ăn xuống, bước đến tủ ti vi nhấc ống nghe. Đầu bên kia im phăng phắc. Tim đập loạn xạ, Cố Hạo ngập ngừng hỏi, “Tô Lâm?”
“Hả?” Giọng Đỗ Thiến ngạc nhiên vọng sang. “Tô Lâm là sao?”
“À, không sao.” Cố Hạo thở dài, không rõ là yên tâm hay thất vọng. “Tôi tưởng cô không thèm đếm xỉa đến tôi nữa.”
“Anh đang đợi điện thoại của ai à?” Đỗ Thiến lạnh nhạt hỏi. “Chắc là không phải của em rồi.”
“Chuyện dài lắm, bao giờ tiện tôi sẽ giải thích.” Cố Hạo ngần ngừ. “Cô tìm tôi... có việc gì sao?”
“À, hôm qua Vỹ ở chỗ anh à?”
“Ừ. Nó đến uống với tôi và ngủ lại đây.” Cố Hạo cười. “Sáng ăn cơm xong hăng hái đi làm rồi.”
“Thế thì tốt.” Đỗ Thiến thở dài. “Công việc của nó em không tiện hỏi đến. Toàn đi sớm về khuya, chẳng bao giờ thấy mặt đâu.”
“Cảnh sát đều thế mà, đừng lo lắng. Thai Vỹ là thằng biết chừng mực.”
“Chậc, hai đời cảnh sát. Lo hết bố đến con.”
“Khẩn trương kiếm người nâng khăn sửa túi cho nó, có con dâu lo là cô nhàn thân.”
“Anh nói thì nhẹ nhàng lắm.” Đỗ Thiến cười khẽ. “Thú thật đi, anh không đến lớp khiêu vũ lần nào nữa phải không?”
“Ừ.” Cố Hạo hơi ngượng. “Dạo trước bận quá.”
“Chẳng hiểu bận cái gì, giữ bí mật với cả em.”
“Sắp có kết quả rồi, lúc ấy tôi sẽ cho cô biết.” Cố Hạo đắn đo một lúc. “Chắc sau này cuộc sống của tôi sẽ thay đổi ít nhiều.”
“Thay đổi thế nào?”
“Có lẽ tôi sẽ sống chung với một cô gái.”
“Cô gái? Tức là còn trẻ?”
“Đừng hiểu lầm.” Cố Hạo vội giải thích, “Nó mới mười bảy mười tám, tôi gần như đủ tuổi làm ông nó ấy chứ.”
“Tức là... anh nhận nuôi một cô gái?”
“Tạm coi là thế đi.” Cố Hạo đột nhiên nghĩ tới điều gì. “Cuối tuần đó, cô và thầy Ngô...”
Đỗ Thiến đáp sau một lúc im bặt, “Ừ, chúng em đến công viên Tịnh Thủy Đàm chơi.”
Cố Hạo nín lặng hồi lâu, “Ồ? Rồi sao?”
“Rồi sao cái gì?”
Cố Hạo tắt tiếng.
Đỗ Thiến đành đỡ lời, “Em hiểu điều anh muốn hỏi. Thầy Ngô đã tỏ tình với em.”
Cố Hạo bất chợt căng thẳng, “Cô trả lời thế nào?”
“Tất nhiên là không thể trả lời ngay.” Đỗ Thiến rất vui trước phản ứng của Cố Hạo. “Em bảo là để em nghĩ đã.”
“Hừm...” Cố Hạo thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn thấp thỏm. “Cô nghĩ đến đâu rồi?”
“Theo anh thì sao?”
Cố Hạo ngắc ngứ, “Theo tôi, cứ là nên thận trọng...”
“Anh có thích em không?”
Mất kiểm soát trước câu hỏi đột ngột, Cố Hạo siết chặt ống nghe, máu dồn hết lên đầu, tưởng đâu tóc cũng phát bỏng, “Tôi...”
"Mau!”
“Thích!”
Thốt ra thành lời xong, Cố Hạo thở phào nhẹ nhõm. Hình như thú nhận cũng không... khó lắm.
Đỗ Thiến thở dài, “Muốn nghe được lời thật lòng của anh, mất công ghê đấy!” Tự dưng tâm trạng bà trĩu nặng. “Anh Cố, chúng ta biết tỏng ruột gan nhau, nhưng anh toàn để em cọc đi tìm trâu. Đôi lúc em chỉ muốn buông xuôi, cảm thấy anh không đàn ông chút nào cả. Tiếc rằng củi khô này đã bắt lửa, thì dập không được tắt không xong...”
“Suy đến cùng cô vẫn là vợ Chí Lượng.” Cố Hạo hạ giọng. “Tôi không thể phớt lờ sự thật này.”
“Em hiểu ý anh. Chí Lượng thuở sinh thời là tất cả của em, em toàn tâm toàn ý làm vợ anh ấy. Giờ anh ấy không còn nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, trái tim em thành ra không nơi gửi gắm. Thằng Vỹ đi vắng suốt ngày, em thiếu cả người nói chuyện cùng. Cảm giác đó, em tin anh hiểu mà hả?”
“Tôi hiểu. Đỗ Thiến! Tôi thực sự áy náy...”
“Thôi không nói chuyện này nữa.” Giọng Đỗ Thiến tươi tỉnh hơn. “Ngày kia em sẽ mời các bạn cùng lớp khiêu vũ tới chơi, có cả thầy Ngô.”
“Hả?” Qua phút ngơ ngác, Cố Hạo mới nhận ra. “Cô muốn tôi đến?”
“Đúng, anh nhất định phải đến.” Đỗ Thiến nhấn mạnh. “Chúng ta cần làm rõ mối quan hệ, để em khỏi phải thẳng thừng từ chối thầy ấy nữa. Thầy Ngô là người tốt, thu xếp như thế thì tất cả đều không đến nỗi xấu hổ, về sau gặp nhau không ngại ngùng.”
“Được thôi.” Cố Hạo lập tức đồng ý. “Mấy giờ?”
“10 giờ sáng.” Đỗ Thiến ngừng một lát, “Lần này mà anh còn lõ hẹn...”
“Thì tôi sẽ xách đầu tới chịu tội.” Cố Hạo vỗ ngực. “Tôi không phải thằng ngốc, cô yên tâm.”
“Anh không ngốc ai ngốc!” Đỗ Thiến bật cười. “Nói năng nghe rợn cả người! Vậy ngày kia gặp nhé!”
“Ngày kia gặp.”
Cố Hạo gác điện thoại, đi vòng quanh phòng hai lần, tim vẫn đập thùm thụp. Ông bước đến tủ quần áo, chọn vài bộ tươm tất, mặc thử một cái, đứng trước gương ngắm nghía, sau đó bắt đầu tự phê phán mái tóc hoa râm đã lâu không cắt. Ông băn khoăn xem có nên đi cắt, rồi phân vẫn phải mang quà gì.
Cố Hạo nhìn lão già mặt mày hớn hở trong gương, bất giác phì cười. Ông biết rất rõ, rằng đi bước này không chỉ đơn giản là rổ rá cạp lại, mà còn là đưa hai tay đón lấy sự gửi gắm của người bạn cũ. Dù thế nào thì cũng phải đến mộ Chí Lượng nói chuyện cho rõ ràng. Bạn dưới suối vàng có hay, chắc sẽ hiểu và ủng hộ quyết định của ông và Đỗ Thiến.
Nghĩ đến bạn cũ, cơn phấn khích của Cố Hạo nguội dần. Tuy nhiên, ông vẫn không khỏi ngăn mình ước vọng về một tương lai có Đỗ Thiến. Thằng khỉ Thai Vỹ thì vốn thân thiết với ông rồi. Gia đình ba người sẽ vui vẻ hòa thuận lắm. Nếu có thêm Tô Lâm, ông tin Đỗ Thiến cũng sẽ hết lòng chăm sóc đứa trẻ tội nghiệp ấy. Không ngờ tuổi già của ông lại có được gia đình trọn vẹn và đẹp đẽ như vậy.
Cố Hạo đắm chìm trong mộng tưởng, hoàn toàn không để ý tới động tĩnh ngoài hành lang.
Tô ra mở cửa, tay vẫn chùi mồm. Nhìn thấy Mã Đông Thần mặt mày xanh lét, hắn sửng sốt, “Anh đến có việc gì?”
