❖ 5 ❖
Hai người kí giấy tờ ngay trong tuần đó. Jonah để cô giữ những thứ anh ta sẽ không bao giờ có được nếu cô đấu tranh. Anh ta không yêu cầu cô chu cấp cho lũ nhóc. Anh ta trả cô số tiền tương ứng với một nửa tài sản thuộc về cô. Anh ta sẽ gửi tiền trợ cấp hằng tháng vào tài khoản ngân hàng của cô để đổi lấy việc không phải chia cho cô một nửa căn nhà. Anh ta muốn sống ở đó. Cùng Irene.
Ellis thích thú tưởng tượng ra cảnh Mary Carol gặp Irene. Nhà Bauhammer hẳn sẽ đánh giá một huấn luyện viên tennis như cái cách họ đánh giá Ellis: Dưới tiêu chuẩn của họ. Xung đột tóe lửa chắc chắn sẽ xảy ra khi bà Hammer gặp cô nàng dạy tennis với thân hình săn chắc này.
Khi Jonah biết Ellis có kế hoạch đi xa và chỉ mang theo một chiếc lều thay vì thuê hay mua nhà, anh ta khăng khăng muốn cô ít nhất cũng phải lấy chiếc SUV mới mà anh ta có được sau khi đổi chiếc xe van. Anh ta để Ellis lấy hết vật dụng cắm trại. Cô đã mua chúng từ lâu trước khi hai người kết hôn.
Chỉ có một điều kiện duy nhất mà Jonah kháng cự. Anh ta muốn giữ liên lạc với Ellis, còn cô thì không. Cô phải đoạn tuyệt với quãng đời ở New York của mình như cắt dây rốn. Cô hoặc là có thể sống được mà không có Jonah, River và Jasper, hoặc là không thể. Sẽ không có khả năng nào ở giữa cả.
Biết được Jonah sẽ muốn thử tìm mình, Ellis phải chuyển thông tin sao kê ngân hàng đến một nơi anh ta không biết, tới một người mà cô có thể hoàn toàn tin tưởng.
Ellis bắt đầu gọi cho Dani vào ngày cuối cùng mà cô có thể trì hoãn. Lần cuối cùng cô gặp Danielle Yoon, người bạn thân từ thời đại học, là một tuần sau khi Viola bị bắt cóc. Dani biết về chuyện đó qua bạn chung của hai người và lập tức bay đến để giúp đỡ.
Dani khi đó đang làm việc với một trong những nhà di truyền học thực vật danh tiếng nhất cả nước, và Ellis biết cô ấy hẳn đã nỗ lực hết sức để có thể tạm gác lại việc nghiên cứu ở Đại học Florida. Ellis ghét chuyện sai lầm đáng xấu hổ của cô làm rối tung cuộc đời của một người khác. Và những cái ôm, những giọt nước mắt và những lời đề nghị giúp đỡ lũ nhóc liên tiếp của Dani chỉ khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn.
Trước Jonah, những ký ức Ellis có đều là cùng Dani: Cùng ở phòng thí nghiệm thực vật, những chuyến đi thực tế, những đêm chuyện trò tại ký túc đến khuya, những buổi tối học chung, những lần cắm trại, uống bia rẻ tiền, và cả những tiếng cười - những tiếng cười vẫn luôn là ký ức rõ ràng nhất bởi Dani là một trong những người hài hước nhất mà cô biết. Cô không thuộc về cuộc sống của một người nội trợ như Ellis. Cô vốn dĩ không cần phải ngồi trong căn nhà lớn vùng ngoại ô và khóc lóc vì Viola. Có Dani ở đó - cùng những ký ức mà cô ấy mang đến - chỉ như xé mở nỗi đau trong lòng Ellis. Ellis đã luôn nhấn chìm nỗi u buồn của mình trong sự lãnh đạm để xua đuổi những người bạn của mình. Dani ở bên cô hai ngày, và sau khi cô ấy rời đi, Ellis lui trở về giường, cả người mệt mỏi vì phải gồng lên để vờ như cô vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua nỗi đau mất con gái.
