❖ 2 ❖
Tiếng leng keng của những chiếc vòng trên rèm cửa đánh thức Ellis. Cô ngồi dậy trên giường, cảm thấy mơ hồ vì trước đó đã dùng thuốc ngủ, không biết lúc này là mấy giờ cho đến khi tấm rèm bắt đầu được kéo lên. Cô dùng tay che đôi mắt trước ánh sáng chiếu rọi thẳng vào mình.
“Cô đang làm gì thế?”
“Ồ!”
Người phụ nữ không biết có người đang ở đó. Ellis nhíu mày nhìn người xa lạ trong mắt cô lúc này là một cái bóng bị phủ trong ánh sáng chói đến nhức mắt.
“Rất xin lỗi thưa cô,” người phụ nữ trẻ lên tiếng. “Người ta bảo tôi dọn dẹp căn phòng này.”
“Ai bảo cô làm vậy?”
“Bà... Bà Bauhammer. Cô muốn tôi rời đi sao?” Trước khi Ellis đáp lời, người phụ nữ nói thêm. “Bà ấy bảo tôi dọn mọi thứ, nhà vệ sinh, giường chiếu...”
Người phụ nữ sợ cái tên The Hammer [1] sẽ mang tai họa giáng xuống đầu mình. Ai cũng thế. Ellis và Jonah từng đùa về cái biệt danh mà cô đặt cho mẹ anh ta. Nhưng giờ đó không còn là chuyện đùa nữa, khi mẹ anh ta đã chuyển đến để “giúp đỡ” họ trong thời kỳ khủng hoảng này.
Ellis không khiến người phụ nữ dọn dẹp này gặp thêm rắc rối khi mà cô ấy đã phải đối phó với Mary Carol rồi. Cô lết người khỏi giường. Sau đó một cú búa khác giáng xuống. Loại cực đại.
Đứa con của cô đã biến mất. Đã hai tuần trôi qua. Lúc này hy vọng tìm được con bé gần như không còn nữa. Có thể con bé đã chết. Hoặc bị ngược đãi. Chỉ vì Ellis đã quên con bé ở bãi đậu xe, mà như thế thì khác gì dâng con bé lên trước đao phủ.
Cô như sụp xuống bởi gánh nặng tinh thần quá lớn. Bị thực tế phũ phàng giáng xuống hết lần này đến lần khác đã khiến cô thay đổi. Giờ đây cô chỉ là những mảnh ghép vụn vỡ còn sót lại của người phụ nữ đã từng là Ellis Abbey Bauhammer, vợ của Jonah, mẹ của ba đứa con, sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường nơi vùng ngoại ô.
Cô kéo tấm áo choàng lên. Ngực của cô vẫn còn đau, nhưng sữa thì đã cạn.
Người phụ nữ đến dọn dẹp vẫn chưa rời đi. Cô ta nhìn Ellis chằm chẳm, biểu cảm trên mặt là sự pha trộn giữa tò mò và cảm thông. Chắc chắn là cô đã biết mọi chuyện, cũng như hầu hết mọi người sống gần khu vực đó của New York. Ellis không thể chịu được ánh mắt ấy của họ, nhưng cô cũng không thù ghét gì người phụ nữ kia.
“Cô cứ làm đi,” Ellis nói với người dọn dẹp. “Tôi sẽ dùng nhà vệ sinh khác.”
Trong phòng hai đứa nhóc cũng có một người dọn dẹp khác. Cô sẽ phải dùng nhà vệ sinh được nối với phòng đặt nôi của Viola.
Không, cô không thể vào đó. Cô đã thề không bao giờ vào đó nữa rồi.
Cô đi xuống nhà, nơi có hai người phụ nữ dọn dẹp khác đang lau dọn và hút bụi trong nhà vệ sinh. Cô làm vệ sinh cá nhân bên nửa đã được dọn sạch, và đi vào bếp. Mary Carol đang ở đó. Mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai của bà bóng mượt một cách hoàn hảo. Chiếc quần bò và áo sơ mi không thắt cúc ôm sát cơ thể, phô diễn thân hình thon gọn. Bà đang nấu bữa sáng - hay bữa trưa nhỉ? Còn hai đứa nhóc ngồi tại bàn, cắm cúi với bộ trò chơi mới được bà nội chúng tặng.
Trước khi hai người phụ nữ kịp mở lời, The Hammer - bà Hamen - đã phủ đầu Ellis bằng cái nhìn đầy trách móc nặng nề.
“Cuối cùng cũng chịu dậy rồi đó à?” Mary Carol nói.
“Cô dọn dẹp đánh thức con dậy.”