Mã Đông Thần đẩy hắn sang một bên, im lìm xông vào nhà. Vợ Tô và cậu con đang ngồi bên bàn ăn hoảng sợ ngước nhìn kẻ đột nhập. Mã Đông Thần lướt mắt một vòng quanh phòng khách, rồi lao thẳng vào phòng ngủ. Soát xong cả hai phòng ngủ, anh trở ra phòng khách và đi thẳng đến chỗ Tô, “Con gái anh đâu?”
“Sao lại con gái tôi đâu?” Tô thoạt tiên ngỡ ngàng, sau thì nối giận. “Tôi còn chưa chất vấn anh đây! Anh đang làm gì hả? Tự nhiên xồng xộc vào lùng sục nhà người ta?”
“Tôi hỏi con gái anh đang ở đâu?” Mã Đông Thần hét lên. “Tiên sư nó còn sống! Mấy hôm trước nó dẫn xác đến trường, còn cướp váy của con gái tôi!”
“Lâm Lâm đến trường?” Tô sững sờ. “Anh không nhìn nhầm chứ?”
“Cả hội trường trông thấy, anh tưởng họ mù hết sao?” Mã Đông Thần hét lên, mắt long sòng sọc. “Đừng vờ vịt nữa, bảo con anh ra đây!”
“Tôi không biết nó đang ở đâu.” Tô chớp mắt, rồi vội bổ sung. “Anh Mã, các thỏa thuận trước đây của chúng ta vẫn phải duy trì đấy nhé!”
Vợ Tô lao tới, túm lấy tay áo Mã Đông Thần, “Anh bảo Lâm Lâm đã về? Nó ở đâu? Ai nhìn thấy?”
Mã Đông Thần hất thị ra, trỏ tay vào mặt Tô, “Hôm nay anh phải giải thích đến đầu đến đũa cho tôi!”
Vợ Tô vẫn khẩn khoản, “Anh nói mau đi, là Lâm Lâm thật ư?”
“Bà hẵng ngậm cái mồm lại đã!” Tô nạt, rồi trấn tĩnh, liếm môi. “Thế này anh Mã nhé, tiền tôi có thể hoàn lại một nửa, nhưng hộ khẩu của con tôi thì phải giữ.”
Mã Đông Thần ngơ ngác nhìn Tô, như thể không hiểu được câu nào.
Tô nghiến răng, “Thôi thì, tôi sẽ hoàn cho anh hai phần ba, dù sao anh cũng phải bồi thường cho tôi đôi chút, đúng chứ?”
“Tiền hay hộ khẩu cái gì hả?!” Không kiềm chế được nữa, Mã Đông Thần lồng lộn rống lên. “Con tôi mất tích! Na Na mất tích rồi!”
Tô trân trối nhìn anh ta một lúc, đoạn xòe hai tay, “Liên quan gì đến tôi chứ?”
“Con anh vừa về, con tôi mất tích.” Mã Đông Thần túm cổ áo Tô. “Anh dám bảo không phải là tại con anh sao?”
“Chúng tôi còn chưa thấy mặt mũi nó đâu. Hơn nữa, nó còn là trẻ con, làm sao có thể...” Tô đột nhiên chế nhạo. “Đừng bảo tôi rằng ‘Sao lại không thể, Mã Na cũng trẻ con nhưng cái gì cũng dám làm’ đấy nhé!”
Mã Đông Thần nghẹn lời, xỉa tay vào mặt Tô mấy lần mới tiếp tục được, “Đừng nói nhảm. Tôi bảo cho mà biết, nếu không tìm được con gái tôi, chuyện này không xong đâu.”
“Chịu thôi.” Tô phũ phàng xô Mã Đông Thần ra, chỉnh lại cổ áo bị túm xộc xệch. “Anh bảo là tại Lâm Lâm. Được rồi, đi mà hỏi nó ấy. Dù sao chúng tôi cũng chưa gặp nó.”
Mã Đông Thần sấn tới, “Tên họ Tô kia, hạng như anh tôi gặp nhiều rồi, đừng giở trò lá mặt lá trái với tôi...”
“Quả báo!” Vợ Tô đột nhiên bùng nổ. Thị nắm chặt tay, giậm chân, điên cuồng hét vào mặt Mã Đông Thần. “Quả báo! Đây đều là quả báo của anh!”
Mã Đông Thần choáng váng, không nói được lời nào, cứ trân trối nhìn người đàn bà đầu tóc bù xù như mụ điên.
Đúng! Đây đúng là quả báo. Cách đây không lâu, ở chính căn hộ này, họ từng mặc cả về sự mất tích của một cô gái. Bây giờ lại vì sự mất tích của một cô gái mà đụng độ, nhưng tương quan đã thay đổi.
Lúc này, cậu bé tụt khỏi ghế, lấm lét đến bên mẹ, kéo vạt áo thị rụt rè hỏi, “Mẹ ơi, tóm lại chị con ở đâu thế?”
Người đàn bà không trả lời, chỉ hằn học nhìn Mã Đông Thần với đôi mắt đẫm lệ. Mã Đông Thần đột nhiên rệu rã, máy mới mà không nói gì, xoay người chậm chạp đi ra cửa.
Phía sau, Tô vẫn lèo nhèo, “Anh bảo con tôi đã về. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không đưa nó về tận đây, tôi sẽ không hoàn trả xu nào cho anh hết!”
Quả là hợp lý khi sử dụng giây làm đơn vị đo thời gian. Đặc biệt là khi cực kì mong đợi một điều và cực kì sợ hãi một điều khác xảy ra, người ta sẽ phát hiện ra 86.400 giây mỗi ngày dài đến nhường nào.
Sau cái đêm kinh hồn táng đởm đó, gã không đi làm nữa. Tiếng là cần vài ngày nghỉ ngơi vì chấn động nhẹ, thực tế thì gã không muốn bị còng tay đưa vào xe cảnh sát trước toàn trường.
Thanh gươm sắc bén vẫn treo trên đầu, rõ mồn một, lạnh tê tái. Ngay cả khi đánh răng, rửa mặt, ăn uống và ngủ (dù không ngủ được), gã vẫn trông thấy thanh gươm lặng lẽ quay trên đầu mình. Thậm chí gã còn mường tượng được hình dạng của nó, thân kiếm mảnh mai, lưỡi kiếm long lanh, đốc và chuối kiếm hình chữ thập.
Cùng tiếng xé gió khi nó đâm xuống.
Mấy ngày qua, tâm trí gã chỉ xoay quanh một băn khoăn: con người ta có thể sống bao lâu nếu thiếu thức ăn và nước uống? Cứ cho là nó tìm thấy nước uống được dưới cống đi, cũng chỉ bảy ngày thôi là nó sẽ ngỏm củ tỏi.
Bảy ngày, tương đương 604.800 giây.
Gã đã hình thành thói quen cứ vài phút nhìn đồng hồ một lần, đôi lúc thẫn thờ, nhưng hễ tỉnh táo lại thì việc đầu tiên luôn là nhìn đồng hồ, âm thầm tính toán xem còn bao lâu thanh gươm mới hoàn toàn biến mất.
Bốn ngày trôi qua, gã vẫn bình an vô sự ở nhà. Thế này là có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất, Mã Na vẫn mắc kẹt dưới cống ngầm, đã chết hoặc ngất lịm trong xó tối nào đấy. Thứ hai, Mã Na đã thoát thân, nhưng không biết kẻ bắt cóc mình là ai nên không truy cứu được.
Bất kể kết cục thế nào, gã đều cảm thấy không thể đợi thêm được nữa. Gã phải làm rõ tình hình, bằng không gã sẽ phát điên vì vụ đếm ngược từng giây này mất.
Sáng sớm, tắm rửa xong gã chuẩn bị ra ngoài. Vợ thắc mắc hỏi tại sao không nghỉ ngơi thêm ít ngày, gã đáp lấy lệ, “Chỉ đến trường xem thế nào thôi.”
Dọc đường, gã bồn chồn ngó mãi ra cửa kính ô tô, nhìn các nữ sinh mặc đồng phục đeo cặp đi học, người túm năm tụm ba, người lững thững đi một mình.
