❖ 4 ❖
Việc uống thuốc ngày càng trở nên dễ dàng hơn. Những đơn thuốc chỉ làm dịu nỗi đau của cô chứ chẳng thể xóa bỏ chúng hoàn toàn. Những hình ảnh sắc nét về cuộc sống trước kia giờ đây chẳng khác nào những bức tranh thuộc trường phái ấn tượng. Những viên thuốc, số nhiều, bởi họ đã kê thêm cho cô một liều thuốc nữa sau khi cô vẫn không thể ngủ lại.
Hai liều thuốc kết hợp lại đã có tác dụng. Chỉ hơn một tuần sau đó, Ellis không hoài nghi gì mà tin tưởng chúng tuyệt đối. Nỗi đau của việc tồn tại là thứ mà không ai nên cảm nhận.
Tất nhiên, cô không được phép lái xe khi đang trong thời gian dùng thuốc. Mary Carol và Jonah chịu trách nhiệm chăm lo ngôi nhà. Đôi khi ngài thượng nghị sĩ lỗi lạc Jonah Bauhammer Đệ Nhị có đến thăm, xổ ra cả tràng những ý kiến trịch thượng không chịu nổi trước mặt đám nhóc, khiến sự căng thẳng luôn chực chờ bùng nổ trong ngôi nhà. Ellis thường xuyên nổi đóa trước mặt ông ta, ngay cả khi đám nhóc đang nhìn.
Jonah Đệ Tam khi đó sẽ bắt cô lên nhà trên để ngăn trận cãi vã. Anh ta đã làm như vậy nhiều năm, giống như một tấm rào chắn hình người giữa cô và cha mẹ anh ta. Anh ta không ủng hộ mà cũng chẳng phản đối niềm tin cố chấp đến mù quáng của cha mẹ mình.
Jonah đúng là một kẻ hèn hạ. Anh ta thưởng bảo Ellis rằng thật nhẹ nhõm làm sao khi được ở bên một người cùng chia sẻ những niềm tin sâu sắc trong lòng anh ta, ấy vậy mà cha mẹ anh ta vẫn không biết con trai mình phản đối quan điểm của họ. Nhưng kể cả nếu họ có phát hiện ra thì cũng sẽ đổ lỗi cho Ellis vì đã làm con trai họ sa đọa.
Nhiều tuần trôi qua, Mary Carol vẫn đưa đám trẻ đến nhà thờ của bà ta mỗi Chủ nhật. Cho chúng ăn thịt. Những cô giúp việc vẫn đến mỗi tuần.
Ellis không hề khỏe hơn. Cô biết điều đó vì Jonah và Carol không còn tin tưởng để cô ở một mình với các con nữa. River và Jasper cũng nhận thức được sự chuyển giao quyền lực trong nhà. Chúng ngày càng tìm đến bà mình nhiều hơn để vòi vĩnh. Nỗi đau và cơn thịnh nộ đã quá sức chịu đựng. Ellis uống nhiều thuốc hơn nữa, thêm vào những liều thuốc giảm đau mà cô được kê để điều trị chứng đau lưng. Đúng là cô đã bị đau lưng - có lẽ là do nằm trên giường quá lâu - nhưng cô vờ như tình trạng của mình tệ hơn chỉ để được uống thêm thuốc.
Sau cùng thì năm đơn thuốc đã không còn đủ với cô nữa. Cô lén uống rượu vào sáng sớm. Nhưng khi đồng hồ điểm năm giờ chiều, cô thấy mình không còn cần giấu diếm những ly Martini và Old Fashioned [2] trước gia đình nữa. Đó cũng là lúc tâm trạng cô tốt nhất và có khoảng thời gian tuyệt nhất bên các con. Cô được đùa giỡn với chúng, đôi khi còn chơi board game [3] , dù thường thì cô quá phê pha để chơi cho đúng luật.
Ellis đã học được cách quên đi quá khứ, tự tách biệt bản thân khỏi nỗi sợ về tương lai. Cô thậm chí còn thả trôi bản thân khỏi thực tại. Cô như một bóng ma phiêu đãng trong một nhà tù đầy mùi sáp sàn và thuốc xịt bụi. Đôi khi cô thể rằng tay mình có thể xuyên qua đống đồ nội thất khi cô cố chạm vào chúng.
Jonah đã không còn ngủ chung với cô nữa. Ellis thấu hiểu điều này. Cô cũng chán ghét việc phải cố ngủ cùng cô của hiện tại nhiều như anh ta vậy. Và sự cay nghiệt của cô với anh ta cũng lớn dần và mạnh mẽ như sự ghét bỏ bản thân mình vậy. Khi anh ta nằm chung giường cùng cô, ở phía xa tấm ga giường, sự hiện hữu của anh ta khiến cô cảm thấy bị xâm phạm, cứ như thể cô đang ngủ cùng một người lạ, một gã thối tha nào đó lừa dối vợ để tằng tịu với giáo viên dạy tennis của mình.