Ellis khó có thể gọi cho Dani. Cô đã ngừng trả lời tin nhắn của Dani từ lâu, và hẳn là cô ấy cảm thấy bị tổn thương vì điều đó.
Nhưng ngân hàng cần một địa chỉ trước khi cô rời khỏi thành phố. Cô gọi điện, đứng cạnh chiếc SUV đã trang bị đầy đủ.
Dani nhấc máy ngay hồi chuông thứ hai. “Ellis! Cậu sao rồi?”
“Tớ ổn. Cậu thế nào?”
“Cậu không trả lời tin nhắn với điện thoại làm tớ lo lắm đấy. Có manh mối gì về chuyện tìm kiếm Viola chưa?”
“Không có,” Ellis nói. “Việc nghiên cứu của cậu thế nào rồi?”
“Rất tốt,” ngưng một chút, Dani nói. “Có chuyện gì vậy? Đã có chuyện không ổn. Tớ có thể nhận ra được.”
“Đúng là có. Tớ sẽ bỏ Jonah... hoặc có lẽ là bọn tớ bỏ nhau.”
“Cái gì? Li dị sao?”
“Đúng vậy.”
“Không được, Ellis! Các cậu vẫn còn đau buồn vì chuyện của Viola mà. Cậu đã thử đi tư vấn chưa?”
Cả Jonah và Ellis đều không nghe lời khuyên đi gặp bác sĩ trị liệu của bạn bè. Ellis cảm thấy chuyện đó thật vô ích khi Jonah đã lừa dối cô từ lâu trước vụ bắt cóc. Và Jonah rõ ràng không có ý định từ bỏ cô nhân tình của mình. Cuộc hôn nhân của họ chẳng còn gì để cứu vãn nữa cả.
Nhưng Dani không biết gì về chuyện Jonah ngoại tình, và Ellis muốn giữ như vậy. Cô không thể chịu đựng thêm sự cảm thông từ Dani nữa. Điều đó chỉ khiến nỗi đau tồi tệ hơn mà thôi.
“Có, bọn tớ đi rồi,” Ellis nói dối. “Nhưng mà không được.”
“Nhưng thời điểm này quá tệ để cậu đưa ra quyết định như thế. Chỉ mới nửa năm sau khi con của cậu bị bắt cóc...”
“Tớ thực sự không thể nói về chuyện này đâu, Dani. Tớ gọi đến vì tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ cậu đấy.”
“Được mà, bất cứ điều gì cậu cần.”
“Tớ có thể mượn địa chỉ của cậu để nhận thư một thời gian không?”
“Sao thế?”
“Tớ sẽ đi xa một thời gian. Để xốc lại tinh thần.”
“Cậu định đi đầu? Trong bao lâu?”
“Tớ không biết nữa.”
“Cậu bỏ lại đám trẻ sao?”
“Tớ phải làm thế. Mọi chuyện rối rắm lắm.”
“Anh ta được quyền nuôi con hả?”
“Ừ.”
“Toàn quyền luôn?”
“Ừ,” Ellis đáp. “Tớ cần phải đi. Tớ gửi ngân hàng địa chỉ của cậu được không?”
“Ellis, cậu đang làm tớ sợ chết khiếp đấy. Nếu cậu bỏ lại bọn trẻ thì hẳn là đã có chuyện rất tệ xảy ra. Jonah trách móc cậu chuyện kia sao? Tốt nhất anh ta không nên làm thế, nếu không thì tớ sẽ...”
“Không, không có chuyện như thế đâu.”
Lại một lời nói dối khác. Hiển nhiên Jonah - và mọi người khác - đều trách cô. Cô xứng đáng bị quở trách.