Gã dừng xe ở cổng trường, rảo chân bước vào tòa nhà hành chính rồi đi lên văn phòng Đoàn trường. Tới tầng hai thì trông thấy chủ nhiệm lớp 11D cầm giáo án đi về phía khu phòng học.
Chủ nhiệm giơ tay chào, “Thầy quay lại làm việc rồi đấy à?”
“Vâng, còn bề bộn cả đống việc mà.” Gã nhìn quanh rồi nghiêng người tới trước. “Nghe đồn Mã Na lớp ấy mất tích?”
“Nói tới lại phiền, chắc cái ghế chủ nhiệm này của tôi bay mất thôi.” Chủ nhiệm 11D lộ vẻ phiền muộn. “Một người lớn lù lù, tự dưng bốc hơi không tăm tích.”
“Tìm được chưa?”
“Chưa. Nghe bảo hôm qua hiệu trưởng gọi điện hỏi thăm, và đã to tiếng với phụ huynh.”
“Ừm.” Gã gật đầu, cố gắng che giấu niềm vui trong lòng. “Phiền phức thật đấy.”
Rồi gã hấp tấp chào chủ nhiệm lớp 11D, đi đến văn phòng Đoàn trường, mở cửa, nhìn lớp bụi mỏng phủ trên bàn, đang suy nghĩ xem nên lau dọn hay đến văn phòng hiệu trưởng nghe ngóng tình hình thì điện thoại bàn vang lên. Gã nhấc ống nghe, giọng thoải mái, “A lô!”
Đầu dây bên kia không đáp, chỉ có tiếng thở dài rất khẽ.
Gã cau mày, “A lô, ai đấy?”
“Chu Hy Kiệt?”
Gã nhận ra là phụ nữ, dù bên kia cố tình gằn giọng thật thấp.
“Vâng.” Gã bắt đầu ngờ vực. “Cô là ai?”
Đường dây lại lặng ngắt. Tự dưng gã có linh tính chẳng lành, cổ họng khô khốc.
“Cô...”
“Đêm đó, dưới cống, không chỉ có ba người.”
Giọng gằn thấp lại vang lên. Vỏn vẹn vài chữ mà như sấm nổ bên tai, đầu óc gã tức thì trống rỗng, giọng lạc cả đi, “Cô là ai?”
Bên kia không trả lời. Tranh thủ vài giây im lặng, gã mau chóng trấn tĩnh, “Cô muốn làm gì?”
Đường dây vẫn lặng ngắt. Đội bên giằng co một lúc lâu, cuối cùng, lại là gã sốt ruột lên tiếng, “Nói đi, cô muốn gì?”
Trả lời gã chỉ là tiếng thở dài rất khẽ.
“Rốt cuộc cô...”
“Nó còn sống, vẫn ở chỗ cũ.”
Đường dây ngắt.
Gã cầm ống nghe đứng đực tại chỗ, hai chân bủn rủn, toàn thân run bắn. Trên đầu gã, thanh gươm sắc lẻm chầm chậm quay.
Đang ngồi ở sofa xem tivi thì nghe trong bếp vọng ra tiếng nứt vỡ, Khương Đình vội nhấn nút tắt tiếng, ngó sang hỏi, “Mẹ ơi, sao thế?”
Ngọc Thục không trả lời, hấp tấp ra khỏi nhà bếp và đi về phía phòng tắm. Khương Đình suy nghĩ một chút, đặt điều khiển tivi xuống, đứng dậy đi vào bếp. Trên nền gạch là một chiếc đĩa đã vỡ làm mấy mảnh, bên trên còn dính bọt rửa chén. Khương Đình ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vỡ ném vào thùng rác.
Đúng lúc này, giọng Ngọc Thục vang lên sau lưng em, “Đứng dậy đi, để mẹ.”
Khương Đình quay lại, với lấy cán chổi trong tay mẹ, “Con dọn cho.”
Ngọc Thục tránh ra, sốt ruột xua tay, “Không cần, mau đi thay quần áo.”
Khương Đình vẫn khăng khăng, “Con quét cho, mẹ nghĩ một lát đã.”
“Bảo con làm gì thì làm đi!” Ngọc Thục thình lình quát lên. “Chẳng may bị cứa đứt tay thì bố con lại đổ thêm tội lên đầu mẹ!”
Khương Đình giật mình đứng sững. Ngọc Thục đẩy con gái ra khỏi bếp, hùng hục nhặt những mảnh đĩa vỡ bỏ vào thùng rác, rửa nốt bát đĩa và quáng quàng xếp lên rổ cho ráo nước. Xong xuôi ngoảnh lại thấy Khương Đình vẫn đứng ở cửa bếp sợ hãi nhìn mình, Ngọc Thục càng cáu, “Bảo con đi thay quần áo, sao còn đứng đực ra đấy?”
“Còn lâu mà, 10 giờ mới phải đến tòa...”
“Chuẩn bị cho sớm đi!” Ngọc Thục cởi tạp dề. “Đừng để cập rập.”
Khương Đình bĩu môi lẩm bẩm, “Mới sáng ra đã vùng vằng bẳn gắt, con cũng chẳng làm sai cái gì.”
“Con gây ra bao nhiêu phiền phức rồi, còn không sai?” Ngọc Thục trừng mắt. “Lo chuyện bao đồng, chui xuống cống, bọc lót cho Tô Lâm tháo chạy... Con có biết hiệu trưởng định phạt con rất nặng không?”
“Lúc trước mẹ bảo con làm đúng.” Khương Đình ấm ức, ngoạc miệng cãi. “Mới có mấy ngày, mẹ đã trở mặt nuốt lời?”
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Ngọc Thục ném tạp dề xuống đất. “Bố mày đang đấu với tao để giành quyền nuôi mày! Tao đã dặn mày phải yên phận, cố gắng cho qua cái tao đoạn này. Mày thì sao, mày coi lời tao như nước đổ đầu vịt.”
“Kể cả thế mẹ cũng không thể nuốt lời được!”
“Tao làm gì mà bảo là nuốt lời?” Ngọc Thục nổi điên. “Mọi rắc rối đều do mày gây ra, không phải sao? Nếu mày nghe lời tao thì đời nào tao rơi vào cảnh bị động thế này?”
“Ban đầu mẹ leo lẻo khen con, giờ thì mẹ trút hết trách nhiệm lên đầu con.” Khương Đình gân cổ. “Như thế người ta gọi là thất thường, là tráo trở!”
Ngọc Thục hoàn toàn nổi điên, “Mày nói lại lần nữa!”
“Đây là cách dạy con của mẹ hả?” Khương Đình cũng phát cáu. “Bố nói đúng lắm, mẹ...”
Bốp! Sau cái tát khô khốc, cả hai cùng sững sờ. Ngọc Thục ngây người nhìn dấu tay dần dần hằn rõ trên mặt con gái, lòng vô cùng hối hận, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, “Về phòng! Thay quần áo ngày đi!”
Khương Đình ôm mặt, hung hăng lườm mẹ bằng đôi mắt ầng ậng nước, xoay phắt người sải bước về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Ngọc Thục thở dốc, cả người bắt đầu run rẩy. Chị vịn bàn ăn cố đứng vững, đưa tay che miệng, ép mình không để tiếng khóc bật ra.
Gã đậu xe bên lề đường gần Quảng trường Văn hóa, lục lấy đèn pin trong hộc đựng đồ, khóa xe rồi băng qua trảng cây vào quảng trường.
Một công nhân môi trường đang tỉa cỏ bất bình mắng, “Này! Đừng giẫm lên cỏ!”
Gã mặc kệ, chỉ muốn chạy nhanh đến nắp cống.
Cuộc gọi bí ẩn khiến gã không thể làm ngơ. Mặc dù chưa rõ ý định của người gọi và không biết thông tin kia là đúng hay sai, nhưng chắc chắn tối Chủ nhật vừa rồi cô ta thực sự đã chứng kiến tất cả dưới bể chứa nước mưa, bằng không cô ta đã không nói rõ được là ba người. Hơn nữa, có lẽ chính cô ta là người di chuyển Mã Na đi chỗ khác ngay trong đêm.
Và hiển nhiên, cô ta biết gã, biết tên tuổi, nơi công tác và thậm chí cả số điện thoại văn phòng! Tuy nhiên cô ta không hề tiết lộ về bản thân. Có phải vì tiền không? Hay vì mục đích gì khác?