Gần sáu tháng sau khi Ellis bỏ lại đứa con ở bãi đậu xe, vụ việc Viola Abbey Bauhammer bị bắt cóc về cơ bản đã khép lại. Vị thám tử giám sát vụ việc cho rằng rất khó có khả năng tìm được cô bé.
Sau khi Jonah cho Ellis biết thông tin đó, cô uống thêm một liều thuốc trị đau lưng. Cô cũng chẳng đợi đến năm giờ để rót cho mình một ly whiskey pha đá trong khi chồng cô nhìn cô đầy trách móc như mọi khi.
“Anh muốn một chút không?” Cô hỏi. “Trông anh có vẻ cần.”
“Đó không phải thứ anh cần, Ellis.” Anh ta nói, giọng đắng chát.
Anh ta bước vào bếp, nói với mẹ mình phải đi làm và sẽ không về nhà ăn tối.
Hiển nhiên thứ anh ta cần là Irene rồi.
“Cứ đi đi, con yêu,” Mary Carol nói. “Mẹ lo được việc nhà mà.”
Ellis nhấn chìm viên đá đang tan chảy bằng nhiều whiskey hơn nữa, nhìn Jonah đánh xe ra khỏi đường lái. Cô không nhớ gì nhiều về tối hôm đó. Cô nhớ River và Jasper đã tranh giành nhau cái TV. Cô nhìn ra cửa sổ phòng ngủ, nhìn một con quạ vỗ đôi cánh đen kịt trên nền trời xám xịt. Trên tay cô lúc này là một lọ thuốc.
Cô tỉnh dậy trong phòng hồi sức khẩn cấp. Người ta nói rằng cô đã dùng thuốc quá liều.
Vị bác sĩ tâm lý, cũng là người đã kê thuốc, nói với cô rằng cô phải dừng lại. Cô nói bản thân cần chúng. Cô cầu xin. Cô òa khóc. Nhưng họ không để cho cô dùng bất cứ thứ gì hết.
Đau quá. Chúa ơi, đau quá.
Hai ngày sau đó, vào ngày đầu tiên cô trở về nhà, Jonah đến chỗ cô ngồi trong phòng khách. Khi Ellis nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, cô đã hiểu vì sao Mary Carol trước đó đã mang lũ nhóc rời khỏi nhà. Cô biết ơn ly rượu đang cầm trên tay. Jonah đã không tìm được chai rượu mà cô giấu trong phòng giặt là khi anh ta dọn sạch thuốc và rượu ra khỏi căn nhà.
Anh ta đến gần, liếc nhìn ly rượu cô đang cầm trên tay một cách cay đắng. “Anh sẽ không để chuyện này tiếp diễn nữa,” anh ta nói. “Anh nghĩ hai ta đều biết chuyện này không ổn chút nào cả.”
“Đồng ý,” cô nói. “Mẹ của anh là người phải rời đi. Bà ta đang phá hoại gia đình ta, cả bố anh nữa. Hãy nói với hai người đó rằng bọn họ đừng bao giờ đến đây nữa.”
Vẻ quyết tâm của anh ta vỡ vụn, biến thành sự bối rối.
Cô muốn bật cười trước sự thất thố của anh ta, nhưng nếu cô làm thế thì sẽ phá hỏng sự hài hước của tình huống này. Jonah đúng là một tên khốn. Anh ta thực sự không biết cô đang đùa giỡn, biến anh ta thành đồ ngốc.
“Anh đang nói về chúng ta,” anh ta nói.
“Tôi biết” cô đáp. “Bọn họ xen vào giữa chúng ta. Đến lúc chúng ta đứng lên chống lại rồi.”
“Ellis...”
“Sao?”
“Anh muốn nói là anh muốn ly dị.”
Cô để bản thân bật cười. Cười rồi lại cười. Cô biết mình trông điên rồ ra sao. Nhưng cô chẳng quan tâm.
“Dừng lại đi.”
“Dừng gì cơ?” Cô hỏi, lau nước mắt vì cười.
“Đừng cười nữa. Chuyện này không hài hước đâu.”
“Hài hước ở chỗ anh không biết vì sao nó lại hài như vậy. Như người ta thường nói - anh chẳng biết cái quái gì cả.”
“Anh không biết cái gì chứ?”
“Anh không biết tôi đưa lũ trẻ đến ăn trưa với anh vào ngày Viola biến mất. Anh không biết mẹ con tôi định khiến anh bất ngờ bằng một chuyến dã ngoại ở công viên như chúng ta từng làm. Anh không biết tôi đã thấy anh chui vào xe của Irene và hôn cô ta. Anh không biết tôi đã phải nói gì đó để làm lũ trẻ xao nhãng rồi lái xe đi thật nhanh để chúng không thấy anh. Anh không biết tôi đã cảm thấy thế nào vào lúc đó, khi biết suốt thời gian ấy anh ở bên một phụ nữ khác, ngay cả khi tôi đang gào thét để ép con anh ra khỏi bụng tôi.”
Jonah đứng đó, há hốc miệng, không nói nên lời.
“Anh không biết vì chuyện đó nên hôm ấy tôi mới phải đi vào rừng. Nhưng anh biết đó là điều tôi làm, đi vào rừng khi tôi buồn bực, để cố mà nghĩ xem mình phải làm gì.”