“Vậy à?”
“Con bị mất ngủ, đến hơn sáu giờ sáng mới chợp mắt được.”
“Thuốc ngủ không ăn thua à?”
Mary Carol chỉ có thể biết điều đó qua miệng Jonah. Mary Carol hìn Ellis với vẻ khinh khỉnh, như thể muốn nói rằng con trai bà giờ tâm sự với bà nhiều hơn là với vợ nó.
Ellis đến chỗ bọn trẻ, xoa lên mái tóc đen mềm của chúng bằng cả hai bàn tay. “Chào các con.”
“Con chào mẹ,” Jasper đáp, ngước lên từ trò chơi.
“Chào mẹ,” River đáp, mắt vẫn không rời trò chơi.
Cả hai đứa nó giờ còn chẳng buồn nhìn cô nữa - cũng bởi chuyện cô đã làm.
Cô cưỡng ép xua đi luồng ý nghĩ ấy, tự nhủ rằng cả hai chỉ đang mải chơi quá mà thôi.
Ellis rót một cốc cà phê, quay lại đối mặt với mẹ chồng mình. “Con tự dọn nhà mình được, mẹ biết mà,” cô nói bằng giọng trầm tĩnh.
Mary Carol trưng ra vẻ mặt như bị tổn thương. “Mẹ chỉ đang cố giúp đỡ thôi. Mẹ biết khó khăn lắm con mới - gắng gượng được - sau những chuyện đã xảy ra.” Như để làm chứng, bà nói thêm. “Mấy đứa nói chúng đói. Mẹ đang làm bánh mì kẹp thịt nguội và pho mát. Con muốn ăn không?”
Ellis nhìn về phía chảo rán. “Thịt nguội? Mẹ biết nhà con ăn chay mà!”
“Jonah không ăn chay.”
“Anh ấy ăn chay khi con nấu. River và Jasper cũng thế.”
“Nhưng giờ con đâu có nấu ăn, đúng chứ?”
Sợi dây mỏng manh giữ lấy lý trí Ellis để cô hành xử như một con người đúng mực lập tức đứt gãy. Cô giật miếng bánh kẹp nằm trong chảo và ném thẳng vào thùng rác. Tay cô bị bỏng, nhưng cô chẳng còn tâm trí nào để cảm nhận cơn đau. Cô mở tủ lạnh và thấy miếng thịt nguội trong đó.
“Thịt này đắt lắm đấy,” Mary Carol nói.
“Con không quan tâm,” Ellis nói, thảy chỗ thịt vào thùng rác.
“Mấy đứa, bà xin lỗi, nhưng mấy đứa không có bữa trưa mất rồi.” Mary Carol nói.
Hai đứa nhóc ngừng dán mắt vào trò chơi. Trông chúng gần như thể đang hoảng sợ trước mẹ của mình.
“Mẹ làm pho mát nướng nhé, được chứ?”
“Vâng,” Jasper reo lên.
River không nói gì cả. Đôi mắt thằng bé xuất hiện một ánh nhìn mới, là ánh nhìn chằm chằm đầy ghét bỏ khiến Ellis chỉ muốn òa khóc. Thằng bé giận dữ vì mọi thứ đã thay đổi. Tất cả những tiếng khóc lóc. Cảnh sát. Thám tử. Mọi người trong nhà thì luôn căng như dây đàn - nhất là từ khi Mary Carol đến. Gần như mỗi ngày đều có bạn bè và hàng xóm mang đồ ăn tới hoặc chỉ đến để chia buồn. River ghét điều đó. Nó ghét Ellis. Nó ghét cô vì đã bỏ lại Viola và hủy hoại cuộc sống hoàn hảo của nó.
Ellis quay đi khỏi ba ánh mắt như muốn đâm xuyên cô. Cô bị chóng mặt do thiếu ngủ và buồn nôn khủng khiếp nhưng cô còn phải làm bánh kẹp nữa. “Jonah đâu rồi?” Cô hỏi.
“Thằng bé phải chạy lên văn phòng rồi,” Mary Carol đáp.
Hôm nay là thứ Bảy. Có lẽ anh ta đang ở cùng Irene, để được cô ta an ủi. Bởi anh ta chẳng sung sướng gì khi phải ở bên một cô vợ tâm thần bấn loạn đến mức quên cả con trong rừng.
Mary Carol ngồi xuống bàn với một cốc cà phê đen. Bà uống cả phê cả ngày để kìm hãm cảm giác thèm ăn. Chú ý đến dáng vóc và mọi thứ liên quan đến ngoại hình vẫn luôn là công việc chính của Mary Carol trong suốt cuộc đời. Ellis có thể tưởng tượng ra cách mẹ chồng đánh giá tình trạng hiện tại của cô. Cô bây giờ còn chẳng buồn nhìn vào gương nữa.