Gã tuyệt vọng nhớ lại giọng nói ấy, nhưng không kết nối nổi cô với bất kì người phụ nữ nào từng quen biết. Điều này khiến gã phát điên. Tuy nhiên, cô ta đã hẹn gã xuống mấy chục mét dưới lòng đất kia, tức là câu trả lời đang ở đó.
Gã không đợi được nữa. Bởi sự việc hành hạ gã mấy ngày nay sắp rạch ròi rồi.
Nắp sắt đang đậy ngay ngắn trên miệng cống. Gã nhìn quanh, ngồi thụp xuống nhấc nắp ra. Tuy choáng váng vì mùi khó chịu xộc vào mặt, gã vẫn không chần chừ, bật đèn pin rồi leo xuống theo thang sắt.
Đặt chân xuống lòng cống, gã định thần rồi rảo bước vào bóng tối. Nơi đó không khó tìm. Gã vừa nhìn thẳng ra trước mặt vừa vội vã bước đi trong lòng cống đang được đèn pin rọi sáng, tự dưng nhớ lại lần đầu theo tên vô gia cư kia xuống đây. Ghê tởm, tò mò, và một chút kích thích, không ngờ được rằng lại có một nơi thế này bên dưới đường phố mình đi hằng ngày.
Tối tăm. Ẩm thấp. Tanh tưởi. Kín đáo.
Nơi chết tiệt này. Nơi tuyệt diệu này. Thực sự rất thích hợp để cất giấu những bí mật không thể nói ra. Ở đây thì có làm gì đi nữa cũng không ai hay biết. Thậm chí gã còn sinh lòng ghen tị với tên vô gia cư. Không cần thấu tình đạt lý. Không cần khép nép với ai. Không cần đối diện với những u hoài và thắc mắc vì thiếu khả năng thỏa mãn vợ. Càng không cần tự sướng bằng cách xem ảnh và băng kẻ khác cưỡng dâm đàn bà.
Đây là vương quốc của gã! Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã trông thấy cửa sắt tròn. Cửa khép hờ, gã giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn lại, tắt đèn pin và lắng nghe động tĩnh xung quanh. Mất một lúc thì nhận ra trong thinh lặng vẫn có âm thanh. Bên trong cửa sắt vọng ra tiếng rên rỉ mong manh. Ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Gã nghiến răng, bật đèn pin rồi từ từ tiến đến gần cửa. Tiếng rên rỉ trở nên rõ ràng hơn. Tới nơi, gã thận trọng kéo rộng cửa và thò đầu vào trong nhìn ngó. Trừ ánh đèn pin, bể chứa nước mưa hoàn toàn mịt mù.
Gã thò chân vào, ngần ngừ một thoáng rồi cất tiếng, “Này!”
Tiếng rên rỉ ngừng bắt, rồi ngay lập tức lại to hơn, kèm theo tiếng quần áo cọ xát. Hình như người nằm trên sàn kia đang giãy giụa.
Có phải là Mã Na không? Gã nghiến răng, chầm chậm tiến vào. Tầm chiếu của đèn pin càng lúc càng rộng. Đi hết đoạn ống cống thì tới các bậc thang bằng đá granit. Mắt gã bắt ngay được hình dáng vùng vẫy hiện ra trong vùng sáng.
Tay chân bị trói, miệng bị bịt chặt, nhưng đó đích thực là Mã Na.
Mày còn sống thật à! Đầu óc gã chợt quay cuồng. Nên xử lý nó thế nào đây? Dùng đèn pin quật đến chết? Bóp cổ? Hay kéo xuống dìm nước?
Ý đồ giết người diệt khẩu tràn ngập tâm tưởng, gã quên béng người gọi điện cho mình.
Vì vậy, khi liếc thấy bóng người loáng lên bên cạnh, và nghe tiếng gió rít bên tai, thì đã quá muộn màng.
“Thầy gọi con à?”
“Anh ở đâu?”
“Ở nhà cha đỡ đầu con, sao ạ?”
“Giờ làm mà đi thăm thân!” Vương Hiển Giang lạnh lùng nói. “Mau về đây, công việc còn bộn bề kia.”
“Con giúp cha đỡ đầu chút việc, tầm trước trưa sẽ về.”
Vương im lặng vài giây, giọng dịu đi, “Còn dỗi với thầy hả?”
“Con nào dám.” Thai Vỹ cầm ống nghe, bĩu môi. “Thầy là người dạy dỗ con mà.”
“Mấy ngày nay thầy có trăn trở ít nhiều, điều anh nói không hẳn không có lý.” Vương thở dài. “Chúng ta sẽ rà lại hồ sơ từ đầu đến cuối một lần nữa, xem có để sót gì không.”
“Vâng.” Thai Vỹ tức thì phấn chấn. “Con nghe lời thầy.”
“Đồ quỷ, chi dẻo miệng là tài.” Vương cười mắng. “Xong việc thì về ngay đây!”
“Vâng!” Thai Vỹ gác máy, nhìn Cố Hạo loay hoay đeo cà vạt trước gương, phì cười. “Bác Cố ơi bác Cố, có phải đi làm chú rể đâu, cần gì chải chuốt như vậy?”
“Linh tinh!” Cố Hạo nhăn nhó nhìn cà vạt ở cổ. “Cái của nợ này thắt thế nào đây?”
Thai Vỹ bước tới ngó xem, cười ngặt nghẽo, “Bác quàng khăn đỏ à?”
Cố Hạo trừng mắt nhìn anh, “Mày biết thắt không?”
Thai Vỹ xòe tay, “Không ạ.”
“Thế còn cười tao?” Ông lột luôn cà vạt ra, ném lại vào tủ. “Thôi đi, không đeo nữa.”
Trong gương phản chiếu người đàn ông mặc áo vest đen, sơ mi trắng và quần kaki, mái tóc hoa râm mới cắt chải vuốt gọn gàng.
“Thế nào?” Cố Hạo nhìn tạo hình xa lạ, vẫn chưa hết bồn chồn. “Trông không già lắm chứ hả?”
“Không già.” Thai Vỹ trêu chọc. “Đứng cạnh con như hai anh em.”
Cố Hạo không nói lời nào, đi thẳng vào góc nhà lấy chổi.
Thai Vỹ vội khẩn khoản, “Bác Cố, đừng, con sai, con sai rồi.”
“Thằng khốn, hỗn hào quen thói.” Cố Hạo đanh mặt. “Mày tưởng tao với mẹ mày... thì tao không dám cho mày một trận sao?”
“Con nói thật nhé, bác không cần thấp thỏm thế đâu.” Thai Vỹ cười. “Bác cứ ung dung mà đi. Chỉ cần có mặt bác thôi, thì cả tá thầy Ngô cũng đừng hòng lọt vào mắt mẹ con.”
Cố Hạo nghe mà dễ chịu hẳn ra, bèn xua tay, “Đi, đi thôi.”
Thai Vỹ chớp mắt, “Cần gì đi sớm như vậy hả?”
“Đi tay không sao được! Tao đi sớm mua bó hoa.” Cố Hạo nghĩ một lúc. “Mẹ mày thích hoa gì, hồng, mẫu đơn, đỗ quyên?”
“Tùy bác.” Thai Vỹ lại bắt đầu toe toét. “Đừng tặng xương rồng là được.”
Cố Hạo đang vui vẻ nên cũng không thèm chấp, suy nghĩ một lát rồi quyết định, “Hoa hồng cho an toàn... Chốt hoa hồng!”
Thai Vỹ lười biếng nhỏm dậy khỏi giường, ngón tay quay quay chìa khóa xe, “Vậy đi thôi...” Anh đang nói dở, điện thoại bỗng réo vang. Thai Vỹ nháy mắt với Cố Hạo, “Bác nhận đi, có khi quý bà đang giục bác đấy.”
Cố Hạo khịt mũi, chạy bước nhỏ đến nơi, hớn hở nhấc máy, “A lô!”
Đầu dây bên kia im ắng.
Cố Hạo cau mày, đưa ống nghe ra xa, nhìn ngó, rồi lại áp vào tai, "A lô?”
“Bác Cố, cháu đây.”
Cố Hạo đột ngột đứng thẳng dậy, siết chặt ống nghe, giọng thay đổi, “Tô Lâm, cháu đang ở đâu?”
