← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖

Ellis để gói kẹo rượu bơ đường trên mộ Samuel Patrick Abbey. Cô không đặt gì trên mộ của vợ ông vì chẳng biết phải mang gì đến cho bà. Cũng như việc Ellis không biết gì về bố, cô cũng không biết gì về bà mình. Bà đã mất từ lâu trước khi Ellis đến sống với ông năm cô mười ba tuổi, và Samuel thì chẳng bao giờ nói về vợ mình. Ngoại trừ một tấm ảnh của bà vào ngày cưới, thì Margaret Anne Abbey, tên thời con gái là Swanson, hoàn toàn vắng mặt trong căn hộ nhỏ nơi Samuel đã sống mười năm kể từ khi góa vợ.

Ellis tự hỏi nếu cô ngừng nghĩ về con mình trong mười năm thì liệu chúng có biến mất khỏi thế giới của cô giống như cái cách bà cô biến mất khỏi cuộc đời của Samuel không. Có lẽ sẽ có khác biệt nếu người mà ta chia xa vẫn còn sống. Có lẽ điều đó sẽ khiến việc quên đi trở nên khó khăn hơn.

Nhưng tất cả những gì Ellis biết là Viola đã biến mất khỏi thế giới này.

Không, Ellis phải tin con gái cô vẫn còn sống, để cô không bị bóng tối nhấn chìm. Đứa bé được cho là đã bị một người phụ nữ bắt đi - và dù có ngây thơ hay không, Ellis cũng không cho rằng một người phụ nữ muốn có con lại ra tay sát hại con gái cô.

Một người phụ nữ là manh mối duy nhất mà cánh thám tử có. Một cặp đôi đi leo núi đã thấy một người phụ nữ đi chệch khỏi con đường rừng, và khi thấy mình bị cặp đôi kia quan sát, người đó đã nhanh chóng biến mất trong một khe núi đầy cây rừng bao trùm. Họ không nhìn rõ người phụ nữ kia ngoài chi tiết cô ta tầm tuổi trung niên và có mái tóc vàng buộc kiểu đuôi ngựa. Cặp đôi cũng nói thêm rằng có một chiếc sedan màu xanh dương ở bãi đậu xe khi họ đến nơi, nhưng chiếc xe đã không ở đó khi Ellis quay trở lại tìm Viola. Thật không may là Ellis đã quá phân tâm đến mức không để ý liệu chiếc xe màu xanh dương đó có ở trong bãi đậu xe hay không khi cô mới ra khỏi khu rừng cùng các con.

Ellis lấy một viên kẹo khỏi túi. Cô mút lấy vị ngọt từ bơ của nó, nhớ lại cái ngày ông đến đón mình tại đồn cảnh sát sau khi mẹ qua đời. Khi đó cô không biết gì về ông cả; ông đã từ mặt đứa con gái nổi loạn của mình từ lâu. Ngay cả khi đã qua tuổi thất tuần, ông vẫn sung mãn, cao lớn và vững chãi, là một cựu công nhân xây dựng, và càng thêm phần đáng sợ bởi ông luôn kiệm lời. Lần đầu tiên ông thực sự nói chuyện với Ellis là khi đưa cho cô một viên kẹo bơ đường từ trong túi lúc họ cùng rời khỏi đồn cảnh sát.

Trong năm năm Ellis sống cùng Samuel, ông vẫn đưa kẹo cho cô như một cách giao tiếp thông thường giữa họ. Ban đầu, Sam, như cách ông yêu cầu cô gọi, rất bồn chồn khi ở bên Ellis, thường lặng lẽ quan sát cô thật kỹ, có lẽ vì sợ rằng cô rồi cũng sẽ giống như mẹ mình. Nhưng sau khi thấy sự trầm tĩnh của Ellis, kết quả học tập tốt của cô ở trường cùng việc giúp ông dọn dẹp căn hộ, ông dần trở nên ấm áp với cô hơn. Ellis biết ông đã chấp nhận cô khi ông bắt đầu rủ cô đi xem bóng bầu dục và bóng chày cùng mình. Dù đã sống ở Youngstown, Ohio rất lâu, ông thừa hưởng sự nhiệt thành với đội Steelers and Pirates của người cha đến từ Pittsburgh của mình, nhưng ông cũng xem bóng bầu dục của Ohio nữa.