“Làm ơn trả lời tớ đi,” Ellis nói. “Tất cả những gì cậu cần làm là ném thư của tớ vào hộp thư. Chẳng nhiều nhặn gì đâu. Chỉ là mấy bản sao kê ngân hàng thôi.”
“Tất nhiên là tớ sẽ giữ thư cho cậu. Nhưng khi nào thì cậu tới lấy chúng?”
“Tớ không biết nữa. Cậu vẫn ở địa chỉ mà tớ gửi thông báo chuyện con bé chứ?”
“Tớ vẫn ở đó.”
“Cảm ơn cậu. Tớ phải đi rồi...
“Chờ đã!” Dani nói. “Tớ vẫn có thể gọi cho cậu vào số này chứ?”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Ellis. Ném đi chiếc điện thoại sẽ cắt đứt sợi dây cuối cùng kết nối cô với Jonah và lũ trẻ. Và cả Viola nữa. “Không. Tớ sẽ không dùng điện thoại một thời gian.”
“Ellis, có chuyện gì vậy? Cậu phải giữ điện thoại chứ. Tớ cần biết là cậu vẫn ổn!”
“Tớ sẽ cho cậu biết khi nào tớ có số điện thoại mới. Tạm biệt. Tới yêu cậu.”
Ellis kết thúc cuộc điện thoại.
Dịch vụ điện thoại của cô sẽ ngưng vào cuối tuần. Jonah muốn cô giữ dịch vụ, thậm chí còn nói anh ta sẽ trả tiền, nhưng Ellis phải vứt bỏ nó cùng tất cả những thứ khác.
Với đôi bàn tay run rẩy, cô mở một lọ thuốc mới và lấy một viên cho vào miệng. Cô tìm được một bác sĩ tại một phòng khám nhỏ kê thuốc giúp cô giảm căng thẳng sau ly dị, và còn cả về vụ bắt cóc con gái cô nữa. Nếu để lấy được thuốc mà cô phải rạch bụng moi gan thì cô cũng sẵn sàng làm vậy.
Cô vào ngân hàng để cập nhật địa chỉ gửi thư. Một ngôi nhà tại Gainesville, Florida, một thị trấn ở một bang xa xôi cô chưa từng đến.
Khi cô rời khỏi ngân hàng, viên thuốc đã có tác dụng. Nhưng không có lượng thuốc nào có thể chuẩn bị cho cô đối mặt với công việc cuối cùng.
Cô lái xe đến ngôi nhà thực sự đầu tiên mà cô từng sống. Làm sao cô có thể lạc được. Nó dường như vẫn luôn to lớn một cách kì cục với cô: bốn ngàn hai trăm mét vuông, bốn phòng ngủ và một phòng làm việc, bốn nhà tắm rưỡi, ba chỗ để xe. Toàn bộ nằm gọn trong một héc ta đất toàn cỏ và cây cần quá nhiều nước tưới, phân bón và cắt tỉa. Jonah muốn nơi này - anh ta nói họ cần một chỗ ở rộng hơn vì họ sẽ chào đón một cặp sinh đôi - và mẹ anh ta đồng ý. Việc thanh toán đã được thu xếp trong bí mật như một món quà cưới, nghĩa là Ellis chẳng thể nào từ chối.
Ellis lái chiếc SUV vào lối dành cho ô tô. Cô nhẹ cả người khi thấy xe của Mary Carol không có ở đó. Cô đã nói với Jonah rằng mình muốn bà ta rời đi khi cô đến gặp lũ trẻ, và rốt cuộc anh ta cũng có một lần để cho cô có một chút quyền kiểm soát trong tay.
Jonah gặp cô trên vỉa hè. “Anh đã nói với chúng rằng em sẽ đi, như em yêu cầu.” Anh ta nói như thể nhắc cô nhớ rằng đây là ý tưởng của cô chứ không phải của anh ta.
“Cảm ơn,” cô nói.