“Trên cầu Lệ Thông.” Giọng Tô Lâm yếu ớt, như thể kiệt sức. “Bác đến đón cháu với...”
“Được.” Cố Hạo rối rít nói. “Cứ đợi nhé, đừng đi đầu, tôi tới ngay. Hiểu chưa?”
“Ưm.” Âm thanh phát ra từ đường dây nghe rất lạ, hình như Tô Lâm đang cố kìm cơn nghẹn ngào. “Bác Cố, cháu cảm ơn.”
“Con bé này, khách sáo gì chứ?” Cố Hạo bật cười. “Tôi đi ngay đây.” Ông gác máy, giơ tay vỗ vai Thai Vỹ với vẻ kích động khó che giấu. “Đừng ngần người nữa, đi nào.”
Thai Vỹ ngơ ngác ra mặt, “Đứa trẻ đó... tìm được rồi ạ?”
“Đúng.” Cố Hạo sải bước về phía cửa. “Đi đón em nó nào.”
“Mẹ con... phải làm sao đây?”
Cố Hạo cân nhắc một lúc, “Giờ đến cầu Lệ Thông, đi rồi về mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Đến nhà mẹ mày sẽ hơi muộn một chút, chắc cô ấy không trách đâu.” Ông ngừng lại một thoáng. “Hơn nữa, tao định nhận nuôi đứa trẻ đó, tiện thể dẫn đến cho mẹ mày nhìn xem.”
Thai Vỹ mở to mắt, “Bác Cố, bác cũng hết lòng thật đấy!”
“Nhà bên ấy không còn chỗ dung thân cho nó nữa rồi.” Giọng Cố Hạo kiên quyết. “Tao không mặc kệ được.”
“Vâng.” Thai Vỹ cân nhắc một lúc, nhếch miệng cười. “Coi như con có thêm một đứa em.”
Xe phóng vù vù. Dọc đường đi, Cố Hạo vô cùng phấn chấn, náo nức lên kế hoạch cho tương lai. Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, ông nghe ra Tô Lâm đang không khỏe lắm. Tốt nhất là đến nhà Đỗ Thiến chào một tiếng rồi lập tức đi tìm phòng cho con bé ăn uống nghỉ ngơi. Vài ngày nữa thì đưa nó đến bệnh viện làm kiểm tra.
Tô Lâm đã lang thang dưới cống ngầm bao lâu nay, chắc chắn không thể sạch sẽ tươm tất gì được. Để con bé khỏi ngượng, trước tiên phải đưa nó đi mua quần áo. Nếu Tô Lâm không muốn tiếp xúc với người lạ, thì để nó đợi trong xe rồi mình đi giải thích với Đỗ Thiến, tin rằng cô ấy sẽ hiểu.
Sau đó dứt khoát phải chuyển nhà.
Tô Lâm cần nghỉ ngơi một thời gian, ít nhất là nửa năm. Hộ khẩu thủ tục các thứ thì nhờ Thai Vỹ thu xếp hộ. Con bé thích dùng tiếp họ Tô cũng được, muốn theo họ Cố của ông thì càng tốt, chứ một nhà bốn người bốn họ khác nhau cũng hơi kì quặc. Nhưng chẳng sao hết, mặc kệ nó, mọi người đều yên ổn thoải mái là đủ!
Thấy ông phấn khích quá mức, Thai Vỹ lại nổi hứng trêu chọc, “Ông già ơi, trông ông như đi đón con ruột ấy.”
Cố Hạo ngẫm nghĩ, rồi cũng phì cười, “Mày thấy tao có quá tọc mạch chuyện thiên hạ không?”
“Không.” Thai Vỹ lắc đầu, nghiêm túc nói. “Người ngoài nhìn vào, hẳn cho con là thằng bất hiếu với bố, gì mà suốt ngày sốt sắng vun vén bác với mẹ nó về góp gạo thổi cơm chung. Nhưng chẳng qua vì bác là người tốt thôi, con biết rõ như thế.”
“Mày là một đứa trẻ ngoan, đàng hoàng.” Cố Hạo vỗ vỗ vai anh. “Nhanh lên!”
Chưa đầy năm mươi phút, chiếc Jeep đã chạy đến cầu Lệ Thông. Nơi này ở ngoại ô, người xe thưa thớt, tầm nhìn thông thoáng, liếc mắt qua đã nhận ra cô gái không có ở đây.
Xe Jeep chạy một lượt từ đầu cầu đến cuối cầu, vẫn không thấy bóng dáng Tô Lâm đâu.
Cố Hạo đâm ra nghi hoặc. Đã thỏa thuận là đứng yên đợi ông, giờ lại chạy đi đằng nào rồi? Không nản lòng, ông bảo Thai Vỹ quay xe, chạy từ cuối cầu về đầu cầu, vẫn không tìm thấy Tô Lâm.
Thai Vỹ dừng lại ở giữa cầu. Họ lần lượt xuống xe, quan sát xung quanh. Tuy nhiên, ngoài hai người, không còn ai khác trên cây cầu vắng. Cố Hạo càng nghĩ càng hoang mang, con bé đổi ý rồi sao?
Thai Vỹ suy nghĩ một lúc, “Hay là em ấy ở dưới gầm cầu?”
“Có thể.” Cố Hạo gật đầu. “Đi xem nào.”
Cả hai bước đến rìa cầu, vịn lan can ngó xuống gầm cầu. Bên này chi có dòng nước chảy róc rách và lau sậy tươi tốt đôi bờ. Họ băng ngang cầu sang rìa bên kia. Vừa ngó xuống, Thai Vỹ đã thốt lên, “Bác Cố!” Anh trỏ hàng lau sậy ở bờ sông. “Trông kìa!”
Cố Hạo nhìn theo hướng anh chỉ, cố gắng lắm mới nhận ra một vật thể nằm sấp trong đám lau sậy, “Đó là...”
Thai Vỹ đã co giò lao về phía thang bộ, “Người!”
Thai Vỹ chạy trước, Cố Hạo theo sau. Họ học tốc chạy xuống cầu. Thai Vỹ lao tới, kéo thân thể đang dập dềnh trong nước kia lên. Từ đầu đến chân bê bết bùn đất, mặt mũi thì lem luốc, nhưng trông mái tóc dài dính bết và đường nét thân hình, có thể nhận ra đây là một cô gái trẻ.
Thai Vỹ nâng thân trên cô lên và lập tức cau mày vì mùi hắc xộc vào mũi. Cô gái trẻ đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm những gì không rõ. Thai Vỹ rối rít giục gọi, nhưng cô gái không đáp lại được câu nào hoàn chỉnh.
Cố Hạo ngồi xổm bên cạnh, quan sát kĩ càng, vẻ mặt càng lúc càng u ám.
“Bác Cố, đây có phải là đứa trẻ bác đang tìm không?”
Cố Hạo không trả lời, dừng mắt ở mái tóc dài xoăn, tuy bết bẩn nhưng vẫn lờ mờ ánh nâu.
Thai Vỹ ngó quanh rồi nhìn miệng cống bên bờ sông, “Chắc là bò ra từ chỗ kia nhỉ?”
“Ừ.” Cố Hạo đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị. “Tao biết con bé này. Nó tên là Mã Na, học sinh Trung học Số 4, bạn cùng lớp của Tô Lâm.”
“Hả?” Thai Vỹ trố mắt, nhìn cô gái trẻ trong vòng tay mình lần nữa. “Đây... đây là học sinh đang mất tích ấy hả?”
Cố Hạo bất thần lảo đảo, nỗi sợ khủng khiếp trào lên khiến ông gần như không đứng vững. Cuộc nói chuyện với Tô Lâm dưới cống đêm nào hiện về trong tâm tưởng.
Cháu còn việc phải làm.
Việc phải làm, rõ ràng không liên quan đến con bé đang hôn mê này. Ông loạng choạng giật lùi, lẩm bẩm, “Không được, không được... Tao phải về ngay.”
Thai Vỹ thắc mắc, “Về ngay? Bác định đi đâu?”
“Bể chứa nước mưa... chỗ tao tìm thấy Tô Lâm...” Cố Hạo rơi vào trạng thái kinh hoàng. “Không kịp mất... con bé này... hi vọng nó đừng hành động dại dột...”