“Ellis, anh...”
“Im đi! Tôi chưa nói xong.”
Anh ta ngậm chặt miệng lại.
“Anh không biết tôi nói với lũ nhóc rằng chúng có thể đi bắt nòng nọc để chúng vào rừng cùng mình. Anh không biết tôi đã quyết định sẽ ly dị anh, và đó là quyết định khó khăn nhất trong đời tôi. Anh không biết River làm đổ nòng nọc của nó ra xe và cả hai anh em nó hét lên, còn tôi thì phát điên vì những gì anh làm với tất cả mọi người đến mức tới quên mất con gái của chúng ta.”
Ellis đứng dậy, sức mạnh bỗng chốc dâng trào trong cô.
“Anh chẳng biết cái mẹ gì hết, Jonah! Anh không biết tôi cảm thấy ra sao khi nhận ra mình đã bỏ lại Viola. Anh không biết tôi đã muốn chết thế nào khi tôi nhận ra có ai đó đã bắt con bé đi.”
Jonah đưa tay nhấn vào hai bên thái dương, như thể đang cố ép hết mọi thứ anh ta nghe được ra khỏi đầu.
“Tôi sẽ bỏ anh !” Cô hét lên. “Đi mà nói điều đó với luật sư của anh! Tôi bỏ anh bởi vì anh đã phản bội những lời thề ước của chúng ta! Tôi bỏ anh vì anh phải chịu một nửa trách nhiệm cho việc Viola bị bắt cóc. Tôi sẽ không chịu đựng một mình nữa. Anh cũng có tội giống như tôi thôi!”
Jonah bắt đầu khóc. Ellis chưa từng thấy anh ta như vậy, kể cả vào cái ngày Viola bị bắt đi.
Anh ta nức nở, khuôn mặt đỏ phừng, nước mũi tèm lem, còn cô thì choàng tỉnh khi nhận ra mình đã từng yêu anh ta nhiều như thế nào. Hay cô cũng chỉ yêu vẻ bề ngoài của anh ta thôi? Mái tóc dày màu hạt dẻ của anh ta, đôi mắt xanh như bầu trời, gò má được đẽo gọt tinh xảo như tượng tạc.
Cô hy vọng những thứ khiến cô bị anh ta thu hút không chỉ là vẻ bề ngoài. Nhưng điều đó là gì? Cô đã yêu điều gì ở anh ta? Sự dịu dàng? Sự điềm tĩnh? Hay chỉ vì anh ta nói yêu cô và cô nghĩ rằng mình phải yêu lại anh ta? Cô từng nghĩ mình yêu sự tốt đẹp của anh ta, nhưng giờ cô biết anh ta không hề tốt đẹp chút nào. Đó là điều làm cô đau đớn nhất.
“Ell... Ell...” Rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng. “Anh không thể giải thích. Anh không thể nói với em. Em không hiểu... Em không biết vì sao...”
“Tôi biết mình đã nhìn thấy gì. Anh có chối bỏ điều đó không?”
“Không.”
“Anh vẫn ở bên cô ta sao?”
Anh ta không đáp lại, nhưng cô đã thấy được câu trả lời. Cảm giác tội lỗi bao trùm anh ta như màn sương. Tất nhiên anh ta vẫn ở bên Irene. Anh ta hiếm khi nào về nhà. Anh ta để mẹ mình lo tất cả, giống như anh ta đã làm khi còn bé.
Ellis thả mình trượt xuống chiếc ghế sô pha, đã không còn sức lực như hồi nãy. “Tôi sẽ bỏ anh, Jonah. Tôi muốn một nửa của mọi thứ. Nhưng không cần lũ nhóc. Tôi phải rời bỏ chúng.”
Anh ta ngừng khóc, mắt trợn to. “Em không phản đối chuyện anh giám hộ lũ trẻ sao?”
“Anh biết tôi nhìn thấy gì trong mắt lũ nhóc khi chúng nhìn tôi không? Tôi thấy ánh mắt của chính mình khi nhìn mẹ tôi xưa kia. Tôi đang làm hại chúng. Tôi không thể mang lại điều gì tốt đẹp cho chúng khi đang ở trong trạng thái này.”
“Không phải như vậy! Chúng ta đều đau buồn vì chuyện của Viola. Nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ nguôi ngoai. Và khi em khá hơn, anh hy vọng chúng ta có thể chia đôi quyền giám hộ lũ trẻ. Chúng cần em, Ellis.”
“Vậy khi nào tôi sẽ khá hơn đây? Một tháng? Một năm? Ba năm? Tôi không biết mình sẽ mất bao lâu để vượt qua chuyện này nữa. Tôi chỉ biết là giờ tôi đã trở thành bản sao của mẹ mình, và đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất tôi có thể tưởng tượng ra. Tôi phải rời khỏi chúng để không làm tổn thương chúng. Tôi xin anh hãy thành thật với các con, nếu anh có thể làm vậy, tôi biết rằng chúng sẽ trưởng thành và trở thành những người đàn ông tốt.”