← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖

“Xin chào! Này!” Một người đàn ông lên tiếng gọi.

Dù là ai, anh ta cũng đang ở chỗ căm trại của cô. Gần với lều của cô.

“Xin chào?” Anh ta lặp lại.

Ellis lắc mình để thoát khỏi trạng thái đờ đẫn kéo dài suốt ba ngày nay. Hay đã là bốn ngày nhỉ?

“Nếu cô ở trong đó, xin hãy trả lời đi,” người đàn ông nói.

“Vâng, tôi ở trong này.” Cô lục lọi lấy con dao đi săn được thừa kế từ Sam. Thứ này từng thuộc về ông cố. Cô giữ nó trong bao, ở bên trong chiếc túi ngủ khi đi ngủ.

“Tôi là kiểm lâm viên,” người đàn ông nói. “Cô có biết cô chưa trả tiền cắm trại ở đây suốt ba ngày nay rồi không?”

Thế nghĩa là cô đã ở đây được bốn ngày. Cô đã trả tiền cho một ngày khi tới đây.

Ellis giữ con dao trong tay để đề phòng. Cô kéo khóa cửa lều chỉ đủ để cả hai nhìn thấy nhau. Anh ta là một người đàn ông cao lớn, mắt đen và tuổi chừng ba mươi, mặc đồng phục kiểm lâm.

“Tôi xin lỗi về chuyện đó,” cô nói. “Tôi sẽ trả tiền. Tôi không phải đang cố kiếm chuyện gì đâu.”

Người đàn ông gật đầu. “Thật nhẹ cả người khi thấy cô không sao. Lúc tôi mới đến gần và không có ai trả lời, tôi cứ sợ là... chà, cô tưởng tượng ra được mà. Rất ít người cắm trại ở đây vào mùa đông.”

Đó chính là điều Ellis thích khi cắm trại vào mùa đông. Cô đã tự học cách lái xe đến dãy Adirondack vào mùa đông, và cô đã đưa Jonah đến đó khi cả hai đang hẹn hò. Cắm trại vào mùa lạnh với người yêu là tuyệt nhất. Rúc mình dưới những lớp chăn ấm áp khi tuyết rơi bên ngoài khiến họ như lạc trong một thế giới nhỏ bé chỉ có hai người. Làm tình trong lều giữa trời đông mang lại cảm giác hoang dại nhưng mê say.

Người đàn ông không hề có ý định rời đi. Cô mặc áo khoác và xỏ đôi bốt, kéo khóa lều và mò mẫm ra ngoài vào một buổi sáng lạnh lẽo xám xịt. Cô kéo chiếc mũ trùm đầu lên để che đi mái tóc rối bời của mình.

Người đàn ông quan sát cô thật kỹ. Trông cô hẳn là tệ lắm vì anh ta có vẻ quan tâm. Chí ít thì cô diễn giải ánh mắt của anh ta theo hướng đó.

“Anh có cần tôi trả tiền thuê chỗ cắm trại ngay bây giờ - trước khi anh rời đi không?”

“Không cần. Tôi sẽ kiểm tra hộp thư sau.”

“Tôi chuẩn bị đi rồi. Tôi sẽ bỏ vào hòm thư trước khi đi.”

“Được đó,” anh ta đáp.

Anh ta bước đến chỗ chiếc xe tải, rồi đột ngột quay lại khi đang đi được nửa đường. “Cô muốn một cốc cà phê nóng chứ? Trong này tôi có phích nước nóng lớn đấy.”

“Ồ không, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.”

“Uống một chút đi. Cốc sạch đó, tôi hứa đấy.” Anh ta nhanh chóng rảo bước đi trước khi cô có thể từ chối lần nữa.

Cô hoài nghi anh ta muốn chắc rằng cô không sao. Có lẽ đó là một phần trong chương trình huấn luyện của anh ta đi: Một người đi cắm trại một mình vào mùa đông có thể đang che giấu điều gì đó mờ ám. Có thể người đó đang chạy trốn khỏi sự truy lùng của cảnh sát. Hoặc là muốn tự sát. Hãy để mắt đến họ.