Thai Vỹ lo lắng, “Bác Cố, bác đang nói gì vậy?”
Cố Hạo chìa tay, “Chìa khóa xe, nhanh lên!”
Thai Vỹ lấy chìa khóa xe quăng cho ông, “Bác...”
“Giờ tao đi tìm nó, mày trông con bé này.” Cố Hạo xoay người chạy lên cầu. “Về rồi gặp nhau ở bể chứa nước mưa nhé.”
Ông cuống cuồng quay lại xe, nổ máy phóng như điên về thành phố. Từ cầu Lệ Thông đến Quảng trường Văn hóa mất ít nhất một giờ lái xe. Bây giờ quan trọng nhất là tìm một nơi gọi điện, báo tin để cảnh sát đến bể chứa nước mưa ngay lập tức, có lẽ còn kịp ngăn thảm kịch xảy ra.
Trong mấy cảnh sát từng xuống bể chứa, ngoài Thai Vỹ, ông chỉ nhớ một người họ Đỗ. Phải liên lạc với anh ta, rồi điều động nhân lực, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Cố Hạo nghiến răng, nhấn chân ga hết cỡ, đồng thời vẫn liên tục nhìn ngó hai bên đường. Cuối cùng, một bốt điện thoại công cộng xuất hiện không xa phía trước. Ông lái xe tới, đạp phanh gấp, đẩy cửa nhảy nhóc xuống. Đang nhấc máy, ông chợt thay đổi ý định.
Bởi vì, ông nhớ ra, có một người ở gần bể chứa nước mưa hơn.
Ngọc Thục mặc bộ váy công sở, ngồi bất động trên sofa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt. Bên trong im lặng như tờ, không rõ Khương Đình đang làm gì. Ngọc Thục nhìn đồng hồ, do dự đứng dậy gõ cửa phòng con gái.
“Đình Đình, thay quần áo xong chưa?” Ngọc Thục cố gọi bằng giọng nhẹ nhàng bình tĩnh. “Đến giờ rồi.”
Cửa bị giật tung. Khương Đình sải bước ra trong bộ đồng phục học sinh, không buồn nhìn mẹ.
Ngọc Thục nhíu mày, “Sao lại mặc cái này?”
Khương Đình hậm hực, “Con là học sinh, học sinh không mặc cái này thì mặc cái gì?”
“Bây giờ không phải là đi học, thay đi!” Ngọc Thục cố kìm lửa giận. “Cần phải tạo ấn tượng tốt cho thẩm phán.”
“Lúc thì bắt mặc, lúc lại chê không đẹp... Thật không hiểu tiêu chuẩn của mẹ là gì nữa...”
Khương Đình càu nhàu, nhưng cũng quay vào thay quần bò áo thể thao.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa, là cô Đào ở ban pháp lý của công ty. Cô đứng ở cửa, hỏi vọng vào, “Chị chuẩn bị xong chưa? Phải đi thôi, đừng để đến muộn.”
“Cảm ơn em nhé.” Ngọc Thục vừa cuống quýt xỏ giày vừa đẩy Khương Đình. “Chào cô Đào đi.”
Khương Đình lễ phép cúi đầu, “Cháu chào cô Đào.”
“Đình Đình ngoan!” Đào lại quay sang Ngọc Thục, ôn tồn dặn. “Chị đừng căng thẳng, đến nơi cứ đàng hoàng mà ứng phó. ”
“Ừ, tôi nhớ rồi.” Ngọc Thục cầm túi xách, soi gương chỉnh lại tóc, hít một hơi thật sâu. “Vậy chúng ta...” Điện thoại bất thần réo vang, Ngọc Thục do dự một chút, mắng thầm ai quấy rầy lúc này, rồi rảo bước đến nhận điện. “A lô!”
“Tạ ơn trời đất, cô Khương, cô ở nhà thật hay quá!” Giọng Cố Hạo gấp rút vọng ra từ đường dây. “Cô có nhớ bể chứa nước mưa chúng ta từng xuống không?”
“Nhớ.” Ngọc Thục ngơ ngác. “Sao bác?”
“Cô đến đó ngay bây giờ đi. Nếu gặp Tô Lâm, hay bất cứ ai khác, nhất định đừng để bọn họ làm gì cả, đặc biệt là Tô Lâm.”
Ngọc Thục càng thêm ngơ ngác, “Rốt cuộc là chuyện gì thế? Tôi không hiểu...”
“Hiện tại tôi không có thời gian để giải thích. Cô đang ở gần nhất, nên tôi chỉ biết nhờ cô.” Cố Hạo nói không kịp thở. “Tôi sẽ gọi cả cảnh sát nữa. Trước khi chúng ta đến nơi, cô nhất định phải ngăn cản mọi hành động của Tô Lâm!”
“Nhưng...” Ngọc Thục nhìn Đào và Khương Đình đang đợi ở cửa. “Bây giờ tôi phải đến tòa án, chồng cũ của tôi kiện đòi quyền nuôi con. Vì vậy... tôi không thể...”
Cố Hạo im lặng vài giây, giọng nhỏ lại, “Quên đi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Chúc cô... may mắn.”
“Bác Cố, tôi chân thành xin lỗi, thực sự...”
Chưa dứt lời thì đường dây đã ngắt, Ngọc Thục cắn môi, lòng đầy phiền muộn. Thấy chị chậm chạp gác máy, sắc mặt u ám, Đào thăm dò, “Có chuyện gì vậy, chị Khương?”
“Không có gì.” Ngọc Thục gượng cười. “Đi thôi.
Ba người xuống lầu, đi ra khỏi khu chung cư. Khi băng qua khoảng đất trống phía sau tòa nhà, Ngọc Thục cứ nhìn chằm chằm vào miệng cống ngầm cạnh tường, bước chân ngập ngừng.
Ra đến lề đường ngoài chung cư, Khương Đình giơ tay vẫy taxi. Ngọc Thục thẫn thờ nhìn xuống chân, tâm trí như bay biến đâu mất.
Chẳng mấy chốc, một chiếc taxi bật xi nhan từ từ dừng lại bên cạnh họ. Đào mở cửa và gọi Ngọc Thục, “Chị Khương, lên xe đi.”
Ngọc Thục ậm ờ, kéo cửa ra, đặt một chân vào. Bất thình lình chị nhìn Đào, dằn từng chữ, “Hôm nay chị không đi nữa.”
“Hả?” Đào ngạc nhiên. “Chị không đi nữa?”
“Chị phải giải quyết việc khác.” Ngọc Thục thu chân lại, hạ xuống đất. “Một việc nước sôi lửa bỏng.”
“Đối với chị bây giờ, còn việc gì quan trọng hơn vụ kiện này sao?” Trước quyết định của Ngọc Thục, Đào lộ vẻ không sao tin nổi. “Nếu chị vắng mặt thì... chị biết hậu quả rồi đấy.”
“Thua thì thua thôi, đằng nào Đình Đình cũng vẫn là con chị.” Ngọc Thục cười cay đắng. “Chị... không biết nên giải thích với em thế nào nữa.” Chị quay sang Khương Đình, đưa tay vuốt tóc con gái.
“Mẹ phải đi giúp Tô Lâm. Con theo cô Đào đến tòa án đi. Mọi việc cứ nghe cô Đào, nhớ chưa?”
“Mẹ...” Khương Đình căng thẳng ra mặt, “Mẹ không đi cùng con sao?”
“Bác Cố cần mẹ giúp, Tô Lâm cũng vậy.” Ngọc Thục nghe lòng đau như dao cắt. “Mẹ...” Chị không nói tiếp được nữa, bèn đẩy con gái vào taxi, đóng cửa lại, vẫy tay với Đào. “Hai cô cháu đi mau đi, tôi xin đấy!”
Sau đó, chị vẫy một chiếc taxi khác đang chạy tới, biết rõ con gái đang ghé vào cửa sổ xe nhìn mình, nhưng chị không dám ngoái đầu lại, chỉ sợ quyết tâm vừa đặt ra sẽ tan tành trong phút chốc.
Mã Đông Thần ngồi ở băng ghế sau chiếc Mercedes-Benz, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Bên cạnh anh la liệt vỏ thuốc lá, cốc mì, bánh ngọt và xúc xích bóc dở.
Năm ngày rồi, vẫn chưa biết tung tích con gái.