“Làm ơn, đừng làm chuyện này,” anh ta nói.
“Anh biết tôi phải làm thế. Anh thấy tôi đã làm hại chúng rồi đó.”
Anh ta không phủ nhận. “Sao em không ở lại và đăng ký tham gia chương trình phục hồi?”
“Và để chúng đến đó thăm tôi, nhận tình trạng của mẹ chúng tồi tệ đến mức phải tự nhốt mình lại sao?”
“Như thế tốt hơn là chúng không được gặp mẹ mình.”
“Vậy sao?” Cô nghĩ đến những lần nhìn thấy mẹ mình bất tỉnh giữa một vũng những thứ bà nôn ra, hoặc còn tệ hơn.
“Tất nhiên là tốt hơn rồi!” Anh ta nói. “Và khi em khỏe lại, em có thể mua một nơi gần anh và gặp chúng bất cứ khi nào em muốn. Anh hứa là anh sẽ để em làm vậy.”
“Anh mới tốt bụng làm sao.”
“Thôi nào, Ell. Em không thể bỏ chúng lại như vậy.”
“Tôi có thể và tôi sẽ làm thế. Tôi không ngăn được anh phá hoại cuộc sống của chúng ta, nhưng tôi sẽ kiểm soát cách chuyện này kết thúc. Tôi sẽ không đến để cầu xin được gặp các con mình trong khi Irene và Mary Carol lảng vảng xung quanh đâu. Tôi đã thấy chuyện đó như thế nào rồi, và anh cũng thế. Tất cả những trận cãi vã vì đám trẻ. Người mới của cặp đôi ly dị bị kéo vào. Đám trẻ thì bối rối không biết nên hướng về ai. Trẻ con không cần phải bị đày đọa dưới địa ngục vì cha mẹ chúng mắc sai lầm.”
“Cuộc sống đó đâu nhất thiết phải là địa ngục chứ!”
“Rồi sẽ như vậy. Sẽ giống như vết bỏng từ từ. Và điều đó tệ hơn tất nhiều. Tôi đã trải qua rồi, tôi hiểu chứ.”
“Chết tiệt thật, Ellis! Đây không phải tuổi thơ của em! Đây là tuổi thơ của chúng! Em cần được giúp đỡ để nhận ra điều đó đấy!”
Mắt Ellis ầng ậng nước. Cô đã tự hứa với lòng mình là sẽ không khóc. Không phải trước mặt lũ trẻ. Không phải vào lần cuối chúng được thấy cô.
Jonah bước đến gần hơn. Anh ta như thể muốn ôm lấy cô an ủi, nhưng hai tay anh ta dán chặt lấy thân mình như thể chúng không còn biết phải ôm Ellis như thế nào nữa. Hoặc chúng không muốn làm vậy.
“Anh xin lỗi đã hét như vậy,” anh ta nói. “Chỉ là... Làm ơn đừng đi. Em sẽ hối hận đấy. Em biết em sẽ hối hận mà.”
“Tôi không cần anh ném chuyện đó vào mặt tôi!” Cô nói. “Tôi bỏ lại con mình trong rừng. Tôi biết rất rõ cảm giác hối hận khi bỏ lại con mình. Nỗi đau của chuyện đó luôn thường trực trong tôi.”
“Chuyện này không giống vậy! Em không cần bỏ lại lũ trẻ để trừng phạt mình. Em phải tha thứ cho bản thân vì chuyện đã xảy ra với Viola.”
“Thế còn anh? Anh đã tha thứ cho tôi chưa?”
Mỗi một giây anh ta không nói giống như con dao đâm mỗi lúc một sâu vào lồng ngực cô.
“Anh đã tha thứ cho em rồi,” anh ta đáp. “Và anh phải tha thứ cho chính mình. Giờ anh đã biết anh đáng trách thế nào vì chuyện xảy ra ngày hôm đó.”