Hai người bạn đồng nghiệp của Sam là Mick và Harry thường ghé qua xem các trận đấu, và cả hai nhận trách nhiệm dạy Ellis biết luật chơi khi Sam không chịu. Ellis thích quãng thời gian được ngồi trên ghế dài xem các trận bóng cùng ba người đàn ông. Mick luôn đùa giỡn, Harry thì có những chiêm nghiệm rất thơ về cuộc sống, còn Sam thì bình phẩm những câu cụt lủn dù không cố ý nhưng thường vô cùng hài hước.

Ellis chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm thân thiết như vậy khi ở bên mẹ mình. Thường thì bà quá say hoặc quá phê pha để thực sự chia sẻ điều gì với Ellis, đặc biệt là trong những năm cuối đời. Bà hoặc là giữ im lặng hoặc là nói lan man chẳng về điều gì. Đôi khi bà còn nói những điều kì cục mà bà cho là uyên thâm dù thực ra không phải vậy. Hầu hết thời gian, Ellis và mẹ sống trong hai thế giới song song không hề có chút giao hòa nào.

Cái ngày trước khi Ellis rời Youngstown để học Đại học Cornell theo diện học bổng, Sam, Mick và Harry tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tiễn cô. Khi đó ba người đều đã hơn tám mươi tuổi. Harry được chẩn đoán mắc ung thư phổi, và sẽ sớm rời Youngstown để đến sống với con trai mình. Chiếc bánh chia tay có logo của Steelers & Pirates, và Mick cùng Harry cho Ellis tiền để hỗ trợ cô ở trường đại học. Sam cũng cho cô kha khá tiền, và trong tuần đó ông làm cô bất ngờ với một chiếc sedan cũ hiệu Chevy để cô mang đến Ithaca.

Ellis khóc và ôm cả ba người; và Mick đã nói, có lẽ đã là lần thứ một trăm rồi, rằng không đời nào một cô bé ngọt ngào như thế lại là cháu của lão già xấu tính Samuel Abbey.

Khi Ellis chào tạm biệt Sam vào ngày hôm sau, ông nói từng từ chậm rãi. “Chà... ta muốn nói gì đó với con...” Ông ngừng lại trước khi tiếp tục. “Khi con mới tới đây, ta không biết gì về con cả. Ta thực sự không biết, nhưng không lâu sau thì ta đã thấy được. Con là một con người tốt. Ta tự hào về con. Thực sự tự hào. Ta sẽ nhớ con. Ta sẽ nhớ con nhiều lắm.”

Đó có lẽ là những lời dài nhất mà ông từng nói với cô trong một lần. Và đó cũng là lời bày tỏ tình yêu thương gần gũi nhất mà ông có thể nói với cô. Ellis khi ấy cũng không nói ra điều đó.

Nhưng giờ cô hiểu rằng cô rất yêu thương ông. Cô cũng yêu thương Mick và Harry nữa. Cô ước gì mình biết phải nói với họ như thế nào. Giờ thì ba người họ đều đã về với đất mẹ.

Ellis nuốt trọn mẫu kẹo bơ đường cuối cùng. “Con yêu ông, Sam.” Cô thì thầm với bia mộ.

Nhưng ông đã đúng khi không tin con. Con xin lỗi vì ông không thể tự hào về con được nữa. Con xin lỗi.

Cô quay lưng rời đi. Cô đi bộ về lại xe khi những bông tuyết mỏng bắt đầu lơ lửng trên bầu trời. Cô cần uống một ly nhưng sẽ không làm thế cho đến khi trở về nơi cắm trại. Cô không bao giờ lái xe khi say cả. Cô sẽ không mạo hiểm việc có thể gây tai nạn chết người. Hiện tại là một đứa bé, trước đó là một người mẹ, và xa hơn nữa là một người ông. Cô đã gây ra quá đủ chuyện tai hại rồi.