“Đường nhé?” Anh ta gọi.

Sao không chấp nhận cốc cà phê chứ? Cô đang thèm một cốc muốn chết đi được. Và nếu anh ta cần làm một việc tốt trong ngày, vậy thì cô sẽ không từ chối lòng tốt của anh ta.

Cô đáp, “Vâng,” với lời đề nghị thêm đường và bước đến chỗ anh ta.

“Ở đằng đó,” anh ta ra dấu về phía chiếc bàn dã ngoại tại chỗ cắm trại của cô.

Cô phủi lớp tuyết dày trên bàn bằng tay không, rồi anh ta đặt phích nước nóng và hai cốc cà phê xuống, sau đó đưa cô vài gói đường từ trong túi.

“Cảm ơn,” Ellis nói.

Cô khuấy đường trong cốc cà phê bằng ngón tay, và anh ta mỉm cười. Cô phủi thêm tuyết khỏi mặt bàn và ngồi lên với đôi bốt đặt trên chiếc ghế dài. Cô chụm hai tay bao lấy chiếc cốc ấm áp để làm ấm lại đôi bàn tay cứng ngắc.

Anh chàng kiểm lâm ngồi cạnh cô. “Tôi đoán cô đến từ New York,” anh ta nói, nhìn biển số xe trên chiếc SUV của cô.

“Đúng vậy.”

Anh ta nhấp một ngụm cà phê, chờ đợi cô nói thêm. “Chỉ đi ngang qua Ohio thôi sao?”

“Đúng thế.”

Hai người họ im lặng uống cà phê trong một phút.

Anh ta quay sang đối mặt với cô. “Tôi không có ý tọc mạch, nhưng mọi chuyện vẫn ổn chứ. Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào ở lại đây bốn ngày giữa trời đông đâu.” Anh ta nói thêm. “Ý tôi là còn ở một mình nữa.”

“Anh thường gặp phụ nữ đi theo nhóm vào mùa đông sao? Bọn họ tới đây vì một đêm thú vị dành riêng cho các quý cô sao?”

Anh ta mỉm cười. “Không phải.”

Anh ta dường như là một người tốt bụng. Cô nên mềm mỏng với anh ta. Cho anh ta thấy điều gì đó để xoa dịu nỗi sợ của anh ta.

“Tôi vốn không định ở lại bốn ngày đâu. Tôi đến Ohio để thăm mộ người nhà. Sau khi đến thăm một chỗ... Tôi nghĩ là tôi cần nghỉ ngơi một chút, trước khi đi đến chỗ tiếp theo.”

Nơi tiếp theo là mộ của mẹ cô, cách đó vài thị trấn.

“Tôi rất tiếc,” anh ta nói.

Cô gật đầu và co cụm vào cốc cà phê trên tay.

“Thật thú vị khi cô chọn cắm trại thay vì ở lại khách sạn trong những chuyến đi kiểu như thế này.”

Có lẽ anh ta thấy lạ khi một người chọn cắm trại ngoài trời trong khi đủ tiền sở hữu một chiếc SUV mới tinh và một căn lều đẹp. Ellis đã mua dụng cụ cắm trại bằng số tiền ông cô tặng suốt thời đại học. Cô còn mua được vài món đồ chất lượng với giá hời. Cô tự hỏi liệu anh chàng kiểm lâm này có mời cô cà phê không nếu cô chỉ có một cái lều trại xập xệ và một chiếc xe cũ rích.

“Tôi không thích khách sạn,” cô nói. “Tôi thích rừng hơn.”

“Tôi đoán là mình có thể hiểu được. Nhưng hãy cẩn thận. Đôi khi chúng tôi gặp phải nhiều kẻ lập dị ở chỗ cắm trại đấy.”