“Anh chỉ có thể tha thứ cho tôi khi anh phát hiện ra lỗi lầm của mình trong mọi chuyện sao? Cảm ơn anh, Jonah. Cảm ơn vì sự ủng hộ vô điều kiện cho người phụ nữ anh đã cưới.”
Cô đẩy anh ta ra và đi thẳng đến cửa trước.
Khi cô bước vào, hai đứa nhóc đang đứng như thể những anh lính nhỏ đang xếp hàng. Cô nghĩ chắc chúng đã nhìn thấy cha mẹ mình cãi cọ từ phía cửa sổ. Vẻ lo lắng trên gương mặt chúng, những tổn hại đã gây ra nhắc cô nhớ rằng mình phải mạnh mẽ. Nếu cô rời đi bây giờ, chúng sẽ nguôi ngoai.
“Chào mấy đứa.” Ellis nói, vuốt ve mái tóc chúng như cô thường làm.
“Chào mẹ,” Jasper đáp.
River không nói gì. Đôi môi thằng bé ép chặt đến mức gần như tái xanh. Thằng bé không chào cô vì nó sợ mình sẽ khóc.
Cô khụy gối ngang tầm mắt chúng. “Mẹ đi đây. Mẹ muốn các con biết rằng mẹ luôn yêu hai con. Các con biết như vậy mà, phải không? Dù mẹ hay các con ở đâu đi nữa, mẹ vẫn yêu các con.”
“Mẹ sẽ ở đâu ạ?” Jasper hỏi.
“Mẹ sẽ ở những nơi đẹp đẽ và bình phục lại. Mọi thứ mẹ nhìn thấy sẽ dành cho các con, từng bông hoa, từng cái cây, từng chú chim. Mẹ sẽ chia sẻ tất cả với hai đứa.”
“Không đâu,” River chua chát nói. “Sẽ không nếu bọn con không có ở đó.”
“Những người yêu thương nhau có thể ở bên nhau theo nhiều cách. Ở trong tim nhau.”
“Trái tim chỉ là một cái cục xấu xí trong cơ thể chúng ta thôi. Bà nội cho con xem tim của con gà tây trước khi bà nấu nó trong dịp lễ Tạ ơn rồi.”
Ellis đưa tay lên má River. “Mẹ rất tiếc khi con phải thấy nó. Nhớ lấy, con không cần phải làm bất cứ điều gì mà con không muốn. Nếu con không muốn ăn thịt động vật thì hãy cứ nói ra.”
“Con không ăn động vật,” Jasper nói. “Con không ăn con gà tây. Con thấy thương nó.”
Ellis đón lấy thằng bé trong vòng tay và ôm thật chặt. Mùi hương ngọt ngào của thằng bé khiến cô chao đảo vì khao khát. Cô chưa từng thấy đau như thế. Cái cục xấu xí trong cơ thể cô có thể ngừng đập được không?
“Mẹ yêu con hơn mọi thứ trên đời,” cô thì thầm vào tai thằng bé.
“Con cũng thế,” Jasper đáp.
Khi cô rời vòng tay Jasper, nước mắt thằng bé đã lăn dài trên má. Nước mắt của River cũng đã rơi, sự giận dữ hiện trên gương mặt thằng bé.
Ellis vươn tay muốn ôm con. River lui lại.
“River, làm ơn để mẹ ôm con,” cô nói.
“Không!” Thằng bé hét lớn. “Tất cả chuyện này thật ngu ngốc! Con ghét mẹ! Con ghét mẹ!”
River chạy đi, đôi chân nhỏ bé giậm thình thịch trên bậc thang.
Thằng bé muốn là người rời đi, muốn kiểm soát nhiều nhất có thể.
Cô hiểu. Đúng vậy, cô hiểu rồi.
Cô hôn lên lòng bàn tay mình và áp lên bên má ướt đẫm của Jasper. “Mãi mãi,” cô nói. Và rồi cô rời đi.