← Quay lại trang sách

KẾT THÚC nàng tiên cá

Thứ Sáu, 24/6/1994. Trời nắng.

Bác Cố, cháu chào bác.

Bác không nhìn nhầm đâu. Trang nhật kí này là cháu viết cho bác. Khi bác đọc đến đây, cháu tin rằng bác đã nắm được đầu đuôi câu chuyện. Và nếu cháu đoán không nhầm, Mã Na đã về nhà. Còn Chu Hy Kiệt, cháu hi vọng gã đã chịu đủ giày vò trước khi bị siết cổ chết.

Cháu có thể tưởng tượng được vẻ mặt bác lúc này. Xin lỗi vì đã làm bác thất vọng. Dưới cống ngầm đêm ấy, cháu tin mọi lời bác nói là sự thật. Cháu cũng tin rằng nếu lúc ấy cháu theo bác về, nhất định sẽ được bác quan tâm săn sóc không khác gì con ruột, để cháu trở thành một cô gái dù rất bình dân, thì cũng được bình thường.

Bác biết không, đó là cuộc sống mà cháu vô cùng khao khát.

Bởi vậy, bác hãy tin rằng, đi đến quyết định thế này, lòng cháu giằng xé hơn bất kì ai. Nhưng rốt cuộc cháu vẫn từ bỏ cơ hội cuối cùng để trở lại cuộc sống bình thường, nguyên nhân chính là vì người mà các bác vẫn gọi là “hung thủ”.

Tên anh ta là Vincent. Cháu nghĩ nên gọi anh ta bằng một cái tên, chứ không phải bằng định danh “hung thủ”. Trong khoảng thời gian mắc kẹt dưới cống ngầm, nếu không có Vincent thì cháu đã chết từ lâu rồi. Anh ta đã chữa trị vết thương, cho cháu đồ ăn thức uống, cố xoay xở để đáp ứng các nhu cầu của cháu, thậm chí bị đánh vỡ đầu chảy máu chỉ vì một đôi giày thể thao màu trắng mà cháu ao ước. Cháu không biết mình có vị trí thế nào trong lòng anh ta, chỉ biết rằng khi cuộc đời cháu hoàn toàn về không, thì anh ta là người duy nhất đem lại cho cháu lòng can đảm và hi vọng để sống tiếp. Cháu biết có thể anh ta giết các cô các chị đó thật, nhưng anh ta nâng niu cháu như báu vật. Cháu không phải là loại người bất chấp đúng sai, nhưng dù bị cả thế giới lên án là tên giết người điên loạn, anh ta vẫn là người thân duy nhất của cháu trong những ngày tháng ấy.

Chưa kể thật ra, mọi hành động khủng khiếp của Vincent, bao gồm việc bắt cóc Mã Na, đều là do Chu Hy Kiệt sai khiến. Vì vậy, khi tận mắt chứng kiến Chu Hy Kiệt sát hại anh ta, cháu không thể cho là đáng đời hay đúng người đúng tội, không thể phủi tay bỏ đi, càng không thể thanh thản vui vẻ nếu cứ thế theo bác về. Cháu cần làm điều gì đó cho Vincent, dù phải mang tội nghiệt suốt đời.

Bác Cố, cháu thực sự áy náy với bác vì đã đưa ra lựa chọn này. Tuy nhiên, cháu chưa bao giờ tự tay sát hại ai, kể cả Mã Na, dù cháu thừa sức giết nó một cách dễ dàng và kín đáo. Nếu đọc đến đây mà bác cảm thấy tội ác của cháu giảm nhẹ phần nào, thì cháu cũng được an ủi rồi.

Bác Cố, cháu vô cùng cảm kích vì mọi điều bác làm cho cháu. Cảm ơn bác về món trứng ốp la. Cảm ơn bác đã bỏ ra bao nhiêu sức lực và thời gian để tìm kiếm cháu. Cảm ơn bác vì đã không coi cháu như một đứa trẻ có cũng được không thì thôi. Cảm ơn bác đã khiến cháu thấm thía rằng mình cũng từng được yêu thương sâu sắc.

Cuối cùng, cháu xin nhờ bác một việc. Mong bác chuyển lời cảm ơn của cháu đến người phụ nữ bác nhắc tới hôm ở cống ngầm, và cả bạn gái đã giải vây cho cháu ở hội trường.

Bác Cố, khi bác đọc xong cuốn nhật kí này, cháu đã đi nơi khác rồi. Làm ơn đừng tìm cháu nữa. Chúng ta có thể gặp lại, hoặc không. Tuy nhiên, cháu xin hứa với bác rằng cháu sẽ mãi mãi nhớ đến bác, và sẽ sống thật đàng hoàng.

Nửa tháng sau.

Thành phố đang vào mùa cỏ mọc xanh bay. Trời ấm dần, người vui chơi ngoài trời mỗi ngày một đông. Đặc biệt là sau mấy cơn mưa gần đây, sông Lệ Thông ăm ắp nước, lòng sông vốn hẹn giờ mở rộng ra, lau sậy um tùm bờ bãi. Cảnh vật không còn quạnh vắng nữa, thậm chí những người mê câu cá phải ra thật sớm mới kiếm được chỗ tốt để buông cần.