Cảnh sát khéo léo nhắc anh rằng nếu là bắt cóc, đáng lẽ đã có điện thoại đòi tiền chuộc từ lâu. Nói cách khác, chưa chắc Mã Na còn sống. Tuy nhiên, anh không bỏ cuộc. Con gái rượu mình tự tay chăm bẵm từ nhỏ tới lớn không thể biến mất mù mờ như thế được. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Mỉa mai thay, đây chính là câu Tô nói với anh cách đây không lâu. Điều này khiến anh tin rằng trên đời thực sự có quả báo.
Được thôi. Cho dù phải xuống mười tám tầng địa ngục, anh cũng sẵn lòng đi, miễn là trời cao lạnh lùng chịu trả con gái cho anh.
Chuông reo. Mã Đông Thần lơ đãng liếc màn hình điện thoại. Số lạ gọi đến, nhưng cũng là số di động. Anh suy nghĩ một lúc rồi nhấn nút nhận, “A lô?”
Giọng nữ trẻ tuổi vang ra, “Ông là Mã Đông Thần?”
“Vâng.” Mã Đông Thần rút một điếu thuốc đưa lên miệng. “Cô là ai?”
“Tôi là Tô Lâm.”
Mã Đông Thần bỗng mở to mắt, sững sờ mất vài giây, anh mới la lên thất thanh, “Con tôi đâu?”
“Đang ở cạnh tôi.”
“Thật ư? Bảo nó nhận điện đi.” Mã Đông Thần ngồi thẳng dậy, áp chặt điện thoại vào tai.
“Ông đi một mình đến hiệu thuốc Lam Thiên, ở ngã tư giao giữa phố Tạo Hóa và đường Bắc Nhị. Không được báo cảnh sát. Tôi cho ông mười lăm phút. Đến nơi thì gọi vào số này.”
“Cô muốn gì?”
“Cứ làm đi.”
“Tại sao tôi phải tin cô?”
“Không tin thì thôi.”
Cuộc gọi ngắt. Mã Đồng Thần đặt điện thoại xuống và nhìn thẳng ra trước.
Tài xế liếc gương mặt héo hon vàng vọt trong gương chiếu hậu, dè dặt hỏi, “Sếp Mã...”
“Dừng xe!”
“Sao?”
Mã Đông Thần rống lên, “Tôi bảo cậu dừng xe!”
Tài xế không dám hỏi thêm, giảm tốc độ, từ từ dừng lại bên đường.
Xe chưa dừng hẳn, Mã Đông Thần đã nhảy ra ngoài, vươn tay mở cửa ghế lái lôi tuột tài xế xuống.
“Sếp định đi đâu?” Tài xế bối rối, “Tôi biết báo với vợ sếp thế nào?”
Mã Đông Thần phớt lờ tài xế, khởi động chiếc Mercedes-Benz và lái đi. Sau vài lần vượt đèn đỏ và chạy ngược một đoạn trên đường một chiều, cuối cùng Mã Đông Thần cũng đến ngã tư giao giữa phố Tạo Hóa và đường Bắc Nhị. Nhìn thấy bảng hiệu Lam Thiên từ xa, anh lái tới nơi và dừng lại bên vệ đường, xem đồng hồ thì thấy đã mất mười bốn phút, lập tức cầm điện thoại di động gọi lại theo số vừa rồi.
Đầu kia nhận điện ngay, xem chừng vẫn luôn đợi anh, “Ông tới chưa?”
“Rồi. Hiệu thuốc Lam Thiên.” Mã Đông Thần vừa nghe điện vừa nhìn quanh. “Con tôi đâu?”
Tô Lâm không trả lời vào câu hỏi, chỉ nói, “Có một miệng cống giữa đường. Ông cầm đèn pin chui xuống đấy, rồi đi theo hướng mũi tên.”
“Mũi tên nào?” Mã Động Thần lo lắng. “Con tôi đâu?”
“Cho ông mười phút. Hết giờ tôi giết Mã Na.”
“Nếu mày dám động vào một sợi tóc của con tao, tao sẽ giết cả nhà mày!” Mã Đông Thần gầm lên. “Mày trả Na Na cho tao...”
Đường dây ngắt. Mã Đông Thần gọi lại lần nữa, nhưng bên kia đã tắt máy. Anh nổi khùng đập tay lia lịa vào vô lăng, vài giây sau cố bình tĩnh lại, vừa thở hổn hển vừa lấy đèn pin trong hộc đựng đồ, đi về phía miệng cống trước ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường.
Anh nhấc nắp cống ra, mặc kệ mùi hôi thối ập vào mặt, giơ đèn pin chiếu rọi quanh đáy cống rồi từ từ leo xuống thang sắt. Xuống tới nơi, Mã Đông Thần nhận ra mình đang ở một khớp nối nào đó của ống cống, hai đầu đều mịt mùng bất tận, nhưng rộng rãi hơn anh tường. Không kịp suy nghĩ lâu la hơn, anh rọi đèn pin khắp xung quanh, quả nhiên trông thấy một mũi tên vẽ bằng phần trên thành công, chỉ vào chiều sâu bóng tối.
Không thể trì hoãn thêm nữa, Mã Đông Thần bươn bả đi theo hướng mũi tên. Lòng cống còn đọng nước, bên dưới nước là lớp bùn nhầy nhụa. Mã Đông Thần bước đi loạng choạng, nhưng không dám giảm tốc độ. So với mặt đất, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều. Sơ mi đẫm mồ hôi bám vào lưng anh, lạnh thấu xương. Anh chưa bao giờ di chuyển trong môi trường nào thế này. Tuy nhiên anh không sợ hãi hay ghê tởm, và chỉ tập trung vào những mũi tên vẽ trên thành cống.
Nhờ các chỉ dẫn này, Mã Đông Thần bước vào một ống cống rộng rãi hơn. Mũi tên vẫn ở đó. Anh bước thoăn thoắt theo nó vào sâu hơn, đi không biết bao xa, mũi tên đột nhiên biến mất. Anh suy nghĩ một lúc rồi quay lại thì thấy mũi tên cuối cùng được vẽ cạnh một cánh cửa sắt hình tròn.
Mã Đông Thần thở hổn hển và nhìn đồng hồ, tám phút đã trôi qua. Anh quan sát cửa sắt, cửa lốm đốm gỉ, xem chừng sử dụng đã rất lâu năm. Chắc nó sẽ dẫn đến một nơi nào đó. Phải chăng con gái đang ở bên kia cánh cửa này? Mã Đông Thần áp tai vào cửa, rồi thử gõ gõ, “Mã Na?”
Thình lình ở chếch bên cạnh có tiếng kêu khẽ. Liên đó là giọng phụ nữ run rẩy vang trong lòng cống, “Ai đấy?”
Mã Đông Thần giật bắn mình, vô thức nhìn theo âm thanh. Chẳng mấy chốc một ánh sáng yếu ớt từ từ di chuyển về phía anh. Khi ánh sáng đến gần, Mã Đông Thần nhìn thấy một phụ nữ với vẻ mặt hoảng sợ, mặc bộ váy mắc đầy mạng nhện và bụi bặm, cầm một món đồ hình như là que phát sáng.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau qua khoảng cách vài mét. Mã Đông Thần lên tiếng trước, “Chị là ai?”
Người phụ nữ xem chừng kinh hãi, trả lời lạc quẻ, “Tôi... tôi đang tìm một người.”
“Tìm ai?”
“Tôi...” Người phụ nữ đột nhiên như nghĩ ra. “Anh... vừa gọi Mã Na sao?”
“Vâng.” Mã Đông Thần buồn bực. “Chắc con gái tôi đang ở đây.”
“Anh là cha của Mã Na?” Người phụ nữ mở to mắt. “Trung học Số 4?”
“Chị biết con tôi sao?” Mã Đông Thần ngạc nhiên. “Chị là ai?”
Người phụ nữ không trả lời anh mà đưa mắt về phía cánh cửa sắt đang đóng chặt, “Con bé có trong đó không?”
“Tôi không biết.” Mã Đông Thần chĩa đèn pin lên van cửa sắt, “Tôi phải vào xem.”
Người phụ nữ ngẩn ra, rồi hét, “Không được. Anh không được vào!”
Mã Đông Thần thắc mắc, “Tại sao?”
