← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Jonah sải bước vào phòng, mang theo đơn thuốc mới cho Ellis, là một loại thuốc an thần nào đó. Anh ta ngồi bên cạnh giường, đưa ra viên thuốc kèm một cốc nước.

“Em đã nói em không uống mà,” cô đáp.

“Bác sĩ tâm lí dặn em phải ngủ và ăn cho lại sức. Em phải bớt căng thẳng mới được.”

Ellis nhìn vào mắt anh ta. “Một viên thuốc không thể chữa trị được những gì em đang phải trải qua, anh biết mà.”

Sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh ta khiến cô muốn khóc. Nhưng cô cố thông cảm cho anh ta. Anh ta cũng buồn vì chuyện của con gái nhiều như cô vậy. Và cô lại còn là người đã quên con trong rừng. Hiển nhiên là giới truyền thông cũng không bỏ qua phần đó của câu chuyện khi giật tít: bbCháu gái của Thượng nghị sĩ Bauhammer biến mất sau khi bị mẹ bỏ lại trong rừngbbb.

Ellis cố tưởng tượng ra tình cảnh của Jonah ở công ty luật mỗi ngày. Đồng nghiệp của anh ta đã nói gì khi chính vợ của anh ta là người để lạc con? Có lẽ họ sẽ tránh mặt anh ta vì bày tỏ cảm thông thì quá ngượng nghịu.

Jonah đưa viên thuốc ra. “Em uống đi. Sẽ thế nào nếu em ngất xỉu khi đang lái xe chở lũ nhóc chứ?” Anh ta hất cằm ra dấu về phía miếng băng trên trán cô. “Họ nói may mà đầu em không bị đập vào chỗ hiểm.”

“Em kiểm soát được mà. Em chỉ bất tỉnh vài giây thôi.”

“Mẹ nói là lâu hơn đấy.”

“Bà ấy chỉ nói thế để giải thích cho việc gọi 911 thôi. Lẽ ra bà ấy không nên làm thế.!”

“Em đổ lỗi cho mẹ vì chuyện đó?” anh ta nói, giọng nói phảng phất vẻ hoài nghi.

“Phải! Anh không thấy sao? Bà ấy cố làm ra vẻ em không thể chăm lo nhà cửa và lũ trẻ. Anh bảo bà ấy về đi!”

“Hai đứa đã kể hết chuyện xảy ra với anh rồi. Em hét lên với River. Em làm mẹ khóc. Em ném bữa trưa bà làm vào sọt rác. Ai mới là kẻ xấu trong câu chuyện này hả Ellis? Là em hay là mẹ?”

“Trời đất ơi! Anh gọi em là kẻ xấu đấy à?”

Và anh ta vừa mới từ giường của Irene về nữa chứ. Đôi khi Ellis còn ngửi thấy cả mùi của cô nhân tình trên người anh ta, một thứ mùi bao trùm lấy anh ta giống như một lớp mây mù.

Biểu cảm của anh ta dịu lại khi thấy ánh mắt cô ngập nước: “Anh xin lỗi. Đáng ra anh không nên dùng từ tiêu cực như vậy.”

“Thế anh định dùng từ gì?”

“Anh chỉ muốn nói là mẹ có quyền gọi 911. Em đang mất bình tĩnh, em bất tỉnh, đầu thì chảy máu lênh láng. Các con đã rất sợ đấy.”

“Bà ấy khiến chúng sợ hơn khi gọi nhân viên y tế tới đấy.”

Ánh mắt xanh của anh ta một lần nữa trở lạnh.

“Bà ấy chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi. Anh có biết ngày mai mẹ anh định đưa hai đứa đến nhà thờ của bà ấy không?”

“Có sao đâu? Có lẽ bây giờ hai đứa đều cần sự an ủi ở nhà thờ.”

“Chúng có nhà thờ rồi! Em là người quyết định các con mình cần gì. Em là mẹ chúng. Anh có nhớ điều đó không hả Jonah? Em là mẹ chúng!”

Vẻ lạnh lùng vẫn y nguyên trên nét mặt của anh ta, khiến đáy lòng Ellis phát lạnh. Cô hiểu điều đó nghĩa là gì. Cô không đáng tin. Anh ta nghĩ bọn trẻ ở bên Mary Carol thì tốt hơn.

“Em xin anh, hãy bảo mẹ anh về đi, Jonah.”

“Anh cần mẹ giúp khi anh đi làm. Chừng nào em có thể tự chăm các con thì mẹ sẽ về.”

“Em có thể mà!”

“Anh không thấy điều đó, Ellis ạ.”

“Chỉ mới hai tuần thôi! Họ lại mới nói với chúng ta rằng giờ thì gần như không thể nào tìm được con bé. Anh hãy cho em một cơ hội để vượt qua chuyện này đi.”

“Thuốc này là để giúp em làm điều đó đấy. Để em hồi phục lại.”

Cô nhìn vào viên thuốc nhỏ bé sẽ giúp cô “hồi phục lại.” Hai tuần trước, cô tin chắc mình và con sẽ không bao giờ hồi phục sau khi bị Jonah phản bội. Giờ đây tất cả đã chìm xuống sâu bên dưới một nỗi đau còn thấu tâm can hơn nữa. Cô bị nó nuốt chửng, bị nhấn chìm quá nhanh. Cô đã cố bám víu vào một điều gì đó, có thể là bất cứ điều gì - kể cả là vào anh ta, người ngay từ đầu đã mở ra địa ngục này.

“Uống đi,” anh ta nói, đẩy viên thuốc vào môi cô.

Vậy ra đây là tất cả những gì anh ta có thể làm. Tại sao anh ta không ôm lấy cô? Giữ cô trong vòng tay, mang đến cảm giác an toàn thật sự trong khi rõ ràng cô đang bất lực đến nhường này?

Cô nếm được vị mặn của nước mắt cùng vị đắng của viên thuốc. Nhưng nếu điều đó có thể làm lu mờ nỗi đau do sự phản bội của anh ta mang lại, cô cũng chấp nhận nó.

Anh ta ấn cốc nước vào sát môi cô. Cô hớp một ngụm và nuốt trôi viên thuốc.

“Tốt rồi,” anh ta nói, vỗ lên má cô như thể cô là một đứa bé. “Giờ thì ngủ một chút đi. Bữa tối để bọn anh lo là được rồi. Hai đứa nó đang làm pizza với mẹ anh.”

“Không được dùng thịt! Đừng để bà ấy thêm thịt vào,” Ellis nói.

Anh ta thở dài và đóng cửa lại.