“Kẻ lập dị ở đâu cũng có mà.”

“Tôi biết. Nhưng cô chỉ có một mình.”

Cô đã nghe được những lời cảnh báo như thế kể từ khi bắt đầu đi cắm trại một mình thời đại học. Người bạn cùng phòng đầu tiên của cô hoảng sợ và cảnh báo Ellis mỗi lần cô biến mất khỏi ký túc xá vào dịp cuối tuấn. Nhưng Ellis đôi khi phải ra ngoài, phải tránh xa người khác. Cô cần làm thế từ khi còn ở rừng Hoang. Suốt những năm sống cùng ông mình, cô vẫn tìm đến công viên gần đó để được chữa lành nơi không gian ngập tràn màu xanh.

Cô rời khỏi bàn và đưa chiếc cốc đã rỗng cho anh chàng kiểm lâm.

Anh ta mỉm cười với cô. “Giờ trông cô tỉnh táo hơn rồi.”

“Đúng vậy. Cà phê rất ngon.”

“Sáng nào tôi cũng nghiền hạt cà phê tươi đấy.” Anh ta chìa bàn tay đeo găng ra. “Tôi là Keith Gephardt.”

Cô bắt tay anh ta và nói, “Rất vui được gặp anh,” nhưng không nói tên của mình.

Anh ta cũng hiểu dụng ý trong đó. “Tôi nên đi rồi.”

Anh ta rút ví khỏi túi sau và lấy ra một tấm danh thiếp. “Đây là số điện thoại của tôi,” anh ta nói. “Có lẽ, nếu như cô vẫn cần nói chuyện sau khi viếng thăm ngôi mộ còn lại.”

Cô cố nghĩ ra điều gì để nói. Đã lâu lắm rồi kể từ khi một người đàn ông cho cô số điện thoại của anh ta. Và cô không biết ý nghĩa của điều đó là gì trong những tình huống kỳ lạ như vậy. Anh ta đưa số điện thoại với tư cách một người làm việc tại nơi này và đang lo lắng cho cô hay là với tư cách một người đàn ông muốn uống một ly cùng cô?

Cô có cảm giác mình đã nhìn vào mắt anh ta quá lâu. Không phải vì đôi đồng tử màu nâu của anh ta quá đẹp hay gì cả, mà vì chúng hẳn là đôi mắt ấm áp nhất cô từng thấy.

Cô nhìn đi chỗ khác và cầm lấy tấm danh thiếp.

“Giờ hãy bảo trọng nhé,” anh ta bước đi.

“Cảm ơn anh,” cô nói với bóng lưng anh ta.

Anh ta vẫy tay trước khi lên xe tải.

Khi chiếc xe tải của anh chàng kiểm lâm nổ máy rời khỏi nơi cắm trại, Ellis chui vào lều, cầm lấy tấm vải, xà phòng cùng nước mà cô trữ trong bình và tắm rửa. Cô chải mượt lại mái tóc nhất có thể. Từ khi sống cùng Jonah, cô vẫn luôn để tóc ngắn như ý thích của anh ta. Giờ thì cô đang nuôi tóc dài. Cô đã không cắt kể từ khi bắt đầu thai kỳ, và giờ tóc cô đã dài ngang vai. Nhưng mái tóc của cô dày và lượn sóng nên sẽ rất khó chăm sóc trong khi đi cắm trại. Có lẽ cô nên cắt tóc.

Không. Cô muốn tiếp tục nuôi dài. Cô không muốn nhìn thấy người phụ nữ bị Jonah lừa dối mỗi lần ngắm mình trong gương.

Cô ra ngoài, đến chỗ vòi nước và gội đầu. Nhiệt độ lúc này khoảng âm một độ, và cô cảm giác đầu mình như đóng băng dưới dòng nước lạnh giá. Nhưng cú sốc khi dòng nước xối lên đầu lại thỏa mãn đến lạ. Như thể nó đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Cô đã sẵn sàng để về nhà.