“Nghe tôi nói này, có người bảo tôi tới đây.” Người phụ nữ chạy tới gần, nói năng lộn xộn. “Ông ấy dặn tôi, đừng làm gì cả, họ sẽ tới ngay thôi.”
“Họ? Ai bảo chị đến?” Mã Đông Thần hoàn toàn bối rối. “Vì sao chị biết chỗ này?”
“Tạm thời tôi chưa giải thích rõ ràng được, nhưng anh kiên nhẫn chờ một lúc, họ sẽ đến ngay thôi.”
Đúng lúc này, tiếng rên rỉ yếu ớt trong cửa sắt lại vọng ra, tâm trí Mã Đông Thần bỗng dưng trống rỗng.
Là Na Na! Na Na đang ở bên trong! Anh buông rơi đèn pin, đưa hai tay giữ chặt lấy van niêm phong, xoay mạnh.
Cửa sắt kêu ken két. Cảm giác ở bàn tay cho thấy sức cản rất lớn. Mã Đông Thần nghiến răng nghiến lợi, siết chặt van, dồn hết sức bình sinh xoay nó đi.
Tiếng rên rỉ bên trong gấp gáp hơn.
Người phụ nữ cuống quýt chạy tới, níu lấy tay Mã Đông Thần, “Anh buông ra đã! Chờ một chút, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Mã Đông Thần gần như phát rồ, xô chị ra, “Chị cút đi! Con tôi sắp chết! Có kẻ định giết nó!”
Người phụ nữ lại nhảy xổ tới, lắc đầu quây quậy, “Nghe tôi nói đã, đợi năm phút nữa, năm phút thôi...”
Mã Đông Thần đã mất tỉnh táo, tung chân đạp mạnh vào bụng người phụ nữ. Chị ngã ngửa ra sau, lập tức co mình lại, rên rỉ vì đau. Mã Đông Thần chộp lấy van, hét lên, “Na Na, đừng sợ, bố đây.” Van bắt đầu quay, một vòng, rồi một vòng nữa...
Sức cản càng lúc càng lớn. Mã Đông Thần nghiến răng, cơ mặt co giật dữ dội. “Tô Lâm...” Anh rất qua kẽ răng. “Đừng hòng đụng vào con tao...”
Nghe đến cái tên này, người phụ nữ đang giãy giụa dưới sàn run bắn, vươn tay túm lấy Mã Đông Thần, “Dừng lại, màu dừng lại!”
Đột nhiên, cửa sắt tròn hé ra. Tiếng rên rỉ bên trong tắt ngấm.
Mã Đông Thần không rảnh để suy nghĩ nhiều, cứ thể kéo mạnh cửa về phía mình. Một cơ thể nặng nề theo đà bị giật ra ngoài.
Mã Đông Thần choáng cả người. Đó không phải Mã Na, mà là một người đàn ông trưởng thành. Người này bị bịt miệng, hai tay trói quặt sau lưng, chân cũng bị trói. Quanh cổ gã có sợi dây thép mảnh siết lại ở gáy, hai đầu dây quấn vào mặt trong van.
Gã bị treo cứng lên cửa sắt trong một tư thế kì lạ, đầu gục xuống, mặt mày thâm tím. Đã tắt thở.
Trời chiều âm u. Một chiếc xe cảnh sát chạy như bay trên đường. Đèn chớp quay tít. Chói mắt nhưng câm lặng.
Ngọc Thục đờ đẫn ngồi ở băng ghế sau, người lắc lư theo chuyển động của xe. Chị không muốn nhớ lại cảnh người đàn ông la hét điên cuồng bên xác chết, sau đó ngồi xổm trong góc bứt tóc như mất trí, lảm nhảm tên con mình. Chị cũng không muốn nhớ lại cảnh các điều tra viên bận rộn trong ống cống chiếu đèn sáng trưng như ban ngày, cũng như vẻ ân hận xót xa trên khuôn mặt Cố Hạo.
Lúc này, ông đang ngồi bên cạnh, bộ dạng cũng y như Ngọc Thục. Viên cảnh sát trẻ lấy trong ngực áo ra cuốn sổ bìa cứng, đưa cho Cố Hạo.
“Bác Cố, cái này tìm thấy trên người Mã Na.” Anh ngập ngừng. “Con nghĩ bác nên đọc.”
Cố Hạo chậm rãi gật đầu, cầm lấy cuốn sổ, đặt lên đầu gối.
Mười phút sau, xe về đến chung cư. Viên cảnh sát trẻ mở cửa xe, nhảy xuống trước rồi chia tay cho Ngọc Thục, “Chị Khương, tới nhà rồi.”
Ngọc Thục từ từ nhổm dậy, nhích ra cửa xe.
Viên cảnh sát dìu chị xuống, “Chị cứ nghỉ ngơi đi nhé.” Anh ta dặn thêm. “Chúng tôi sẽ liên lạc với chị sau.”
Ngọc Thục gật đầu, quay người đi về phía cổng chung cư.
Cố Hạo vẫn ngây như phỗng, bất chợt chồm: cửa xe hét vọng theo, “Cô Khương, hôm nay...” Môi ông run lên. “Hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm.”
Ngọc Thục không ngoái đầu, càng không trả lời, cứ lảo đảo lề đi từng bước.
Ngày hôm nay thực sự quá dài.
Băng qua hành lang quen thuộc, chật vật đi lên cầu thang, đến cửa nhà, phải mất một lúc lâu chị mới mở được khóa và bước vào.
Phòng ốc im ắng. Chị muốn gọi con gái, nhưng mở miệng mà không ra tiếng. Sau khi thắng kiện, Tôn Vỹ Minh sẽ không cho Đình Đình ở lại đây thêm một ngày nào nữa. Ngọc Thục không sao tin được mình ngu ngốc đến mức từ bỏ con gái ruột của mình chỉ vì con gái của người khác.
Mai sau sẽ thế này đây. Về nhà một mình, đối mặt với không gian câm lặng, ăn một mình, xem ti vi một mình, ngủ một mình. Phải làm quen từ bây giờ thôi. Chị ném túi xách lên bàn ăn, thay dép lê rồi đi sang phòng khách, đúng lúc Khương Đình ngồi dậy trên sofa, dụi mắt lẩm bẩm, “Mẹ, sao giờ mẹ mới về?” Ngọc Thục ngây người nhìn con gái, như thể không phân biệt được đây là hiện thực hay ảo giác của mình.
Khương Đình ngáp dài, đi vào bếp, “Mẹ chưa ăn gì đâu nhỉ? Để con nấu mì gói nhé, mẹ có muốn thêm trứng không?”
Ngọc Thục nhìn theo con, hồi lâu mới ngập ngừng hỏi, “Hôm nay...”
“Hôm nay là xử xong rồi.” Khương Đình nhấc cái nồi đổ đầy nước lạnh đặt lên bếp gas, “He he, bố con điên lắm đấy!”
“Gì cơ?”
“Thật ra rất là đơn giản mà.” Khương Đình bật gas, nhăn mặt với mẹ. “Phút cuối thẩm phán hỏi con muốn ở với ai... Còn phải nói ư?”
Chân Ngọc Thục mềm nhũn, “Con trả lời thế nào?”
“Tất nhiên là ở với mẹ.” Khương Đình lấy một gói mì ăn liền trong chạn, cẩn thận xé bao ra. “Mẹ là người mẹ dịu dàng, tốt bụng và dũng cảm nhất trên đời này.”
Ngọc Thục thở ra, giọng nghẹn ngào, “Thế là xong?”
“Vâng.” Khương Đình bước tới, đặt hai tay lên vai mẹ, cười hì hì, “Mẹ toàn lo hão thôi. Cô Đào nói, ý kiến của con mới là quan trọng nhất.”
“Thế là xong?”
“Vâng, bố bảo sẽ kháng án.” Khương Đình mím miệng, rồi cười toe. “Nhưng có hề gì, con sẽ luôn ở bên mẹ.”
Ngọc Thục nhìn con gái, không nói được lời nào.
“Cho nên sau này mẹ phải đối xử với con thật tốt, nếu không, hừ...” Khương Đình nghiêng đầu, đột nhiên sực nhớ. “Mẹ, mau cho con biết, hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Ngọc Thục ôm choàng con vào lòng, có cảm