Cô thêm vài lát táo vào bữa trưa của lũ nhóc, đặt đĩa lên bàn và ngồi đối diện tất cả. “Cất đồ chơi đi để ăn thôi,” cô nói. Khi cả hai đứa vẫn không hề dừng lại, cô nói: “Nhanh lên!”
River lại ném ánh nhìn thù ghét về phía cô. Ellis tự hỏi Mary Carol đã cho chúng bùa mê thuốc lú gì khi cô không có ở đây. Và cô cũng phải thừa nhận rằng gần đây mình không gần gũi với lũ nhóc. Cô đã cố giữ mình cùng sự bất ổn ngày càng gia tăng của bản thân cách xa chúng. Cô hiểu cảm giác con cái phải chứng kiến cha mẹ mình mất trí là như thế nào.
“Ngày mai lũ nhóc và mẹ sẽ đến nhà thờ để cầu nguyện cho Viola,” Mary Carol lên tiếng. “Con có thể đi cùng. Nếu con dậy đúng giờ. Buổi lễ bắt đầu lúc tám giờ sáng mai.”
Bà ta thật đúng là biết xát muối vào vết thương mà. Mary Carol chẳng kiêng nể gì mà trút toàn bộ sự công kích lên đầu cô chiều nay.
Ellis đặt cốc cà phê xuống, nhìn vào đôi mắt màu xanh pha xám của người đàn bà đã buộc tội cô cố tình “đặt bẫy” con trai bà ta bằng cái thai trong bụng. Vợ chồng bà ta đã trăm cay nghìn đắng phản đối chuyện con trai mình kết hôn với một sinh viên ngành thực vật học lớn lên trên một chiếc xe lưu động, đã vậy lại còn có một bà mẹ nghiện ngập và chẳng biết rõ cha là ai. Ellis đoán rằng bà ta thường xuyên dùng từ rác thải xe lưu động để miêu tả cô, dẫu cho Jonah sẽ không bao giờ nói cho cô biết. Mary Carol thậm chí còn cảnh báo Jonah rằng cuộc hôn nhân của anh ta với một phụ nữ tham gia các buổi diễu hành Tự hào của cộng đồng LGBT sẽ mang đến sự chú ý tiêu cực từ truyền thông và gây rắc rối cho cha anh ta, một thượng nghị sĩ bảo thủ có tiếng.
Ellis vẫn ương ngạnh đón lấy cái nhìn thách thức của bà Hammer. Cô có thể thấy rõ tất cả. Người đàn bà đã tuyên chiến với Ellis kể từ cái ngày Jonah nói cho bà ta biết về cuộc hôn nhân của họ giờ đây sẽ làm mọi thứ trong khả năng để giành chiến thắng trong cuộc chiến này. Bức tường phòng ngự của Ellis đã sụp đổ, và Bauhammer đã vũ trang đầy đủ đang lao vào cô.
Ellis đứng dậy, đẩy mình khỏi chiếc bàn bằng đôi tay run rẩy. “Mẹ làm ơn đến nói chuyện với con trong phòng làm việc được chứ?”
“Phòng làm việc của Jonah?” Mary Carol đáp. “Thằng bé thích căn phòng đó được riêng tư.”
“Căn nhà chết tiệt này là của con. Đó là phòng làm việc của con!”
Mary Carol nhướng mày trước những lời đó, hoặc có lẽ là để nhắc nhở Ellis rằng vợ chồng bà ta đã tặng Jonah số tiền mua nhà làm quà cưới.
Hai đứa nhóc đã ngừng ăn, cảm thấy ngột ngạt trước cuộc xung đột của hai người phụ nữ.
“Mẹ có thể nói chuyện riêng với con không?”
Mary Carol thấy Ellis đang run lên, và Ellis nghĩ là mình đã nhìn thấy vẻ hài lòng trên gương mặt bà ta. “Nếu con muốn.” Bà nói, đứng dậy khỏi ghế. “Đừng lo, mấy đứa. Mọi chuyện đều ổn cả.”
Ellis đóng cánh cửa phòng làm việc dưới nhà và đối mặt với kẻ địch của mình. “Mẹ sẽ không làm điều này,” cô nói.
“Làm gì cơ?”
“Xóa bỏ con.”
Bà ta trông có vẻ hứng thú. “Mẹ nghĩ con uống thuốc quá nhiều rồi, Ellis.”