Cố Hạo lặng lẽ đứng trên cầu, ngắm một gia đình bốn người đang cười đùa trên bờ. Họ cùng một cái lều nhỏ, phía trước đặt bếp nướng, cô chị đang giúp mẹ xiên thịt và các loại rau củ. Cậu em ở bên bố, chăm chú nhìn bố mắc mồi vào lưỡi câu.

Dưới trời xanh mây trắng, đây quả là một bức tranh đẹp, đến nỗi Cố Hạo dõi theo mà cũng không đừng được nhoẻn cười.

Đằng sau ông, xe cộ nhộn nhịp qua lại trên mặt cầu rộng rãi. Một chiếc Jeep tiến đến, từ từ dừng lại bên đường. Thai Vỹ nhảy xuống, nhìn Cố Hạo đang đứng bất động bên lan can, do dự một thoáng rồi thoăn thoắt bước tới.

“Biết ngay là bác ở đây mà.” Thai Vỹ đến gần Cố Hạo. “Bác đang nhìn gì vậy?”

Cố Hạo thở ra một hơi dài, “Không nhìn gì, đằng nào tạo cũng rảnh, đi loanh quanh thôi.”

“Để về con đăng kí cho bác cái máy nhắn tin.” Thai Vỹ cố lấy giọng thật thoải mái. “Muốn tìm thì tìm được ngay.”

“Khỏi cần.” Cố Hạo mim cười. “Ngoài mày thì có ai tìm tao đâu.” Ông nhìn lên trời. “Mẹ mày đi rồi à?”

“Vâng, bay chuyến sáng ngày.” Thai Vỹ ngại ngùng vò đầu bứt tóc. “Còn bắt kịp thời đại lắm, làm đám cưới du lịch kia đấy.”

“Tốt quá.”

Cố Hạo thản nhiên như thường, nhưng Thai Vỹ vẫn bứt rứt.

“Thực sự cũng không trách mẹ con được. Hôm đó mẹ con điên tiết lắm. Với cả ai mà ngờ lão Ngô cầm luôn nhẫn cưới đến quỳ gối cầu hôn, được thêm mấy bà già hò reo vun vào, người nào gặp cảnh ấy cũng khó cưỡng...”

“Không sao.” Cố Hạo cúi đầu. “Thầy Ngô là người tử tế, mẹ mày vốn vẫn có thiện cảm với thầy ta. Chúng tao...” Ông chợt cau mày. “Ai cho mày gọi là lão Ngô đấy? Khi nào họ về nhớ ngoan ngoãn đổi lại là cha nhé.”

“Không đời nào.” Thai Vỹ bĩu môi. “Con chỉ có hai người cha thôi, một cha đẻ một cha đỡ đầu.”

“Thằng khỉ này, cứ để mẹ mày trị cho biết tay!” Cố Hạo lắc đầu, “Tình hình chỗ mày sao rồi?”

“Không có phát hiện nào đáng kể ở nhà Chu Hy Kiệt.” Thai Vỹ đột nhiên khoái chí ra mặt. “Sau đó con sực nghĩ ra, bèn đến mở tủ để máy ảnh máy quay ở hội trường Trung học Số 4, thì tìm được một đống tướng băng hình. Bác đoán là gì?”

"Gì?”

“Toàn bộ quá trình gây án của tên vô gia cư kia. Từ hãm hiếp đến sát hại, cực kì chi tiết tỉ mỉ.” Thai Vỹ tặc lưỡi. “Bác biết kinh tởm nhường nào không? Đến phó giám đốc của bọn con còn phải nôn nao kia mà.”

“Do Chu Hy Kiệt quay chụp?”

“Vâng. Chìa tủ gã giữ.” Thai Vỹ gật đầu. “Vợ gã nói ở nhà Chu Hy Kiệt luôn rất trầm lặng, và yếu sinh lý từ lâu rồi. Gã có thuê một chỗ làm studio cá nhân, ngoài giờ đi làm thì đều ru rú ở đây, nên chúng con ngờ rằng gã bắt mối với nạn nhân, lừa họ đến studio để tên vô gia cư kia cưỡng hiếp tàn sát, bản thân gã thì quay chụp quá trình. Xong xuôi tên vô gia cư sẽ ném xác xuống bể nước mưa. Quả nhiên, studio đó có tóc và dấu tay người bị hại.”

Cố Hạo cau mày, “Tại sao gã phải làm thế?”

“Con có tham vấn một chuyên gia tâm lý tội phạm.” Thai Vỹ tư lự nói. “Thầy ấy bảo, Chu Hy Việt mắc chứng rối loạn chức năng tình dục, nguyên nhân là do không có chỗ đứng, không được tôn trọng trong gia đình. Chỉ khi giành quyền kiểm soát hoàn toàn, ham muốn tình dục của gã mới được thỏa mãn. Nói cách khác, gã không thể làm chuyện giường chiếu với vợ, nhưng lại hồi phục khả năng khi xem băng hình.”

“Cũng có nghĩa,” Cố Hạo trầm ngâm. “Chu Hy Kiệt là kẻ chủ mưu, tên vô gia cư kia chỉ là đồng phạm?”

“Vâng.” Thai Vỹ khịt mũi. “Thằng khốn này rất gian xảo. Hiếp dâm và giết người đều để đồng phạm làm, cho nên dấu vết của chính gã không hề rơi rớt ở đâu cả. Tên vô gia cư kia thì thiểu năng, gặp đàn bà là bộc phát thú tính. Chắc Chu Hy Kiệt còn đem lợi ích gì ra nhử nữa, thế là cứ thỏa sức hành động theo bản năng thôi.”

“Nghi ngờ của mày hôm ấy là chuẩn rồi nhỉ!”

“Hà hà.” Thai Vỹ lại đắc chí. “Con đã bảo là lấn cấn ở đâu đấy mà.”

“Thầy mày chắc xấu hổ?”

“Không hề chứ lị. Kể ra, thấy con cũng khí phách lắm.” Thai Vỹ cười. “Kì thực thầy tán đồng suy nghĩ của con đấy. Trước đó có lệnh đóng hồ sơ, thầy cương quyết không đóng. Về sau phá án xong, cấp trên muốn thăng cấp cho, thầy cũng khăng khăng không chịu.” Anh thở dài. “Hai năm nữa thầy con nghỉ hưu, con hi vọng thầy được rỡ ràng rời nhiệm sở.”

“Quả là khí phách thật.” Cố Hạo gật đầu. “Xem dịp nào tiện đưa thầy mày đến nhà tao làm chén rượu.”

“Được luôn ạ.” Thai Vỹ nắm lấy vai Cố Hạo. “Thầy đã nghe kể về các chiến công hiển hách năm xưa của bác, cũng muốn kết bạn với bác lắm đấy.”

“Tao thì có gì mà hiển hách!” Cố Hạo cười méo xệch, đột nhiên nghĩ ra điều gì. “Mã Na sao rồi?”

“Vẫn ở bệnh viện, còn phải điều dưỡng một thời gian.” Thai Vỹ nhún vai. “Giờ vẫn chưa dám đả động đến vụ dưới cống, không lấy lời khai được, vì cứ hỏi là nó khóc bù lu bù loa.”

“Cha nó thì sao?”

“Vụ này lại phải xử lý riêng. Mã Đông Thần không mấy bận tâm. Dù là ngộ sát, nhưng giết được kẻ muốn hãm hại con gái mình, xem chừng anh ta lại phấn khởi.”

Cố Hạo ậm ừ, không hỏi nữa.

Thai Vỹ ngập ngừng, “Nhân tiện thì, Tô Lâm có tin tức gì không bác?”

“Không.”

“Nhà em ấy có gây sự với bác không?”

“Bố nó bảo tao biết tin mà không báo, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Cố Hạo cười. “Tao chả thèm chấp.”

Thai Vỹ im lặng một lúc lâu rồi thở dài, “Con vẫn không tưởng tượng được một cô bé mười bảy mười tám mà gây ra ngần ấy chuyện.” Anh nhìn Cố Hạo. “Về tình hình hôm ấy, Mã Na có kể lại, một cách đứt quãng thôi. Rằng Tô Lâm dùng gậy đánh ngất Chu Hy Kiệt rồi quấn vào cửa sắt, lấy điện thoại di động của gã, hỏi Mã Na số điện thoại bố con bé. Sau đó mang nó đến miệng cống dẫn ra sông Lệ Thông, tiếp theo dụ Mã Đông Thần xuống cống...” Thai Vỹ kể ra mà chưa hết ngỡ ngàng. “Đây là những việc mà một đứa trẻ làm được ư?”

“Ừm,” Cố Hạo lơ đãng đáp, như tự nói với chính mình.

“Bác Cố,” Thai Vỹ vẫn đầy băn khoăn. “Rốt cuộc Tô Lâm là loại con gái gì chứ?”

“À?” Cố Hạo bừng tỉnh, suy tư một hồi. “Loại con gái muốn trở thành công chúa tiên cá mặc váy trắng.”

“Công chúa tiên cá gì cơ?” Thai Vỹ càng thêm bối rối. “Nghe chả đâu vào đâu!”

Cố Hạo lại cái nhìn xuống cầu.

Thai Vỹ nghiền ngẫm một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu không hiểu, “Mà nó đi đâu mới được chứ!”

“Nó ư?” Cố Hạo nhìn ra sông Lệ Thông mênh mang, nắng lấp lánh làm nước gợn sóng như phủ vảy vàng. Dòng nước bừng bừng sức sống và tràn trề bí mật, cuồn cuộn mải miết, ngoan cường chảy mãi về phương xa nào chẳng biết.

Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng ông.

“Tao nghĩ, nó đã bơi ra biển lớn.”

©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!