“Vậy sao? Vậy sao mẹ cho lũ nhóc chơi điện tử khi biết như thế là trái với quy tắc của bọn con? Sao mẹ cho chúng ăn thịt khi mẹ biết con không muốn như thế? Sao mẹ lại đưa chúng đến nhà thờ của mẹ trong khi biết chúng đã đến một nhà thờ khác?”
Mary Carol tỏ vẻ ngờ vực. “Cái chỗ đó gọi là gì nhỉ? Toàn cầu Nhất nguyên...”
“Nhà thờ Toàn cầu Nhất nguyên.”
“Hai đứa đã cho ta biết chúng làm gì ở cái chỗ gọi là trường học cuối tuần đó rồi. Học về Phật, về Người Do thái, về Hồi giáo... Jasper còn có hình của thần đầu voi trong phòng! Đấy không phải nhà thờ. Gọi là giáo phái thì đúng hơn đấy!”
“Mẹ đừng có nói thế với các con của con. Jonah và con đã cùng quyết định chuyện này. Chúng con muốn chúng tự tìm lấy đức tin cho mình.”
“Đừng có lôi Jonah vào. Đấy là ý của cô và cô biết thế. Nếu thằng bé cưới một người theo đạo Thiên Chúa, mấy đứa nhóc sẽ biết Đức Chúa Jesus Christ của chúng ta mới là Đấng toàn năng duy nhất!”
Ellis cho rằng điều đó đúng. Jonah đã học cách xuôi theo dòng nước khi được nuôi nấng bởi bậc cha mẹ với niềm tin thâm căn cố đế như vậy. Nếu anh ta cưới một phụ nữ với tín niệm mạnh mẽ về chuyện cho con cái đi nhà thờ Công giáo - hoặc là một Giáo đường Do Thái, một nhà thờ Hồi giáo, hay thậm chí là chùa chiền Phật giáo - thì anh ta cũng sẽ để cô ta tự quyết định mà thôi. Anh ta bất nhất về tôn giáo, mà thực ra anh ta đã quen với việc bị chèo lái rồi.
“Cô không thấy cô đã làm gì sao?” Mary Carol nói.
Ellis đương nhiên thấy mình đã làm gì. Cô thấy điều đó cả trăm lần mỗi ngày. Một đứa bé trong chiếc xe nôi một mình trong khu rừng.
“Chuyện kinh khủng này xảy ra vì cô không tin vào vị Chúa độc tôn và duy nhất giữ cho những đứa trẻ đó tránh xa Địa Ngục! Bởi cô đã lôi kéo Jonah theo kẻ bất kính Chúa như cô! Chúa đã lấy đi đứa bé để trừng phạt cả hai!” Những giọt nước mắt thật sự dâng trào trong mắt Mary Carol. “Chúa cũng đang trừng phạt cả tôi nữa. Và chồng tôi. Lẽ ra chúng tôi phải cố gắng hơn nữa để ngăn con trai mình kết hôn với cô. Chúng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại đứa cháu gái độc nhất của mình nữa. Những gì con bé phải chịu dù còn sống hay đã chết cũng sẽ dằn vặt chúng tôi cả đời. Tất cả sẽ bị trừng phạt cho đến hết đời!”
Ellis lúc này gần như không thở nổi.
Đôi mắt xanh của Mary Carol rực lên vì căm phẫn. Ellis chưa từng thấy bà ta để lộ cảm xúc nguyên sơ một cách công khai như thế. Nhưng mẹ chồng cô nhanh chóng quay đi, bật khóc và trở lại chỗ đám nhóc.
Khi Ellis bước vào bếp, River và Jasper nhìn về phía mẹ của chúng như thể cô là một mụ phù thủy xấu xa vậy. Bởi điều gì có thể khiến người bà có tinh thần thép của chúng trở thành một mớ hỗn độn nhòe nhoẹt nước mắt như vậy chứ?
“Không sao đâu mẹ. Con không phiền đi nhà thờ với bà đâu,” Jasper nói, đóng vai trò làm người hòa giải. “Bà nói chúng ta phải cầu nguyện để mang Viola trở về.”
“Làm thế nó cũng chẳng về đâu,” River giễu cợt.
“River! Con phải có niềm tin!” Mary Carol nói.
“Tại sao phải vậy ạ?” River nói. “Con không muốn nó quay lại. Con ghét nó.”
“Con bé là em gái con!” Ellis hét lớn. “Sao con có thể nói như thế?”
Mắt cô hoa lên. Cô lao mình về phía chiếc ghế để làm chậm thân người đang đổ xuống, nhưng đầu cô đập vào cạnh bàn, đẩy ý thức của cô chìm vào bóng tối.